Hoắc Kiệu vậy mà tặng quà cho cậu!!
Chử Duyên lập tức tỉnh dậy khỏi trạng thái mơ hồ.
Sau khi nhìn đến tin nhắn Hoắc Kiệu hỏi cậu “Muốn không”, Chử Duyên gần như là không hề nghĩ ngợi gì liền gõ chữ gửi cho Hoắc Kiệu.
[ Yan: Muốn muốn muốn ]
Gửi những chữ này xong, cậu mới nhớ tới chuyện trả lời câu hỏi trước đó của Hoắc Kiệu.
[ Ya: Tớ đang ở trong nhà ]
Sau đó tin nhắn của Hoắc Kiệu gửi qua.
[ H: Phát định vị đi ]
Chử Duyên hơi sửng sốt.
Cậu mở to hai mắt nghĩ chẳng lẽ Hoắc Kiệu muốn tới tìm cậu sao?
Ý nghĩ này làm Chử Duyên cảm thấy hơi vui, nhưng cậu lại sợ chính mình hiểu sai ý nên cậu liền hỏi Hoắc Kiệu:
[ Yan: Bây giờ tặng tớ liền hả? ]
Cậu chờ đợi, rồi mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Hoắc Kiệu.
[ H: Không tiện thì thôi ]
Chử Duyên: “!!!”
Cậu thầm nghĩ sao có thể thôi được! Cậu vội vàng đánh chữ gửi cho Hoắc Kiệu.
[ Yan: không có gì không tiện hết á ]
[ Yan: Con gấu nhảy nhót.jpg ]
[ Yan: 【 định vị • hẻm số bốn phía tây phố Tiểu Bàng 】 ]
[ Yan: Nhà tớ không dễ tìm lắm, tớ ra đầu hẻm chờ cậu ha ]
Thấy tin nhắn của Chử Duyên, Hoắc Kiệu dừng một chút, đôi mày vốn hơi cau lại khi nãy đã giãn ra không ít.
Hắn tìm cái túi cầm tay rồi mở ra, bỏ hộp vào.
Rồi hắn gửi tin nhắn cho Chử Duyên.
[ H: Tới rồi thì nói với cậu ]
-
Chử Duyên nhẹ nhàng đi tới đi lui ở đầu hẻm.
Khoé miệng cậu giương lên nhè nhẹ, đôi mắt sáng ngời như con nai con như có thể nói được, ngay cả người đi ngang qua đều có thể dễ dàng cảm nhận được cậu đang có tâm trạng rất tốt.
...!
“Tới rồi tới rồi, chính là con hẻm nhỏ bên phải phía trước đó.”
Tài xế taxi dừng xe ở ven đường, “Vào trong nữa thì xe khó đi lắm.”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng, lấy điện thoại ra thanh toán tiền cho tài xế.
Hắn đẩy cửa xe ra rồi xuống xe, một luồng không khí oi bức khó lòng giải thích được liền ập vào mặt hắn.
Hoắc Kiệu không khỏi hơi nhíu mày lại.
Hắn chưa từng đến nơi nào như vậy.
Những căn nhà thấp bé kiểu cũ chen chúc bên nhau, chỗ hồng chỗ xanh buồn cười như trang phục của chú hề.
Còn hẻm nhỏ vừa nhiều vừa hẹp.
Tháng tám trời không tối lắm, nhưng đứng ở mỗi đầu hẻm nhìn vào trong đều thấy có vẻ rất tối.
Bên trong thường xuyên truyền ra tiếng kêu của chó mèo hoang.
Gạch cũ trên tường bị rêu xanh che kín.
Trên xào phơi đồ treo bên ngoài cửa sổ trên tầng hai nhà ai còn phơi áo lót và quần xà lỏn.
Cũng không biết là nhà ai đang cãi nhau, giọng lớn đến mức hắn ở bên ngoài cũng có thể nghe được.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hoắc Kiệu rất khó tưởng tượng được ở Giang Châu còn có nơi thế này.
Dù hắn vẫn luôn biết điều kiện nhà Chử Duyên không tốt lắm, nhưng những gì trước mắt hắn chứng kiến được vẫn làm Hoắc Kiệu cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn hơi ủ dột mà thở ra một hơi, rồi đi đến phía trước theo phương hướng mà tài xế chỉ.
Mới vừa đi đến gần hẻm nhỏ, Hoắc Kiệu liền thấy được Chử Duyên.
Chử Duyên đứng ở đầu hẻm, thường quơ tay vỗ vào người một chút, hẳn là đang đập muỗi.
Hoắc Kiệu không khỏi nhíu mày.
Không phải hắn đã nói với Chử Duyên là khi nào tới hắn sẽ nói sao?
...!
Chử Duyên sợ Hoắc Kiệu không tìm tới nợ nên đã sớm ra đầu hẻm chờ.
Đêm hè muỗi hơi nhiều.
Chử Duyên vừa mới đập được một con muỗi, vừa ngước đầu lên liền nhìn thấy Hoắc Kiệu.
Đôi mắt cậu lập tức sáng ngời.
Cậu dùng sức vẫy tay với Hoắc Kiệu, bước nhanh đến chỗ của Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu cũng đi tới chỗ cậu.
Hai người gặp nhau dưới ánh đèn đường.
Chử Duyên rất vui vẻ.
Cậu cười chào hỏi: “Hoắc Kiệu, cậu đến rồi!”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng, nhíu mày hỏi, “Chờ lâu không?”
“Không lâu đâu.” Chử Duyên không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu.
Hoắc Kiệu nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy hẹn Chử Duyên ra vào thời gian này cũng không phải là một ý kiến hay.
Hẳn là hắn nên chờ đến khai giảng rồi trực tiếp đưa cho Chử Duyên luôn.
Chỉ là...!
Ánh mắt của Hoắc Kiệu dừng trên đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ của Chử Duyên, hắn cảm thấy tâm trạng lại trở nên bực bội.
“Tớ thấy quà rồi!”
Chử Duyên không chú ý tới tầm mắt của Hoắc Kiệu.
Cậu nhìn trên tay Hoắc Kiệu, rất dễ thấy được túi xách màu cam trên tay Hoắc Kiệu.
Bởi vì vui mừng nên đồng tử của Chử Duyên hơi trợn to.
Cậu xác nhận với Hoắc Kiệu, “Tặng tớ hả?”
Trong ánh mắt tràn đầy mong chờ của Chử Duyên, Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.
Hắn kiềm chế sự bực bội của mình lại, đưa túi qua cho Chử Duyên.
“Thấy trong một buổi lễ trao giải thiết kế, cảm thấy hợp với cậu nên mua.” Hoắc Kiệu thuận miệng giải thích.
Buổi lễ thiết kế kia mỗi năm đều sẽ bình chọn ra mười sản phẩm thiết kế ưu tú nhất, đồng thời cũng cung cấp phục vụ mua bán số lượng giới hạn cho khách mời đến hiện trường.
Hoắc Kiệu nhìn thấy nó thì đã quyết định mua ngay.
Chử Duyên vui vẻ nhận túi.
Cậu nhịn không được muốn biết xem Hoắc Kiệu tặng gì cho cậu.
Bởi vậy cậu ngượng ngùng hỏi Hoắc Kiệu: “Tớ có thể mở ra xem bây giờ không?”
“Chuyện này cũng hỏi à?” Hoắc Kiệu chậc một tiếng, “Muốn xem thì mở đi.”
“Thật tốt quá!” Chử Duyên nói.
Cậu cẩn thận lấy hộp từ trong túi xách ra.
Đây là một cái hộp dài màu xanh đen, trên hộp còn có một logo hình hành tinh nhỏ màu cam rất tinh xảo.
Bởi vì hộp trên tay không nặng, cũng không có bất kỳ nhắc nhở nào nên trong chốc lát Chử Duyên không đoán ra được đây là cái gì.
Cậu lại tiếp tục mở hộp ra.
Bên trong hộp dài còn có hộp khác, tổng cộng là ba cái.
Hai cái hộp nhỏ màu trắng, còn có một cái hộp màu cam, đều rất đẹp.
Càng lúc Chử Duyên càng có cảm giác đang mở quà.
Cậu chớp mắt.
Cậu mở ra cái hộp dài trước, sau khi lấy ra thì phát hiện đó là một cái ly nước màu xanh đen trông rất có khuynh hướng cảm xúc, trên thân ly còn có logo hành tinh nhỏ màu cam giống bên ngoài hộp.
“Cái ly đẹp quá!” Chử Duyên nhịn không được mà khen ngợi một tiếng.
Cậu lại mở ra hai hộp nhỏ kia.
Bên trong hai hộp nhỏ này đều có tờ hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Anh.
Nhìn dưới ánh đèn đường, Chử Duyên phát hiện một cái trong đó là hộp trà, dùng để bỏ lá trà, túi trà và các món cần ngâm nước vào, công dụng là có thể lọc tốt, rất tiện lợi.
Một hộp còn lại là tầng cách nhiệt, cái ly nó bao phủ có thể được giữ ấm trong thời gian dài, rất hữu dụng trong những ngày trời lạnh.
Chử Duyên không khỏi kinh ngạc mà chớp mắt.
Cái ly nhựa của cậu không thể giữ ấm được.
Nhưng bây giờ cách mùa đông còn rất lâu, cả Chử Duyên cũng chưa nghĩ đến chuyện này.
Hoắc Kiệu lại tặng cho cậu cái ly có công dụng giữ ấm, hơn nữa ngay cả chuyện cậu ngâm trà hoa cúc hắn cũng có chú ý tới.
Chử Duyên càng nghĩ càng cảm thấy Hoắc Kiệu tốt quá.
“Sao cậu nghĩ đến chuyện tặng cái ly này cho tớ thế?”
Cậu rất cảm động mà nói: “Cảm ơn cậu nha.”
Hoắc Kiệu trầm mặc một lúc, rồi sau đó mới chậm rãi mở miệng.
“Không cần cảm ơn.” Hắn nói.
“Tại cái ly của cậu xấu quá thôi.”
Chử Duyên: “...?”
Cậu ngây người, thầm nghĩ hoá ra đôi lúc cậu cảm giác được tầm mắt của Hoắc Kiệu dừng trên cái ly của cậu không phải là ảo giác...!
Nghĩ một lúc, Chử Duyên cố chấp giải thích, “Thật ra nó đã đẹp nhất trong đám anh chị em của nó rồi.
Hơn nữa quan trọng nhất là nó rất rẻ...”
Nhìn dáng vẻ Chử Duyên nghiêm túc giải thích, Hoắc Kiệu không khỏi cười một tiếng.
Hắn xoa đầu Chử Duyên, “Tôi biết rồi.”
Chử Duyên ngoan ngoãn nhìn hắn, không nói gì.
Đôi mắt của Chử Duyên rất lớn, tròng mắt rất đen.
Khoé mắt của cậu hơi rũ xuống.
Lúc mở to hai mắt nhìn người khác, dấu vết của mắt hai mí rất rõ ràng, đuôi mắt và lông mi ở cạnh nhau trông có vẻ vừa đen vừa dài.
Hoắc Kiệu đối diện với cậu một lúc, tầm mắt lại không thể không chế được mà dừng ở trên đôi môi sưng đỏ của Chử Duyên.
Hắn lại cảm thấy bực bội lần nữa.
Hoàn cảnh sinh hoạt, quá trình trưởng thành của Chử Duyên khác hoàn toàn với hắn.
Cậu hẹn hò với ai, hôn môi với ai, mấy chuyện đó có quan hệ gì với hắn đâu chứ?
Tưởng tượng như vậy, Hoắc Kiệu đột nhiên cảm thấy rất không thú vị.
Hắn hời hợt nói: “Vậy tôi về trước.”
Nghe Hoắc Kiệu nói vậy, Chử Duyên hơi ngây người.
Lời nói đã bồi hồi trong lòng thật lâu liền nói ra theo bản năng.
“Cậu muốn đến nhà tớ ngồi một lúc không?”
Hoắc Kiệu nao nao.
*Nao nao: (tâm trạng) có cảm giác nôn nao do hơi lo sợ, không yên lòng hoặc hơi xao động vì một cảm xúc nào đó.
Chử Duyên dẹp hộp vào lại túi, rồi ôm túi một cách trân trọng, lại dùng một bàn tay khác nắm lấy cánh tay của Hoắc Kiệu.
“Đi thôi đi thôi, tớ còn chưa có mời cậu uống nước nữa!”
Hoắc Kiệu nhìn cậu một cái, hỏi: “Dì không ở nhà à?”
Chử Duyên cười, “Mẹ tớ còn chưa về, chỉ có mình tớ ở nhà thôi, cậu cứ đến đi.”
Vì thế Hoắc Kiệu liền đi theo Chử Duyên trở về nhà.
Chung cư nhà Chử Duyên...!Thật sự không thể gọi là chung cư.
Cũng may trên đường đi đến đây Hoắc Kiệu đã có thể đạt được trạng thái không đổi sắc mặt.
Chử Duyên dẫn hắn đi vào hàng hiên rất hẹp, rồi dặn dò Hoắc Kiệu: “Hơi hẹp chút, cậu cẩn thận tí nha.”
Bởi vì lớp sơn trắng trên tường bị tróc ra quá nhiều, liếc mắt một cái là thấy rất nhiều chỗ loang lổ, Chử Duyên lo Hoắc Kiệu cọ phải thì sẽ làm dơ quần áo.
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.
Hàng hiên chỉ có vài tia sáng rải rác xuyên vào, hắn không khỏi hỏi, “Hàng hiên bên mấy cậu không có đèn à?”
“Có,” Chử Duyên nói: “Nhưng mà không tiện dùng lắm, phải có âm thanh rất lớn mới có thể sáng được.”
Cậu ngượng ngùng cười, “Nhưng mà hàng hiên không cách âm tốt, âm thanh quá lớn sẽ làm phiền hàng xóm.”
“Nhưng mà tới tầng hai là tốt rồi,” cậu an ủi Hoắc Kiệu, “Cách mỗi tầng đều có cửa sổ tam giác nhỏ, sẽ không quá mờ.
Hơn nữa cũng không phải là đèn ở tầng nào cũng không tiện dùng.”
Hoắc Kiệu không biết nói cái gì, đành phải “Ừm” thêm một tiếng.
“Cậu nhìn bên kia kìa,” Chử Duyên đột nhiên nói với hắn, “Xe đạp của tớ khoá ở bên đó.”
Hoắc Kiệu liền nhìn thoáng qua hướng Chử Duyên chỉ.
Chỉ thấy con hẻm ở dưới thang lầu thấp bé đậu vài chiếc xe đạp.
Hắn miễn cưỡng thấy được xe của Chử Duyên cũng là một trong số đó.
Hoắc Kiệu: “...”
Hắn nghĩ, rốt cuộc hắn đã tìm được nguyên nhân vì sao xe của Chử Duyên lại cũ nát như vậy.
-
Nhà của Chử Duyên ở tầng bốn.
Mà chung cư này tổng cộng cũng chỉ có năm tầng.
So với tầng dưới, tầng nhà bọn họ sạch sẽ hơn, sáng sủa hơn nhiều.
Cửa nhà của Chử Duyên là kết cấu hai lớp kiểu cũ.
Bên ngoài là cửa sắt màu xanh phòng chống kẻ trộm, bên trong là cửa gỗ màu đỏ.
Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên dùng chìa khoá lần lượt mở ra hai cánh cửa, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác rất khó nói.
Hắn có tò mò về nơi mà Chử Duyên ở, nhưng lại không muốn nhìn thấy hoàn cảnh nhà cậu kém cỏi quá.
Tuy hắn biết điều kiện nhà Chử Duyên không tốt, nhưng lúc ở cùng Chử Duyên, Hoắc Kiệu lại không cảm nhận được chỗ nào trên người cậu kém hơn những người khác.
Cho đến khi Hoắc Kiệu đi đến phố Tiểu Bàng.
Lúc nghĩ như vậy, Chử Duyên đã mở cửa gỗ bên trong ra.
Cậu xoay người cười với Hoắc Kiệu, “Hoan nghênh tới nhà tớ làm khách nha.”
Nụ cười tươi của Chử Duyên vừa trong sáng vừa ôn hoà.
Mà nhà của cậu, cũng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Hoắc Kiệu.
Phòng khách rất nhỏ, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn hết rồi.
Hoắc Kiệu có thể nhìn ra trang trí trong nhà Chử Duyên rất đơn giản, gần như là không có gì trưng bày, càng không có cảm giác được thiết kế.
Nhưng có loại cảm giác ấm áp ngoài ý muốn.
Chử Duyên đưa cho hắn một đôi dép lê mới.
Nhìn Hoắc Kiệu thay dép xong, cậu cười, “Vừa chân nhỉ.”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.
Chử Duyên tiếp đón hắn, “Cậu ngồi trên sô pha trước đi, tớ xắc dưa hấu cho cậu ăn.
Ò đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên.
Hoắc Kiệu nhìn cậu chạy tới dựa vào một góc tường, đẩy một cây quạt đứng ra.
“Nóng lắm đúng không?” Chử Duyên nói: “Đành làm phiền cậu tạm chấp nhận chút, sức gió của cây quạt điện này cũng còn ổn.”
Hoắc Kiệu hoài nghi nhìn thoáng qua cây quạt vừa nhìn đã biết là có tuổi đời rất lớn kia.
Chử Duyên cười, “Thật đó, bé Hắc rất hữu dụng.”
Cậu điều chỉnh nút đến mức lớn nhất, quạt liền chậm rãi xoay xoay.
Hoắc Kiệu: “...”
Được rồi, hắn miễn cưỡng tin vậy.
Chử Duyên muốn mời Hoắc Kiệu uống nước, nhưng bỗng nhiên cậu lại nghĩ đến chuyện cậu đã quên mua đồ uống!
Cậu hơi ngây người, đành phải nói với Hoắc Kiệu: “Nhà tớ không có đồ uống, có thể cho cậu uống nước sôi để nguội không?”
Hoắc Kiệu cũng không có gì không thể.
Hắn nói: “Có thể.”
Chử Duyên liền đi rửa sạch ly, rót một ly nước cho Hoắc Kiệu.
Sau đó cậu lại lấy dưa hấu đã được làm lạnh trong tủ lạnh ra, đi đến phòng bếp xắc.
Phòng bếp nhà bọn họ rất nhỏ, vậy nên chỉ có thể đặt tủ lạnh ở phòng khách thôi.
Chử Duyên xắc dưa hấu xong rồi bày ra mâm bưng ra, cậu tiếp đãi Hoắc Kiệu: “Cậu ăn đi.”
Hoắc Kiệu rũ mắt cầm một miếng lên, hắn cắn một miếng.
Dưa hấu rất lạnh cũng rất ngọt, mang cho Hoắc Kiệu một loại cảm giác đặc biệt trong cái nóng bức của mùa hè này.
Hắn nhìn Chử Duyên, “Cậu ở đây lâu rồi sao?”
Chử Duyên gật đầu, “Khoảng chừng lúc năm tuổi thì dọn đến đây, ở mười mấy năm.”
Hoắc Kiệu liếc cậu một cái, “Trước năm tuổi thì sao?”
“Chắc là ở trọ á.”
Chử Duyên nghĩ đến những ký ức trong đầu, “Hình như khi tớ còn nhỏ thì thường chuyển nhà, sau đó cha mẹ tớ mới cắn răng mua căn hộ này.”
Thật ra tuy căn hộ này là phòng an trí, ngay cả giấy tờ bất động sản cũng không có, nhưng năm đó cũng đã ngốn rất nhiều tiền của cha mẹ nguyên thân.
Năm đó cha mẹ nguyên thân nỗ lực làm việc, rồi mượn thêm tiền từ họ hàng, cuối cùng chắp vá đủ thứ mới mua được căn hộ này.
Chỉ là sau khi mua xong không bao lâu, cha của nguyên thân đã đột ngột qua đời vì quá mệt nhọc, một mình Vương Mai vất vả nuôi lớn nguyên thân, nhưng vì mấy năm trước vẫn còn chưa trả hết tiền đi mượn nên quan hệ với họ hàng cũng không tốt lắm.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Chử Duyên đều sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng Hoắc Kiệu tới nhà làm khách, cậu không muốn cảm xúc của Hoắc Kiệu trở nên không tốt bởi vì cậu.
Bởi vậy nên Chử Duyên không nói về đề tài này nữa.
Cậu nghĩ đến chuyện trong nhà vẫn còn trái lựu, liền nói với Hoắc Kiệu: “Cậu muốn ăn lựu không?”
Hoắc Kiệu ngại ăn lựu phiền phức nên nói ngay: “Lười lột.”
Chử Duyên cười, “Tớ lột cho cậu, hạt lựu ngon lắm.”
Cậu tìm trái lựu rồi cắt ra, gỡ từng hạt lựu màu đỏ bên trong ra.
Ngón tay của Chử Duyên trắng nõn thon dài, động tác lúc gỡ hạt lựu ra rất nhẹ, cũng rất tinh tế.
Cậu gỡ ra rất nhiều đặt trong lòng bàn tay, rồi sau đó mở bàn tay ra hướng cho Hoắc Kiệu, “Cậu ăn đi.”
Thịt quả đỏ hồng ở trong lòng bàn tay trắng nõn có hơi phiếm hồng của cậu, đột nhiên liền có một loại đẹp đẽ không nói nên lời.
Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên, đột nhiên hỏi: “Cậu cũng lột hạt lựu cho bạn trai cậu sao?”
Đôi lời từ editor:
Ủa đó giờ tui tưởng cái ly là cái ly thiệt chớ, tự nhiên hôm nay edit cái chợt nhận ra có gì đó sai sai...!Thật ra cái ly là cái bình đúng hong;-;? Chắc thế rồi, tui lại phải đi sửa đây~
P/s: Hí hí, hình như có ai đó đã ghen~.