* Mất ngựa nghĩa là bị bại lộ thân phận á.
Sao Hác Mộc biết chuyện này?
Vài năm trước lúc quay phim với nhau vô tình phát hiện sắc mặt của Lộ Chiêu Hành trong không gian nhỏ hẹp bao giờ cũng bất thường, cậu có suy đoán nên cho người tìm hiểu một chút.
Nhưng chuyện điều tra chuyện riêng tư của người khác, hình như cũng không vẻ vang lắm.
Ánh mắt Hác Mộc hơi lóe lên, cũng không thể có ý che giấu: "Thì lúc bọn mình quay 《 Hạ Mạt Sơ Thu 》em có......!Hỏi thăm một chút."
Nói xong cậu siết chặt điện thoại, có chút không yên.
Cho dù là ai bị đối thủ cạnh tranh phát hiện chuyện cá nhân cũng sẽ mất hứng phải không?
Nhưng Lộ Chiêu Hành không mất hứng, ngược lại có hơi ngốc: "Mạt Hạ Sơ Thu?"
Hác Mộc nói: "Đúng rồi, sao vậy?"
Không phải người này đến tên bộ phim hai người từng hợp tác cũng không nhớ luôn đó chứ?
Lộ Chiêu Hành nửa ngày không nói chuyện, Hác Mộc thấy ống kính bên kia hình như hơi rung, đột nhiên căng thẳng trong lòng.
Không phải giận đến phát run đó chứ?
Hác Mộc cảm thấy mình còn có thể cứu vớt thêm một chút, đang định giải thích mấy câu, đã thấy Lộ Chiêu Hành trên màn hình nở nụ cười.
Hác Mộc:......
Cười cái gì? Chuyện bọn họ nói có gì buồn cười sao?
Sau đó cậu nghe Lộ Chiêu Hành hỏi: "Không phải em nói có nhiều chuyện không nhớ rõ sao?"
"......"
Hác Mộc ngẩn người.
Cậu lục lọi trong trí nhớ một chút, hình như cậu đã từng nói với Lộ Chiêu Hành mình có nhiều chuyện không nhớ rõ rồi.
Rất nhiều chuyện không nhớ lại nhớ chuyện ở đoàn phim mấy năm trước?
Đệch! Không phải thiếu chút nữa cậu bị bại lộ rồi sao?
Vẻ mặt Hác Mộc đông cứng lại chốc lát, vội nói: "Không nhớ, nhưng chuyện anh có chứng sợ không gian kín thì em nhớ rất kỹ."
"......"
"Ấy, không phải, ý em là chuyện của anh em nhớ rất kỹ......!Phi!"
Càng giải thích càng loạn.
Hác Mộc bên này hận không thể nhấn cúp máy, bên kia Lộ Chiêu Hành nhìn cậu, trên mặt cười tươi như hoa.
Thấy hắn cứ nhìn mình cười mãi, Hác Mộc càng xấu hổ.
Hác Mộc từ bỏ giãy giụa, nhìn Lộ Chiêu Hành một lúc, cuối cùng bình tĩnh lại: "Anh......!Anh không giận hả?"
Lộ Chiêu Hành cau mày: "Giận cái gì?"
Hác Mộc: "......."
Không những không giận, tâm tình còn có vẻ như rất tốt.
Lộ Chiêu Hành dễ lừa như vậy sao?
Cậu còn đang âm thầm nghi ngờ, bỗng nhiên nghe được bên kia có người gọi Lộ Chiêu Hành.
Trên mặt Lộ Chiêu Hành lộ ra tia tiếc nuối không chút nào che giấu, hắn lên tiếng, và nhìn về phía Hác Mộc.
Hác Mộc lập tức nói: "Không sao, anh đi nhanh đi, công việc quan trọng hơn."
Lộ Chiêu Hành lại nở nụ cười: "Anh sẽ nhanh chóng về nhà."
Trong lòng Hác Mộc ngòn ngọt, không nhịn được cười cười, nói: "Được."
Sau khi call video xong, Hác Mộc lòng vui phơi phới, đang chuẩn bị lấy quần áo cho Lộ Chiêu Hành, trong lúc mở tủ quần áo ra, cậu nhớ đến gì đó, nụ cười dần dần biến mất.
Hình như cậu......!Đã quên nói chuyện sẽ lấy lấy quần áo ở đoàn phim rồi.
Quên đi, tiền trảm hậu tấu!
Cậu nhắn tin cho Tiểu La, sau đó nằm trong phòng ngủ chờ.
Lúc này trong đoàn phim 《 Thiên Địa Hành 》, Lộ Chiêu Hành sau khi cúp điện, cũng không lập tức làm việc, hắn ngồi ở nơi vừa gọi video với Hác Mộc, mở trình duyệt web lên, chần chờ một chút, tìm kiếm "Hạ Mạt Thu Sơ".
Lúc nhìn thấy kết quả tìm kiếm, khóe môi hắn đang nhếch lên lại cong thêm.
"Hạ Mạt Thu Sơ", 《 Hạ Mạt Thu Sơ 》.
Trong thế giới này, cơ bản không có một bộ phim nào tên "Hạ Mạt Thu Sơ" cả.
Lộ Chiêu Hành ngồi xuất thần tại chỗ, trợ lý hắn ở cách đó không xa, thấy hắn bất động rất lâu, nghiêng đầu hỏi Bốn Chín: "Anh Quách, anh Lộ xem gì vậy? Còn cười như gió xuân nữa chứ?"
Bốn Chín tràn đầy thâm ý nói: "Xem mùa xuân của ảnh."
Trợ lý: (⊙o⊙)
Cũng may tuy Lộ ảnh đế của chúng ta bị gió xuân che mắt, nhưng vẫn chưa quên công việc, rất nhanh, hoặc phải nói là điều chỉnh trạng thái cực kỳ nhanh.
Suy cho cùng chủ ý là quay sớm kết thúc sớm.
Trong biệt thự, Hác Mộc vẫn còn nóng lòng chờ Tiểu La mang quần áo về, nhàm chán xem video một chút, cậu nhận được điện thoại của Giang Hàn Dật.
Vốn tưởng chuyện Sáu Sáu Ba Mươi Sáu có tin tức, không nghĩ đến vừa mới nhận cuộc gọi, Giang Hàn Dật đã nói một câu: "Tác giả mày muốn tìm thật không đơn giản nha!"
"Không đơn giản thế nào?"
"Lái xe rất trâu đó!"
Hác Mộc: "......"
Nội dung mới xem tối hôm qua chuyển hóa thành hình ảnh hiện lên, Hác Mộc hơi hơi đỏ lên, thẹn quá hóa giận: "Em bảo anh điều tra tác giả, ai kêu anh đi đọc nội dung!"
Giang Hàn Dật ra vẻ đương nhiên: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà."
"......"
Hác Mộc đau đầu: "Vậy anh điều tra được gì?"
Giang Hàn Dật nói: "Cái gì cũng không được."
Hác Mộc: "......"
Tay muốn rục rịch đánh người.
"Có điều cũng tìm ra được chút chuyện có ích." trước khi Hác Mộc cáu gắt, Giang Hàn Dật lại nói: "Người viết fanfic này chắc là người trong giới giải trí."
"Người trong giới?"
"Đúng rồi." Giang Hàn Dật nói: "Chuyện náo loạn ở bữa tiệc hai tháng trước tao cho phong tỏa tin tức rồi, nếu không phải người trong giới, không có khả năng biết nhiều như vậy để kể lại đâu."
Chương đầu tiên của Fanfic là viết về Omega phát tình tại yến hôi gây náo loạn.
Nhưng đó không phải do tác giả động não sao?
Trong thế giới ban đầu, hắn và Lộ Chiêu Hành cũng không tham gia bữa tiệc nào với nhau cả.
Về phần vì sao sau khi xuyên không quyển truyện này vẫn là bộ truyện đó thì chắc là do trùng hợp? Cũng một người nghĩ ra, cũng không kỳ lạ lắm nhỉ?
Hác Mộc nhíu nhíu mày, cậu suy nghĩ trong chốc lát, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cậu có thể xác định rằng thế giới mình sống bây giờ chính là《 Ảnh Đế Và Vợ Nhỏ Bé Xinh Đẹp Giàu Có 》mình đã đọc lúc trước.
Ngày từ đã đầu gặp được Nghê Tư Viện, trong lời Diêu Dương nói còn có Lâm Đông Tự, hai người đó đều là nhân vật gốc trong truyện.
Nếu xuyên vào trong truyện, vậy gia đình của cậu và Lộ Chiêu Hành là chuyện gì xảy ra?
Lộ Chiêu Hành thì không nói, tác giả là fan hắn, biết rõ gia đình hắn cũng là chuyện bình thường, nhưng còn cậu thì sao?
Ở trong giới cậu chưa từng công bố thân phận thật của mình, nhưng sau khi cậu xuyên vào, gia đình cậu không có thay đổi gì, cho dù thế giới ngầm thừa nhận thì ngầm thừa nhận cũng phải dựa vào ý tác giả chứ?
Nói cách khác, tác giả này không những biết thân biết phận thật sự của cậu, mà còn có thể là người nào đó cậu quen biết hoặc biết rõ về cậu.
Nhưng người mà cậu biết hình như không có ai là fan não tàn của Lộ Chiêu Hành mà?
Chẳng lẽ trong mấy người bạn của cậu có ai bất mãn cậu, sau đó mỗi ngày suy diễn cậu bị Lộ Chiêu Hành như vậy như kia?
......!Thật là phương pháp trút giận lạ lùng.
Vấn đề là cậu còn không biết kẻ đó là ai!
Nếu biết chắc chắn sẽ tuyệt giao.
Nhất định phải tuyệt giao!
Ở trong đầu Hác Mộc chấn động, Giang Hàn Dật cũng không biết tâm tư của cậu, tiếp tục nói: "Lúc hôm nay cậu ta đăng ký trang web, tao có tra địa chỉ IP của cậu ta, ngay ở quận Lâm An, nhưng mà phần mềm rất nhanh bị chặn lại, hẳn là hắn có kỹ thuật hack riêng biệt, hơn nữa không muốn bị người ta biết được thân phận, điều tra người như thế khá phiền phức."
"......"
Hác Mộc cũng biết không dễ dàng, Tiểu La cũng cũng nói cũng ta dùng thủ đoạn điều tra đặc biệt thì bị quấy nhiễu.
Như vậy xem ra Thái Thái có lẽ là ông lớn.
Chuyện điều tra nhất thời không có tiến triển, hai anh em rảnh rỗi nói chuyện vài ba câu, trước khi cúp điện thoại Giang Hàn Dật còn dặn dò về chuyện ngày mai đi đón Tiểu Nhạc.
Hác Mộc gật đầu đồng ý, bắt đầu cân nhắc làm thế nào để nói với Lộ Chiêu Hành chuyện này.
Đến bây giờ cậu vẫn không hiểu Lộ Chiêu Hành lấy lòng Tiểu Nhạc thế nào.
Yêu ai yêu cả đường đi là một chuyện, nhưng Tiểu Nhạc cũng không dễ dàng chấp nhận một người xa lạ như vậy.
Hôm đó ở nhà trẻ Tiểu Nhạc nhận ra được mùi tin tức tố của Lộ Chiêu Hành trên người cậu, quan hệ này có thể nói khá là gần gũi!
Nếu mới lúc đầu cậu còn thấy chua xót, bây giờ thật sự chỉ còn hiếu kỳ.
Phải biết rằng ngay cả anh trai ruột là Giang Hàn Dật cũng không "dụ" được.
Cậu miên man suy nghĩ, cũng không biết qua bao lâu, khát vọng bị cậu áp chế lại bừng lên, cậu nhìn thời gian trên điện thoại, bất giác nhíu mày.
Sao Tiểu La còn chưa về?
Cậu muốn ngửi tin tức tố của Lộ Chiêu Hành!
Không phải là không lấy được quần áo đó chứ?
Cậu dừng lại một hồi, suy nghĩ muốn gọi điện thoại cho Tiểu La hỏi xem sao, lại cảm thấy như vậy rất không dè dặt.
Nhưng dè dặt cũng không có cơm ăn đâu!
Còn tiếp tục thế này cậu sợ sẽ bị bản năng của cơ thể này giày vò đến chết.
Đấu tranh tâm lý một thời gian, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện, nhưng điện thoại còn chưa được nhận, cửa phòng ngủ bất ngờ vang lên.
Hác Mộc có hơi ngơ ngác, trong mắt lập tức sáng lên, gần như ngồi dậy rồi phóng xuống giường, giống như cậu thấy tin tức tố vẫy tay chào cậu.
Cậu vội vã vọt tới cửa phòng ngủ, vốn dĩ nghĩ rằng mình sẽ thu hoạch được một cái áo khoác dính đầy tin tức tố, kết quả ngay khoảnh khắc mở cửa ra......!Cậu thu hoạch được một ảnh đế.
"......"
Nhìn thấy Lộ Chiêu Hành xuất hiện ở cửa phòng ngủ, hai mắt Hác Mộc trợn to: "Anh......"
Một chữ mới phát ra khỏi miệng, vai cậu bị đè xuống, cả người đã bị ôm lấy.
Hác Mộc chỉ cảm thấy đầu óc mình kêu ông một tiếng, cơ thể như được rót vào một dòng suối trong, toàn thân sảng khoái.
Trong lời nói bộc lộ ra sự ngạc nhiên mừng rỡ: "Sao anh quay trở về?"
Lộ Chiêu Hành dụi đầu vào hõm cổ cậu, hít sâu một hơi nói: "Không muốn anh về?"
"Không, không phải."
Hác Mộc nắm hai tay thật chặt, có hơi luống cuống.
Dù sao cậu cảm thấy Lộ Chiêu Hành hôm nay và lúc trước hơi hơi không giống nhau.
Trước đây Lộ Chiêu Hành cũng ôm cậu thế này, nhưng chưa bao giờ ôm chặt như vậy, cũng không dụi đầu......!Mờ ám như bây giờ.
Người cần tin tức tố chính là cậu, cậu mới là người cần dụi đầu vào Lộ Chiêu Hành mới đúng.
Lộ Chiêu Hành bây giờ dụi đầu vào hõm cổ cậu như vậy, rốt cuộc......!Ai ngửi ai?
Hơn nữa Lộ Chiêu Hành ngửi cậu có hơi ngứa.
Hác Mộc chịu không nổi rụt cổ lại: "Lộ Chiêu Hành......"
Cuối cùng Lộ Chiêu Hành ngẩng đầu lên, nhưng không lùi ra xa: "Khá hơn chút nào chưa?"
Mặt hai người cách nhau rất gần, Hác Mộc cảm thấy tim mình đập bình bịch, cơ bản không có nghe hắn nói gì.
Lộ Chiêu Hành lại nói: "Cơ thể khá hơn chút nào chưa?"
Hác Mộc ngốc ngốc gật đầu: "......!Rồi."
Thấy bộ dáng ngơ ngác này của cậu, Lộ Chiêu Hành không nhịn được cười: "Tốt hơn so với quần áo không?"
Hác Mộc: "......"
Cái đó là tương đối tốt thôi!
Bị hắn hỏi có hơi ngượng ngùng, đẩy nhẹ người nói: "Sao anh lại về rồi? Đoàn phim bên đấy......"
"Cảnh ban ngày quay xong rồi, buổi tối về lại."
"......"
Buổi tối về lại?
Hác Mộc khó hiểu cau mày.
Không phải bọn họ quay phim cổ trang sao? Nếu trên đường rời khỏi đoàn phim, hóa trang làm sao bây giờ?
Bất ngờ nhận ra gì đó, cảm thấy lòng bàn tay có gì đó không đúng, Hác Mộc đẩy mạnh người ra, nhìn thấy lớn trang điểm còn chưa tẩy, ảnh đế nào đó ngay cả tóc giả cũng chưa thay và vẫn còn mặc phục trang.
Hác Mộc: "......"
[…].