Tiễn Ý Ý cầm báo cáo kiểm tra phát ngốc cả đêm.
Cô thế nào cũng không nghĩ đến, mình với tiểu thúc… sẽ là cha con ruột.
Thế nhưng chủ nhiệm Trần cũng đã nói rất rõ ràng, xét nghiệm ADN giữa cô và tiểu thúc là thật. So sáng hai hàng mẫu ADN với nhau, xác định đúng là quan hệ cha con ruột thịt.
Tiễn Ý Ý ngủ không được liền ngồi ở trêи giường, ngốc nghếch nhìn chằm chằm báo cáo.
Cái báo cáo này, giống như là giải thích cho rất nhiều câu hỏi mà từ trước tới giờ cô vẫn thắc mắc.
Nói thí dụ như, vì cái gì mà ông nội lại nói, cô phải là đứa nhỏ của Tiễn gia mới đúng, nói cô cùng bà nội có bề ngoài rất giống nhau.
Còn có mẹ của cô.
Người phụ nữ đã lẻ loi một mình sinh cô ra ở bệnh viện, sau đó bởi vì xuyết huyết nhiều mà qua đời.
Còn có mối tình đầu của Tiễn Thiếu Trầm.
Tiễn Thiếu Trầm bởi vì mối tình đầu mà xảy ra tranh cãi với Tiễn lão gia tử, cũng là bởi vì cô gái đó biến mất là hắn đã bỏ nhà đi nhiều năm.
Hằng năm hắn đều sẽ tới sa mạc, hẳn là nơi mà mối tình đầu của hắn muốn tới.
Những năm tháng sau này của hắn, đều mang theo bóng dáng của cô gái đó.
Trước đó cô và Hà Ứng Hoan còn suy nghĩ biện pháp giúp đỡ tiểu thúc tìm được mối tình đầu của hắn, sau đó Hà Ứng Hoan lại nói, tra ra được mẹ của cô.
Lúc ấy cô còn tưởng rằng đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không nghĩ đến họ sẽ thật sự tìm được.
Chỉ là bên dưới đó, lại không hề nghĩ đến một tầng này.
Cái này khiến cho người ta không biết phải làm sao.
Cho tới nay cô đều cho rằng mình chỉ là người ngoài, dựa vào tình yêu của ông nội và tiểu thúc dành cho mà ở lại Tiễn gia.
Lại không nghĩ tới mình lại thật sự là một phần tử của gia đình này.
Một đêm quá hỗn loạn, đều là Lương Quyết Thành cố gắng dỗ dành cô mới khiến cho cô chợp mắt được một chút.
Không biết qua bao lâu, Lương Quyết Thành gõ cửa, sắc mặt của anh so với Tiễn Ý Ý trầm ổn hơn nhiều.
“Ý Ý, tiểu thúc… tỉnh rồi.”
Sau khi ném qua một tin tức kinh thiên động địa, người ngây ra không chỉ có một mình Tiễn Ý Ý.
Lương Quyết Thành chỉ biết tới chuyện Tiễn Ý Ý bị ôm nhầm, để nhân sinh của cô xuất hiện một ngã rẽ lớn, không nghĩ đến ở trêи ngã rẽ đó, còn có chuyện khiến người ta bất ngờ hơn thế nữa.
Chỉ là anh khôi phục được nhanh hơn cô một chút.
Hiện tại nhất định là Tiễn Ý Ý rất loạn, Tiễn Thiếu Trầm vẫn còn đang nằm trêи giường bệnh, chỉ có anh mới có thể làm người đáng tin cậy một chút mà thôi.
Tiễn Ý Ý nhìn thấy Lương Quyết Thành, miệng liền méo một cái, vương tay với anh.
“Ôm em.”
Tâm Lương Quyết Thành như nhũn ra, bước nhanh tới đem người ôm chặt vào lòng, dỗ dành: “Không có việc gì, đừng sợ.”
Tiễn Ý Ý tựa vào trong lòng anh, có chút mờ mịt.
“Em không sợ… chỉ là có chút… không biết làm thế nào.”
Trước kia là cháu gái của người ta, bây giờ lập tức biến thành con gái của người ta, Tiễn Ý Ý còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.
Quá bất ngờ, cũng quá khiến cho người ta trong khoảng thời gian ngắn khó tiếp thu được.
Lương Quyết Thành dỗ dành Tiễn Ý Ý trong chốc lát, Tiễn Ý Ý hít sâu một hơi, đứng thẳng người lên.
Tiễn Thiếu Trầm đã tỉnh, vô luận thế nào, cô cũng không thể trốn ở chỗ này.
Tiễn Ý Ý đem phần báo cáo kia cất đi, đi tới phòng bệnh của Tiễn Thiếu Trầm.
Hai ngày nay Tiễn Thiếu Trầm đềm lâm vào hỗn loạn, nửa tỉnh nửa mê, ngẫu nhiêm mở mắt đều có thể nhìn thấy người ngồi bên cạnh trông chừng mình, chỉ là không có cách nào nói chuyện.
Lại trải qua một ngày nghỉ ngơi, so với lúc trước thì tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Lương Quyết Thành hỗ trợ nâng cao đầu giường của hắn lên, Tiễn Ý Ý tiếp nhận đồ ăn người ta mang tới cho bệnh nhân, đặt ở trêи bàn nhỏ ở trêи giường của hắn.
“Hai ngày nay ngài vẫn không ăn gì cả, chỉ dựa vào chất dinh dưỡng truyền vào mà thôi.” Tiễn Ý Ý đem thìa nhét vào trong tay Tiễn Thiếu Trầm, “Ngài nhìn xem, còn có khí lực ăn cơm hay không?”
Cơm của bệnh nhân là có người chuyên môn làm ra, mấy ngày nay Tiễn Thiếu Trầm nên ăn thức ăn mềm một chút, thức ăn lỏng là tốt nhất.
Đây là Sa thị tìm tới người có tiếng nghĩ biện pháp phối hợp với khẩu vị của Tiễn Thiếu Trầm để làm cơm cho hắn.
Khí lực của Tiễn Thiếu Trầm xác thực có chút yếu, hắn tựa ở đầu giường đều tốn rất nhiều sức, nắm lấy thìa trong tay, có chút tự giễu nở nụ cười: “Để tiểu bối như con chê cười rồi.”
“Ngài nói gì vậy.” Tiễn Ý Ý thấy Tiễn Thiếu Trầm không cầm vững được thìa, do dự một lát liền chủ động nhận lấy.
Động tác của cô tương đối ổn, chậm rãi đút cho Tiễn Thiếu Trầm ăn quá nửa bát cháo, sau đó thu thập một chút.
Cô ngồi ở trêи ghế, thấy tinh thần của hắn vẫn không có chút phấn chấn nào, liền nói: “Hiện tại ngài đừng nghĩ gì nhiều, trước cứ nghỉ ngơi đi ạ, nếu không thì ngủ một lát?”
Tiễn Thiếu Trầm lắc đầu: “Ngủ đủ nhiều rồi.”
“Ta, là do con cứu được?”
Trong mơ màng, ý thức không phải là hoàn toàn không có, có chút chi tiết vẫn có thể nhớ được đại khái.
Tiễn Thiếu Trầm biết vào lúc chính mình đang ở trong tình cảnh tuyệt khổ, tiểu cô nương kia đã mang người tới bên cạnh hắn.
Đứa cháu gái nhỏ này, thật sự là không uổng phí hắn coi trọng cô như thế.
Tiễn Ý Ý do dự một lát: “… Đúng dịp thôi ạ.”
Tiễn Thiếu Trầm chưa muốn ngủ, cô liền đơn giản chậm rãi nói một chút.
Hắn không hề nghĩ đến, mạng của hắn lại được cứu như vậy.
Tiễn Thiếu Trầm đối với mạng sống của mình cũng không quá coi trọng, chỉ là cảm động tiểu cô nương này lại có thể mơ thấy hắn. Điều này làm cho hắn cảm thấy ấm áp.
Nói trong chốc lát, Tiễn Ý Ý thấy tinh thần của Tiễn Thiếu Trầm không được tốt, chủ động dừng đề tài, để hắn tiếp tục nghỉ ngơi, ít nhất cũng không được nói chuyện nữa, nói chuyện cũng khiến khí lực của hắn bị hao phí.
Toàn bộ quá trình, Tiễn Ý Ý đều không nói với bản báo cáo xét nghiệm kia.
Lúc xế chiều, Tiễn lão gia tử tới.
Lần tới này, thần sắc của ông có chút kϊƈɦ động.
Ở bên cạnh ông còn có chủ nhiệm Trần đi theo.
Tiễn Ý Ý vừa đón được ông, nhìn sắc mặt của ông liền biết, chủ nhiệm Trần đã mang bản báo cáo kia cho ông nội xem.
“Ý Ý.”
Ánh mắt Tiễn lão gia tử nhìn Ý Ý, so với lúc trước còn kϊƈɦ động hơn.
“Ông nội.” Tiễn Ý Ý nghĩ ngợi, đỡ Tiễn lão gia tử vào phòng khách, thấp giọng nói, “Thân thể của tiểu thúc không tốt, trước hết đừng nói ra.”
Tiễn lão gia tử cười không khép được miệng: “Được, con đau lòng hắn, con nói là được.”
Hai ông cháu cứ vậy mà giấu diếm Tiễn Thiếu Trầm.
Tiễn Thiếu Trầm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng được hai ngày, thời điểm có thể hoạt động được, Tiễn lão gia tử an bài máy bay trở về Hải thị, dưỡng thương ở trong nhà. Mà Tiễn Ý Ý làm tiểu bối duy nhất, tự nhiên ở lại chiếu cô Tiễn Thiếu Trầm.
Lúc này đây, Tiễn Thiếu Trầm vi diệu phát hiện, thái độ của Tiễn Ý Ý đối với hắn so với lúc trước có chút chuyển biến.
Nói là thân cận, thế nhưng có đôi khi cô nhìn hắn, ánh mắt lại quá phức tạp. Nói là mới lạ, nhưng thân làm cháu gái, đối với hắn như vậy cũng có thể hiểu là cô đang dụng tâm.
Tiễn Thiếu Trầm quan sát Tiễn Ý Ý được hai ngày, phát hiện cô vẫn không yên lòng.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp bảo trợ lý của mình tra xét xem mấy ngày qua ở Sa thị đã xảy ra cái gì.
Một ngày sau đó, hắn lại nghẹn họng nhìn trân trối trợ lý mang về một tin tức khiến cho người khác mộng bức.
Tiễn Thiếu Trầm án binh bất động, lại quan sát hai ngày, quan sát được đến khi vết thương của hắn không còn vấn đề gì nữa thì mới gọi điện thoại cho Tiễn Ý Ý, bảo cô đi lên.
Tiễn Ý Ý bưng một ly nước chanh đi lên, khom lưng đặt ở bên cạnh Tiễn Thiếu Trầm.
“Ngồi đi.”
Trêи bàn đặt rất nhiều tư liệu, Tiễn Thiếu Trầm còn đang lật xem, Tiễn Ý Ý đến, đầu hắn cũng không nâng, sau đó đem một phần văn kiện đưa cho cô: “Xem một chút.”
Tiễn Ý Ý nhận lấy, mở ra nhìn nhìn, hai mắt đều muốn quay cuồng.
“Tiểu thúc, đây là… văn kiện trong công ty của ngài đi, con xem không hiểu.”
Tiễn Thiếu Trầm chậm rãi nói ra: “Không sao, chỗ nào không hiểu ta dạy con.”
Tiễn Ý Ý: “…” Hả?
Cô suy nghĩ sâu xa.
Chẳng lẽ, Tiễn Thiếu Trầm vì để trả ơn cứu mạng của cô, quá mức cảm động nên mới thật sự xem cô như người thừa kế mà bồi dưỡng?
Tiễn Ý Ý có thể xác định là những văn kiện trêи tay không phải thứ mà một chất nữ có thể nhìn.
“Nhưng tiểu thúc, con…”
Tiễn Ý Ý còn chưa nói hết, mi mắt Tiễn Thiếu Trầm đã nâng lên: “Gọi ta là gì?”
Tiễn Ý Ý sửng sốt.
Cô do dự một lát: “… Tiểu thúc?”
Tiễn Thiếu Trầm lạch cạnh một cái, đem tư liệu trong tay ném tới trêи bàn, ngoài cười mà trong không cười, nói với Tiễn Ý Ý: “Mười ngày.”
Tiễn Ý Ý hốt hoảng.
“Mười ngày gì cơ ạ?”
Tiễn Thiếu Trầm không nhanh không chậm nói: “Từ sau khi con biết, đến bây giờ đã là mười ngày, một chữ cũng không nhắc tới. Như thế nào? Ghét bỏ người cha này không có bản lĩnh?”