Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi

Chương 71: C71: Chương 71




Xa xa có tiếng trò chuyện cùng tiếng bước chân vọng tới.

Hoắc Kiệu tách khỏi môi Chử Duyên.

Đôi môi vốn nhạt màu giờ đã đỏ bừng lên vì nụ hôn của hắn.

Lông mi dài của Chử Duyên run rẩy, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng.

Hoắc Kiệu không khỏi cảm thấy vui vẻ, hắn cười nhẹ một tiếng.

Chử Duyên thẹn thùng đến mức chẳng dám nhìn thẳng Hoắc Kiệu.

Tầm mắt cậu đảo quanh một lúc, nhưng sau đó cũng nhịn không được mà lại nhìn về phía Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu mặc áo khoác đen, càng làm bật lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Chử Duyên nhớ về cảm giác khi mặc quần áo của Hoắc Kiệu hồi đó. Cậu bị bao phủ trong mùi hương của Hoắc Kiệu, quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể của Hoắc Kiệu, khiến ngay cả đầu ngón tay cậu cũng đỏ cả lên.

Đêm nay tâm trạng của Chử Duyên đã không ngừng xoay như chong chóng, nhưng mà những giây phút buồn rầu kia không thể sánh được với sự vui vẻ ngay lúc này.

Cậu chỉ là nhìn Hoắc Kiệu thôi mà khóe miệng đã không ngừng cong lên.

Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên cười, nhéo nhẹ đầu mũi của cậu một cái.

"Bây giờ không khóc nữa à?"

Hoắc Kiệu nhướng mày.

Hắn vừa lòng khi nhìn thấy được vành tai vốn đã ửng đỏ giờ lại càng đỏ hơn, giống như một quả ngọt vừa chín mùi.

Nhân lúc mấy người đi từ cửa phụ ra chưa đi tới ngã rẽ, Hoắc Kiệu cúi đầu hôn lên vành tai của Chử Duyên một cái.

"Nhóc khóc nhè." Hắn nói.

Chử Duyên bị Hoắc Kiệu đánh lén mà sợ tới mức trợn tròn mắt, rồi lại bị Hoắc Kiệu trêu chọc mà thẹn thùng tới mức đỏ cả mí mắt luôn.

Cậu hé miệng, nhỏ giọng biện giải: "Tớ cũng có khóc đâu."

—— Rõ ràng chỉ là đôi mắt hơi lên men, nước mắt không rơi xuống thì không tính là khóc được.

Trong mắt Hoắc Kiệu hiện lên ý cười, hắn nói: "A, thật là lợi hại."

Chử Duyên: "..."

Cậu lén trừng mắt nhìn Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu nhìn cậu, cười: "Da mặt mỏng quá."

Hắn nhéo má Chử Duyên, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi thích."

Rõ ràng hôm nay còn chưa bắn pháo bông, nhưng dường như đã có vô số đóa hoa nổ tung trong lòng Chử Duyên rồi.

Chúng bắt đầu từ khoảnh khắc Hoắc Kiệu nói thích cậu, nổ tung một đóa rồi lại một đóa pháo hoa, làm cho Chử Duyên choáng váng đầu óc, cũng làm cho cậu vui mừng không thôi.

Chử Duyên nhịn không được mà nói: "Tớ cũng thích cậu."

Ánh mắt cậu vừa chân thành vừa nóng rực, sáng ngời hơn tất thảy những thứ Hoắc Kiệu từng gặp qua, làm cho tim hắn càng nảy lên thình thịch.

Hoắc Kiệu chưa từng tiếc nuối chuyện gì.

Nhưng hắn lại bắt đầu hối hận vì hắn đã biết chuyện Chử Duyên cũng thích hắn quá trễ.

Hoắc Kiệu xoa đầu Chử Duyên, hắn cười, "Tôi biết rồi."


Âm thanh cười đùa của mấy người kia càng lúc càng gần.

Chử Duyên đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

Cậu nghĩ cậu và Hoắc Kiệu đang trốn trong khóc khuất, cách hội trường nơi mọi người lui tới không xa.

Thế mà cậu lại hôn môi với Hoắc Kiệu ở chỗ này.

Mặt Chử Duyên đỏ lên, bỗng nhiên cậu có cảm giác rằng mình và Hoắc Kiệu đang yêu đương vụng trộm với nhau.

Liệu có ai sẽ phát hiện ra bọn họ không nhỉ?

Chử Duyên suy nghĩ miên man.

Nhưng trước khi những người đó đi tới, Hoắc Kiệu đã hỏi cậu, "Muốn cùng tôi đón năm mới không?"

Chử Duyên đột nhiên mở to hai mắt, "Được hả?"

Hoắc Kiệu khẽ cười, "Đương nhiên là được."

Hắn kéo Chử Duyên, hai người cùng đi xuống cầu thang.

Bởi vì tiệc mừng Tết Nguyên Đán nên bây giờ trong trường vẫn còn rất nhiều người chưa về, thỉnh thoảng có thể thấy được tốp năm tốp ba người, trông náo nhiệt hơn khi tan học mỗi tiết tự học buổi tối ngày thường rất nhiều.

Hoắc Kiệu cùng Chử Duyên đi ra cổng trường.

Chử Duyên hỏi Hoắc Kiệu: "Tụi mình đi đâu giờ?"

Hoắc Kiệu nhìn cậu, đưa tay sờ mặt cậu, "Có lạnh không?"

Chử Duyên lắc đầu, "Không lạnh."

Hoắc Kiệu lại nói: "Hay là về Ngự Lan Hoa Đình trước đi."

"Ò, được thôi."

Chử Duyên không có ý kiến gì, Hoắc Kiệu muốn thế nào cậu cũng đồng ý cả.

Cậu nhìn Hoắc Kiệu đút bàn tay đã chạm vào mặt mình vào trong túi áo, trái tim cậu nảy lên liên hồi. Đi được vài bước, cậu liền nhịn không được mà nắm lấy tay của Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu để cho cậu nắm, cho đến khi cậu rút tay Hoắc Kiệu ra khỏi túi.

Chử Duyên sáng mắt lên, khóe môi cong lên, tay nắm chặt tay với Hoắc Kiệu.

  Ngón tay của cậu xen vào giữa các ngón tay của Hoắc Kiệu, lòng bàn tay hướng vào nhau, kẽ hở giữa các ngón tay dính liền nhau, đây là tư thế thân mật khó có thể có với người khác.

  Bàn tay lạnh lẽo của Hoắc Kiệu lập tức được bàn tay của Chử Duyên sưởi ấm.

  —— Lòng bàn tay của Chử Duyên luôn ấm áp, ấm giống như cậu vậy.

  Chử Duyên hài lòng nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, hắn khẽ lắc lắc cái tay, cười nói: "Tớ muốn nắm tay."

  Hoắc Kiệu nhìn thấy Chử Duyên cười vừa nhẹ nhàng đáng yêu, lại vừa có chút gian xảo.

  Hắn cũng cong môi cười và "Ừm" một tiếng.

  Hoắc Kiệu cũng đút tay Chử Duyên vào túi áo của mình.

  Túi áo của hắn rất lớn, Chử Duyên nắm tay anh, được bọc trong lớp vải cotton ấm áp, ngay cả trái tim cậu cũng trở nên rất ấm áp, giống như còn ngọt ngào hơn cả việc ăn một viên kẹo ngọt ngào nhất.

...

Hai người trở lại Ngự Lan Hoa Đình.


  Hoắc Kiệu đưa cho Chử Duyên một ly nước ấm.

  Chử Duyên quả thực có chút khát nước, hắn uống một ngụm nước, kinh ngạc mở to mắt.

  Cậu không khỏi rũ mắt xuống nhìn nước trong ly.

  Nước vẫn trong suốt như ngày nào, cái ly này chính là cái ly mà cậu và Hoắc Kiệu từng mua ở siêu thị.

  Đó là một bộ ly dành cho mèo con, Chử Duyên thấy chúng rất đáng yêu nên không khỏi nhìn thêm vài lần trong siêu thị.

  Hoắc Kiệu nhìn thấy, liền hỏi cậu: "Muốn không?"

  Chử Duyên suy xét đến việc trong nhà đã có ly rồi, nên cậu lắc đầu.

  Tuy nhiên, Hoắc Kiệu vẫn đặt hộp đựng ly vào xe đẩy, chỉ nói: “Có thể để ở Ngự Lan Hoa Đình.”

  Chử Duyên còn nhớ rõ lúc đó mình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đuổi theo Hoắc Kiệu hỏi: "Vậy cậu có dùng cái ly mèo còn lại không?"

  Hoắc Kiệu bị cậu hỏi đến mức cảm thấy phiền, nên đã hời hợt "Ừ" một tiếng.

  Nghĩ tới chuyện hồi đó, Chử Duyên khẽ nhếch khóe môi.

  Nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy khó hiểu, sao hôm nay nước lại ngọt như vậy.

Từ khi trở lại Ngự Lan Hoa Đình,   cậu đã biến thành cái đuôi nhỏ của Hoắc Kiệu. Cậu cũng nhìn Hoắc Kiệu rót nước, nhưng nước lại ngọt đến nỗi có vị khác hẳn với nước uống thông thường.

  Chử Duyên nhịn không được mà hỏi Hoắc Kiệu: “Cậu cho đường vào à?”

  Hoắc Kiệu cũng cầm ly mèo đựng nước của mình, nghe vậy, hắn ngước mắt lên nhìn Chử Duyên: “Cậu muốn uống thử ly của tôi xem có ngọt hay không không?”

  Chử Duyên ngoan ngoãn cúi đầu uống thử.

  Sau khi uống xong, cậu nói: "Ngọt thật đó."

  Môi Chử Duyên hơi đỏ do nụ hôn hồi nãy của Hoắc Kiệu, nhưng bây giờ lại ướt đẫm nước, trông có vẻ căng mọng.

  Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên mà trong lòng ngứa ngáy.

  Hắn nhịn không được lại hôn Chử Duyên thêm lần nữa.

  Chử Duyên "Ư", mặt lại dần dần đỏ lên.

  Cậu vô thức nhắm mắt lại, cảm giác như lông mi của hai người đang chạm vào nhau.

  Hoắc Kiệu hôn lên môi Chử Duyên một lúc rồi mới buông cậu ra.

  Hắn bất đắc dĩ nhìn Chử Duyên, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cậu, "Cậu có thể thở mà."

  Lúc này Chử Duyên mới thở ra, thoát khỏi trạng thái nín thở.

  Nhìn Hoắc Kiệu buồn cười mà nhìn mình, cậu không khỏi ngượng ngùng mà cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy... vừa nãy là do tớ căng thẳng quá thôi."

  Hoắc Kiệu cười nhẹ: “Sao đã hôn qua một lần rồi mà vẫn còn căng thẳng thế?”

  Chử Duyên mở to mắt, muốn nói lần trước là lần trước, lần này là lần này, mỗi lần đều khác nhau mà!

  Nhưng cậu chưa kịp nói gì thì khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Kiệu đã phóng đại ở ngay trước mắt cậu.

  —— Hoắc Kiệu lại hôn cậu.


  Lần này Hoắc Kiệu chậm rãi mút lấy môi trên của Chử Duyên. Sau khi mút đủ rồi, hắn lại chuyển sang mút môi dưới của cậu.

  Nhịp tim của Chử Duyên tăng nhanh, cậu cảm thấy đôi môi mình không còn là của mình nữa.

  Môi cậu và môi Hoắc Kiệu chạm vào nhau, nhớp nháp và ấm áp.

  Khi Hoắc Kiệu mút lấy lưỡi cậu, eo Chử Duyên chợt cảm thấy mềm nhũn, khó có thể đứng vững được.

  Cậu chỉ có thể run rẩy mà ôm chặt lấy Hoắc Kiệu.

  Hoắc Kiệu cùng cậu môi lưỡi quấn quýt bên nhau, trong chốc lát Chử Duyên cũng chỉ có thể thở gấp.

  …

Sau nụ hôn này, môi Chử Duyên đã hoàn toàn đỏ bừng và sưng tấy.

  Cảm giác nóng rát luôn khiến cậu nhớ lại vừa nãy mình ở thân mật với Hoắc Kiều đến mức nào.

  Chử Duyên cúi đầu với đôi tai đỏ bừng, lộ ra làn da đỏ bừng như tôm luộc chín.

  Hoắc Kiệu đột nhiên nghĩ rằng, nếu cởi quần áo của Chử Duyên ra, có phải hắn sẽ nhìn thấy toàn bộ làn da của cậu đều đã ửng đỏ lên rồi không.

  Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngay cả Hoắc Kiệu cũng cảm thấy xấu hổ.

  Hắn đưa tay lên môi, ho nhẹ một tiếng.

  Sau khi ra khỏi phòng bếp, Chử Duyên vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng.

  Cậu chạy vào phòng tắm rửa mặt, nhưng lại giật mình khi nhìn thấy bản thân trong gương.

  Mặt cậu càng nóng hơn nữa.

  Môi của cậu cực kỳ đỏ và sưng tấy, trông như thể... Cậu đã bị ai đó hôn và đối xử mạnh bạo.

  Chử Duyên lấy tay che đi đôi má nóng bừng của mình, ngơ ngác nghĩ cũng may là ngày mai mình không phải đến trường.

  Cậu chớp mắt, trong lòng lại không khỏi cảm thấy mình thật sự rất thích hôn môi với Hoắc Kiệu.

  Thích tiếp xúc gần gũi với Hoắc Kiệu.

  …

  Hoắc Kiệu đưa Chử Duyên về nhà là vì muốn lấy cho cậu một chiếc khăn quàng cổ và găng tay.

  Đây là lần đầu tiên Chử Duyên bước vào phòng ngủ của Hoắc Kiệu.

  Phòng của Hoắc Kiệu rất rộng, phong cách trang trí cũng giống bên ngoài, toàn là đen trắng và xám, có vẻ hơi lạnh lùng.

  Giường của hắn cũng rất rộng, thoạt nhìn trông rất thoải mái.

  Dưới gầm giường có một tấm thảm mềm màu xám, một bàn cà phê tròn nhỏ và một chiếc ghế dài.

  Trong phòng hắn còn có một ban công nhỏ, không lớn lắm so với ban công bên ngoài, nhưng Chử Duyên nghĩ ban ngày có ánh nắng chiếu vào chắc là sẽ rất ấm áp.

  Ngoài ra, phòng của Hoắc Kiệu còn có một số đồ đạc khác.

  Ví dụ như có một tủ lạnh nhỏ để đựng đồ uống và một kệ sách bày một số cuốn sách và mô hình.

  Sau khi hỏi Hoắc Kiệu, Chử Duyên cầm một mô hình mẫu xe cổ điển trông rất tinh xảo lên nhìn.

  Cậu ngạc nhiên hỏi: “Hoắc Kiệu, trong phòng cậu còn có cái này nữa sao?”

  Hoắc Kiệu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Chơi hồi cấp hai. Lúc chuyển nhà người hầu tưởng tôi thích nên mang qua theo.”

  Chử Duyên "Ồ" một tiếng, nghĩ thầm những thứ trên đó có lẽ đều không hề rẻ.

  Cậu đang nhìn quanh thì thấy Hoắc Kiệu đang đi vào bên trong phòng.

  Là cái đuôi nhỏ trung thành của Hoắc Kiệu, Chử Duyên nhanh chóng đi theo hắn.

  Hoắc Kiệu hơi nhướng mày khi nhìn thấy Chử Duyên đi theo mình.


  Chử Duyên thấy vậy, cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: "Cái gì vậy?"

  Cậu chớp mắt: “Là kho báu bí mật của cậu hả?”

  Hoắc Kiệu: "... Không phải."

  Hắn mở cửa ra, rồi bật đèn tường lên.

  Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn tường chợt ùa xuống.

  Chử Duyên mở to mắt, thấy rõ cảnh tưởng trước mắt.

  Thật ra không có gì đáng xấu hổ, nhưng lại khiến Chử Duyên cảm thấy khiếp sợ.

  Chỉ thấy đây là... một phòng thay đồ còn lớn hơn cả căn nhà của Chử Duyên và Vương Mai ở phố Tiểu Bàng.

Chử Duyên chớp chớp mắt, không khỏi lại nhìn sang Hoắc Kiệu.

  Cậu ngơ ngác hiểu được lý sao tại sao trước đây Hoắc Kiệu không cho cậu vào phòng ngủ của hắn.

  Hoắc Kiệu tiếp nhận ánh mắt của Chử Duyên, bất đắc dĩ nói: “Đây là cách bố trí của căn nhà này.”

  Thật ra hắn cũng có một phòng thay đồ lớn ở nhà lớn của họ Hoắc, cho nên khi trang hoàng căn nhà này, người thiết kế đã giữ lại để xây thêm một phòng thử đồ giống như cũ.

  Hoắc Kiệu đã quen rồi, nhưng Chử Duyên vẫn cảm thấy có chút...

  Nghe Hoắc Kiệu nói vậy, Chử Duyên hiểu được mà gật đầu.

  Tin Hoắc Kiệu nói hay không không quan trọng, quan trọng là cậu cho rằng một người đẹp trai như Hoắc Kiệu cần rất nhiều quần áo.

  Nhiều lúc đi đến trung tâm mua sắm, cậu không khỏi nghĩ rằng bộ đồ này mặc trên người Hoắc Kiệu chắc là sẽ rất đẹp.

  Chử Duyên nghĩ rằng sau này khi cậu có tiền, cậu sẽ mua tất cả những bộ quần áo mà cậu cảm thấy phù hợp với Hoắc Kiệu!

  Hơn nữa, phòng thay đồ của Hoắc Kiệu cũng đủ khiến người ta hâm mộ.

  Chử Duyên không khỏi kêu lên khi nhìn thấy nhiều loại giày thể thao phiên bản giới hạn được đặt trên kệ đựng giày cao.

  Cậu cũng nhìn thấy đôi giày cậu tặng cho Hoắc Kiệu.

  Có lẽ đây là đôi giày rẻ nhất trong phòng thay đồ, nhưng nó lại được Hoắc Kiều đặt ở giữa.

Chử Duyên chớp mắt, cậu đi về phía đôi giày.

  "Cậu đặt đôi giày này ở đây sao."

  Cậu nhịn không được mà nhìn về phía Hoắc Kiệu.

  Hoắc Kiệu cong môi nói với Sở Ngôn:

  "Trong tất cả các đôi giày, đây là đôi mà tôi thích nhất."

  Chử Duyên ngơ ngác nhìn Hoắc Kiệu, lại một lần nữa dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc đẹp đẽ đến mức khiến cậu cảm thấy không chân thực.

  Sau khi suy nghĩ, cậu hỏi Hoắc Kiệu: "Vậy bây giờ tụi mình... đang yêu nhau đúng không?"

  Hoắc Kiệu nhướng mày: "Không muốn sao?"

  Chử Duyên vội vàng lắc đầu: "Không, không, không."

  Vành tai cậu đỏ bừng, thì thầm nói: “Tớ chỉ muốn… xác nhận lại một chút thôi.”

  Hoắc Kiệu nhìn cậu, mỉm cười: “Tụi mình chính thức hẹn hò rồi.”

  Hắn nói: “Bạn trai à.”

Đôi lời từ editor:

Éc, thiệt ra thì tui định thay đổi xưng hô khi hai đứa lên đại học á, hong biết mọi người thấy được hong, hay là thay đổi từ khi chính thức hẹn hò luôn nhỉ...

Từ tuần này về sau chắc tui dời thời gian đăng truyện sang thứ sáu quá, tại sang học kì II thì thay đổi thời khóa biểu rồi;-;

P/s: Mọi người đọc chương này có thấy lạ hong... Tui mới tìm được bản raw của bộ này á, nên là edit dựa theo bên đây hơi nhiều (Thì cũng gg dịch cả thôi, nhưng mà dễ bám sát nội dung hơn;-;)