Trưa ngày hôm sau, Lạc Tự Sinh liên lạc với Úc Vi Tinh.
Lần này bọn họ không gặp nhau ở bên ngoài, Chu Lẫm đến trường học, đón Lạc Tự Sinh đến Úc gia. Chị Tô chuẩn bị xong bánh ngọt, nước trà và hoa quả, liền rời đi, phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ.
Úc Vi Tinh tự mình pha trà, động tác tùy ý tiêu sái, hơn nữa bề ngoài cậu quá mức xuất chúng, nên tính thưởng thức cực kỳ cao. Lạc Tự Sinh không khỏi nhìn thêm vài lần.
Úc Vi Tinh phát hiện, cười với hắn ta.
Đem nước trà đã pha xong đặt đến trước mặt hắn ta, Úc Vi Tinh nói: "Cậu liên lạc với tôi, nói rõ đã quyết định xong, vậy chúng ta cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói chuyện đi, vẫn là vấn đề ngày hôm qua, tôi muốn biết chân tướng mẹ cậu nhảy lầu."
Lạc Tự Sinh nắm chặt chén trà, trên mặt tuấn lãng lộ ra biểu cảm thống khổ, giọng nói cũng run rẩy theo, "Mẹ tôi...... Bà ấy không tự nguyện."
Lạc Tự Sinh mãi mãi nhớ rõ ngày đó.
Hôm đó là thứ ba, hắn ta vốn đi học như bình thường, nhưng buổi chiều đột nhiên sốt cao, giáo viên bảo hắn ta về nhà trước.
Hắn ta uống thuốc, nằm ở trên giường, vốn đã sắp ngủ, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng vang, hắn ta tưởng là mẹ đã trở lại, muốn đứng lên đi ra ngoài tìm bà, nhưng cả người không có sức lực, chỉ có thể nhỏ giọng gọi "mẹ", đáng tiếc thanh âm căn bản không truyền ra bên ngoài.
Nhưng âm thanh bên ngoài lại truyền vào trong phòng rõ ràng.
Hắn ta nghe thấy một giọng nữ xa lạ uy hiếp mẹ hắn ta, ép bà tự sát, nếu không sẽ ra với hắn ta, ông bà ngoại và dì.
"Khi đó tôi cũng không biết bà ta là ai, sau đó tôi lại bởi vì thuốc mà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thấy mẹ đang ngồi cạnh, bà vẫn giống như trước kia, tôi cứ tưởng chỉ là mơ. Tôi đem giấc mơ nói cho bà, bà còn cười xoa đầu của tôi, nói với tôi không nên nghĩ lung tung."
Lạc Tự Sinh cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng, "Lúc sau vẫn còn gió êm sóng lặng, chuyện gì cũng không xảy ra, cho đến một tháng sau, mẹ tôi không hề báo trước, đột nhiên từ trên lầu cao nhảy xuống..."
Nước mắt không kiềm chế được nữa, nhanh chóng chảy đầy mặt, Úc Vi Tinh đưa hộp khăn giấy qua, nhẹ giọng nói: "Lau đi."
Lạc Tự Sinh cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, trong giọng nói tất cả đều là bất lực và hối hận, "Tôi vốn dĩ có thể ngăn cản, tôi nghe thấy hết..."
Trong lòng Úc Vi Tinh thở dài.
Cậu biết, do không ngăn được.
Úc Vi Tinh không lên tiếng, cùng Chu Lẫm đứng dậy, nhường chỗ cho Lạc Tự Sinh, để hắn ta phát tiết cho đủ.
Đợi hơn mười phút, bọn họ mới trở lại, Lạc Tự Sinh đã sửa sang lại cảm xúc, tiếp tục mở miệng: "Sau này tôi mới biết, người ngày đó uy hiếp mẹ tôi, là vợ của Phó Giang Hồng, Lư Lệ Nhiên."
"Bà ta cũng không phải mới biết sự tồn tại của mẹ và tôi, năm đó mẹ tôi lui vòng, cũng do bà ta. Bà ta bắt mẹ tôi chọn —— Sinh hạ tôi hoặc phá bỏ tôi."
"Nhưng muốn sinh tôi, nhất định phải triệt để rời khỏi giới giải trí, bởi vì ở trong giới này, căn bản không giấu được bí mật, bà ta không thể để tôi và mẹ tồn tại, trở thành vết nhơ của Phó gia."
"Mẹ tôi rất thích trẻ con. Nếu như phá bỏ tôi, bà sẽ không còn cách nào có được một đứa nhỏ cùng máu mủ của mình, bà không muốn, huống chi khi bà biết mình mang thai, đã quá 5 tháng, tôi động đậy, bà cảm nhận được."
Lạc Tự Sinh nghẹn ngào.
Mẹ từng ôm hắn ta, nói cho hắn ta biết khi sờ thấy hắn ta động đậy trong bụng mình, bà có bao nhiêu xúc động, lại nói cho hắn ta biết, từ khi hắn ta sinh ra tới nay, bà đã sống rất vui vẻ.
"Đột nhiên không chấp nhận được, là bởi vì lúc ấy Phó gia và Khương gia đang cạnh tranh một hạng mục lớn, Khương gia không biết lấy được tin tức ở đâu, tra được tin tức của mẹ tôi, muốn lợi dụng mẹ tôi và tôi, ra tay với Phó Giang Hồng. Phó gia đương nhiên sẽ không cho phép, liền nghĩ đến cắt đứt từ đầu nguồn —— mẹ tôi và tôi đối với tiền đồ của Phó thị và gia nghiệp của Phó gia mà nói, không quan trọng gì."
Lư Lệ Nhiên chỉ là người đứng ra, Phó Giang Hồng sau lưng tuyệt không vô tội, ông ta cũng biết rõ tình hình.
Úc Vi Tinh im lặng nghe hắn ta kể xong, mới hỏi: "Cậu có chứng cứ không?"
"Tôi không có chứng cứ trực tiếp", Lạc Tự Sinh mím môi, "Tôi chỉ biết một chuyện, trước khi mẹ tôi nhảy lầu, dì tôi xảy ra tai nạn, tài xế say rượu lái xe."
Úc Vi Tinh nhìn hắn ta: "Cậu còn nhớ tên tài xế không?"
"Nhớ kỹ."
Lạc Tự Sinh nói: "Hắn tên Triệu Trình Kiệt."
Úc Vi Tinh tìm Lạc Tự Sinh, là vì muốn tên tài xế này.
Cậu có ấn tượng với kết cục của Phó gia, cũng biết Tạ Vũ Khiêm ra tay, mấu chốt là chân tướng cái chết của Lạc Thải Y. Mà chân tướng cái chết của Lạc Thải Y có thể nổi lên mặt nước, nằm ở tài xế Lạc Tự Sinh nhắc đến, nhưng tên tài xế, một chút ký ức cậu cũng không có.
Úc Vi Tinh nhớ kỹ, "Được."
Màu đỏ quanh mắt Lạc Tự Sinh còn chưa rút đi, có lẽ do hơi ngứa, hắn ta xoa xoa, "Anh định làm thế nào?"
"Tìm người trước, tìm tài xế mà cậu nói."
Lạc Tự Sinh nhíu mày, "Tôi từng tìm hắn, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, chắc là hắn đã đổi tên rồi."
Hắn ta vẫn nghi ngờ tài xế có vấn đề, đợi đến khi lớn hơn một tí, hắn ta có thể làm việc vặt kiếm tiền, sẽ không dừng lại ở việc tìm kiếm đối phương, nhưng mà nhiều năm như vậy, một chút tin tức cũng không có.
"Cho dù đổi tên tôi cũng có thể tìm được hắn." Úc Vi Tinh thấy trà trước mặt hắn ta đã nguội, đổi cho hắn ta một chén mới, "Có tin tức tôi sẽ thông báo cho cậu, không cần vội."
Lạc Tự Sinh ừ một tiếng.
Hắn ta vẫn luôn biết, vì mẹ báo thù, chuyện này không gấp được.
Tiễn Lạc Tự Sinh đi, Chu Lẫm tò mò, "Cậu định tìm tài xế này thế nào? Cái tên Triệu Trình Kiệt này quá bình thường, cả nước ít nhất có mấy trăm người trùng tên trùng họ, mò kim đáy bể?"
"Làm sao có thể," Úc Vi Tinh cười cười, "Anh quên à, em có tiền. Hơn nữa bây giờ internet phát triển, dùng tiền tung lưới, anh cảm thấy có thể tìm được không?"
Chu Lẫm: "..."
Gã thiếu chút nữa đã quên, Úc Vi Tinh với Lạc Tự Sinh không giống nhau, Lạc Tự Sinh không có tiền, còn cậu không thiếu tiền.
……
Nhưng tìm người cần thời gian, Úc Vi Tinh cho Chu Lẫm đủ nhiều tiền, bảo gã thả lưới, tạm thời buông chuyện này xuống.
"Em muốn ra ngoài một chuyến, tiện đường, anh có cần em đưa về không?" Úc Vi Tinh hỏi.
"Không cần, anh có xe."
Chu Lẫm hỏi thêm một câu, "Cậu muốn đi đâu?"
"Tìm Tần Hành Hàn, tối hôm trước anh ấy đưa em về, em còn chưa nói cảm ơn anh ấy."
Nghe Úc Vi Tinh nhắc đến, Chu Lẫm bỗng nhiên nhớ lại đêm hôm đó có gì đó không đúng, ôm cánh tay quan sát cậu, híp híp mắt, "Cậu và Tần Hành Hàn..."
Úc Vi Tinh vừa thấy biểu cảm của gã, liền biết gã muốn hỏi gì, phủ định trước: "Không có, không có, không thích anh ấy."
Chu Lẫm: "..."
"Anh cũng biết em quan tâm cái gì."
Tiên tri Úc Vi Tinh mỉm cười, bưng chén trà lên uống.
Chu Lẫm cũng cười, chậm rãi nói: "Nhưng lần này anh muốn hỏi, anh ta có thích cậu không."
"Khụ khụ ——" Úc Vi Tinh kinh ngạc sặc cả nước, nhanh chóng rút vài tờ khăn giấy che miệng ho nửa ngày mới bình tĩnh lại, "... Anh cảm thấy có thể ư?"
"Vì sao không thể." Chu Lẫm hỏi ngược lại.
Úc Vi Tinh không thèm để ý hình tượng mà liếc mắt, "Đương nhiên không có khả năng, anh cảm thấy em có điểm gì khiến anh ấy thích? Mặt à, anh ấy cũng không kém em. Hơn nữa, người ta không phải gay."
Chu Lẫm nói: "Cậu chắc chắn anh ta không phải?"
"..." Úc Vi Tinh trầm mặc.
Thấy Úc Vi Tinh không trả lời, Chu Lẫm buông tay, "Xem đi, cậu không thể xác định."
"Mặc dù em không thể xác định, cũng không thể nói người ta thích em," Úc Vi Tinh không nói được gì, "Em tự tin... Được rồi, tự luyến một xíu, cũng không phải tự luyến theo hướng vạn người mê, anh đừng tưởng tượng quá nhiều, chỉ là mẹ em quen biết mẹ anh ấy, khi còn bé bọn em cũng từng chơi với nhau."
Về phần chuyện Tần Hành Hàn nói muốn quan sát cậu, không cần phải nói với Chu Lẫm, đây là việc riêng của cậu, cũng là chuyện riêng của Tần Hành Hàn.
Chu Lẫm nghe xong, gật gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa. Đối với gã mà nói, chỉ cần Úc Vi Tinh không còn yêu đương như trước nữa là được.
Trước mắt mà nói, Úc Vi Tinh rất tỉnh táo.
—
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, buổi chiều không đến năm giờ mặt trời đã lặn, đến năm giờ rưỡi, trời đã hoàn toàn tối đen, cả tòa thành thị hợp thành biển đèn.
Úc Vi Tinh giẫm lên ngọn đèn rực rỡ của thành phố, đến tòa nhà Tần thị.
Dừng xe xong, cậu đeo khăn quàng và khẩu trang xuống xe, bước nhanh vào trong gió lạnh đang gào thét, đi vào đại sảnh tòa nhà, cảm thấy nhiệt độ tăng lên, cậu mới nới lỏng khăn quàng cổ, cả người cũng thả lỏng.
Cậu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, thang máy cách đó không xa đi xuống, "Đinh" một tiếng cửa mở, đột nhiên một giọng nữ cuồng loạn thét chói tai với mắng chửi truyền đến.
"Buông tao ra, bọn mày buông tao ra..."
"Tần Hành Hàn tên súc sinh này, năm đó sao mày không cùng chết, mày đáng chết!"
"Mày sẽ nhận được báo ứng!"
Úc Vi Tinh nghe thấy những lời mắng chửi này, nhíu mày.
Cậu quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ mặc quần áo nhân viên vệ sinh, tóc tai bù xù bị hai bảo vệ một trái một phải đỡ từ thang máy đi ra, miệng mở rồi khép.
- Hiển nhiên, những lời mắng chửi kia do ả nói.
Phía sau bọn họ, mặt mũi Lâm Kha âm trầm, cũng từ thang máy đi ra.
"Bà Từ, xin bà im lặng." Y lớn tiếng nói xong, ra hiệu bảo vệ nhanh chóng đưa người ra ngoài.
Ánh mắt Úc Vi Tinh rời khỏi người phụ nữ, nhìn về phía Lâm Kha, vẫy vẫy tay với y.
Thấy có người vẫy tay với mình, Lâm Kha nghiêng đầu, không nhận ra Úc Vi Tinh ngay, Úc Vi Tinh chủ động kéo khẩu trang xuống một ít, y mới nhận ra.
Lâm Kha ngẩn người, bước nhanh đến trước mặt Úc Vi Tinh, "Đến tìm Tần tổng?"
"Ừ." Úc Vi Tinh lại nhìn người phụ nữ đã bị bảo vệ đưa ra ngoài, hỏi: "Bà ấy là ai?"
"Mẹ vợ của Tần Hướng Lan, Từ Hương Lan", Lâm Kha nói tiếp, lời ít ý nhiều, "Bà ta đến bất bình vì con trai và Tần Dương, hai ngày trước Tần tổng cũng đưa bọn họ vào."
Úc Vi Tinh lại khó hiểu: "Sao bà ta lại mặc đồ nhân viên vệ sinh?"
"Vì lên lầu tìm Tần tổng, hôm qua bà ta đã đến gây sự một lần, sau khi bị đuổi đi, hôm nay bà ta lại đến, phát hiện không lên được, liền dùng tiền thay quần áo với nhân viên vệ sinh."
Úc Vi Tinh hiểu, khó trách tất cả mọi người đều thấy nhưng không bàn tán, nhìn một cái đã dời mắt đi.
"Tôi có thể đi lên không?"
Lâm Kha mỉm cười, "Đương nhiên có thể, anh đến vừa đúng lúc, Tần tổng bị bà ta làm cho tâm trạng không tốt lắm, anh đến, ngài ấy sẽ vui hơn."
……
Đi thang máy chuyên dụng lên lầu, Úc Vi Tinh từ cabin thủy tinh trong suốt ngắm nhìn hàng nghìn hàng vạn ánh đèn neon bên ngoài.
Không cần dừng lại giữa chừng, tầng ba mươi mấy rất nhanh đã tới.
Đi theo Lâm Kha ra khỏi thang máy, Úc Vi Tinh một đường đi qua phòng thư ký, phòng khách, phòng họp, phòng trà, cuối cùng là văn phòng tổng giám đốc ở cuối.
Lâm Kha dừng lại, "Ngài vào đi."
Úc Vi Tinh nhìn y: "Anh không đi vào?"
"Tôi còn có việc phải giải quyết."
Úc Vi Tinh gật đầu, tầm mắt quay lại trên cửa, giơ tay lên gõ cửa, gõ vài cái, phát hiện cửa không khóa, còn mở một khe hở, chần chờ hai giây, cậu mở cửa đi vào.
Tần Hành Hàn đưa lưng về phía cửa, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh đêm, nghe thấy tiếng bước chân, hắn không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, "Đi ra ngoài."
"Là em." Úc Vi Tinh mở miệng.
Tần Hành Hàn ngẩn ra, nhanh chóng xoay người, đối diện với hai mắt mỉm cười của Úc Vi Tinh, trong phút chốc, giống như bị ánh mặt trời chiếu rọi, xua tan tất cả giá lạnh và hậm hực.
Tất cả xung quanh, đều là màu sắc tươi sáng.