Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy anh rồng vẫn luôn mặt ngoài lãnh đạm tựa hồ vô cùng bá đạo, rơi nước mắt.
Trong suốt, ấm áp, từ trong đôi mắt đen nhánh của hắn rơi xuống.
Nàng chỉ có thể nhìn thấy bi thương và áy náy đã không thể che giấu được từ trong đôi mắt đó.
Mục Loan Loan cứ như vậy trong nháy mắt cảm thấy chân tay luống cuống.
Nàng cúi đầu, tay đang bắt lấy vạt áo hắn vẫn không buông ra, chỉ nói thật kiên định, "Là chàng nói muốn dẫn ta đi."
Nếu nói muốn mang nàng đi rồi, thì không thể dễ dàng dao động như vậy.
Cánh tay bỗng bị cầm nhẹ nhàng, Mục Loan Loan nhìn anh rồng của nàng nhẹ nhàng run rẩy hàng mi dài, vươn bàn tay to xoa gò má nàng, giống như dùng hết toàn bộ khí lực.
Cửu Khuynh cũng phản ứng lại, đôi mắt đào hoa của nàng sáng quắc tràn đầy tức giận, không màng đến thân thể còn chưa hoàn toàn khang phục, vươn bàn tay trắng nõn, dùng sức hướng về mảnh không khí trước mặt Mục Loan Loan chộp tới, bên môi tràn ra máu tươi.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, không gian bên người dao động, thân ảnh Long tiên sinh vẫn luôn ẩn nấp cũng chậm rãi hiện lên trong mắt Cửu Khuynh.
Một con rồng hoàn toàn ẩn nấp từ thân hình đến hơi thở, làm nàng tiêu phí đại giới không nhỏ mới có thể thấy.
Mục Loan Loan bị gió thổi hơi đứng không vững, giơ tay ngăn trở gió lạnh trước mặt đang thổi tới, thấy Cửu Khuynh đang váy áo tung bay.
"Hoá ra ngươi cũng ở đây." Tầm mắt băng băng lãnh lãnh của nằng quét qua trên người Long tiên sinh, trong lòng nàng tràn đầy tâm tình phức tạp không biết là muốn thăm dò hay muốn nghiệm chứng gì đó, nhẹ nhàng lại trào phúng nói, "Nàng ấy là cô nương tốt như vậy, ta rất thích, ta muốn mang nàng ấy đi."
Mục Loan Loan hơi hơi mở to mắt, có điểm không thể tin được tai mình nghe được cái gì.
Ngay sau đó, nàng thấy Cửu Khuynh nhìn mình bằng ánh mắt bình thường, trong lòng vừa khổ lại vừa dở khóc dở cười, còn hơi chút sốt ruột ——
Cửu Khuynh làm gì có chuyện thích nàng, chỉ là muốn nhanh chóng làm con rồng này mang nàng đi thôi?
Bọn họ đã không có thời gian, không thể lại kéo dài.
Câu nói của Cửu Khuynh vừa rơi xuống, thân thể Long tiên sinh liền rõ ràng căng chặt trong chớp mắt.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chưa đến một khắc đã trở nên vặn vẹo, ngẩng đầu nhìn về phía công chúa xinh đẹp vô song của Cửu Vĩ Hồ tộc, đôi con ngươi đen nhánh cũng đã ẩn ẩn phiếm hồng.
Bốn mắt nhìn nhau, Cửu Khuynh thấy hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt còn hung ác cố chấp hơn cả sói con.
Chờ Long tiên sinh phục hồi tinh thần lại, đã phát hiện mình sớm theo bản năng nắm chặt tay Mục Loan Loan ——
Hắn là ích kỷ như vật, thậm chí ngay cả nữ nhân cũng đố kỵ.
Cửu Khuynh rất không thú vị giơ tay lau đi vệt máu bên môi, "Chậc."
Nàng nhìn Mục Loan Loan cười cười, đi đến bên cạnh Mục Loan Loan, tuột cái vòng ngọc xinh đẹp trên cổ tay trắng muốt của Mục Loan Loan ra và đặt vào trong lòng bàn tay nàng ấy, "Ta vừa xinh đẹp lại vừa có nhiều linh thạch, thiên phú cũng không kém, lòng lại đáng tin cậy hơn mấy tên rồng trăng hoa nhiều. Nếu ngươi đổi ý, đập vỡ nó đi, ta có thể mang ngươi đi bất cứ lúc nào."
Cửu Khuynh vừa nói xong câu khiêu khích liền liếc liếc mắt nhìn anh rồng một cái.
Mục Loan Loan cảm giác được anh rồng đang nắm tay mình giờ phút này lại càng nắm chặt hơn, nàng vội vàng nhìn thoáng qua Cửu Khuynh, đem tất cả đan dược đã chuẩn bị sẵn cho nàng ấy cùng đan dược cho Tông thúc ra, bắt được tay Cửu Khuynh, "Đây là đan dược, có một ít là chuẩn bị cho Tông thúc ở hiệu thuốc Hoa Vân, phiền toái Cửu Khuynh ngươi......"
Lời còn chưa nói hết câu, nàng liền cảm thấy trên eo nổi lên một lực đạo ôn nhu nhưng rất lớn.
Cả người nàng đều bị Long tiên sinh chặn ôn ngang lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, cảm giác không trọng lực kịch liệt truyền đến, khuôn mặt của Cửu Khuynh như là bị rút nhỏ lại rất nhiều lần, bên tai lại là tiếng gió lạnh rít gào vì đang chuyển động tốc độ cao, Mục Loan Loan theo bản năng nhắm mắt lại, tóc dài bị gió mạnh thổi bay tứ tung, tầm mắt trong lúc mơ hồ, giống như thấy biển mây đầy trời.
"Ôm chặt."
Thanh âm của Long tiên sinh giống như từ rất xa bay tới, Mục Loan Loan nghe thấy được tiếng rồng ngâm quen thuộc từ phương xa truyền đến, một màn này làm cho trái tim nàng co chặt vài nhịp.
Là người của Thanh Long tộc đuổi tới rồi sao, bọn họ sẽ bị bắt lại sao?
Mục Loan Loan không do dự, gắt gao ôm cổ Long tiên sinh, thấy trên mặt hắn dần dần hiện ra lớp vảy bạch kim, đoạn sừng gãy và lỗ tai trọc trọc đã lâu không nhìn thấy cũng hiện lên ra.
Nàng thấy chân hắn biến thành đuôi rồng, nhưng cái chóp đuôi thì lại không thấy có.
Hắn ôm nàng, phi hành với tốc độ rất cao, đám lông xơ xác trên lỗ tai trọc một nửa theo gió lạnh lắc lư.
Có lẽ còn ngại ánh mắt nàng, Long tiên sinh mím môi, rất không tự nhiên cúi đầu nhìn nàng một cái.
Mục Loan Loan sắp bị cái con rồng này chọc cho tức chết rồi, đây mà lúc nào mà còn để ý hình tượng chứ!.
Đó là còn chưa nói hắn ở trước mặt nàng đã sớm không còn hình tượng gì, sao lại chần chờ không biển hẳn thành rồng chạy đi?
"Lạnh không?"
Thấy nàng nhìn chằm chằm mình, mỹ nam kia chợt cảm thấy thập phần áy náy với hành động tự tiện mạnh mẽ đem người mang đi của mình. Long tiên sinh hơi hơi gục đầu xuống, đoạn sừng gãy phát ra ánh sáng óng ánh, nhẹ nhàng chạm vào trên trán Mục Loan Loan, làm quanh thân nàng bỗng bao phủ một lớp linh khí trong suốt, ngăn chặn khí toàn bộ khí lạnh bên ngoài.
Trên lông mi của hắn còn treo một chút nước mắt, linh khí bọc lên, lại tạo ra tầng tầng sóng gợn.
Mục Loan Loan tức khắc cảm thấy ngực ấm áp, nàng gấp gáp, "Mau biến thành nguyên hình chạy đi, lập tức bị đuổi theo bây giờ!"
Long tiên sinh nhìn nàng cong cong khóe môi, nhẹ nhàng cách một tầng linh khí hôn lên môi nàng một cái.
Sau đó, Mục Loan Loan chỉ kịp thấy rõ trong mắt hắn chợt lóe lên mạt sát ý, trước mặt hiện lên một màn sương đen dày đặc.
Tiếng rồng ngâm trầm thấp từ dưới thân truyền đến, trời đất cũng tựa hồ như ảm đạm đi trong nháy mắt.
Vốn dĩ trước mặt là một biển mây màu xám cuồn cuộn âm trầm, Mục Loan Loan đột ngột chỉ còn nhìn thấy một đoạn sừng cùng hai cái lỗ tai lông lông xơ xác bị phóng đại lên nhiều lần, nàng cảm thấy toàn bộ thân thể nhanh chóng xuyên qua giữa đám mây, tuy rằng đang bị linh khí khoá chặt bên trong, sẽ không ngã xuống, nhưng Mục Loan Loan vẫn theo bản năng nắm chặt cái lỗ tai trọc trọc thật lớn màu trắng trước mặt kia.
Tay chạm vào một xúc cảm mềm mại, nàng chợt có ý nghĩ muốn đem cả người mình đều vùi vào.
Mục Loan Loan vừa cảm thấy rất vui sướng, vừa lại khẩn trương muốn chết, nàng nắm chặt lỗ tai của Long tiên sinh, chỉ cảm thấy bên tai tràn đầy âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng, giữa biển mây cuồn cuộn, có thể thấy một mảng những ánh mắt lấp ló tràn ngập ác ý đôi mắt.
Mục Loan Loan cau chặt mày, trong khoảnh khắc nàng thật sự nàng rất thống hận bản thân mình vô dụng, nàng cắn môi, tự hỏi hiện tại nàng có thể làm được gì ——
Đúng rồi, Cửu Khuynh vừa mới cho nàng truyền âm lệnh của Thanh Long tộc.
Mục Loan Loan cắn chảy máu ngón tay, nhanh chóng bôi một ít máu tươi lên truyền âm lệnh của Thanh Long để nó nhận chủ.
Cơ hồ như ngay tức khắc, bên tai liền truyền đến thanh âm tức giận của Ngao Khâm, "Tế phẩm thật sự chạy rồi!."
Một thanh âm Thanh Long khác khàn khàn vang lên tiếp theo, nghe có vẻ như là một trưởng lão, "Tốc độ hắn cực nhanh, ít nhất khôi phục bảy phần thực lực, sự tình quá đột ngột, ba trưởng lão trong tộc đều đang bế quan, cường giả Thanh Long chỉ còn lại có ngũ trưởng lão là có thể đuổi theo."
Thanh âm kia dừng lại một chút, "Nhưng mà ngũ trưởng lão chỉ vừa mới đột phá lục giai, chỉ sợ đánh không lại....... Quân thượng."
"Đáng chết!" Ngao Khâm mắng một câu, truyền âm lệnh của Thanh Long cũng không có tiếng nói chuyện tiếp theo, lâm vào trầm mặc.
Mục Loan Loan nghe tới đây, dù vẫn chưa nghe được gì tiếp theo cũng không buông tay ra được ——
Nghe thấy mấy con rồng đó nói Long tiên sinh của nàng lợi hại như vậy, nàng liền cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Anh rồng của nàng nhé, cho dù chỉ mới khôi phục bảy phần thực lực, mấy tên rồng đó cũng không thể làm gì được hắn. Hắn đã không còn là con rồng nhãi con trước kia, mỗi khi bị khi dễ chỉ có thể chạy trốn.
Chỉ là, nàng vẫn là không thể buông truyền âm lệnh của Thanh Long trong tay ra.
Hai chữ "huyết tế" từ trong miệng của Cửu Khuynh lúc trước nàng còn chưa thể quên. Nếu những con rồng này đã quyết định xuống tay với Long tiên sinh, thì cứ dù cho bọn chúng biết hiện tại hắn khôi phục một ít thực lực, chẳng lẽ sẽ bởi vậy mà dừng tay sao?
Lòng bàn tay Mục Loan Loan toàn là mồ hôi, vừa gấp gáp lại sợ hãi, dứt khoát đem cả người mình người đều chôn tới vào trong lỗ tai trọc trọc to lớn của Long tiên sinh, còn cọ cọ, mượn sự êm ái này giảm bớt áp lực chờ đợi.
Nhưng nàng không biết, lỗ tai Long tiên sinh từ trước đến nay vốn dĩ liền phi thường phi thường mẫn cảm →_→
Tuy rằng đã hoá thành lỗ tai cực lớn, cũng không phải quá mẫn cảm như khi hắn còn trong trạng thái người, nhưng cũng là một bộ phận cơ thể thực yếu ớt.
Mục Loan Loan bắt lấy lông mao mềm mại của hắn, lực nắm cũng không lớn không nhỏ, vừa lúc lại dừng lại trên cái phần trọc trọc trên lỗ tai nhạy cảm kia của hắn, hơn nữa nàng còn vùi cả người vào cọ cọ, tóm lại chính là......
Thực k1ch thích, phi thường k1ch thích.
Quỹ đạo bay của Long tiên sinh trong trạng thái nguyên hình to lớn đều có chút đánh thành một đường cong, tốc độ so với trước nhanh hơn rất nhiều.
Vì thế Mục Loan Loan đang nắm lấy lông mao trên lỗ tai hắn liền nghe được thanh âm của một tên Thanh Long có chút tuổi trẻ trong truyền âm lệnh chửi ầm lên: "Mẹ nó, tốc độ của quân thượng đã nhanh hơn quá nhiều, hiện tại sắp không nhìn thấy nữa rồi!"
Mục Loan Loan cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ Long tiên sinh muốn bắt đầu phát huy năng lực sao?
Có phải hắn thực ra còn lợi hại hơn so với nàng nghĩ rất nhiều?
Mục Loan Loan nhịn không được cong cong khóe môi, nghĩ đến ánh mắt tràn đầy áy náy vừa mới rồi của hắn, liền cảm thấy có chút đau lòng ——
Cái anh rồng này không phải đã hiểu lầm nàng cái gì nữa rồi chứ...
Nàng cũng không muốn hắn nghĩ quá nhiều như vậy.
Đi vào thế giới này, có hắn, có Manh Manh, sinh hoạt hàng ngày cũng không còn còn bận rộn hay cô đơn tĩnh mịch nữa, cho dù phía trước là vực sâu cùng tử vong không thể tránh né đi chăng nữa, nàng đều có thể thản nhiên tiếp nhận, vui vẻ hướng đến.
Mục Loan Loan đứng phía sau đầu Long tiên sinh, quay đầu lại đã dần dần không nhìn thấy những tên Thanh Long hí vang rít gào đó nữa, nhưng tâm nàng lại có chút bất an.
"Ngao Khâm đại nhân, đuổi không kịp."
Một tên Thanh Long phát ra âm thanh, Mục Loan Loan nghe thấy giọng Ngao Khâm phẫn nộ nói, "Dưới ngũ giai rút lui, quay về gác cổng cấm địa đi."
Đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mục Loan Loan còn chứ kịp cao hứng, liền nghe được tiếng hắn cười dữ tợn, "Ba vị trưởng lão Kim Long tộc đang ở cuối kỳ lục giai trùng hợp rèn luyện trở về, sẽ lập tức nghênh đón tên phế vật bỏ trốn đó ngay thôi."
Đồng tử co chặt, Mục Loan Loan lập tức đóng truyền âm lệnh lại, hướng tới cái lỗ tai trọc một nửa của Long tiên sinh nôn nóng nói, "Mau, đổi phương hướng khác đi!"
"Long tiên sinh!"
Giọng nói của nàng vừa rơi xuống, Long tiên sinh liền lập tức đảo người một cái, Mục Loan Loan bị đột ngột có chút ngẩn ra, nàng cúi người ôm lỗ tai hắn thật chặt, chỉ cảm thấy tốc độ của anh rồng càng mau hơn so với trước.
Bên tai bỗng nhiên đập vào một tiếng rống muốn rách màng nhĩ, trước mặt Mục Loan Loan bỗng choáng váng một chút, linh lực đang bao lấy nàng vỡ ra hết một nửa, nàng nhịn không được quay đầu lại xem, chỉ thấy ở vị trí một khắc trước bọn họ còn dừng lại đã bốc cháy lên một ngọn lửa màu vàng kim.
Ba con Kim Long không biết từ khi nào xuất hiện đang mở miệng thật lớn, nhìn về phía bọn họ gào rống.
Trên sườn mặt truyền đến cảm giác ướt át, Mục Loan Loan giơ tay xoa xoa sườn tai, bỗng nhiên thấy tai dính một bụm máu.
Màng tai bị chấn động vỡ nát, nàng không nghe thấy.
Cắn răng móc một lọ đan dược ra từ túi Càn Khôn, Mục Loan Loan nuốt hai viên.
Tốt xấu gì hiện tại nàng cũng là tu sĩ tam giai, đây chỉ là hơi đau một chút mà thôi, nàng cần phải nhanh chóng tốt lên.