Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

Chương 127




Bác cả Lương gia cũng học họa, hiện tại đang làm trong hệ thống giáo ɖu͙ƈ.

Nhân mạch của ông ấy nhiều năm qua cũng không thể khinh thường được, cho dù là ở Hải thị đi chăng nữa thì cũng có thể tìm được người điều tra sự việc của Diêu gia.

Những chuyện ác năm đó Diêu Viễn làm, toàn bộ đều có thể tra được, thậm chí ông còn tra được chuyện Diêu gia bị nhắm vào từ một tháng trước.

Mà người đứng đằng sau động thủ với Diêu gia, lại chính là Tiễn gia và Diệc gia.

Tiễn gia thì ông ta biết, bạn gái của cháu trai ông ta chính là tiểu thư xuất thân từ thủ phủ Tiễn gia.

Đoán chừng là vì muốn giúp đỡ cháu trai của ông ta mà cô tiểu thư nhỏ được sủng ái này đã cầu xin nhà mình ra tay với Diêu gia.

Mặt khác thì nhà còn lại, ông ta cũng không hiểu vì lí do gì mà giúp đỡ.

Diệc gia vốn chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả, bây giờ lại nhúng tay vào chuyện này, thậm chí còn làm quá phận hơn cả Tiễn gia.

Tiễn gia làm việc sẽ còn có chừng mực, không làm ra chuyện gì quá khác người, chỉ có thể làm cho người ngoài nhìn vào là họ đang nhắm vào Diêu gia mà thôi. Thế nhưng Diệc gia thì khác, thủ đoạn làm việc của Diệc Văn dường như đang muốn mạng của Diêu gia vậy.

Kỳ thật cũng không phải làm việc gì quá nhiều, hiện giờ thanh danh của Diệc gia đã bị hủy không sai biệt lắm, đứa con gái lớn của Diêu gia đã làm thủ tục xuất ngoại rồi.

Còn lại hai đứa con trai, một là Diêu Nhất Nam đang học cuối cấp và một đứa bé trai học cấp hai.

Bác cả Lương gia còn phát hiện, trong chuyện này, chẳng cần ông ta nhúng tay vào thì Diêu gia cũng đã tự suy sụp. Nhưng làm sao có thể không ra tay đây, thù của em gái nhà mình, vẫn phải đích thân mình đến báo mới được.

Việc mà ông làm cũng không nhiều, gia đình nhà vợ của Diêu Viễn trước sau xuất hiện không ít phiền phức, còn thêm cả mấy vấn đề của ba tiểu bối Diêu gia nữa.

Thủ tục của Diêu Nhất Lâm vẫn luôn không làm được, chuyện này lúc trước là tuyệt đối không thể xảy ra, thế nhưng tự dưng bây giờ lại xuất hiện, con đường của cô ta liên tiếp bị người khác ngăn trở, có làm cách nào cũng không qua được.

Đứa con trai út của Diêu gia học ở trường quý tộc tư nhân cũng không dễ chịu một chút nào, các thầy cô giáo bỗng dưng đều nhằm vào hắn khiến cho tiểu Bá Vương này chịu không nổi, vừa về nhà đã đập phá không ít thứ.

Ngay cả Diêu Nhất Nam cũng không được yên.

Rõ ràng là học sinh lớp 12, thế nhưng trong danh sách thi lại không tìm được tên hắn.

Tất cả mọi người đều có thể lấy bài thi, duy chỉ có Diêu Nhất Nam là không có.

Đây chỉ là chuyện trong vòng 10 ngày ngắn ngủi phát sinh ra.

Đến đứa ngốc cũng biết, đây là đang có người vì chuyện của Diêu Viễn mà chống lại ba đứa con của ông ta.

Diêu phu nhân đã chuẩn bị ly hôn với Diêu Viễn.

Bởi vì tên tra nam này mà nhà mẹ đẻ của bà ta cũng bị liên lụy, em trai của bà ta cũng bị khi dễ, em vợ cũng vậy, hiện tại con của bà ta cũng không thoát được. Diêu phu nhân quả thực vô cùng bất lực.

Còn có thể làm sao đây, cũng không thể theo Diêu Viễn cùng chết trong đống này được.

Còn không bằng trực tiếp mang bọn nhỏ đi, tránh để Diêu Viễn liên lụy.

Diêu Viễn làm sao có thể để Diêu phu nhân ly hôn với mình. Cổ phần của công ty, trêи tay Diêu phu nhân có 15%, nhà vợ ông ta có 15%, Diêu Nhất Lâm có 5%, cộng lại đều đã vượt qua ông ta.

Bây giờ có thể nói Diêu gia đang trong trạng thái bấp bênh, chỉ cần xảy ra một chút vấn đề thôi liền có thể sụp đổ hoàn toàn.

Vào thời điểm mấu chốt này, bất luận là thế nào Diêu Viễn cũng không cho phép Diêu phu nhân cầm theo cổ phần và ba đứa con của ông ta về nhà mẹ đẻ, triệt để phân rõ giới hạn với ông ta.

Diêu phu nhân lại là kẻ hung hãn.

Diêu Viễn không chịu ký đơn ly hôn, bà ta trực tiếp khởi tố.

Chứng cớ còn chuẩn bị rất đầy đủ.

Về chuyện bên ngoài Diêu Viễn có bao nhiêu tình nhân, có bao nhiêu đứa con riêng, đối với em dâu của mình làm ra chuyện gì, còn có một chút chuyện dính tới án kiện hình sự, hết thảy đều bị tố giác.

Từ một cái đơn ly hôn đơn giản lập tức thăng cấp thành án kiện.

Diêu Viễn thân bại danh liệt.

Diêu gia cơ hồ tan rã trong thời gian ngắn nhất.

Chỉ trong một tháng, Diêu gia từng có tiếng ở Hải thị triệt để biến mất.

Diêu Viễn làm quá nhiều điều ác, bị khởi tố, trước mắt còn đang bị tạm giam đợi tra hỏi, Diêu phu nhân đã mang theo con mình xuất ngoại.

Diêu Nhất Nam quay về trường học xử lý thủ tục.

Hắn không hề nghĩ đến chỉ có vài tháng ngắn ngủi mà đến nhà, hắn cũng không còn.

Vốn chỉ cho rằng cha mình xảy ra chút chuyện nhỏ, lại không nghĩ tới ông ta còn tặng cho hắn một kinh hỉ lớn như vậy.

Mấy tháng qua hắn như vô tri vô giác, thiếu chút nữa đều không biết là mình đang tỉnh hay đang mơ.

Sắp tới sẽ là kì nghỉ đông, học kỳ hai của năm lớp 12 một tháng sau sẽ bắt đầu, tất cả học sinh năm cuối đều đang khẩn trương ôn tập.

Mà hắn, hiện tại chỉ bởi vì chuyện của cha hắn mà giống như chó nhà có tang, xuất ngoại đi tị nạn.

Học sinh ban 11 lớp 12 sau khi tan học đều ở lại lớp ôn tập, hiện tại không có người nào dám phân tâm nữa, bọn họ đều biết rõ khoảng cách bước ngoặt đầu tiên của cuộc đời mình đã đến rất gần, mọi người đều đang nỗ lực hết sức mình.

Hàng cuối cùng trong lớp học, ở vị trí gần cửa sổ, cô gái nhỏ thuần thục xoay xoay bút trong tay, nhìn chằm chằm tờ đề ở trêи bàn, không ngừng cùng người bên cạnh thảo luận cái gì đó.

Ngồi ở vị trí bên trong cô là một thiếu niên giống như còn chưa tỉnh ngủ, một tay chống cằm, một tay chỉ vào bài thi, miệng nói điều gì đó.

Cô gái như giác ngộ ra được điều gì, chuyển động bút nhanh chóng giải đề.

Diêu Nhất Nam đút tay vào túi, nhìn trong chốc lát, ngẩng đầu cười tự giễu.

Diêu Nhất Nam hắn không hề nghĩ đến chính mình có một ngày lại trở thành trò cười như thế này

Hiện tại, hắn phải rời đi khỏi nơi này.

Rời đi cái chỗ khiến hắn hít thở không thông này.

Những người đó, cũng nên tránh ra thật xa.

Cuối học kỳ 1, sắp tới kỳ nghỉ đông, tất cả học sinh trong ban 11 đều biết, đại thiếu gia Diêu Nhất Nam nửa đường chuyển trường tới đây lại một lần nữa chuyển trường.

Bất quá cũng không có quan hệ gì với bọn họ, dù sao thì cũng không thân không quen gì, bây giờ còn là thời điểm mấu chốt, sẽ không ai rảnh hơi đâu mà đi chú ý tới người khác, mọi người đều đang vì tương lai của mình mà cố gắng, người nào đi người nào ở lại, cũng chẳng có mấy ai quan tâm.

Kỳ nghỉ đông của lớp 12 ngắn đến đáng thương.

Lớp 10 và lớp 11 có tận 40 ngày, vậy mà lớp 12 chậm trễ trước sau một chút liền chỉ còn hơn 10 ngày.

Nhất Trung là trường trung học trọng điểm, tỷ lệ đỗ đại học hàng năm là rất cao. Đồng dạng đó là lớp 12 của Nhất Trung quản vô cùng chặt.

Nói là không cho học bù, thế nhưng ai sẽ nghe đây?

Học sinh muốn thi tốt, thầy cô muốn học sinh thi tốt, phụ huynh lại càng muốn con em mình thi tốt.

Dưới tình huống như vậy, học bù cơ hồ chính là một loại cam chịu.

40 ngày nghỉ đông rút ngắn lại còn có hơn 10 ngày, trường chỉ cho học sinh lớp 12 một tuần để ăn Tết.

Ít ra thì thời điểm bọn họ được nghỉ, Tết còn một tuần nữa mới tới.

Thành tích kỳ thi thử cuối kỳ này của Tiễn Ý Ý không tệ lắm, vẫn ổn định ở top 3 của lớp và top 50 của khối.

Thành tích của cô với Nhâm Kha chênh lệch không nhiều, chỉ cần cố gắng thêm một chút, nói không chừng lần sau còn có thể vượt mặt cậu ta.

Về phần bạn trai nhà mình, Tiễn Ý Ý không còn gì để nói.

Thành tích của Lương Quyết Thành là cái thứ gì đó mà khiến cho người khác căn bản không có biện pháp nào đuổi kịp.

Max điểm là 750, anh có thể thi đến hơn 720 điểm.

Tiễn Ý Ý cảm thấy ngay cả khi cô biết trước đáp án cũng không có cách nào thi được cái số điểm kia.

Aizz, người so với người, sao lại có sự chênh lệch lớn tới như vậy.

Tiễn Ý Ý thành thật nhận thức, trêи phương diện học tập, cô căn bản không phải đối thủ của Lương Quyết Thành.

Chính bởi vì như thế cho nên cô càng phải cố gắng nhiều hơn.

Nếu như kết quả thi đại học của cô bị bạn trai bỏ quá xa thì cô cảm thấy vô cùng mất mặt.

Ừm, ít nhất thì chênh lệch 30 điểm là hoàn hảo rồi.

Học sinh năm cuối nói nghỉ nhưng đều không hề được nghỉ.

Sau khi Tiễn Ý Ý được nghỉ, cô mang một đống tập đề thi về, cái đống này cộng lại ước chừng cũng phải mấy cân liền.

Tiễn Ý Ý bẻ bẻ đầu ngón tay, ngày nghỉ cũng chỉ có vài ngày thôi, nói như vậy thì mỗi ngày cô phải làm được ít nhất hai bộ đề thi…

Vẫn là không nên nghỉ ngơi đi, cứ từ từ mỗi ngày làm một đề là tốt rồi.

Tiễn Ý Ý ôm một xấp đề thi, mà Lương Quyết Thành thì lại là tay không.

Thân là học bá, anh đối với mấy cái đề đó căn bản là không thèm nhìn tới.

Thậm chí sau khi lật ra xem một chút, anh còn hỏi cô: “Muốn anh làm cho em bộ đề khác không?”

Tiễn Ý Ý động tâm, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ.

Bạn trai nhà người ta cùng bạn trai nhà mình, suy nghĩ đúng là cách xa vạn dặm.

“… Muốn.”

Cuối cùng, Tiễn Ý Ý vẫn là chịu thua bởi bộ đề của anh.

Sắp tới Tết rồi, Tiễn gia còn xảy ra chuyện.

Tiễn Mân Văn.

Trước kia cô ta lấy trộm tiền của cha Tiễn cho Diêu gia, khiến cho cha Tiễn tức đến hộc máu, phải nằm viện tĩnh dưỡng mất nửa tháng; mà trước đó không lâu, Diêu gia rớt đài, cô ta cùng với Diêu Nhất Nam đính hôn lại không hưởng thụ được một ngày thoải mái, vẫn luôn chú ý mọi điều. Chờ cho Diêu Viễn ngồi tù, Diêu Nhất Nam theo mẹ hắn ra nước ngoài, cô ta lại xám xịt trở về Tiễn gia.

Lần trở về này của Tiễn Mân Văn cùng với lần trở về đầu tiên, đúng là khác nhau một trời một vực.

Lần trước, cô ta là đứa con gái bị thất lạc nhiều năm, sau khi trở về liền được che chở đủ điều.

Mà lần này cô ta lấy trộm tiền trong nhà, cùng Diêu gia đính hôn, sau cùng khi giải trừ hôn ước với Diêu Nhất Nam lại muốn quay về, ai sẽ cho cô ta sắc mặt tốt?

Ngay cả mẹ Tiễn cũng không có cách nào tiếp thu Tiễn Mân Văn.

Tiễn Mân Văn không đi, ở trước cửa nhà khóc lớn, khóc nguyên một ngày, mẹ Tiễn cuối cùng vẫn là đen mặt mở cửa cho cô ta.

Tình huống của Tiễn gia quá phức tạp, bởi vì Tiễn Mân Văn trộm tiền cho nên vốn lưu động cũng không còn, lúc ấy cha Tiễn đang làm một hạng mục liền bị buộc phải dừng lại, tổn thất hơn trăm vạn.

Bây giờ Tiễn gia không còn giống với lúc trước nữa, tiền trêи tay cha Tiễn cũng không có bao nhiêu, hiện giờ công ty của ông ta đang xảy ra vô số lỗ hổng nhỏ.

Diêu gia người ta là tự làm, là tự Diêu Viễn chuốc lấy, Tiễn Thiếu Trầm và Diệc Văn đồng loạt ra tay, đúng là hết chỗ chê.

Thế nhưng trong lòng cha Tiễn lại cực kì ủy khuất, ông ta là vì đứa con gái không hiểu chuyện kia mới biến thành như vậy.

Bây giờ vừa nhìn thấy Tiễn Mân Văn là ông ta liền đau đầu, nghĩ đến mấy trăm vạn tổn thất kia, quả thực là muốn đem cô ta đuổi ra khỏi cửa.

Nhưng dưới tình huống đã hoàn toàn trở mặt với Tiễn Ý Ý, bây giờ ông ta lại đuổi đứa con gái ruột của mình đi, về sau biết làm thế nào?

Cha Tiễn chỉ có thể đen mặt nhắm mắt nhận thức.

Vấn đề nằm ở chỗ sau khi Tiễn Mân Văn về nhà.

Cô ta giống như là ý thức được vì mình lấy đi hơn 100 vạn cho nên trong tay cha Tiễn không có vốn lưu động, lặng lẽ hỏi thăm tài lực của Tiễn gia, cũng không biết như thế nào lại ngoài ý muốn phát hiện trêи thực tế, Tiễn gia đã là cái xác trống rỗng.

Trong nhà không có tiền, cũng bởi vì cô ta mà vô duyên vô cớ bị mắc nợ trêи lưng, nếu như là những đứa con gái khác, khả năng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, sẽ nghĩ mọi biện pháp chia sẽ gánh nặng với cha mẹ. Thế nhưng đây lại là Tiễn Mân Văn.

Tiễn Mân Văn mỗi ngày đều chạy tới công ty của Tiễn Thiếu Trầm, không phải hầm canh thì chính là làm bánh quy, làm mọi cách để gặp tiểu thúc của mình.

Thời điểm Tiễn Ý Ý biết tới thì Tiễn Mân Văn đã làm ra chuyện rất mất mặt.

Kỳ thật, thân là cháu gái ruột của Tiễn Thiếu Trầm, mặt mũi nhất định vẫn phải có.

Ít nhất thì ngay từ lúc đầu, người trong công ty biết được chất nữ của Tiễn tổng tới, lễ tân cũng thế mà trợ lý cũng vậy, mọi người đều ân cần tiếp đãi Tiễn Mân Văn.

Chỉ là, Tiễn Thiếu Trầm không hề gặp Tiễn Mân Văn.

Vô luận là cô ta có tới bao nhiêu lần đi nữa thì Tiễn Thiếu Trầm đều không chú ý tới cô ta một lần nào.

Nhiều lần như vậy, người trong công ty đều biết, cô chất nữ nhỏ này cũng không phải có quá nhiều mặt mũi trước mặt Tiễn tổng.

Tiễn Mân Văn đến nhiều lần như vậy, một lần gặp mặt Tiễn Thiếu Trầm cũng không có, liền khóc lóc không buông tay, mỗi ngày vẫn kiên quyết đi tìm hắn, không thấy được hắn liền ngồi ở phòng dành cho khách nguyên một tiếng đồng hồ mới bằng lòng rời đi. Đồng thời mỗi buổi chiều đều bắt xe tới chỗ của Tiễn lão gia tử.

Vấn đề chính bây giờ là, không biết vì cái gì mà có người bắt đầu nói, tương lai của Tiễn gia ước chừng là muốn gia cho đứa con gái ruột của Tiễn gia này.

Không thấy là người ta từ lúc nghỉ đến giờ, mỗi ngày đều tới công ty hay sao sao. Tám phần mười chính là đợi sau khi tốt nghiệp liền sẽ tới công ty thực tập.

Thời điểm Tiễn Ý Ý biết được tin này thì nó cũng đã truyền ra một vòng bên ngoài rồi, vẫn là Hà Ứng Hoan nói lại cho cô.

Kỳ nghỉ của học sinh năm cuối không dễ dàng chút nào, bọn Hà Ứng Hoan được thả sớm, bất quá sau khi nghỉ cô ấy liền phải tới Tào gia ngay, dù sao cũng là con dâu tương lai của Tào gia mà.

Hai ngày nay mới có thời gian rảnh gọi điện cho Tiễn Ý Ý.

Chuyện này cũng là Hà Ứng Hoan nói cho cô biết.

Tiễn Ý Ý liên hệ với tiểu thúc cũng không coi là nhiều, chỉ vài ngày mới gọi một cuộc điện thoại, nhắn tin WeChat, ngẫu nhiên ăn được món gì ngon sẽ thuận tiện mang tới cho tiểu thúc với ông nội một phần.

Bởi vì biết rõ khẩu vị của hai người cho nên mỗi lần đề cử cơ hồ đều là thứ mà tiểu thúc và ông nội thích.

Còn về những chuyện khác, ước chừng chính là mỗi tháng cô sẽ báo cáo thành tích với hắn.

Tiểu thúc rất coi trọng thành tích học tập của Tiễn Ý Ý, mỗi lần thi của cô, hắn đều sẽ hỏi tới, trong trường có cái gì yêu cầu phụ huynh ký tên, tiểu thúc cũng đều để trợ lý tới lấy tới cho hắn, sau khi đọc xong hắn sẽ ký tên rồi đưa trả lại cho cô.

Tiễn Thiếu Trầm lấy thân phận là tiểu thúc, thực hiện nghĩa vụ giống như cha của cô vậy.

Một ít việc nhỏ bình thường, Tiễn Ý Ý sẽ không làm phiền tới hắn, cũng chính vì như vậy cho nên cô mới là người cuối cùng biết đến chuyện mỗi ngày Tiễn Mân Văn đều đi tìm tiểu thúc.

Có chút phiền.

Lời đồn đãi này, tám phần chính là do Tiễn Mân Văn tự tạo ra.

Cái gì mà con gái ruột của Tiễn gia sắp trở thành người thừa kế của Tiễn Thiếu Trầm?

Thôi đi, tiểu thúc mới có ba mươi mấy, kết hôn rồi sinh một đứa trẻ có phải chuyện khó gì đâu, làm sao phải đem sự nghiệp của mình giao cho một đứa ngu ngốc như cô ta?

Tiểu thúc là điên rồi sao?

Chắc chắn là không.

Người điên chắc cũng chỉ có Tiễn Mân Văn.

Tiễn Ý Ý thực sự khinh bỉ.

Hà Ứng Hoan còn nói: “Tiểu thúc của cậu chẳng phải thương cậu nhất sao? Cậu cứ đi lắc lư vài vòng cho tớ, nói cho bọn hắn biết, người thừa kế có tiếng cũng có miếng là ai!”

“Người thừa kế còn chưa có sinh ra đâu.”

Tiễn Ý Ý đối với cái danh "người thừa kế" này cũng không thèm để ý.

“Tiểu thúc của tới năm nay mới hơn 30, tìm một cô gái, sinh một đứa bé, đợi đứa bé đó lớn lên vừa vặn cũng là lúc chú ấy nghỉ hưu, thuận lý thành chương a.”

“Cậu đối với Tiễn gia, không có suy nghĩ gì?”

“Tớ có thể có suy nghĩ gì đây? Cũng không phải là máu mủ gì, hiện tại tớ ở Tiễn gia là bởi vì ông nội với tiểu thúc, tớ dùng nhiều tiền của họ như vậy, chắc chắn sẽ giúp họ kiếm trở về, không thể để tiền của họ lãng phí được.”

Tiễn Ý Ý thật đúng là muốn như vậy.

Từ nhỏ tới lớn cô dùng nhiều tiền như vậy, hiện tại cô phải thi thật tốt, đậu vào một trường top đầu, sau khi học xong thì cố gắng làm việc cho giỏi, không trông cậy vào việc phải giàu có, chỉ cần có thể không thua kém các bạn cùng trang lứa, xứng đáng với số tiền tiểu thúc tiêu trêи người cô.

Hơn nữa cô còn biết tới một chút sự việc xảy ra trong tương lai, có thể giúp đỡ người trong nhà một chút.

Về phần Tiễn gia, Tiễn Ý Ý chỉ hy vọng, tiểu thúc luôn lạnh nhạt của mình có thể mở lòng, tìm được một người quan tâm, trân trọng hắn, nguyện ý làm bạn cả đời với hắn, hơn nữa còn phải là người hắn yêu thích.

Có một người vợ nhỏ ở bên người, về sau lại có một đứa con của riêng mình, nói không chừng tiểu thúc sẽ càng ngày càng thưởng thức cuộc sống này, sẽ thoải mái hơn đôi chút.

Hà Ứng Hoan chậc chậc.

“Cậu đúng thật là, tới tay rồi còn đẩy ra bên ngoài. Tiểu thúc cậu tớ cũng đã nghe nói qua, hình như nhiều năm trước cũng có một mối tình đầu, sau khi mối tình đầu chết, chú ấy cũng không có bất kỳ một người bạn gái nào. Trông cậy vào việc tiểu thúc của cậu kết hôn rồi sinh con, không bằng trông cậy vào việc cậu với Lương ca sớm sinh một đứa cho chú ấy còn hơn.”

Tiễn Ý Ý ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi.

Chuyện này kỳ thật cô cũng có biết chút ít, nhưng lại không nghĩ rằng mối tình đầu năm đó của tiểu thúc lại có ảnh hưởng lớn tới chú ấy như vậy; trước đó cô còn loáng thoáng nghe được ông nội nói, bởi vì cô gái đó mà tiểu thúc đã ầm ĩ với ông một trận, còn bỏ đi nhiều năm, thiếu chút nữa không trở về nữa.

Cũng không biết cô gái mà làm cho tiểu thúc cả đời không quên là người như thế nào.

“Hoan Hoan, vậy cậu có biết mối tình đầu của thúc ấy là người như thế nào không? Tớ hơi tò mò.”

“Oa, chuyện gần hai mươi năm trước, tớ cũng chỉ là từng nghe người ta nói thôi. Hình như cô gái đó không có thân phận gì cả, chỉ là một người bình thường, còn là cô nhi nữa. Thế nhưng học tập đặc biệt giỏi, là bạn học cấp ba với tiểu thúc cậu đó.”

“Sau này không biết là vì cái gì đột nhiên biến mất, tiểu thúc cậu tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được. Kỳ thật, tám phần là đã chết rồi.”

Thật sự đã chết rồi sao?

Trong nguyên văn hình như không có nói tới mối tình đầu của tiểu thúc, cô cũng không biết là chuyện này sẽ phát triển như thế nào.

Tiễn Ý Ý có hơi do dự.

Mối tình đầu này, cô thật sự có chút để ý.

“Vậy cậu có thể tra giúp tớ được không, xem xem tình huống của cô gái đó như thế nào. Thí dụ như, cô ấy ở cô nhi viện nào chẳng hạn?”

Cũng chưa chắc là cô gái mối tình đầu đó đã chết đâu.

Tiễn Ý Ý vẫn muốn thử, để tiểu thúc có thể tìm được chấp niệm của chú ấy.

Có lẽ tìm được mối tình đầu này, tiểu thúc của cô sẽ không phải chết giữa chừng nữa.