Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

Chương 120




Mẹ Lương xảy ra chuyện này khiến tinh thần luôn không ổn định, qua thật nhiều ngày sau mới chậm rãi bình ổn trở lại, lúc ấy mới biết được cụ thể là xảy ra chuyện gì.

Lúc ấy Diêu Nhất Lâm với Diêu Viễn là cùng nhau tới, thế nhưng Diêu Viễn không đi vào mà chỉ để Diêu Nhất Lâm vào gặp Lương Hoài Âm.

Chủ yếu là bởi vì nghe Tiễn Mân Văn nói là đối với hai anh em Lương Quyết Thành thì người quan trọng nhất chính là mẹ Lương.

Chẳng sợ Tiễn Ý Ý có bao nhiêu lợi hại đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được quyết định của Lương Hoài Âm. Chỉ cần bà ấy tiếp nhận lời xin lỗi của Diêu gia, đồng ý để ông ta mang người về nhà thì lý do kɧօα"ϊ thác trước đó liền có thể thay đổi.

Tự mình ép người ta cùng với tự người ta đưa đến không hề giống nhau.

Cũng là bởi vì Tiễn Mân Văn nhắc nhở cho nên Diêu Viễn mới đến hợp lại một lần cuối cùng.

Chung quy lại thì theo như Diêu Nhất Lâm nói, quan hệ giữa Lương Nguyệt Ninh với Diệc Văn hình như không tệ. Tiễn gia bên này không trông cậy được thì còn có Diệc gia!

Thời điểm Diêu Nhất Lâm tới, nghĩ đến sự ủy khuất lúc ấy của mẹ mình, gần nhất lại náo loạn đòi ly hôn với cha, cho nên đối với Lương Hoài Âm cũng có nói ra một vài lời quá đáng.

Cũng không phải nói gì quá xa lạ, chủ yếu là cô ta nói tới Diêu Viễn, cùng những chuyện quá khứ qua lại năm xưa giữa hai người.

Đó là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời của mẹ Lương.

Lúc ấy, bà tự cho là mình tìm được một người đàn ông tốt nhất trêи thế giới, bị lừa mang thai đứa con của hắn, không dám về nhà, đem tất cả hi vọng đều ký thác lên người Diêu Viễn. Sau này mới phát hiện, đàn ông tốt nhất gì cơ chứ, bất quá chỉ là một tên tra nam cặn bã mà thôi.

Ngọt ngào bị phá vỡ, chân tướng lộ ra ngoài, Lương Hoài Âm lúc ấy tuổi không lớn đã không chịu nổi cú sốc này, đến dũng khí sống tiếp cũng không có, thà ôm hai đứa con nhảy sông cũng muốn thoát khỏi khốn cảnh này.

Mà Diêu Nhất Lâm xuất hiện một lần nữa nói cho bà biết đến cùng là năm đó bà quá bao nhiêu ngu xuẩn.

Mẹ Lương bị kϊƈɦ thích là bởi vì Diêu Nhất Lâm nói bọn họ muốn mang Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh đi, để hai người quay trở về Diêu gia sống.

Bọn họ muốn cướp đi hy vọng sống sót duy nhất của bà.

Lúc ấy, mẹ Lương mới phát bệnh.

Diêu Nhất Lâm có hơi sợ hãi, thế nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chung quy lại thì Lương Hoài Âm chính là một bệnh nhân tâm thần nhiều năm như vậy, có phát bệnh thì cũng chẳng có quan hệ gì với cô ta. Nghĩ lại lúc ấy, Diêu Nhất Lâm ở trước mặt bác sĩ và y tá bắt mẹ Lương giao người, không nghĩ đến lúc cô ta nói muốn đưa Lương Nguyệt Ninh đi, mẹ Lương đã lao đến bên cửa sổ, vẻ mặt sợ hãi, suýt chút nữa thì nhảy xuống.

Một màn này liền dọa đến Diêu Nhất Lâm.

Mục đích chủ yếu khi cô ta tới đây là muốn thuyết phục Lương Hoài Âm, từ trong tay bà lấy được quyền giám hộ của Lương Nguyệt Ninh, cũng không có ý định sẽ bức chết bà ấy. Lúc này Diêu Nhất Lâm mới biết được bệnh của mẹ Lương mà phát tác sẽ gây nên hậu quả gì. Lúc ấy loạn thành một đống, cô ta muốn chạy, thế nhưng lại bị Tiễn Ý Ý một phát bắt lấy cánh tay ngăn lại, chạy không thoát, cuối cùng đến cả Diêu Viễn cũng bị giữ lại cùng.

Sau đó lại bị người ta ném từ trêи tầng lầu xuống dưới, sợ tới mức toàn thân như phát dồ, trực tiếp vào bệnh viện nằm, tiêm một mũi an thần.

Mà Diêu Viễn còn có thể cắn răng nói một vài chuyện với Diệc Văn.

Ông ta chỉ là nghe con gái mình nói Lương Nguyệt Ninh với Diệc Văn tựa hồ có chút quan hệ cá nhân. Lúc ấy Diệc Văn cũng vì cô bé mà ra mặt, Diêu Viễn chính là muốn đáp lên quan hệ với Diệc Văn, thế nhưng bất hạnh là không có một cơ hội nào cả.

Tất cả đều là do Tiễn Mân Văn nói, cô ta hỏi Diêu Viễn là đối với hai anh em Lương gia thì thứ quan trọng nhất là cái gì? Diêu Viễn đắn đo qua lại, dĩ nhiên là vẫn nghe theo lời Tiễn Mân Văn nói.

Không nghĩ tới sẽ gặp một màn này.

Điều khiến cho ông ta khó chịu chính là, dưới tầng lầu toàn bộ đền căng nệm đàn hồi, có ở trêи cao rơi xuống cũng không chết được, thậm chí là còn không thể bị thương. Thế nhưng là cái cảm giác áp lực trong lòng khi rơi từ trêи cao xuống hoàn toàn có thể đánh bại một con người.

Diêu Viễn lúc ấy tuổi cũng lớn rồi, cho rằng mình chắc chắn sẽ phải chết, thời điểm cảm giác được mình vẫn còn sống, toàn thân ông ta đã bị nỗi sợ hãi bao phủ.

Nhất là đối với người tên Diệc Văn này, ông ta càng e ngại tới cực điểm.

Mà tức giận nhất chính là ông ta căn bản không dám báo cảnh sát.

Báo cảnh sát nói là Diệc Văn giết người không thành?

Với cái vòng quan hệ của Diệc Văn, chỉ sợ không đợi ông ta báo đã có thể giết hết người Diêu gia. Ông ta tân tân khổ khổ nhiều năm như vậy, không thể để sụp đổ ngay lúc này được

Hơn nữa cứ cho là thành công đi chăng nữa, Tiễn gia có thể bỏ qua cho ông ta sao?

Cái quan trọng là có báo cũng không thành công. Quyền thế của Diệc gia không có khả năng để chuyện này đi đến tội cố ý giết người.

Diêu Viễn cũng không phải tên ngốc, ông ta trước nghĩ sau suy, cuối cùng đưa ra quyết định.

Ông ta không dám tới gần Diệc gia nữa.

Đứa con gái có thể làm cầu nối cho ông ta với Diêu gia cũng không cần nữa, Lương Quyết Thành cũng không thể động vào tiếp, sự tồn tại của hai đứa con riêng này trừ mang đến tai họa cho ông ta ra thì không có một lợi ích nào hết.

Cùng lắm là trở lại như trước, tuy không có Tiễn gia với Diệc gia hỗ trợ, thế nhưng ít nhất còn có thể đứng vững trong cái giới này.

Chẳng qua là ông ta suy nghĩ thông suốt đã quá muộn.

Diêu Viễn ở trong phòng bệnh chân thành xin lỗi Diệc Văn, nói là sẽ buông tha cho hai anh em Lương gia. Diệc Văn chỉ là cười với ông ta một cái, hùa theo trào phúng.

Vừa quay đầu, Diệc Văn liền đi tìm Tiễn Ý Ý.

Hai ngày nay Tiễn Ý Ý rất bận.

Chuyện cô làm ra ở bệnh viện đã bị ông nội biết được.

Lúc ấy ông nội cũng không nói gì thêm, thế nhưng vừa quay đầu đã đưa cho Tiễn Ý Ý một quyển sách luyện chữ mẫu, bảo cô không có chuyện gì làm thì đi chép lại bảng chữ mẫu này một lần.

Tiễn Ý Ý không ngừng kêu khổ.

Cô cũng biết chính mình lúc ấy có hơi lỗ mãng, hoặc là nói không hề suy nghĩ gì, máu nóng xông lên đầu đã lập tức làm ra loại chuyện kia. Vậy là không đủ bình tĩnh.

Ông nội nói đây coi như là để cô luyện tập áp chế tính tình hung bạo của mình lại.

Không phải là cô bình tĩnh không được sao? Vậy thì để cô luyện đến khi nào có thể cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại trong hoàn cảnh đó là được.

Tiễn Ý Ý xin lỗi, ông nội cũng không chấp nhận.

“Tuổi của cháu bây giờ còn rất nhỏ, làm việc thiếu suy nghĩ không phải là không thể. Thế nhưng chuyện lúc ấy cháu làm nếu như không có gia chủ của Diệc gia ở đó là lúc này cháu đã bị khởi tố rồi có biết không? Ý Ý, không phải tự nhiên chuyện gì cũng ôm vào mình được, cháu muốn học được cách đem mình thoát khỏi vũng bùn đó thì làm việc không được lưu lại bất cứ cái thóp nào.”

“Chuyện này thực sự cháu làm rất không tốt.”

Tiễn Ý Ý biết, nếu không phỉa Diệc Văn muốn nhúng tay vào thì cái sai này cô phải nhận hết.

Hai ngày nay cô cũng không tới trường học, cũng không có về nhà, chỉ ở lại nhà ông nội luyện chữ.

Luyện chữ rèn tính tình, Tiễn Ý Ý cảm thấy mình hơi hơi tỉnh táo lại chút ít, đúng lúc này, trong nhà lại có một vị khách tới chơi.

Diệc Văn.

Diệc Văn này… hiện tại Tiễn Ý Ý đã đoán được đôi chút, ước chừng hắn chính là em rể tương lai của cô.

Diệc gia với Tiễn gia cũng không phải thân quen gì, thế nhưng cũng biết lẫn nhau.

Diệc Văn mang theo lễ vật tới, trước đi chào hỏi lão gia tử, sau đó ở phòng khách gặp được Tiễn Ý Ý bị nhốt ở đây ba ngày nay.

Hai người cách một cái bàn trà, hai mặt nhìn nhau.

“Tiễn tiểu thư, tôi tới là muốn nói một chuyện với cô.”

Từ hôm phát sinh sự kiện đó, Tiễn Ý Ý liền bị lôi về nhà.

Liên tục mấy ngày cô đều loanh quanh luẩn quẩn ở đây, cùng những thứ bên ngoài cơ bản là chẳng có liên hệ gì. Chỉ biết là trạng thái của mẹ Lương đã dần ổn định lại, Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh đều ở bệnh viện chăm sóc bà ấy.

Diệc Văn tự dưng tới nơi này, cô cũng không đoán ra được là vì cái gì.

Hắn đem tin tức của Diêu Viễn nói cho Tiễn Ý Ý biết.

“Bên trong này không chỉ dính đến người của Diêu gia. Tiễn tiểu thư, nếu như chỉ là người của Diêu gia, tôi hoàn toàn có thể động thủ, thế nhưng bên trong còn liên quan tới đại tiểu thư Tiễn Mân Văn của các người, Diệc mỗ không tiện chủ trương. Nghĩ muốn hỏi Tiễn tiểu thư một chút, chuyện này của Tiễn Mân Văn, các người quản hay không quản?”

Thời điểm Tiễn Ý Ý nghe được cái tên Tiễn Mân Văn này, mặt cô liền trầm xuống.

Tiễn Mân Văn.

Vừa mới đính hôn với Diêu Nhất Nam đã khuyến khích Diêu Viễn chạy tới tìm mẹ Lương?

Cô ta điên rồi sao?!

Có biết mình đang làm cái gì không chứ?!

Sắc mặt của Tiễn Ý Ý không tốt cho lắm, Diệc Văn nhìn qua cũng hiểu được.

“Mới vừa rồi tôi đi gặp Tiễn lão gia tử, cũng đã nói chuyện này với ông ấy. Ý của Tiễn lão gia là muốn để cô tự xử lý chuyện này.”

Diệc Văn cũng thẳng thắn: “Tiễn tiểu thư, cô chỉ là dưỡng nữ, có thể làm chủ được cho cô ta sao?”

Tiễn Ý Ý hít sâu một hơi.

Miễn cưỡng tỉnh táo lại.

“Đây không phải là chuyện tôi có thể làm chủ hay không, đây là do Tiễn Mân Văn… tự tìm cái chết.”

Sao cô ta dám làm như vậy?!

Tiễn Ý Ý thật sự không thể lý giải tư duy của Tiễn Mân Văn.

Nếu như trước đó nói Tiễn Mân Văn là vì thân phận bị đánh tráo mà không cam lòng, cô hoàn toàn có thể hiểu được, thậm chí ngay từ lúc đầu cũng bởi vì chuyện này cho nên mới thoái nhượng nhiều lần đối với cô ta, nguyện ý thông cảm cho cô ta. Thế nhưng sau này Tiễn Mân Văn càng ngày càng quá phận, đi đến tận bây giờ giống như là một con chuột cống âm thầm liều mạng đùa giỡn ở sau lưng vậy.

Nhất là chuyện hôm trước, thật sự là quá đáng.

Mẹ Lương bởi vì một câu nói của cô ta mà suýt nữa mất mạng.

Tiễn Mân Văn có còn lương tâm nào hay không?

“Ông nội tôi nói chuyện này để cho tôi giải quyết?”

“Ý của Tiễn lão gia tử chính là cô suy nghĩ cho kỹ, sau đó tới tìm ông ấy.”

Diệc Văn đứng dậy.

Tiễn Ý Ý nhìn bóng dáng của hắn, đột nhiên hỏi một câu: “Diệc tiên sinh, anh đang đứng trêи lập trường nào để nói tới chuyện này?”

“Tiễn tiểu thư, về sau chúng ta sẽ thân thiết như người một nhà, không phải sao? Tôi nghĩ Tiễn tiểu thư thông minh như vậy, chắc chắn có thể đoán được tôi làm tất cả là vì cái gì.”

Bước chân Diệc Văn dừng lại.

“Tấm lòng Tiễn tiểu thư dành cho Nguyệt Ninh, tôi rất vui, cũng rất cảm ơn cô.”

“Bất quá về sau những chuyện như thế này có thể giao cho tôi.”

“Ngại quá, chuyện này phải do Ninh Ninh quyết định, hơn nữa có phải anh đã quên Ninh Ninh năm nay mới mười sáu tuổi hay không!”

Diệc Văn quay đầu.

“Hai năm sau, tôi sẽ đính hôn với cô ấy.”

“Khiến cô ấy cam tâm tình nguyện.”

Tiễn Ý Ý: “… Ninh Ninh hiện mới chỉ là trẻ vị thành niên, vô luận anh có tâm tư gì đi chăng nữa, xin đừng ảnh hưởng tới em ấy!”

“Tôi biết chứ. Trước khi cô ấy trưởng thành, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy.”

Diệc Văn rời đi.

Để lại hai tin tức. Một là chuyện của Tiễn Mân Văn, hai là hắn lật bài ngửa, tuyên bố hắn có ý đồ bất chính đối với em gái nhỏ.

Lương Nguyệt Ninh năm nay 16 tuổi, hai năm sau chính là 18 tuổi, có lẽ tương lai của em ấy chính là Diệc Văn.

Tên Diệc Văn này cũng tin tưởng được, hắn nói trước khi cô bé thành niên sẽ không quấy rầy, vậy thì chắc chắn sẽ không quấy rầy.

Thời gian còn có hai năm.

Vậy cũng được, hiện tại vấn đề chủ yếu chính là…

Tiễn Mân Văn.

Tiễn Ý Ý ngồi ở trong phòng hơn một tiếng, chỉnh lý một chút tư liệu, sau đó đi tới gõ cửa thư phòng ông nội.

Trong thư phòng, ông nội Tiễn đang xem cái gì đó, cũng không ngẩng đầu lên.

“Nói đi.”

Tiễn Ý Ý siết chặt tư liệu trong tay, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là tiến lên đặt nó ở trêи bàn.

“Ông nội, cháu tới là muốn nói với ngài về chuyện Tiễn Mân Văn.”

Tiễn Ý Ý có hơi mâu thuẫn.

Tiễn Mân Văn là tôn nữ của ông nội, trước khi cô không muốn bởi vì chuyện của cô ta mà để cho ông phải khó chịu, thế nhưng cho tới tận bây giờ, sự tồn tại của Tiễn Mân Văn đã làm cô không thể nhịn được nữa.

“Quyết định rồi?"

Ông nội Tiễn ngẩng đầu.

Tiễn Ý Ý gật đầu.

“Quyết định rồi.”

“Tiễn Mân Văn là cháu gái của ngài, cháu với cô ta là quan hệ ân oán, còn ở nơi này sẽ khiến ngài cảm thấy khó xử.”

“Cho nên cháu quyết định, rời khỏi Tiễn gia.”

Thanh âm của Tiễn Ý Ý vang lên bên trong thư phòng: “Cháu sẽ cùng chính phương thức của cháu, trả thù lại cô ta.”

“Thật xin lỗi, ông nội.”

“Cháu không thể nhịn được nữa.”