Edit + Beta: Snail
Thị vệ suy tư một hồi, nói: “Vậy ta lưu lại một hồi đi, ta biết chút y thuật đơn giản, nếu gã bị thương mà còn hôn mê như vậy, sợ đến lúc đó xảy ra nguy hiểm đến tính mạng hay gì…”
Thủ vệ ực một ngụm rượu, chà xát miệng, nói: “Giữ đi, phải nên lưu lại, địa lao Phù Vân sơn trang, xưa nay tương đối nhàn rỗi, chỉ nhốt qua thẩm vấn qua đại nhân vật… Những người chúng ta, mỗi ngày luân phiên gác hai canh giờ, kỳ thật cũng chính là đứng không, lấy không tiền bạc, ngươi đến cho chúng ta chút không khí náo nhiệt…” Nói, hắn ngược lại lộ ra bộ dáng có chút phiền muộn, “Ngày trước ta cũng từng có đoạn thời gian khoái ý giang hồ… Đáng tiếc…”
Thị vệ gật gật đầu, nói: “Ta cũng muốn khoái ý ân cừu…” Cũng không có quá nhiều tâm tư cùng hắn tưởng nhớ quá khứ, dưới sự chỉ điểm của hắn tìm được một nhà tù gần bên trong, nhà tù nơi này được xử lý rất ngăn nắp sạch sẽ, cỏ khô khô ráo, cũng không có loại động vật lớn như rắn chuột, nhiều lắm có mấy con kiến, côn trùng nhỏ. Nói là nhà tù càng giống mật thất hơn, từng đường từng đường hàng rào sắt, phía trên chỉ mở một cánh cửa sổ. Trần An nằm bên trong, miệng vết thương trên ngón tay được người dùng băng vải bó lại, chẳng qua thủ pháp băng bó không quá chính quy, có vài phần kinh nghiệm, nhưng càng giống như lâu không dùng đến không quá quen tay.
“Trần An… Trần An?” Thị vệ nhẹ giọng gọi, nghiệm minh Trần An quả nhiên ngất đi, mở cặp lồng ra, lấy đồ vật bên dưới – thực tế ông tới là vì chữa cho gã, chữa cho gả, mới có thể hỏi chuyện gì xảy ra, năm đó tuy Trần An bị trục xuất đi, nhưng càng là hành động bất đắc dĩ bởi Minh chủ phu nhân muốn khuyên Trình Sóc quay đầu, bà cho rằng Trình Sóc do yêu sinh hận, như vậy đuổi Trần An đi, hắn hẳn sẽ nguyện ý trở về. Thị vệ — cũng chính là Lưu thúc dịch dung có vài phần thương hại gã, cũng không ngờ lần này gã sẽ trở về… Hy vọng gã trở về sẽ không làm ra chuyện thiêu thân gì mới tốt, giữa Trang chủ cùng Nhị trang chủ đã có không khí quỷ dị như vậy, nếu gã trở về khiến Trình Sóc lại ‘dính vào’, thật sự là trong loạn càng thêm phiền, kỳ thật phu nhân cho gã rất nhiều ngân lượng, tuy để gã đi, lại cũng không chụp tội danh gì cho gã, không tính là bạc đãi.
Thay Trần An đổi thuốc, cột chắc băng vải, Lưu lúc lấy ra một bình nhỏ để Trần An ngửi, Trần An chậm rãi mở mắt, có chút cố sức giương mắt nhìn ông.
Trần An sửng sốt, chỉ cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, “Lưu…?”
Lưu thúc làm một động tác chớ lên tiếng, nói: “Lần này ta tự ý tới, không có bẩm báo với Trang chủ cùng Nhị trang chủ, ngươi phạm vào chuyện gì, vì sao Nhị trang chủ muốn bắt ngươi?”
Hai mắt Trần An đỏ lên, kích động đến muốn ngồi dậy, lúc trước Lưu thúc đã bắt mạch cho gã, phát hiện gã ngất đi có vài phần là bị người đánh vào yếu huyệt, còn có mấy phần là vì phát sốt, ngồi dậy cũng không sao, liền lót chút rơm để gã ngồi lên.
“Ông… Ông có gặp qua Trình Dục chưa?”
Lưu thúc nói: “Trang chủ vẫn luôn ở đây.”
“Ông không cảm thấy y có chỗ nào kỳ quái sao?”
Lưu thúc trầm ngâm một hồi, kỳ thật không hề cảm thấy có gì kỳ quái, căn cứ hiểu biết của ông với Trình Dục, vẫn như thường ngày, đối xử ôn hòa với mọi người, giữ mình quá mức cẩn thận… Chỉ ngoại trừ gần đây dường như không gặp ai, nghe người ta nói là vì chuyến đi Tư cốc xảy ra chuyện gì, bởi vậy có chút mệt nhọc, “Cũng không có chỗ nào không thích hợp…”
Trần An thấp giọng oán hận nói: “Nếu ông thăm dò võ công của hắn, liền sẽ phát hiện, hắn căn bản không phải Trình Dục, ta… ngày đó ta tiến vào muốn gặp y một lần, phát hiện điểm này, nào ngờ Phượng Thăng Minh thế nhưng độc ác như thế, cứu Trình Sóc hại chết Trình Dục, còn khiến Trình Sóc thay thế vị trí Trình Dục!”