Kỷ Ức tùy cơ ứng biến, phối hợp biểu diễn đến hoàn hảo, cô bình tĩnh nhẹ nhàng không giống người lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn chút nào!
Sau đó giáo viên đưa mọi người tới khu nghỉ ngơi riêng, mọi người cùng cổ vũ tinh thần cho nhau.
"Đến lúc đó chúng ta thi đấu cùng trường học khác cũng giống như thế này, sau khi mọi người biểu diễn sẽ được sắp xếp vị trí theo chỉ dẫn. Tổng hợp tất cả hạng mục nếu trường chúng ta đạt điểm số tới hạng ba, đến lúc đó cô sẽ mang theo đội trưởng đội cổ động viên và bạn học được trường chọn ra lãnh thưởng, sẽ cùng nhau chụp ảnh chung."
Cô giáo nói xong liền vẫy tay với Kỷ Ức: "Kỷ Ức, chút nữa em lại đây diễn thử với cô một lát."
"Vâng, thưa cô."
Cô giáo nói muốn dẫn theo cô và bạn học được trường chọn chụp ảnh chung, không nghĩ tới lại là!
Tống Ngôn Đình?
Khi hai người được giáo viên dẫn đến gặp mặt, đồng thời đều giả vờ cười chào hỏi.
Mặt ngoài cười hi ha, trong lòng thì nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp.
Kỷ Ức muốn lấy lòng vai ác lão đại, đồng thời rời xa nam chính, không muốn dính dáng tới Tống Ngôn Đình. Nhưng hiện tại bị trường học "Trói" ở bên nhau, còn muốn chụp ảnh chung?
"Ngày thường huấn luyện cũng không có thời gian rảnh gọi em qua đây, đúng lúc hiện tại liền thử trước một lần, lo trước khỏi sợ."
Giáo viên chỉ dẫn hai người đứng gần nhau, còn muốn bọn họ suy nghĩ đến kịch bản cho tốt để lúc lãnh thưởng phát biểu ở trên sân khấu.
Kỷ Ức đời trước tham gia rất nhiều biểu diễn, nhận được một số giải thưởng, mà Tống Ngôn Đình cũng đã quen với trường hợp này, hai người nhìn qua cũng phối hợp ăn ý.
"Cô ơi, chúng ta không phải tập trước sao, chụp ảnh chung thì không cần lắm."
"Chuyện này không mất nhiều thời gian, chúng ta tìm xem góc độ thích hợp trước, nếu như có nhận thưởng thật, đến lúc đó ảnh chụp sẽ được tuyên truyền."
Kỷ Ức: "..."
Tống Ngôn Đình: "..."
Hai học sinh đứng ở giữa, hai bên là hai giáo viên.
Giáo viên cầm di động chụp ảnh giống như có chứng cưỡng bách, tư thế không đúng không được, biểu cảm không tốt không được.
"Học sinh rất đẹp mắt nhưng sao lại không cười?"
"Hai bạn học cười một cái nào, giữa bạn học với nhau phải thân thiện, lúc lãnh thưởng thì phải vô cùng vui vẻ."
Hai người bị bắt phải mỉm cười.
"Cách."
Hình ảnh tươi cười được chụp lại trên di động.
Cô vũ đạo và thầy thể dục nhìn đều rất vừa lòng, còn nói muốn lưu ảnh chụp lại.
Ba giáo viên này đều rất dễ gần, nói chuyện với học sinh không hề khách sáo, thậm chí còn chủ động hỏi: "Hai bạn học, có muốn cô gửi ảnh cho hai em không?"
"Không cần." Kỷ Ức và Tống Ngôn Đình đồng thanh đáp.
Tống Ngôn Đình theo bản năng quay đầu nhìn lại Kỷ Ức.
Chỉ mới mười ngày không thấy, cô giống như trở nên xinh đẹp hơn?
Năm một trung học Kỷ Ức cố tình muốn vào lớp một, bọn họ mỗi ngày gặp mặt, luôn cảm thấy trên người Kỷ Ức mang theo một mùi đất cát quê mùa, hiện giờ nhìn cô lại cảm thấy rất dễ chịu.
Mặt cô là điển hình của quả trứng ngỗng, khuôn mặt thanh tú, mềm mại, cặp mắt đen nhánh to tròn và rất sáng, dường như có thể phát ra tia sáng, lúc khẽ cười càng mê hoặc hơn.
Ngày thường trường học không cho phép mặc váy ngắn, nhưng dáng người Kỷ Ức tỉ lệ rất chuẩn, từ eo đến chân đều không dư thừa phần thịt nào.
Cô gái này đang lấy tốc độ cực nhanh để trưởng thành.
Cô đang trở nên xinh đẹp hơn.
Tống Ngôn Đình không biết trong đầu mình tại sao có thể hình dung chữ "đẹp" ở trên người Kỷ Ức.
Cậu ta luôn thích cô gái hiền lành, ưu tú như Kỷ Tâm Phi, hoàn toàn chán ghét người có tâm địa ác độc, ganh ghét như Kỷ Ức!
Nhìn thấy Kỷ Ức cười với giáo viên rất ôn hòa, cậu ta bỗng nhiên nhớ tới Kỷ Ức cướp đi vinh dự thuộc về Kỷ Tâm Phi, còn một mình múa dẫn đầu.
Chuông cảnh báo trong lòng Tống Ngôn Đình vang lên, chờ giáo viên đi rồi, dần dần tới gần cô hỏi: "Vì sao múa dẫn đầu chỉ có cô? Trao giải chụp ảnh chung cũng là cô? Cô lại làm gì Kỷ Tâm Phi?"
"..."
Kỷ Ức lại cảm thấy buồn cười.
Vì sao tất cả mọi người cảm thấy Kỷ Tâm Phi xảy ra chuyện đều sẽ liên quan đến cô?
Liền tính trước kia nữ phụ luôn tranh giành tình cảm, nhưng tình tiết trong truyện đến lúc cô xuyên sách, nữ phụ cũng không hề làm gì thương tổn đến nữ chính, không đến mức bị mọi người phán tội chết đi?
Nhưng suy nghĩ lại cũng đúng, nam nữ chính có một từ trường đặc biệt, nữ phụ như cô vốn là trở ngại.
Chấp nhận mình chỉ là thân phận vai phụ.
Kỷ Ức giơ tay chỉ chỉ phòng y tế, không nhanh không chậm trả lời: "Kỷ Tâm Phi ngã ở WC, hiện tại hẳn là ở phòng y tế, bạn học Tống nếu lo lắng thì có thể đi thăm một chút."
Nghe cô nói Kỷ Tâm Phi té bị thương, trong mắt Tống Ngôn Đình hiện lên lo lắng, trước khi đi còn hung hăng mà liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Cô tốt nhất cầu nguyện chuyện này không liên quan đến cô đi!"
Kỷ Ức buông tay, cùng cậu ta đi ngược lại.
Trở lại trên chỗ ngồi, cô gái phía sau đưa bình nước cho cô.
"Cảm ơn."
Cô gái này là người lúc huấn luyện đứng ở phía sau cô, tên là Lý An Kỳ.
Lý An Kỳ ngày thường huấn luyện đều rất ủng hộ cô, vừa rồi ở WC, lúc mọi người nghi ngờ cô, Lý An Kỳ còn chịu nói tốt cho cô ở trước mặt cô giáo.
Theo lý thuyết cô nên có thiện cảm với Lý An Kỳ, nhưng trong lòng luôn có một cảm giác quái dị.
Kỷ Ức vặn bình nước ra uống một ngụm, ngón tay xoay tròn nắp bình chặt lại
Trác Nhất Hàng bỗng nhiên chạy đến khu nghỉ ngơi của đội cổ động viên, đứng ở bên kia vẫy tay với cô: "Kỷ Ức."
Kỷ Ức liền đặt bình nước về chỗ ngồi, đứng dậy rời đi.
Trác Nhất Hàng nhìn thấy cô liền đi thẳng vào vấn đề: "Hứa ca lại có chuyện rồi."
"Làm sao vậy?"
"Vừa rồi ở sân thể dục cùng bạn học đánh nhau, trực tiếp bị kêu đi văn phòng."
"Sao cậu ấy lại làm vậy!" Lại đánh nhau! Kỷ Ức không vui nhăn mày lại, có chút hận sắt không thành thép.
"Tớ hỏi thăm qua hình như là bởi vì cậu." Trác Nhất Hàng tiến gần lên, đè thấp giọng nói ở bên tai cô: "Lúc cậu múa, có nam sinh nói ngôn từ dơ bẩn còn.. thèm muốn cậu. Hình như là bởi vì cái này, Hứa ca trực tiếp xông lên đánh nó."
Trác Nhất Hàng ngày thường cũng thích quậy phá, nói chuyện trước mặt Kỷ Ức cũng tương đối trực tiếp.
Kỷ Ức nghe xong thấy ngượng ngùng, lại lo lắng cho Hứa Việt.
Cùng Trác Nhất Hàng nói, xoay người liền đến khu dạy học: "Chúng ta đi văn phòng nhìn xem."
* * *
Giờ phút này Hứa Việt đang ở văn phòng lầu hai nghe xử phạt.
Chủ nhiệm giáo dục tận tình khuyên bảo nhắc đi nhắc lại hơn mười phút trước mặt cậu, Hứa Việt vẫn không chịu cúi đầu nhận sai.
"Em đánh bạn học ở trước mặt mọi người, thật là không xem ai ra gì."
"Được rồi, lần sau em sẽ tìm chỗ không có ai để đánh nó."
"Hứa Việt! Em quả thật ngang bướng! Em có biết mục đích người nhà đưa em đến Nhất Trung để làm gì không? Bọn họ muốn em học tập cho tốt, tương lai sẽ thành người giỏi giang, không phải cho em lãng phí thời gian ở trường học để làm trái với nội quy trường!"
Chủ nhiệm giáo dục đầy bụng tức giận, nói chuyện tràn ngập đạo lý làm người nhưng Hứa Việt cố tình không nghe vào.
Mỗi lần đều có thể bị cậu làm cho tức giận đến chết.
Nói được vài câu, phát hiện Hứa Việt nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, khuyên giải an ủi hay gì đó cậu đều không để vào tai.
"Ai!" Chủ nhiệm giáo dục nặng nề thở dài, rót cho bản thân thêm ly nước ấm.
Cũng không muốn nói đạo lý với Hứa Việt, ngược lại bắt đầu nói chuyện phiếm: "Lúc trước nếu không phải người nhà em và trường học ký hợp đồng ba năm, em đã sớm bị đuổi rồi."
Hứa Việt thu hồi ánh mắt từ sân thể dục lại, cười lạnh: "Kết quả là các người đã ký, không phải sao?"
Thằng nhóc thối này, đánh người còn kiêu ngạo như vậy!
Chủ nhiệm giáo dục "từng dạy dỗ bao nhiêu học sinh" cầm ly nước lên uống một miếng, chậm rãi đặt lên bàn, lại liếc nhìn Hứa Việt một cái: "Hiện em không xem ai ra gì như thế, thầy nói cho em biết, một ngày nào đó em sẽ thiệt thòi lớn."
"Vậy không cần thầy lo lắng."
Chủ nhiệm giáo dục cũng hiểu một phần tính cách của cậu, cậu không cho phép bất kì kẻ nào cùng sự việc nào để vào mắt, là bởi vì cậu không thèm để ý.
Bởi vì không có mong muốn, cho nên có thể tùy tiện làm theo mình muốn.
Kỷ Ức và Trác Nhất Hàng đi vào văn phòng chủ nhiệm lại phát hiện cửa phòng đóng chặt, cũng không nghe được bên trong nói chuyện.
Học sinh ngoan Kỷ Ức chưa bao giờ vì tội đánh nhau mà mời lên văn phòng, nhưng cũng biết sẽ bị trừng phạt, cô hỏi Trác Nhất Hàng: "Hiện tại làm sao bây giờ?"
Trác Nhất Hàng lắc đầu: "Ghi tội là nhỏ, bị bắt tạm nghỉ học hoặc là đuổi khỏi trường gì đó liền rất phiền."
Kỷ Ức cắn môi, vươn tay gõ cửa.
Ngón tay còn chưa đụng tới, bên trong cửa liền bị người mở ra.
Cô và Hứa Việt liền đối mặt trong bầu không khí xấu hổ như vậy.
Còn nghe được phía sau truyền đến giọng nói của chủ nhiệm giáo dục: "Nhớ rõ trở về viết một ngàn chữ kiểm điểm! Lần sau nhất định sẽ bị ghi tội vi phạm nặng!"
Học sinh ngoan Kỷ Ức có chút sợ, cô lén lút nhìn thoáng qua bên trong, sau đó tránh sang một bên.
Hứa Việt đóng cửa lại, Kỷ Ức và Trác Nhất Hàng một trái một phải đứng ở bên cạnh.
"Hứa ca, chỉ phạt cậu viết kiểm điểm nhận tội? Không còn gì nữa?"
"Còn gì nữa?"
"Trâu bò quá nha! Tớ nghe nói hai anh em ở cách vách trường học đánh nhau trực tiếp bị đuổi rồi."
"Sẽ không đuổi." Hứa Việt không giải thích nguyên nhân, lúc nói những lời này liếc mắt nhìn Kỷ Ức một cái.
Trác Nhất Hàng ồn ào, Hứa Việt thực nhanh tống cổ cậu ta đi làm chuyện khác.
Chờ chỉ còn lại có hai người bọn họ, Kỷ Ức mới cảm giác nhẹ nhàng chút.
Hứa Việt không mở miệng, vẫn cứ đi phía trước.
Kỷ Ức vươn tay nắm chặt cánh tay cậu.
Cậu lập tức dừng bước chân lại, đứng tại chỗ.
Kỷ Ức vẫn không buông tay cậu ra, mà chỉ nhẹ nhàng bước đến một bước gần cậu hơn, thảo luận: "Sau này cậu có thể không cần tùy ý đánh nhau được không?"
"Sao nào? Cậu cũng muốn dạy dỗ tớ?"
"Tớ đã biết hết rồi, có người nói xấu tớ, cậu mới đánh cậu ta đúng không?"
"Cậu suy nghĩ nhiều." Hứa Việt buột miệng thốt ra lời nói có vẻ khắc nghiệt và lạnh lùng.
"Cậu luôn đặt mọi người qua một bên như vậy, có chuyện gì đều tự mình chịu đựng, cậu cho rằng cậu là tường đồng vách sắt sao?"
Kỷ Ức nhìn chằm chằm mặt cậu.
Vết thương trên mặt đã đóng vảy, hiện tại còn thấy rõ dấu vết.
Ma xui quỷ khiến cô nâng tay lên sờ đến vết thương.
Trong sách có nói sơ qua Hứa Việt đã từng bị thương nhiều lần, nên chỉ hiểu được cậu chịu đựng rất nhiều rất nhiều tổn thương.
Giờ phút này chính mắt thấy, cô có chút đau lòng.
Cô nói: "Từ nhỏ tớ rất sợ đau, mỗi lần đau đều sẽ kêu lên, bởi vì tớ biết kêu lên mới có người đau lòng vì tớ."
Mỗi lần kêu đau, ba mẹ đều sẽ ở cạnh dỗ dành cô, đáp ứng mọi điều cô muốn. Sau khi lớn lên cũng không thay đổi được thói quen này, khi đau chưa bao giờ chịu đựng.
"Kỷ Ức, tớ và cậu không giống nhau."
Con ngươi Hứa Việt lạnh nhạt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, giọng điệu tràn ngập cười nhạo: "Loại người kéo dài hơi tàn như tớ, nếu như ngày nào đó bỗng nhiên chết đi, cũng không ai đau lòng, hiểu không?"
"Tớ đau lòng!" Cô gái ngẩng đầu cao lên nhìn cậu, dùng ngón tay chọc chọc gương mặt bị thương: "Giống như lần trước thà rằng từ bỏ chọn đội trưởng cũng phải chăm sóc cho cậu, đây là đau lòng."
Cậu nghe giọng nói mềm mại giống như bông của cô gái bên tai.
Lời tác giả: Tiểu Ức cũng biết thả thính nha! Hihi