Sáng hôm sau Kỳ Trạch khóc đến tỉnh.
Tỉnh dậy rồi cậu còn trốn luôn trong ổ chăn, lâu thật lâu sau vẫn không chịu ra ngoài.
Cậu chủ Hạ sau một đêm phấn chấn đại khái vẫn còn phê, hắn nhìn núi chăn trên giường khẽ cười nói: “Hay là Tiểu Thất cứ dậy đi, để… để phu quân tắm cho em nào.”
“!!!” Kỳ Trạch nấp trong ổ chăn đang xấu hổ không chịu nổi, nghe vậy càng xấu hổ hơn, rất muốn lao ra vỗ đầu chó của bệ hạ mấy cái cho bõ tức.
Cậu chủ Hạ được ăn được nói được gói mang về, rất nhanh đã bị hiện thực dạy cho một bài học. Từ sau khi Kỳ Trạch chịu xốc chăn bước vào phòng tắm, nguyên một buổi sáng không thèm phản ứng lại hắn một tiếng nào.
Đến lúc lên xe đi trang viên, thậm chí cậu cũng không thèm ngồi chung băng ghế mà chạy sang ngồi với La Tiểu Lê.
Phó Dung ngồi ở hàng ghế sau luôn cô đơn chiếc bóng kể từ tuần thứ ba, lần này nhìn Hạ Viễn Quân cũng cô đơn chiếc bóng giống mình mà cực kỳ hả hê.
Ồ, hôm nay thời tiết đẹp thật.
Hạ Viễn Quân vô cảm nhìn vẻ mặt hả hê sảng khoái của Phó Dung, khóe môi cong thành một nụ cười châm biếm.
Đáng buồn cho con chó độc thân chỉ biết ghen ghét, có ghét nữa cũng vậy thôi.
Trang viên nhà họ Hạ cực kỳ rộng lớn mang phong cách kiến trúc trung cổ, chính giữa là một tòa lâu đài thần bí tráng lệ, bên ngoài có nhà kính trồng hoa, trại nuôi ngựa, ruộng hoa vườn trái cây, thậm chí còn có một cái hồ nhỏ. Mà đó chỉ là thứ đập vào mắt sau khi bước vào cổng chính, nếu đi sâu vào bên trong không biết còn có thêm những gì thú vị nữa.
Có thể khái quát bằng một chữ: Giàu.
Hôm nay người giúp việc đầu bếp quản gia của trang viên đều có mặt đầy đủ, bọn họ sẽ phụ trách bữa trưa, bữa tối và buổi vũ hội, nhưng không xuất hiện trong ống kính chương trình.
Ban ngày các vị khách có thể tùy ý dạo chơi trong trang viên, những nơi không được đi sẽ có người dặn dò kỹ lưỡng.
Để tăng tính hấp dẫn của chuyến đi, tổ tiết mục đã giấu trong tòa trang viên này vài câu đố có độ khó cao hơn trò chơi đố vui ở núi Cửu Mai lần trước Kỳ Trạch đi rất nhiều. Vì chuyện này mà cả nhóm còn được chia làm mấy nhóm nhỏ.
Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân đương nhiên là một tổ, Bạch Linh Tiên và Vu Thu một tổ, còn lại Hồ Lý, La Tiểu Lê cùng Phó Dung một tổ. Ba tổ này sẽ thi đua xem tổ nào giải được nhiều câu đố hơn, tổ chiến thắng được phép trừng phạt hai tổ còn lại. Thâm chí đạo diễn còn chu đáo bố trí luôn hình phạt, thua bao nhiêu câu đố sẽ phải uống bấy nhiêu ly nước chanh.
Bảy người không ai thèm để tâm đến hình phạt này, chỉ nghĩ đơn giản là loại ly nhỏ như ly uống thử trong trung tâm thương mại, cả chục ly nhỏ góp vào mới bằng một ly lớn nên không đáng ngại.
Sếp Phó nhìn hai người Kỳ Trạch bên trái nắm tay rời đi, sau đó hai người Vu Thu bên phải biến mất, đến hai cô nàng cạnh mình cũng tay trong tay không rời, bản thân bắt đầu cực kỳ khó chịu.
Tuy thường ngày anh ta luôn ở một mình, hơn nữa cảm thấy một mình không có gì là không tốt, nhưng bị ném vào chương trình này không hiểu sao lại có cảm giác mình là một con chó độc thân vô cùng đáng thương là thế nào?
Sếp Phó không chịu nổi cơn uất ức bèn mở mode trí tuệ ra chơi giải đố. Đúng vậy, anh ta sẽ dùng cơn tức của mình dìm chua chết hai tổ còn lại.
Quay hết một buổi sáng, tổ chương trình thấy sếp Phó cơ trí hơn người đã lẳng lặng tìm ra mười câu đố giấu trong trang viên, sau đó một mình giải được bốn câu. Hồ Lý và La Tiểu Lê vốn đang đi dạo xung quanh thấy Phó Dung chơi vui quá cũng chạy tới chơi cùng, ba người hợp sức giải thêm được hai câu nữa.
Không rõ tổ chương trình kiếm được mấy đề bài này ở đâu mà mỗi đề đều tương ứng với một đồ vật trong trang viên, đồng thời đính kèm một câu chuyện hoặc truyền thuyết lãng mạn không kém, khiến ba con chó độc thân giải đố xong chỉ biết câm nín nhìn nhau.
Vu Thu và Bạch Linh Tiên dẫn nhau ra đồng hoa chơi, cảnh sắc nơi này rất đẹp. Vu Thu chụp cho Bạch Linh Tiên mấy tấm ảnh xong lại lén chạy đi hỏi xin người làm vườn mấy cành hoa. Ban đầu cậu ta muốn hỏi mua nhưng người nọ lại xua tay nói không cần, cứ như vậy cho miễn phí luôn.
Thừa dịp Bạch Linh Tiên mải chơi không chú ý, cậu ta bắt đầu ngồi xổm dưới đất bện vòng hoa. Đến khi Bạch Linh Tiên nhìn qua bên này mới vội vàng giấu tay ra sau lưng, nở nụ cười vừa xán lạn vừa ngu đần.
Ở một góc khác, cuối cùng Hạ Viễn Quân cũng chờ được giây phút hồ ly nhỏ chịu nói chuyện với mình. Câu đầu tiên chính là: “Sau này không được… như vậy nữa.”
Dứt lời vành tai cậu cũng đỏ bừng theo. Thật ra cậu không giận dỗi gì hắn, chỉ là ngượng quá không muốn đối mặt mà thôi.
Kỳ Trạch cũng là nam giới, tuổi lại trẻ, mỗi ngày ngủ bên cạnh ông xã còn không thể thế này thế nọ thì có ham muốn là chuyện bình thường, hơn nữa giấc mơ không phải chuyện cậu có thể khống chế nổi.
“Được!” Hạ Viễn Quân đáp ứng rất dứt khoát, thầm nghĩ lần sau có thông báo trước rồi hồ ly nhỏ vẫn sẽ xấu hổ như vậy thôi.
Giận dỗi một hồi rốt cuộc vẫn nhớ đến chuyện chính, Hạ Viễn Quân dẫn Kỳ Trạch đi xem nhà kính trồng hoa, bên trong còn có một căn phòng nhỏ nữa dùng để làm phòng vẽ tranh. Hai người trò chuyện bên trong không để cameraman theo vào cùng, đối phương hết cách đành phải quay cảnh từ bên ngoài bù vào. Dù sao nhà kính cũng ốp mặt tường trong suốt, giá trị nhan sắc xuất chúng của hai nhân vật chính được hoa cỏ tươi tốt bao bọc xung quanh, quay chụp bên ngoài lại mang một vẻ thơ mộng khác biệt.
Hạ Viễn Quân thuật lại cho Kỳ Trạch những chuyện hắn moi được từ chỗ hắc giao. Cậu nghe xong chỉ biết trầm mặc một lúc lâu.
Trong lòng vừa khó chịu vừa có chút áy náy.
Mẹ làm cho cậu nhiều điều như thế, mà cậu lại lớn lên trong những lời nhiếc móc phê phán bà, thậm chí còn mang lòng oán hận vì mình không được mọi người yêu thương. Tuy không tin mẹ là loại phụ nữ lăng loàn trắc nết như lời ông bà nội miêu tả, nhưng trong thâm tâm cậu biết rõ, ấy là vì mình không muốn tin chứ không hoàn toàn vì lòng tín nhiệm dành cho bà.
Trước kia không biết thì thôi, nhưng giờ biết chuyện, cậu thật sự rất muốn tìm được mẹ rồi sống hạnh phúc cùng bà, cuối cùng chỉ nghe được tin tức mẹ đã không còn trên đời từ ngày mình chưa đầy tháng. Làm sao Kỳ Trạch không khó chịu, không tiếc nuối cho được?
Hạ Viễn Quân thấy Kỳ Trạch buồn đến mức sắp thu thành một cục vội vàng ôm lấy cậu, vỗ lưng an ủi: “Nếu mẹ em không tạo sát nghiệt, lại có công đức hộ thân thì có khi loại lôi kiếp này Thiên Đạo sẽ chừa một đường sống đấy.”
Kỳ Trạch giương đôi mắt ướt át nhìn hắn, cảm thấy đối phương chỉ muốn dỗ mình nên cũng không quá tin tưởng.
Hạ Viễn Quân xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Tuy khả năng này rất nhỏ nhưng vẫn có tồn tại. Tôi trải qua nhiều chuyện trên đời, đã gặp một hai ví dụ rồi.”
Những lời này mới thật sự là lời dỗ dành, Hạ Viễn Quân chưa từng chính mắt gặp trường hợp nào như vậy, còn những kẻ vượt qua lôi kiếp, giữ được thần hồn hầu hết đều là kẻ bất lương tà ác dùng trận pháp hoặc pháp khí, thế thân đánh lừa Thiên Đạo.
Kỳ Trạch khịt mũi dụi mắt, cất giọng khàn khàn: “Thật không?”
“Ừm.” Hạ Viễn Quân tiếp tục nói, “Em xem Thiên Đạo ở đây đi, tôi tự tiện xông vào nó cũng đâu làm gì, không chừng mọi chuyện chưa đến mức quá rập khuôn cứng nhắc đâu.”
Tuy Kỳ Trạch không rành rẽ lắm về yêu tu và Thiên Đạo nhưng cũng biết làm gì có chuyện thứ kia rủ lòng tốt bụng. Nhưng nói gì thì nói, thế sự không bao giờ tuyệt đối, vạn nhất có ngoại lệ thật thì sao? Cậu không rõ mình làm yêu thì sống được thêm bao lâu, nhưng nếu có thể gặp lại mẹ ở thời điểm mình còn tồn tại, dù chỉ là một sợi tàn hồn cũng đủ thỏa mãn.
Hết buổi sáng, hai người Kỳ Trạch trở về lâu đài, Hạ Viễn Quân dẫn Kỳ Trạch đi tham quan vài căn phòng, hắn còn giữ ký ức của Hạ Viễn Quân ở thế giới này nên đương nhiên nhớ rõ toàn bộ, thuận tiện kể thêm những truyền thuyết thú vị mà cậu chủ Hạ từng làm ở đây, vì mấy truyền thuyết quá mức nhảm nhí đó mà tâm tình cậu mới vui vẻ lên một chút.
Trước giờ cơm trưa, Hạ Viễn Quân dẫn Kỳ Trạch xuống hầm chọn hai chai rượu.
Một lát sau Vu Thu và Bạch Linh Tiên cũng trở lại. Vu Thu mặt mày hớn hở, còn Bạch Linh Tiên đi cùng đã đội vòng hoa lên đầu từ bao giờ.
Các nhân viên ê kíp đi theo nhóm Kỳ Trạch phải nhìn nhau cảm thán, chị gái này nói mình không phải tiên nữ có ai mà tin?
Nhóm về trễ nhất là ba người Phó Dung. Hội này chơi giải đố quá hăng say, chơi đến nóng người cuối cùng ai nấy cởi áo khoác vắt trên tay, vừa vào nhà lập tức sà xuống bàn trà rót nước uống.
La Tiểu Lê uống nước xong, không kiềm chế nổi phải tâng bốc nam thần mấy câu: “Anh Phó siêu lợi hại luôn! Mọi người đoán xem chúng tôi giải được bao nhiêu câu đố rồi?”
“Mấy người đi chơi giải đố thật đấy à?” Hạ Viễn Quân bật cười nhìn Phó Dung, sắc mặt tò mò, ngữ khí mang theo chút trào phúng rất là thiếu đánh.
Người duy nhất không hiểu câu mỉa mai chắc chỉ có mình Vu Thu, cậu ta còn truy vấn hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, mọi người đi giải đố thật à? Có vui không? Anh Phó giải được mấy câu?”
Tuy kỹ năng dùng console của sếp Phó rất gà, nhưng xét về chỉ số thông minh, Vu Thu vẫn phải bội phục anh ta một chút.
Phó Dung ưu nhã đặt ly nước xuống, bình tĩnh sửa ống tay áo: “Không nhiều lắm, mọi người hợp lực giải được sáu câu. Tôi tìm được mười câu, lúc trở về đây tìm thêm ba câu nữa.”
Ha, chờ đi, tới giờ cơm tôi sẽ cho các người chua chết.
“Sáu, sáu câu?!” Vu Thu chấn kinh.
Lúc cậu ta và Bạch Linh Tiên ra đồng hoa chơi thật ra có tìm thấy một câu hỏi, nhưng nội dung câu đố quá khó, Vu Thu đọc không hiểu gì hết, đến Bạch Linh Tiên cũng giải không ra. Vậy là cậu ta mặc kệ luôn không giải nữa, thời gian một tháng trôi qua trong chớp mắt, nếu không quý trọng cơ hội bồi đắp tình cảm với crush thì quá xứng đáng ế suốt đời rồi.
Nhưng nghe tin Phó Dung giải được sáu câu, cậu ta bỗng nhiên hơi sợ, nước chanh không cho đường vừa chua vừa đắng. Ai mà biết cái ly kia to chừng nào, rồi tổ đạo diễn sẽ rót cho họ bao nhiêu phần ly.
Trong lúc Vu Thu bận lo lắng suông thì nhân viên chương trình đã bưng khay nước chanh tươi vừa ép ra. Chỉ vừa liếc qua kích thước cái ly mà cậu ta đã vô thức tứa nước bọt.
Đù má!
Sau đó Vu Thu tận mắt thấy chị gái nhân viên phụ trách rót nước chanh một hơi đầy ly.
Đù má đù má!!!
Tàn nhẫn đến như vậy luôn à???
Vu Thu không tin nổi mà nhìn Phó Dung vừa giải được sáu câu đố, ánh mắt tràn đầy bi phẫn như muốn nói: Sếp Phó, tốt xấu gì tôi cũng dẫn anh nhiều trận như vậy, anh nỡ đối xử với tôi thế này à?
Phó Dung lạnh nhạt nhìn lại: Ai kêu tôi rảnh làm gì?
“…” Kỳ Trạch cũng bị dọa hoảng rồi, nhìn kích thước ly nước chanh mà răng muốn mềm theo luôn.
Hạ Viễn Quân híp mắt nhìn Phó Dung, đối phương lập tức trả lại hắn một nụ cười khiêu khích.
Ngoại trừ nhóm xếp đầu, hai nhóm còn lại đều phải chịu phạt.
Vốn dĩ tổ chương trình không dự đoán được khách mời sẽ giải ra nhiều câu đến thế, dù sao nội dung câu hỏi cũng rất khó, hết một buổi sáng giải ra được hai câu đã là giỏi lắm rồi. Ai mà ngờ sếp Phó của bọn họ lại… phát rồ lên như vậy.
Để tỏ vẻ bản thân chưa đến mức phát rồ, tổ chương trình kịp thời sửa lại quy tắc trò chơi thành cả tổ cùng nhau chịu hình phạt chung, nếu phân theo cách này sẽ không đến mức mỗi người phải nốc sáu ly nước chanh khủng bố.
Ê kíp còn tri kỷ thả thêm đĩa đường lên bàn cho bọn họ.
Đương nhiên, trong mắt Vu Thu thì ba ly đã đủ đáng sợ rồi. Hơn nữa cậu ta là đàn ông, dù gì cũng không thể để Bạch Linh Tiên chịu phạt cùng bèn nâng ly lên chuẩn bị tử thủ.
Sau đó trơ mắt nhìn Bạch Linh Tiên đứng bên cạnh thản nhiên uống hết một ly, hai ly, ba ly nước chanh…
Vu Thu trợn mắt há mồm, “Cô, cô có ổn không? Không không không, không cần, để tôi để tôi, cô đi ăn kẹo đi.”
Bạch Linh Tiên liếc cậu ta một cái rồi thu tay lại, tiếp theo được thưởng thức khuôn mặt vặn vẹo cực độ vì chua của Vu Thu.
Hạ Viễn Quân ở bên kia cũng hành động rất nhanh, không biết uống từ bao giờ mà đã xong năm ly. Đến ly cuối cùng, hắn rót ra hơn nửa, thả thêm mấy viên đường phèn vào rồi mới đưa cho Kỳ Trạch.
Phần nửa còn lại cũng bị hắn nốc một hơi vào bụng.
Hạ Viễn Quân đặt ly xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Phó Dung đang tận hưởng cảm giác đắc thắng kỳ quặc.
Vẫn còn một buổi chiều, ai thua ai thắng chưa biết được đâu!