Bưng bánh kem ra, Úc Vi Tinh rất có nghi thức lấy mũ sinh nhật ra đội lên cho Bạch Trân, lại vì lúc này trời quang mây tạnh, cậu chỉ huy Úc Dạ Bạch kéo toàn bộ rèm cửa sổ xuống, ánh sáng trong phòng khách tối đi, cậu mới thắp nến, sau đó gọi chị Tô tới, giao máy ảnh cho chị ấy, nhờ chị ấy chụp ảnh.
Bạch Trân chưa từng được chuẩn bị như vậy.
Sinh nhật trước kia, cũng chỉ lấy gia yến với yến hội làm chính, Úc Vi Tinh sẽ không cố ý dậy sớm làm bánh kem cho bà, cũng không hát sinh nhật cho bà.
Khi đó đứa nhỏ đối với bà, đối với bọn họ, vẫn còn oán hận.
Bạch Trân mở mắt, từ trong ánh nến nhìn chăm chú vào khuôn mặt Úc Vi Tinh, ánh mắt từ ái lại dịu dàng, Úc Vi Tinh bắt gặp, đến trước mặt bà, lại lần nữa ôm lấy bà.
Bạch Trân vỗ nhẹ lưng cậu, "Mẹ rất vui."
Úc Vi Tinh mỉm cười: "Con cũng vui."
Cậu chưa bao giờ dám nghĩ, vẫn còn cơ hội gặp lại ba mẹ, sau này còn có thể cùng bọn họ tiếp tục làm bạn, thậm chí còn có thể tổ chức sinh nhật cho mẹ, chuẩn bị quà cho bà...
Rất rất may mắn.
Sống mũi Úc Vi Tinh bỗng nhiên cảm thấy chua xót, cậu đè nén cảm xúc, cũng không lộ ra, giọng nói nhẹ nhàng, "Mau nếm thử bánh Marjolaine do con với anh làm đi."
Bạch Trân cười, "Được."
Bánh kem vào miệng, ba loại nhân bơ hỗn hợp vừa vặn, bên trong bồng bềnh mềm mại, vị ngọt tổng thể vừa phải, Bạch Trân rất thích.
Bạch Trân sờ mặt Úc Vi Tinh, lại vỗ vỗ bả vai Úc Dạ Bạch: "Ngon lắm, hai người rất giỏi."
Úc Vi Tinh thỏa mãn cười rộ.
Ba giờ chiều, nhóm tạo hình tiệc tối đến, Tần Hành Hàn cũng chuẩn bị đi, Úc Vi Tinh đứng dậy theo hắn, "Em tiễn anh."
Đến cổng sắt được thiết kế nghệ thuật, Tần Hành Hàn bảo cậu dừng bước, lại hỏi: "Khi nào em về đoàn làm phim?"
"Sáng hôm sau, chuyến bay lúc 9h20."
Hắn gật đầu, "Ngày mai anh sẽ bảo Lâm Kha dẫn hai người tới tìm em."
Úc Vi Tinh sửng sốt: "Người nào?"
"Vệ sĩ."
Đón lấy đôi mắt lo lắng của Tần Hành Hàn, trong lòng Úc Vi Tinh ấm áp, không từ chối sự quan tâm này, "Được, em sẽ nói rõ với Chu Lẫm."
Tần Hành Hàn nhìn cậu thật sâu, "Phải cẩn thận."
Cây leo trong nhà không sợ giá lạnh, vẫn nở hoa như cũ, Úc Vi Tinh thuận tay hái một đóa hoa nguyệt quý, đặt vào trong tay Tần Hành Hàn, nụ cười so với hoa còn đẹp hơn, "Như vậy được không, ngày nào em cũng gửi tin nhắn wechat cho anh nhé?"
"Không cần", Tần Hành Hàn giơ tay lên, xoa rối tóc cậu, "Anh sẽ gọi cho em."
Úc Vi Tinh không đẩy tay hắn đang đặt trên đầu mình, ngẩng mặt, "Được, không nhận được em sẽ gọi lại, nói lời giữ lời."
Tần Hành Hàn nhếch môi, "Nói lời giữ lời."
—
Xế chiều ngày hôm sau, Lâm Kha dẫn vệ sĩ đến công ty quản lý, hai người đều là vệ sĩ bảo vệ Tần Hành Hàn, một người tên là Triệu Thạch Ninh, một người tên là Phạm Cương, Úc Vi Tinh đã gặp qua bọn họ một lần.
Thấy bọn họ, Úc Vi Tinh nhíu mày, "Vậy Tần Hành Hàn thì sao?"
Lâm Kha nói: "Còn hai người nữa."
Chu Hợp Trịnh thật sự muốn ra tay, Tần Hành Hàn càng thêm nguy hiểm, mà cậu lại không sao, bình thường cậu toàn quay phim hai giờ mới về khách sạn một lần, lúc đi lại toàn ngồi xe, thật ra rất an toàn.
"Tôi có thể tự tìm người." Úc Vi Tinh nói.
"Tần tổng không yên tâm. Hai người bọn họ theo Tần tổng rất nhiều năm, Tần tổng chỉ tin tưởng bọn họ." Lâm Kha nhìn cậu, "Cậu biết không, Tần tổng không dễ dàng tin tưởng người khác."
"Nhưng..."
"Anh ấy rất để ý đến cậu."
Úc Vi Tinh im lặng, nhịp tim cậu đập nhanh đến mức không thể tin nổi.
Cảm giác hai má cũng nóng lên, cậu vội cầm lấy ly nước trên bàn, nương theo động tác uống nước, giấu mình, "Tôi biết rồi, để họ ở lại đi."
Nhiệm vụ hoàn thành, Lâm Kha hài lòng rời đi.
Lâm Kha rời đi, Chu Lẫm mới gõ cửa đi vào, Úc Vi Tinh nhìn thấy gã, vẫy tay với gã, "Vừa hay, giới thiệu cho anh một lát, Triệu Thạch Ninh, Phạm Cương, ngày mai anh mua vé máy bay cho bọn họ, sau đó khách sạn bên đoàn làm phim cũng phải đặt trước, bọn họ sẽ đi theo em mấy ngày."
Triệu Thạch Ninh và Phạm Cương vừa nhìn đã biết là người có võ, hai người đều có tính cách trầm mặc, chỉ giơ tay vẫy vẫy Chu Lẫm, xem như chào hỏi.
Chu Lẫm cười công thức, kéo Úc Vi Tinh sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Úc Vi Tinh mím môi dưới, cắt đầu cắt đuôi, lời ít ý nhiều chỉ nói có người lấy mình ra uy hiếp Tần Hành Hàn, người của đối phương còn ở phim trường.
Chu Lẫm bị dọa, "Ý cậu là, lúc nào cậu cũng gặp nguy hiểm?"
"Không có khoa trương như vậy."
"Sao có thể không khoa trương!" Chu Lẫm nóng nảy, tiếng nói cũng không tự giác cất cao, Triệu Thạch Ninh và Phạm Cương đều nhìn qua, gã cũng không phát hiện, "Cậu không biết mình đang quay cảnh gì à? Nếu dây treo, cưỡi ngựa, đạo cụ xảy ra một chút vấn đề, sẽ xảy ra chuyện lớn."
" ...... Đừng nóng vội, hít sâu", Úc Vi Tinh giúp gã thuận khí, chờ gã hít sâu vài lần, mới nói, "Em biết, cho nên phiền anh mỗi lần trước khi quay, cùng thầy tổ đạo cụ kiểm tra lại một lần nữa."
Cậu còn nói: "Chờ Thiên Hạ Vô Song đóng máy, cho anh nghỉ nửa tháng, anh có thể mang theo bạn gái đi du lịch, em thanh toán toàn bộ phí tổn, đương nhiên anh không ra ngoài, em cũng có thể chiết khấu cho anh."
Nói tới tiền, Chu Lẫm lấy lại tinh thần, "Thật sao?"
Úc Vi Tinh gật đầu: "Tuyệt đối thật."
Chu Lẫm động tâm một giây, lắc mạnh đầu, lập tức kéo điểm chú ý trở lại đề tài vừa rồi, "Có muốn anh mời thêm mấy người không? Hai người hơi ít."
"Không cần, hai người bọn họ đã đủ, quá nhiều người, vừa hay cho đối phương mượn dư luận công kích em, dù sao em cũng có tiền án chơi đùa, nếu động một tí, lại có anti cuồng hoan." Cậu nhìn Chu Lẫm, "Buổi tối《Thiên hạ vô song》chuẩn bị phát sóng, danh tiếng mấy ngày kế tiếp đang lên men, không thể để dư luận cá nhân em ảnh hưởng đến phim."
Chu Lẫm nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Nếu nói đến《Thiên hạ vô song》, Chu Lẫm nói: "Buổi trưa bên Ngự Phong mua hot search phim sắp phát sóng, anh lật quảng trường, sau khi loại fan, phần lớn netizen cũng tỏ vẻ chờ mong."
Nghe xong, Úc Vi Tinh có hơi vui vẻ, hiếm khi lên weibo, lật khu bình luận và quảng trường.
【Cuối cùng cũng phát sóng, tui đã đợi quá lâu rồi!】
【7h25 chiếu trên Hoa Quả tv, sau đó chiếu mạng lúc 8h à】
【Đúng rồi, chờ mị nghiêm túc xét xử một lát.】
【Tôi vẫn đang do dự có nên xem không, team nguyên tác quá khó xử, vừa sợ lại có hơi chờ mong, dù sao cũng là truyện mình thích, cuối cùng nó cũng được đưa lên màn ảnh.】
【Chị em mình giống nhau, nhưng tui quyết định đi xem, khó coi tui sẽ thoát fan ngay, cũng là một loại giải thoát.】
【Mấy cậu không cần bi quan như vậy, bốn bản trailer tui duyệt hết, mỗi bản bản nào cũng hay, nhân vật chính toàn là trai xinh gái đẹp, quần áo, đạo cụ bao gồm bố trí cảnh cũng không kéo khố, tui tin và khẳng định chắc chắn phim sẽ đặc sắc hơn.】
【Lặng lẽ nói một câu, tôi cảm thấy Úc Vi Tinh sắp nổi.】
【Tôi cũng thấy vậy. Cậu ta thật sự rất đẹp, mặc kệ là cưỡi ngựa, bắn tên hay là đánh nhau, ngoại trừ 'A a a a a' tôi thật sự không cách nào thể hiện kinh diễm với thán phục của mình, cậu ta nhất định sẽ bay.】
【Ha ha, fan đừng thổi quá cao, cẩn thận từ trên cao rơi xuống còn thảm hơn.】
【Nói thật, tôi rất chờ mong.】
【Thấy anti đến, tôi đành nghiêm túc thanh minh một lát, tôi không phải fan của Úc Vi Tinh, thậm chí còn là người qua đường, điều này weibo của tôi có thể xác minh.】
…
Úc Vi Tinh nghiêm túc lật xem hơn 10 phút, trong mắt nhiễm ý cười. Đang muốn để điện thoại xuống, bỗng nhiên cậu nhớ ra một chuyện, vào trang chủ weibo của mình, lật mấy bình luận bên dưới weibo mà Chu Lẫm đã giúp cậu đăng trước đó, xem xong, cậu lại tìm kiếm tên mình, nhấn vào quảng trường cá nhân.
Cuối cùng, cậu mở thư riêng.
Không biết từ bao giờ, bình luận weibo và quảng trường cá nhân của cậu đã không còn hôi thối như trước, tràn ngập nguyền rủa, di ảnh với các loại nhục mạ khó nghe đối với cậu.
—— Anti-fan đã sớm không còn biện pháp giống như trước đây không kiêng nể gì khống chế khu bình luận với quảng trường của cậu, nơi đây chứa đầy bình luận của fan hoặc netizen, các cô đều thay cậu nói chuyện.
Ngay cả trong thư riêng, lời nhắn fan khen ngợi cậu, cũng thay thế các loại mắng chửi ban đầu, tuy rằng còn xen lẫn tiếng mắng của anti-fan, nhưng rất ít.
Khóe miệng Úc Vi Tinh không nhịn được giương cao.
Thấy hôm nay Chu Lẫm vẫn chưa đăng weibo tuyên truyền, cậu biên tập một bài weibo, đăng lên.
【Úc Vi Tinh V: Tối nay 7h25, @Thiên Hạ Vô Song @Mango tv, tôi đợi với mọi người. Cảm ơn mọi người.】
Chu Lẫm thấy cậu đăng weibo, nhíu mày, thuận thế nói: "Sau này cậu đem weibo về tự mình quản?"
Úc Vi Tinh lắc đầu ngay: "Không cần."
Resets một lúc, khu bình luận có rất nhiều fan tới, mở ra toàn là ủng hộ cậu, chờ cậu, vì thế dừng một lúc, cậu sửa miệng, "Được rồi, thỉnh thoảng em sẽ lên xem."
Chu Lẫm không ép cậu, "Được."
—
Hơn 7h tối, tin thời sự vẫn chưa chiếu xong, netizen đã gấp gáp chờ đợi.
【Tôi đã tắm xong, ngồi ở phòng khách chờ.】
【Trên mạng phải trễ nửa tiếng, sợ bị lộ, tui chạy sang nhà chị gái nhỏ bên cạnh xem tv của chị ấy, mới biết được thì ra chị ấy cũng chờ, vui ghê.】
【 Ăn ngay nói thật phim võ hiệp không phải gu của tôi, bình thường xem rất ít, nhưng bốn bản trailer trực tiếp đá tôi vào hố, các cậu có biết đã bao lâu tôi không thấy được nhiều trai xinh gái đẹp như vậy đóng phim cổ trang không! 】
【Chị em bắt tay, giống nhau.】
【Hết tin thời sự rồi, đếm ngược!】
Không chỉ có netizen kiễng chân chờ mong, toàn bộ đoàn làm phim《Thiên hạ vô song》cũng như nhau, Úc Vi Tinh bị bọn họ kéo vào một nhóm, Hà Kỳ Vinh, Lâm Hi, Cao Lân cũng ở đây.
—— Tối nay Hà Kỳ Vinh cho cả đoàn làm phim nghỉ phép.
【Hà Kỳ Vinh】: Đừng căng thẳng!
【Thẩm Lâm Lâm】:... Đạo diễn Hà, thật ra anh mới căng thẳng.
【Lâm Hi】: Để tôi làm chứng, đúng đấy.
【Cao Lân】: Tôi cũng làm chứng. Đạo diễn Hà đã đi vòng quanh phòng lần thứ tư.
【Trương Thi Minh】: Tôi cũng làm chứng.
【Tống Viễn Bân】: +1
【Sở Thần Thăng】: Chờ đã, bọn anh ở cùng nhau?
【Trương Thi Minh】: Tôi, Viễn Bân, thầy Lâm ở phòng đạo diễn Hà, thầy Cao còn ở thành phố D, chúng tôi call video.
【Sở Thần Thăng】: Tôi cũng muốn call!
【Thẩm Lâm Lâm】: Chắc anh không thể nhỉ? Không phải anh đang ở vùng đất không người sao? Lại nói tiếp, tín hiệu của anh ở đâu ra?
【Sở Thần Thăng】:.. Tôi tìm rất lâu mới thấy được.
【Trương Y】: Nhóc đáng thương.
【Sở Thần Thăng】: @Úc Vi Tinh, cậu thì sao?
【Úc Vi Tinh】: Tôi xem với người nhà, bắt đầu rồi!
Úc Vi Tinh trả lời xong, nhạc phim vừa hay vang lên, cậu đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu xem TV, sắc mặt bình tĩnh, tư thế ngồi cũng tùy ý mà thả lỏng.
Bên cạnh cậu, Bạch Trân, Úc Vạn Lý, Úc Dạ Bạch cũng ở đây.
So với Úc Vi Tinh thả lỏng, Úc Dạ Bạch rất căng thẳng, anh sợ lần này Úc Vi Tinh lại diễn loạn, lại lần nữa bị toàn bộ netizen trào phúng với mắng chửi. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm TV, tay anh đặt bên người nắm thành nắm đấm, cả người căng thẳng.
Chiếu 2 phút nhạc phim xong, sau vài giây chiếu cảnh, một tiếng nói giòn tan thuộc về trẻ con vang lên, "Ca ca, diều của muội..."
Tiếng nói hạ xuống, ống kính chuyển sang cảnh Úc Vi Tinh một thân áo lam cầm diều, từ trên cây nhảy xuống.
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, đưa lưng về phía khán giả. Ngồi xổm trước mặt một cô bé, nâng một đôi tay thon dài trắng nõn sờ búi tóc của cô bé, đặt diều vào trong tay cô bé.
Cùng lúc đó, bên kia hành lang gấp khúc truyền đến giọng nam, "Tam đệ, đệ có ở trong sân không?"
"Đệ đây, đại ca." Ngữ điệu mềm mại, vô cùng dễ nghe, lời thoại lại rõ ràng, có lực.
Trên màn hình TV Úc Vi Tinh quay đầu lại, dung nhan xinh đẹp lại không mất đi vẻ đẹp trai, dưới ánh mặt trời ban ngày, đôi mắt của hắn trong suốt sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời không thôi.
Hắn là Yến Vô Song.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
[Chờ sửa]
Mai gặp lại,