Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma!

Chương 1: Cô là mặt trời nhỏ.




Hứa Việt đã chết..

Trong tay Kỷ Ức ôm một quyển sách ngôn tình đọc đến kết thúc, hai con mắt nhiễm đỏ chứa đầy nước mắt.

Bạn thân của cô ôm đến cho cô một quyển sách giáo khoa kèm theo một quyển ngôn tình, cô rảnh rỗi đọc để giết thời gian, cuối cùng lại vì nhân vật vai ác bên trong truyện khóc đến thương tâm.

Nhân vật vai ác từ nhỏ cha không thương, mẹ không yêu, điên cuồng quậy phá trở thành lão đại trong trường, khiến mọi người điều sợ hãi.

Cậu ta vẫn luôn sống ở trong địa ngục tăm tối, lại không ai chịu quan tâm đến cậu ta, cuối cùng lựa chọn tự sát vào ngày nam chính và nữ chính kết hôn.

Kỷ Ức: Hứa Việt quá đáng thương..

Kỷ Ức: Vì sao tác giả không cho cậu ta một kết thúc đẹp?

Kỷ Ức soạn mấy dòng tin nhắn gửi cho bạn thân của cô, đối phương rất nhanh liền trả lời.

Bạn thân: Bạn học Kỷ An An lại chịu đọc tiểu thuyết sao?

An An là tên ở nhà của cô.

Kỷ Ức đang muốn trả lời lại, đối phương đã gửi tin nhắn mới qua.

Cô nàng mới đọc xong quyển tiểu thuyết đầu tiên nhận định: Mình muốn tìm đường leo vào cửa sổ nhà tác giả, ngàn lần yêu cầu cho vai ác lão đại một cái ngoại truyện tình cảm, phải kết hợp với một cô nàng thiên thần đáng yêu, hiểu chuyện, hiền lành, học giỏi!

Bạn thân: Nhân vật nữ phụ trong truyện trùng hợp giống với tên của cậu, An An chúng ta rõ ràng chính là cô nàng thiên thần đáng yêu, hiểu chuyện, hiền lành, lại học giỏi nha.

Kỷ Ức: .

Tôi hoài nghi cậu ta dùng mấy câu nói này để khen ngược, nhưng tôi không có chứng cứ.

Cô nhớ tới bản thân bị nhân vật vai phụ lão đại cuốn hút, liền xem nhẹ nhân vật nữ phụ trùng tên với mình.

Kỷ Ức và bạn thân hẹn gặp mặt ở thư viện, hai tay ôm lấy sách đi ra cửa.

Nửa đường nghe tiếng chuông di động, cô lấy di động trong túi ra nhìn, màn hình điện thoại hiện ra liên tiếp mấy dòng tin nhắn mới của bạn thân.

Bạn thân gửi qua giọng nói: "Tác giả Đại Đại ở trên mạng vừa mới đăng thêm ngoại truyện cho Hứa Việt, mình đã chia sẻ cho cậu rồi."

Chỉ vừa chạm vào màn hình, thoáng nhìn thấy đèn đường chuyển qua màu xanh, người xung quanh đều đã đi trước, Kỷ Ức vội vàng cất di động nhanh chóng đi qua đường.

Để tiết kiệm thời gian nên đi đường nhỏ, bắt gặp một nhóm người đứng vòng quanh bên cạnh hồ xem náo nhiệt.

Lòng hiếu kỳ nổi lên nên Kỷ Ức bước đến gần, không hiểu tại sao đột nhiên mọi người lại tản ra.

Kỷ Ức theo bản năng lui lại về phía sau, dưới chân dẫm phải rêu xanh trượt..

"Bùm!"

Kỷ Ức ngã về phía sau, cả người tiến vào trong hồ.

Cơ thể rơi vào trong nước, sau một giây trừ sợ hãi ra còn có một tia hy vọng, cũng may cô biết bơi!

Sách ôm trong lòng theo đó bị bay vào trong hồ, Kỷ Ức lập tức điều chỉnh nhịp thở ở trong nước, tay chân bơi lượn lên trên mặt nước, thành công bơi lên, hai tay cô ôm lấy thành bậc thang bên cạnh, muốn mượn sức lực đi lên, lại phát hiện sức lực của chính mình.. không đủ.

"Cứu mạng!"

Trong cổ họng phát ra giọng nói yếu ớt, dường như có người đứng ở hai bên trái phải cô, cùng lúc kéo cô lên, Kỷ Ức nửa quỳ nửa ngồi trên nền đá lạnh, đầu quay vòng, quay vòng đến mức không còn sức lực nói chuyện.

Lòng bàn tay chống xuống mặt đất, Kỷ Ức thở hổn hển không ra hơi.

Một đôi giày trắng không dính hạt bụi nào xuất hiện ở bên trong tầm mắt cô, trên đầu truyền đến một giọng nói oán trách chói tai: "Kỷ Ức cô lại đang chơi trò gì! Muốn tự sát để uy hiếp tôi? Liền tính cô chết ở trước mặt, tôi cũng sẽ không thích cô!"

"?"

"Chậc chậc chậc, Kỷ Ức thật đúng là làm cho tầm mắt của chúng ta được mở rộng, không ít nữ sinh theo đuổi anh Đình, không sợ chết như cô vừa nãy thì đúng là người đầu tiên." Mọi người bên ngoài đều đang cười nhạo cô không biết xấu hổ.

"?"

Đầy đầu Kỷ Ức toàn dấu chấm hỏi, lại cảm thấy những lời này có chút quen tai, giống như nghe được ở nơi nào.. Không, đây không phải là lời thoại trong truyện cô đọc sao?

Kỷ Ức nhìn xung quanh mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh rất xa lạ, hoảng sợ ngẩng đầu lại thấy, nam sinh phía trước mặc áo trắng, cúi đầu nhìn chằm chằm chính mình, trong mắt ánh lên tia chán ghét không hề muốn che dấu.

Nam sinh bên cạnh mặc quần áo thể thao gác lên vai của cậu ta, từ trong miệng cậu ta Kỷ Ức nghe được tên "Tống Ngôn Đình".

Tống Ngôn Đình.. đó là tên của nam chính.

Kỷ Ức sợ tới mức không nhẹ, tròng mắt đen nhánh chuyển động, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

*

Bạn thân Kỷ Ức đã tung hoành thế giới ngôn tình nhiều năm, đọc đủ thể loại ngôn tình, tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ, công tử giàu có và nha hoàn, xuyên qua, trọng sinh, xuyên sách đọc không dưới một trăm bộ.

Nhưng Kỷ Ức trước nay không hề đọc qua.

Cô thích đọc sách lịch sử buồn tẻ, lại lười xem những câu chuyện tình yêu cuồng nhiệt. Cốt truyện ngược thân cô nghe bạn thân nói rất nhiều lần, cho đến hôm nay xem như đọc xong một quyển ngôn tình.

Không nghĩ tới một câu nói của bạn thân cô thành lời nguyền, cô xuyên sách..

Xuyên thành nữ phụ độc ác thích làm trời làm đất trong sách, cuối cùng bị vai ác lão đại hại chết.

Một giây trước Kỷ Ức còn vì vai ác lão đại khóc lóc, lúc này khóc cũng khóc không ra.

Cô cố gắng nhớ lại kí ức trong quá khứ, ngoài nam nữ chính yêu nhau, vai phụ quan trọng nhất là nữ phụ độc ác.

Lúc tuổi còn nhỏ nữ phụ bị lừa bán, cho đến 14 tuổi mới tìm về được, lúc này nhà họ Kỷ đã nhận nuôi một bé gái lớn hơn mình vài tháng.. Kỷ Tâm Phi, cũng là nữ chính trong truyện.

Bởi vì mấy năm nay chịu nhiều bất công nên nội tâm dần trở nên đen tối, sau khi trở lại nhà họ Kỷ cùng Kỷ Tâm Phi tranh phòng ở, giành quần áo, váy mặc.

Nhìn Kỷ Tâm Phi học múa và dương cầm, nữ phụ một hai phải báo danh theo học, kết quả bị mọi người cười nhạo.

Thấy Kỷ Tâm Phi học lớp chuyên, nữ phụ cầu xin cha mẹ lấy tiền hối lộ cho cô vào cùng lớp với nữ chính.

Nghe được các bạn học lén thảo luận Kỷ Tâm Phi cùng học thần Tống Ngôn Đình là "Kim Đồng Ngọc Nữ", nữ phụ tìm mọi cách phá hư, thậm chí nghe lời người khác dùng cách nhảy cầu tự sát để uy hiếp Tống Ngôn Đình.

Chỉ là không ai nghĩ tới một màn này của nữ phụ, làm cho tính tình đều thay đổi theo.

Trong mấy năm đi lạc nữ phụ ở chung với cha mẹ nuôi phải làm việc cực nhọc, dáng người chỉ còn da bọc xương, được nhà họ Kỷ nuôi dưỡng một năm mới thấy thêm được chút thịt, nhưng khuôn mặt vàng như ánh nến này vừa nhìn là biết thiếu dinh dưỡng trầm trọng.

Còn có đầu tóc khô cứng rối loạn, nhớ đến bản thân trước kia đầu tóc vừa đen vừa dài mềm mượt, tim Kỷ Ức đều cảm thấy đau nhói.

Vốn dĩ cô muốn kẹp lên tóc mái ngang dày nặng, vừa vén lên liền thấy, một vết sẹo hơn hai centimet xuất hiện ở giữa thái dương, nói lớn không lớn, nhưng vết sẹo nằm ở trên mặt thật sự khó có thể bỏ qua.

"Ai.."

Đối diện với trong gương thở dài một hơi, Kỷ Ức mở vòi nước ra lau mặt.

Nếu hiện tại thân thể này thuộc về chính mình, vậy cô cần phải nỗ lực bồi dưỡng.

Kỷ Ức dùng vân tay mở khóa di động, thấy trên Alipay còn nhiều tiền, cha mẹ Kỷ bởi vì trong lòng áy náy nên ở phương diện tiền bạc rất thoải mái.

Thừa dịp nghỉ cô đi trung tâm mua sắm mua một số thứ.

Kỷ Ức ngồi đổi giày ở cửa, bên cạnh liền có người đưa lại một cây dù: "Cô hai, bên ngoài đang mưa nhớ mang theo dù."

"Đã biết, cảm ơn dì Tô."

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Kỷ Ức, dì Tô sửng sốt suốt mười giây.

Dì Tô được thuê về nhà họ Kỷ để nấu cơm quét dọn, bà còn nhớ rõ Kỷ Ức lúc vừa trở về thật cẩn thận, sau đó nghênh mặt hất cằm sai bảo, chưa bao giờ yên tĩnh giống như hiện tại.

Kỷ Ức nhận lấy cây dù còn mỉm cười với dì Tô, ánh mắt xinh đẹp xuất hiện những tia sáng trước nay chưa từng có.

Kỷ Ức không nhớ đường, toàn bộ hành trình dựa vào bản đồ Baidu.

Tìm thấy trung tâm thương mại khoảng cách gần nhất, Kỷ Ức ra cửa trực tiếp gọi xe đi qua.

Nữ phụ không biết trang điểm, chỉ là thấy Tâm Phi thích dùng cái gì liền một hai phải có được giống như vậy, mà từ nhỏ Kỷ Ức được gia đình nuôi dạy, cô học được rất nhiều thứ từ mẹ mình.

Trong đó mặc quần áo và trang điểm là quan trọng nhất, dưỡng da cũng có học qua.

Kỷ Ức là người yêu thích cái đẹp, đầu tiên cô đi đến cửa hàng mỹ phẩm, lựa chọn cho chính mình một bộ mỹ phẩm dưỡng da thật thích hợp, dưỡng ở trên mặt nên không thể qua loa được, một bộ này phải trả không ít tiền.

Cô không thể chỉ một lần liền tiêu xài hết tiền, sau khi nhìn chằm chằm vào túi tiền tính nhẩm, cô quyết định từ bỏ váy áo xinh đẹp, quyết định đi chăm chút lại đầu tóc khô cứng, rối loạn này trước.

Kỷ Ức tìm kiếm tiệm cắt tóc được bình luận tốt nhất gần đây, đi tới mái hiên cô hạ dù xuống rồi đặt ở giá treo, lại đặt giày dính nước ở bên cạnh thảm lông, lúc này mới duỗi tay đẩy rèm ra đi vào cửa.

Lúc ngón tay cô sắp chạm vào, rèm bị người từ bên trong vén lên, cô ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Người đó nhìn thoáng qua, cô theo bản năng quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt.

Chàng trai thân hình thon dài đã đi xa, cả người toát ra một khí chất lạnh lẽo, dựa vào trực giác của cô, người đó rất anh tuấn.

Làm Kỷ Ức chú ý là chàng trai kia không mang theo dù che mưa mà trực tiếp đi vào trong mưa, bước chân ổn định không nhanh không chậm, như là không bị hạt mưa ảnh hưởng một chút nào.

"Xin chào."

Thợ cắt tóc đã nhiệt tình đi tới, kéo suy nghĩ của Kỷ Ức về.

Khoảng hai giờ sau, thợ cắt tóc tận tình đưa Kỷ Ức ra đến cửa tiệm.

Cô bung cây dù màu tím nhạt che mưa đến đường lớn để gọi xe, nhìn thấy tóc ngắn tới vai của mình phản quang từ tấm gương bên cạnh, xem như vừa lòng.

Cô kêu thợ cắt tóc tỉa hết tóc bị phân nhánh, lại làm chúng mềm mượt hơn.

Là một cô gái thích tóc dài đến eo, sau khi lớn lên lần đầu tiên cắt tóc ngắn đến như vậy, ngang vai đã là giới hạn của cô, nhất định phải dưỡng cho tóc dài lên mới được!

Ngay giờ cao điểm kẹt xe, ở chỗ này cách nhà họ Kỷ tầm mấy trăm mét, đi bộ khoảng mười phút, Kỷ Ức trực tiếp xuống xe đi bộ trở về, vừa lúc làm quen hoàn cảnh xung quanh một chút.

Một tay Kỷ Ức cầm túi, một tay bung dù, bởi vì không tiện xem di động nên cố gắng nhớ lại đường đi trong đầu, đến ngã rẽ, cô tưởng mình sẽ không đi nhầm.

Cô vừa đi vừa nhìn, quan sát đường đi xung quanh, đi qua một con đường quẹo vào, vào con đường này lại phát hiện rất ít người đi đường, chỉ có vài chiếc xe đậu.

"A.. Không phải là đi nhầm rồi chứ?"

Kỷ Ức đi mấy trăm mét xung quanh, ngẩng đầu thấy mưa còn rơi không ngừng nghỉ.

"Miêu!"

Bên cạnh chạy ra một con mèo, Kỷ Ức theo bản năng quay đầu, tầm mắt cuối cùng dừng ở dưới mái nhà bên kia.

Dường như có một người ngồi ở dưới đất, dựa lưng vào vách tường, hạt mưa trên không trung rơi xuống không có nửa phần kiêng kị cậu ta, cả người như ngâm vào trong nước.

Kỷ Ức đi lên hai bước, lại không dám tùy ý tới gần: "À, cậu có khỏe không?"

Người kia không trả lời, Kỷ Ức suy nghĩ tìm những người khác đến giúp.

Đang muốn xoay người đi, người kia giống như giật mình, trên tay lộ ra một cái vòng bạc màu đen, mặt dây bên trong là một đôi cánh bạc màu đen.

Trong lòng Kỷ Ức lộp bộp một cái, hai chân không chịu khống chế đi tới gần thêm chút nữa.

Sắc mặt của cậu ta trắng đến mức dọa người, vài sợi tóc mái ướt dính ở trên trán, hai mắt chàng trai nhắm chặt, lông mi cong dày rũ bóng, nốt ruồi màu nâu bên khóe mắt như một giọt nước lạnh lẽo, in sâu trong lòng Kỷ Ức.

Kỷ Ức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm chàng trai không chịu buông, môi mỏng run rẩy phun ra một cái tên: "Hứa Việt!"

Tác giả có lời muốn nói: Chương mới vừa ra, hy vọng bạn nhỏ đáng yêu nào có duyên click mở quyển sách này thêm vào sanh sách đọc một chút.

Về vai ác lão đại Hứa Việt ở trong truyện tự sát, cũng không phải bởi vì thích nữ chính, lý do không liên quan tới tình yêu, sau này sẽ giải thích.

Lời người edit: Rốt cuộc cũng xong 2500 chữ, mong được mọi người ủng hộ để có động lực.