Một ngày trước Thanh Minh,《Thiên hạ vô song》quay xong cảnh hôn lễ cuối cùng, toàn bộ đoàn làm phim đóng máy.
Tiệc đóng máy diễn ra vào buổi tối, Úc Vi Tinh và mọi người uống thêm mấy chén.
Sớm chiều ở chung 8 tháng, mọi người đã sớm là bạn, muốn chia tay chung quy vẫn không nỡ.
Bọn họ đều là nghệ sĩ, ban đầu họ dùng hơn nửa thời gian trong năm để bay khắp nơi cả nước, hôm nay《Thiên hạ vô song》cháy vé, ai trong số họ cũng được ăn hoa hồng, lời mời làm việc từ khắp nơi ùn ùn kéo đến.
Thẩm Lâm Lâm và Tống Viễn Bân định vào đoàn hợp tác, là một bộ phim cạnh tranh kinh doanh mang đề tài hiện đại, hai người lại diễn CP, vừa hay tiếp tục làm CP lợi nhuận cho《Thiên hạ vô song》.
Trương Y muốn vào chương trình giải trí làm khách mời thường trú.
Giang Thi Minh muốn ra nhạc, rời khỏi đây sẽ bước vào phòng thu âm.
Công việc kế tiếp của Úc Vi Tinh cũng rất nhiều, sau cuối tháng 4 phải vào tổ, đến cuối tháng 5; tháng 6.
Ai cũng bận, lần sau tụ họp, không biết đến bao giờ.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Lâm Lâm thật sự rất vui, lâu rồi nàng không thân thiết với ai như vậy. Cả đoàn ai cũng dốc sức làm việc cùng nhau tiến bộ, lúc này hiếm khi dựa theo cảm tính, khóe mắt cũng đỏ.
Nàng giang cánh tay ra, nói: "Mọi người ôm một cái nhé."
Trương Y là người đầu tiên ôm.
Những người khác cũng ôm theo cô.
Có Thẩm Lâm Lâm mở đầu, ai cũng ôm nhau, ngay cả Tống Viễn Bân bài xích tiếp xúc đồng tính, cũng ôm Úc Vi Tinh, Giang Thi Minh một cái.
Tiệc tan, đã gần 10 giờ, Úc Vi Tinh hơi choáng được Chu Lẫm đỡ.
Đi thang máy lên phòng bọn họ ở tầng trên, bước ra thang máy, qua góc rẽ, Úc Vi Tinh đã thấy bên ngoài phòng mình có một người vô cùng quen thuộc đứng ở đó.
Dường như có cảm giác, hắn quay đầu, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Tần Hành Hàn xuất hiện trong tầm mắt.
Tim Úc Vi Tinh đập nhanh vài nhịp, buông tay Chu Lẫm ra, bước nhanh hơn đi về phía Tần Hành Hàn. Nhưng cậu đã quên buổi tối mình uống hơi nhiều, đầu còn choáng váng, mới đi được vài bước đã mềm nhũn. Đầu nặng chân nhẹ không kiểm soát được ngã về phía trước.
"Cẩn thận!"
Bên tai truyền đến lời nhắc nhở lo lắng của Chu Lẫm, Úc Vi Tinh theo bản năng nhắm mắt lại.
Đau đớn trong dự đoán không đến, cậu phát hiện mình được một cánh tay quen thuộc ôm lấy, hơi thở quen thuộc bao lấy cậu, cậu hé mắt, ngẩng đầu.
Tay kia của Tần Hành Hàn còn cầm bó hoa và một cái túi, ánh mắt lướt xuống, ấm áp nhìn cậu.
Úc Vi Tinh chớp mắt, lý trí quay về, cậu xấu hổ ho một tiếng, đứng dậy, đang muốn thu tay lại, lại bị Tần Hành Hàn bắt lấy, "Em uống rượu?"
"Tối nay ai cũng vui", Úc Vi Tinh giơ tay, ngón trỏ với ngón cái cách nhau một đoạn ngắn, "Vậy nên uống nhiều hơn một tẹo như này"
"Say rồi?"
Úc Vi Tinh theo bản năng lắc đầu, nhưng cậu lắc một cái, càng mê mang, hai tay vội vàng vịn cánh tay Tần Hành Hàn, ngẩng mặt cười với hắn. Âm cuối khẽ cất cao, rất tự nhiên thân mật làm nũng, "Chỉ choáng đầu thôi, đầu nặng chân nhẹ."
Nhìn Tần Hành Hàn, cậu lại mở miệng, "Sao anh lại sang đây?"
Tầm mắt chuyển sang bó hoa trong tay hắn, lại hỏi: "Cho em à?"
"Ừ, anh đến tặng quà đóng máy cho em." Ánh mắt Tần Hành Hàn chuyển sang người Chu Lẫm, ý bảo gã mở cửa, lại giao hoa và túi giấy cho gã trước, còn mình thì chuyên tâm đỡ Úc Vi Tinh.
Tần Hành Hàn ở đây, Úc Vi Tinh rất yên tâm đem sức lực toàn thân đặt lên người hắn, mình không cần dùng sức, được hắn nửa đỡ nửa ôm mang vào phòng.
Chu Lẫm tụt lại phía sau: "..."
Tại sao bỗng thấy Úc Vi Tinh bất chợt trở nên yếu ớt nhỉ?
Úc Vi Tinh được đặt lên sô pha, giống như không xương, ngã nghiêng xuống, biến thành nằm nghiêng. Quan sát Tần Hành Hàn từ phía dưới, lại cười với hắn.
Ngồi xổm trước mặt cậu, Tần Hành Hàn nhẹ nhàng khảy sợi tóc che khuất mắt cậu ra, "Có khó chịu không?"
"Vẫn ổn."
Thấy Chu Lẫm ôm bó hoa và túi giấy, Úc Vi Tinh lại ngồi dậy, đưa tay về phía Chu Lẫm.
Chu Lẫm giao cho cậu, rồi xoay người vào bếp nấu nước, không tiếp tục làm một cái đèn siêu to đợi ở đây nữa.
Mặc dù cũng sẽ bị xem như không khí.
Bó hoa rất đẹp, không phải chỉ có một loại, hoa hồng, hoa chuông (cát cánh), cúc lá bạc, quả san hô (珊瑚果)... mỗi loại hoa xen kẽ nhau, Úc Vi Tinh rất thích.
Cậu đặt bó hoa xuống, lại lấy hộp quà trong túi giấy ra, "Ở trong có gì?"
Tần Hành Hàn không nói ngay, "Em mở ra xem sẽ biết."
Ò.
Úc Vi Tinh mở ra, bên trong đựng một chiếc trâm cài áo phối đá saphia xanh dành cho nam giới. Ánh đèn hạ xuống, nguồn sáng giống như nước chảy, chảy xuôi trong ngọc quý.
Nhìn trâm cài áo, hai mắt Úc Vi Tinh mở to.
Cậu nhận ra chiếc trâm cài áo này, là một trong những tác phẩm phát hành vào dịp kỷ niệm 100 năm ngày thành lập thương hiệu trang sức xa xỉ hàng đầu thế giới - H, số lượng rất ít, nửa phần đắt đỏ.
Úc Vi Tinh lại nhìn hộp quà và túi giấy, không nhịn được mắng thầm: Tuy chúng mang thương hiệu H, nhưng dùng chúng chứa chiếc trâm cài áo này, có phải quá tùy tiện không?! Dù sao cũng nên phối với một cái két sắt mới phù hợp với giá trị của nó chứ.
Suy nghĩ lệch sang hướng kỳ quái, rất lâu sau Úc Vi Tinh mới kéo nó về, liếm liếm môi, "Thứ này quá quý giá."
Tần Hành Hàn mỉm cười, "Giá trị của quà không nằm ở giá cả, mà nằm ở chỗ người nhận có thích không."
"Đây là ngụy biện." Úc Vi Tinh không say, đầu óc vẫn tỉnh táo.
Tần Hành Hàn nhìn hai mắt cậu, chỉ hỏi: "Em thích không?"
Nhìn nhau vài giây, cuối cùng Úc Vi Tinh thành thật nói: "Thích."
"Vậy là được."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng", Tần Hành Hàn ngắt lời cậu, ánh mắt trầm tĩnh ôn hòa nhìn chăm chú vào mắt cậu, "Đối với anh mà nói, khiến em thích mới là vô giá."
"..."
Úc Vi Tinh nghĩ, chắc tại mình say quá.
Nếu không, sao cậu lại thấy như có hàng trăm, hàng ngàn con hươu đang di chuyển qua lại trong trái tim mình. Khiến trái tim cậu đập thình thịch không thể kiểm soát được?
Hai má nóng lên, Úc Vi Tinh không tìm thấy thứ gì che mặt, đành phải dùng hai tay che mặt, bịt tai trộm chuông nói: "Em uống say, cồn xông lên đầu nên mới đỏ mặt."
Đáy mắt Tần Hành Hàn chứa đầy ý cười, xoa đầu cậu, không vạch trần, "Ừ, anh biết, em say."
Úc Vi Tinh muốn giữ khoảng cách với Tần Hành Hàn, để cho hai má hạ nhiệt, lại lo mình không đi vững. Đành phải nằm xuống sô pha, sau đó mặt hướng vào trong, đưa lưng về phía Tần Hành Hàn.
Cậu không thấy Tần Hành Hàn, Tần Hành Hàn cũng không thấy mặt cậu, cậu mới buông tay che mặt xuống. Tay trái dùng sức đặt lên trái tim không nghe lời, âm thầm hít sâu.
Không ai nói gì, phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
Chu Lẫm đã đun nước xong, lại cầm nước khoáng pha lạnh. Gã không ra ngay, thử thò đầu ra ngoài phòng bếp trước, phát hiện Úc Vi Tinh đưa lưng về phía Tần Hành Hàn. Tần Hành Hàn ngồi trên sô pha đơn bên cạnh Úc Vi Tinh, một tay chống cằm, im lặng nhìn chăm chú Úc Vi Tinh, ánh mắt ấm áp dịu dàng lại mang theo cưng chiều.
Bầu không khí giữa bọn họ hài hòa ấm áp, có một loại năm tháng yên bình tốt đẹp.
Nhìn vài giây, Chu Lẫm thu đầu về, lại ra trước bếp, đổ nước đã đun trước đó ra, đun một bình nước sôi khác.
Một bình nước mới đun xong, gã mới bưng nước ấm ra ngoài, sau đó tìm thuốc giải rượu, để Úc Vi Tinh uống.
Úc Vi Tinh đã sửa sang lại cảm xúc, nhiệt độ trên mặt cũng giảm xuống. Cậu uống thuốc xong, bưng nước tiếp tục uống, không còn xấu hổ nhìn thẳng Tần Hành Hàn.
"Tối nay cậu cần anh ở lại chăm sóc không?" Bỗng nhiên nghe thấy Chu Lẫm hỏi.
Úc Vi Tinh quay đầu: "Không cần, em không sao."
Chu Lẫm liếc mắt nhìn Tần Hành Hàn, lấy cái ly trống trong tay Úc Vi Tinh, "Vậy anh về phòng, có việc gọi điện cho anh. Ngày mai cậu có thể ngủ lâu hơn, vé máy bay đặt vào chạng vạng, không vội."
Sau khi Chu Lẫm rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Úc Vi Tinh và Tần Hành Hàn.
Úc Vi Tinh cầm gối ôm bên cạnh, ôm vào ngực, ngẩng đầu nhìn Tần Hành Hàn: "Anh cố ý qua đây ạ?"
"Ừm."
Tần Hành Hàn nói, "Sáng mai anh bay ra nước ngoài, chắc phải ở lại một tháng."
"Lâu như vậy?" Úc Vi Tinh hơi mất mát, tháng sau cậu lại vào tổ.
Cậu nắm gối ôm, "Phải đi công tác ạ?"
Tần Hành Hàn gật đầu.
Thu lại biểu cảm, cậu nhắc nhở, "Nước ngoài có thể mang theo súng ống, anh phải chú ý hơn."
Bởi vì gần đây Chu Hợp Trịnh bị cảnh sát giám sát 24/24, rất an phận, nhưng lão sẽ không tiếp tục an phận, nhất là lần trước cậu và Tần Hành Hàn đã hoàn toàn trở mặt.
So với trong nước, muốn gi*t một người ở nước ngoài, càng thêm thuận lợi.
"Anh biết." Tần Hành Hàn trấn an nhìn cậu, "Em yên tâm."
Úc Vi Tinh suy nghĩ một lúc, nắm tay hắn: "Em đem vận may chia cho anh một nửa."
Cậu nghiêm túc nói: "Chắc chắn phải bình an."
Thuận thế nắm tay Úc Vi Tinh, lòng bàn tay dán sát vào nhau, mười ngón tay đan xen, Tần Hành Hàn nhếch môi, "Được."
Úc Vi Tinh không rút tay về, vẫn để Tần Hành Hàn nắm tay, mờ ám theo ánh đèn trên đỉnh đầu vô thanh vô tức khuếch tán trong phòng, lan ra từng góc.
Tiếng chuông liên tiếp vang lên, Úc Vi Tinh tỉnh táo, cậu rút tay về cầm điện thoại nhìn.
Là Trương Y ở trong nhóm quét một loạt meme "Không nỡ".
Vừa nãy kết thúc tiệc đóng máy, Trương Y lại chạy đến phòng Thẩm Lâm Lâm uống tiếp, Úc Vi Tinh nghĩ, lúc này cô đã say thật.
[Hà Kỳ Vinh]: @Trương Y @Thẩm Lâm Lâm, bọn em vẫn uống à?
[Thẩm Lâm Lâm]: Không uống, Y Y say rồi.
[Hà Kỳ Vinh]: Bảo người quản lý chăm sóc em ấy.
Lục tục có người bị @, trong nhóm rất đông vui, trò chuyện một lúc, bọn họ phát hiện Úc Vi Tinh chưa nổi bong bóng, lại tranh nhau @Úc Vi Tinh.
Úc Vi Tinh mỉm cười, nhanh chóng gửi một icon tươi cười.
Gửi xong để điện thoại xuống, không khí đã không còn ám muội ngầm hiểu như lúc nãy, Úc Vi Tinh hỏi: "Anh đặt khách sạn chưa? Nếu không có thể ở lại, em chỉ dùng một phòng."
Cậu ở phòng riêng, có hai phòng, ban đầu đoàn làm phim chuẩn bị cho trợ lý, nhưng Cốc Nghi Tuyên là một cô gái, không tiện ở với cậu.
Trái cổ Tần Hành Hàn khẽ lăn.
Hắn phải thừa nhận, loại mời này, sẽ làm cho hắn thay vào một ít ý nghĩ kỳ lạ.
Nhưng lý trí vững vàng chiếm ưu thế, "Nếu anh ngủ lại, sẽ có ảnh hưởng không tốt đến em."
Hắn biết xung quanh khách sạn này có bao nhiêu paparazzi, nếu lỡ bị bọn họ phát hiện, bọn họ không biết hắn sẽ không đem tiêu điểm nhắm ngay hắn. Nhưng tất nhiên sẽ nhắm ngay Úc Vi Tinh, sẽ truyền ra mấy lời rất khó nghe.
Úc Vi Tinh cũng nhớ ra, chỗ này không phải thành phố D, không phải nhà họ Úc, thật sự không thích hợp để Tần Hành Hàn qua đêm.
Cậu định nói chuyện, lại nghe Tần Hành Hàn nói tiếp: "Anh không thể qua đêm ở đây, chuyến bay ngày mai rất sớm, buổi tối phải về thành phố H nếu không sẽ không kịp."
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, đứng lên: "Bây giờ không còn nhiều thời gian nữa."
"Phải đi ạ? Em tiễn anh."
Úc Vi Tinh đi theo muốn đứng dậy, lại bị Tần Hành Hàn đè bả vai lại, Úc Vi Tinh ngửa mặt, giây sau, hơi thở của Tần Hành Hàn lại bao phủ cậu.
Rơi vào vòng tay ấm áp, Úc Vi Tinh chần chờ một giây, cũng ôm lấy Tần Hành Hàn.
Cậu nghe thấy Tần Hành Hàn ở bên tai mình cười một tiếng, hơi thở ấm áp phả lên cổ cậu, sau đó Tần Hành Hàn mở miệng, "Anh sẽ về sớm."
Úc Vi Tinh vùi đầu vào bả vai hắn, gật gật đầu: "Vâng."