Nàng lại cười một cái, biểu tình của anh rồng kia lại ôn nhu một chút, tuy rằng vẫn mím môi không muốn lui bước.
"Được rồi để ta tự mình ăn." Mục Loan Loan mềm lòng nhìn hắn nói một câu, anh rồng lần đầu tiên ngồi sát phu nhân lại nghe nàng thỉnh cầu như thế này, chân tay có chút luống cuống, đôi mắt đen sâu hút nhìn nàng một cái, giơ tay đưa đan dược cho nàng.
Mục Loan Loan lại cười, kỳ thật mặc kệ Long tiên sinh lúc trước như thế nào, ở trước mặt nàng, kịch bản của hắn cũng tới tới lui lui có mấy cái ——
Giả bộ ngủ ( sớm bị phát hiện nha),
Đóng vai rồng đốn mạt ( mỗi lần đều thất bại),
Làm bộ lãnh khốc ( lỗ tai là thứ trước tiên bán đứng hắn),
Đột nhiên lại ủy khuất ( dỗ một chút thì tốt rồi),
Nói như vậy, hắn chỉ là một con rồng thực ngoan nhưng hơi nhạy cảm chút thôi.
Nàng hơi cảm khái, một tay chống lên bờ vai của hắn, khuôn mặt Long tiên sinh khẽ nâng lên, mang theo hàm ý quan sát kỹ cùng một chút cảnh cáo "Nàng nhất định phải ăn" nha.
Vậy mà lại có cảm giác có chút hung ác.
Còn, còn có chút chọc ngứa nàng.
Mặt Mục Loan Loan cũng hơi nóng, từ từ nhích lại gần dưới ánh mắt quan sát của hắn, đan dược bị nàng dùng linh lực nâng lên, treo giữa đôi môi hồng nhạt của nàng.
Hắn có thể thấy trên gò má trắng nõn của nàng dần dần nhiễm một vệt đỏ ửng.
Long tiên sinh đột nhiên cảm thấy nóng, hắn không dám lại tiếp tục nhìn nàng, cũng đoán được phu nhân nhỏ bé của hắn muốn làm gì, bàn tay giấu ở nơi Mục Loan Loan nhìn không thấy khẩn trương nắm chặt thành nắm tay.
Nàng,
Nàng muốn làm như thế nào?
Mục Loan Loan nhìn lỗ tai trọc trọc trên đầu hắn đang biểu hiện cảm xúc hết sức phong phú, lấy hết can đảm, tay chống bờ vai của hắn, cho đến khi giữa môi của hai người chỉ còn lại khoảng cách là cái viên đan dược kia.
Anh rồng đã chín, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, con ngươi long lanh loé ra những tia sáng vàng kim rực rỡ.
Một người một rồng hô hấp phả vào nhau, chỉ mới mấy hơi thở mà cả hai đều nóng lên, làm không khí chung quanh hai người đều dính vài phần ái muội.
Mục Loan Loan đánh bạo, nhẹ nhàng hôn hôn lên khoé môi Long tiên sinh, cảm giác được thân hình anh rồng dưới thân mình đột nhiên run lên, như là bị dòng điện đánh trúng, nhưng mà môi vẫn còn rất nghiêm chỉnh mím thật chặt.
Nàng cảm thấy hơi quẫn bách lại có chút buồn cười, hôn hôn lên khóe môi anh rồng vài cái, hắn vẫn không chịu há mồm, nhưng hai người bọn họ đang kề sát nhau quá, nàng căn bản không thấy được đôi mắt của Long tiên sinh hiện tại như thế nào.
Mục Loan Loan hơi vô thố, gò má đỏ đến kinh người, giương mắt nhìn hắn.
Thoáng nhìn liền thấy một con rồng đầy mặt ửng hồng, ánh mắt giống như chảy xuôi sắc vàng kim đặc sệt.
Nàng hôn kỹ như vậy có sao không nhỉ?
Mục Loan Loan hơi hồi hộp, tim đập như nổi trống, thấy đôi lỗ tai vẫn luôn không ngừng run rẩy của hắn, theo bản năng duỗi tay sờ sờ.
"A...." Bên tai truyền đến một tiếng rên nhẫn nại, Long tiên sinh lúc này khắc chế không nổi nữa thấp giọng mở miệng th ở dốc một tiếng.
Mục Loan Loan vẫn luôn nhớ chuyện đút đan dược cho hắn, lúc này thậm chí còn chưa kịp hưởng sự mềm mại ngọt ngào của riêng anh rồng, liền lập tức nhân cơ hội hôn vào, muốn lùa đan dược vào trong miệng Long tiên sinh.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
Ngoại trừ lúc nàng muốn rời ra, bàn tay to kia chợt ấn trên eo nàng, trong đôi mắt phượng không che dấu tràn đầy d*c vọng chiếm hữu.
"Ưm....."
Tình hình chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, trước một giây Loan Loan còn ở thế tiến công, giây tiếp theo đã bị anh rồng yếu ớt ấn trong lòng ngực, đảo khách thành chủ, thế cục nghịch chuyển.
Cũng mấy chục giây sau chiến đấu mới kết thúc, hai quân đều thể lực hao hết, hành quân lặng lẽ.
Viên đan dược tứ giai đáng thương, bị một người một rồng cắn đôi.
Nhưng mà, bởi vì Long tiên sinh rốt cuộc vẫn hơi thẹn thùng, sau đó đã không thể phản ứng lại Loan Loan, cho nên hắn ăn nhiều hơn một ít →_→
Nói tóm lại, vẫn là Loan Loan lấy được thắng lợi trong cuộc chiến đấu lần này ~(≧▽≦)/~
Cánh môi tách nhau ra, mang theo vết nước ái muội, Mục Loan Loan còn đỡ một chút, Long tiên sinh đã sắp không được.
Nhưng mà nàng cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp, nhưng chỉ nhanh chóng bò xuống từ trên đùi hắn, sau đó quay đầu giấu đi khuôn mặt đỏ ửng, làm bộ bình tĩnh nói, "Lần sau ta nhiều luyện một chút."
Nàng đợi một lát, mới nghe được kia thanh âm khàn khàn của anh rồng nói, "Ừ."
Chờ đến khi một người một rồng đều chỉnh lại cảm xúc rồi, Mục Loan Loan cũng khôi phục không ít thể lực, nhưng vẫn hơi không dám nhìn tới Long tiên sinh. Tuy rằng bọn họ là phu thê không sai nha, nhưng đây là lần đầu tiên nghiêm khắc mà nói, nàng cùng Long tiên sinh tiến hành hôn môi như một người trưởng thành.
Trong hang động không lớn tràn đầy ngọt ngào lại xấu hổ.
Khi tầm mắt đụng vào nhau, có một người một rồng lập tức xoay mặt cúi đầu.
Lúc trước khi mới ngây thơ chạm chạm môi nhau cũng không phản ứng như thế này.
Mục Loan Loan cũng hơi xấu hổ không dám chủ động nói cái gì, anh rồng càng không cần phải nói, câu đầu tiên anh rồng nói là đi lấy đồ ăn, trên thực tế là cho Mục Loan Loan thời gian thay quần áo sửa sang lại, hắn cũng ra bên ngoài chỉnh đốn bản thân.
Một người một rồng ở loại vấn đề này, xác thật ăn ý đến đáng sợ.
Chờ đến hơn một giờ, lại lần nữa gặp mặt nhau, Long tiên sinh đã thay đổi một bộ trường bào màu trăng non giống hệt bộ Mục Loan Loan mặc trên người lúc nãy.
Mà Mục Loan Loan cũng là đổi thành một bộ cẩm y giống hệt như bộ Long tiên sinh mặc mới rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, một người một rồng đồng thời ăn ý không đề cập đến vấn đề quần áo của đối phương.
Chẳng qua, cánh môi đều cẩn thận cong lên vài phần.
Kế tiếp, bởi vì cần phải hấp thu dược lực trong đan dược, hang động liền lại lâm vào trầm mặc, mãi cho đến đêm khuya.
Thật ra dưới đáy biển không có ánh mặt trời, Mục Loan Loan cũng không biết cụ thể thời gian.
Nhưng Manh Manh là một con chim ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Nàng cùng anh rồng vẫn luôn giằng co đến mức Manh Manh chịu đựng không nổi giương cánh nhỏ vỗ vỗ, ý bảo tôi đây muốn ngủ nga.
Manh Manh hôm nay còn có chút không cao hứng, bởi vì nó rất muốn rất muốn nếm thử một chút ăn ngon đan dược, một chút thôi cũng được.
Cho dù không cho nếm cũng được đi, ăn nhiều một chút trái cây cũng đỡ.
Nhưng mà con rồng hung ác kia quá xấu rồi, vừa tiến vào liền dùng ngón tay ấn nó trên mặt đất, làm nó đều không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn hắn ăn Loan Loan.
Ai.
Manh Manh có điểm buồn bực, mấy cọng lông mao đều rớt xuống dưới.
Mục Loan Loan nghĩ đến hôm nay xác thật mình có hơi vắng vẻ nó, hơn nữa lửa luyện đan vẫn là Manh Manh làm ra, nếu không có Manh Manh, nàng cũng không luyện ra đan dược có phẩm giai tốt như vậy.
Lửa của Bạch Phượng tuy rằng tương đối nhỏ yếu, nhưng thêm một chút linh lực vào, hiệu quả còn tốt hơn lửa lần trước Tông thúc đưa rất nhiều. Hơn nữa không biết có phải bởi vì Manh Manh cùng nàng tương đối thân cận hay không, nàng điều khiển ngọn lửa do Manh Manh cung cấp cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với ngọn lửa của Tông thúc cho.
"Manh Manh vất vả rồi." Mục Loan Loan nhìn con chim béo phì màu trắng đang ngày càng lớn hơn trước mặt, trong lòng mềm đi vài phần.
Linh trí của Manh Manh đã rất cao, hiện tại phản ứng của nó cũng không thua trẻ ba bốn tuổi nhiều lắm, mỗi lần ở cùng với nó, Mục Loan Loan đều cảm thấy mình có một loại cảm giác như mẹ già với con thơ ấy. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, bởi vì phụ thân (?) Long tiên sinh của nó tài sản hùng hậu, linh thạch không thiếu cho nó, cho nên nó mới lớn lên thực mau.
Hiện tại nàng một tay cũng đã ôm nó không hết l.
Nhưng mà gần đây bệnh rụng lông của nó có vẻ càng thêm nghiêm trọng, hẳn là phải bồi bổ nhiều một chút.
"Pi." Manh Manh không quá vui vẻ pi một tiếng, Mục Loan Loan nhìn một chút liền cười, móc ra một viên Hồi Linh Đan nhị giai, đưa tới bên miệng nó.
Ngày thường Manh Manh đều chỉ có thể ăn nhất giai, đan dược nhịn giai đối bọn họ hiện tại mà nói, còn rất trân quý.
Hôm nay xem như đặc biệt khen thưởng.
Manh Manh vẫn là một con chim rất dễ dỗ, ôm đan dược ăn, pi vài tiếng liền nằm yên ngủ, phát ra âm thanh khò khè hạnh phúc.
Mục Loan Loan đắp cho nó một miếng thảm nhỏ, vừa quay đầu lại liền thấy anh rồng đang hấp tấp dời tầm mắt đi, chỉ lộ ra một cái lỗ tai đang run run.
Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, nói, "Long tiên sinh, ngủ chưa?"
Từ lần trước nàng tỉnh lại đến bây giờ, kỳ thật bọn họ không có cùng nằm ngủ chung với nhau trên một cái giường nữa.
Đan dược nàng mới vừa luyện chế ra hiệu quả thực tốt, trong cơ thể nàng linh lực khôi phục ước một phần năm.
Vốn dĩ trong quá trình luyện đan, Mục Loan Loan cảm thấy mình có thể là muốn đột phá, nhưng chờ đến khi bình tĩnh lại, xem xét bên trong cơ thể, ngoại trừ kinh mạch có một chút mở rộng, Kim Đan tam giai trong đan điền vẫn ngoan cố, cũng không có ý muốn đột phá.
Muốn nói có l gì biến hóa, đại khái chính là nó hơi lớn hoen so với trước đây một chút.
Mà muốn nói thật sự có biến hoá rõ ràng, chính là thần thức của nàng.
Giống như đánh vỡ một tầng giam cầm, làm nàng cảm thấy mình có thể dẫn một ít gì đó rời khỏi cơ thể.
Kỳ thật Mục Loan Loan loáng thoáng cảm thấy có lẽ nàng chỉ là tiến giai về mặt tinh thần một chút, căn cứ vào hiểu biết của nàng, ước chừng là có thể sử dụng thần thức.
Bất quá dựa theo lẽ thường, là chỉ có tu sĩ thực lực đột phá tứ giai mới có thể sử dụng thần thức. Trước khi Manh Manh ngủ, Mục Loan Loan còn luyện tập vài lần, mỗi lần cũng chưa thể thành công dẫn cái gì đó đang co đầu rụt cổ trong thần thức ra ngoài.
Cho nên...... Đến bây giờ nàng vẫn chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn đồ vật.
Nàng đã thử đi thử lại hết mấy lần, Long tiên sinh vẫn chưa trả lời câu hỏi của nàng.
Có lẽ ánh mắt Mục Loan Loan làm Long tiên sinh cảm thấy cứ không nói lời nào thì thật không thích hợp, hắn đành phải mở miệng, "Gác đêm."
Nghe hai chữ đó, Mục Loan Loan liền đã hiểu.
Thật ra hiện tại bọn họ còn chưa hoàn toàn an toàn, sau này muốn đi đâu, còn phải ngây ngốc ở đây bao lâu nữa, nàng đều không phải rất rõ ràng.
Nhưng mà Long tiên sinh từ sau khi bọn họ rời khỏi phủ đệ kia liền chưa từng nghỉ ngơi, chuyện này nàng lại rất rõ ràng.