Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi

Quyển 2 - Chương 74: “Chẳng nhẽ còn có ai khác”




Edit: Sa

Beta: Dii

_______________

Quyên tặng một tòa nhà là sự thật, Diệp Lệnh Uý làm kiểm điểm cũng là thật.

Hiệu trưởng ngồi trên bục, mắt cũng không dám nhìn xuống, nhìn nhiều thêm thì sợ rằng nhà của thầy cũng không còn.

Diệp Lệnh Uý hà hơi, hoạt náo viên bóng rổ giẫm lên nhịp điệu đầy sức sống. Khu đất trống gần sân thể dục nhất là lều của từng lớp, đỏ ra đỏ, xanh ra xanh.

“Mày bị bắt yêu sớm hả?” Diệp Huyến đến chỗ cậu hỏi.

“Em bất cẩn.” Diệp Lệnh Uý nói: “Anh đến rồi à? Anh cả cũng đến hả?”

“Anh ấy quyên tặng cho trường mấy đứa một toà nhà, sao anh ấy không được đến?” Hai tay Diệp Huyến đút trong túi, hắn ngừng một lát rồi lại nói: “Anh đặt trà sữa cho lớp mấy đứa rồi… Đợi lát nữa người ta đưa đến cổng trường, mày bảo cái tên đần kia ra lấy đi.”

Diệp Lệnh Uý ngây người: “Tên đần nào cơ?”

Diệp Huyến nhìn về phía mấy hàng người trên sân khấu, Diệp Lệnh Uý nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy Cao Lâm Hạo.

“…”

Vậy mà cách gọi này lại chuẩn phết.

“Anh đi trước đây, đoán chừng anh cả cũng sắp đi rồi, hai anh đều bận việc, nhưng anh ấy bị hiệu trưởng kéo đi uống trà.” Diệp Huyến nói xong trong một hơi. Hắn lại quay đầu, nhìn khắp xung quanh một hồi, sau cùng không nhịn được nói: “Trong lều lạnh thế? Hồi nãy mày làm gì?”

“Em làm tiếp viên.”

“Làm tiếp viên?” Diệp Huyến sững sờ, lập tức nói với vẻ khó tin: “Trung học số ba điên à?’

“Không phải.” Diệp Lệnh Uý lắc đầu: “Là ngồi ở đó, đến lúc ai có nhiều phiếu bình chọn đẹp trai hơn thì sẽ có tiền thưởng.”

“Tiền thưởng thuộc về ai?”

“Lớp tụi em.”

Diệp Huyến cau mày: “Thế chẳng đáng.”

“Anh hai à anh dài dòng quá.” Diệp Lệnh Uý cũng cau mày theo, hơn nửa khuôn mặt bị che trong khăn quàng. Cậu không thi hạng mục nào nên mặc dày một chút, Diệp Huyến nhìn mà còn thấy hơi ít.

“Được rồi được rồi, anh đi đây.” Diệp Huyến vẫy tay: “Nhớ bảo thằng nhóc đần kia lấy trà sữa, số điện thoại anh điền số mày. Cuối tuần mày còn phải đến bệnh viện tái khám, đừng quên đó.”

“Anh với anh Nghiêm Bách sao rồi?” Diệp Lệnh Uý chợt hỏi.

“Cậu ấy đi rồi, chẳng thế nào cả.”

Diệp Lệnh Uý cạn lời: “Không phải anh ấy thích anh à?”

Nói đến chuyện của người khác, Diệp Huyến sẽ lạnh nhạt hơn nhiều: “Thích anh là chuyện của cậu ấy, anh cũng không cảm thấy xui xẻo, mày là em trai anh mà mày còn lo cho người khác?”

“Xui xẻo?”

“Anh không thích cậu ấy,” Diệp Huyến ngừng một chốc: “Cũng không thể nói thế. Mày không biết đâu, Nghiêm Bách là con một trong nhà, anh thì chẳng sao, trên anh còn có anh cả, bên dưới còn có mày, cậu ấy thì không được, không nói chuyện này nữa, là số trời cả rồi.”

Diệp Lệnh Uý nói xa xôi: “Anh hai, anh chắc chắn sẽ hối hận.”

“Bây giờ anh rất hối hận.” Giọng điệu của Diệp Huyến lạnh lùng: “Nhưng không có cách nào cả, anh vốn dĩ cũng không tính để cậu ấy đua xe cùng anh cả đời, sớm hay muộn gì anh cũng phải bảo cậu ấy xéo về nhà thôi.”

Diệp Lệnh Úy nhìn Diệp Huyến thế này thì trong lòng thấy hơi phức tạp. Ba mẹ rời đi lúc Diệp Sầm 16 tuổi, đạo lý nên dạy đã dạy rồi, sau này lại có Diệp Tổ Mẫn đưa anh theo cùng, bản thân anh từng thất bại cũng rút ra được bài học, ít nhất anh sẽ không làm ra chuyện khiến mình hối hận.

Nhưng Diệp Huyến không phải vậy, ba mẹ rời đi lúc hắn ba tuổi, không có Diệp Tổ Mẫn chỉ dạy, Diệp Sầm cũng không có thời gian quản hắn, nói cách khác, hắn là một người rất hoang dã.

“Anh hai, anh đừng làm ra chuyện khiến mình hối hận.” Diệp Lệnh Uý rụt vào trong khăn quàng, giọng nói nghe ồm ồm: “Nghiêm Bách đua xe với anh nhiều năm vậy rồi, anh nói đuổi người ta đi thì đuổi người ta đi luôn, còn chả hỏi anh Nghiêm Bách có đồng ý hay không.”

“Cần cậu ấy đồng ý làm gì?” Diệp Huyến nói: “Bản thân mày yêu sớm bị bắt còn không biết ngại mà nói anh. Anh đi đây, không nói với mày nữa.”

Diệp Huyến gần như là hoảng loạn bỏ chạy.

Diệp Lệnh Uý: “…”

Bây giờ đã có không ít người ngồi trong lều, bên cạnh chất một đống nước uống, còn có cả đường trắng đường glucose. Lớp phó thể dục vì giữ cậu ở lại nên tự trả tiền mua một cái máy sưởi Mặt Trời Nhỏ, rút nguồn điện của máy tự phục vụ bên ngoài, dẫn ổ điện hơn mười mét nối đến đây, không ít người ngồi xổm ở lều lớp họ hưởng ké Mặt Trời Nhỏ.

“Có thể đừng hưởng máy sưởi của lớp tụi tui không, bảo lớp trưởng lớp mấy người bỏ tiền túi ra làm đi.”

“Cậu xem cậu thế này không phải là xem nhau như người ngoài à, Trung học số ba vốn là người một nhà, lớp tụi tui không có tiền, lớp tụi tui lấy đâu ra tiền?”

“Đúng ha, lớp một mấy cậu hôm nay một khoản tiền thưởng ngày mai một khoản tiền thưởng, đáng tiếc lớp nghèo như tụi tui chỉ có chi phí mấy trăm tệ thôi. Lần trước người ta còn nhân hoá mỗi một lớp trong diễn đàn, lớp số 1 mấy cậu lại là sếp tổng đó, lớp tụi tui thì xin ăn dưới cầu vượt.”

“…”

“Ai bảo người đứng nhất khối ở lớp tụi tui chi? Ai bảo Diệp Lệnh Uý ở lớp tụi tui chi? Anh cả của cậu ấy là nhà đầu tư của tụi tui hahahahahaha.”

“Em trai của nhà đầu tư lớp mấy cậu đến rồi.”

Lớp phó thể dục vội vàng xua người đi, dọn một cái ghế nhỏ: “Mời cậu chủ nhỏ ngồi ạ.”

Cao Lâm Hạo và Trần Phong Bảo và cả Lý Kính chụm đầu chơi game. Thấy Diệp Lệnh Uý đến, họ gọi cậu chơi cùng, Diệp Lệnh Uý lắc đầu: “Tôi không biết chơi.”

“Đơn giản lắm, cậu cứ nhấn kỹ năng là được.” Cao Lâm Hạo đụng vai Diệp Lệnh Uý, dùng mi mắt ra hiệu với cậu: “Cậu thông minh thế này mà, chỉ cần chơi cùng tụi tôi một lần, bảo đảm là được.”

“Vậy tôi thử xem.”

“Vậy chúng ta đi với nhau, tụi mình tìm thêm mấy người nữa, mười người cùng chơi, chúng ta pk.”

“Được đó, đến nào đến nào!”

Cao Lâm Hạo và Diệp Lệnh Uý thêm bạn tốt, cùng chung nhân vật anh hùng, năm phút sau.

“Tôi muốn chọn Lý Bạch, người này khá đẹp trai.”

Cao Lâm Hạo thò đầu: “Nhân vật Lý Bạch này hơi khó điều khiển, nếu không thì cậu chọn ai đơn giản hơn chút, hậu duệ Lỗ Ban gì đó.”

“A Kha thì sao?”

“Nhân vật này cũng khó chơi.”

“Tôn Ngộ Không đi, nhân vật này kinh điển.”

Cao Lâm Hạo lại lần nữa cau mày: “Cái này…”

Diệp Lệnh Uý nhàn nhã lướt tiếp, lướt đến Lan, đôi mắt cậu sáng lên: “Cái này nhé, bạn trai tôi cũng là chữ Lan này.”

Mọi người: “…”

Mười phút sau.

“Nếu cậu đi qua đối diện, nhìn thấy người khác mà cậu đánh không lại thì chạy, không có máu thì về thành.”

“Cậu đừng đứng dưới tháp rồi không cử động, tháp sẽ tấn công cậu.”

“Đội đối diện có ý gì hả, năm người mấy cậu đuổi theo Lan là sao? Đánh không lại nên bắt nạt Diệp Lệnh Uý hả?”

Sau cùng, họ đã chơi thành mọi người đồng thời quăng game cho Diệp Lệnh Uý. Diệp Lệnh Uý có thể một đường đẩy tháp của bên đối thủ, đứng bên cạnh Crystal Man nhấn kĩ năng, bọn họ đều nhắm mắt làm ngơ.

“Tụi mày đang làm gì đó?”

“Tụi nó đánh Lan.” Cao Lâm Hạo tố cáo.

Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Uý đẩy tháp đến nỗi không biết có người đến bên cạnh mình: “…”

Hắn ngồi xổm xuống, duỗi tay sưởi ấm trên Mặt Trời Nhỏ. Hắn chạm vào ngón tay Diệp Lệnh Uý, vẫn ổn, sưởi đến mức ấm áp dễ chịu, mọi người đều quan tâm sức khỏe của cậu, không giành Mặt Trời Nhỏ với cậu.

“Sao anh đến đây? Không phải anh ở trên bàn chủ tịch chọn kịch bản cổ vũ hả?” Tay Diệp Lệnh Uý bị chạm một hồi mới biết Phí Lan đến, cậu chào hỏi một câu rồi lại cúi đầu say mê chơi game.

“Lạnh quá. Anh qua đây trông em.” Ánh mắt Phí Lan rơi trên bên mặt của Diệp Lệnh Uý, mặt cậu cũng được Mặt Trời Nhỏ chiếu vào, đường nét khuôn mặt được tia sáng màu ấm phác hoạ cực kỳ dịu dàng.

“Khi nào em mới qua?”

“Hì hì.” Cao Lâm Hạo cười ra một cái bong bóng nước mũi.

Phí Lan: “…”



Tiểu Tranh Tử là hoạt náo viên bóng rổ. Bởi vì cô bé thường phải lộ mặt nên bên trong cô vẫn mặc một cái váy nhỏ, lúc qua đây thì khoác áo phao, trông giống như một con chim cánh cụt tròn vo. Vừa đúng lúc Diệp Lệnh Uý chơi xong một trận game, thấy Tiểu Tranh Tử đến cậu bèn đẩy Mặt Trời Nhỏ qua, răng lợi Tiểu Tranh Tử đã run cầm cập.

“Phí Lan đi rồi hả?” Diệp Lệnh Uý muộn màng nhận ra.

Cao Lâm Hạo: “Cậu tiêu rồi, lúc anh Lan đi còn hừ một tiếng đó.”

“Đó không phải là hừ, đó là cười lạnh lùng.” Trần Phong Bảo sửa lại.

“Đó không phải là cười lạnh lùng, đó là cười như không cười.” Lý Kính tiếp tục sửa. 

“Biết rồi, để tôi qua tìm anh ấy.” Diệp Lệnh Uý nhìn cuộc gọi đến trên điện thoại, nghe máy xong thì nhìn Cao Lâm Hạo: “Anh hai tôi mua trà sữa cho lớp mình, một mình tôi cầm không hết, cậu có muốn đi với tôi không?”

Cao Lâm Hạo ngây người: “Cho lớp tụi mình?”

“Lớp tụi mình?”

“Lớp tụi mình?”

“Lớp tụi mình?”

Ánh mắt một đám người vây quanh Mặt Trời Nhỏ sáng bừng lên: “Lớp tụi mình?”

Diệp Lệnh Uý gật đầu: “Đã đến rồi, đang ở cổng trường.”

Lớp phó thể dục đứng lên, phủi cái quần không dính bụi: “Sao tụi tôi không biết ngượng để cậu chủ nhỏ vất vả được? Việc nặng nhọc như lấy trà sữa này tôi thích hợp lắm.”

Cao Lâm Hạo chen với cậu: “Tôi đi.”

“Mấy cậu thật là, đều là học sinh ngoan cả, để tôi đi, nhưng nói trước nhé, tôi muốn uống hai ly.”

“…”

Trà sữa được một đám người ôm đến, đựng trong mấy thùng carton to. Ly của Diệp Lệnh Uý và Phí Lan có đựng trong túi, Cao Lâm Hạo lấy ly của Diệp Lệnh Uý đưa cho cậu rồi nhanh chóng chạy đến đưa cho Phí Lan.

“Vẫn còn nóng nè.”

“Anh hai Diệp tốt quá trời!”

Trong tay Phí Lan là một ly trà sữa khoai môn. Mùa đông hắn mệt rã rời, khăn quàng quấn từ phía sau lên phía trước, chỉ để lộ hai con mắt. Cái ghế chuyển đến từ phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, đệm lót dày dặn, Phí Lan lười biếng làm tổ bên trong rồi ngáp.

“Phí Lan ơi, anh xem tờ bản thảo cổ vũ này ổn không?” Cậu đàn em học lớp 11 ngồi ở bên cạnh đưa một tờ bản thảo cổ vũ cho Phí Lan.

Phí Lan liếc mắt nhìn: “Cực kỳ ổn.”

Tay vẫn còn đút trong túi.

Trần Nhược Tinh: “…”

Phí Lan ngáp liên tục, tay Trần Nhược Tinh xấu hổ dừng giữa không trung, sau cùng cậu ta rút tay về. Chắc là cậu ta bị cảm lạnh, hơi nghẹt mũi, cậu ta khẽ khịt mũi, giọng điệu hơi kỳ lạ: “Đàn anh còn chẳng thèm nhìn…”

Phí Lan lại nhìn tờ giấy một cái: “Rất tốt, không tệ.”

Còn qua quýt hơn.

Vốn dĩ Phí Lan ngồi ở đây là do Phương Khả Mông làm. Anh cũng không mong hắn có thể làm gì thật, chủ yếu là ngồi ở đó thì sẽ được năm trăm tệ tiền thưởng.

Trần Nhược Tinh nhìn người xung quanh mỗi người bận một việc, cậu ta cắn răng, hạ giọng nói: “Đàn anh ơi, lần trước anh đã từ chối lời tỏ tình của em, anh nói với em anh không muốn yêu đương, nhưng hôm nay anh lại làm kiểm điểm, anh, anh…”

Cuối cùng Phí Lan cũng mở mắt, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào Trần Nhược Tinh: “Ai cũng biết không muốn yêu đương là lý do từ chối tỏ tình hữu dụng nhất.”

Trần Nhược Tinh: “…”

Cậu ta cúi đầu với vẻ đầy xấu hổ. Một lúc lâu sau, Trần Nhược Tinh lại dồn hết can đảm thêm lần nữa: “Người yêu của anh là Diệp Lệnh Uý phải không, em từng thấy ảnh chụp của hai người trong diễn đàn.”

Phí Lan hờ hững nói: “Chẳng nhẽ còn có ai khác?”

Không phải Diệp Lệnh Uý, còn có thể là ai khác?

“Đúng thế, chẳng nhẽ còn có ai khác?” Một giọng nói chợt xuất hiện bên tai, Trần Nhược Tinh bị dọa nhảy dựng. Cậu ta quay đầu nhìn về phía sau, một đôi mắt sáng như muôn vàn vì sao nhìn cậu ta, đối phương nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với cậu.

Diệp Lệnh Uý cực kỳ tự nhiên nhét tay vào trong cổ Phí Lan: “Em lạnh…”

Cậu vừa mới từ trong lều qua đây, tay vẫn còn ấm, nhưng nhiệt độ vẫn thấp hơn nhiệt độ cơ thể, Phí Lan nhìn cậu: “Em chán sống rồi à?”

Hết chương 74.