Cậu nhân viên công tác ngơ ngác ngỡ ngàng trước khí thế hùng hổ của Giản Thành Hi, rất ngoan ngoãn hai tay dâng vé thưởng ra.
Giản Thành Hi đổi được phần thưởng lớn thì vui vẻ cực kỳ. Vành tai anh vẫn đang đỏ như nhỏ máu, tim thì đập lên tận cổ, đến cả tay đang cầm vé thưởng cũng hơi run run, nhưng vẫn chỉ có thể tỏ ra như không có chuyện gì mà xoay người lại, tươi cười nói: “Tốt quá! Vé miễn phí này! Như có miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống đầu nhà mình ý nhể!”
Tay anh cầm thưởng màu đỏ hồng mà run run.
Cũng không biết được là anh đang kích động vì lấy được phần thưởng lớn, hay là vì người ấy.
Có lẽ vì tay run cầm không chắc, một trận gió đúng lúc thổi qua, tấm vé bỗng chốc tuột ra khỏi tay anh. Mắt thấy sắp sửa mất đi tấm vé———
Giản Thành Hi luống cuống vội nhào lên: “Ai da!”
Cùng với tiếng kêu lên ngỡ ngàng của anh, tấm vé kia chưa được tự do bay lượn cùng làn gió được bao lâu đã bị Lệ Lăng Phong vươn tay lên túm lại.
Giản Thành Hi vốn đang nhón chân lên muốn với bỗng mất đà, đến lúc anh ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy được khuôn mắt tuấn tú của Lệ Lăng Phong và đôi mắt ngăm đen sâu thẳm không thấy đáy của hắn đang nhìn mình.
Cánh tay rắn chắc của Lệ Lăng Phong vững vàng đỡ lấy người anh, rồi hắn cất chất giọng trầm ấm đầy quyến rũ của mình: “Giữ được rồi.”
Hắn giữ được tấm vé.
Cũng vững vàng đỡ được anh.
Nhất thời chính hắn cũng không rõ mình đang nói đến cái nào, nhưng dường như cả hai thứ ấy đều không thuộc về hắn. Hắn tựa như một tay thợ săn đã nắm chắc được phần thắng, chỉ cần đứng tại chỗ đỡ có con mồi ngoan ngoãn tự xông đến dâng hiến mình. Khoảng cách giữa hai người họ lúc này rất rất gần, phảng phất xung quanh là hơi thở của họ đang đan xen vào nhau.
Bỗng, giọng Lệ Toái Toái truyền đến, cùng với tiếng vỗ tay hào hứng của bé: “Cha đỉnh quá! Cha giữ được tấm vé kìa!”
Giản Thành Hi vội vàng tách ra khỏi người Lệ Lăng Phong.
Lệ Lăng Phong tay cầm vé thưởng, nhìn về phía con gái, trầm giọng nói: “Cha không đỉnh.”
Dáng người cao lớn khoẻ mạnh của hắn đứng cạnh quầy vé rất thu hút ánh nhìn lại đây.
Bên môi dường như vẫn còn đọng lại hương vị của anh, người đàn ông nâng mí mắt lên, để lộ đôi con ngươi đen láy mang theo ý tứ sâu xa mà nhìn chàng vợ nhỏ của mình: “Ba ba con mới đỉnh.”
Mặt Giản Thành Hi chợt đỏ chót lên!
Lệ Toái Toái nhìn sang ba ba, dùng đôi mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ nhìn ba mình: “Ba ba siêu đỉnh ạ!”
“…….”
Được rồi.
Khen nữa thì mất lịch sự lắm.
*
Ngoại trừ nhà ma họ vừa đi, công viên giải trí cũng có rất nhiều hoạt động trò chơi khác, Giản Thành Hi nhìn mà hoa cả mắt. Hồi còn nhỏ anh không được đi công viên giải trí, sau lớn rồi, bận chuyện công việc, tuy rằng tiền thì đã có nhưng lại cảm thấy mình đã quá tuổi đến đây rồi.
Đây là lần đầu tiên của cả hai kiếp anh được đến công viên giải trí.
Khắp người đều là vẻ hứng khởi không khác gì mấy bạn nhỏ.
Lệ Toái Toái chỉ về phía quảng trường đằng xa xa: “Ba ơi, ba nhìn bên kia kìa!”
Giản Thành Hi nhìn theo hướng tay con gái chỉ, sau đó hai mắt anh sáng rỡ lên, hào hứng cười hỏi: “Đó là các gian hàng trò chơi đúng không?!”
Phía đằng xa xa đó là quảng trường trung tâm của công viên giải trí.
Ở đó được chia ra thành nhiều khu vực khác nhau, có cả mấy trò chơi quen thuộc với Giản Thành Hi.
Có trò bắn súng trúng thưởng, có cả gian hàng chơi ném vòng, rồi đủ các loại phần thưởng hoa hoè loè loẹt, có ăn có chơi. Các gian hàng trưng bày đủ các loại thú bông nhỏ xinh và tinh xảo, rất hấp dẫn người đến chơi.
Giản Thành Hi thử hỏi con gái: “Toái Toái muốn chơi gì nào?”
Lệ Toái Toái gật đầu: “Muốn bạn thỏ ạ!”
Ở đằng đó có mấy gian hàng trưng bày mấy cái lồng trên mặt đất, mà trong lồng là các bé thỏ đang sống sờ sờ. Tuy rằng thịt thỏ dai nhách, nhưng vẻ ngoài bông xù đáng yêu của chúng vẫn rất được các bạn nhỏ ưa chuộng.
Giản Thành Hi gật đầu: “Được nha!”
Anh quay đầu nhìn về phía chồng và con trai nhỏ của mình.
Lệ Lăng Phong đang ôm Lệ Trầm trong lồng ngực, lúc này hắn cúi xuống hỏi con: “Con muốn chơi trò nào?”
Lệ Trầm vốn trầm tính, nhưng khi được hỏi ý kiến, cậu nhóc cũng rất thẳng thắn biểu đạt ra điều mình muốn, chỉ về một gian hàng phía kia.
Đó là gian trò chơi điều khiển cơ giáp bắn súng.
Trò chơi này sử dụng cơ giáp và súng để bắn trúng mục tiêu nhiệm vụ, chỉ cần bắn được là sẽ có phần thưởng về tay.
Ở gian hàng đấy cũng có không ít người đang xếp hàng, nhưng đa số vẫn sẽ là các cậu bé lớn tuổi hơn chút, các bạn nhỏ chạc tuổi cậu nhóc thì thường vẫn sẽ thích chơi các trò chơi khác hơn.
Nhưng mà———
Lệ Lăng Phong vẫn gật đầu: “Được.”
Giản Thành Hi thì đưa con gái đi mua vòng, anh quay lại hỏi Lệ Lăng Phong: “Tướng quân thì sao?”
Lệ Lăng Phong đáp: “Chúng tôi sẽ ra gian hàng phía bên kia.”
Giản Thành Hi biết hắn muốn đưa con trai đi chơi, lập tức nói: “Vậy được, các anh đi đi, em với Toái Toái chơi gian bên này.”
Lệ Lăng Phong gật đầu. Hắn nhìn đống vòng trong tay Giản Thành Hi, hơi dừng lại một chút rồi nói: “Ném không trúng cũng không sao, lát tôi với Lệ Trầm quay lại.”
Giản Thành Hi: “……..”
Anh đây là đang xem thường em đúng không.
*
Thấy Lệ Lăng Phong đã cùng Lệ Trầm đi qua phía kia, Giản Thành Hi cũng cùng đưa Lệ Toái Toái đứng ở một bên xem người ta ném vòng trước.
Cái gian hàng này bố trí vị trí phần thưởng rất ranh, hầu hết đều sẽ là những cái chai rỗng hình vòng cung, cũng các món đồ chơi có đủ các loại hình dáng, nhưng đa số chúng đều có bề mặt trơn nhẵn, vậy nên cho dù lúc người ta có ném trúng, vòng cũng sẽ bị trượt xuống, từ đó gian hàng kiếm được cả đống lợi nhuận.
Nhưng mà chiêu này với Giản Thành Hi anh đây chẳng có tác dụng đâu.
Chủ gian hàng ném vóng hỏi anh: “Các anh muốn mua bao nhiêu vòng? Chỗ chúng tôi là 10 đồng 100 vòng.”
Giản Thành Hi gật đầu: “Được, vậy cho chúng tôi 100 vòng đi.”
Lúc đưa tiền, anh trả bằng tiền mặt.
Lần trước lúc nhờ người dựng lều lớn dưới Thành Phố Ngầm, ông chủ đưa lại anh toàn bằng tiền mặt.
Mà chủ gian hàng thấy vậy thì cười nhạo: “Ai da, anh là từ Thành Phố Ngầm lên à?”
Giản Thành Hi ngạc nhiên: “Sao ông biết?”
Giọng nói ông ta mang theo phần coi thường: “Chỉ có mấy nơi lạc hậu như Thành Phố Ngầm mới dùng tiền mặt thôi.”
Giản Thành Hi nghe ra ý khinh thường mình trong giọng điệu của ông ta, vẫn không chút hoang mang đáp trả: “Tiền điện tử hay tiền mặt thì cũng giống nhau cả thôi. Nếu đã được phát hành ra thì đều là cho người ta tiêu dùng.”
Ông chủ gian ném vòng sượng người.
Ý gì đây, này là bảo bọn họ dùng tiền điện tử thì không phải người à?
Đã tới từ Thành Phố Ngầm rồi còn xách theo con nhỏ, nói không chừng cũng chỉ là loại vợ lẽ vợ bé gì đấy, cái loại “sản phẩm dư thừa” còn ra vẻ kiêu ngạo gì chứ. Ông chủ gian hàng ném vòng chán ghét nhất chính là loại người này.
Ông chủ đưa vòng cho anh, còn tặng thêm riêng 20 vòng nữa: “Các anh đến từ Thành Phố Ngầm, không có năng lực chủng tộc, tôi tặng cho thêm mấy cái đấy!”
Từng chữ ông ta nói ra đều như gằn ra thành tiếng.
Giản Thành Hi lại quay ra nhìn mấy khách hàng khác cũng đang ném vòng.
Có người khổng lồ ỷ vào sức dài vai rộng ném vòng vừa cao vừa xa, có tộc Người Lùn dựa vào khả năng tính toán thần sầu của mình mà tính ra quỹ đạo ném. Nhưng dù vậy, phần trăm họ ném trúng được vẫn rất thấp.
Giản Thành Hi cong môi cười, thản nhiên nhận lấy vòng: “Vậy cảm ơn ông chủ nha.”
Đột nhiên
Ông chủ nhìn nụ cười tươi của anh mà bỗng xuất hiện dự cảm xấu.
Giản Thành Hi nhận vòng xong thì quay lại đứng cạnh con gái. Lệ Toái Toái thì vẫn đang kiễng chân xem người khác ném vòng.
Cô nhóc cất giọng nói ngọt như sữa mềm như bông: “Ba ba ơi, nhiều người ném vòng như vậy mà chẳng mấy ai trúng, hình như khó lắm đấy ba ạ.”
Lúc họ đang nói chuyện, cũng vừa có một đôi vừa kết thúc ném vòng xong.
100 cái vòng, không trúng một cái nào, lúc này họ đang tức giận hùng hổ mắng ông chủ là gian thương.
Giản Thành Hi đứng bên cạnh nở nụ cười, anh xoa xoa đầu con gái: “Không sao, thực ra cũng rất đơn giản thôi.”
Gian hàng ném vòng bày trí khá nhiều phần thưởng trên đất. Giản Thành Hi chia cho con gái một phần vòng trong tay, nhìn cậu người khổng lồ bên cạnh ỷ vào chiều cao để ném bừa mà khẽ lắc đầu.
Sau đó———
Giản Thành Hi giơ ngang tay trước mặt, tính toán khoảng cách một chút ở trong đầu, sau đó ném vòng đi.
Cái vòng kia vẽ một đường cong hoàn hảo ở trên không trung, đáp xuống cạnh cái lồng con thỏ, khoảng cách chỉ cách có một xíu, cũng có chút tiếc nuối.
Ông chủ gian hàng thấy vậy, khẽ nhếch mép cười nhạo.
Nhưng mà———
Không để ông ta kịp mở miệng nói kháy câu nào, Giản Thành Hi dường như đã tính toán được khoảng cách chính xác, không giống những người khác tuỳ tiện ném vòng lung tung, cái vòng thứ hai nhẹ nhàng được ném ra, vòng một đường trên không rồi vững vàng đáp xuống cái lồng!!!
“Ting!”
Hệ thống cảm ứng của cái lồng kêu lên, thông báo vòng đã ném trúng.
Hai mắt ông chủ trợn tròn không dám tin. Không ngờ sẽ có người chỉ tốn hai cái vòng đã ném trúng được, huống hồ là người này chỉ là một tinh linh bình thường chẳng có tài cán gì!
Mà hai mắt Lệ Toái Toái thì sáng ngời, bé gái kích động nhảy dựng cả lên: “Ba ơi, trúng rồi!”
Giản Thành Hi híp mắt mỉm cười nhìn con: “Con còn muốn gì khác không?”
Ông chủ: ?
Lệ Toái Toái nhận lấy lồng thỏ từ tay người máy đưa cho, cô nhóc nghĩ một chút, sau đó chỉ một món đồ chơi phía xa xa: “Cái kia ạ!”
Giản Thành Hi gật đầu: “Được!”
Người đứng xung quang gian hàng ném vòng ngày càng nhiều hơn, cũng càng có nhiều sự chú ý về phía hai ba con họ bên này.
Hệ thống cảm ứng lên tục kêu lên “ting ting”. Còn chưa đến 50 vòng, trong tay bọn họ đã ôm một đống lớn món to món nhỏ đủ các loại phần thưởng. Người khác ném mãi chẳng trúng, Giản Thành Hi lại chỉ cần 1-2 cái vòng là lấy được thưởng.
Lệ Toái Toái ở bên cạnh cũng liên tục chỉ chỏ: “Ba ơi, cái kia nữa!”
Ông chủ ở một bên thì toát hết cả mồ hôi.
Giản Thành Hi ném thêm mấy cái vòng nữa là nhà cửa ông ta trống không luôn rồi!
Giản Thành Hi ném hai cái vòng ra thử khoảng cách trước, đến cái vòng thứ ba thì chậm lại bình ổn tinh thần, ném vòng đi, và tiếng máy móc của hệ thống lại kêu lên!
Quần chúng vây quanh cũng rất kích động:
“Giỏi vậy trời!”
“Anh bạn này cậu ngầu quá rồi đấy!”
“Anh ném vòng giúp bọn tôi nhá?”
“Quá đỉnh rồi!”
Ông chủ sắp không chịu nổi nữa, Giản Thành Hi mà ném giúp cả người khác thì cái gian hàng này của ông ta sập đến nơi rồi! Ông ta buôn bán kiểu gì được?!
Lúc ông ta đang đổ mồ hôi hột lo lắng.
Giản Thành Hi lại chỉ uyển chuyển lắc đầu từ chối người ta, sau đó quay đầu lại nhìn ông chủ, chậm rãi bước đến.
Ông chủ theo bản năng chợt thấy luống cuống, cũng có chút bực bội, cho rằng Giản Thành Hi đang muốn đến khoe khoang cười nhạo nhạo lại mình. Khi ông ta còn chuẩn bị sẵn lời văn phản bác lại, lại không ngờ———
Giản Thành Hi trả lại đống vòng cho ông ta.
Ông chủ gian hàng sửng sốt: “Anh……”
Giản Thành Hi điềm tĩnh đáp: “Chúng tôi chơi cũng đủ rồi, tôi cũng chỉ định lấy mấy thứ con gái tôi muốn thôi, chỗ còn lại trả ông đấy.”
Ông chủ nghi hoặc hỏi lại: “Anh không ném hết số vòng này à?”
Dù sao kỹ năng của anh tốt như vậy, cứ ném tiếp thể nào cũng lấy thêm được phần thưởng.
Hai mày Giản Thành Hi cong cong đầy ý cười, anh nhẹ nhàng đáp: “Tôi vốn cũng chỉ muốn cho con gái tới vui chơi một chút thôi, cũng đâu phải tới nhập hàng. Hơn nữa có vài món kia nhà tôi không cần đến, lấy về cũng chẳng có ích gì.”
Chi ra 10 đồng, số vòng bọn họ ném ra cũng đủ bù mấy lần tiền rồi.
Một vừa hai phải thôi.
Không nên có lòng tham không đáy, chừa một đường cho người ta.
Ông chủ nhận lại số vòng: “Nếu anh vốn không định dùng hết số vòng này, sao nãy anh còn…..”
Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta, hai mắt anh sáng ngời trong trẻo: “Tôi chỉ là muốn ông hiểu, người nào mà chẳng là con người, dù là người Thành Phố Ngầm hay là người Thành Thiên Không cũng đều giống nhau cả thôi. Bất cứ sự coi thường khinh rẻ người khác đều sẽ phải trả giá đắt.”
Ông chủ sững sờ. Ông ta cúi xuống đếm đếm số vòng dư, thế mà không thêm không lệch vừa đúng 20 cái.
Là do ông ta coi thường người khác, ác ý dùng lời nói để bạo lực và xem thường xuất phát điểm của người ta mà bố thí cho thêm mấy cái vòng, hiện tại lại bị người ta không tốn chút sức lấy được một đống phần thưởng, còn thong thả đến trả lại số vòng cho ông ta.
Giống như ông ta mới là tên hề vậy.
Anh vốn dĩ có thể dùng 20 cái vòng này lấy thêm mấy phần thưởng nữa, nhưng anh vẫn quyết định trả lại.
Bất chợt———
Ông chủ bỗng thấy hối hận vì hành vi ban nãy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh.”
Giản Thành Hi cười cười, cũng rất vui vẻ thoải mái đáp: “Không sao đâu.”
Ông chủ cảm động, lập tức nói: “Cũng cảm ơn anh đã giơ cao đánh khẽ với gian hàng chúng tôi, lần sau…..”
Giản Thành Hi hứng khởi đáp: “Ông yên tâm, sau tôi lại tới gian hàng ông ủng hộ!”
Ông chủ: “……..”
Thôi.
Chuyện đấy thì không cần đâu.
Chuyện trò với ông chủ xong, Giản Thành Hi quay lại chỗ con gái. Anh nắm tay Lệ Toái Toái, nói: “Đi thôi, mình đi tìm cha và anh trai con nào.”
Lệ Toái Toái được Giản Thành Hi nắm tay dắt đi, nhẹ giọng vui vẻ nói với ba: “Ba ơi, chúng ta ôm được nhiều phần thưởng chưa nè.”
Giản Thành Hi gật đầu: “Đúng vậy, Toái Toái có vui không?”
Cô nhóc trên mặt vẫn mang nụ cười tươi, hào hứng đáp: “Vui lắm ạ!”
Giản Thành Hi thấy con thích thú, mình cũng vui theo.
Lệ Toái Toái đi theo ba ba, tò mò hỏi chuyện: “Sao ba ba ném vòng giỏi thế ạ?”
Giản Thành Hi hơi khựng lại một chút.
Nếu nói ai cũng có kỹ năng đặc biệt nào đó, vậy của anh hẳn phải là ném vòng nhỉ. Nhưng nói ra thì đây cũng không phải biệt tài bẩm sinh của anh, mà là do anh thực sự đã luyện tập rất nhiều.
Hồi anh còn bé tí đã trở thành trẻ mồ côi rồi.
Lúc ấy mấy đứa trẻ khác đứa nào cũng có rất nhiều đồ chơi, nhưng anh lại chẳng có.
Sau thì anh có một lần nhìn trúng một con báo tuyết bông ở chợ đêm nhưng lại không mua được, mãi cho đến một lần thấy ở quầy ném vòng có trưng bày một con thú bông y hệt.
Anh không có tiền chơi nên cũng chỉ có thể tự mình lén lút luyện tập thật nhiều, thật nhiều.
Anh luyện ròng rã suốt cả một khoảng thời gian dài.
Mãi sau vào một buổi chiều nào đó, anh cuối cùng cũng được ôm bé báo tuyết bông mà anh hằng mong muốn.
Giản Thành Hi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cúi xuống cười nói với con: “Có thể là do ba ba con thích chơi trò này chăng.”
Lệ Toái Toái ngẩng đầu lên: “Ba ba đỉnh quá! Toái Toái cũng muốn được giỏi như ba ba vậy!”
Giản Thành Hi xoa xoa đầu con: “Toái toái đã rất giỏi rồi mà. Hôm nay con có khá nhiều đồ chơi, con định dùng chúng làm gì?”
Lệ Toái Toái nghiêng nghiêng đầu nhỏ, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đáp: “Cho ba ba, cha với anh trai mỗi người mấy món ạ!”
Giản Thành Hi nở nụ cười, dịu dàng hỏi tiếp: “Còn ai nữa không, bạn bè con thì sao?”
Đôi mắt to tròn xinh xắn của Lệ Toái Toái chớp chớp, rồi bé nở nụ cười: “Vậy thì cho Alice một món ạ!”
Giản Thành Hi đầu tiên là hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh anh đã đầy mừng rỡ nhìn con gái.
Con gái anh cuối cùng cũng làm thân với các bạn khác rồi!
Quan trọng hơn nữa là, cô nhóc có xác nhận rằng mình có bạn bè!
Tuy rằng……..
Vai ác và nhân vật chính làm bạn thân của nhau cũng không đúng lắm.
Nhưng Giản Thành Hi đâu có quan tâm nhiều chuyện được như vậy, anh chỉ vội hỏi: “Toái Toái với Alice trở thành bạn bè rồi à?”
Lệ Toái Toái cũng gật đầu xác nhận cái rụp: “Đúng ạ!”
Trong lòng Giản Thành Hi càng như là đốt pháo hoa mở hạc ăn mừng đến nơi: “Mấy điều lúc trước ba chỉ con đúng mà đúng không. Con nói xem, có bạn bè thân thiết có phải có cảm giác khác trước nhiều lắm không?”
Lệ Toái Toái ôm đống đồ chơi, hai bím tóc ngoe nguẩy, giọng nói trẻ con: “Khác nhiều lắm ạ!”
Giản Thành Hi nghe con đáp mà tí nữa bật khóc.
Ai có thể hiểu cho tâm tình anh lúc này chứ?
Cô nhóc lập dị nhà anh cuối cùng cũng chịu tiếp xúc với các bạn khác rồi!
Giản Thành Hi ngập tràn mong chờ: “Khác chỗ nào thế con?”
Lệ Toái Toái cũng rất vui vẻ ngẩng đầu lên, dõng dạc đáp: “Trước kia chỉ có mình Toái Toái đối đầu với Bình Bình thôi. Nhưng Toái Toái có bạn rồi, sau hai đứa con có thể cùng nhau đánh bại lại Bình Bình!”
Nói, Lệ Toái Toái trao cho Giản Thành Hi một cái nhìn khẳng định chắc nịch: “Ba ba chỉ Toái Toái đúng lắm ạ!”
Giản Thành Hi: “………”
Có khi nào.
Khả năng dạy bảo của anh không thuộc về lĩnh vực hướng thiện này không?!
*
Phía bên kia
Gian bắn súng trúng thưởng.
Ở gian hàng này có khá nhiều người từ các bạn nhỏ đến mấy người lớn đến chơi. Đế Quốc đã đào tạo cho bọn trẻ được tiếp xúc với các loại súng ống đạn dược từ nhỏ, nhưng không hiểu vì sao, tỉ lệ ghi bàn thắng ở đây vẫn thấp đến đáng ngờ.
Lệ Lăng Phong dùng hai phát súng đã nhận ra được ở đây có vấn đề.
Lệ Trầm cũng thử bắn hai phát.
Hai lần nổ súng chẳng trúng bia lần nào, còn đúng một viên.
Cậu nhóc lén ngẩng đầu lên nhìn cha, có vẻ có chút luống cuống chân tay.
Bàn tay thon dài của Lệ Lăng Phong cầm lấy khẩu súng, trên khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Lăng Phong không có biểu cảm nao khác, chỉ nói: “Con thấy vấn đề là ở đâu?”
Lệ Trầm cầm khẩu súng, hơi do dự mà chần chừ mở miệng: “Có lẽ là do…..”
Lệ Lăng Phong nhíu mày: “Không phải đoán.”
Lệ Trầm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cha.
Lệ Lăng Phong đặt khẩu súng xuống bàn, giọng hắn trần trầm vững vàng: “Trên chiến trường, bất cứ sự suy đoán nào cũng sẽ tạo mối nguy trí mạng. Một khi phát hiện ra vấn đề, con phải làm, không phải suy đoán là mà lập tức kiểm tra xem vấn đề ở đâu.”
Chỉ còn vẫn còn ôm tâm lý may rủi, thì tuyệt đối là đang lấy tính mạng ra đánh cược.
Lệ Lăng Phong chỉ nhìn cậu nhóc, không nói gì.
Để thời gian cho cậu tự ngẫm nghĩ.
Hắn sẽ không trực tiếp đưa ra đáp án cho con.
Mà hắn sẽ dẫn đường, còn lại sẽ để cậu nhóc tự suy nghĩ vấn đề.
Quả nhiên———
Lệ Trầm cũng chỉ trầm mặc mất một lát, rồi cậu nhóc nhanh chóng cầm súng. Cậu bé ba tuổi bắt đầu chậm rải thử tháo rời khẩu súng ra, trực giác cậu nói rằng khẩu súng này có vấn đề.
Đáy mắt Lệ Lăng Phong cũng ánh lên vẻ tán thưởng.
Chủ gian hàng đứng từ xa thấy một màn này thì khẩn trương bước tới: “Hai vị khách này, các vị không thể tuỳ tiện tháo lắp súng chúng tôi ra……..”
Lệ Lăng Phong nhanh gọn rút thẻ tiền chuyên dụng của quân đội lên quầy.
Ông chủ lập tức đổi sắc mặt, mỉm cười nhận lấy thẻ: “Dạ dạ, hai vị cứ thoải mái tháo lắp ạ.”
Lệ Trầm vẫn mải mê với khẩu súng trên tay. Cậu chưa tiếp xúc với kiểu súng này bao giờ, cho nên việc tháo dỡ hay lắp ráp vào đều khá khó khăn với cậu, cũng sẽ có lúc cậu phải bó tay không biết nên làm như nào tiếp.
Mà mỗi lúc như thế.
Lệ Lăng Phong sẽ vươn tay đến lấy đi khẩu súng trong tay cậu mà tháo ra cho cậu xem.
Nhưng khi Lệ Trầm định tiếp tục nhận súng lại để tháo tiếp, Lệ Lăng Phong lại lắp súng vào rồi mới đưa lại cho cậu, để cậu tự mình tháo ra.
“……..”
Lệ Trầm nhận lại khẩu súng từ tay cha. Cha con hai người họ chẳng nói với nhau câu nào, lại vẫn tạo nên cảm giác hoà hợp và ăn ý đến lạ.
Cũng chẳng mất bao lâu,
Lệ Trầm cuối cùng cũng đã tìm thấy nơi mà cậu cho là có vấn đề, cậu không hiểu thứ phụ tùng này là để làm gì, nhưng cậu vẫn đưa ra cho cha xem: “Hình như vấn đề là ở đây ạ.”
Khẩu súng này bị chủ quán cố tình thay đổi vài linh kiện nhỏ.
Bắn thế nào cũng không thể trúng bia được.
Mà chủ quán cũng nhờ thế mà có thể kiếm được càng nhiều tiền, đạt được mục đích.
Lệ Lăng Phong nhận lấy khẩu súng: “Biết sửa thế nào chưa?”
Lệ Trầm nhẹ nhàng lắc đầu.
Lệ Lăng Phong hỏi tiếp: “Con có muốn sửa nó không?”
Lệ Trầm định gật đầu, lại bỗng nghe thấy Lệ Lăng Phong nói: “Con nhìn chỗ này, đây là vị trí của lõi súng, cũng là nơi đang có vấn đề. Đây là nơi cơ chế hoạt động cuối cùng của khẩu súng diễn ra, nếu làm theo cách tháo mới nãy của con, đến khi lắp lại khả năng rất cao sẽ tác động trực tiếp lên phần đuôi viên đạn, khiến quá trình không thể tiếp tục diễn ra. Nếu là ở chiến trường, con xử lý tình huống như này thì không khác gì đã chết.”
Giọng hắn trầm thấp.
Tạo cảm giác áp bách vô cùng.
Hắn chưa bao giờ bởi vì con còn nhỏ mà xem nhẹ chúng.
Ngược lại, hắn cho các con sự tôn trọng mà chúng đáng có, hơn nữa còn giảng giải rất tận tình.
Mà quả nhiên,
Lệ Trầm lập tức hiểu được, cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn cha mình: “Vậy con phải xử lý thế nào ạ?”
…….
Phía xa xa, Giản Thành Hi đang dung dăng dung dẻ nắm tay con gái đi tới, nhìn thấy anh chồng và con trai nhà mình đang đứng bên nhau, một hình ảnh khá là cha hiền con thảo mà trong lòng anh cũng thấy lâng lâng theo.
Xem ra lần này đưa cả nhà đến công viên giải trí vui chơi quả là quyết định đúng đắn.
Xem tình cảm cha con họ thăng tiến kìa!
Đúng là những trò chơi tuổi thơ đưa con người ta trở về dáng vẻ trẻ con nhất của mình mà~!
Kết quả anh vừa mới tiến thêm được mấy bước———
“Bằng!”
Một tiếng súng chói tai vang lên.
Lệ Lăng Phong đặt súng xuống, quay sang nói với Lệ Trầm: “Tất cả máy móc và cơ giáp đều có chung nguyên lý cốt lõi này. Nếu muốn hoàn toàn đáng bại đối thủ, con hiểu nắm rõ được cơ chế hoạt động của loại vũ khí mình đang sử dụng, hiểu chưa?”
Lệ Trầm nghiêm túc gật đầu, trong đôi mắt cậu ánh lên ánh sáng của sự quyết tâm cứng cỏi: “Dạ!”
Một hình ảnh cha con đẹp đẽ.
Giản Thành Hi: “…….”
Cũng không hẳn là……
Dáng vẻ trẻ con nhỉ.
*
Bởi vì thành tích của anh và Lệ Toái Toái ở gian ném vòng lần thành tích của Lệ Lăng Phong và Lệ Trầm ở gian bắn súng đều rất cao, Giản Thành Hi vừa đến chỗ hai cha con chưa bao lâu đã có nhân viên công tác tìm tới bọn họ.
Cậu nhân viên kia lịch sự bắt chuyện: “Chào mọi người, hôm nay các bạn đã thể hiện rất tốt trong các trò chơi của công viên giải trí của chúng tôi. Chúng tôi muốn tặng các bạn vài cái cài áo nhỏ như là một vật để kỷ niệm.”
Giản Thành Hi nhận lấy, lịch sự đáp: “Cảm ơn.”
Đây là phần quà nhỏ có giới hạn của công viên giải trí.
Giản Thành Hi nhìn mấy cái huy hiệu cực kỳ đáng yêu trong tay, chúng được thiết kế giống như một bông hoa hồng nhỏ, có phần hơi giống với hoa cài áo tốt nghiệp của sinh viên ưu tú vậy.
Anh nở nụ cười tươi.
Giản Thành Hi cầm lấy cài áo, ngồi xổm xuống cài cho các con: “Nào, bạn Toái Toái với phần thưởng nhỏ là một bông hoa hồng!”
Hoa hồng cài áo bằng pha lê rực rỡ và lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cực kỳ xinh đẹp.
Trước ngực Lệ Trầm cũng được anh cài cho một cái.
Sau đó———
Giản Thành Hi cầm một cái khác đứng trước mặt Lệ Lăng Phong, anh nở nụ cười tươi tắn, đầy dịu dàng nhìn anh chồng nhà mình: “Cái này là của tướng quân.”
Vị nguyên soái cao khoẻ mặc một chiếc áo khoác gió màu xám.
Khắp người toả ra uy áp, trông vừa trang nghiêm vừa trầm ổn.
Lệ Lăng Phong thấy vậy thì trầm giọng đáp: “Tôi không cần.”
Giản Thành Hi lắc đầu, trong đôi mắt anh mang theo phần nghịch ngợm: “Sao thế được, người khác có, tướng quân của em cũng phải có.”
Nụ cười của anh ngọt ngào tựa mật, đơn thuần và lương thiện.
Giống như một ngọn gió the mát lúc trời đêm, thổi đi sự khô nóng và nặng nề.
Nhìn đôi mắt trong trẻo của anh, ký ức thời thơ ấu của Lệ Lăng Phong bỗng ùa về.
Đa phần ký ức hồi nhỏ của hắn khá mơ hồ.
Nhưng hắn vẫn có thể ngẫu nhiên nhớ lại một vài chuyện, ví như hồi hắn ba tuổi, ngay sau khi căn bệnh thiếu hụt tình cảm cảm xúc của hắn bị chẩn đoán ra, người mẹ đẻ của hắn đã không còn yêu thương gì hắn nữa.
Sau đó thì em trai của hắn chào đời. Mẹ hắn sẽ luôn thiên vị cho em phần hơn.
Đó cũng là một lần cả nhà họ đến công viên giải trí chơi.
Nhân viên công tác có tặng cho bọn họ phần quà nhỏ, lại bởi vì lúc nhà bọn họ đến thì đã khá muộn nên chỉ còn có đúng một phần quà. Cha hắn có hỏi mẹ hắn nên cho ai, vì dù sao em trai vẫn còn quá bé.
Nhưng mẹ hắn lại không chút do dự đã đưa quà cho em trai.
Bà ta nói: “Nó lấy làm gì đâu. Làm anh trai rồi, lớn phải biết nhường em bé chứ!”
Rõ ràng là phần quà kia là hắn tự chơi trò chơi thắng được trúng thưởng.
Sau tất cả lại vẫn thuộc về em trai hắn.
Trước hắn cũng không có thành kiến gì với việc đó, mặc dù hắn cũng không phải thực sự ham muốn có được phần quà nhỏ kia, nhưng đau lòng thay khi hắn chợt nhận ra rằng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn quên đi ký ức ngày đó.
Giản Thành Hi bước đến gần cài hoa cài áo cho hắn, tủm tỉm cười hỏi: “Không cần sao được!”
Bông cài pha lê lung linh lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ.
Giản Thành Hi cũng tự mình cài cho bản thân một cái. Anh xoay người, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Lệ Lăng Phong: “Đẹp không anh?”
Chàng tinh linh với làn da trắng nõn đứng dưới ánh mặt trời.
Cả người anh bao trùm bởi sức sống tươi đẹp.
Hoa pha lê nhỏ nhắn và tinh xảo phải nói là rất hợp với chiếc áo khoác màu xanh lam của anh, nhưng ánh mắt của Lệ Lăng Phong vẫn chỉ mải ngắm nhìn khuôn mặt Giản Thành Hi, tựa như đang cố khắc ghi vào trong tim từng điệu cười, từng ánh mắt của anh, lại giống như đang mải mê chiêm ngưỡng một trân bảo quý hiếm nào đó.
Rất lâu sau đó,
Đôi con ngươi Lệ Lăng Phong sâu lắng, trầm giọng đáp: “Đẹp.”
Sau ngần ấy năm tháng.
Cuối cùng hắn cũng có phần quà nhỏ của mình.
Bông hồng đẹp nhất.
Bông hồng của hắn.
*
Trở về sau khi vui chơi ở công viên xong, trời cũng dần trở lạnh hơn.
Thời gian này Giản Thành Hi có xuống Thành Phố Ngầm vài chuyến.
Có mấy lần anh ghé qua thăm bà Lý, đồng thời cũng nhờ bác sĩ mà biết được tình hình chuyển biến bệnh của bà. Hoá ra ma dược của Toái Toái thực sự đã phát huy tác dụng, bà Lý không hề bị dị ứng với ma dược hắc ám.
Nhờ vậy mà cuối cùng bà cũng tiến hành phẫu thuật được.
Hôm nay Giản Thành Hi có đưa các con cùng đến thăm bà. Bà lão hồi phục rất tốt, lúc này đã có thể xuống giường đi lại rồi.
Trên mặt bà vẫn mang theo nụ cười hoà nhã ấy: “Hồi trước ấy hả, cứ đến mùa đông là chân bà nhức không chịu nổi. Phẫu thuật xong, cả người như khoẻ ra cả chục tuổi vậy!”
Lệ Toái Toái tò mò hỏi: “Bà dùng ma dược của Toái Toái thật à bà?”
Bà Lý gật đầu: “Đúng vậy, ma dược của Toái Toái tốt lắm!”
Lệ Toái Toái chớp chớp hai mắt tròn xoe, bé quay đầu lại nhìn ba ba.
Giản Thành Hi nở nụ cười, xoa xoa đầu con gái nhỏ: “Ba ba nói rồi mà, Toái Toái của ba giỏi lắm đấy.”
Lệ Toái Toái lại quay lại nhìn bà Lý một hồi lâu, sau đó cô nhóc nhào vào lòng ba ba, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, ma dược của Toái Toái là ma dược tốt thật ạ?”
Giản Thành Hi khẳng định: “Tất nhiên rồi con.”
Kết quả này cũng khiến anh vô cùng vui vẻ.
Đây có thể nói là một sự kiện rất quan trọng, minh chứng rằng con gái anh không phải vai phản diện thuần túy.
Ma dược hắc ám cũng có thể cứu người.
Cốt truyện cũng không phải là không thể thay đổi được. Cho dù có là vai ác, thì vẫn sẽ có cơ hội thay đổi thành người tốt.
Giản Thành Hi vỗ về lưng con, dịu dàng hỏi: “Sao? Toái Toái có vui không?”
Lệ Toái Toái nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng sau đó bé lại hỏi lại: “Ba ơi, thế nếu ma dược của Toái Toái tốt, vì sao cô giáo vẫn không chịu thừa nhận Toái Toái vậy?”
Không cho phép bé dự thi.
Thậm chí còn chẳng thèm đánh giá thành tích bé.
Xung đột, hơn nữa là bị xa lánh.
Bé gái ba tuổi thực sự chưa thể hiểu được những sự vô lý sâu xa ấy.
Bé hiểu được rằng bé không giống với mọi người khác, nhưng ba ba nói với bé, rằng ma dược của bé rất tốt, không phải ma dược xấu.
Thế nhưng vẫn có rất nhiều người không thừa nhận bé.
Giản Thành Hi hơi khựng lại một chút, anh đau lòng nắn nắn tay con, nhẹ giọng an ủi: “Con đừng buồn nhé, ba ba tin rằng sau này chắc chắn sẽ có người tiếp nhận con. Nhưng mặc kệ người khác như nào, chính chúng ta phải biết tiếp nhận mình, tin tưởng bản thân mình, con nhé?”
Đôi mắt trong trẻo của bé nhìn ba ba.
Mãi sau đó———
Bé gái lắc lắc đầu, rồi cô nhóc nở nụ cười: “Toái Toái không buồn đâu, Toái Toái hiểu được mà.”
Giản Thành Hi lại chỉ cho rằng con đang miễn cưỡng bản thân cố tỏ ra vui vẻ: “Thật à?”
Lệ Toái Toái nghiêm túc gật đầu: “Dạ!”
Giản Thành Hi không hiểu lắm: “Vì sao vậy?”
Các bạn nhỏ khác mấy ai chịu nổi việc mình bị mọi người xa lánh tẩy chay đâu, thậm chí có bạn còn không thể chấp nhận nổi hiện thực.
Nhưng mà———
Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc vẫn y nguyên: “Bởi vì nếu người khác không tiếp nhận, vậy mấy bình ma dược ấy chỉ có Toái Toái sử dụng thôi. Người khác không độc các bạn thỏ được, nhưng Toái Toái làm được đấy ba ạ, Toái Toái siêu giỏi luôn!”
Giản Thành Hi: “……..”
Anh gặp ảo giác à?
Mà sao anh thấy con gái trông có vẻ như đang mừng thầm vậy???
*
Đến chiều
Thăm bà Lý xong, anh lại ghé qua phòng khám trò chuyện mấy câu với bác sĩ.
Bác sĩ thong dong ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, buôn chuyện: “Được rồi, bây giờ toàn thôn từ trên xuống dưới nhà nào cũng biết nhà A Hổ kia đang rao bán miếng đất kia tận 5000 đồng rồi đấy.”
Giản Thành Hi kinh ngạc: “Lan truyền nhanh vậy cơ á?”
Bác sĩ cười: “Cái anh A Bá kia mồm miệng như nào anh còn chưa biết à, chẳng đến hai ngày là mọi chuyện đã lan truyền khắp nơi rồi.”
Giản Thành Hi vốn còn đang tính toán xem nên lan truyền tin tức như nào, ai ngờ A Bá ấy vậy mà đã giúp anh đỡ một việc lớn.
Bác sĩ ngồi dậy uống chén nước, rồi lại buôn tiếp: “Chắc anh không biết đâu nhở, trước nhà A Hổ rao bán miếng đất kia 2000 đồng không ai thèm mua. Chắc là do bây giờ thấy nhà anh có tiền nên muốn công phu sư tử ngoạm(*) à.”(*) Công phu sư tử ngoạm: nghĩa là há mồm cắn miếng thật to, ở đây ý chỉ hành vi thét giá, rao bán với giá cao ngất ngưởng.
Giản Thành Hi gật đầu: “Tôi cũng biết ông ta muốn thế, nên tôi mới đang phải suy xét lại.”
Bác sĩ xua xua tay: “Anh cứ yên tâm, cái miếng đất kia ông ta cứ giữ khư khư thế cũng chẳng ai muốn mua đâu, trừ khi ông ta giảm giá bán cho người khác. Nhưng thế thì mọi người ai chẳng biết ông ta muốn ăn hời từ anh nhưng không thành.”
Giản Thành Hi mím môi, cười cười: “Thế bây giờ ông ta….?”
Bác sĩ cho anh cái ánh nhìn yên tâm: “Tình hình này là sẽ có chuyển biến tốt thôi.”
Giản Thành Hi gật đầu: “Thế tốt!”
Bác sĩ không đóng cửa văn phòng, bọn họ ngồi trong đây cũng có thể nghe tiếng bàn tán bên ngoài, cũng là về chuyện miếng đất kia:
“Nghe tin gì chưa, nhà A Hổ thôn mình muốn bán miếng đất kia với giá 5000 đồng đấy.”
“Này thì khác gì cắt cổ người ta đâu!”
“Lòng dạ hiểm độc khiếp, miếng đất hoang mà cũng dám bán giá đấy.”
“Còn không phải à!”
Dường như nơi nơi đều đang bàn tán về chuyện này.
Giản Thành Hi nghe mọi người buôn chuyện, ở phía khác bác sĩ đang uống nước thì bỗng: “Thế nào, oẹ…….chắc anh cũng nghe thấy rồi chứ?”
Nói rồi cô đi nôn.
Giản Thành Hi lo lắng đứng dậy: “Cô sao đấy? Người khó chịu ở đâu à?”
Bác sĩ xua tay, nhổ nốt mấy ngụm nước chua nghẹn nơi cổ họng, cũng không để ý lắm: “Không sao, vừa mới có thai nên nôn nghén chút thôi.”
Giản Thành Hi giật mình: “Cô có rồi á?!”
Bác sĩ gật đầu, cười cười nhìn Giản Thành Hi: “Sao phải ngạc nhiên thế, anh nhà tôi cũng về hơn nửa năm nay rồi còn gì.”
Giản Thành Hi ngồi lại xuống ghế dựa.
Trạng thái của bác sĩ xem ra vẫn khá tốt, sắc mặt hồng hào như đang phát sáng kia nói rõ rằng cô đã được người ta yêu chiều như nào.
Giản Thành Hi nhỏ giọng hỏi: “Bao lâu rồi vậy?”
“Chắc là hơn ba tháng một chút.” Bác sĩ thở dài, vỗ vỗ bụng: “Đứa nhỏ này có cũng đúng lúc, Miêu Miêu nhà tôi đang đi học rồi, không phải quá vất vả xoay xở chuyện chăm lo hai đứa nữa.”
Giản Thành Hi nở nụ cười: “Bé nhà cô cũng ngoan mà.”
Bác sĩ ngồi dậy nhìn Giản Thành Hi: “Anh thì sao?”
Giản Thành Hi không ngờ mọi chuyển lại chuyển sang mình, mím môi ngập ngừng đáp: “Tôi thì vẫn chưa.”
Bác sĩ gặng hỏi: “Thế thuốc hồi trước tôi cho anh thì sao, có dùng được không?”
“……..”
Thuốc đấy hả.
Giản Thành Hi không biết nên mới gì cho phải, anh thực sự không biết cách nói dối, lúc này chỉ biết chột dạ bối rối không dám nói gì.
Bác sĩ lại như hiểu ra được: “Không phải là anh…..bất lực đấy chứ?!”
Giản Thành Hi vội vàng kéo cô, đặt tay trước môi ngụ ý: “Nhỏ thôi, nói nhỏ thôi cô ơi.”
Bác sĩ thở dài nhìn anh, trong phòng cũng đâu có người ngoài, Toái Toái thì đang ở phòng bên cạnh chơi với bà Lý cơ mà. Cô nhìn anh, hỏi: “Hai người các anh sao lại thế này vậy? Chẳng nhẽ tướng quân thực sự bị……..”
Giản Thành Hi vội phản bác: “Anh ấy được!”
Bác sĩ ngẩn người.
Giản Thành Hi lớn giọng phản bác xong cũng đỏ tía mặt mày, dù sao anh vẫn thấy ngượng chết đi được khi nói đến mấy chuyện này.
Bác sĩ rất nghi hoặc: “Thế sao lại thế? Hay vấn đề là ở anh?”
Giản Thành Hi nghĩ, quả đúng là vấn đề ở anh thật, anh không giấu giếm nữa mà tâm sự với cô: “Thật ra, quả thật là tôi có chút vấn đề. Tôi cực kỳ sợ đau, do đặc thù thể chất. Tướng quân xót tôi nên vẫn chưa…….chưa có gì.”
Bác sĩ cuối cùng cũng hiểu ra hết thảy.
Chỉ là cô không ngờ đến đó, Lệ Lăng Phong quả là người đàn ông chân chính mà.
Vì chàng vợ nhỏ của mình mà nhận nhịn đến thế đấy.
Lại ở ngay cái tuổi tràn đầy tinh lực này chứ. Cũng đáng thương quá kìa.
Bác sĩ tấm tắc bảo sao, hỏi tiếp: “Vậy anh nói tôi nghe xem, anh thực sự muốn ở bên anh ta không đấy vậy?”
Giản Thành Hi ngẩn người.
Nếu là nửa năm về trước, thì chắc chắn anh sẽ dõng dạc đáp là không.
Cho dù lúc ấy anh có tự an ủi bản thân mình, nhưng cũng là do anh không còn cách nào khác ngoài chấp nhận số phận, anh nghĩa là hai người cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Nhưng bây giờ thì khác, anh hoàn toàn không còn nghĩ như vậy nữa, anh không ghét Lệ Lăng Phong, mà thực sự muốn trở thành người một nhà với hắn.
Bác sĩ lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho anh.
Giản Thành Hi dò hỏi: “Cái gì vậy?”
Bác sĩ tặng anh một nụ cười thần bí: “Cái anh dùng được đấy. Không phải anh bảo do anh thiếu cảm giác sao, cứ sử dụng nó một thời gian đi, đảm bảo có hiệu quả thần kỳ!”
Sắc mặt Giản Thành Hi nháy mắt đỏ rực lên.
Bác sĩ ghé qua muốn nói thêm: “Lúc tối……..”
Cô còn chưa nói xong, Giản Thành Hi lúc này đã ngượng không chịu nổi nữa, da mặt anh mỏng, chỉ biết luống cuống vội vàng cầm lấy thuốc rồi đứng bật dậy, nói một mạch: “Tôi biết rồi, biết rồi, cảm ơn đồ của cô, chào cô, tôi đi trước!”
Bác sĩ: “……..”
Cô ngơ ngác nhìn anh trông không khác gì một con thỏ đang chạy trốn.
Từ từ đã!
Tiền thuốc của tôi đâu?!!!
*
Tối
Giản Thành Hi đưa các con trở về nhà.
Thời tiết đã lạnh lắm rồi, đến lúc về đến cổng nhà, anh lại nhận được tin từ cậu bảo vệ khu rằng hôm nay Vượng Tài lại định trèo tường chạy trốn. Nhưng nó không có cánh, chỉ biết dựa vào hai chân chạy lung tung, lần nào cũng bị tóm trở về.
Giản Thành Hi chỉ biết thở dài đón Vượng Tài về.
Lệ Toái Toái ngồi xổm xuống nhìn nó: “Vượng Tài, cậu không thích ở nhà bọn tớ à?”
Vượng Tài giãy đành đạch trên mặt đất.
Nhóc rồng rầu rĩ rên rỉ, mọi chuyện đều thật vô nghĩa!
Giản Thành Hi xoa xoa đầu nó, thử hỏi: “Dạo này em cũng không chịu ăn uống gì, là đang có tâm sự chuyện gì à?”
Lệ Trầm nhỏ giọng đáp: “Hôm qua nó ăn hết cả một cân xương sườn.”
“……..”
Nghe có vẻ vẫn ăn ngon ngủ kỹ phết nhỉ.
Vượng Tài lại bỗng kích động nhảy nhót, tựa như thực sự có rất nhiều chuyện muốn nói.
Nhìn bộ dáng nhảy nhót tưng tăng của nó, Giản Thành Hi bỗng nhanh trí: “Các con có cảm thấy là, Vượng Tài nhà mình với con chó trời ngày hôm ấy chỉ khác nhau mỗi cặp cánh, còn lại thì rất giống nhau không?”
Lệ Toái Toái gật đầu: “Có ba ạ!”
Hai mắt Vượng Tài sáng rỡ lên, lẽ nào mấy tên nhân loại ngu xuẩn này cuối cùng cũng hiểu ý nó rồi?!
Lệ Toái Toái lại bỗng đưa ra kết luận: “Chúng đều đen xì à, nhưng Vượng Tài nhà mình đen hơn!”
Vượng Tài: “…….”
Ta đây nghe hiểu được đấy nhá!
Giản Thành Hi đang mải nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa truyền đến, Lệ Lăng Phong về rồi. Người đàn ông quanh thân tỏa ra khí chất nghiêm chỉnh mặc chiếc áo khoác màu lam, dáng người thì cao lớn đĩnh đạc. Hắn nhìn về phía mấy ba con họ, ngũ quan anh tuấn sắc sảo, tổng thể tạo ra một cảm giác khiến người khác phải thấy dè chừng. Thế nhưng, lúc hắn bước lại đây, giọng điệu hỏi mấy ba con lại đầy dịu dàng: “Đang làm gì à?”
Vượng Tài còn đang gặm xương xả giận.
Giản Thành Hi đứng dậy, thở dài nói: “Vượng Tài lại bỏ nhà chạy trốn, bị bảo vệ khu túm lại. Cậu bảo vệ kia còn nói, nếu không phải hôm nay mà mà kịp thời túm nó lại, không thì nó đã trèo lên xe nhà khác đang rời đảo rồi.”
Lệ Lăng Phong liếc mắt nhìn Vượng Tài một cái.
Rồng con liền luống cuống trốn ra phía sau Giản Thành Hi.
Ở cái nhà này ai có địa vị cao nhất nó đã sớm đánh hơi ra được rồi.
Giản Thành Hi dở khóc dở cười, rồi thở dài: “Nhớ chuyện con rồng bắt được hôm đó, hai đứa nó trông giống nhau quá, em……”
Lệ Lăng Phong xách Vượng Tài lên rồi đặt sang chỗ khác, rồi thong thả đáp lời anh: “Con rồng kia đã được công chúa đón về rồi.”
Giản Thành Hi có phần lo lắng: “Nhưng mà công chúa cũng đâu có chăm sóc nó tốt đâu……”
Anh vẫn luôn không nhịn được lo lắng cho bé rồng sợ yêu quái kia.
Tuy rằng cũng nghe nói rằng loài Rồng có sức chiến đấu rất mạnh.
Anh biết mình không nên lo nghĩ nhiều chuyện đến thế, nhưng trong lòng vẫn sẽ cảm thấy lo lắng.
Lệ Lăng Phong đưa chàng vợ nhỏ của mình cùng quay vào nhà, trầm giọng đáp: “Nếu em muốn gặp nó, hai ngày nữa có tổ chức lễ tế thần, tôi đưa em cùng đi xem nó.”
Hai mắt Giản Thành Hi sáng lấp lánh: “Thật ạ?!”
Lệ Lăng Phong gật đầu xác nhận.
Giản Thành Hi nở nụ cười rạng rỡ, trong lúc nhất thời bỗng buột miệng: “Tướng quân là tốt nhất!”
Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn anh, cũng nhìn được vẻ hạnh phúc đơn thuần trong ánh mắt của anh.
Chàng vợ nhỏ của hắn lương thiện vậy đấy.
Dường như em ấy cũng yêu cả vạn vật trên thế gian này vậy.
Giọng Lệ Lăng Phong trầm xuống, trong âm điệu mang theo vẻ ghen tị chính mình cũng không nhận ra: “Phu nhân có vẻ rất thích con rồng màu đen kia phải không?”
Thậm chí hắn còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “màu đen”.
Giản Thành Hi lại không nghe ra ý tứ không lời nói của hắn, chỉ cười cười thành thật đáp: “Cũng không hẳn, chỉ là em cảm thấy nó cũng khá đáng yêu thôi.”
Lệ Lăng Phong bật ra tiếng cười mỉa mai bản thân trong yên lặng.
Người đàn ông đi lướt qua người anh hướng về phía phòng ngủ, nghĩ đến nguyên hình của mình là một cao báo tuyết màu trắng, sao có thể sánh được với màu đen mạnh mẽ chứ.
Đi được một đoạn.
Phía sau lại bỗng truyền đến tiếng cười nhẹ.
Còn chưa kịp xoay người lại xem, đã có người bước đến bên hắn. Giản Thành Hi nở nụ cười dịu dàng: “Tuy rằng đúng là em thích nhóc rồng đen đáng yêu kia thật, nhưng mà…..”
Trong nhà ánh đèn ấm áp sáng ngời.
Nụ cười bên môi Giản Thành Hi lại khiến lòng người rung động phần hơn. Anh dịu dàng nói: “Em thật ra càng thích màu trắng hơn cơ!”
Trong lòng Lệ Lăng Phong dường như lại một lần nữa tiếp tục rung động, thử hỏi: “Bởi vì?”
Giản Thành Hi cả người vui vẻ dõng dạc đáp: “Vì màu trắng là màu may mắn của em đấy!”
“…….”
Lệ Lăng Phong rũ mắt, lập tức xoay người định đi tiếp.
Phía sau lại truyền đến giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của anh: “Đương nhiên, quan trọng nhất là vì tất cả những thứ em thích, đều là màu trắng!”
Bao gồm cả anh đấy.
Nhiệt độ trong nhà như vì câu nói này của anh mà ấm lên mấy độ.
Lệ Lăng Phong chợt xoa người lại nhìn anh, đôi con ngươi hắn đen láy, vốn đang định mở miệng nói chuyện, lại bỗng nghe thấy tiếng con gái nói vọng đến: “Ba ơi, Toái Toái sửa sang lại đống thẻ ưu đãi của siêu thị cho ba rồi nè!”
Đứng ở cửa.
Là con gái hắn đang vung vẩy đống thẻ ưu đãi màu trắng trong tay.
Giản Thành Hi lập tức xoay người lao đến: “Thật ư? Toái Toái, mau, cho ba xem với…..”
“…….”
*
Buổi tối.
Bữa tối nay cũng chỉ là một bữa cơm đơn giản.
Hôm nay Giản Thành Hi làm bánh nhân thịt kết hợp ăn kèm cùng bột bánh canh, một bữa tối đơn giản có thể nói là đủ thỏa mãn.
Lệ Lăng Phong vẫn còn việc phải đến đến phòng làm việc xử lý nốt.
Càng gần giai đoạn cuối năm, càng có nhiều chuyện quân doanh cần hắn phải phê duyệt và phản hồi.
Giản Thành Hi ngồi trên giường. Anh vừa mới tắm rửa xong, ánh mắt lại chợt và phải bình thuốc bác sĩ đưa cho. Nhớ lại chuyện mình với tướng quân đã phải hơn nửa năm nay rồi, tướng quân như vậy quả thật có phần phải ẩn nhẫn nhiều rồi.
Hệ thống hóng chuyện chẳng e ngại vấn đề gì: [ Ký chủ dũng cảm lên nào! Hệ thống tôi sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ anh! ]
Giản Thành Hi: “……..”
Cậu hô hào gì lúc này cơ chứ.
Anh lặng lẽ tự cổ vũ mình, thầm nói với bản thân rằng đây cũng chỉ là thuốc bổ cho sức khỏe thôi, có thể cùng tướng quân vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau thì có là gì đâu. Nghĩ vậy, anh dứt khoát cầm bình thuốc lên, tu một mạch!
Uống thuốc xong, anh chuẩn bị nghỉ ngơi cho tốt.
Nằm trên giường rồi vẫn còn nghĩ ngợi chuyện không biết bình thuốc này sẽ phải mất bao lâu mới có thể trị cái bệnh sợ đau này của mình.
Chợt, cảm giác dạ dày khó chịu xuất hiện, không những thế lại càng ngày càng đau, mà người cũng cảm thấy như đang dần nóng lên.
Giản Thành Hi ngồi dậy, hỏi hệ thống: “Chẳng nhẽ đây là thuốc giả à? Sao tôi thấy có chút khó chịu?”
Hệ thống: [ Bác sĩ chắc cũng không lừa anh làm gì đâu, nhỉ? ]
Trong lòng Giản Thành Hi dần thấy hoảng loạn, vội vàng mở thiết bị liên lạc lên nhắn cho bác sĩ: “Bác sĩ, tôi uống thuốc cô đưa rồi, nhưng sao tôi lại thấy bụng hơi đau vậy?”
Vừa gửi tin nhắn đi, anh chợt thấy thấp thỏm lo âu.
Bởi vì nhiệt độ người anh thực sự đang càng ngày càng tăng, đến hít thở thôi đã thấy khó khăn hơn rồi.
Lúc anh sắp không chờ nổi nữa, bác sĩ phản hồi: “Gì cơ??? Anh uống thuốc kia á???”
Giản Thành Hi sửng sốt: “Nó không phải thuốc uống à?!”
Bác sĩ vừa lo vừa cuống, vội nhắn lại: “Đương nhiên là không! Thuốc đấy là để ngửi, anh uống làm gì???!!!”
“…….”
Chuyện quan trọng như vậy sao cô không nói sớm!!!!!!
Huhu hôm trc bị bế lên Fb, thấy có lỗi với mọi người quá, mk xin nhỗi rấc rấc nhiều 🥹🥹🥹Nay ra chương liền luôn nè 🥹🫰🏻