Dung Chân không phải chưa từng nghĩ đến chuyện tự cứu bản thân như trong tiểu thuyết, ví dụ như dựa vào trí thông minh hơn người, tìm ra nơi ẩn náu của Hạ Huyền Linh rồi tố giác hắn ta.
Nhưng vấn đề là nàng căn bản không biết tên phản diện kia trông như thế nào, chỉ biết Hạ Huyền Linh là Thượng Cổ Đại Yêu Cùng Kỳ, có bốn chân, đại khái là một loài động vật có vú.
Lâu dần, Dung Chân cũng lười tự cứu, an phận sống qua ngày là được rồi.
Chỉ là… Tiết Cảnh Lam lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện đã hơn mười năm, Dung Chân cũng sắp đột phá Trúc Cơ kỳ rồi mà ông ấy vẫn bặt vô âm tín.
Nàng đi vào mật thất, nhìn mệnh bài đặt giữa pháp trận, trên đó viết ba chữ "Tiết Cảnh Lam", vẫn tỏa sáng rực rỡ, chứng tỏ sư phụ hiện tại không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Dung Chân không biết vị sư phụ không đáng tin cậy kia khi nào mới quay về, nhưng Bích Nguyệt Tông đã giục nộp tiền thuê nhà, nàng phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.
Nàng ngáp một cái, đi ra sân, mở cổng, chuẩn bị nghênh đón một ngày mới tràn đầy năng lượng.
Kết quả vừa mở cửa, nàng thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt.
Một đống đen xì nằm chắn trước cửa, mềm nhũn, suýt nữa bị Dung Chân giẫm phải, may mà vịn kịp khung cửa mới đứng vững.
Nàng giật mình, cúi đầu nhìn, thì ra là một con mèo đen lớn đang nằm trước cửa phòng, bộ lông đen nhánh bóng mượt, không dính một chút bụi bẩn, thân hình cân đối rắn chắc, có vẻ là con mèo rất đẹp.
Dung Chân kinh ngạc, vội vàng bế con mèo lên, kiểm tra tỉ mỉ từng bộ phận trên cơ thể nó, xác nhận nó không mọc sừng trên đầu hay có thêm đôi cánh nào mới yên tâm.
Ở Tu chân giới lâu như vậy, được nhìn thấy một con mèo bình thường quả thật là điều xa xỉ, Linh thú hình mèo ở đây phần lớn đều mọc hai cánh sau lưng, đuôi biến thành lưỡi đao sắc bén.
Dung Chân quan sát hồi lâu, thấy con mèo vẫn chưa tỉnh, chắc là bị thương đến mức hôn mê.
Linh thú bị thương là chuyện thường thấy, khi giao đấu, các tu sĩ thường thả Linh thú ra công kích lẫn nhau, nếu Linh thú bị thương sẽ trực tiếp bỏ mặc, mặc kệ sống chết, hoặc là gặp phải Linh thú hoang dã trong rừng núi, ra tay đuổi giết.
Dung Chân thương cảm cho con mèo nhỏ, bất tỉnh đến tận cửa nhà nàng, thật đáng thương.
Nàng bế mèo đen vào phòng.
Kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, Dung Chân không phát hiện vết thương nào trên người nó, xem ra chỉ là đang ngủ.
Nàng đi đến bàn, rót một ít thuốc bổ tinh thần vào chén, bón cho mèo đen.