Mục Loan Loan có chút không thoải mái.
Trong mộng nàng giống như bị con rồng hung ác ấn vào dung nham nóng bỏng, con rồng ấy lại có được vũ khí làm cho nàng không biết làm sao, giống như bị chi phối, bị đoạt lấy, nàng mấy lần giãy giụa mở mắt ra, trong tầm mắt lại chỉ có một đôi con ngươi vàng kim rực rỡ.
Con rồng hung ác có khi thực ôn nhu, giống như trấn an con mồi bé bỏng của mình, nhưng phần lớn thời gian lại hung ác đến mức nàng không thể miêu tả nổi.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, giằng co thật lâu, ánh sáng cứ mờ cứ tỏ, nàng lại tựa hồ đã không còn cách nào phân rõ ngày đêm.
Chờ đến khi Mục Loan Loan hoàn toàn chịu không nổi ch ảy nước mắt, cái con rồng đáng sợ kia mới tựa hồ ý thức được con mồi của mình có chút yếu ớt, không thể ăn hết một lần được, bàn tay to rộng vỗ về gò má nàng, hôn môi nàng, hôn giọt nước mắt đang chảy xuống má nàng.
Giọng hắn trầm thấp kêu nàng tên, một tiếng lại một tiếng, mang theo bao nhiêu tình cảm nóng rực làm nàng không thể xem nhẹ, cứ vậy mà đem Mục Loan Loan từ trong lúc ngủ mơ kéo ra ngoài.
Nàng mở mắt ra, đối diện hai cặp mắt ngập nước, hai cái sừng rồng đang hơi sang sáng của Long tiên sinh, buồn bực nâng lên chân mềm như bông cố sức đá tới anh rồng một lần, "Biến."
Đây xem như là lần đầu tiên nàng nặng lời với anh rồng như vậy:)
Nhưng uổng công Mục Loan Loan sử dụng âm thanh ấm ách quá độ, âm cuối lại hữu khí vô lực, nói ra như là đang làm nũng.
"Được."
Long tiên sinh cười nhẹ một tiếng, ngoài miệng nói được, nhưng tứ chi lại giống như bạch tuộc quấn lên, ôm gọn lấy nàng từ phía sau, đưa cằm lên cổ nàng, "Phu nhân nói cái gì cũng được."
"Ừ, vậy chàng, biến."
Tóc mai của Mục Loan Loan ướt nhơm nhớp dính ở trên trán, mệt đến mức một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, nàng nửa mở hai mắt, có thể thấy trên cổ tay rũ xuống thoáng mang mấy dấu răng hồng hồng, tâm tình phức tạp ——
Cái con rồng kia xác thật giống như nàng nghĩ, cái gì cũng đều không hiểu, hoặc là nói, chỉ hiểu một chút như vậy.
Cho nên nàng mới nghĩ đến chuyện dù gì sau này hai người đều là phu thê, cũng không thể sống với nhau giống như trước kia, liền dẫn đường một chút, kết quả......
Mục Loan Loan có hơi khóc không ra nước mắt, kết quả sau khi hắn hiểu ra, thật giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cũng không biết có phải đây là thiên phú của Long tộc hay không, tiến bộ thật thần tốc, vừa rơi nước mắt vừa đỏ mặt lăn lộn nàng, nàng còn không có khóc mà.
Thật sự, thật quá đáng.
"Loan Loan." Long tiên sinh thực tủy biết vị, không biết tiết chế thành công chọc giận phu nhân, kêu một tiếng thoáng kéo dài âm đuôi, giống như làm nũng với nàng, rất giống một tên rồng nhãi con.
Nhưng mà cho dù tính tình Mục Loan Loan rất tốt, lần này cũng thật sự nổi giận, đơn giản nhắm mắt lại không đi để ý tới hắn, nàng mệt muốn chết, thật sự rất muốn nghỉ ngơi.
"Phu nhân......" Nàng không nói lời nào làm con rồng kia còn ủy khuất hơn, kêu nàng rất nhiều lần.
"Mệt." Mục Loan Loan phun ra chứ này xong, liền thật sự mỏi mệt đến hoàn toàn rơi vào giấc ngủ.
Long tiên sinh còn rất hưng phấn, nhưng cũng ý thức được mình có hơi quá mức, không quấy rầy nàng ngủ nữa, bò lên, đắp chăn kín cho nàng.
Bên môi hắn có chỗ bị thương, thoạt nhìn hơi xanh tím.
Kỳ thật nếu nói đạo lý, một cường giả thực lực cường đại, lực phòng ngự của thân thể gần mãn cấp như hắn, bị thương ở bên môi liền rất ý vị sâu xa.
Ai có thể làm bị thương chỗ đó chứ....
Còn có một cái nữa là, vì lý do gì bị thương, dựa theo năng lực tự phục hồi hết sức mạnh mẽ của Long tộc, sao lại chưa lành được chứ?
Long tiên sinh giảo hoạt chớp chớp mắt, duỗi tay vớt vớt trong không trung một chút, trong tay liền có một bộ cẩm y màu đen tuyền, cổ áo có hơi thấp, vạt áo hơi lệch một chút, trên người những dấu vết vốn dĩ "có thể" biến mất nhanh chóng liền bị chừa lại hơn phân nửa.
Từ ngày đại hôn đến nay, kỳ thật đã qua ba bốn ngày, lãnh địa Long tộc cũng còn không ít chuyện cần phải xử lý.
Chậm rãi đi đến mép giường, vén màn che đỏ thẫm lên, Long tiên sinh nhẹ nhàng hôn hôn trán Mục Loan Loan, nhỏ giọng báo một tiếng, "Long đi đây."
Mục Loan Loan mơ mơ hồ hồ "ừ" một tiếng, mặt mày anh rồng cong lên, ngay sau đó, liền biến mất trong phòng.
......
Nhóm thần tử mới được đề bạt lên của Long tộc, sau mấy ngày quân thượng của bọn họ biến mất, rốt cuộc gặp được người.
Đã nhiều ngày nay tồn đọng lại không ít sự tình cần được chỉ thị từ quân thượng, thế cho nên những thần tử mới thuộc Hắc Long tộc cùng Tử Long tộc tìm không thấy người đang muốn phát hoả.
"Quân thượng, thần có việc muốn báo." Một Tử Long tộc tuổi không lớn mấy nhìn thấy Long tiên sinh đột nhiên xuất hiện ở đại điện, nhanh nhẹn quỳ rạp trên đất, đem hết mấy biến cố xảy ra trong lãnh địa do hơn một nửa nữa Thanh Long tộc bị diệt vong lập tức tâu lên.
"Biết rồi." Sau khi hắn nói xong, Long tiên sinh gật gật đầu, tỏ vẻ mình cũng biết những việc này, rồi ra một số mệnh lệnh để xử lý tình huống đã phát sinh.
Sau khi toàn bộ hội báo có chút buồn tẻ đã hoàn thành, vài tên thần tử vừa mới chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy quân thượng giết rồng không nháy mắt, không ngại dơ tay của bọn hắn cất tiếng, thanh âm hiếm khi không lạnh lùng như bình thường.
"Hôm đại hôn vài ngày trước, đa tạ nhóm long thần đã dâng tặng lễ vật."
Thần tử Tử Long tộc có hơi khủng hoảng, đầu cúi thật thấp, "Là thần nên làm."
Khi giọng nói hắn rơi xuống, mấy con rồng còn lại cũng vội vàng phụ họa, sợ mình nói sai nói cái gì, chọc vị quân thượng trước mặt không cao hứng.
Mắt phượng của Long tiên sinh liếc xéo, xác thật có chút không cao hứng, "Như thế nào, chư vị đầu quá nặng, không muốn nâng lên để nhìn ta sao?"
Thần tử Tử Long tộc sắp bị dọa khóc, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt hơi lớn là ảnh phản chiếu của Long tiên sinh với biểu tình không mấy vui vẻ, còn cố ý kéo kéo cổ áo.
Đột nhiên không kịp phòng bị mà nhìn thấy dấu vết trên cổ của quân thượng tôn quý lại tàn bạo, Tử Long mí mắt nâng nâng, lại thoáng nhìn thấy vết thương bầm bầm trên môi quân thượng, liên tưởng đến hắn vừa mới như có như không nhắc tới đại hôn, cảm thấy mình phảng phất minh bạch một chút gì.
Mấy con Hắc Long khác đều có hơi đầu đất một chút, chỉ sợ hãi lại ngốc ngốc dùng ánh mắt kính sợ nhìn Long tiên sinh.
Trong đó có một tên Hắc Long trẻ tuổi to con ngốc nghếch không có kinh nghiệm gì, mặt dại ra nói, "Quân thượng, ngài bị thương?"
Hắn hơi khiếp sợ, "Là ai mới có thể làm ngài bị thương?"
Quân thượng của hắn chính là người mạnh nhất đại lục a.
"A." Long tiên sinh đã ý vị không rõ cười một chút, tầm mắt dừng lại trên người hắn, "Ngươi cảm thấy sao?".
Mắt thấy thằng bạn ngây ngốc bạn tựa hồ sắp phạm sai lầm, tên Tử Long trẻ tuổi hung hăng véo đùi một phen, lòng bàn tay đều là mồ hôi, "Quân, quân thượng...... thật, thật lợi hại."
Tầm mắt áp bách biến mất, rốt cuộc nghe được anh rồng hơi hơi hứng thú xoay người đi, vừa lòng trả lời, "Ừ."
Tên nhóc Hắc long hậu tri hậu giác hiểu được mình giống như tránh thoát một kiếp, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía tiểu Tử Long, được như ý nguyện nhận lại một đôi mắt trợn lên một cái.
Bọn họ thật ra muốn nhanh chóng rời khỏi đại điện đi xử lý mấy chuyện trong lãnh địa, rốt cuộc lại ngây ngốc ở lại đây bên cạnh đại cường giả qua khỏi thất giai này, cho dù hắn ta cũng chả làm cái gì, nhưng họ đều phải nhận áp lực tâm lý thật lớn.
Nhưng......
Long tiên sinh chưa nói bọn họ có thể rời đi, bọn họ liền không thể đi.
Đại điện lâm vào an tĩnh quỷ dị, Tử Long thấy quân thượng cao lãnh kia nghĩ tới cái gì, xoay người nhìn bọn họ nói, "Nếu các ngươi không cẩn thận chọc phu nhân tức giận, nên làm thế nào cho phải?"
Ba con Hắc Long không hề kinh nghiệm, cũng chưa có đối tượng hai mắt nhìn nhau: "............"
Long tiên sinh nhướng mày, tiểu Tử Long người duy nhất có đối tượng theo đuổi lập tức dưới áp lực, buột miệng thốt ra, "Xin nàng tha thứ, nấu cơm cho nàng, tùy tiện nàng đánh."
Hắn nói xong, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hắn sao lại có thể ngu ngốc như vậy chứ! Đối tượng của hắn chính là một con Tử Long cấp bậc không kém gì hắn, ngày thường tức giận cũng trực tiếp lấy chân đạp hắn, ngày thường đều là hắn nấu cơm cho nàng ăn, nếu hắn ăn nhiều đối tượng còn muốn cắn hắn, bất quá mỗi lần hắn xin tha, đối tượng liền thôi. Cho nên hắn vẫn luôn cho rằng cái đối tượng Tử Long hình thể nhỏ hơn hắn nhưng sức ăn so với hắn còn nhiều hơn kia là tốt nhất thiên hạ.
Nhưng mà, hắn không cần mặt mũi thì không có việc gì, còn vị trước mặt này, chính là quân thượng của Long tộc.
Sống lưng Tử Long phát lạnh, ba con Hắc Long còn lại cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, lại không mấy từng tưởng. Quân thượng bọn họ quân suy nghĩ sâu xa một lát, sau đó từ cổ tay áo lấy ra một cái túi tiền không thể gọi là quá đẹp, mặt trên còn thêu hoa văn nhìn giống như lỗ tai cùng sừng rồng, từ bên trong lấy ra mấy viên đá quý sáng lấp lánh.
"Không tồi, thưởng."
Tử Long nhận đá quý mà trong lòng suy tư gì đó bỗng đột phá hóa thành vua nịnh nọt: "...... Quân thượng, túi tiền thật là đẹp mắt."
"Ừ." Long tiên sinh tán dương cho Tử Long một cái "Tiểu tử ngươi rất có tiền đồ, rất có ánh mắt", phất phất tay, "Tan đi."
Nói xong, hắn liền biến mất ở đại điện, để lại ba con Hắc Long với ba khuôn mặt ngơ ngác: "........."
Tử Long lau lau mồ hôi lạnh, nhìn mặt ba tên bằng hữu quan hệ còn tính không tồi, dở khóc dở cười giải thích, "Quân thượng hắn,"
"Hắn là cái con rồng cuồng thê a!"
Đám Hắc Long tựa hồ minh bạch chút gì đó: "............"