*Quyết định đẩy lên trước để mạch truyện được liền mạch :)))
Cậu tên là Việt Phỉ, là một Beta.
Ở trên thế giới này, Alpha là công dân hạng nhất, sau đó đến Omega, cuối cùng là Beta.
Đa phần mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng Việt Phỉ lại cảm thấy, Omega và Beta, đều là sinh vật tồn tại ở tầng chót.
Nếu sinh ra là Alpha, bất kể là tài năng hay hoàn cảnh, đều có những ưu đãi tốt hơn với hai loại người còn lại.
Tạo hóa lại bất công như vậy, giao tất cả mọi thứ cho Alpha, còn để hai loại người kia chỉ có thể sống dưới sự lãnh đạo của Alpha cả đời.
Từ nhỏ đến lớn, dù cho Việt Phỉ có nỗ lực đến đâu, thành tích của cậu vẫn không thể xuất sắc được như Alpha.
Tất nhiên có tình huống cậu sẽ xuất sắc hơn, đó là khi Alpha bỏ cuộc.
Trong cùng một điều kiện, cùng nỗ lực như nhau, tỉ lệ Beta thành công được như Alpha là dưới 20%.
Đây là thống kê mà khoa học đã chỉ ra. Người ta nói Beta phải phấn đấu đến 500% nỗ lực, mới có thể đứng cùng chỗ ở trên vạch xuất phát với Alpha.
Việt Phỉ có một cặp em ruột, nhưng dưới vẻ ngoài anh em ruột thịt hòa thuận, Việt Phỉ biết bản thân đang cố che giấu sự chán ghét của mình với em trai Alpha.
Có lẽ em trai cũng nhận ra, nhưng Việt Phỉ không biết. Tuy em trai là Alpha nhưng thành tích học tập cũng không hề xuất sắc hơn cậu một chút nào, quả thực cậu cũng nổi lên một chút yêu thương thật sự với em trai của mình.
Nhưng mặc kệ thành tích của em có kém như thế nào, ba mẹ vẫn luôn nói cái nhà này về sau sẽ là của em trai. Em gái là Omega, bọn họ không cần phải nhọc lòng, chỉ có Việt Phỉ là một Beta, cha mẹ không nhìn thấy tương lai của cậu, chỉ hy vọng em trai em gái cậu sau này có thể giúp đỡ cậu.
Cho nên từ tận đáy lòng Việt Phỉ cũng không thân thiết với hai em, cũng không quá tình cảm với cha mẹ.
Có lẽ trong mắt người ngoài, hoặc trong mắt người trong nhà, gia đình họ luôn hài hòa yêu thương nhau, chỉ có một mình Việt Phỉ biết là không phải.
Ở trong cái nhà này, chỉ toàn là áp lực và dối trá.
Sau này Việt Phỉ yêu một Alpha nọ, Alpha đó rất đặc biệt, hắn nói hắn không tin vào vận mệnh, không ủng hộ ràng buộc giữa Alpha và Omega, chỉ cần yêu nhau, Alpha và Beta cũng có thể lâu dài.
Việt Phỉ tin.
Nhưng thật lâu sau Việt Phỉ lại phát hiện, bản thân đi tin một lời nói dối.
Trong một tai nạn ngoài ý muốn, cậu xuyên tới một thế giới khác.
Thế giới này không hề có cái gì gọi là Alpha, Beta, hay là Omega.
Lúc đầu cậu còn không quá quen, đôi khi sẽ nhớ tới Giản Diệc.
Nhưng cậu tình cờ tìm được một quyển sách.
Cậu có cùng tên với người trong sách, lại trải qua những việc giống nhau, Việt Phỉ có thể khẳng định, mình chính là người trong sách.
Đáng tiếc, cậu chỉ là một vai phụ nho nhỏ trong cuốn truyện, niềm kiêu hãnh của cậu cũng chỉ làm đá kê chân cho tình yêu của hai nhân vật chính.
Đọc xong truyện, Việt Phỉ ngồi ở nhà thuê trầm ngâm thật lâu, chỉ có mấy tiếng thôi, cậu đã cảm thấy mình đã sống hết một đời ở thế giới kia rồi.
Từ nay về sau, cậu chọn cách quên đi ký ức của mình.
Ngay bây giờ, ở đây, nơi này mới là chỗ cậu nên sinh ra và tồn tại.
Không có phân biệt giữa Alpha, Beta hay Omega nữa. Mỗi người đều có quyền cao nhất, sẽ không phải là từ lúc sinh ra đã có vận mệnh của riêng mình.
Ở thế giới này Việt Phỉ sinh hoạt cực kỳ vui vẻ, khó khăn nhất vẫn là vấn đề tài chính vật chất, nhưng Việt Phỉ không sợ cái này.
Hiện giờ áp lực lớn nhất của cậu là món nợ mà cha nguyên chủ đặt lên vai.
Việt Phỉ nghiên cứu luật pháp ở nơi đây, thoát khỏi chủ nợ thành công.
Cậu từ bỏ mọi quyền thừa kế của cha mình, đồng thời cũng không có nghĩa vụ phải trả lại khoản nợ kếch xù đó.
Việt Phỉ cảm thấy rất kỳ quái, nguyên chủ vốn lớn lên ở thế giới này, không thể nào không biết đến những quy tắc đó được. Nhưng cậu ta lại chọn cách đi trả lại những khoản nợ, dường như cũng từ bỏ tương lai của chính mình.
Cậu không thể hiểu được, nhưng cũng không để ý.
Hiện tại cơ thể này là của cậu, cậu mới là Việt Phỉ của thế giới này, quyền chủ đạo nằm ở tay cậu.
Cậu sẽ xử lý thích đáng những việc này, sẽ không để cuộc sống mới của mình bị kéo bởi một vũng bùn lầy.
Không có tiền, cậu có thể đi làm công.
May mắn là, Việt Phỉ cũng đã nhận được công việc đầu tiên-nhà hàng Tây cao cấp mời cậu đến đánh piano, cậu phát hiện năng lực của bản thân dù có tốt đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ được đánh giá ở mức B+, nhưng ở thế giới này lại có thể nở rộ thành A+ đỏ chói.
Bản nhạc của cậu được khách quý khen ngợi, giám đốc cũng lập tức tuyển dụng cậu.
Cứ như vậy, Việt Phỉ đã kiếm được công việc đầu tiên.
Từ đó về sau, mọi việc đều cực kỳ suôn sẻ.
Cậu yêu thích chụp ảnh, một bức tiện tay chụp đăng lên trên mạng có rất nhiều người khen cậu.
Cậu yêu vẽ tranh, tác phẩm từng được nói là bình thường từ miệng thầy giáo, đến đây lại được khen hết lời.
....Ở thế giới kia, năng lực của cậu sẽ mãi mãi kém hơn Alpha, ở đây lại có thể tỏa sáng rực rỡ.
Cậu biết một người có thể sinh hoạt cực kỳ vui vẻ ở thế giới này.
Cậu hoàn toàn yêu nơi đây!
Nhưng khi mọi chuyện đang vận hành một cách bình thường, vào một ngày nọ, giống như cách mà cậu đến với thế giới này, cậu lại trở về chỗ kia.
Dường như vận mệnh đang chơi đùa với cậu.
Có một Alpha xa lạ, nói hắn là bạn đời của cậu.
Những tin nhắn trong di động cũng cho thấy, cậu đã chia tay với Giản Diệc.
Cậu phải làm sao bây giờ?
Ly hôn với Alpha trước mặt, sau đó tự mình trải qua cuộc sống này một mình đi vậy.
Nhưng ngay sau đó, bác sĩ lại nói cho cậu một tin mà cậu không thể nào chấp nhận nổi-thật ra cậu không phải Beta, mà là một Omega phân hóa chậm.
Cậu là Omega sao?
Cậu chưa từng nghe một trò đùa nào vui như vậy.
Omega chỉ có thể tồn tại nhờ Alpha?
Cậu không thể chấp nhận.
Vận mệnh dựa vào cái gì mà điều khiển cậu như vậy, dựa vào cái gì mà lại cho cậu biết đến sự tồn tại của thế giới kia rồi lại bắt cậu trở lại, ở đây, không có ai nhớ tới cậu, cậu cũng không nhớ tới người nào hết!
Việt Phỉ lựa chọn rời đi.
Đến khi mở mắt một lần nữa, cậu nhìn thấy căn phòng thuê đơn sơ quen thuộc, cậu nhận ra mình đã thoát khỏi nơi kia một lần nữa.
Rốt cuộc thì trời cao cũng thiên vị cậu một lần.
Thế giới này mới là nơi cậu nên sống.
Nhưng Việt Phỉ lại lo lắng không biết khi nào bản thân sẽ bị kéo về địa ngục một lần nữa, vì thế cậu sống mỗi ngày ở đây như sống một ngày cuối cùng.
Cậu không mua nhà, cũng không mua xe, không có một công việc ổn định, cậu muốn rải rộng dấu chân mình trên khắp mọi nơi trên thế giới.
Đi đến nơi nào, cậu sẽ thuê phòng ở nơi đó, tìm những công việc ngắn hạn, nghe người khác kể chuyện xưa, cũng kể cho người ta nghe chuyện xưa của chính mình.
Đến khi nghe đủ chuyện rồi, nói cũng đã xong, cậu lại khởi hành một lần nữa, đi tới nơi mà mình muốn đi.
Mấy năm đầu, Việt Phỉ vẫn luôn chỉ có một mình.
Nhưng vào một ngày nọ, đột nhiên có người đuổi theo bước chân cậu.
Nói với cậu, hy vọng tương lai có thể đi cùng với cậu.
Tương lai? Việt Phỉ cũng không biết tương lai mình đang ở đâu, tất cả những gì cậu nhìn thấy là con đường mình đang đi.
"Tôi đi cùng em, chỉ cần là nơi em muốn." Người kia nói.
Việt Phỉ ngầm đồng ý.
Chờ đi mệt rồi, người kia sẽ tự động rời đi thôi, không cần cậu phải tốn nhiều thời gian. Việt Phỉ đã nghĩ như vậy.
Nhưng ngày tháng cứ trôi qua như vậy, từ năm này qua năm khác.
Người kia vẫn sóng vai với Việt Phỉ, giúp cậu vượt qua một vòng lại một vòng xuân hạ thu đông.
Hai người cũng không nói yêu, cũng không hứa hẹn mãi mãi.
Nhưng luôn luôn đồng hành cùng nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi không giải thích về hành vi của nguyên chủ, chỉ muốn cho mọi người biết cậu ấy là người như thế này, trưởng thành như vậy, cũng có những suy nghĩ ra sao.
Editor: Thật sự thì nhân vật này đem lại cho mình khá nhiều cảm xúc mà không biết vì sao. Mình sẽ trả lời câu hỏi mà một số bạn có thể thắc mắc (hoặc không). Mình tạm gọi cậu này là Việt Phỉ 1 và bé cưng của mình (nhân vật chính) là Việt Phỉ 2 nha.
1. Vì sao Việt Phỉ 2 không xử lý việc nợ nần như Việt Phỉ 1?
Sở dĩ cậu ấy không làm như vậy vì đó vẫn là cha ruột của Việt Phỉ. Vậy nên cậu không nỡ cắt đứt quan hệ với cha. Việt Phỉ ở với cha từ bé, ông có tệ đến mấy cũng đã cố gắng nuôi dưỡng cậu, liên kết giữa hai người là thứ chúng ta không thể giải thích được, có người sẽ bỏ được có người không. Vậy nên Việt Phỉ đã cố gắng trả nợ như thế, cũng coi như là trả ơn sinh thành nuôi nấng của cha.
2. Bản thân mình thì thấy Việt Phỉ 1 hơi quá bi quan về thế giới ABO và tư duy của cậu ấy đã bị kìm chặt trong đó. Việt Phỉ này luôn luôn nghĩ Beta không thể nào bằng Alpha, nhưng qua truyện thì chúng ta cũng thấy nhân vật Kiều Ti, làm việc nghiêm túc cố gắng hết mình, đến cuối truyện cậu ấy cũng được trêu là sắp được thăng chức, đôi khi còn xuất sắc hơn cả Đương Duyệt (Alpha) trong công việc. Còn những người như Cố Tỉnh, tuy anh ta rất đáng thương vì sinh ra không quá được coi trọng, nhưng bản thân Cố Tỉnh lại không có nhiều phấn đấu (tụ tập chè chén ăn chơi, sau đó thì than vãn. Có lẽ nhiều bạn nghĩ chưa chắc Cố Tỉnh đã không cố gắng vì tác giả không đề cập, nhưng mình sẽ giữ quan điểm là không.)
Việt Phỉ 2 cũng vậy, cậu ấy từ thế giới bình thường vào tới đây, không hề đặt nặng vấn đề giới tính một chút nào, vẫn luôn cố gắng học tập tốt để đạt học bổng, sau đó còn đạt được danh hiệu sinh viên xuất sắc-> cố gắng của Việt Phỉ 2 không hề bị uổng phí, cậu cũng không kém cỏi hơn một Alpha nào hết.
Việt Phỉ 1 thì sinh ra ở thế giới có phân biệt như vậy, nhưng cậu ấy cũng quá bị kìm hãm bởi tư duy của chính mình nên cũng dần bỏ cuộc (đầu truyện có nói thành tích học tập của cậu ấy không được tốt+không hay lên lớp). Vậy nên khi đến một thế giới khác, khái niệm vẫn luôn bó buộc cậu ấy biến mất đi, thì cái tư duy và cách suy nghĩ cũng sẽ thay đổi. Cậu phấn đấu, cố gắng tìm cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn, điều mà mình tin rằng ở thế giới kia cậu ấy cũng làm được. Hay là em trai của Việt Phỉ, Việt Phỉ lại nghĩ thế giới này không lưu luyến gì cậu ấy, nhưng lúc đầu em trai cũng rất lo lắng cho anh trai mình khi Việt Phỉ cưới Cố Nguy (dù lúc đấy là VP khác rồi).
Thêm nữa cũng có những Alpha không xuất sắc gì như cha của Cố Nguy, cũng có Omega mạnh mẽ như mẹ Cố. Vậy nên khác biệt tồn tại giữa 3 giới vẫn có, thậm chí là nhiều, nhưng cũng không đủ để chúng ta nhìn nhận nó một cách tiêu cực như thế.
Cả hai Việt Phỉ đều có những khó khăn trong quá khứ, nhưng mọi người có thể thấy cách họ nhìn nhận cuộc sống khá khác nhau, và môi trường xung quanh là thứ tác động lên mạnh mẽ nhất. Mình thấy hai người đều rất mạnh mẽ và không có ý định bỏ mặc số phận, một Việt Phỉ mài lưng ra trả nợ, cần cù học bài để đạt học bổng; còn người kia thì lại mạnh mẽ cứng cỏi, chấp nhận bỏ lại những thứ mà mình đang có để sống đúng với ý mình.
Cảm ơn các bạn nếu đã đọc hết đống văn dài dòng lê thê của mình, chỉ muốn viết thêm một ít thôi mà không ngờ lại dài thế :)))