Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 27




Edit: Meg
Khung cảnh bên trong thành Khung Châu vô cùng hỗn độn, đường phố vốn rất ồn ào náo nhiệt nay đã chẳng còn được bình yên như ngày xưa, cửa tiệm và nhà dân nào cũng có dấu vết bị cướp bóc sạch sẽ, tàn tích của lửa thiêu và những vệt máu khô xuất hiện ở khắp mọi nơi, dường như đang nhắc nhở cho người khác biết nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì.

Thanh niên trai tráng khoẻ mạnh trong thành đã bị giết gần hết, số người thiệt mạng lên đến gần năm vạn, phần lớn những phụ nhân trẻ tuổi đều đã bị cưỡng bức, trên gương mặt của các cụ già và trẻ con phủ đầy sự hoảng sợ lo lắng.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Thái tử điện hạ dẫn đầu một tốp kỵ binh tiến vào thành thì lập tức đi truyền tin cho những người khác, chỉ chốc lát sau tất cả dân chúng còn sót lại trong thành đều đã chạy đến nơi có Thái tử điện hạ. Khoảng cách giữa Khung Châu và kinh thành khá xa, những người dân bình thường ở đây dĩ nhiên không biết được những chuyện xảy ra ở trong kinh, cũng như danh tiếng tàn ác thô bạo vốn có của Mộ Cẩm Ngọc. Thứ duy nhất bọn họ biết là Thái tử đã thắng trận, đoạt lại thành Khung Châu từ tay lũ giặc, bọn họ sẽ không còn phải làm nô lệ cho Phong Đan nữa!

Mộ Cẩm Ngọc ngồi trên lưng con ngựa cao lớn, biểu cảm trên gương mặt hắn sắc bén và lạnh lẽo như chim ưng, bộ chiến giáp màu bạc loé lên những tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nhìn cảnh vật hoang tàn bên trong thành, hắn bình tĩnh chia việc cho các tướng sĩ: “Mấy ngày nữa sẽ có lương thảo và vật tư vận chuyển từ Giang Châu tới đây để cứu trợ dân chúng, những thi thể trong thành phải nhanh chóng đưa đến một địa điểm cách xa nơi có dân cư rồi chôn xuống đất, một khi thời tiết bắt đầu oi bức thì rất dễ tạo thành dịch bệnh. Lý Phương, ngươi phụ trách việc này.”

Một tướng sĩ đáp lại.

Việc trùng tu và hồi sinh lại thành Khung Châu là chuyện của sau này, muốn xây dựng lại thì cần phải có quan viên đến nhậm chức và kiểm soát tình hình. Nơi đây đã mất đi nhiều nam tử khoẻ mạnh như vậy, muốn khôi phục lại trạng thái như cũ thì ít cũng phải mất vài chục năm.

Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng nhìn lướt qua những bức tường đổ vỡ, trong lòng hắn cũng khó nén được lửa giận, Phong Đan đã giết hại biết bao con dân Đại Lạc hắn, hễ là nam nhi chảy trong mình dòng máu Đại Lạc thì chắc chắn đều sẽ muốn diệt sạch người Phong Đan, để chúng phải nếm mùi vị bị tàn sát giống họ.

Tộc Phong Đan cũng không hoàn toàn rút lui, nhóm người chiếm thành Khung Châu lần này là nhánh tộc lớn nhất của bọn chúng, do Đại Hoàng tử Hạ Thuật Tất thống lĩnh. Hạ Thuật Tất đã cho binh lính rút lui về Nguỵ Môn Quan, song chúng vẫn đang lăm le muốn dồn sức ngóc đầu dậy lần nữa.

Một đứa bé khoảng năm sáu tuổi với một bên tay bị cụt bỗng nhiên chạy đến trước ngựa của Mộ Cẩm Ngọc, đang vội đuổi theo phía sau là một phụ nhân với vẻ mặt xanh xao vàng vọt, nàng lo lắng chạy tới bế bổng đứa bé lên.

Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc rét căm căm: “Tay của đứa bé này sao lại bị cụt?”

Phụ nhân không dám nhìn thẳng vào mắt những binh lính xung quanh, nàng run rẩy cúi thấp đầu rồi trả lời: “Bị người Phong Đan chém.”

Đứa bé giơ bàn tay còn lại lên dụi dụi mắt: “Bọn họ bắt nạt nương của ta, còn đem cha ta đi mất nữa… Tướng quân, bao giờ cha ta mới về vậy?”

Tráng niên trong thành đã sớm bị người Phong Đan tập trung thành một khu rồi giết sạch, Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng nói: “Cha ngươi sẽ không về nữa, nhưng tất cả những đau khổ mà các ngươi phải chịu, cô sẽ khiến chúng phải trả lại gấp mười lần. Con dân Đại Lạc ta không phải món đồ chơi cho những kẻ ngoại lai, cô sẽ thay ngươi giết cha và con cái của chúng.”

Những binh lính đứng đằng sau nghe được lời nói của Mộ Cẩm Ngọc xong thì nhất thời cũng dâng trào cảm xúc. Trong những tháng ngày đánh giặc vừa qua, Thái tử điện hạ không chỉ đứng chỉ huy ở hậu phương mà còn đích thân lên chiến trường để giết địch, được chiến đấu cùng vị thiên tử tương lai khiến cho bọn họ quân tâm đại chấn. Mà việc giành lại thành Khung Châu và cứu được những người dân vô tội cũng là một chuyện vô cùng đáng mừng.

“Đúng thế! Giết bọn chúng! Diệt Phong Đan!”
Ban đêm xuống, các tướng sĩ cùng quân sư đều đang ở trong lều để bàn bạc việc tác chiến, quân sư nói: “Điện hạ, Hạ Thuật Tất và binh lính của hắn đã rút lui về Nguỵ Môn Quan, Khung Châu đã được chúng ta giành lại rồi, bọn chúng có muốn cướp giết lần nữa cũng rất khó, thần cho rằng chỉ nên đánh đuổi chúng về đất của chúng là được, vật tư và lương thảo hiện có không đủ để cho quân ta tiếp tục giằng co nữa.”

Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng mở miệng: “Phong Đan giết hại gần mười vạn con dân Đại Lạc ta, chuyện này nếu cứ dễ dàng để gió cuốn đi như vậy thì chỉ khiến tham vọng của chúng càng ngày càng lớn mà thôi, chắc chắn trong vòng mười năm tiếp theo chúng sẽ lại xâm phạm quốc thổ chúng ta. Cô muốn giết chết Hạ Thuật Tất, diệt toàn bộ người Phong Đan, tuy Nguỵ Môn Quan dễ thủ khó công nhưng bù lại chúng ta có bản đồ địa hình nơi đó, sau khi viện binh và lương thực vận chuyển từ Giang Châu đến được đây, chúng ta hoàn toàn có thể bắt được Hạ Thuật Tất, việc giết chết Vương của Phong Đan cũng không phải vấn đề bất khả thi nữa.”

Đại Lạc đã ngỏ ý cầu hoà với cái nước nhỏ bé này không biết bao nhiêu lần. Tuy vẻ ngoài Hoàng đế rất dũng mãnh thiện chiến, thời còn trẻ lão cũng đã từng tới biên ải bảo vệ quốc thổ Đại Lạc, song thực tế lão lại là người không thích chiến tranh, nếu có thể giải quyết mọi chuyện bằng phương pháp hoà bình thì chắc chắn lão sẽ không chủ động khai chiến. Trận chiến lần này nổ ra là do Khung Châu đã rơi vào tay kẻ địch, cộng thêm việc lão muốn nhân cơ hội để diệt trừ Mộ Cẩm Ngọc.

Đất đai và vật tư của Đại Lạc xưa nay đều vô cùng phong phú, có khuyết mất một góc lão cũng không thèm để ý, chỉ cần không phải là nơi giàu có đông đúc thì cứ cho Phong Đan luôn cũng được.

Nhưng Mộ Cẩm Ngọc lại thuộc phái chủ chiến, không chỉ có vẻ ngoài tàn bạo mà tính cách của hắn cũng hung ác không kém, hắn chỉ hận không thể giết sạch người Phong Đan — Nếu không phải do lũ người đó xâm phạm ranh giới giữa hai nước, thì bây giờ hắn vẫn đang trải qua những tháng ngày vui vẻ bên Ninh Hoàn.

Quân sư thấy ý nghĩ muốn thừa thắng xông lên của Mộ Cẩm Ngọc cũng rất ổn, chỉ có điều rủi ro quá lớn. Tướng quân Vương Quân là người trước giờ vẫn luôn ủng hộ quyết định của Mộ Cẩm Ngọc, lần này thấy Thái tử quyết phải đuổi cùng giết tận Phong Đan, Vương Quân cũng vô cùng tán đồng: “Thái tử điện hạ nói không sai, Phong Đan đã biến Khung Châu của ta thành một địa ngục nhân gian, chúng ta không thể cứ dễ dàng thả chúng đi như vậy được. Phải giết chết Hạ Thuật Tất để nâng cao sĩ khí.”

Lời này của Vương Quân chọc đúng vào chỗ ngứa của Mộ Cẩm Ngọc, hắn cũng tán đồng mà gật đầu.

Vương Quân thấy trên gương mặt xưa nay vẫn luôn lạnh lùng của Thái tử điện hạ chợt xuất hiện một nụ cười nhạt, song hắn cũng không rõ ý nghĩa của nụ cười này cho lắm, còn tưởng Thái tử điện hạ đang khen ngợi mình.

Thân là tướng quân, Vương Quân có thể nhận ra Thái tử điện hạ hoàn toàn không phải một kẻ vô dụng bất tài như mọi người vẫn nghĩ, ít nhất là trên phương diện tác chiến đánh giặc này Thái tử vẫn rất có tài. Điều đó không chỉ thể hiện qua những lần chém giết trên chiến trường, mà còn thông qua những quy định nghiêm khắc trong quân doanh và cách Thái tử đối xử với dân chúng gặp được trên đường, không hề giống với dáng vẻ của hắn lúc còn ở kinh thành. Sự thay đổi rõ rệt này rất kỳ quái, Vương Quân định sẽ viết thư truyền tin cho Hoàng đế.

Sau khi về lều riêng, Vương Quân vừa cởi y phục vừa nói với thân tín của mình: “Ngày mai chắc chắn Thái tử sẽ thảo luận phương pháp tác chiến một lần nữa, sau khi có kết quả rồi thì tuồn tin ra cho do thám của Hạ Thuật Tất.”

Thân tín ứng tiếng: “Rõ.”

Vương Quân cười lạnh: “Tuy quyết định của Thái tử rất không tồi, nhưng lần này bệ hạ đã quyết tâm để hắn một đi không trở lại. Tiếc thật, Đại Lạc ta đành phải tổn thất một vị tướng tài thôi.”

Hạ Thuật Tất thật sự không thể tiếp tục đối kháng nữa, một khi viện binh từ Giang Châu đến kịp thì bọn chúng chỉ có nước cắp đuôi mà chạy thôi. Song mấu chốt ở chỗ, tốp viện binh này có thật sự dùng được hay không?

Vả lại sau khi Phong Đan nhận được tin tức từ chỗ Vương Quân, bọn chúng sẽ điều thêm mấy vạn binh lính thủ thành đến hỗ trợ, phải đối đầu với tốp lính cường tráng dũng mãnh ấy, Hạ Thuật Tất không tin Mộ Cẩm Ngọc có thể thắng được.

“Có thích khách!”

“Bảo vệ Thái tử!”

“…”

Thời điểm này là lúc tất cả mọi người đều đã vào giấc, chỉ ngoại trừ những binh lính đi tuần tra. Phía bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng ồn ào láo nháo, Vương Quân hãi hùng lẩm bẩm, đám thích khách này là do Hoàng đế phái tới sao? Hắn vừa định ra khỏi lều để quan sát tình hình thì bỗng có một tên mặc y phục dạ hành, mặt mũi bị bịt kín mít lao từ trên mái lều xuống, đối phương ra tay chặt đầu hắn cực kỳ nhanh gọn, chỉ trong giây lát máu tươi đã văng đầy đất.

Tên thủ hạ đứng sau Vương Quân bị máu tươi bắn đầy mặt, cảnh tượng bản thân vừa chứng kiến làm cả người hắn lạnh lẽo, song còn chưa kịp hồi thần lại thì đã bị chém luôn một đao.

Vị quân sư mệt mỏi nhấc mảnh vải ở lều lên rồi đi vào, bởi vì phải thức trắng cả đêm để thảo luận việc quân nên tinh thần quân sư không được tươi tỉnh lắm. Thái tử phía bên trong đứng dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Quân sư vuốt chòm râu: “Bẩm điện hạ, tướng quân Vương Quân đã bị thích khách giết hại.”

“Thật đáng tiếc.” Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc vô cùng lạnh lẽo, hắn cười lạnh một tiếng: “Đưa thi thể về kinh thành đi, quân sư cũng đi nghỉ ngơi thôi, chuyện này để mai bàn tiếp.”
Cả ngày nay hắn đều lao đầu vào thảo luận việc tác chiến, cơ thể cũng thấy mệt mỏi uể oải, A Hỉ lại gần giúp Mộ Cẩm Ngọc cởi bỏ áo giáp. Dạo gần đây tính tình Thái tử điện hạ bình thường hơn xưa rất nhiều, mà A Hỉ cũng dần hiểu được rằng thật ra Thái tử điện hạ vẫn biết đâu là đúng đâu là sai, nhưng bản chất ác độc tàn bạo trong người điện hạ vẫn luôn dẫn hắn bước vào con đường sai trái.

Mộ Cẩm Ngọc ngẩng đầu nhìn lại tấm bản đồ địa hình của Ngụy Môn Quan, trong lòng hắn cũng đã có quyết định.

Nửa tháng sau, viện binh từ Giang Châu cuối cùng cũng đã tới nơi, bọn họ mai phục ở phía sau đội quân thủ thành của Phong Đan.

Vương Quân chết thì dĩ nhiên Phong Đan sẽ không có được tin tức về viện binh của Đại Lạc, trận này vốn có thể đánh nhanh thắng nhanh, song mấu chốt ở chỗ Mộ Cẩm Ngọc đã đánh giá cao quân tiếp viện từ Giang Châu, hắn không ngờ Hoàng đế có thể làm ra trò kinh tởm đến thế, dù mảnh đất phía Bắc này có rơi vào tay Phong Đan đi chăng nữa thì lão cũng phải trừ khử Mộ Cẩm Ngọc cho bằng được.

Nhóm viện quân được cử đến đây hầu như toàn là những binh lính yếu kém gầy gò, độ tuổi ngoài bốn mươi năm mươi chiếm đa số, thanh niên trai tráng thì chẳng được mấy mống. Hơn nữa áo giáp mà Binh bộ phân chia cho họ cũng toàn là những bộ giáp cũ kĩ lâu đời, bởi nhiều năm bị cất trong kho nên đã ẩm mốc, nặng nề hơn rất nhiều, tác dụng giữ ấm cơ thể cũng không thấm vào đâu. Khoác trên người bộ y phục như thế trong cái thời tiết gió Bắc lạnh thấu xương, căn bản không thể nào tập trung tinh thần mà chiến đấu được.

Nếu đây là một nhánh quân tinh nhuệ, thì dưới sự chỉ huy của Mộ Cẩm Ngọc, bọn họ chắc chắn sẽ phục kích diệt được toàn bộ viện binh của Phong Đan. Vương thành của bọn chúng giờ đây không còn binh lính thủ thành nữa, sau khi giết chết Hạ Thuật Tất, Mộ Cẩm Ngọc có thể tiếp tục tấn công giết luôn Vương của Phong Đan.

Vậy mà kết quả cuối cùng lại là Phong Đan miễn cưỡng thắng trận, nhóm viện binh dũng mãnh của Phong Đan khoác trên người những mảnh da dê đã tập kích ngược lại nhóm quân mai phục của Mộ Cẩm Ngọc, phương Bắc lại đổ một trận tuyết lớn sau cuộc chiến hôm ấy.

Mộ Cẩm Ngọc khạc ra một ngụm máu, hắn dùng đao rạch chiếc áo giáp của một binh lính đã chết ra, mũi đao sắc bén xuyên qua lớp bông nhồi trong áo.

Ngoại trừ một chút bông được phủ ở bên trên, lớp dưới cùng của áo được nhét đầy cỏ lau. Hắn hoàn toàn không lường trước được cái gọi là quân viện binh từ Giang Châu lại là như thế này.

Đôi con ngươi của Mộ Cẩm Ngọc hiện lên sát ý: “Phụ hoàng…”

Trận tuyết lớn đã vùi lấp hết xác chết và mùi máu tươi nồng nặc nơi chiến trường, trên ngực Mộ Cẩm Ngọc còn đang cắm một mũi tên, hắn lảo đảo trèo lên lưng ngựa.
Suốt mấy ngày đêm màn trời chiếu đất, không ngừng ra roi thúc ngựa khiến Ninh Hoàn vô cùng mệt mỏi, nhưng chung quy y vẫn tới chậm mất rồi. Y và thủ hạ phải đi hỏi thăm hồi lâu mới biết Mộ Cẩm Ngọc cho quân mai phục ở một hang động cạnh sông Hoài.

A Hỉ hoàn toàn không nghĩ tới việc quân mình sẽ thua trận, rõ ràng bọn họ đã biết trước được hướng đi của binh lính Phong Đan, quân mai phục còn nhiều hơn bên Phong Đan năm nghìn người.

“Có khả năng Thái tử đang bị thương, đã tìm chỗ nào đó để ẩn nấp rồi.” Ninh Hoàn nói, “Tất cả chia nhau ra tìm đi, hai canh giờ sau sẽ tập hợp ở đây, nếu đến chạng vạng vẫn có người chưa quay lại thì các ngươi cũng phải về trước, trận tuyết này sẽ rơi đến tối, chúng ta không thể chết ở đây vì tìm người được.”

Trong lòng A Hỉ rất áy náy, hắn nói: “Thái tử phi nương nương, nô tài đi theo bảo vệ ngài.”

Ninh Hoàn không biết Mộ Cẩm Ngọc có thể trốn ở nơi nào, hiện giờ số lượng người cùng tìm kiếm cũng không nhiều, y dặn dò: “Ngươi ở lại đây kiểm tra xác chết đi, nói không chừng một trong số đó là Thái tử điện hạ.”
Sắc trời đã tối đen như mực, Mộ Cẩm Ngọc đang do dự xem có nên rút thẳng mũi tên này khỏi ngực hay không, tên cắm vào không sâu lắm, chỉ động vào thịt chứ không ảnh hưởng đến xương cốt, nhưng thời tiết hiện giờ rét lạnh căm căm, chỉ sợ nếu lôi tên ra hắn sẽ chết vì mất máu.

Mộ Cẩm Ngọc chẳng sợ chết, lúc lên đường tới phương Bắc hắn cũng đã xác định bản thân rất có thể sẽ một đi không quay lại. Nhưng hắn cũng không muốn bỏ mạng trong hang núi này, không ai tìm được hắn thì làm sao Ninh Hoàn ôm xác hắn mà khóc được đây.

Chỗ bị mũi tên cắm vào vẫn đang chảy máu, Mộ Cẩm Ngọc đã hao tổn gần hết sức lực, thân nhiệt bắt đầu nóng lên, giờ đây hắn chỉ muốn nhắm mắt lại.

Muốn rời khỏi hang động này ngay bây giờ là chuyện bất khả thi, hơn nữa lúc hắn tiến vào cái hang này thì ngựa cũng đã chạy mất, khi ấy hắn thật sự không có sức mà suy nghĩ cần phải buộc ngựa lại.

Mộ Cẩm Ngọc dùng ngón tay quệt máu ở ngực rồi vẽ một cành hoa đào lên vách đá, máu trên người hắn vẫn cứ chảy không ngừng, mà những bông hoa đào nở trên mặt đá cũng càng ngày càng nhiều, vài giây trước khi mất ý thức, thứ duy nhất Mộ Cẩm Ngọc thấy là một bóng người cao gầy với y phục trắng thuần.

Người tới cau chặt mày, nhưng biểu cảm vẫn lạnh nhạt không khác gì bình thường, chắc đây là ảo giác của hắn nhỉ.

Ninh Hoàn nhìn cành huyết đào được vẽ trên vách đá, những bông hoa mới nhất còn đang tỏa ra mùi máu tươi gay mũi, thoạt nhìn rất xinh đẹp, cánh hoa vẫn mang sắc màu tươi tắn chứ chưa chuyển sang đỏ sậm.

Vừa mới nãy, Ninh Hoàn nhìn thấy một con ngựa chạy xuống từ trên núi, lưng nó còn buộc dây cương chứng tỏ không phải ngựa hoang, y thấy kì quặc nên đã chạy tới kéo ngựa lại, sau đó một người hai ngựa bắt đầu đi vào núi tìm kiếm.

Không ngờ thật sự tìm được một cái hang động, nhưng người trong động thì đã hôn mê bất tỉnh.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Cẩm Ngọc không có chút màu máu nào, đôi môi cũng vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt. Ninh Hoàn áp tay lên vầng trán nóng bỏng của hắn, ở trên ngực người nọ còn đang cắm một mũi tên, phần thân tên lộ ra bên ngoài đã gãy gập làm đôi, Ninh Hoàn không rõ đầu tên đã cắm sâu tới mức nào.

Từ khi y nhìn thấy con ngựa kia cho tới lúc này đã hơn hai canh giờ, sắc trời ngoài kia cũng đã tối đen mịt mù, tuyết thì có xu thế càng rơi càng lớn, muốn xuống núi bây giờ là rất khó, hơn nữa còn có khả năng đụng phải dã thú đói khát.

Ninh Hoàn đi ra ngoài cửa hang nhặt nhạnh vài nhánh cây, tuy đã bị tuyết phủ lên song chúng cũng không bị ẩm ướt, y vẩy vẩy cho tuyết rớt hết xuống rồi vào hang đốt một đống lửa.

Dù có thú dữ ngửi được mùi máu mà lại gần đây thì cũng sẽ e dè ánh lửa này.

Bên trong hang động được chiếu sáng, cành hoa đào trên vách đá cũng theo đó mà hiện ra rõ ràng. Ninh Hoàn vốc một nắm tuyết mịn rồi hơ tay trước đống lửa, đợi tuyết tan xong y mới chấm chút nước lên khóe môi Mộ Cẩm Ngọc.

Đôi môi nứt nẻ thô ráp bị nước tuyết làm cho ướt nhẹp.

Nhưng làm vậy căn bản chẳng có tác dụng gì, nước vẫn không thể chảy vào trong miệng hắn được.

Tuyết trong núi rất sạch sẽ, vả lại bây giờ cũng không phải lúc để thể hiện tính tình thiếu gia ghét dơ ghét bẩn, Ninh Hoàn ngậm một ngụm nước tuyết rồi ghé vào truyền miệng cho Mộ Cẩm Ngọc.

Sau khi đút nước cho Mộ Cẩm Ngọc hơn mười lần, bấy giờ Ninh Hoàn mới lấy ra mấy viên đan dược rồi nhét vào miệng hắn.

Mũi tên trên người Mộ Cẩm Ngọc cần phải rút ra, Ninh Hoàn suy xét thời gian một chút, chắc là đối phương đã nhịn đói gần hai ngày rồi, mà hiện giờ y cũng không mang theo thứ gì có thể để Mộ Cẩm Ngọc ăn được.

Y chợt nhớ tới hai con ngựa còn đang buộc ngoài hang, Mộ Cẩm Ngọc bị thương như vậy cũng không thể cưỡi ngựa được.

Ninh Hoàn giết chết một con ngựa, vốn y còn định cắn răng mà đút máu ngựa cho Mộ Cẩm Ngọc, nhưng thực sự y không vượt qua nổi thử thách này, rất sợ bản thân sẽ nôn ra, nên cuối cùng y đành xé một mảnh vải bông của áo trong, dùng nước tuyết vò sạch rồi mới lấy miếng vải đó để thấm máu ngựa, y đặt Mộ Cẩm Ngọc nằm ngửa xuống đất, nhỏ từng giọt máu từ vải bông xuống miệng hắn.

Những năm qua y vẫn luôn sống trong nhung lụa, chẳng bao giờ phải tự tay làm bất cứ việc gì, bây giờ đột nhiên phải xuống tay với một con vật còn sống, mùi máu tươi nồng nặc lúc giết ngựa khiến y phải váng đầu buồn nôn mất một lúc 

Trên tay Ninh Hoàn toàn là máu tươi, sau khi y cho Mộ Cẩm Ngọc uống máu ba lần thì đối phương đã hồi lại chút sức lực, hắn chậm chạp mở mắt.

Ninh Hoàn thở dài nhẹ nhõm: “Cuối cùng điện hạ cũng tỉnh rồi.”

Mộ Cẩm Ngọc nằm mơ thấy Ninh Hoàn dùng miệng đút nước cho mình, cánh môi y dán sát vào khóe miệng hắn, song lúc tỉnh lại mới thấy là Ninh Hoàn đang dùng vải thấm máu cho hắn uống.

Mộ Cẩm Ngọc không biết đây là mơ hay là thực, phần ngực bị trúng tên vẫn đang truyền đến cơn đau tê tâm liệt phế, hắn vươn tay ra cầm lấy cổ tay Ninh Hoàn.

Thứ hắn cảm nhận được là làn da mịn màng còn có chút mát lạnh, thật sự là Ninh Hoàn rồi.