Sau Khi Xuyên Thành Cô Cô Siêu A Thế Thân Của Bá Tổng

Chương 34




Sau bữa cơm chiều, Thư Cẩn được Jason đưa đến phòng ngủ. Khi đứng trước cửa phòng ngủ chính, nàng cảm thấy có chút khó hiểu.

"Nơi này...?"

Jason mỉm cười gật đầu: "Tôi chưa bao giờ thấy Boss chiều chuộng ai như thế. Cô Thư là người đầu tiên khiến sếp chủ động nhường phòng ngủ chính."

Jason thậm chí nghĩ rằng sếp của hắn là người có thói quen sạch sẽ. Mặc dù thói quen đó không quá nghiêm khắc, nhưng việc nhường phòng ngủ của mình cho người khác là điều chưa từng xảy ra.

"Nhường ra ư?" Thư Cẩn dở khóc dở cười, "Jason, các anh có phải hiểu lầm không? Tôi không có ý định chiếm đoạt phòng này. Chỉ là thấy phong cảnh không tồi thôi."

Jason mỉm cười: "Tôi đảm bảo mình đã truyền đạt rất rõ ràng ý của ngài đến boss."

Thư Cẩn:...

"Không cần đâu, tôi ở phòng bên cạnh là được rồi." Dù sao thì, việc nhường phòng ngủ chính cho nàng thật là quá kỳ quái.

Lúc này, Thẩm Nhất Lan thong thả đi lên cầu thang sau khi ăn xong.

"Thích thì cứ ở lại. Không sao đâu," Thẩm Nhất Lan nói. "Tôi mới trở về nước không lâu, trong phòng ngủ cũng không có nhiều vật dụng cá nhân lắm. Không cần lo lắng về sự bất tiện."

Thư Cẩn:...

...

Cuối cùng, trước sự nhiệt tình không thể từ chối, Thư Cẩn đành mang theo tâm trạng khó hiểu mà ở lại trong phòng ngủ chính.

Giống như lời Thẩm Nhất Lan đã nói, trong phòng này không có nhiều vật dụng cá nhân như nàng tưởng tượng. Phòng ngủ của Thẩm Nhất Lan, giống như tính cách của cô, rất gọn gàng và sạch sẽ.

Nhìn quanh một lượt, căn phòng trông giống như một phòng khách sạn được dọn dẹp mới tinh, không có dấu vết cá nhân, nhưng mùi hương nhẹ nhàng, thoảng qua của tin tức tố hoa bách hợp đặc trưng của Alpha vẫn cho thấy rõ chủ nhân của căn phòng này là ai.

Việc được ở trong phòng của Thẩm Nhất Lan là một niềm vui bất ngờ đối với Thư Cẩn.

Nhưng...

Nàng không muốn ở một mình!

Thư Cẩn có chút thất vọng khi buông vali của mình xuống.

"Không hiểu phong tình!"

"Không đúng! Chị ấy căn bản không có ý gì với mình!"

Thư Cẩn trực tiếp ngã xuống giường, khuôn mặt đầy vẻ chán nản.

Giường đệm mang một mùi hương tươi mát của ánh nắng, khiến người ta cảm thấy an lòng.

Đơn giản là Thẩm Nhất Lan ở ngay phòng bên cạnh, nên kế hoạch của nàng cũng không bị ảnh hưởng gì.

Nghĩ đến kế hoạch của mình, Thư Cẩn lại như được tiếp thêm động lực, cô bật dậy:

"Mình, Thư Cẩn, nếu không thành công, sẽ xả thân!"

Trước hết là sắp xếp hành lý!

Thư Cẩn bắt đầu lấy ra "vũ khí chiến đấu" của mình — một bộ váy ngủ mới.

Khác với bộ váy ngủ màu rượu đỏ lần trước ở khách sạn, lần này là một bộ mới mua sau khi về nước, với chất liệu vải rất ít, nhưng giá thành lại rất đắt.

Vài mảnh vải mỏng manh khó khăn lắm mới che được những vị trí quan trọng.

Thư Cẩn đỏ mặt thay bộ váy ngủ rồi chui vào chăn.

...

Tới đêm, cả biệt thự chìm vào bầu không khí yên tĩnh.

Những người hầu đã đến giờ nghỉ ngơi, ngay cả Jason cũng đã sớm đi ngủ.

Thẩm Nhất Lan cũng đã tắm xong, chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi tắt đèn, cô nhận thấy phòng bên cạnh vẫn còn sáng đèn, liền nhíu mày.

--------Em vẫn chưa ngủ sao?

Vài giây sau, Thẩm Nhất Lan không nhận được phản hồi từ Thư Cẩn.

Khoảng một phút sau, cửa phòng của cô bị gõ nhẹ, "Cốc cốc."

"Thẩm lão sư!"

Tiếng của Thư Cẩn vang lên ngoài cửa.

Thẩm Nhất Lan bước tới mở cửa.

Cô gái trong bộ áo tắm dài màu trắng kín mít, kèm theo nụ cười tươi rói, thò đầu qua khe cửa: "Ngủ không được, có chút lạ giường, có thể nói chuyện với Thẩm lão sư một lúc rồi về ngủ không?"

Thẩm Nhất Lan không muốn đồng ý, dù gì Thư Cẩn là một Omega, còn cô là một Alpha, điều này không thích hợp.

Nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng, Thẩm Nhất Lan lại không khỏi mềm lòng, "Vào đi."

Không đợi Thẩm Nhất Lan điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, Thư Cẩn đã nhanh chóng chui vào chăn bên cạnh.

Giường này không thể so với chiếc giường rộng 3 mét lần trước ở khách sạn.

Chiếc giường này khá hẹp, chỉ đủ cho hai người nằm sát cạnh nhau như một chiếc giường đôi bình thường.

Thư Cẩn với vẻ mặt đầy tự tin, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Thẩm lão sư, lên đây đi."

Thẩm Nhất Lan:...

Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần cho tình huống này nha...

Thẩm Nhất Lan nghĩ rằng chắc hẳn Thư Cẩn đang mặc đồ ngủ dưới lớp áo tắm dài. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc áo tắm dài của Thư Cẩn, suy nghĩ đến điều đó.

Thẩm Nhất Lan cố ngăn bản thân khỏi những suy nghĩ lung tung, sau đó cũng trèo lên giường.

Hai người không có chạm vào nhau, nhưng cùng nằm trong một chiếc chăn, vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp từ người bên cạnh.

"Muốn nói chuyện gì?"

"Chuyện tình cảm." Thư Cẩn cười nhẹ.

Thẩm Nhất Lan:...

Đây là chủ đề nàng không am hiểu nhất.

"Thẩm lão sư đã từng thích ai chưa?" Thư Cẩn nghiêng đầu hỏi, "Chị là một Alpha, chắc hẳn có nhiều người theo đuổi?"

Thẩm Nhất Lan đáp: "Chưa từng thích ai. Phần lớn những người theo đuổi đều nhắm đến danh lợi của tôi chứ không phải con người thật của tôi."

"Em không hiểu được, vì em chưa từng có loại phiền não đó." Thư Cẩn cười khổ.

"Emcũng có nhiều người theo đuổi mà?" Trong lòng Thẩm Nhất Lan xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Ở thế giới trước, cô là một nữ giới, và hầu hết bạn bè nữ của cô đều là kiểu "nữ cường nhân".

Ngồi trên giường cùng ai đó nói chuyện về tình cảm là một điều hoàn toàn mới đối với Thẩm Nhất Lan.

"Đúng vậy, nhưng họ chỉ thích gương mặt của em. Nếu em xấu đi một chút, họ sẽ không thích nữa." Thư Cẩn thở dài, "Như Thẩm Lâm Thiên đã nói, anh ta lúc đầu để ý đến em chỉ vì má lúm đồng tiền của em giống Giang Lâm Nguyệt."

"Cậu ta mắt mù."

"Em cũng nghĩ thế." Thư Cẩn liếc nhìn cô một cái, sau đó nghiêm túc hỏi: "Vậy Thẩm lão sư có thích người đẹp không?"

Thẩm Nhất Lan suy nghĩ kỹ lưỡng rồi trả lời: "Lòng yêu cái đẹp là bản năng của con người, tôi cũng không ngoại lệ."

Hơn nữa, ở thế giới trước, phụ nữ thích xem cô gái xinh đẹp, cũng không phải là đặc quyền của đàn ông.

"Vậy sau này chị sẽ tìm một mỹ nhân để kết hôn chứ?"

Câu hỏi này khiến Thẩm Nhất Lan im lặng.

Sau một lúc tạm ngừng, nàng trả lời: "Ngoại hình không phải là yếu tố duy nhất để chọn bạn đời, nhưng nếu các điều kiện khác tương đương, tôi sẽ chọn người đẹp hơn."

Nghe xong, Thư Cẩn cười, ôm mặt hỏi nàng: "Thẩm lão sư có nghĩ em đẹp không?"

Thẩm Nhất Lan đưa tay vuốt đầu nàng: "Đã nói rất nhiều lần, em thật sự rất xinh đẹp."

Thư Cẩn vẫn còn mang tâm tính của một đứa trẻ.

"Cảm ơn vì đã khen ngợi~"

Thư Cẩn vui vẻ rụt mình vào chăn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ xíu ra nhìn Thẩm Nhất Lan: "Thẩm lão sư, hôm nay em ngủ ở đây được không?"

Thẩm Nhất Lan cứng người lại. Sau đó, ánh mắt cô như xuyên thấu mọi thứ, rơi thẳng xuống gương mặt của Thư Cẩn.

Thư Cẩn ngây thơ chớp chớp mắt.

"Em cố ý," Thẩm Nhất Lan nói, "Em đã tính toán từ trước đúng không?"

Thư Cẩn nín thở.

Bị... phát hiện rồi sao?

"Tôi là một Alpha, em nên giữ khoảng cách với tôi hơn."

Câu nói này làm Thẩm Nhất Lan nhớ đến bữa ăn với Hoắc Dũng, không ngoài dự đoán, Hoắc Dũng hẳn đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thư Cẩn.

Những lời của Thẩm Nhất Lan khiến Thư Cẩn không vui.

"Em thích Thẩm lão sư, có gì sai? Em không quan tâm người khác nghĩ gì." Thư Cẩn cúi đầu, hàng mi dài khẽ rung động, "Hay là Thẩm lão sư lo lắng về việc người khác nghĩ thế nào?"

"Tôi không bận tâm."

"Vậy có phải Thẩm lão sư không thích em?"

Thẩm Nhất Lan bật cười, "Nếu tôi không thích em, sao lại dung túng em nhiều lần như vậy?"

Trong lòng Thư Cẩn ngọt ngào hẳn lên, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì. Cô nàng vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, nhỏ giọng nói: "Vậy thì việc em ngủ cùng Thẩm lão sư có gì quan trọng? Chỉ là thêm một lần dung túng thôi."

Thư Cẩn nhìn Thẩm Nhất Lan và đột nhiên cười đầy ẩn ý, "Hay là, Thẩm lão sư sợ ngủ cùng em?"

Thẩm Nhất Lan:...

Cô luôn biết Thư Cẩn không hẳn là ngây thơ như vẻ ngoài. Nhưng giờ phút này, cảm giác ấy lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, Thẩm Nhất Lan không muốn nghĩ nhiều. Cô cho rằng Thư Cẩn chỉ là cần một chút sự quan tâm và tình thương. Nếu xem Thư Cẩn như người thân, việc ngủ chung cũng chẳng có gì quá đáng.

"Tôi không sợ, em ngủ đi." Nói xong, Thẩm Nhất Lan đứng dậy, "Tôi sẽ về phòng lấy chăn, em nằm trước đi."

Đôi mắt Thư Cẩn sáng rực, ngoan ngoãn đáp: "Được."

...

Sau khi quay lại phòng ngủ chính, Thẩm Nhất Lan lập tức lấy ra lọ thuốc ức chế từ ngăn kéo đầu giường.

Uống một viên, cô chậm rãi ôm chăn quay lại phòng bên cạnh.

...

Khi trở lại phòng, Thẩm Nhất Lan thấy áo tắm của Thư Cẩn đã được cởi ra và đặt trên ghế sofa. Chiếc chăn phủ không kín, vai của Thư Cẩn lộ ra ngoài, chiếc váy ngủ hờ hững treo, hở cả phần lưng.

Thẩm Nhất Lan chỉ liếc qua, sau đó không nhìn nữa.

Sau khi trải chăn xong, Thẩm Nhất Lan chậm rãi lên giường.

"Thẩm lão sư, em thấy hơi lạnh," Thư Cẩn nhẹ nhàng nói. Nghĩ đến việc mình mặc thiếu vải, tim cô đập thình thịch.

Một làn hương thơm ngọt ngào từ tin tức tố của Thư Cẩn từ từ lan tỏa khắp phòng.

Hoa hồng thơm ngát, quyến rũ.

Thẩm Nhất Lan:...

"Có thể ngủ chung với chị không?" Thư Cẩn nói nhỏ, nhưng cơ thể đã lách vào trong chăn của Thẩm Nhất Lan.

Cô nhô đầu từ vai Thẩm Nhất Lan ra, thân thể trần trụi gần như sát vào Thẩm Nhất Lan, chỉ cách nhau hai lớp áo ngủ mỏng.

Thẩm Nhất Lan thậm chí có thể cảm nhận được cánh tay không mảnh vải che của Thư Cẩn.

Hương hoa hồng tràn ngập không khí, làm ngón tay Thẩm Nhất Lan run lên.

"Thẩm lão sư..." Giọng Thư Cẩn nhỏ nhẹ, như đang làm nũng, "Chị có thể ôm em ngủ không?"

Vừa nói, nàng vừa nhích vào lòng Thẩm Nhất Lan.

"..." Thẩm Nhất Lan đơn giản đưa tay ôm cô nàng vào lòng: "Ngủ đi."

Sau đó, cô vươn tay tắt đèn.

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Thẩm Nhất Lan ôm Thư Cẩn chặt đến mức nàng không thể nhúc nhích.

Thư Cẩn:?

Nàng không thể làm gì được nha!

Ngước lên, thấy gương mặt xinh đẹp của Thẩm Nhất Lan với đôi mắt nhắm chặt.

Có thể nghe rõ từng hơi thở của nhau.

Cho đến khi...

Thư Cẩn nghe tiếng hít thở của Thẩm Nhất Lan dần trở nên đều đặn.

Thư Cẩn:...

Đã ngủ rồi sao?!

Cô nàng đã dùng tới cả tin tức tố, tỏa ra hương hoa hồng khắp phòng, vậy mà người này lại chỉ nàng ấy rồi ngủ luôn?!

???

Thư Cẩn nhìn chăm chăm vào gương mặt đẹp đẽ của Thẩm Nhất Lan, trong lòng đầy rẫy những câu hỏi không lời giải đáp.

Thẩm Nhất Lan, thực sự là một Alpha sao?!

Alpha có thể không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega sao?

Hay là...

Thẩm Nhất Lan, không phải là không được đi?!

Ý nghĩ này tràn ngập trong đầu Thư Cẩn, khiến cô nàng cảm thấy đầu óc mình rối bời.

- -------------------------

Mình thấy Thư Cẩn nhận thức được tình cảm rồi nên đổi hẳn xưng hô luôn, còn Thẩm Nhất Lan thì chắc vẫn giữ tạm xưng hô cũ nha:>