Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 13




Buổi tối, Việt Phỉ nhận được tin nhắn của cha mẹ nói rằng ông bà đã bắt đầu đi, vậy nên cậu cũng gọi cho tài xế đến đón.
  
  Mặc dù Đường Duyệt thường đưa đón Việt Phỉ, nhưng dù gì anh ta cũng là trợ lý của Cố Nguy, không phải lúc nào cũng có mặt để theo hầu cậu được. Vì vậy, vào ngày đăng ký kết hôn, tài xế toàn thời gian của Việt Phỉ đã được Cố Nguy sắp xếp để luôn trong trạng thái sẵn sàng đưa đón cậu. Nếu Đường Duyệt có việc bận, sẽ có người đến đón cậu.  


  Trước khi rời khỏi nhà, Việt Phỉ đã hỏi Đường Duyệt địa điểm, biết rằng Cố Nguy vẫn đang họp, vì công ty gần chỗ ăn nên họp xong anh ta sẽ đến thẳng chỗ ăn, Đường Duyệt dự định sẽ thu xếp tài xế đến đón Việt Phỉ trước, không ngờ tới Việt Phỉ đã tự chủ động liên lạc.   


  Cố Nguy đã sắp xếp địa điểm gặp gỡ cho hai người ở khách sạn Việt Hoa.
  
  Khi lên xe nói chuyện với tài xế Việt Phỉ mới biết được đó cũng là một trong những sản nghiệp nhà họ Cố.


  Việt Phỉ đã chai sạn với việc đi đâu cũng có chỗ của Cố gia, thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu Nam Loan Hương có phải là sản nghiệp của gia đình đó hay không.
  
  Vừa nghĩ tới việc này, cậu hỏi tài xế, anh ta trả lời với giọng nói đầy tự hào, tất nhiên là như vậy rồi!
  
  Việt Phỉ : ... Ồ.
  
  Chính cái nghèo đã hạn chế tầm hiểu biết của cậu.
  
  Thực ra gia đình của Việt Phỉ khá giàu có, nhưng từ khi cậu xuyên qua đến giờ cũng không tiêu gì nhiều nhặn cả, nên cậu không có cảm giác sống trong sự giàu có cho lắm. Ngược lại, cậu hơi choáng váng vì sự đồ sộ của Cố gia.
  
  Nam Loan Hương cách khách sạn Việt Hoa không xa lắm, hai người lớn trong nhà còn chưa tới thì cậu đã đi đến nơi. Người phục vụ muốn đưa cậu vào phòng VIP, nhưng bị cậu từ chối.
  
  Việt Phỉ gửi một tin nhắn cho Đường Duyệt, hỏi họ đã lên đường chưa.
  
  Một lúc sau, Cố Nguy gửi lại một tin nhắn cho cậu.
  
  Cố Nguy: "Tôi chuẩn bị rời công ty, nếu cậu chán thì đến phòng giải trí trên tầng ba."
  
  Việt Phỉ không hỏi nhiều, rep lại: Được.
  
  ...
Khi Cố Nguy đến nơi, Việt Phỉ đang nằm trên ghế sô pha trong phòng giải trí xem video của lớp Toán cao cấp trên mạng.


"Hình như ba mẹ cậu cũng tới rồi, sao cậu không đi vào?" Cố Nguy không thấy Việt Phỉ trong phòng ăn, mới đi tới phòng giải trí tìm người.
  
  Việt Phỉ tắt video, trả lời: "Chờ anh đó."


Trong phòng ăn, hai bên gia đình đang ngồi đối diện nhau, người nào cũng đang nở nụ cười.
  
  Khi Cố Nguy cùng Việt Phỉ đi vào, người phục vụ cũng vừa bày xong các món ăn lên.
  
  Việt Phỉ ngồi xuống bên cạnh cha, Cố Nguy thì ngồi xuống bên cạnh cậu.
  
  "Ba, mẹ, đây là Việt Phỉ , là bạn đời của con." Cố Nguy chính thức giới thiệu Việt Phỉ với hai người lớn bên gia đình mình.
  
  Cố Thiên Thịnh là một Alpha, nhưng ông không có khả năng kinh doanh. Ông nội Cố đã để lại di chúc trước khi qua đời, sau khi Cố Nguy kết hôn, hắn sẽ được thừa kế toàn bộ tài sản của gia đình họ Cố, điều đó cho thấy rõ ràng rằng ông nội cũng coi thường khả năng của con trai mình.
  
  Vì vậy, có thể nói Cố Thiên Thịnh vừa yêu vừa ghét Cố Nguy, yêu hắn vì năng lực xuất sắc khiến ông tự hào, còn ghét hắn vì đã lấy đi tất cả sự ưu ái và chú ý của gia đình, ngay cả ông làm cha cũng không bằng.
  
  "Anh phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Tôi hy vọng anh chỉ vì để thừa kế mà đưa ra mấy lựa chọn ngu ngốc. " Cố Thiên Thịnh không hề nể mặt Cố Nguy một chút nào.
  
  Tim Việt Phỉ nhảy dựng lên khi nghe ông nói, mặc dù biết rằng cha con nhà họ Cố không hợp nhau, nhưng cậu không ngờ ông lại không e ngại gì như vậy.
  
  Cố Nguy nhìn Cố Thiên Thịnh cười, khí chất sắc bén cường đại của A dần tỏa ra, mọi người trong phòng đều chìm vào im lặng, nhìn xuống chân.
  
  Việt Phỉ lại ngửi thấy mùi nhựa thông hoang dã, điểm khác biệt là lần này mùi nhựa thông không còn nhẹ nhàng nữa mà giống như một cây kim băng cực nhỏ, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
  
  Cậu khó chịu siết chặt tay, nghiêng đầu nhìn Cố Nguy.
  
  Cố Nguy liếc cậu một cái, nói: "Ba lo lắng nhiều rồi ."


Cố Thiên Thịnh: "Tôi mong là như vậy."
  
  Mẹ Cố thầm thở dài trong lòng, chủ động thả lỏng bầu không khí khi thấy hai cha con căng thẳng.
  
  "Tiểu Phỉ, con và thằng ba nhà chúng ta gặp nhau như thế nào?"
  
  Việt Phỉ sững sờ một lúc mới nhận ra "Tiểu Phỉ" là đang gọi mình.
  
  Cậu cười trả lời: "Bọn con gặp nhau trong một buổi xem mắt ạ."
  
  Cố Tỉnh, đứa con thứ hai nhà họ Cố, đang phấn khích ngồi xem kịch, thiếu chút nữa phun ra ngụm rượu đang uống.
 
  "Xem mắt ?"
  
  Việt Phỉ gật đầu: "Xem mắt ạ, là tình yêu sét đánh , tâm ý tương thông, thề nhau hẹn biển, đi đến hôn nhân là lẽ tự nhiên."
  
  Cố Tỉnh: "..."
  
Từ đầu đến cuối mẹ Cố đều nở nụ cười, bây giờ nghe thấy lời Việt Phỉ nói cũng không chút nghi ngờ, rất tự nhiên dẫn dắt cuộc trò chuyện về phía gia đình nhà Việt Phỉ.
  
  "Việt Phỉ là đứa nhỏ ưu tú, đều là nhờ cha mẹ cháu dạy tốt".
  
  Cha Việt cười hai tiếng: "Bà quá khen rồi. Tôi biết Việt Phỉ còn nhiều khuyết điểm. Về sau hi vọng nhà bên chăm sóc bao dung cháu. Nếu Việt Phỉ có sai sót gì, cứ nói lại với tôi, tôi sẽ dạy lại nó. "
Hàm ý là dù có chuyện gì xảy ra với con mình, gia đình khác không có quyền kỷ luật trách phạt.
  
  Việt Phỉ hơi kinh ngạc vì cha Việt lại nói những điều như vậy, có lẽ ông đã bị thái độ của Cố Thiên Thành kích thích.
  
  Họ đều là những Alpha. Mặc dù có khoảng cách về sự giàu có và quyền lực nhưng không ai chịu khuất phục.
  
  "Tôi nghiêm túc đấy, vừa nhìn đã thấy Tiểu Phỉ là một đứa trẻ ngoan." Mẹ Cố nói nhẹ nhàng, bà là một Omega, cưới Cố Thiên Thịnh vì lợi ích hai nhà nên cũng không có nhiều tình cảm, vì vậy, bà quan tâm đến cảm xúc của con trai hơn cảm nhận của chồng. "Tôi sẽ coi con nó như con trai và yêu thương cậu bé."
  
 Hai nhà dùng bữa cũng không vui vẻ lắm. Nhanh nhanh chóng chóng ăn xong, mọi người chia làm ba lối ai về nhà đấy.
  
  Trong xe ô tô, Việt Phỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu bí mật quan sát Cố Nguy qua hình chiếu trên cửa kính xe.
  
  Sau bữa ăn Cố Nguy trông mới thoải mái một chút, mái tóc vốn được vuốt lên giờ đã có vài sợi tóc xõa xuống trán, rủ xuống đôi lông mày sắc bén của hắn. Cố Nguy không chỉnh lại tóc, thong thả dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
  
  Khi Việt Phỉ còn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm, Cố Nguy đột nhiên mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Việt Phỉ qua hình chiếu trên cửa sổ xe.
  
  "Nhìn tôi làm gì?" Cố Nguy hỏi cậu, có lẽ là vì hắn vừa mới nghỉ ngơi, ánh mắt khi nhìn Việt Phỉ vừa lười biếng lại mang nét quyến rũ.
  
  Việt Phỉ chậm chạp chớp mắt, đầu óc hơi ngừng hoạt động trong chốc lát, một lúc sau cậu mới trả lời: "Đẹp mắt ngon miệng."
  
  Ông nói gà bà nói vịt, trong xe im ắng trong một chốc.
  
  Một lúc sau, Cố Nguy nhếch môi cười thầm.
  
  "..." Mặt mày Việt Phỉ đỏ bừng, hận không thể mở cửa xuống xe, đang nói cái khỉ gì vậy? !
  
  Khi xe vừa đến Nam Loan Hương, Việt Phỉ thề rằng mười mấy năm qua chưa bao giờ cậu dùng tốc độ nhanh như vậy để xuống xe.
  
  Cố Nguy theo cậu đi vào thang máy, từ phía sau nhìn thấy hai tai cậu đỏ bừng từ bậc thềm cho đến khi hai người bước vào nhà, cả quá trình khóe miệng hắn đều không hề hạ xuống.
  
  Thấy Việt Phỉ đang chuẩn bị cắm đầu vào phòng ngủ, Cố Nguy bình tĩnh nói: "Cậu chưa ăn no đúng không?"


Việt Phỉ đứng lại: "...Dì Trần tan làm rồi."
  
  "Tự mình làm gì đi?" Vốn ý của Cố Nguy là hỏi ý kiến, nhưng giọng điệu lại là giọng ra lệnh không thể cãi lời.
  
  Việt Phỉ không thấy phản cảm lắm nên đáp lại một tiếng rồi đi vào phòng bếp.
  
  Cố Nguy hơi nhướng mày.
  
  Mười lăm phút sau, Việt Phỉ bưng ra hai bát mì trứng rau xanh.
  
  Hiếm hoi lắm hôm nay Cố Nguy không vội vàng quay lại phòng làm việc để xử lý công vụ mà ngồi vào bàn ăn, dù hơi bận nhưng vẫn chờ đợi Việt Phỉ .
  
  Đặt mì trứng trong tay lên bàn trước mặt Cố Nguy, mắt Việt Phỉ hơi bối rối: "Làm bừa một món đơn giản thôi, anh ăn thử, không ăn được thì đổ đi."
  
  Cố Nguy cầm đũa lên ăn một miếng, giả vờ không thèm để ý đến ánh mắt của cậu, nói: "Ừm, vị cũng không tệ."
  
  Việt Phỉ ăn mì trong bát: "Đúng không, trước đây tôi thường nấu ăn, cái khác không dám khoe, nhưng mì trứng vẫn là món tủ của tôi đó."
  
  Cố Nguy gật đầu, khẳng định tay nghề của cậu, sau đó nói:" Ăn nhiều đi, dù sao sắc đẹp cũng không thể làm cho no bụng được."
  
  "... "
  
  Việt Phỉ vùi đầu ăn mì, giả điếc không nghe thấy gì.
  
  Ăn mì xong xuôi, hai người ai về phòng nấy.
  
  Sau khi tắm rửa, Việt Phỉ nằm ườn xuống giường, thở dài thườn thượt vì biểu hiện của bản thân hôm nay, rồi nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
  
  Cậu muốn xem lại cốt truyện sau bữa ăn tối vừa rồi* trong giấc mơ của mình!


*là bữa đi ăn của 2 gia đình chứ không phải là cảnh 1 túp lều vàng hai bát mì trứng nha.