Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 23




Lớn lên trong một gia đình lớn như nhà họ Cố, Cố Nguy đã quen với việc tính toán thiệt hơn giữa người với người. Lục Trăn Nhiên thường nói ông đối xử với hắn như cháu trai của mình, nhưng Cố Nguy biết rằng nếu bản thân hắn không phải là cháu trai Alpha của Cố gia, ông nội Cố cũng chẳng coi trọng mình như vậy, thậm chí Lục Trăn Nhiên sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn hắn.


Dù đã sớm biết rõ tất cả những điều này, nhưng khi có mâu thuẫn thực sự xảy ra, quyền lợi bị chia cắt, họ Lục hay là họ Cố, khác máu tanh lòng, phân biệt vẫn rõ ràng như vậy, Cố Nguy vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.


"Ừm vậy... Tôi về phòng trước đây."


Việt Phỉ đặt chiếc điện thoại mới lên bàn, dè dặt nói.


Vốn tưởng rằng hắn sẽ gật đầu để cậu đi, nhưng không ngờ rằng Cố Nguy, người đang mắc kẹt trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên ngước mắt lên nhìn câu, trong khoảnh khắc đó, Việt Phỉ cảm thấy sự nguy hiểm đến từ bản năng của một con mồi đang bị kẻ săn nhìn chằm chằm.


Cố Nguy nhớ lại lúc Việt Phỉ ngồi đối diện mình đã thương lượng các điều khoản khi họ gặp nhau lần đầu tiên, tuy còn trẻ nhưng suy nghĩ rất thấu đáo.


"Tôi vẫn chưa hết." Cố Nguy nói.


Việt Phỉ : "Hả?"


"Tác dụng phụ." Đôi mắt của Cố Nguy nhìn chằm chằm như muốn khóa chặt lấy cậu, đưa tay về phía Việt Phỉ, "Lại đây."


Việt Phỉ lùi lại một bước: "Tôi chưa dọn đồ xong, nếu anh thấy không thoải mái, tôi sẽ nói dì Trần gọi bác sĩ. "


Cố Nguy buông tay.


Việt Phỉ đẩy cửa phòng làm việc, bước ra ngoài.


Khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, Việt Phỉ ngẩng đầu, thấy đôi mắt của Cố Nguy vẫn nhìn vào chiếc điện thoại di động bị hỏng trong góc, nửa khuôn mặt đang chìm trong bóng tối, giống như đang bị thế giới này bỏ rơi, cô đơn và lạc lõng.


Tiếng chốt lách cách vang lên, cánh cửa từ từ đóng lại.


Nghe thấy tiếng bước chân đáng lẽ giờ này đã đi xa lại đột nhiên lại gần mình, Cố Nguy quay đầu lại, thanh niên vừa mới sợ hãi chỉ chực chạy trốn giờ lại đang bước tới gần hắn.


Việt Phỉ vòng tay ra, ôm người ngồi trên ghế vào lòng, lắp bắp nói: "Cái đó... vậy ôm một lúc ha."


Đang mải nghĩ cách xử lý chuyện của Lục gia thì đột nhiên bị Việt Phỉ ôm chặt lấy; Cố Nguy hơi cảm thấy choáng một lúc.


...... Bỏ đi, nghĩ về họ Lục gì đó sau cũng được.


Sau khi Việt Phỉ chuyển từ tầng một lên tầng hai sống, ngoại trừ số lần chạm mặt Cố Nguy khi ra vào phòng tăng lên, mọi thứ không có gì thay đổi.


Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh.


Khi trở lại trường học vào thứ Hai, Việt Phỉ đã bị lũ bạn cùng phòng Triệu Chí Kính kéo lại ngay khi cậu bước vào lớp.


"Mày đã xem đống bài trên diễn đàn trường 2 ngày qua chưa?"


Việt Phỉ: "Chưa."


"Thảo nào mày vẫn còn cười được. Giờ tao sẽ nói cho mày biết một tin xấu và một tin tốt, mày muốn nghe gì đầu tiên?"


"Tin tốt?"


"Tuần trước có kết quả thi giữa kỳ, ban giám hiệu công bố kết quả trên diễn đàn, mày làm bài rất tốt."


"Oài!" Học hành vất vả mấy tuần liền không vô ích, khóe miệng Việt Phỉ hơi nhếch lên.


"Đừng mừng sớm. Vẫn có tin xấu." Nét mặt Triệu Chí Kính nghiêm túc.


Việt Phỉ : "Cái gì?"


Triệu Chí Kính: "Có một thằng đần cùng phòng thi với mày lên diễn đàn nói mày gian lận trong giờ, bên trường học đang xem xét xử lí."


Việt Phỉ: "Gian lận? Tao á?"


"Nó tìm được điểm kiểm tra kì trước của mày rồi đăng lên, đối chiếu với kết quả lần mày mày đạt được, chênh lệch rất lớn. Cũng nhiều người tin vào bài post đó lắm, giờ đang làm mưa làm gió trên diễn đàn trường kia kìa. Chắc tí nữa nhà trường sẽ gọi mày lên đó."


Một đứa bạn cùng phòng chen vào: "Tao nhờ bạn bè đi tìm hiểu rồi. Người báo lên là một Omega ở lớp bên cạnh, nghe nói nó là bạn tốt của Doãn Tân Thần, cũng thuộc loại nhà mặt phố bố làm to đấy."


Việt Phỉ: "..." Mặc dù kịch bản này hơi sai sai, nhưng cậu cũng không ngạc nhiên chút nào.


Nhân vật chính đã lâu không xuất hiện, làm cậu gần như quên mất rằng mình đang ở trong một cuốn sách.


Y như những gì Triệu Trí Kính nói, lúc tiết một còn chưa kết thúc, ban giám hiệu đã đến tận nơi đặc biệt kêu cậu đi ra ngoài.


Trong văn phòng, thầy giáo nhìn nét mặt bình tĩnh của cậu thanh niên Beta, trong lòng tức giận.


"Việt Phỉ, tôi biết em là một người thích ganh đua, nhưng bình thường em cũng chưa bao giờ lấy thành tích ra giở trò lừa gạt như vậy, chuyện lần này em giải thích thế nào?"


Những lời này giống như đã khẳng định việc Việt Phỉ gian lận là sự thật.


Việt Phỉ: "Thầy, em không gian lận."


Thầy giáo: "Phòng thi có camera theo dõi."


"Vậy thì đi xem theo dõi đi ạ." Cây ngay không sợ chết đứng, đã không làm thì cậu quyết không nhận.


Thầy giáo: "Em thật sự không gian lận?"


Việt Phỉ: "Không có ạ."


Thái độ cứng rắn của Việt Phỉ làm thầy giáo cũng không muốn nói thêm gì: "Tôi nhớ rõ em cũng là người ở thành phố này, căn cứ vào tính nghiêm trọng của chuyện này, trường học quyết định cho em nghỉ học một thời gian ngắn, chờ kết quả điều tra về tới rồi lại nói, giờ em liên hệ với người trong nhà đến đón đi."


"Em tự về cũng được ạ."


"Không được." Thầy giáo vẫn lo lắng nhỡ trên đường Việt Phỉ về nhà lại nghĩ luẩn quẩn rồi xảy ra chuyện gì, trước đây cũng từng có những trường hợp như vậy rồi.


Nghĩ một lúc, Việt Phỉ lấy di động ra: "Em gọi bạn đời đến đón được không ạ?"


Thầy giáo hơi sửng sốt: "Bạn đời?" Không phải bạn trai, mà là bạn đời, đây cũng đồng nghĩa với việc Việt Phỉ đã kết hôn.


Việt Phỉ: "Vâng."


Thầy giáo cũng nghĩ nghĩ: "Cũng có thể."


Việt Phỉ cúi đầu, liếm môi dưới khô khóc, nhấn tên Cố Nguy trong danh bạ rồi gọi điện thoại.


Lúc điện thoại cậu tới nơi, Cố Nguy đang ở phòng họp.


Việt Phỉ rất hiếm khi gọi cho hắn, khi nhìn thấy tên cậu, Cố Nguy giơ tay ngụ ý cho cuộc họp tạm dừng.


"Sao vậy?"


Việt Phỉ vẫn luôn cảm thấy việc mình bị bôi nhọ vu oan là không có gì to tát, thậm chí vẫn luôn có cảm giác mình là người ngoài cuộc trong cuốn truyện này, vậy mà khi nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của Cố Nguy, bỗng nhiên cậu cảm thấy vô cùng tủi thân.


"Bây giờ anh có thể tới trường tôi một lát được không? Không rảnh cũng không sao đâu."


Nghe được giọng điệu uể oải mệt mỏi của cậu hắn, Cố Nguy hơi sửng sốt, ra hiệu cho nhân viên giải tán cuộc họp, cầm áo khoác đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.


"Bây giờ không có việc gì, làm sao vậy?"


"Chỉ là......" Đột nhiên Việt Phỉ nói không nên lời, tuy rằng biết bản thân không làm những chuyện như vậy, nhưng cậu không xác định Cố Nguy sẽ nghĩ như thế nào, "Có người báo cáo đợt kiểm tra vừa rồi tôi gian lận, bên trường học muốn tôi nghỉ học vài ngày ở nhà, thầy giáo cũng yêu cầu người nhà đến đón nữa."


Bỗng nhiên cậu nhận ra được mấy chuyện như vậy không nên lôi Cố Nguy vào, ngộ nhỡ bây giờ Cố Nguy đến đây bị người ta phát hiện, không phải mình làm người ta mất mặt sao!?


Thật ra cậu cũng có thể gọi ba mẹ tới đây, nhưng mới nãy lựa chọn đầu tiên ở trong đầu Việt Phỉ lại là Cố Nguy, giờ nghĩ lại cảm thấy cực kì hối hận.


"Thực ra anh cũng không cần đích thân tới đây đâu, nói thư ký của anh đến đây là được rồi, chắc bọn họ cũng xử lý được mấy việc như này mà."


Một câu thừa thãi Cố Nguy cũng không hỏi, chỉ nói: "Cậu ở đó chờ một lát, giờ tôi sẽ đến luôn."


Cúp điện thoại, Việt Phỉ chỉ cảm thấy mặt cậu nóng lên, bởi vì mấy chuyện này mà bị kêu người nhà, với cậu mà nói chuyện này rất xa lạ.


Trong lúc chờ người nhà tới, thầy giáo đem chuyện của Việt Phỉ đặt sang một bên, bắt đầu xử lý chuyện khác.


Trước khi xuyên vào đây Việt Phỉ vẫn luôn là học sinh ngoan ngoãn ở trong trường, tuy rằng thi thoảng sẽ trốn học để đi làm thêm, nhưng chưa bao giờ cậu cãi lời thầy giáo. Bây giờ cậu cũng hơi khó xử vì thái độ của thầy giáo, nhưng vẫn không làm gì, im lặng đứng ở cái bàn bên cạnh, chờ Cố Nguy tới đây.


Không biết qua bao lâu, khi Việt Phỉ đã đứng lâu tới nỗi chân mỏi nhừ, ngoài cửa văn phòng đột nhiên truyền đến vài tiếng bước chân, có vẻ như đang có không ít người đang đi tới.


Cửa văn phòng được mở ra.


"Hiệu trưởng!"


Nhìn thấy người tới, thầy giáo trong văn phòng lập tức đứng lên, chào hỏi người đàn ông hói đầu đang đi vào.


Việt Phỉ ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Nguy, đứng ở sau Cố Nguy là Đường Duyệt, cuối cùng là thầy hiệu trưởng mà giáo viên kia vừa gọi.


"Thầy Lam, chuyện của sinh viên Việt Phỉ rốt cuộc là như thế nào?" Hiệu trưởng bước tới, trực tiếp đi vào vấn đề .


Thầy giáo không nghĩ tới ông sẽ vì chuyện của Việt Phỉ lại tới đây: "Thầy hiệu trưởng, chuyện là như vậy, cuối tuần vừa rồi có người khiếu nại lên việc Việt Phỉ gian lận trong kì thi, việc đó ở diễn đàn trường bây giờ được rất nhiều người quan tâm, hôm qua cấp trên có mở một cuộc họp, quyết định để em Việt Phỉ nghỉ học một thời gian ngắn, chờ kết quả điều tra rõ ràng lại xử lý sau."


Hiệu trưởng: "Kết quả điều tra còn chưa có sao có thể nói học sinh nghỉ học, đây không phải là làm ảnh hưởng đến việc học tập và sinh hoạt của các em ấy sao? Bây giờ để em sinh viên này quay về lớp đi học, tôi sẽ nói với đoàn kiểm tra đi soát lại một lần nữa, trong hôm nay sẽ có kết quả."


Nói xong, hiệu trưởng quay đầu hỏi ý người đàn ông đang đứng đằng sau : "Cố tổng, cậu thấy xử lý như vậy có được không?"


"Hiệu trưởng Đường." Cố Nguy vẫn luôn im lặng giờ mới mở miệng, "Kết quả điều tra có thể tới càng nhanh càng tốt, tuy nhiên, tôi xin phép để Việt Phỉ về nhà nghỉ ngơi một thời gian, bởi vì đột nhiên bị vu oan giá họa như vậy rất ảnh hưởng đến tâm trạng."


Hiệu trưởng xấu hổ gật đầu: "Đương nhiên là được."


"Lại đây." Cố Nguy vươn tay về hướng Việt Phỉ.


Việt Phỉ mím môi, cúi đầu đi tới cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia.


Không hề nhìn tới những người khác, Cố Nguy cầm tay Việt Phỉ đi ra khỏi văn phòng.


Việc Cố Nguy xuất hiện ở đây mang lại cho Việt Phỉ cảm giác cực kỳ an toàn.


Khi thầy giáo nói cậu gọi cho người nhà, thật ra cậu cũng nghĩ tới việc gọi điện cho ba Việt mẹ Việt, nhưng cậu sợ rằng sau khi nghe chuyện, câu đầu tiên bọn họ hỏi cậu sẽ là: Rốt cuộc con có gian lận không?


Chỉ có Cố Nguy biết trong khoảng thời gian này cậu đã nỗ lực đến nhường nào, trong lòng Việt Phỉ cho rằng Cố Nguy chắc chắn sẽ tin tưởng mình, nhưng lý trí thì cứ nghĩ vậy thôi, chứ về mặt tình cảm thì thực ra cậu cũng không biết chắc được.


Khi Cố Nguy thật sự không truy hỏi mình, lên tiếng nói rằng cậu bị vu oan, ở trước mặt người khác bảo vệ cho lòng tự trọng của cậu, gọi đến bên cạnh hắn cũng là vì muốn chăm sóc cho mình, tất cả những hành động đó đều khiến trái tim của Việt Phỉ tăng thêm từng nhịp.


Đường Duyệt vẫn đứng ở cửa phòng, đối mặt với hiệu trưởng đang cười ngượng ngùng và thầy giáo sắc mặt tái xanh, cười nói; "Chúng tôi đã giao cho luật sư phải theo dõi toàn bộ quá trình của chuyện này, về cậu sinh viên tố cáo bạn học kia, phiền thầy giáo thông báo lại cho cậu ấy, tội bôi nhọ, phỉ báng sai sự thật là vi phạm pháp luật, mong cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm với pháp luật."


Tiễn Đường Duyệt rời đi, trong văn phòng đang yên lặng bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán, có những người vừa được chứng kiến toàn bộ quá trình đều không kìm được mà bàn tán.


Thầy giáo hỏi, giọng hơi run run: "Hiệu trưởng, Cố tổng là bạn đời của em Việt Phỉ sao?"


Không ai không biết tới Cố Nguy, đó là nhân vật ở tầng lớp thượng lưu cao cấp nhất, hằng ngày xuất hiện đều đều ở tạp chí kinh tế tài chính, là bạn đời trong mơ của các Beta và Omega cùng độ tuổi.


Hiệu trưởng Đường: "Cậu quan tâm đến quan hệ của học sinh làm gì? Dù sao chúng ta cũng không động vào người ta là được."


Mỗi năm tập đoàn Cố thị đều quyên tiền cho trường học, con số đó cũng đủ để mua được vài khu dạy học rồi. Nếu bây giờ họ dừng quyên tặng tiền, thì tài chính của nhà trường sẽ không đủ để tiếp tục chi trả những dự án đã đặt ra từ trước, kết quả kiểm tra chất lượng giáo dục chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.


So sánh giữa tiền quyên tặng trị giá vài tòa nhà với việc một sinh viên có gian lận hay không ông cũng không quan tâm.


Nhưng ngay sau đó, lời thầy giáo nói ra làm hiệu trưởng Đường tái xanh mặt mũi.


"Chuyện này..., thầy hiệu trưởng, người nộp đơn khiếu nại em Việt Phỉ, là con trai của thầy."


_________________________________________________________________________
Lúc đầu lấy từ raw tưởng chương này có 700 từ thôi á mọi người, xong phát hiện bị sót nên mừng hụt. Hơn 2k từ đó....


Nhiều lúc edit thấy tác giả tả Qúy Ròm giàu quá xuất sắc quá mà mình cứ buồn cười, vì nghe nó hơi ảo làm mình nhớ tới Păng Phong trong truyền thuyết ấy.