Chuyến bay của Úc Vi Tinh rất sớm, hơn năm giờ sáng cậu đã rời giường. Theo bước chân mùa đông đến, hừng đông càng ngày càng muộn, lúc này trời thành phố D còn chưa sáng, vừa vặn là thời điểm tối tăm nhất, nơi nơi im ắng, im ắng đến nỗi cho dù có một cây kim rơi xuống, cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Thay quần áo rửa mặt xong, Úc Vi Tinh xách vali, đạp bóng đêm một mình ra khỏi nhà. Tối qua cậu đã chào hỏi Úc Dạ Bạch, bảo Úc Dạ Bạch không cần đi tiễn cậu.
Cậu đến cửa, Chu Lẫm vừa lúc lái xe đến, nhìn thấy cậu, lập tức xuống xe hỗ trợ đem vali bỏ vào cốp sau.
"Tiểu Cốc đâu?" Úc Vi Tinh hỏi.
"Hôm qua anh bảo cô ấy đi chuẩn bị trước."
"Ừm."
Một trận gió lạnh thổi qua, Úc Vi Tinh lạnh đến giậm chân, vội vàng mở cửa xe ngồi vào.
Chu Lẫm cũng lên xe, thắt dây an toàn xong, đưa bánh mì và sữa cho Úc Vi Tinh, sau đó nói: "Đi thôi?"
Úc Vi Tinh cắn ống hút, "Được."
……
Lúc làm thủ tục lên máy bay, Úc Vi Tinh bị người chen ngang.
Đối phương là một nam sinh hơn 20 tuổi, màu môi tái nhợt, vội vã, đầu đầy mồ hôi, Úc Vi Tinh thầm nghĩ chắc hẳn cậu ấy có việc gấp, nên cũng không nói gì.
Chắc hẳn nam sinh cũng cảm thấy ngượng ngùng, liên tục nói vài câu xin lỗi, Úc Vi Tinh khoát tay, cậu đội mũ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt, đối phương không nhận ra cậu.
Nam sinh làm xong chạy rất nhanh, nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Úc Vi Tinh cũng không chú ý đến cậu ta, chờ Chu Lẫm làm xong, lấy thẻ lên máy bay, đi đến chỗ kiểm tra an ninh. Trên đường tốn quá nhiều thời gian, đến cũng không tính là sớm, sau khi qua kiểm tra an ninh, không dừng lại ở phòng nghỉ, trực tiếp lên máy bay.
Lúc lên máy bay, Úc Vi Tinh lại gặp nam sinh kia, cậu ta mang theo túi xách rất nặng đi theo phía sau một nam sinh, đối phương cũng đeo khẩu trang, đội mũ đầy đủ.
Úc Vi Tinh không biết anh, nhưng Chu Lẫm lại biết.
Chu Lẫm nhỏ giọng nói: "Cậu ấy tên là Âu Khắc Lân, là nghệ sĩ của giải trí Lợi Hòa, hai tháng trước ra mắt với thành tích đứng đầu trong chương trình giải trí do Pineapple tv tổ chức, trước mắt rất hot, hình như cậu ấy cũng có cảnh quay ở rạp chiếu phim, lần này phỏng chừng cũng giống chúng ta, cũng muốn qua bên kia." Giới thiệu sơ lược xong, Chu Lẫm không nói tiếp.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố H, đã là hai tiếng rưỡi sau.
Lúc ra sân bay, Úc Vi Tinh đi theo sau Âu Khắc Lân. Âu Khắc Lân có rất nhiều fan đến đón máy bay, anh vừa xuất hiện, đã bị bao vây, bốn người bảo an dẹp loạn, mới miễn cưỡng duy trì được trật tự.
Các cô giơ bảng tiếp đón, hô to tên Âu Khắc Lân, nói thích anh, ủng hộ anh.
Chu Lẫm 10 phần ghen tị, khi nào Úc Vi Tinh mới có thể có loại đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt này đây? Gã không nhịn được chọc chọc bả vai Úc Vi Tinh, "Cậu phải cố lên."
Úc Vi Tinh mờ mịt: "...?"
"Fan đón máy bay, cậu không hâm mộ sao?"
Úc Vi Tinh hiểu, nhưng cậu thật sự không hâm mộ, cũng không hy vọng có fan đến đón quy mô lớn như vậy.
Cậu nói: "Ngàn vạn lần đừng, fan cấp bậc này đến đón máy bay, nếu như không tổ chức tốt, loạn không chịu được, ảnh hưởng người bình thường đồng thời còn dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu lỡ xảy ra sự cố giẫm đạp thì coi như xong."
Fan đón máy bay gây rối loạn cũng không phải là một ví dụ, kiếp trước cậu đã gặp qua rất nhiều. Ngay lúc hai tháng trước cậu vừa xuyên qua, có hai người là đối thủ cạnh tranh của nhau, vì muốn áp chế đối phương một đầu, cả hai đều cố ý dẫn đường kéo fan đến đón máy bay, trong đó một người bởi vì quá loạn hiện trường xảy ra sự kiện giẫm đạp, có nữ sinh cấp ba bởi vậy mà bị thương ở tay, ít nhất phải dưỡng mấy tháng, không có biện pháp tham gia thi tốt nghiệp trung học.
Sau đó cuối cùng chính phủ ra mặt chỉnh đốn loại hành vi này, hai nghệ sĩ này cũng bởi vì chuyện này, toàn bộ danh tiếng bị hủy, dần dần không còn xuất hiện trong giới.
Chu Lẫm hiển nhiên cũng nhớ ra chuyện này, trong nháy mắt tỉnh táo, "Cậu nói đúng."
Gã liên tục cằn nhằn, "Chờ sau khi cậu nổi tiếng, anh nhất định sẽ ước thúc fan thật tốt, bảo họ đừng đến đón, đúng là quá nguy hiểm."
Úc Vi Tinh buồn cười, "Bây giờ anh nghĩ đến những thứ này còn quá xa."
"Không xa không xa, sang năm chắc chắn sẽ." Chu Lẫm trăm phần trăm tin tưởng sau khi 《Thiên hạ vô song》phát sóng, Úc Vi Tinh sẽ nổi tiếng.
Hai người nói chuyện, vòng qua fan, nhưng đi về phía trước không được mấy bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng rối loạn. Úc Vi Tinh và Chu Lẫm liếc nhau, quay đầu lại, chỉ thấy các fan trước kia coi như có trật tự đón máy bay loạn thành một đoàn, bảo vệ lo cái này không lo cái kia, chỉ có thể quát, bảo mọi người không nên loạn, mà từ khe hở lộ ra, nam sinh lúc trước chen vào hàng cậu không biết vì sao ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Úc Vi Tinh nhíu mày, đặt túi xách trong tay vào ngực Chu Lẫm, "Em đi xem."
Dứt lời, cậu nhanh chóng chạy đến, đẩy đám người đi vào bên trong. Vừa vặn thấy Âu Khắc Lân muốn lắc nam sinh, Úc Vi Tinh vội vàng ngăn lại, "Đừng lắc cậu ấy, để cậu ấy nằm thẳng."
Âu Khắc Lân nghe tiếng, vội thu tay lại. Tuổi của anh cũng không lớn, năm nay mới 19 tuổi, nhìn thấy trợ lý đột nhiên té xỉu, bản thân cũng luống cuống, lúc này có người đến hỗ trợ, anh đành ngoan ngoãn nghe theo.
Úc Vi Tinh đến bên cạnh nam sinh ngồi xổm xuống, quan sát tình huống của cậu ta, lại cúi đầu nghe nhịp tim cậu ta, đồng thời bình tĩnh mà nhanh chóng nói với đám người vây xem bên cạnh: "Mau gọi 120 gọi xe cứu thương, có AED không?"
"Cậu ấy tên là gì?" Câu này, là hỏi Âu Khắc Lân.
Âu Khắc Lân nói: "Dương Tục."
Úc Vi Tinh gật đầu, sau đó gọi to tên nam sinh, nhưng nam sinh một chút phản ứng cũng không có, tim đập càng ngày càng yếu, màu da tái nhợt, nhiệt độ cơ thể thấp, thậm chí trên da xuất hiện xanh tím.
Úc Vi Tinh mím chặt môi, đây là hiện tượng sốc điển hình.
Gần như không suy nghĩ, Úc Vi Tinh cởi khẩu trang, bắt đầu hồi sức tim phổi cho nam sinh.
Kiếp trước cậu ở phim trường tận mắt nhìn thấy nhân viên công tác đột tử, sau đó cố ý học cách cấp cứu, cậu hy vọng sẽ không cần dùng, nhưng nếu lúc cần, cậu hi vọng bản thân có thể giúp.
Phục hồi tim phổi rất cần sức, lại không có biện pháp dừng lại, rõ ràng là mùa đông, Úc Vi Tinh lại ra một thân mồ hôi, mồ hôi nhỏ đến mắt cậu, khó chịu nhắm mắt lại.
Đã có người vây xem nhận ra cậu, dùng điện thoại quay video, sau đó nhỏ giọng cùng bạn ở bên cạnh trao đổi.
Giọng nói của một người thì nhỏ, nhưng nhiều người thì không nhỏ, lời nói truyền đến tai Úc Vi Tinh, ai cậu cũng không nhìn, chỉ chuyên tâm cấp cứu.
"Lấy, lấy máy khử rung." Một bảo vệ trung niên thở hồng hộc chạy đến, đặt dụng cụ trong tay đến bên cạnh nam sinh. Úc Vi Tinh kiệt sức, hỏi chú, "Anh biết làm không?"
Bảo vệ chất phác cười cười, "Có, lúc huấn luyện chúng tôi phải học."
"Vậy làm phiền anh rồi."
Úc Vi Tinh dừng làm hồi sức tim phổi, hai tay không ngừng run rẩy.
Chu Lẫm thấy cậu dừng lại, bước nhanh đến bên cạnh cậu, lấy khăn giấy lau mồ hôi, nói với cậu, "Anh vừa nói chuyện với bác sĩ, bọn họ sắp tới rồi."
Úc Vi Tinh gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía bảo vệ và nam sinh.
Cũng may người bảo vệ này rất nghiêm túc học qua cách dùng AED, làm rất chuẩn xác, nhưng sau khi khử rung nam sinh vẫn không tỉnh, Úc Vi Tinh lắc lắc tay, lần nữa tiến hành hồi tim phổi cho cậu ta.
Cứ như vậy luân phiên hai lần, bác sĩ chạy tới, cuối cùng nam sinh cũng khôi phục ý thức.
Nam sinh được đưa lên xe cứu thương, Âu Khắc Lân đi theo. Anh vốn muốn nói cảm ơn với Úc Vi Tinh, nhưng chờ đến khi anh muốn tìm Úc Vi Tinh thì Úc Vi Tinh đã đi rồi.
Úc Vi Tinh lên xe, hai tay không dùng được sức, nhìn kỹ, còn đang run rẩy.
Chu Lẫm kéo tay cậu giúp xoa bóp, nhớ đến thủ pháp cấp cứu của Úc Vi Tinh, tò mò hỏi: "Cậu cố ý học qua à?"
Úc Vi Tinh uống một ngụm nước, giảm bớt cơn khát rồi nói: "Ừ, phòng trước khỏi họa."
Chu Lẫm nghĩ đến tình huống khẩn cấp vừa rồi: "Đúng thật, có rảnh anh cũng đi học một ít."
Xe lên đường cao tốc, Úc Vi Tinh thu tay về, bảo Chu Lẫm không cần ấn nữa, nói: "Anh lên mạng xem một lát, đừng để chuyện này lên men quá độ."
Chu Lẫm nhìn cậu, "Vì sao? Đây là chuyện tốt, giúp cậu xoay chuyển hình tượng."
Úc Vi Tinh nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, đáy mắt phản chiếu ánh mặt trời, trong suốt sáng ngời: "Không cần thiết, em chỉ đơn thuần cứu người mà thôi. Mà trong mắt người ghét em, em đang diễn, đối phương mắng em cũng sẽ mắng nam sinh kia, cậu ấy vô tội."
"Vậy không cần lo lắng, chắc chắn sẽ có người giúp cậu nói chuyện." Loại chuyện này đã không thuần túy là chuyện của giới giải trí.
Úc Vi Tinh lắc đầu: "Em nghe anh."
Cậu quay đầu lại, cười với Chu Lẫm, "Loại người tốt chuyện tốt này chỉ là nhất thời, cư dân mạng nhìn thấy, nhiều nhất chỉ khen vài câu, không bao lâu sẽ quên. Em là diễn viên, vẫn phải dùng tác phẩm để nói chuyện."
Chu Lẫm ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.
Mặc dù sau này có thể marketing chuyện này, nhưng marketing nhiều hơn, sẽ khiến người ta phản cảm. Huống chi, ngày nào cũng có người đang làm chuyện tốt, đại đa số bọn họ đều là người bình thường, có người lại nghèo khó nghèo khổ, thiện lương khắc sâu trong linh hồn của bọn họ, thấy việc nghĩa hăng hái làm không phải vì danh lợi.
Chu Lẫm suy nghĩ xong, yên lặng ngẫm lại chính mình.
Gã đúng là có hơi hướng công danh lợi lộc, tư duy có hơi thoát ly quần chúng.
Chu Lẫm nói: "Anh biết rồi."
Gã lấy máy tính bảng ra lên mạng, nhưng vừa lên Weibo, đã phát hiện tên Úc Vi Tinh đã treo trên bảng hot search, mà Âu Khắc Lân nhảy dù đứng đầu, hot search bùng nổ.
Chu Lẫm: "..."
Gã lặng lẽ quay mặt, "Anh nghĩ, chúng ta đã bỏ qua một người."
Úc Vi Tinh nhất thời không kịp phản ứng: "Ai?"
"Âu Khắc Lân."
Úc Vi Tinh nhìn thẳng vào mắt gã: "Sau đó?"
"Cậu ấy là lưu lượng, độ hot không thấp, bây giờ cậu ấy nhảy dù hot 1, cậu hot 10." Chu Lẫm cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu, sửa lại nói: "Không đúng, cậu hot chín rồi."
Úc Vi Tinh: "..."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
1. AED: Máy khử rung tim tự động in vitro.
[Chờ sửa]
Bắn tim
—
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 22 - 10 - 22 11: 02: 08
Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới tiêu dinh dưỡng: Tác giả bóng đá Biệt Cáp 1 chai;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!