Edit + Beta: Snail
“Ngươi nói xem ngươi làm sao xứng đáng với Minh chủ bọn họ!”
Trình Dục ho khan nửa ngày, gần như muốn ho ra cả phổi, “Ta… Ta không phải Trình Sóc…”
Trần An nào tin được? Ánh mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra ngươi sao? Ngươi đừng quên ngươi từng ôm ấp yêu thương ta, ta nhận ra được ngươi.”
Trình Dục ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, nói: “Lẽ nào một chút trách nhiệm ngươi cũng không có? Lúc trước hắn vừa biết thân thể mình dị thường, tâm tình bất thường, ngươi lại cố tình ở thời điểm kia đối với hắn… ăn nói xằng bậy…”
Trần An cả giận nói: “Chí ít là ta nói thật!” Gã nói, nhớ tới Minh chủ phu nhân từng khẩn cầu gã đối xử thật tốt với Trình Sóc, sau này càng bởi vì gã nói thích Trình Dục mà trục xuất gã khỏi cửa, tựa như càng thêm phẫn nộ, “Dựa vào cái gì! Các ngươi những danh môn chính phái này, chẳng lẽ chỉ quan tâm cái gì đạo đức cái gì lễ nghi… Ta một mực thích ca ca ngươi, không thích ngươi, không muốn cưới ngươi, vậy thì thế nào?”
Đồng tử Trình Dục hơi co lại, vạn vạn không ngờ Trần An vậy mà lại có loại tâm tư này với mình. Y cho rằng Trình Sóc muốn giết y, là vì ngày đó hắn biết thân thể mình không lâu, y lại dạy hắn kiếm pháp, trong thời gian ngắn hắn không học được nên đi nhầm đường. Mà ngày đó Trần An say rượu, không biết vì sao, rất không có nhãn lực nói với Trình Sóc rằng Trình Dục học bộ kiếm pháp này chỉ dùng chút thời gian, khơi dậy tâm lý phản nghịch của hắn…
Sao lại thế… Sao lại thế…?
Ngày thường tính tình của y cũng không cợt nhả, luyện võ cũng thành thành thật thật mà luyện, tuy rằng thân mật với Phượng Thăng Minh chút, nhưng cùng người khác ngay cả nói chuyện cũng không nhiều. Làm sao Trần An lại nổi lên loại tâm tư này với y?
“Ngươi giết hắn… Ngươi hại chết hắn…” Trần An càng nói càng khó chịu, nhìn quanh hai bên một hồi, tìm được giá cắm nến ở một bên, tháo chụp đèn bên ngoài cùng ngọn nến xuống, lộ ra đồ vật bén nhọn phía dưới.
Thân thể Trình Dục cứng đờ, nói: “Ngươi muốn động thủ giết người?”
Trần An nói giọng khàn khàn: “Ta giết ngươi, báo thù cho y.”
Trình Dục rũ mắt xuống, khi mở miệng nói tiếp, đã là âm điệu Trình Sóc, “Tiểu An, chẳng lẽ huynh thật sự tàn nhẫn đến vậy? Lúc trước ta với huynh, lẽ nào một chút tình cảm cũng không có? Vì sao trước đây huynh không đến tìm ta? Một chút huynh cũng không mềm lòng? Rõ ràng huynh vẫn luôn bên cạnh ta, vì sao không thích ta, vì sao lại coi trọng đại ca? Đại ca y… là một nam nhân.”
Trần An cười khổ nói: “Nếu không phải bộ dáng ngươi giống y như đúc, có lẽ ta sẽ động tâm với ngươi… Nhưng mỗi lần tiết trời nóng bức Trang chủ phải đứng trung bình tấn phơi nắng cả ngày, Minh chủ nghiêm khắc với y như vậy, phu nhân cũng không dám nuông chiều y, ta đều đau lòng vì y, so ra, ở mặt ngoài Minh chủ không thân thiết với ngươi, nhưng cũng sẽ len lén đến thăm ngươi, ôm ngươi, phu nhân cũng xem ngươi là nữ nhi mà cưng chiều, bọn họ cảm thấy hổ thẹn với ngươi, lại cảm thấy ca ca ngươi là trưởng tử ở mặt ngoài lại là con trai độc nhất, cho nên… cho nên… Ngươi lấy lòng ta, ta không hẳn là không động tâm, nhưng nhìn ngươi, ta liền sẽ nghĩ vì sao ngươi không phải ca ca ngươi, vì sao bộ dạng hai người các ngươi giống nhau như thế, vậy mà tính cách lại không hề giống nhau, càng nghĩ càng không phục, càng nghĩ càng không thể nào tiếp thu được, nếu như là y, ta nhất định cưới. Mẹ hiền hay làm hư con, nghiêm khắc giáo dục khiến y hiền lành lương thiện, cưng chiều ngươi lại khiến ngươi…”
Trình Dục nói: “Có lẽ đôi khi đích xác ta càng quấy một chút, nhưng không phải ta thật sự muốn hại ca ca ta.”
Trần An nói giọng khàn khàn: “Ngươi có thể thoái thác trước đây hạ độc chạy trốn là chuyện giả vờ, vậy hiện tại thì sao? Hiện tại ngươi giải thích thế nào? Ta giết ngươi, cũng coi như tích đức cho ngươi, phu nhân chính là bị ngươi làm tức chết, bây giờ ta giết ngươi, ngươi còn có thể đến âm phủ bồi tội với bọn họ…” Gã giơ giá cắm nến lên. Hướng Trình Dục đâm tới.
Trình Dục đỏ hốc mắt, nhớ tới phụ thân lúc ra đi tuy từng nói bốn chữ ‘Quân pháp bất vị thân’, lại không nói rõ, y cũng liền án binh bất động, mẫu thân cưng chiều A Sóc nhất, lúc gần đi, cũng nắm lấy tay y, rõ ràng hơi thở đã hổn hển, lại gượng ép chống đỡ, chảy nước mắt nói một câu cuối cùng, “Dục nhi, con giúp ta… giúp ta diệt… Kỳ Lan giáo, giết đệ đệ con… không được lưu tình… để nó không làm bậy được nữa!”
Kỳ Lan giáo đã diệt, Trình Sóc đã chết, người thân của y, không ai còn trên đời này nữa rồi.