Sau khi nhận được cuộc gọi đột ngột của cậu, phản ứng của Cố Nguy rất bình tĩnh : "Lý do."
Việt Phỉ : "Ba mẹ tôi muốn gặp anh."
Cố Nguy không từ chối: "Được."
"Tôi có nên đón anh không?" Cậu tưởng rằng Cố Nguy sẽ do dự chút, không ngờ anh ta sẽ đồng ý nhanh như vậy, vì vậy Việt Phỉ rất tốt bụng đề nghị.
Cố Nguy lại không cảm kích: "Không, cậu chỉ cần gửi địa chỉ cho Đường Duyệt là được."
"Được rồi." Việt Phỉ bị từ chối cũng không buồn rầu, ý tốt của mình người ta hiểu cho là được.
Biết được thiếu gia nhà họ Cố sẽ đến nhà ăn cơm ở vào buổi tối, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cha Việt đã gọi hai anh em còn lại trong gia đình trở về, cả nhà ngồi ngay ngắn trong phòng khách, chờ đợi người yêu tương lai của Việt Phỉ . .
Sau bảy giờ, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, Việt Lạc đói quá sốt ruột nói: "Anh ơi, hay anh hỏi người ta đến đâu rồi đi ?"
Việt Phỉ đang chơi game trên điện thoại thì ngẩng lên thấy cả nhà đang nhìn lại mình, cậu đành trả lời: "Ừ."
Ngay lúc sau, điện thoại được kết nối, Việt Phỉ hỏi, "Gần đến nơi chưa?"
Cố Nguy nói trong sự chú ý của tất cả mọi người trong gia đình. " Cậu chờ một chút, Đường Duyệt, chúng ta đang ở đâu? "
Việt Phỉ nghe được thấp thoáng giọng nói của Đường Duyệt ở đầu kia :" Chúng ta còn cách một ngã tư nữa. "
Việt Phỉ :" Được, vậy em sẽ ra đón anh. "*
*đoạn này trước mặt cả nhà nên mình đổi nhé.
Sau khi cúp máy, Việt Phỉ nhận được ánh mắt của người nhà đang háo hức nhìn cậu trên ghế sô pha, nói: " Bọn họ sắp tới nơi rồi, con đến đón họ ở cửa."
Khi Việt Phỉ còn chưa bước ra khỏi phòng khách, cậu đã nghe thấy tiếng cha mình đột nhiên nói sau lưng: " Ngồi lâu hơi mệt một chút, ba đi với con. "
Mẹ Việt:" Mẹ cũng vậy, mẹ sẽ xuống bếp xem một chút. "
Việt Lạc, Việt Linh: " Bọn con cũng theo ba ra cửa một chuyến. "
Việt Phỉ vốn tưởng chỉ có mình đi ra cửa trước đón Cố Nguy. Kết quả cả bốn người đứng bên cổng sắt ngơ ngác nhìn cây đa lớn.
Ngay lúc Việt Phỉ muốn đưa bọn họ trở lại phòng khách ngồi đợi, phía xa xa có ánh đèn xe lóe lên.
Tất cả mọi người đều đang trông ngóng nó đến đây.
Dưới áp lực của ba đôi mắt, Việt Phỉ đột nhiên có chút căng thẳng.
Cậu không kết hôn thật, đó không phải bạn đời thật, đây cũng không phải gia đình thật của Việt Phỉ, cậu lo cái gì?
Việt Phỉ nở nụ cười, tiến lên hai bước vẫy tay với chiếc xe đang từ từ đi đến.
Đường Duyệt rời khỏi ghế lái, mở cửa sau, Cố Nguy cúi nửa người từ từ ra khỏi xe.
Việt Phỉ đứng tại chỗ, đột nhiên không thể tiến lên nữa.
Tối nay Cố Nguy ăn mặc không trang trọng như bộ vest và giày da trong hai lần gặp trước, mặc chiếc áo khoác dài màu xanh đậm khiến hắn trông thời trang, giản dị và dễ gần hơn.
Đôi chân thon dài, vai rộng, eo hẹp, Việt Phỉ nhìn hắn, bỗng có một mùi hương thoang thoảng của nhựa thông hoang dã đọng lại trong không khí, cậu đột nhiên cảm thấy cổ họng mình nóng ran.
"Tiểu Phỉ." Giọng nói trầm ấm ngọt ngào của Cố Nguy vang lên, Việt Phỉ bỗng dưng không phản ứng kịp Cố Nguy đang gọi mình.
"À, Cố... Nguy, đây là gia đình em."
Việt Phỉ quay lại và giới thiệu với Cố Nguy.
"Đây là cha em. Em trai tên Việt Lạc, còn em gái tên Việt Linh."
"Chào chú, cháu nên đến thăm nhà mình từ sớm, là cháu cư xử không đúng khuôn phép cho lắm." Cố Nguy lịch sự lại rất ra dáng quý ông, hoàn toàn không phải là kiểu lạnh lùng lãnh đạm.
Cha Việt Phỉ gật đầu trang trọng: "Vào nhà rồi ngồi nói chuyện."
Cố Nguy theo ông đi trước, Việt Phỉ hơi chậm một bước, bị Việt Lạc kéo tay áo.
"Anh trai, không phải Cố thiếu là beta sao? Chuyện này là thế nào ..." Việt Lạc khó hiểu.
Việt Phỉ : "Làm sao vậy?"
"Sao anh ta lại là một Alpha?" Việt Linh mặt tò mò.
"Sao em biết hắn là Alpha?" Việt Phỉ hỏi.
Việt Lạc trừng hắn: "Anh không biết có cái gì gọi là tin tức tố sao?"
Việt Phỉ gần như quên mất thiết lập này: "... Ồ, hình như anh quên nói, đây không phải là Cố nhị thiếu, mà là Cố tam thiếu."
Cố tam thiếu? Người thừa kế thật sự nhà họ Cố ?
Việt Lạc và Việt Linh đều lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Nhưng anh là một Beta!"
Việt Phỉ vắt óc nghĩ ra lý do thích hợp hơn để giải thích cho cuộc hôn nhân của một Alpha và Beta: "Ờm... tụi anh là tình yêu đích thực."
Việt Lạc nhắc nhở: " Anh quên mất vụ của Giản Diệc sao?"
Việt Phỉ phản bác: " Sao em có thể so Giản Diệc với anh ấy?"
Việt Linh nhìn Việt Lạc, thấy anh trai hình như hơi bị thuyết phục, lập tức tiếp tục diễn thuyết : "Alpha nào cũng vậy đó anh. "
Việt Lạc:"?" Tôi cảm thấy bị xúc phạm
Việt Phỉ : "Em vẫn lo lắng cho anh sao? Khi hai đứa xếp hạng đầu trong trường, lúc đó khuyên bảo anh sau đi. "
Nói đến thành tích, hai người đều sững sờ, cả nhà này học dốt thành truyền thống.
Sau khi Việt Phỉ vào nhà, Việt Linh chỉ chỉ Việt Lạc:" Điểm của chúng ta có liên quan đến việc anh hai có người yêu là Alpha à"
Việt Lạc:" Không liên quan, nhưng rõ ràng anh hai sẽ không nghe lời bọn mình , chúng ta không cần phải nói gì nữa. "
Việt Linh:" Thôi, ba mẹ nhất định sẽ không đồng ý. "
Lúc hai người Việt Lạc Việt Linh đi vào phòng khách, đột nhiên cảm thấy có một người đi lướt qua bọn họ, vác theo túi lớn túi nhỏ đến chỗ Cố Nguy.
" Bác trai, bác gái, lần đầu tiên gặp mặt, cháu chuẩn bị một ít quà, mong hai người không chê" Cố Nguy nói.
Đường Duyệt đặt món quà lên bàn.
" Em trai và em gái cũng có. " Cố Nguy nhìn hai anh em đứng ở cửa.
Việt Lạc và Việt Linh giật mình, đồng thanh nói :" Cảm ơn anh Cố ạ."
Sau khi Cố Nguy dời sự chú ý về phía cha mẹ Việt, Việt Linh nắm lấy tay Việt Lạc nói nhỏ:" Anh, anh có cảm thấy vậy không, ánh mắt anh ấy nhìn chúng ta vừa rồi ... em cảm thấy mình như bị ném xuống thảo nguyên đối mặt với sư tử. "
Việt Lạc cũng nhăn lại mặt: "Ừ,chỉ trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình như bị nhét ở sâu trong sa mạc không có nước uống mấy ngày, bất lực cùng tuyệt vọng."
Việt Linh: "... Em hơi sợ..."
Bọn họ đang thì thào. Việt Phỉ quay đầu lại thấy thế liền gọi bọn họ: "Đứng ở chỗ đó làm cảnh à? Qua đây ngồi đi"
Việt Lạc và Việt Linh: "... Vâng."
Hai người ngoan ngoãn ngồi ở sô pha bên người Việt Phỉ . Dường như chỉ có chỗ này là an toàn nhất.
" Cố tam thiếu, cậu thật sự muốn kết hôn với Tiểu Phỉ?" Cha Việt ngay từ đầu đã nhận ra thân phận thật của đối phương.
"Đúng vậy, em ấy là người đặc biệt nhất mà cháu từng thấy." Cố Nguy không bất ngờ khi bị phát hiên ra thân phận, bình tĩnh đáp lại, đồng thời đưa tay ra nắm chặt lấy tay Việt Phỉ, cười dịu dàng với cậu.
Việt Phỉ nhếch mép cười hùa theo hắn, cùng lúc cảm thấy thán phục trong lòng, quả nhiên Cố tam thiếu là người đàng hoàng, nói dối không cả chớp mắt.
" Tiểu Phỉ dù sao cũng chỉ là một Beta, Cố tam thiếu chưa nghĩ đến việc tìm Omega sao?" Cha Việt khó hiểu.
"Từ khi còn trẻ cháu đã thề mình chỉ thích Beta, Tiểu Phỉ là người phù hợp nhất." Cố Nguy trả lời như thể đó là một việc đương nhiên.
Cha Việt càng ngạc nhiên hơn: "Tại sao? Chúng ta đều hiểu mối quan hệ ràng buộc giữa A và O".
Cố Nguy ra vẻ ngạc nhiên nói: "Có một công ty công nghệ sinh học của Cố gia đang phát triển loại thuốc để giải thoát sự ràng buộc này. Cháu không nghĩ rằng chúng ta nên giống với động vật, đầu hàng trước bản năng của mình"
Ba Việt đột nhiên ngẩn ra, trong phòng khách cũng trở nên yên tĩnh, những người dựa vào tin tức tổ ở đây đều cảm thấy bản thân có chút kém cỏi.
Một lát sau, cha Việt tiếp tục hỏi: "Loại nghiên cứu này đã được nhà nước phê duyệt chưa?"
Cố Nguy gật đầu: "Không giấu giếm với chú, đó là dự án do quan chức cấp cao ủy thác, nó đã được lên kế hoạch công bố cho công chúng vào tối nay. Bây giờ nếu bật TV lên thì có thể nó đã ở khắp các chương trình thời sự. "
Chỉ có Việt Phỉ là không ngạc nhiên, vì trong sách đã nói đến chuyện này.
Cùng lúc đó, Cố Nguy liếc nhìn Việt Phỉ .
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, Việt Phỉ sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại, rất hợp tác bật TV lên.
"Theo tin tức mới nhất, hiện nay các cơ quan cấp cao đã ủy thác đội công nghệ sinh học chuyên nghiệp và tiên tiến nhất ở Trung Quốc để phát triển loại thuốc giải sự ảnh hưởng trong gene của Alpha và Omega trong vòng hai năm. Chúng ta hãy cùng nhau chờ xem sản phẩm này có thật sự thành công hay không."
Vừa đúng lúc, đài truyền hình đang nói về tin tức này trên TV.
Sau khi đọc tin tức, cha Việt cuối cùng cũng tin những gì Cố Nguy nói.
"Chuyện này quá điên rồ, chắc chắn sẽ làm dân chúng phản đối không ít." Giọng của cha Việt có chút căng thẳng, sau cùng, nếu chuyện này thành công, nó sẽ có ảnh hưởng to lớn đến cuộc sống của ba giới ABO.
Việt Phỉ không quan tâm lắm, vì cuối cùng việc nghiên cứu cũng sẽ thất bại.
Ai cũng biết tác giả không thể viết cho loại nghiên cứu này thành công, nếu không câu chuyện này sẽ trở thành truyện hiện thực hướng chứ không phải một cuốn tiểu thuyết tình yêu lãng mạn.
Mục đích của cuốn tiểu thuyết mà cậu tham gia bây giờ là, đổ hết máu chó đi, hướng về một tình yêu tốt đẹp.
Trong cuốn sách, Cố Nguy là một nhân vật 'vĩ đại', hắn còn là sếp của hai nhân vật chính , hắn vốn đứng ở trên cao, không ai có thể với tới, nhưng nguyên chủ của cơ thể này lại tự đi tìm đường chết, khiến hắn và Doãn Tân Thần có một chút tiếp xúc.
Trong một bữa tiệc, Việt Phỉ đã lợi dụng sự hỗn loạn để thay đổi chất ức chế pheromone của Cố Nguy và Doãn Tân Thần , ý định để Doãn Tân Thần bị Cố Nguy đánh dấu lần hai.
Nhưng Cố Nguy ghét nhất cảm giác bị pheromone điều khiển, không thể chấp nhận được việc có người muốn dùng pheromone kiểm soát khiến mình đánh dấu một omega.
Cho nên sau sự việc này, cho dù từng là đối tượng đi xem mắt, hắn cũng không có chút tình cảm nào, kiên quyết sẽ làm sụp đổ gia đình nhà Việt Phỉ , buộc nhà cậu ta phải rời đi, hoàn toàn biến mất.
Còn bây giờ, Cố Nguy đang trả lời câu hỏi của cha Việt: "Đúng là đã nhận được rất nhiều sự phản đối đến từ công chúng, nhưng số lượng người ủng hộ cũng không nhỏ"
"Được rồi, về nhà không nói chuyện công việc, ra ăn tối thôi."
Cha Việt không có cơ hội nói tiếp, mẹ Việt đã giục mọi người vào bàn ăn.
Việt Phỉ cũng ngắt lời bọn họ: "Ăn, ăn thôi."
Cậu không quan tâm đến con đường sự nghiệp của Cố Nguy trong câu chuyện này.
...
Buổi tối trải qua hòa thuận vui vẻ, Việt Phỉ cảm thấy ba mẹ tương đối hài lòng với Cố Nguy.
"Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ." Việt Phỉ tiễn Cố Nguy ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười, lễ phép nói ngày mai sẽ đến chỗ đăng ký đúng giờ.
Cố Nguy nhìn lại cậu, ánh mắt hắn lại dừng ở phía sau Việt Phỉ một chút.
"Ừ."
Khi Việt Phỉ nghĩ rằng hắn sẽ lên xe rời đi ngay lập tức, Cố Nguy đột nhiên nghiêng người tiến lại chỗ câu, cúi xuống rất gần Việt Phỉ , một lúc sau lại đứng thẳng lên
Mùi nhựa thông hoang dã lại quanh quẩn ở bên mũi Việt Phỉ.
"Người nhà của cậu đứng đằng sau."
Nói xong một câu cuối cùng, Cố Nguy lên xe rời đi.
Việt Phỉ quay đầu lại, cha đang đang giơ tay che mắt Việt Linh, trên mặt nở một nụ cười hài lòng, mẹ Việt Phỉ ngoắc ngoắc ngón tay cái với cậu, còn em trai Việt Lạc mặt mày vô cảm.
Việt Phỉ : "..." Xem ra tối nay diễn cũng không tệ lắm.