Hác Mộc dùng ba giây đồng hồ tiêu hóa hết lời Lộ Chiêu Hành nói, trừng mắt to mắt nhỏ với Lộ Chiêu Hành một lúc, quyết đoán trở mình đưa lưng về phía hắn: "Không có gì, em ngủ."
"......"
Hác Mộc thầm nghĩ: mày điên rồi phải không? Sao lại hỏi Lộ Chiêu Hành vấn đề này?
Lên mạng tìm không tốt hơn Lộ Chiêu Hành hả?
Cậu quyết định chờ Lộ Chiêu Hành ngủ rồi sẽ lên mạng tìm.
Nhưng nghĩ một đằng, sự thật thì một nẻo.
Sau khi cậu nói ra mấy lời như vậy, Lộ ảnh đế có còn ngủ được không?
Đáp án là: không ngủ được.
Bởi vì sức nặng đè trên trán bất ngờ biến mất, Lộ Chiêu Hành ngẩng đầu lên một lần nữa.
Cơ thể Hác Mộc đã lăn về phía bên kia, theo thói quen rụt cổ cuộn tròn, đây là tư thế tự bảo vệ mình, cũng là tư thế cực kỳ hấp dẫn, cần cổ trắng trẻo thon dài, rực rỡ dưới ánh đèn vàng ấm áp, dụ dỗ người ta tiến đến nhấm nháp, lưng hơi cong cong, kêu gào để người ta đem chính mình ôm vào trong lòng ngực.
Lộ Chiêu Hành nuốt nước bọt, tay đang đặt trên người Hác Mộc đột nhiên di chuyển, lòng bàn tay kề lên bụng Hác Mộc, nhẹ nhàng dùng sức, kéo người muốn bỏ trốn về trong lòng mình lần nữa.
Hác Mộc: "......"
Khoảnh khắc hơi trở nóng bỏng phả lên cổ mình, Mộc bé con sâu sắc hiểu được cái gì gọi là no zuo no die!
Lộ Chiêu Hành cắn nhẹ lên cổ cậu một cái: "Tò mò lắm hả?"
Tò mò!
Không tò mò thì hỏi hắn làm gì?
Nhưng mà hiện tại nhất định không thể trả lời như vậy, Hác Mộc lắc lắc đầu, bên tai bất ngờ nóng lên, một bàn tay ấm áp đang xoa dưới vạc áo cậu.
Lòng bàn tay xoa bụng không có gì cản trở, làm Hác Mộc vô thức thẳng lưng lên, vô tình đưa cổ đến bên miệng người nào đó, bị người đó ngậm lấy phần gáy.
Cái này đúng nghĩa phía trước có sói phía sau có hổ!
Hác Mộc không dám di chuyển, cơ thể cứng đờ nói: "Ngày......!Ngày mai......"
"Ngày mai em nghỉ ngơi." Lộ Chiêu Hành nói bên tai cậu.
"......"
Không, cậu không muốn nghỉ!
Sau gáy bị ngậm lấy vừa tê dại vừa ngứa, cậu muốn trốn cũng không trốn được, chỉ có thể để Lộ Chiêu Hành tùy ý di chuyển, bỗng nhiên một nụ hôn nhẹ đạp xuống tuyến thể, Hác Mộc nhịn không được run rẩy, luồng khí nóng sâu bên trong cơ thể tuôn ra, vội vã lẻn đến nơi nào đó, nhận ra được phản ứng của mình đang thức dậy, cuối cùng cậu cũng lấy lại tin thần, đưa tay đẩy người ở phía sau lưng ra: "Anh......!Anh đã xong chưa vậy?"
Câu hỏi có hơi run run, Lộ Chiêu Hành cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, trong lòng sóng biển cuồn cuộn ngất trời, cơ thể không dám làm thêm bất kỳ động tác nào.
Hắn ôm chặt Hác Mộc, dừng lại một chút nói: "Nếu tò mò thì chờ cơ thể em khỏe lại, anh chậm rãi nói cho em biết."
"......"
Nói cho cậu cái gì? Alpha thắt nút thế nào?
Vì sao phải đợi cậu khỏe lại mới nói?
Anh muốn nói với em thế nào? Tự mình thực hành hả?!
Hác Mộc bất ngờ mở to mắt, nhịn không được bắt đầu giãy giụa.
Không thấy trong truyện viết gì sao? Lúc Alpha thắt nút Omega sẽ rất đau đó!
......!Cậu kiên quyết từ chối thử nghiệm.
Nhưng Lộ Chiêu Hành đang giam cầm cậu, thấy cậu giãy giụa còn hôn cổ cậu trấn an nói: "Được rồi, đừng sợ."
"......"
Hành vi này của anh không có sức thuyết phục đâu!
Hác Mộc cũng không rõ mình có sợ hay không, nhưng cảm thấy Lộ Chiêu Hành bây giờ rất đáng sợ.
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo!
Lần sau cậu thỉnh giáo Lộ Chiêu Hành điều gì nhất định cũng phải xem xét tính nặng nhẹ của vấn đề!
Cũng may Lộ Chiêu Hành sau khi an ủi cậu xong cũng không làm cái gì, Hác Mộc được hắn ôm vào trong lòng, dần dần thả lỏng.
Không thả lỏng không được, cậu còn phải ngủ mà, tất nhiên Lộ Chiêu Hành không chịu buông cậu ra, nếu một mực phân cao thấp, cậu còn ngủ được sao?
Từ trước đến giờ cậu rất biết xem xét tình hình, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Trước khi ngủ, cậu còn mơ màng suy nghĩ, phải nhanh nhanh tìm được tác giả fanfic, cho dù không thể quay lại thế giới ban đầu, cậu cũng muốn xem cái tên đầu sỏ khiến cậu xuyên vào truyện là ai!
Có lẽ đây cũng bắt nguồn từ lòng hiếu kỳ.
Hơi thở cậu nhanh chóng trở nên đều đều, người sau lưng cậu vẫn đang bị dày vò.
Thấy cậu đã ngủ say, Lộ Chiêu Hành thầm nghĩ một câu không tim không phổi, không giận chút nào chỉ khẽ cắn lên vàng tai cậu, nghe người ta kêu lên âm thanh càu nhàu bất mãn, mới khẽ cười một cái rồi ôm người ta ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Hác Mộc trong mộng đẹp tỉnh lại, Lộ Chiêu Hành đã đi đến đoàn phim.
Chỗ nằm bên cạnh không còn độ ấm, nhưng vẫn còn lưu lại tin tức tố, Hác Mộc qua đó hít mạnh một hơi, nằm lên gối mà Lộ Chiêu Hành đã ngủ.
Cậu ngốc ngốc mở to mắt một lúc, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nơi Lộ Chiêu Hành chạm qua dường như vẫn còn nong nóng, cậu cũng đã như thế rồi, vậy mà tối qua Lộ Chiêu Hành cũng chưa từng làm gì cậu.
"Người mình thích" mỗi ngày cùng chung chăn gối với mình, ngoại trừ sờ mó ôm ấp bên ngoài thì cũng không làm gì khác.
Tình yêu chân thành là cái gì Hác Mộc không biết, nhưng nhân vật Lộ Chiêu Hành......!Trong truyện hẳn là phải nhẫn nhịn rất vất vả.
Hắn cũng không dễ dàng gì.
Cậu đột nhiên cảm thấy: Nếu mình là Hác Mộc trong truyện thì tốt rồi.
Như vậy có lẽ cậu sẽ giúp được cho Lộ Chiêu Hành.
......!Giúp, giúp cái gì?
Giúp hắn giải tỏa dục vọng sao?
Hác Mộc bỗng nhiên hoàn hồn, vội vã phi phi phi vài tiếng, lắc đầu để cho những suy nghĩ lung tung beng trong đầu mình rơi ra.
Cậu nghĩ cái gì thế? Cứ như bị quỷ ám vậy.
Nặng nề thở ra một hơi, Hác Mộc từ trong tin tức tố của Lộ Chiêu Hành chui ra ngoài, nhanh chóng rửa mặt đi xuống lầu.
Bốn Chín theo Lộ Chiêu Hành vào đoàn phim, Tiểu La ở lầu một phòng khách làm việc, cũng không có công việc gì khác, chắc là chuyện cậu và Lộ Chiêu Hành theo dõi lẫn nhau gây ra ảnh hưởng, có có một vài nhà sản xuất, cho rằng trên vai cậu có Lộ Chiêu Hành, tìm cậu hợp tác linh tinh.
Nhưng Hác Mộc chưa có ý định nhận phim lúc này, cho nên những lời mời ấy, Tiểu La từ chối hết.
Ở trong phòng ăn ăn sáng, Hác Mộc định đi gặp Sáu Sáu Ba Mươi Sáu, kết quả khi hỏi Tiểu La, hình như xảy ra vài vấn đề.
"Không tra ra được?"
Tiểu La gật đầu: "Tác giả đó chưa bao giờ tham gia mấy cuộc tụ họp trong giới, cũng chưa từng mở ký bán sách, không ạ biết dáng dấp của cậu ta thế nào."
Hác Mộc nhíu mày nói: "Vậy......!Biên tập của cậu ta thì sao?"
"Cậu ta và biên tập vẫn luôn liên hệ trên mạng."
Hác Mộc: "Nền tảng cũng không liên hệ luôn?"
Ký với nền tảng cũng phải dùng thông tin thật, cũng không tra được sao?
Tiểu La nói: "nền tảng giữ bí mật với thông tin cá nhân của tác giả, dùng phương pháp đặc biệt, bị quấy nhiễu."
Hác Mộc ngẩn ra: "Bị quấy nhiễu là có ý gì?"
Tiểu La cau mày suy nghĩ: "có người che giấu tin tức cá nhân của cậu ta."
"......"
Thái Thái, quả nhiên là cậu có người phía trên hả?
Hác Mộc im lặng một chút, gọi điện thoại cho Giang Hàn Dật.
Chuyện cậu nhờ cậy, Giang Hàn Dật vẫn luôn đồng ý dứt khoát, sau khi cúp điện thoại, Hác Mộc lại nhắn cho Giang Hàn Dật tin nhắn.
Hôm nay là thứ sáu, vốn dĩ định sau khi đi gặp tác giả thái thái xong thì về nhà một chuyến, bây giờ kế hoạch gặp gỡ thất bại, còn phần về nhà......!Sờ sờ dấu hôn không có cảm giác gì nhưng vẫn kiên trì tồn tại, cậu quyết định đem thời gian về nhà lùi lại một này.
Tối hôm qua Lộ Chiêu Hành vừa liếm vừa ngậm cổ cậu, lưu lại vết hồng vừa nhiều vừa nổi bật, cậu nghi ngờ người này cố tình làm vậy để đề phòng cậu đi ra ngoài.
Thật ra chính cậu trêu chọc trước.
Nhưng cậu lựa chọn bỏ qua sai lầm này.
Lần nữa rảnh rỗi, cậu lại mở Weibo nhìn thoáng qua, tin cậu nhắn cho Lưu Lưu Yêu Sáng Tác vẫn không được trả lời như trước, không khỏi có chút mất mát.
Có lẽ cậu nên dùng tin nhắn riêng lớn*.
* Nguyên văn là 大号私信 (đại hào thư tín).
Nói thiệt tui cũng chẳng hiểu nó là cái gì nữa •́ ‿,•̀
Một thái thái viết đồng nhân văn vậy mà ngay cả tin nhắn cá nhân cậu ta cũng chặn!
Thần tượng như thế này ngoài cậu ta ra cũng không có người nào.
Dĩ nhiên không tìm thấy tác giả nhưng truyện vẫn đọc được.
Truyện chưa đăng chương mới, Hác Mộc nhấp vào chuyên mục lướt xem mấy bộ truyện cu của Sáu Sáu Ba Mươi Sáu, cậu không thích đọc fanfic, nên nhấp vào trang chính.
Hác Mộc cũng là người một người che giấu đam mê đọc tiểu thuyết, sau khi vào đọc, sẽ rất say mê, nếu cực kỳ thích, cậu sẽ ôm điện thoại hai mươi bốn tiếng không buông cho đến khi đọc hết.
Thế nhưng hôm nay dù thế nào cậu cũng không có tâm trạng.
Quá yên tĩnh, cũng quá sạch sẽ.
Có Lộ Chiêu Hành ở đây, sẽ không có cảm giác này.
Hác Mộc ngồi trong phòng khách, bỗng nhiên ngước nhìn lên trên lầu.
Cậu trở lại phòng ngủ, xốc chăn lên nằm xuống, nhưng mà thoáng khí, tin tức tố Lộ Chiêu Hành để trong phòng ngủ lại đã phai nhạt đi rất nhiều, nằm một lúc, tin tức tố trên giường với Hác Mộc mà nói chính là uống rượu độc giải khát.
Lúc đầu còn có thể chịu đựng, nhưng thời gian cành lâu lại càng gian nan.
Hác Mộc không biết đây là do biến chứng gây ra hay là do đánh dấu tạm thời khiến Omega ỷ lại tin tức tố của Alpha, Bây giờ cậu cực kỳ cần tin tức tố của Lộ Chiêu Hành.
Cậu giống như một con hamster đói bụng nóng nảy đi kiếm ăn, ở biệt thự tìm những thứ Lộ Chiêu Hành đã dùng qua.
Nhưng dì dọn vệ sinh buổi sáng đã đem toàn bộ quần áo Lộ Chiêu Hành từng mặt đi giặt.
Mà Lộ Chiêu Hành kỷ luật đến mức ngay cả cái quần lót hay một chiếc vớ Hác Mộc cũng không thể tìm thấy!
Hác Mộc tuyệt vọng.
Rõ ràng mấy hôm trước Lộ Chiêu Hành đến công ty cậu cũng đợi một mình, khi đó dường như không khó chịu như vậy.
Chẳng lẽ có quan hệ với đánh dấu tạm thời?
Hác Mộc ngồi trên giường sờ vào sau gáy mình, thầm nghĩ Omega thật là phiền phức.
Về sau cậu vẫn luôn như vậy sao? Rời khỏi tin tức tố của Lộ Chiêu Hành là không thể sống?
Quan trọng hơn là bây giờ cậu phải đi đâu tìm tin tức tố của Lộ Chiêu Hành đây?
Hác Mộc không thể nhẫn nhịn được nữa, quan sát tủ quần áo của Lộ Chiêu Hành.
Ở biệt thự không có quần áo Lộ Chiêu Hành mặc qua, ở đoàn phim thì có nhỉ?
Lộ Chiêu Hành ở đoàn phim chắc chắn phải mặc trang phục diễn, quần áo hắn tay ra cũng cất đi, cậu lợi dụng một chút lấy về chắc không quá phận đâu ha?
Cậu đem một bộ mới đổi bộ Lộ Chiêu Hành đã mặc không phải được rồi sao?
Hoàn hảo quá!
Hác Mộc vỗ đùi, tự cho sự lanh trí của mình một like!
Nói là làm, cậu mở điện thoại ra, dự định chào hỏi Lộ Chiêu Hành trước, nhưng cậu bên này còn chưa kịp gửi Wechat, bên kia tâm linh tương thông, gọi video call cho cậu, điện thoại bất ngờ run lên làm cho Hác Mộc hoảng sợ, xém chút lại xém điện thoại ra ngoài.
Cái điện thoại này trong tay Mộc bé con gặp quá nhiều tai nạn.
Hác Mộc rất vất vả cầm chắc điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, nhấn để nghe máy.
Gương mặt đẹp trai và bi thảm của Lộ Chiêu Hành hiện ra trên màn hình, trái tim Hác Mộc không biết cố gắng đập liên hồi, cậu lấy lại bình tĩnh: "Anh......"
"Em......"
Hai âm thanh đồng thời vang lên, lại cùng lúc dừng lại.
Lộ Chiêu Hành ở trong video cười một cái.
Hác Mộc bị hắn cười khiến đầu quả tim run rẩy.
Vốn dĩ cậu đang khát vọng tin tức tố của Lộ Chiêu Hành, bây giờ người đó còn ở trong video quyến rũ cậu!
Cổ họng Hác Mộc có hơi khô khốc, úp úp mở mở nói: "Anh......!Sao anh lại call video vậy?"
Bị người khác thấy thì phải làm sao?
Lộ Chiêu Hành nói: "Nhớ em, muốn nhìn em một chút, bây giờ ở ngoài không có ai, đừng lo lắng."
Giọng nói hắn rất nhẹ, không biết sao làm cho người khác an tâm, lời nói lại khiến người ta ấm lòng.
Tay cầm điện thoại của Hác Mộc hơi run, đang muốn tùy tiện nói gì đó, ánh mắt rơi xuống tảng đá bất thường phía sau Lộ Chiêu Hành, không khỏi nghiêm mặt: "Mọi người đang quay phim trong studio sao?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Không có, quay trong hang động."
"Hang động?" Hác Mộc hơi giật mình: "Vậy anh không sao chứ?"
Lộ Chiêu Hành nở nụ cười, khó hiểu: "Anh......!Không sao gì?"
Hác Mộc nói: "Không phải anh có chứng sợ không gian kín hả? Anh......!Anh ở hang động không sao đó chứ?
Cậu có chút lo lắng, Lộ Chiêu Hành bỗng nhiên giật mình, dừng lại một chút: "Sao em biết được anh có chứng sợ không gian kín?"
[…]
Tác giả có điều muốn nói:
Mộc Mộc sắp ngã ngựa hoàn toàn rồi _(:з" ∠)_.