Hác Mộc cũng không đổi sang hình thức chiến đấu, chỉ đổi chế độ một người chơi sang hai người chơi, dù sao cũng không đánh lại.
Người ta là lập trình viên đồ đó, bạn PK với người ta? Sợ là thua sút quần luôn!
Hác Mộc tấn công mãnh liệt, giữa lấy một con quái nhỏ dùng kỹ năng mạnh nhất, gần như muốn đánh bay đồng đội bên cạnh mình, nhưng kỹ thuật tránh né của đồng đội rất tốt, không bị thương tẹo nào.
Lúc giết xong một đám quái, Lộ Chiêu Hành ngồi lại gần cậu một chút, giữa "âm thanh như pháo nổ" tiến đến bên tai cậu hỏi: "Giận sao?"
Hác Mộc nói: "Ừm, giận đó."
Lộ Chiêu Hành: "Vậy anh dỗ em nha?"
Hác Mộc: "Vô dụng, giận loại dỗ cũng không hết."
"......"
Cơ thể đột nhiên cứng đờ, nơi lỗ tai mẫn cảm nhất đột ngột bị ngậm lấy, tay Hác Mộc buông lỏng, kỹ năng bị đánh lệch, một đám quái bao vây cậu.
Người đồng đội Lộ Chiêu Hành hoàn toàn không giúp đỡ, hoàn toàn không cứu viện, hắn trơ mắt nhìn nhân vật nhỏ bé trên màn hình bị một đám yêu quái chém chết, sau đó game over.
Hác Mộc còn chưa kịp phát cáu, một khuôn mặt đưa đến trước mặt cậu, Lộ Chiêu Hành cười cười nhìn cậu: "Thật sự dỗ không hết?"
"......"
Thật ra không dỗ cũng hết.
Hác Mộc cũng không phải thật sự giận dỗi, cậu chỉ hơi lúng túng, cậu tránh ánh mắt của Lộ Chiêu Hành, ậm ừ nữa ngày: "Anh......!Anh biết hết mà, sao anh không ngăn anh ta lại chứ?"
Để một người mình quen biết viết fanfic về mình, không thấy xấu hổ hả?
Lộ Chiêu Hành nói: "Ngăn lại cũng vô dụng."
"Tại sao?"
Lộ Chiêu Hành bất đắc dĩ cười một tiếng: "Có thể đổi tài khoản khác mà."
"......"
Mở lại ván game khác, Hác Mộc đã có thể hòa nhã chơi, Lộ Chiêu Hành cũng tiến vào trạng thái, thắng một ván không có áp lực gì, hắn một bên chơi game, một bên nói với Hác Mộc mấy chuyện lúc trước.
Lúc Bốn Chín bắt đầu sự nghiệp fanfic thì Lộ Chiêu Hành thật sự có ngăn cản, nhưng trước nay Bốn Chín là kiểu người "Tui sai rồi, lần sau tui sẽ dám nữa", sau khi bị phát hiện, cậu ta đổi tài khoản, viết một bản《 Vợ Nhỏ Bé Xinh Đẹp Hào Môn Giàu Có 》khác, đây cũng là lý do Hác Mộc không biết tình tiết kết hôn trong truyện.
Hác Mộc nghe xong bất lực phàn nàn.
"Vậy......!Vậy anh cũng đâu cần giấu diếm em, lúc em tìm anh giúp đỡ, anh còn gạt em."
Lộ Chiêu Hành nói: "Lúc đó em muốn cậu ta sáng tác theo yêu cầu của mình......!Anh sợ em sẽ đi mất."
"......"
Hác Mộc nghiêng đầu, nhìn bên mặt Lộ Chiêu Hành phản chiếu sáng ngời ánh sáng của màn hình lớn, đột nhiên nhớ tới ngày mình tìm tác, cảm xúc của Lộ Chiêu Hành thật sự không đúng.
Trong tiệc rượu uống quá nhiều, sau đó cậu tới đón.
Hóa ra ngày đó hắn uống rượu là vì chuyện này sao?
Hác Mộc chớp mắt mấy cái, lúc đó hai người khó chịu như nhau, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy chua xót.
Cậu thất thần một chút, Lộ Chiêu Hành nhìn về phía cậu: "Nhưng gần đây em không nhắc đến."
Hác Mộc nhịn không được cười một cái: "Anh hy vọng em nhắc đến sao?"
Lộ Chiêu Hành lắc đầu: "Không hy vọng."
Nhưng có nhắc đến hay không cũng không quan trọng, bây giờ hắn biết tâm ý của Hác Mộc, cho dù có trở về thế giới cũ, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hác Mộc nhìn màn hình đánh quái, ung dung nói: "Thật ra em đã mơ một giấc mơ."
"Giấc mơ gì?"
"Em mơ thấy chúng ta ở trong truyện và chúng ta ở hiện tại đã trao đổi linh hồn, đi đến thế giới cũ của chúng ta."
"......"
Lộ Chiêu Hành trong truyện vẫn luôn thích Hác Mộc, mà Hác Mộc ở trong truyện vì một lần kết hợp khi phát tình, cũng rung động với Lộ Chiêu Hành, bọn họ cùng đến một "thế giới xa lạ", ở một địa phương chưa quen thuộc, bọn họ dựa dẫm vào nhau, tâm đầu ý hợp với nhau, cũng đang sống rất tốt.
Hác Mộc nói: "Nếu giấc mơ này là thật, em nghĩ việc chúng ta đến thế giới này có lẽ là định mệnh, nếu như là vậy, không thể quay về cũng không sao, chúng ta có thể ở lại nơi này."
Có những người thân quen bên cạnh, bọn họ còn có nhau, không cần lo lắng ảnh hưởng của thế giới quan đến mình, chỉ cần hai người ở bên cạnh nhau, nơi nào cũng giống nhau.
Lộ Chiêu Hành nhìn cậu, ý cười trong mắt tràn lan vô tận, hắn nắm chặt lấy tay Hác Mộc nói: "Em xuất hiện bên cạnh anh chắc chắn cũng là định mệnh."
"......"
Không biết game đã kết thúc lúc nào, bên ngoài hai người họ cũng không buông điều khiển cầm tay ra, trên màn hình sáng lên chữ "game over" màu đen, hai người càng đến gần nhau, dính sát lấy nhau.
Hác Mộc bị Lộ Chiêu Hành đè xuống sàn nhà, ngước đầu hỏi: "Em hỏi anh một chuyện "
Lộ Chiêu Hành đã xé đồ bộ ở nhà trên người cậu ra, vùi đầu vào cổ cậu li3m láp: "Hỏi đi."
Hơi thở nong nóng phà lên cổ dần dần trở nên nóng hổi, hơi thở Hác Mộc hơi hỗn loạn: "Mấy năm trước lúc bọn mình quay Cuối Hạ Đầu Thu, có phải Lộ Sùng đến làm phiền anh không?"
"......"
Bàn tay trên hông cậu hơi dừng lại, khẽ ngẩng đầu nói: "Em nhớ ra rồi?"
Hác Mộc cúi đầu đối mặt với hắn.
Không phải "làm sao em biết" mà là "em nhớ ra rồi"
Vì sao Lộ Chiêu Hành hỏi như vậy?
Hắn biết mình năm đó ở đoàn phim gặp được Lộ Sùng sao?
Năm đó thật sự Hác Mộc có gặp được Lộ Sùng, cho nên trước đó khi gặp Lộ Sùng cậu mới cảm thấy quen mắt, nhưng lúc đó cậu với Lộ Sùng không có gặp trực diện.
Mẹ của Lộ Sùng dùng thân phận tiểu minh tinh dụ dỗ Lộ Phong, sau khi sinh ra Lộ Sùng, mặc dù Lộ Phong không nhận con, nhưng ông ta cũng không bạc đãi mẹ con Lộ Sùng, nhiều năm sau Lộ Sùng lớn lên, mẹ của anh ta trong giới giải trí cũng kiếm ra được một ít thành tựu, mặt dù vị trí trong giới không cao lắm, nhưng cũng là "diễn viên lâu năm", Lộ Sùng mượn mặt mũi của mẹ mình, muốn làm ra chuyện ngáng chân Lộ Chiêu Hành mới debut thật sự không khó gì.
Hác Mộc chính là vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Lộ Sùng với người trợ lý sản xuất, dù khi đó cậu không quen biết gì nhiều với Lộ Chiêu Hành, nhưng hai người diễn chung rất ăn ý, nên Hác Mộc thuận tay gọi điện cho người nhà, khai trừ người trợ lý sản xuất kia, giúp Lộ Chiêu Hành giải quyết phiền phức.
Nhưng chuyện này cậu lén nhúng tay, không có để cho Lộ Chiêu Hành biết.
Hơn nữa chỉ là một ít phiền phức, cậu cũng không xem ra gì.
Hác Mộc nắm tay Lộ Chiêu Hành để lên trước ngực mình, hỏi: "Khi đó chuyện em khai trừ trợ lý sản xuất anh cũng biết sao?"
Lộ Chiêu Hành nắm chặt tay cậu: "Là anh nghe thấy."
"......"
Hác Mộc sững sờ nói: "Vậy thân phận của em......!Cũng là lúc đó sao?"
"Ừm."
Hác Mộc: "......"
Cậu vẫn cho rằng Lộ Chiêu Hành biết thân phận của mình là do lén lút điều tra, mà thực tế thì đã sớm bại lộ?
Thấy cậu ngây ngốc mở to mắt, Lộ Chiêu Hành không nhịn được cúi đầu hôn cậu một cái, cười nói: "Cũng không phải biết ngay từ đầu, chỉ suy đoán thôi, về sau......!Về sau là vì em quá thân với Giang Hàn Dật."
"......"
Không phải cậu muốn thân thiết với Giang Hàn Dật, mà là Giang Hàn Dật muốn thân thiết với cậu, lúc ấy mới debut, trong nhà không yên tâm cái này không yên lòng cái kia, luôn luôn bắt Giang Hàn Dật đến chăm sóc cậu, thế nên tích lũy rất nhiều tin xấu.
Nghĩ đến vì việc này mà bại lộ thân phận, Hác Mộc rất câm nín.
Khó trách lúc đến kỳ mẫn cảm Lộ Chiêu Hành lại thù hằn với Giang Hàn Dật như vậy, ngay cả gọi điện thoại cũng không cho, hóa ra hắn còn đem Giang Hàn Dật thành tình địch trong tưởng tượng?
Hác Mộc không nhịn được bật cười, đưa tay ôm lấy cổ hắn: "Vậy anh vì em giúp anh, có tình cảm......"
"Không phải."
Còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang, Lộ Chiêu Hành kéo tay Hác Mộc đến bên môi hôn lên một cái, nhìn cậu nói: "Không phải như vậy, anh chỉ thích em, không phải vì em làm cái gì cho anh."
Hắn thích Hác Mộc thẳng thắn thoải mái, thích cậu hoạt bát sinh động ở đoàn phim, cũng thích cậu nghiêm túc giải thích về nhân vật, hắn thích chính là Hác Mộc.
Hác Mộc vì hắn làm chuyện gì, nhiều nhất chỉ để hắn cơ hội để biết thêm về chàng trai này, để hắn bắt đầu hiểu rõ Hác Mộc hơn mà thôi.
Hắn nghiêm túc nói, Hác Mộc cũng nghiêm túc nghe, sau đó nhìn nhau rất lâu, tay Hác Mộc khẩn trương, kéo đầu Lộ Chiêu Hành xuống, chủ động hôn lên môi hắn.
Ánh mắt Lộ Chiêu Hành tối đi, hắn cúi người, đem điều khiển cầm tay tùy tiện để trên mặt đất ném thật xa, để hai người có đầy đủ không gian, hơi thở nóng rực lần nữa đan xen, còn có tin tức tố nồng đượm của hai người cũng xen lẫn vào nhau.
Hác Mộc bị tin tức tố mang theo cảm giác áp bách của hắn ép đến không thở nổi, cậu cảm thấy Lộ Chiêu Hành phóng tin tức tố lần này không giống như bất kỳ lần nào trước đây, giống như mang theo lực công kích mạnh mẽ, như muốn đột ngột phòng ngự nào đó của cậu.
Rất nhanh từ sâu bên trong cơ thể bừng lên một sức nóng, khí lực cả cơ thể xói mòn, thân thể như mềm nhũn ra, những dục vọng ban đầu có thể kiểm soát được lại giống như mãnh thú muốn xông ra khỏi lồng giam, lập tức trở nên không thể kiểm soát được, khát vọng của Lộ Chiêu Hành cũng lên đến cực hạn.
"Lộ......!Lộ Chiêu Hành, hình như em.....
Em......"
Triệu chứng này cậu đã hết sức quen thuộc, đến kỳ phát tình rồi!
Thế nhưng kỳ phát tình lần trước mới qua không lâu, cậu cũng đúng lúc tiêm thuốc ức chế, lần phát tình tiếp theo sao có thể đến nhanh như vậy?
Lúc cậu đang bối rối, Lộ Chiêu Hành bỗng nhiên ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Đừng sợ, có anh......"
"......"
Giọng nói hắn mang theo trấn an và dụ dỗ, Hác Mộc bất ngờ hiểu ra, vô thức dùng tay bám lấy bờ vai hắn: "Anh......!Anh cố tình!"
Tin tức tố của Omega có thể ảnh hưởng đến kỳ phát tình của AO khác, tin tức tố Alpha cũng như vậy.
Vậy mà Lộ Chiêu Hành lại dùng tin tức tố ép cậu phát tình!
Dục vọng khiến hốc mắt Hác Mộc đỏ lên, cậu đảo mắt một vòng, mặt cậu đỏ bừng thở gấp gáp, dáng vẻ vừa giận vừa gấp rất mê người, cậu thở hổn hển nói: "Em không muốn......!Anh đi lấy thuốc ức chế cho em......!Ưm."
Môi bị ngăn lại, Hác Mộc bất lực đánh vào lưng Lộ Chiêu Hành
Cậu ghét cái cảm giác đánh mất bản thân, cậu không muốn làm lúc phát tình!
Lý trí gần như bị dục vọng đốt sạch, Hác Mộc không phản kháng được nụ hôn của Alpha, sức lực đánh cũng cũng yếu dần.
Cuối cùng Lộ Chiêu Hành cũng chịu buông cậu ra, vén tóc trên trán cậu, hôn một cái lên trán trơn nhẫy của cậu, "Mộc Mộc, để anh nhìn thấy dáng vẻ phát tình của em......!Có được không?"
"......"
Bởi vì Hác Mộc sợ, bình thường lúc phát tình vẫn luôn vượt qua bằng thuốc ức chế, mặc dù bình thường có làm, nhưng Hác Mộc cũng biết, đối với Lộ Chiêu Hành vẫn chưa đủ.
Bên tai vang lên âm thanh nhu hòa, mang theo khao khát và thăm dò.
Nơi dính vào nhau vẫn còn nóng bỏng, giống như muốn thiêu đốt.
Hác Mộc mở đôi mắt mê man, nhìn gương mặt bị dục vọng tra tấn của Lộ Chiêu Hành ở khoảng cách gần, nhiều hơn một phần phong tình so với hắn lúc bình thường, hắn khó khăn đè nén chính mình, trên trán toát ra một lớp mồ hôi.
Hác Mộc có hơi mềm lòng.
Cậu vô thức đưa tay lên lau thau Lộ Chiêu Hành.
Mắt Lộ Chiêu Hành lập tức sáng lên, tiến lên gần cậu nói: "Có thể sao?"
Hác Mộc thỏa hiệp nhắm mắt lại: "Về phòng ngủ, anh, anh mang......!Bao vào."
"......"
Sau đó nói không hối hận là không thể nào, Hác Mộc lấy trải nghiệm chứng minh rằng, Omega yếu ớt liên tục làm ba ngày ba đêm sẽ không chết!
Từ phòng chiếu đến giường ngủ, từ trên giường tới phòng tắm, trong ba ngày Hác Mộc như bị người khác điều khiển, ý thức hoàn toàn không phải của mình.
Cậu không có nguyên tắc thỏa mãn toàn bộ yêu cầu Lộ Chiêu Hành đưa ra, cậu không kháng cự được hoan ái của Lộ Chiêu Hành, vì cậu cũng khao khát.
Giống như những gì Bốn Chín viết, không thể khống chế dính lấy Lộ Chiêu Hành, chủ động hùa theo hắn, gần như chỉ cần ngừng lại, khát vọng bản năng sẽ bức cậu đến điên.
Ngược lại "kẻ đầu sỏ" vì cậu "đột ngột" phát tình mà tránh được một kiếp, toàn bộ ba mươi sáu ly Bloody Mary bị hủy thi diệt tích.
Hác Mộc cũng đã không quan tâm đến cậu ta nữa.
Kiếm Hiệp Hay
Sau khi trong phòng tắm bị chiếm hữu lần nữa, nước mắt Hác Mộc cố nén lại lần nữa vỡ đê.
Đối với Omega và Alpha kết hợp khi phát tình mà nói, bồn tắm tuyệt đối là một nơi nguy hiểm nhất, hơi nước bốc lên bao trùm hai người, tin tức tố nồng đượm kết hợp với hơi nước lơ lửng trong không, hiệu quả giống như thuốc kích thích vây.
Một người không ngừng nức nở, một người cẩn thận an ủi, đến cuối cùng chỉ còn lại âm thanh khàn khàn và tiếng gầm nhẹ kiềm chế, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở hổn hển lại bị âm thanh mập mờ vùi lấp.
Đợi đến lúc cao trào qua đi, cuối cùng an tâm lặng lẽ nằm trong chăn, Hác Mộc đã hoàn toàn mất sức.
Cũng may không có phát sốt.
Nhớ lúc lần đầu tiên, chỉ một buổi tối mà sáng ngày hôm sau cậu đã phát sốt, lần này liên tục ba ngày, vậy mà cậu cũng không sốt, khiến cậu không thể không cảm thấy cơ thể Omega là một thứ gì đó rất kỳ diệu.
Lúc Lộ Chiêu Hành ôm lấy cậu từ phía sau, cậu mẫn cảm run lên một cái, sau mấy ngày phóng túng, cơ thể của cậu đã hình thành phản xạ có điều kiện với sự đụng chạm của Lộ Chiêu Hành.
Lộ Chiêu Hành cũng không giày vò cậu nữa, nhẹ nhàng ôm người vào lòng, mang theo giọng thỏa mãn hỏi cậu: "Còn khó chịu không?"
Hác Mộc mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Cậu khe khẽ lắc đầu.
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cơ thể gần như vẫn ổn, tối thiểu ổn so với lúc phát tình, tối thiểu cậu vẫn cảm nhận được ý thức và cơ thể này vẫn là của mình.
Cậu sợ Lộ Chiêu Hành lo lắng, khi hắn đưa tay lại thì nghiêng đầu hôn lên, mắt hơi lim dim nói: "Em đã nói chuyện với anh Chử Minh rồi, đi theo anh ấy học hỏi một chút."
Lộ Chiêu Hành nhẹ vỗ về mặt cậu, nhẹ nhàng đáp lời.
Hác Mộc còn nói: "Chờ lúc cha em rảnh rỗi, bọn mình đi gặp ông ấy......!Nói xin lỗi ông ấy, sau đó tổ chức hôn lễ."
Khi cậu nói đến hôn lễ, đầu ngón tay Lộ Chiêu Hành run lên một cái.
Giương mắt như muốn xác nhận gì đó, người đang nói hai mắt đã nhắm nghiền.
"Hôn lễ của bọn mình phải......"
Cũng không biết đằng sau làu bàu điều gì, lập tức chìm vào giấc mộng.
Lộ Chiêu Hành nhìn cậu ngủ thiếp đi còn mấp máy môi, cúi đầu xuống hôn lên, ôm lấy cậu thâm tình lại cố chấp thổ lộ tiếng lòng: "Mộc Mộc, anh yêu em."
"......"
Hác Mộc nghiêng đầu cọ vào lòng hắn như đang đáp lại.
Hác Mộc mơ một giấc mơ, mơ thấy hôn lễ của hai người.
Cậu và Lộ Chiêu Hành đứng trong giáo đường, nghiêm túc tuyên thệ trước thần linh, bọn họ trao nhẫn cho nhau, dưới sự chúc phúc của người thân ôm hôn nhau.
Trong giấc mơ Hác Mộc rất tỉnh táo, cậu ý thức được mình đang mơ, nhưng cậu không vội vã tỉnh lại.
Bởi vì cậu cũng biết rằng, đó là tương lai của hai người họ.
Là tương lai của cậu và Lộ Chiêu Hành.
[...]
Tác giả có điều muốn nói: Chính thức hoàn chính văn rồi! Đằng sau là phiên ngoại ~
Có cả phiên ngoại của Giang Hàn Dật x Chử Minh ~ Không nhiều lắm.