Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 89: Được Tiểu Phản Diện Cứu 4






Editor: Qingluanpei
Chương 89 Được tiểu phản diện cứu ( 4)
Mà đằng sau cô là một quả táo đỏ lớn.
Những con khỉ đó vẫn luôn đi theo bọn họ sao?
Nguyễn Kiều Kiều đứng lên, Hứa Tư cũng đứng lên theo, ném thịt trên tay đi, nắm chặt lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Những con khỉ xung quanh ngay lập tức rụt lại trốn đi như đà điểu, phát ra từng đợt âm thanh lạo xạo.

"Tư ca ca, bọn chúng cũng không có ác ý, anh ăn no chưa? Chúng ta cùng ăn quả táo này nhé!" Nguyễn Kiều Kiều thu hồi ánh mắt, nhặt quả táo trên mặt đất lên, vui vẻ nói với Hứa Tư.
Hứa Tư gật đầu, kéo cô ngồi xuống, nhặt thịt gà lên tiếp tục ăn.

Nguyễn Kiều Kiều ôm lấy quả táo gặm, gặm một nửa thì dừng lại, chờ đến khi Hứa Tư ăn thịt xong thì đưa cho hắn, sợ hắn ghét bỏ, cố ý nhỏ giọng hừ hừ: "Cũng không có dao, anh không được chê...."
Còn chưa nói xong đã nhìn thấy tiểu phản diện cắn một miếng lớn theo hướng cắn của cô, hiển nhiên là không có ý ghét bỏ.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy thì tươi cười, không biết vì sao nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ.
Chờ Hứa Tư ăn hết táo, bọn họ lại nghỉ ngơi thêm 10 phút, sau đó mới tiếp tục lên đường.
Sức lực của Hứa Tư cứ như vô tận vậy, dùng mãi không hết nhưng bước chân của Nguyễn Kiều Kiều lại càng ngày càng nặng nề.

Cô thật sự rất rất rất mệt mỏi, nhưng lại không muốn làm liên lụy đến hắn mới cắn răng đi được thêm hai tiếng.
Mãi cho đến khi bị một cái dây leo làm vấp ngã, cuối cùng cô cũng không bò dậy nổi nữa.

ngôn tình hoàn
"Tư ca ca, em không đi nổi nữa." Nguyễn Kiều Kiều khổ sở nhìn hắn.

Hứa Tư lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra đầu gối của cô, thấy quần không bị rách, cũng không bị trầy xước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đứng dậy nhìn cô, sau đó xoay người khom lưng.
"Không cần đâu, anh không cõng nổi em đâu." Nguyễn Kiều Kiều từ chối.
Cô được nhà họ Nguyễn nuôi đến trắng trẻo mập mạp, Hứa Tư gầy yếu hơn cô rất nhiều, còn không cao bằng cô, làm sao có thể cõng nổi cô chứ.
"Lên đây." Hứa Tư ngồi xổm không động đậy, chỉ thúc giục cô.
Nguyễn Kiều Kiều chần chờ 2 giây, thử nghiêng người về phía trước, Hứa Tư lập tức vòng qua đầu gối cô, cõng cô lên.

Bước chân của hắn cũng không có vẻ nặng nề, như thể cô chính là không khí vậy.
"...." Nguyễn Kiều Kiều, lại lần nũa cảm thấy tên tiểu phản diện này thật đúng là thiên phú dị bẩm mà!
Dung mạo này, năng lực này, tại sao lại không phải là nam chính cơ chứ? Thật sự đáng tiếc lắm luôn!
Nguyễn Kiều Kiều nằm trên lưng Hứa Tư miên man suy nghĩ, đi được một đoạn, cô thấy hơi thở của Hứa Tư cũng không có rối loạn nhưng lại vẫn không yên tâm nói: "Tư ca ca, anh không cõng nổi nữa thì thả em xuống nhé."
"Ừ." Tuy trả lời như vậy nhưng hắn vẫn cõng cô trên lưng, còn xóc xóc cô lên.

Rõ ràng tấm lưng này không được dày rộng mà còn rất gầy yếu nhưng Nguyễn Kiều Kiều lại cảm thấy rất an tâm khi nằm trên nó, cũng không biết từ lúc nào đã ngủ mất tiêu.
Ở trong giấc mơ, cô mơ thấy mình đang được một con sói cõng trên lưng, chạy như bay giữa núi rừng....
"Sói ngốc...." Cô ngủ mơ nói thầm.
Hứa Tư cõng cô trên lưng nghe thấy tiếng nói mớ của cô, cặp mắt xanh lục lạnh lẽo kia thế nhưng lại dần trở nên dịu dàng, so với ánh trăng trên trời kia còn dịu dàng hơn....
_____
Chờ khi Nguyễn Kiều Kiều tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi sáng.
Cô được tiểu phản diện ôm vào trong lòng, nghỉ tạm ở trên một bãi cỏ xanh đậm, xung quanh là tiếng hót của chim chóc.

Ánh mặt trời chiếu vào trên người bọn họ đặc biệt ấm áp.
Cùng lúc khi cô mở mắt, Hứa Tư tư cũng tỉnh lại theo..