Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 37




Edit: Meg


Bát nước mơ hết phân nửa đều là đá vụn, Ninh Hoàn vừa mới uống một hớp đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía ngoài, còn chưa kịp uống hớp thứ hai thì người kia cũng đã đứng trước mặt y.

Trên người Mộ Cẩm Ngọc hẵn còn đang mặc mãng bào, A Hỉ tiến lại gần giúp hắn cởi y phục.

Ninh Hoàn ngồi cạnh cửa sổ lười nhác ngoái đầu lại nhìn.

Mộ Cẩm Ngọc tháo chiếc kim quan màu tím dành cho Thái tử xuống, đổi sang bộ y phục thường ngày rồi mới đến chỗ Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn nhai đá vụn: “Điện hạ ở trong cung thế nào?”

“Cô đi thăm mẫu hậu, có vẻ như nàng đã khá hơn nhiều.” Mộ Cẩm Ngọc nói, “Em quan tâm nàng rất chu đáo.”

Ninh Hoàn đáp: “Hoàng hậu cũng không phải người không có chính kiến, chỉ là những năm qua nàng bị dân gian hiểu lầm và đả kích quá nhiều thôi, sau này nàng sẽ từ từ tỉnh táo lại. Điện hạ chỉ cần thể hiện tốt ở trên triều là được, không thể tùy hứng như trước đây nữa, còn chuyện ở hậu cung Hoàng hậu có thể tự giải quyết.”

Mộ Cẩm Ngọc vặn lại: “Cô tùy hứng lúc nào?”

Ninh Hoàn cười như không cười, y vẫn nhớ những chuyện mà sau này Mộ Cẩm Ngọc làm trong cuốn thoại bản.

Rất xứng với bốn chữ hoang dâm vô độ, một vị bạo quân thực thụ.

Y vỗ vỗ lên chiếc gối bên cạnh, dịch người lại nhường ra một vị trí, Mộ Cẩm Ngọc thuận thế ngồi xuống.

Ninh Hoàn tựa lưng lên người Mộ Cẩm Ngọc, nhàn nhã uống nước mơ.

Trong bữa tiệc lúc nãy Mộ Cẩm Ngọc có uống chút rượu, bây giờ cảm giác choáng váng do say vẫn chưa biến mất, hắn cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Dù ở bất cứ đâu thì Mộ Cẩm Ngọc cũng không cảm thấy thư giãn như khi bên cạnh Ninh Hoàn, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ôn nhu hương thật sự có thể bào mòn ý chí của một người, chôn vùi người đó trong sự dịu dàng vô bờ bến, mãi mãi không muốn tỉnh dậy.

Thân phận Thái tử của hắn tuy rằng cao quý, nhưng thật ra lại rất khó xử. Những thứ người khác có hắn mãi mãi chẳng đạt được, thậm chí còn chẳng nhàn nhã thoải mái được như các thiếu gia nhà quyền quý, tuổi còn nhỏ hắn đã rời cung lập phủ riêng, đông lạnh hè oi, cơm nóng trà nguội hắn cũng chẳng bao giờ để ý.

Vốn vẫn đang trải qua những tháng ngày vật vật vờ vờ, sống một hôm mà cứ như một năm, nhìn thấy cái gì cũng chướng mắt khó chịu, song đến giờ hắn lại nhận ra, không ngờ thời gian cũng có thể trôi nhanh như vậy, chớp mắt đã qua rất lâu rồi.

Ninh Hoàn thấy người nọ đã ngủ thì bèn lật giấy nhẹ nhàng hơn.

Sắc trời bên ngoài đã dần dần u ám, mới không để ý thôi mà đã tối đến mức không nhìn rõ nổi chữ viết, Mộ Cẩm Ngọc cũng tỉnh lại sau giấc ngủ, trong giọng nói còn nhuốm đầy vẻ chưa tỉnh hẳn: “Giờ nào rồi?”

“Giờ Dậu.” Tiếng Ninh Hoàn vang lên trong bóng tối mờ mịt: “Bữa tối hẳn là đã xong rồi.”

Nha hoàn gõ cửa tiến vào, nửa bên người của Ninh Hoàn hiện lên trong ánh đèn dầu mông lung, tuy ánh sáng từ ngọn đèn rất mờ ảo, song vẫn có thể nhìn được hình dáng sống mũi thẳng tắp duyên dáng của y cùng hàng mày đậm nét dễ nhìn, là vẻ đẹp cực kỳ ấn tượng.

Cũng khó trách Ninh Hoàn lại thích mặc y phục nữ tử, màu sắc của chúng rất phong phú, kiểu dáng cũng đa dạng nhiều loại, người như vậy mặc gì thì đều rất đẹp.

Ninh Hoàn kể lại chuyện hôm nay gặp Chung Tân cho Mộ Cẩm Ngọc, tiếp tục tìm một chỗ thoải mái trên người hắn rồi tựa vào: “Điện hạ cần phải khống chế được Thái Y Viện, không thể để xảy ra chuyện giống như Hoàng hậu một lần nữa.”

“Chung thái y là một người lương thiện, hồi còn trẻ hắn đã bị hai nhà thúc bá chiếm hết gia sản, lòng tốt bị người giày xéo đến độ không còn nhà để về, bất đắc dĩ mới phải đi khám bệnh cho dân chúng, nhưng cũng không quan trọng giá cả thế nào. Sau này Chung Tân chữa được bệnh cho nhi tử của một vị quan viên, nhờ đó mà có cơ hội đoạt lại gia sản bị cướp, bấy giờ mới dần dần móc nối quan hệ với những người quyền quý, đồng thời cũng bắt đầu lăn lộn vào chốn quan trường. Những người đấy đều biết tấm lòng lương thiện của hắn, ai từng được hắn chữa bệnh đều sẽ quyên góp không ít bạc cho Huệ Dân Dược Cục ở nơi đấy.”

Ninh Hoàn cảm thấy Chung Tân đúng là một người tài có thể trọng dụng được, tuy nhân phẩm Hoàng đế đã bết bát không nỡ nhìn, nhưng ít ra lão vẫn biết chọn người có năng lực: “Ta có một cách có thể tóm được Chung Tân, khiến hắn sẵn sàng trung thành và tận tâm với điện hạ.”

Mộ Cẩm Ngọc: “Em nói thử đi.”

Ninh Hoàn ghé vào bên tai Mộ Cẩm Ngọc nói vài câu.

Mộ Cẩm Ngọc nghe xong thì bật cười: “Hoàng đế mà biết thì sẽ bị em chọc tức chết mất.”

Khuỷu tay của y tì lên ngực Mộ Cẩm Ngọc: “Người ta đã may sẵn váy cưới cho mình rồi thì cứ dùng thôi.”

Thật ra Ninh Hoàn cũng không phải kiểu mỏng manh yếu ớt gì, khung xương của thiếu niên vẫn sẽ nặng hơn của nữ tử một chút, chưa kể dáng người y còn khá cao nữa, đè tì lên ngực Mộ Cẩm Ngọc như thế cũng khiến hắn có hơi khó thở.

Trong khoảng không nửa sáng nửa tối, Mộ Cẩm Ngọc chợt nhớ lại ngày thành thân hôm ấy Ninh Hoàn cũng mặc váy cưới. Đáng tiếc ngày đó hắn còn đang rối rắm nên không thèm nhìn kĩ, không những thế mà còn chẳng chịu động phòng với Ninh Hoàn, lại còn nói một đống lời linh tinh vớ vẩn.

Khi ấy hắn đã nói gì nhỉ?

Sau khi dùng xong bữa tối, Mộ Cẩm Ngọc bèn quay lại viện của hắn để xử lý sự vụ, thật ra hắn rất muốn làm một cái thư phòng nhỏ ở viện Ninh Hoàn để dọn sang đó luôn, song lúc người đến người đi ra ra vào vào cũng không tiện lắm, vả lại Ninh Hoàn vốn thích yên tĩnh, bình thường cũng không muốn bị người khác làm phiền, mà đám thủ hạ của Mộ Cẩm Ngọc cũng chẳng hiền lành nhã nhặn gì cho cam, phần lớn đều là kẻ có chút thô kệch như Sở Hà, động tay một phát là có thể đập vỡ một tủ mâm bát của Ninh Hoàn.

Lúc hắn xong việc quay lại thì cũng đến giờ Tý, là thời điểm trăng đã treo cao giữa nền trời. Ninh Hoàn đang nằm ngủ trên giường, y quay lưng lại phía ngoài cửa, đến lúc nằm xuống Mộ Cẩm Ngọc mới phát hiện nệm trên giường đã được thay bằng chiếu ngà voi, thứ này còn mát mẻ thoải mái hơn nhiều so với chiếu trúc, cộng thêm khí lạnh tỏa ra từ hai chậu đá nên trong phòng cũng rất dễ chịu, vô cùng thích hợp vào những đêm hè như thế này.

Bẵng đi một thời gian, Mộ Cẩm Ngọc cũng tìm dịp để hẹn gặp Chung Tân. Sau khi Chung Tân trò chuyện với Ninh Hoàn thì thấy vị Thái tử phi này nói năng rất nho nhã, khí chất lại trầm ổn phi phàm, nên trong vô thức hắn cũng tự nhận định chắc hẳn Thái tử cũng là một người văn nhã như thế, cho đến khi gặp được người thật rồi thì Chung Tân mới phát hiện, Thái tử với Thái tử phi hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau.

Dáng người của Mộ Cẩm Ngọc rất cao, nhìn khắp quan viên cả triều cũng chẳng tìm thấy ai cao lớn được như hắn, cảm giác áp bách mà vị này toát ra cũng cực kỳ mạnh, dù có nở nụ cười thì cũng không khiến người khác có cảm giác được đắm mình trong gió xuân như là Thái tử phi. Người như vậy trời sinh đã định sẵn là kẻ tay nhuốm đầy máu, khiến những người khác phải khiếp sợ trong lòng, không dám đối diện với hắn.

Chung Tân chợt nhớ lại những lời đồn thổi về Thái tử điện hạ khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người đều nói điện hạ đã giết rất nhiều binh linh dũng mãnh thiện chiến của Phong Đan, chém đầu hơn trăm người, chiến công hiển hách đầy mình, mà một chiến thần như vậy thì dĩ nhiên trên người sẽ có sát khí.

Chung Tân thấy hơi bất an.

Giọng nói Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng trầm thấp: “Thái tử phi xưa nay đều say mê y thuật, có phải hai ngày trước y đã bàn luận với Chung thái y không?”

Chung Tân trong vô thức thấy hơi căng thẳng: “Đúng ạ.”

Mộ Cẩm Ngọc nói tiếp: “Dạo này y không rảnh rỗi lắm, bèn nhờ cô truyền lời cho ngươi, chứng bệnh lần trước mà y nói với ngươi, ngươi đã nghĩ ra phương thuốc trị liệu chưa?”

“Vi thần đã nghĩ ra.” Chung Tân gật đầu, “Hai ngày nay vi thần cũng đã đi tìm một nam tử bị chứng mục xương ở trong kinh thành, bệnh của người này rất giống với những gì Thái tử phi đã tả, sau khi xem xét tình trạng người nọ thần đã cho hắn ăn hai viên đan dược, nhưng lại không có chuyển biến khá hơn, thần cũng vì thế mà có chút buồn bực, còn đang muốn tìm Thái tử phi để thảo luận.”

“Không cần tìm y, phương thuốc đây.” Mộ Cẩm Ngọc lấy một tờ giấy ra đưa cho Chung Tân, “Thái tử phi bảo cô mang đến cho ngươi.”

Chung Tân vội vàng cầm lên nhìn: “Ra là còn phải thêm bảy phần ban miêu và rượu nữa. Thần còn nghĩ nếu không có tác dụng gì thì chỉ có thể dùng đến châm cứu.”

Hắn bừng tỉnh, chắp tay với Mộ Cẩm Ngọc: “Y thuật của Thái tử phi quả thực rất cao siêu, vi thần xin được thụ giáo, khi nào quay về sẽ thử làm theo.”

Sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc đã dịu đi khá nhiều, giọng nói cũng không còn lạnh lùng như mới nãy nữa: “Chung thái y đúng là ham học hỏi, dành rất nhiều tâm huyết cho phương diện y thuật này, cô rất kính nể ngươi.”

“Vi thần không dám, Thái tử điện hạ quá khen rồi.”

“Hôm ấy sau khi Chung thái y về rồi, Thái tử phi cũng có hỏi han chút chuyện về ngươi, nghe nói hồi ngươi còn ở Quý Châu đã từng ra tay cứu mạng rất nhiều người, được dân chúng ở đấy vô cùng kính yêu.” Đôi mắt hẹp dài của Mộ Cẩm Ngọc nhìn thoáng qua đối phương, “Một tấm lòng lương thiện như thế, được tiến cử vào kinh cũng không lạ.”

Chung Tân không biết rốt cục trong hồ lô của vị Thái tử này đang giấu cái gì. Dù sao người ngồi đối diện hắn lúc này cũng là trữ quân của cả một nước, không giống với những vị đại thần mà hắn đã từng gặp, Chung Tân ngồi nói chuyện với Thái tử mà cũng căng thẳng không khác gì lúc gặp Hoàng đế, cố gắng nghiền ngẫm từng lời nói của đối phương xem nó có ý gì.

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Ngươi với Thái tử phi cũng coi như là có giao tình, lại còn từng làm nhiều việc thiện, cô đánh giá ngươi rất cao. Hiện giờ cái ghế Viện sử của Thái Y Viện vẫn đang còn trống, Chung thái y thấy sao?”

Chung Tân đương nhiên là thấy rất được.

Viện sử… Đây là chức quan cao nhất trong Thái Y Viện, có tên thái y nào nuôi chí hướng mà lại không muốn trở thành Viện sử chứ?

Chung Tân hắn đã vào kinh làm quan, dĩ nhiên cũng muốn gây dựng được sự nghiệp để đời ở nơi kinh thành này, song hắn không quyền không thế, cũng không theo hầu bất cứ ai, có thể trèo lên cái chức ngự y này đã không dễ dàng rồi, sao dám mơ mộng bò cao hơn nữa?

Chung Tân gượng cười: “Vi thần chỉ mới vào kinh, không dám có suy nghĩ lớn gan như vậy.”

Mộ Cẩm Ngọc cười ra tiếng: “Mới vào kinh? Vị trí cao thì dĩ nhiên sẽ dành cho người nào có khả năng, ngươi cũng biết Viện sử trước đây vì sao mà bị xử tử đúng không?”

Vẻ mặt Chung Tân nghiêm túc: “Thần biết.”

“Vi Túc dùng người rất không công tư phân minh, cấu kết cùng đệ đệ ruột, chỉ vì chút lợi ích mà sát hại người dân vô tội. Tuy thời điểm xử lý hai người này cô đang không ở trong kinh, song vẫn được nghe kể lại rõ ràng.” Mộ Cẩm Ngọc nói, “Thái Y Viện và Huệ Dân Dược Cục có quan hệ mật thiết với nhau, một nơi liên quan đến an nguy của quan viên, một nơi lại ảnh hưởng đến tính mạng của dân chúng, cô là Thái tử thì không thể mặc kệ việc này được. Viện sử là chức quan cao nhất trong Thái Y Viện, vị trí này hẳn là nên dành cho người tài đức vẹn toàn, không thể để một kẻ như Vi Túc chiếm cứ được. Chung thái y, cô thấy ngươi rất phù hợp.”

Trong nhất thời Chung Tân có cảm giác vừa biết ơn lại vừa áy náy.

Biết ơn là vì Thái tử điện hạ không những tin tưởng nhân phẩm của mình, mà còn định cất nhắc mình lên vị trí khác, còn áy náy là vì bản thân hắn cũng không phải một người hoàn mỹ không tì vết, chỉ sợ tương lai xảy ra sai sót gì, đành phải phụ lòng sự tin tưởng của điện hạ.

Chung Tân đáp: “Vi thần có tài đức gì mà lại có thể để điện hạ tốn công nâng đỡ như thế.”

“Không lâu nữa Hoàng đế sẽ có thông báo xuất phát đến hành cung, chắc chắn lúc đó ngươi cũng sẽ góp mặt. Cô sẽ nói giúp ngươi vài câu trước mặt phụ hoàng, cũng sẽ cho người âm thầm giúp đỡ ngươi.” Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc đầy thâm ý, “Chung thái y, ngươi vạn lần đừng khiến cô thất vọng.”

Tim Chung Tân gần như muốn nhảy khỏi cổ họng, hắn thật sự không biết bản thân có tài đức gì, vừa mới vào kinh đã được cả Thái tử lẫn Thái tử phi thưởng thức.

Nếu hắn thật sự có thể trở thành Viện sử của Thái Y Viện, có thể tự quyết định những chuyện bản thân muốn làm, vậy thì hắn có thể cứu chữa cho nhiều người hơn.

Chung thái y chắp tay: “Vi thần chắc chắn sẽ nỗ lực làm việc.”

Mộ Cẩm Ngọc gật đầu: “Mọi hành động của cô đều sẽ bị người khác chú ý, chúng ta cũng không thể ở chỗ này lâu được. Ngươi mới tới Thái Y Viện, nếu có gì không hiểu thì cứ tìm Triệu Nghi, kiến thức của hắn rất phong phú, có thể giúp đỡ ngươi ít nhiều. Sau này có rảnh cũng cứ thoải mái đến phủ Thái tử tìm Thái tử phi.”

Thời gian cũng không còn sớm nữa, Mộ Cẩm Ngọc rời khỏi Thái Y Viện. Mấy ngày gần đây trong cung đều đang vội vàng chuẩn bị để đến hành cung tránh nóng, nơi đâu cũng thấy bóng dáng người đi qua đi lại vô cùng bận rộn, hắn vốn định qua thăm Hoàng hậu một chút, song lại được thông báo nàng đang không ở trong cung mà đã đến Ngự Hoa Viên.

Ngoài trời đang oi bức như thế này, Mộ Cẩm Ngọc không biết Hoàng hậu đi Ngự Hoa Viên làm gì, hắn cũng không muốn hỏi thêm, bèn quay người đi Vĩnh Thọ Cung thỉnh an Thái hậu.

Sau trận ẩu đả giữa hai nhà Thẩm gia Thu gia, ngoại trừ Mộ Cẩm Ngọc ra thì chẳng còn ai có thể đấu lại Nhạc Vương nữa, cộng thêm việc sau khi nghe những lời Ninh Hoàn nói, bây giờ Thái hậu đã mặc định Mộ Cẩm Ngọc chắc chắn là máu mủ của tiên đế.

Giờ đây lời nói cùng cử chỉ của hắn đã ổn trọng hơn trước kia không ít, mặt mũi cũng anh tuấn sắc bén, từng đường nét đều đẹp như một bức tranh được vẽ vô cùng tỉ mỉ. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, dù là gương mặt của người thương sâu đậm thì cũng đã phần nào phai mờ, Thái hậu đã không còn nhớ rõ mặt mũi đại nhi tử của mình nữa, thứ duy nhất còn đọng lại trong ký ức bà chính là khí chất ôn hòa nhã nhặn của tiên đế.

Vậy mà sau khi nhìn thấy Mộ Cẩm Ngọc, Thái hậu lại dựa theo đường nét trên khuôn mặt hắn để hồi tưởng lại một người khác cũng có vài phần tương tự, mũi cao môi mỏng, dáng người cao gầy, bà càng nhìn thì càng thấy hai người họ rất giống nhau.

Xem ra Ninh Hoàn nói không sai.

Nếu Mộ Cẩm Ngọc thật sự là cốt nhục của tiên đế, vậy thì không cần biết phải làm cách nào, bà nhất định sẽ đưa hắn lên ngôi vị Hoàng đế. Mà cho dù không phải đi chăng nữa, thì việc trợ giúp Mộ Cẩm Ngọc cũng rất có lợi cho Thu gia.

Thái hậu hỏi thăm hắn một chút, thời gian Mộ Cẩm Ngọc ở đất Bắc đánh giặc lúc nào cũng là người dẫn đầu các tướng sĩ, cùng ăn cùng ở với binh lính, lúc được ban thưởng cũng rất thoải mái mà chia tất cả tài vật cho người nhà của những binh lính đã chết trận. Nếu Thu gia đã quyết định về phe của hắn, vậy thì dù cho kết cục sau này là tốt hay xấu, hắn đều sẽ nhớ kỹ.

Nếu mà so sánh thì mới thấy Nhạc Vương không khác gì một con sói mắt trắng, nghe nói đến cả biểu đệ mình gã cũng nhúng chàm.

Thái hậu cực kỳ hài lòng về Mộ Cẩm Ngọc, bà gật đầu nói: “Thấy ngươi bình an trở về khiến ai gia vô cùng vui mừng, nhưng sao không thấy Thái tử phi tiến cung cùng ngươi? Ai gia đang nhớ y lắm, câu chuyện xưa lần trước y còn đang kể dở đây, ai gia rất nóng lòng muốn nghe phần còn lại.”

Mộ Cẩm Ngọc biết Ninh Hoàn là người rất biết lấy lòng người khác, hắn uống một hớp trà: “Hai ngày nữa Thái tử phi sẽ đến thỉnh an ngài.”

Thái hậu gật đầu rồi nói tiếp: “Trận chiến bình diệt Phong Đan lần này của ngươi đã khiến rất nhiều nước nhỏ khiếp sợ, vừa lúc có vài thương nhân phú quý từ Đông Ốc Quốc định đến Đại Lạc để làm ăn, bọn họ còn muốn dẫn theo một vị Công chúa, chắc là để nàng làm trắc phi của ngươi.”

Thời còn trẻ Thái hậu đã từng nuôi dưỡng một Công chúa do phi tần khác qua đời để lại, vị Công chúa này sau lại được gả đến Đông Ốc Quốc, mỗi năm đều sẽ viết thư cho Thái hậu một hai lần, nên chuyện về Đông Ốc Quốc mà Thái hậu nói tám phần là sự thật.

Mộ Cẩm Ngọc chẳng hứng thú với cái vị Công chúa ấy, việc thương nhân của các nước nhỏ đến Đại Lạc cũng không phải chuyện lớn, hắn định bụng về phủ sẽ kể lại với Ninh Hoàn, bèn đứng dậy rời khỏi Vĩnh Thọ Cung.

Mới đi được không lâu Mộ Cẩm Ngọc đã nhìn thấy cỗ kiệu màu vàng sáng ở đằng trước, hắn nheo mắt lại.

Người hầu đứng bên cạnh lên tiếng: “Là kiệu của bệ hạ đấy ạ, mới nãy bệ hạ gặp được Hoàng hậu nương nương ở ngoài, bèn đưa nương nương về cung luôn ạ.”

Sau khi chuyện về nha phiến bung bét ra, Hoàng đế cũng thẹn không dám nhìn Hoàng hậu, sau này cũng ít khi qua cung của nàng. Lão còn nghe được tình trạng lúc Hoàng hậu cai nghiện, chật vật đến mức thành dáng vẻ điên khùng, cũng vì thế mà lão càng không muốn nhìn thấy người trong lòng ngày xưa nay đã thay đổi, chỉ nghĩ thôi cũng ghê tởm.

Khi nãy bên hồ Thái Dịch, Hoàng đế thoáng thấy một nữ tử đang ngồi bên bờ thì tò mò đến gần nhìn, người nọ chợt quay đầu lại cười một cái, hình ảnh dường như trùng lặp với khung cảnh hai mươi năm về trước, chính vì nét cười này khi ấy của Hoàng hậu đã khiến Hoàng đế lòng lang dạ thú động tâm, cuối cùng quyết định giết tiên đế để cướp ngôi.

Dung mạo của Hoàng hậu bây giờ càng thêm phần quyến rũ hơn so với hồi thiếu nữ, có thể đè đầu hết đám dong chi tục phấn ở hậu cung, sức dụ hoặc không hề tầm thường. Dạo gần đây chuyện của Thu gia và Ngũ hoàng tử cứ luân phiên làm Hoàng đế đau đầu nhức óc, Thẩm quý phi còn không ngừng ám chỉ lão nên tha cho Ngũ hoàng tử, cả người lão sắp ngột ngạt đến chết, giờ đây lại gặp được Hoàng hậu nhu nhược dịu dàng, Hoàng đế chợt nhớ lại tình ý ngày xưa.

Hầu hết những ai biết y thuật đều có thể điều chế ra hương liệu, đa số những loại dược phẩm dùng để dưỡng nhan của các phi tần hậu cung đều do thái y phụ trách. Sau khi trải qua nhiều lần suy sụp đau khổ như thế, Hoàng hậu đã sớm không còn ngây thơ vô hại như vẻ bề ngoài của nàng.

Trong phủ Thái tử có trồng mấy cây hoa hòe, bây giờ đang vào mùa hoa nở, từng chùm hoa trắng tinh điểm xuyết chút xanh nhạt của búp non nở rộ trên cành cây, Ninh Hoàn rất thích hương thơm của loài hoa này. Chiều hôm nay y ra ngồi ngoài thềm, mải mê hái hoa hòe hết cả buổi, chờ đến khi sắc trời tối sầm mới quay lại phòng, lúc này mới phát hiện Mộ Cẩm Ngọc đã về rồi.

Mộ Cẩm Ngọc không biết đây là thứ gì, mấy loại hoa hoa cỏ cỏ ở xung quanh hắn cũng rất ít khi được hắn để ý, ngoại trừ những loài hoa phổ biến ai cũng biết ra, thì ngay cả thược dược và nguyệt quý hắn cũng không phân biệt được.

Hắn cúi đầu nhìn đống hoa Ninh Hoàn đang chơi đùa, Mộ Cẩm Ngọc hít một hơi: “Thơm quá, đây là hoa gì?”

“Hoa hòe vừa mới hái.”

Mộ Cẩm Ngọc nhìn đĩa nho đang để ở bên cạnh, xung quanh còn rải rác đá vụn.

Ninh Hoàn để hoa hòe sang một góc, cầm nho đút cho Mộ Cẩm Ngọc.

Đầu ngón tay y đụng vào đá vụn liền dính chút hơi lạnh, Mộ Cẩm Ngọc ăn nho xong thì cắn luôn tay Ninh Hoàn, không cho y rút lại.

Cảm giác đau đớn nhè nhẹ truyền đến từ ngón tay y, Ninh Hoàn định rụt về theo phản xạ, song cổ tay lại bị đối phương tóm lấy.

Đĩa nho đầy ắp bị hất đổ xuống đất, nước đá theo đó mà vung vãi thấm ướt một mảng, váy của Ninh Hoàn cũng không thoát khỏi số phận dính nước, y nhìn từng quả nho tròn vo lăn lông lốc xuống bậc thềm.

Mộ Cẩm Ngọc kéo Ninh Hoàn vào lòng: “Cô chỉ định ôm em một cái thôi.”

Cơ thể cao lớn của hắn ghì thật chặt Ninh Hoàn, dán dính ngực mình vào mặt y: “Thật sự không định làm gì hết.”

Nho ủ lạnh cả buổi trưa đều mất hết, Ninh Hoàn nheo mắt lại, nghiến răng: “Ừm?”

Chớp mắt sau, cảm giác đau đớn đã truyền đến từ bả vai Mộ Cẩm Ngọc, Ninh Hoàn vậy mà lại cắn hắn, y phục ngày hè vốn đã mỏng, nhát cắn này y cũng dùng rất nhiều sức.

Mộ Cẩm Ngọc thân cường thể kiện, bị cắn một phát cũng chả thấm vào đâu, nhưng không hiểu hắn nghĩ cái gì, lại cũng cúi đầu kéo áo ngoài Ninh Hoàn ra, cắn một miếng lên bả vai trắng tinh như tuyết của người trong lòng.