Lâm Nhạc Nhạc bình thường ngủ giường không lớn, 1m2 x 2m mà thôi, ngủ hai người không nói chật, vậy cũng không rộng được.
Lâm Nhạc Nhạc tâm như tro tàn, Tưởng Trạch nằm bên cạnh cậu thì làm sao giờ? Đó là cả một người, dù sao là một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, hơn nữa di động cũng hết pin cũng không thể chơi, Lâm Nhạc Nhạc cầm lấy khăn lông ngồi ở bên mình ngủ chậm rãi lau đầu, miệng khẽ nhếch ngáp một cái, toàn bộ coi mình là người mù.
Không có điện để dùng máy sấy thật sự là thống khổ, Lâm Nhạc Nhạc vò tóc mình miên man suy nghĩ, nếu mình có đầu đinh giống Tưởng Trạch thì thư thái. Đáng tiếc giá trị nhan sắc của cậu không chơi nổi đầu đinh, cạo rồi có thể giống thanh mai.(*)
(Quả thanh mai vỏ xù xì, các bạn có thể hỏi chị Google để tưởng tượng cho dễ)
Thật vất vả lau đầu xong, Lâm Nhạc Nhạc sờ sờ lại không cảm giác được, hiện tại đầu ngón tay cậu ướt lạnh, sờ lên cảm giác không nhất định chuẩn xác, nếu cứ như vậy ngủ, về sau không chừng sẽ đau đầu.
Lâm Nhạc Nhạc bởi vậy quay đầu nhìn về phía Tưởng Trạch đã nằm yên một hồi lâu không nhúc nhích, do do dự dự lăn qua cách mặt Tưởng Trạch lắc lư hai cái, lấy để thử Tưởng Trạch có ngủ không, đồng thời nhỏ giọng nói: "Anh ơi?"
Tưởng Trạch mở mắt xem nhẹ Lâm Nhạc Nhạc trộm đạo mờ ám: "Ừ?"
Bên ngoài mưa rền gió dữ, trong lòng Tưởng Trạch còn có việc, tất nhiên sẽ không cứ như vậy đã ngủ.
Lâm Nhạc Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu xoay người dán đầu mình qua: "Anh giúp em sờ sờ tóc, nhìn xem đã khô chưa."
Tưởng Trạch nhìn đầu Lâm Nhạc Nhạc, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp vươn tay vò một cái: "Khô rồi."
Đầu Lâm Nhạc Nhạc thiếu chút nữa bị hắn vò hôn mê, vội vàng lùi đầu mình về, quay đầu có chút không vui. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Biết ngay Đại ma vương này không phải người tốt mà, sờ đầu cũng muốn nhân cơ hội trả đũa.
Nếu khô vậy ngủ thôi, Lâm Nhạc Nhạc nằm thẳng xuống bên người Tưởng Trạch, thật cẩn thận kéo chăn đắp lên ngang rốn mình. Tối hôm nay nhiệt độ không khí thấp, buổi tối ngủ vừa lúc đỡ phải bật điều hòa, chỉ là cảnh bên ngoài thật sự là rất ồn, cho dù đóng cửa sổ như trước vẫn rầm rầm thêm bùm bùm, cửa sổ bên kia phần lớn thời điểm là một mảnh tối đen, ngẫu nhiên có sấm sét và tia chớp mới có thể sáng lên một hai giây như đặc hiệu phim kinh dị.
Dư quang Lâm Nhạc Nhạc liếc bên kia, luôn cảm thấy cả người mình sợ hãi, tùy thời bị yêu ma quỷ quái bắt đi như vật hi sinh trong phim kinh dị.
Nếu Tưởng Trạch không phải là người tốt, vậy ít nhất là người sống, người sống có thể làm cho người ta cảm giác an toàn.
Lâm Nhạc Nhạc trộm dịch tới gần Tưởng Trạch một tấc, lại dịch một tấc, thẳng đến khi dịch đến cọ da thịt Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc mới ngừng, sau đó làm bộ lơ đãng xê dịch chân.
Tưởng Trạch quay đầu nhìn Lâm Nhạc Nhạc, không nói chuyện, nhưng rõ ràng là đang nghi ngờ Lâm Nhạc Nhạc làm gì mà dán sang đây.
Lâm Nhạc Nhạc hậu trứ kiểm bì(*) nhỏ giọng nói: "Anh, em sợ anh lạnh."
(Da mặt dày)
Cậu còn kém nói thẳng chúng ta ôm nhau sưởi ấm.
Tưởng Trạch lời ít mà ý nhiều tỏ vẻ cự tuyệt: "Tôi nóng."
Lời này không phải nói dối, Lâm Nhạc Nhạc cũng có thể cảm giác được chỗ tay mình dán lên hơi nóng.
"Anh nóng thì chúng ta cũng phải ngủ chung giường." Lâm Nhạc Nhạc xoay người nói với Tưởng Trạch, cam chịu cũng không sĩ diện, "Anh, bằng không em sợ lắm."
Tiếng anh này của cậu trăm chuyển ngàn hồi, thiếu chút nữa làm Tưởng Trạch đau đầu.
Tưởng Trạch không nói nữa, cũng không nhúc nhích, xem như cam chịu hành động của Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc lúc này cảm thấy an ổn hơn, híp mắt rốt cục dần dần có buồn ngủ, sau đó chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Lâm Nhạc Nhạc có thể ngủ, Tưởng Trạch lại không ngủ được.
Hắn cảm thụ được hô hấp vững vàng của người bên cạnh, mãi cho đến khi Lâm Nhạc Nhạc nửa ngày cũng không thay đổi tư thế, hô hấp cũng dài, Tưởng Trạch mới nghiêng người nhìn Lâm Nhạc Nhạc.
Bên ngoài tia chớp một trận tiếp một trận, chiếu sáng nửa khuôn mặt của Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc không mập, cả người cũng là da thịt của thiếu niên tuổi này, không tính là cường tráng nhưng ít nhất có chút mũm mĩm. Chỉ là... lướt qua bề ngoài, Lâm Nhạc Nhạc vẫn nhìn qua mềm nhũn, cánh tay đùi hoặc là hai má, luôn như là nặn một chút là véo được một đống thịt.
Tầm mắt Tưởng Trạch theo trán Lâm Nhạc Nhạc dời đến hai má Lâm Nhạc Nhạc, sau đó lại theo miệng của cậu nhìn đến ngực cậu, mày nhăn rồi lại buông ra, buông ra lại lần nữa nhăn lại.
Tất cả cảm giác từ thân thể đến trong lòng hiện tại, đối với Tưởng Trạch mà nói đều là xa lạ, thể nghiệm hoàn toàn mới. Ngay cả Lâm Nhạc Nhạc gọi hắn là anh, vậy cảm giác hoàn toàn không thể so sánh với Tưởng Minh và Tưởng Huy gọi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch có chút kìm chế không được muốn chạm chạm làn da Lâm Nhạc Nhạc, hoặc là hai má cùng môi cậu hôn một cái, hắn thậm chí muốn ôm Lâm Nhạc Nhạc. Cái loại cảm giác này giống như là nhân sinh nhìn qua viên mãn của hắn bỗng nhiên lòi ra một vấn đề mặt trái, thân thể hắn thiếu một miếng lớn, mà miếng lớn này giờ nằm ở bên người hắn, dụ dỗ hắn hòa hợp hai người thành một.
Tưởng Trạch nhẹ nhàng giật giật đầu ngón tay, đặt ở mu bàn tay Lâm Nhạc Nhạc. Mu bàn tay Lâm Nhạc Nhạc ấm áp mềm mại, hắn dùng sức nắm vào, Lâm Nhạc Nhạc đang ngủ say cũng không hề biết, ngược lại vô thức xê dịch sang bên Tưởng Trạch, dựa vào gần thêm một ít.
Đây cơ hồ là ngầm đồng ý, ít nhất giờ phút này Tưởng Trạch tự cảm thấy như vậy.
Hắn rốt cục ngẩng đầu tới gần Lâm Nhạc Nhạc, môi cọ qua khóe miệng Lâm Nhạc Nhạc, bốn cánh môi mềm mại ma sát nhau, dán vào làm da đầu Tưởng Trạch run lên cảm giác kích thích, chốc lát truyền khắp toàn thân, do đó khiến cho một cỗ tình dục xa lạ xao động lên.
Tưởng Trạch từ trên giường ngồi dậy, cũng thu hồi tay nắm tay Lâm Nhạc Nhạc, hắn bị dọa rồi.
Lâm Nhạc Nhạc như trước vẫn duy trì động tác cũ ngủ an ổn, Tưởng Trạch lại không ngồi được.
Hắn vội ra khỏi phòng tới phòng khách dưới lầu, ngồi trên ghế trong bóng đêm, cả người đều cứng ngắc.
Cả người Tưởng Trạch đều đang nóng lên, thậm chí có một cỗ xúc động đang chảy xuống chỗ không nên chảy. Trước đêm nay hắn tưởng rằng mình có thể nắm trong tay hết thảy, nhưng vừa rồi hơi thử lại hung hăng vả mặt hắn.
Hắn không thể nắm trong tay phản ứng của mình sau khi quá mức thân cận Lâm Nhạc Nhạc, tựa như hắn cũng không biết mình vì sao xem Lâm Nhạc Nhạc thuận mắt, không biết mình sao sẽ thích Lâm Nhạc Nhạc.
Tưởng Trạch ngồi vài phút trong bóng đêm, thân thể rốt cục bình tĩnh trở lại, chỉ là nhiệt khí trong lòng kia như trước không tán đi. Hắn đứng lên đi vào phòng bếp, chuẩn bị mở tủ lạnh ra tìm chút đồ.
Lâm Nhạc Nhạc mỗi ngày không phải ôm bình sữa thì là cầm kem ống, trong tủ lạnh khẳng định không phải ít.
Nhưng giờ phút này phòng bếp tối đen, Tưởng Trạch nửa ngồi xổm trước tủ lạnh sờ soạng một hồi lâu mới sờ được kem ống ở hàng thứ ba. Lúc như bây giờ cũng căn bản chọn không ra khẩu vị hay không, Tưởng Trạch tùy tiện cầm một cái, lột vỏ trực tiếp cắn một ngụm vào miệng, để hạ hỏa.
Chỉ là một ngụm kem ở miệng còn chưa cắn hết, bỗng nhiên một ngọn đèn soi vào bếp. Tưởng Trạch quay đầu nhìn lại, Lâm Nhạc Nhạc đi dép lê mặc quần lót tứ giác giơ di động đứng ở ngoài phòng bếp nhìn hắn.
Ánh mắt Tưởng Trạch phức tạp, ánh mắt Lâm Nhạc Nhạc buồn ngủ mông lung lại càng phức tạp.
Cậu vừa rồi ở trong phòng đang ngủ ngon giấc, ai ngờ đến trở mình không sờ được Tưởng Trạch, mở mắt thấy Tưởng Trạch quả nhiên đã biến mất, chỉ là sờ chỗ ngủ của Tưởng Trạch vẫn còn ấm.
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ Tưởng Trạch chắc là đi WC, nghĩ thầm mình cũng muốn đi tiểu, vừa vặn có thể cảnh tối lửa tắt đèn làm bạn, cậu cũng vội dậy, ai nghĩ được không thấy Tưởng Trạch ở WC, ngược lại nghe thấy bếp có động tĩnh.
Cậu đi tới cầm di động soi, lại thấy Tưởng Trạch hơn nửa đêm đứng ở bếp ăn kem.
"Anh muốn ăn thì trực tiếp nói cho em biết chứ, còn gạt em." Lâm Nhạc Nhạc nhìn Tưởng Trạch, cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, hơn nửa đêm trốn ở bếp ăn kem ống, không biết còn tưởng rằng hắn là Chu Bái Bì Dương Bạch Lao.(*)
(Chu Bái Bì trong vở kịch Bạch Mao Nữ, vì để người ở làm nhiều hơn nên đã học tiếng gà gáy. Dương Bạch Lao cũng trong vở kịch trên, cực khổ nương tựa với con gái nhưng lại bị Hoàng Thế Nhân cho vay nặng lãi ép bán con trả nợ, cuối cùng đau khổ tự sát)
Tưởng Trạch cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể mắng một câu chết tiệt trong lòng.
Lâm Nhạc Nhạc để điện thoại di động sang một bên, vươn tay với Tưởng Trạch như chia của: "Chia cho em một nửa." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch trực tiếp đưa cả cái cho cậu, mình quay đầu lên lầu.
Lâm Nhạc Nhạc cũng không ghét bỏ hắn, cậu cầm di động đi ở đằng sau, vừa ăn vừa nghĩ, thế ai nửa đêm xuống dưới ăn vụng hả? Bị bắt quả tang lại còn kiêu căng.
Hừ.
Ảnh hưởng bão vẫn kéo dài tới rạng sáng, cũng may gió to mưa to vào sáng ngày hôm sau cũng chầm chậm giảm khí thế tối hôm qua.
Lúc Lâm Nhạc Nhạc mở mắt ra bên người đã không có ai, cậu đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn ra bên ngoài, cây trong viện vẫn ổn, trừ một ít cành cây nhỏ cũng không thương tổn đến rễ cây.
Lâm Nhạc Nhạc chạy lầu trên lầu dưới hai vòng, kiểm tra mọi chỗ một lần, sau đó mới yên tâm đi rửa mặt đánh răng.
Trong nhà không có bữa sáng ăn, Lâm Nhạc Nhạc tự mình đạp xe lên trấn ăn sáng, ăn xong về vừa lúc thấy ba Lâm và chú Lâm xuống xe giao thông công cộng ở cửa nhà.
"Ba, chú." Lâm Nhạc Nhạc dùng chân phanh xe, hô một tiếng với bọn họ.
Ba Lâm quay đầu nhìn Lâm Nhạc Nhạc, lập tức chạy chậm tới đây, sau đó kéo Lâm Nhạc Nhạc xem trên xem dưới: "Tối hôm qua không sợ chứ?"
Lâm Nhạc Nhạc mặt dày không cần nói: "Đó là đương nhiên, con lớn như vậy rồi, sao con có thể sợ hãi? Hôm qua con chống được cả nhà, ngầu không?"
Cậu vừa nói vừa chú ý tới Tưởng Trạch đứng ở ban công lầu hai Tưởng gia đang nhìn sang bên này.
Lòng Lâm Nhạc Nhạc thắt cả lại, vội vàng kéo ba chú vào nhà: "Đi thôi, chúng ta về nhà nói công tích vĩ đại của con."