Lưu lại bằng chứng Lý An Kỳ cố ý hại người, cô ta giờ phút này mới hốt hoảng, khóc lóc cầu xin Kỷ Ức cho cô ta một cơ hội.
Ôm theo tâm trạng "Mọi việc đều có đường giải quyết", Kỷ Ức nhẹ nhàng nói: "Trong vòng hôm nay cậu phải giải quyết chuyện này, nếu không ngày mai ghi âm liền sẽ xuất hiện ở văn phòng chủ nhiệm!"
Lý An Kỳ sợ hãi đến run rẩy, liên tục gật đầu rồi chạy trốn.
Nhìn bóng dáng ốm yếu kia, Kỷ Ức thở dài.
Hứa Việt giơ di động lên, dùng ngón tay gõ gõ lên màn hình, nói với cô: "Tớ gửi ghi âm cho cậu."
"Được nha, cảm ơn cậu." Kỷ Ức gật đầu, lấy di động ra lưu lại.
Tiệp truyền qua được một nửa, trên màn hình hiện lên cuộc gọi tới.
Ngón tay ấn nghe điện thoại, mới vừa ấn nút liền nghe bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của Kỷ Quốc Thịnh, dường như còn mang theo tức giận: "Kỷ Ức, lập tức đến phòng y tế cho tao!"
Trên đường đến phòng y tế, Kỷ Ức đã chuẩn bị tốt tâm lý để đón nhận câu hỏi của Kỷ Quốc Thịnh, chỉ là không nghĩ tới cô vừa mới đi vào, trên mặt liền bị ăn một cái tát.
"Bang.."
Một cái tát mạnh mẽ dừng ở trên mặt Kỷ Ức, không hề cho cô một cơ hội giải thích.
Hứa Việt theo sau vừa đến liền một tay kéo cô vào trong lòng ngực, xoay người đưa lưng về phía người bên trong, bảo vệ cô trong vòng ôm.
Nhìn thấy trên mặt vừa trắng vừa mềm của cô gái nhỏ xuất hiện năm dấu ngón tay rõ ràng, trong mắt chàng trai giống như băng ngưng tụ lại.
Cậu quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, đứng ở cửa là một người đàn ông trung niên.
Nếu không phải ở trên đường nghe cô gái nói qua thân phận của người đàn ông này, chỉ sợ là cậu nhịn không được vung nắm đấm tới rồi.
Bỗng nhiên cảm giác được cô gái trong lòng nắm chặt cánh tay cậu.
Hứa Việt cúi đầu, thấy khuôn mặt nhỏ trong ngực ngước lên, ánh mắt vừa kiên định vừa dũng cảm: "Tớ tới nói với ông ấy."
Kỷ Ức rời khỏi cái ôm của cậu, đứng ở trước mặt Kỷ Quốc Thịnh.
Không đợi cô mở miệng.
Kỷ Quốc Thịnh liền nổi giận đùng đùng trừng mắt với cô, chỉ vào mặt cô mắng: "Trước đó tao nói gì mày đều coi như gió thổi bên tai? Lại có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, lên kế hoạch hãm hại? Có phải muốn chị mày té gãy chân mày mới vui lòng không?"
Kỷ Ức cố nhịn tức giận: "Là ai nói với ba con làm hại Kỷ Tâm Phi?"
Kỷ Quốc Thịnh nói ra vẻ rất chính xác: "Triệu Tâm Nhiên đều nói cho tao, tao vừa rồi không thể tin được, tự mình hỏi chị mày, nó còn kêu tao không cần điều tra chuyện này. Chị mày lúc nào cũng bảo vệ mày, mày thì lúc nào cũng hại nó."
Ngực giống như bị kim đâm một cái, cảm giác đau đớn chợt lóe qua.
Chắc hẳn vì thân thể này cảm thấy thật đáng buồn.
"Ông Kỷ luôn tự cho mình là đúng, cho dù cho con một cơ hội giải thích cũng không được, ở trong mắt ba, con không giỏi như Kỷ Tâm Phi nên phải gánh chịu mọi sai lầm?"
"Mày.." Kỷ Quốc Thịnh chưa bao giờ bị người trách như thế, sắc mặt lập tức nghẹn đến đỏ bừng, lại một lần giơ tay lên.
Lúc này Kỷ Ức vững vàng mà bắt được cổ tay của ông, không cho phép cái tát này ngừng ở trên mặt.
Kỷ Ức nhìn thẳng ông, ánh mắt trừng to: "Con không có làm sai, người làm ba như ông không phân xanh đỏ đen trắng liền chửi mắng con gái mình, không có tư cách dạy dỗ con."
"Nếu ba thích Kỷ Tâm Phi như vậy, chức ba ba tốt nhường cho cô ta là được."
Lúc cô ném tay ra, thân thể Kỷ Quốc Thịnh liền run rẩy.
Cô con gái trước đây không làm nên chuyện gì giống như đã thay đổi.
Nhưng ông làm một người cha, làm một trưởng bối, bất luận như thế nào cũng không thể mất mặt, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Kỷ Ức, nếu mày không biết nhận sai, đời này của tao đều sẽ không cho mày một xu tiền nào!"
Kỷ Ức không trả lời, lúc đi cũng không quay đầu lại.
Vốn định dũng cảm đi ra khỏi phòng y tế, nửa đường đã bị Hứa Việt xách đi đến chỗ thầy y tế, hùng hổ giống như muốn đi tìm kẻ thù đánh nhau.
"Kiểm tra cho cậu ấy."
Hứa Việt là khách quen phòng y tế, cậu vừa đến chỗ đó, thầy y tế đều run run nói: "Em bắt đầu bắt nạt bạn học nữ?"
Hứa Việt lười trả lời.
Kỷ Ức vội vàng thay cậu ấy giải thích.
Không rõ vì sao Hứa Việt một hai phải làm bác sĩ kiểm tra, nhưng cũng may không có vấn đề lớn, dùng đá đắp lên phòng ngừa sưng là được.
Hứa Việt thực nhanh cầm lấy viên đá và khăn lông sạch sẽ đưa tới trước mặt cô.
Đang định tìm cái gương soi mặt để đắp một chút, Hứa Việt bọc viên đá xong, sau đó lại không đưa cho cô, chỉ nói: "Không có gương, tớ giúp cậu đắp."
Nơi này?
Không gương sao?
Không cho Kỷ Ức hỏi nhiều, khối băng dán đến trên gương mặt cô, cô nhịn không được la "aaa.."
Hứa Việt bất ngờ mở miệng: "Sao cậu không khóc?"
".. Vì sao tớ phải khóc?" Cô ngây ra một lúc.
"Không phải sợ đau sao?"
"Vậy cũng phải có người đau lòng mới được, tớ khóc chết ở chỗ này, ông ta đều sẽ cảm thấy là tớ sai."
Kỷ Quốc Thịnh ra tay cũng thật tàn nhẫn, loại đàn ông này so với ba cô kém xa! Kỷ An An từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị ai đánh qua bạt tay, đây vẫn là lần đầu, tuyệt đối cô sẽ không lại nhận người ba kia!
Kỷ Ức nhất thời lâm vào trong suy nghĩ, hoảng hốt nghe thấy Hứa Việt nhỏ giọng gì đó.
"Cậu vừa rồi nói gì đó?" Cô không nghe rõ.
Hứa Việt không chịu trả lời mà chỉ mím chặt môi.
Tớ đau lòng.
*
Không lâu sau đó, Lý An Kỳ công khai xin lỗi mọi người, nói do kẹp tóc của cô không cẩn thận làm rớt một viên trân châu, làm hại Kỷ Tâm Phi té ngã.
Chân tướng chuyện Kỷ Tâm Phi bị thương cuối cùng tra ra manh mối.
Mọi người chợt hiểu ra, vốn dĩ không liên quan đến Kỷ Ức, nhưng lúc này lại không có ai đứng ra chịu trách nhiệm cho lời nói và việc làm của mình, đơn giản là cảm thấy chửi mắng một người chẳng qua là một hai câu nói.
Tống Nhan Khả chạy tới an ủi cô.
Kỷ Ức suy nghĩ rất rõ ràng: "Miệng lớn lên ở trên mặt người khác tớ không quản được, chỉ cần tớ biết mình nên làm cái gì là được."
Tống Nhan Khả lộ ra gương mặt ngưỡng mộ: "Luôn có cảm giác mỗi câu nói của cậu đều rất có đạo lý, rất giống viết trong sách!"
Tóm lại, trong lòng Tống Nhan Khả đầy tin tưởng Kỷ Ức.
Ban ngày mở đại hội thể thao, buổi tối vẫn tiếp tục học tiết tự học ở trường, mà đội cổ động viên cũng phải tiếp tục luyện tập.
Vị trí Lý An Kỳ đã bị thay đổi, Kỷ Tâm Phi bởi vì bị thương tạm thời không đến.
"Mọi người còn nhớ rõ khoảng thời gian trước gần trường xuất hiện người đàn ông bám đuôi theo dõi không?"
"Nhớ rõ nha, sau đó thế nào? Bắt được ông ta rồi sao?"
"Không có, là bạn tớ vừa gửi tin nhắn cho tớ nói người xấu lại xuất hiện ở gần đó."
Bởi vì khoảng thời gian trước bị mọi người biết nên xung quanh tăng cường đề phòng, người xấu liền trốn đi.
Chờ thêm một khoảng thời gian mọi người dần quên, ông ta lại tiếp tục làm chuyện xấu.
Lần này không chỉ là nghe đồn, thậm chí còn truyền ra video theo dõi, tuy rằng rất nhanh bị xóa đi nhưng Kỷ Ức vẫn thấy qua.
Cô không muốn dùng an toàn của mình mà đi đánh cuộc, muốn gọi xe, lại phát hiện trong túi cô chỉ còn mấy tệ..
Cuối cùng chỉ có thể bình tĩnh và dũng cảm đi về nhà.
Dọc theo đường đi cô đều nắm chặt di động, chuẩn bị mọi lúc báo cảnh sát.
Không biết do tác dụng của tâm lý hay do cái gì, dường như cô nghe được phía sau có tiếng bước chân, vừa đi qua một bên làm bộ quay đầu lại, phát hiện một cái bóng đen như mực đứng cách cô khoảng năm mét.
Kỷ Ức cầm lấy di động giả vờ gọi điện thoại: "Cậu sắp tới rồi đúng không? Được, tớ liền ở gần đây."
Tốc độ của người phía sau dường như bằng với tốc độ đi đường của cô, làm cách nào cũng không bỏ lại được.
Kỷ Ức cắn chặt răng, lo lắng đến mức muốn gọi 110 báo cảnh sát, tiếng bước chân phía sau đột nhiên nhanh hơn, đi tới bên cạnh cô: "Kỷ An An, là tớ."
"..."
Giọng nói quen thuộc làm cô đang sợ hãi liền thả lỏng ra.
Cảm xúc Kỷ Ức thay đổi liên tục, liền cầm di động đánh vào đầu vai cậu ta một cái: "Cậu làm tớ sợ muốn chết!"
Cô nói câu này, hốc mắt đều đã ươn ướt.
Cái loại cảm giác toàn bộ đại não đang ở trong trạng thái căng thẳng, tâm lý khủng hoảng đến toàn thân phát run, bạn không thể hiểu được cảm giác này nếu như bản thân chưa từng trải nghiệm qua.
Hứa Việt lại chưa bao giờ nghĩ tới mình lần đầu tiên bảo vệ con gái lại là trường hợp như vậy.
Kỷ Ức khóc lóc đến mức chân mềm dựa vào trên người cậu, một bên khóc một bên mắng cậu.
Hứa Việt cảm thấy phản ứng của cô vừa buồn cười lại có chút đau lòng.
Thì ra cô ấy thật sự rất sợ hãi..
Cô gái bên cạnh vừa thơm lại vừa mềm, Hứa Việt từ trước đến nay luôn bạo lực cũng không thể không nói ra lời dịu dàng: "Đừng sợ, tớ đưa cậu về nhà."
* * *
Có Hứa Việt bảo vệ, mỗi ngày Kỷ Ức tan học đều rất yên tâm đi về nhà.
Cô quyết định một lần nữa ôm đùi vai ác lão đại, những lời đã nói trước kia đi gặp quỷ thôi!
Giữa tháng 11, đại hội thể thao của trường Nhất Trung và trường bên ngoài cũng chính thức bắt đầu.
Trường học sắp xếp hai chiếc xe buýt đưa đón thành viên đội cổ động viên và học sinh trong các cuộc thi khác nhau.
Trừ bạn học tham gia điền kinh, nhảy cao, nhảy xa, bóng bàn, bóng chuyền, còn có thi bóng rổ.
Đội cổ động viên bên này cộng thêm giáo viên tổng cộng không tới hai mươi người, người bên đội bóng rổ liền cùng họ đi chung một chiếc xe.
Kỷ Ức tương đối dễ tính, đợi các thành viên khác của đội cổ động viên đều đi vào, cô mới ngồi xuống gần cửa.
Sau đó người của đội bóng rổ mới lên xe.
Lúc này xuất hiện một người ngoài ý muốn.
"Hứa Việt.." Kỷ Ức trừng lớn mắt.
Sau khi Hứa Việt đi lên xe, tầm mắt đảo qua, trực tiếp ngồi ở phía sau Kỷ Ức.
Lão đại ngồi xuống chỗ nào, bên cạnh cũng không ai dám đi.
Vẫn là Trác Nhất Hàng sau khi lên xe vô cùng vui vẻ ngồi vào, đầy cảm kích với Hứa Việt: "Cậu như vậy mà lại dành chỗ ngồi cho tớ, cảm ơn Hứa ca."
"Phốc.." Kỷ Ức ngồi phía trước không nhịn được cười, bàn tay theo bản năng che miệng.
Nữ sinh bên cạnh Ký ức cảnh giác đẩy đẩy cô, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô: "Cậu chú ý chút, Hứa Việt ngồi ở phía sau, đừng làm ồn đến cậu ta."
"Ừ, được." Kỷ Ức cười đồng ý.
Nhưng người khác không nhìn thấy, Kỷ Ức lặng lẽ đưa cho lão đại ở ghế sau một viên kẹo.
Sau đó Trác Nhất Hàng nhìn thấy trong tay Hứa Việt cầm một viên kẹo màu hồng nhạt mà vẻ mặt hoảng sợ: "Ca, không phải cậu không ăn kẹo sao?"
"..."
Hứa Việt hơi hơi nhướng mày, hiển nhiên tâm trạng thực tốt.
*
Sau khi tiến vào sân vận động thi đấu, cô vũ đạo dẫn đội cổ động viên đi thay quần áo. Còn cố ý nhắc nhở mọi người phải chú ý an toàn, đừng ở thời điểm quan trọng làm rơi dây múa.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Kỷ Tâm Phi, cô ta cắn chặt răng, dẫn đầu cầm lấy quần áo đi vào.
Lần này cũng không có xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Mọi người thay xong áo ngắn và váy dài, liền đặt quần áo cũ tại phòng thay quần áo.
Kỷ Ức đã quên cơ thể này khi còn nhỏ chịu nhiều khổ cực nên sợ lạnh, sau khi cùng các bạn học ra tới liền cảm giác có chút lạnh.
Cô giáo dẫn mọi người đến ngồi tại khu vực được chỉ định, Kỷ Ức ôm hai cánh tay lại.
Phía sau có người vỗ vỗ bả vai cô, chỉ vào một chỗ khác nói: "Phía sau có người tìm cậu."
Kỷ Ức xoay người nhìn thấy là Trác Nhất Hàng.
Nhưng chờ cô đi qua, người đó lại có mùi hương bạc hà quen thuộc.
Áo khoác màu đen choàng lên sau lưng cô, Hứa Việt kéo cổ áo vuốt xuống hai bên, trực tiếp kéo cả người Kỷ Ức đụng vào trên người cậu một cái.
"Mặc vào."
Tử Ni: Áo khoác này có vẻ ấm áp quá nha An An!
Ba của Kỷ Ức đúng là quá đáng ghét luôn..