Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 55: Không ngờ là em lại thích anh đến vậy




CHƯƠNG 55: Không ngờ là em lại thích anh đến vậy
Mông Tạp cứ thế hùng hùng hổ hổ bị người ta xách đi.
Giản Thành Hi mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn một màn này, vừa thấy buồn cười vừa thấy gã có chút đáng thương.
Tuy rằng chỗ bọn họ khá ồn áo, nhưng điều kì lạ là chẳng có ai thèm để ý đến, thậm chí còn không thèm liếc mắt qua nhìn một cái. Cổng ra vào chợ đen dường như không hề bị mấy chuyện ngoài lề này ảnh hưởng đến. Cho dù có người làm trò bị bắt trước mặt bọn họ, bọn họ cũng sẽ không dừng chân đứng xem dù chỉ một chút.
Bác sĩ cũng rời đi cùng phó chỉ huy rồi.
Giản Thành Hi bước đến trước mặt Lệ Lăng Phong.
Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn anh, thấy túi đồ trong tay anh thì hỏi: "Mua gì à?"
Giản Thành Hi thấy hắn hỏi thì giơ túi đồ trong tay lên, tươi cười đáp lại: "Mua cho anh đấy."
Lệ Lăng Phong nghe anh nói thế thì hơi ngạc nhiên.
Giản Thành Hi cảm thấy bây giờ lấy ra cho hắn xem thì không tốt lắm, mới nói: "Để lát nữa cho anh xem."
Lệ Lăng Phong khẽ gật đầu.
Đầu giờ chiều ở Thành Phố Ngầm có gió thổi se se lạnh, Giản Thành Hi không để ý cái là bị sổ mũi hắt xì ngay.
Đến lúc ngẩng đầu lên, bỗng có một cái áo khoác được phủ lên đôi vai anh, che chắn anh khỏi những cơn gió lạnh bên ngoài, ấm áp bao bọc lấy anh. Quanh mũi là mùi hương quen thuộc, cùng với đó là cảm giác an tâm vô cùng.
Giản Thành Hi nắm chặt áo khoác, nhìn Lệ Lăng Phong, hỏi: "Sao nhanh thế mà anh đã đến rồi vậy?"
Lệ Lăng Phong chỉ trầm giọng đáp lời: "Tiện đường thôi."
Giản Thành Hi ngẩn người.
Tiện đường? Tiện đường nào chứ?
Đến đâu mà lại tiện đường xuống Thành Phố Ngầm luôn vậy?
Chợ đen vốn ở một khu vực khá hẻo lánh, nếu hôm không đến đây anh còn không biết ở cuối khu vực phía Đông có chỗ như thế này.
Bỗng, một suy đoán đáng sợ nảy ra trong đầu Giản Thành Hi.
Lệ Lăng Phong.........vốn là đến đây tìm Mông Tạp.
Giản Thành Hi bước đi bên cạnh Lệ Lăng Phong, anh nhìn con tàu chiến cách đấy không, nhẹ giọng hỏi: "Mông Tạp không phải đang ở trong ngục giam ạ, sao gã lại ra ngoài rồi?"
Lệ Lăng Phong đi bên cạnh anh, giọng hắn trầm trầm trả lời: "Vượt ngục."
"........."
Bất ngờ ghê.
Nhà tù Đế Quốc của các anh cũng tuỳ tiện phết nhỉ.
Giản Thành Hi ghé qua hỏi nhỏ: "Thế nếu như bị hoàng thất phát hiện, tướng quân có bị trách tội vì giám sát không cẩn thận không?"
Lệ Lăng Phong hơi nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt người đàn ông đen láy sâu thăm thẳm, hắn chậm rãi nói: "Phu nhân cảm thấy, hoàng đế sẽ cử người xuống đây theo dõi không?"

Giản Thành Hi khựng người lại.
Thành Phố Ngầm trong ấn tượng của mọi người chính là nơi ngục tối dơ bẩn và hỗn loạn.
Họ vẫn luôn giữ thái độ nhìn cả cái Thành Phố Ngầm này bằng nửa con mắt, cực kỳ coi thường.
Thế nhưng đối với toàn bộ đất nước này, Thành Phố Ngầm và Thành Thiên Không phải nên là một thể chứ. Đáng lẽ ra nên lá lành đùm lá rách, giúp đỡ cùng nhau phát triển, chứ không nên là thái độ bỏ mặc như lúc này.
Giản Thành Hi chần chừ hỏi: "Vì sao hoàng đế lại bỏ qua chứ?"
Giọng nói Lệ Lăng Phong vững vàng nói đúng trọng điểm: "Ở cùng một hành tinh, một quần thể người dân muốn được hưởng phúc, hưởng mọi nguồn tài nguyên và năng lượng thì phải lấy từ đâu?"
Giản Thành Hi lập tức có đáp án: "Phải có một quần thể người dân khác dâng hiến cho."
Vậy nên không được quan tâm đến.
Vậy nên luôn phải chịu sự nô dịch.
Vậy nên cho dù có biết Thành Phố Ngầm hỗn loạn, bọn chúng vẫn muốn nơi này vẫn cứ mãi nghèo như thế.
Vì nghèo thì mới xuất hiện các dân lao động giá rẻ.
Và nghèo thì mới dễ điều khiển.
Trong lòng Giản Thành thấy rất phức tạp. Tâm địa mềm mỏng khiến anh lúc này chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng nói: "Đáng thương ghê."
Lệ Lăng Phong thấy anh trông như vừa phải chịu đả kích bởi hiện thực tàn nhẫn, vốn tưởng chàng vợ nhỏ của mình sẽ sa sút một hồi, nào biết---
Trên mặt Giản Thành Hi lại bỗng xuất hiện nụ cười nhẹ: "Thôi kệ đi, đừng quá lo lắng chuyện người đời, em thấy chúng ta chỉ cần cứ sống những tháng ngày bình yên êm đẹp như lúc này là đã tốt lắm rồi."
Lệ Lăng Phong hơi khựng người lại một chút, bỗng nâng mí mắt lên nhìn anh: "Không phải hồi em mới sinh con xong, còn náo loạn muốn chuyển đến Thành Thiên Không à?"
"........"
Bỗng nhiên nhắc đến lịch sử đen tối của người ta chi vậy?!
Giản Thành Hi đâu biết nguyên chủ còn kiểu mạnh mồm nói bậy này đâu?!
Lệ Lăng Phong nhìn khuôn mặt Giản Thành Hi nháy mắt lướt qua vẻ chột dạ cũng thu lại tầm mắt. Giản Thành Hi là người như thế nào, không phải hắn cũng đã sớm biết rõ rồi à, hắn còn mong chờ điều gì chứ.
Đang định tiếp tục bước đi.
Góc áo bỗng được người giữ chặt lại. Động tác anh tuy nhẹ nhưng vô cùng kiên định.
Lệ Lăng Phong ngoái đầu lại nhìn, lập tức đối diện với đôi mắt ấy của anh, đen nhánh, lại vẫn trong veo như cũ. Và sau đó, giọng nói mềm mại trong trẻo của anh truyền đến: "Đều là mấy chuyện hồi trước thôi."
Lúc trước, anh không quan tâm lắm chuyện mình bị hiểu lầm.
Anh chỉ muốn chắp vá cuộc sống sinh hoạt này.

Anh không yêu Lệ Lăng Phong, nên anh cũng chẳng để bụng Lệ Lăng Phong sẽ nghĩ gì về bản thân mình.
Cho dù có phải gánh mấy cái nồi của nguyên chủ hay là những tiếng xấu về cậu ta anh cũng không để ý.
Nhưng bây giờ thì khác.
Anh bắt đầu có suy nghĩ muốn cùng hắn ở bên nhau, muốn cùng nhau sinh sống thật tốt cả đời này.
Giản Thành Hi mím môi, tự cổ vũ bản thân: "Bây giờ em không nghĩ như vậy nữa. Em thấy, bây giờ cả nhà mình có thể ở bên nhau, bình bình an an sống đã là tốt lắm rồi."
Lệ Lăng Phong trầm mặc một lát rồi hỏi: "Kể cả không được ở Thành Thiên Không cũng không sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Giản Thành Hi không có chút vẻ gì do dự, anh rất dứt khoát gật đầu: "Đúng ạ!"
Ánh nắng lúc đầu giờ chiều chiếu xuống. Đường phố nơi chợ đen cũ nát xập xệ, nhưng rồi ánh mặt trời vẫn xuyên qua những khe hở chiếu xuống, cùng với đó là cảm giác ấm ấm áp áp vô ngần.
Giống như là---
Ngọn núi tuyết lạnh lẽo trầm tĩnh, cũng sẽ có lúc được ánh nắng dịu dàng ấy hoà tan một góc.
Lệ Lăng Phong nói: "Sống ở Thành Phố Ngầm là không còn nhà to như vậy đâu."
Giản Thành Hi ngẩng mặt lên, trên người anh dường như lúc nào cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ của người vĩnh viễn không thể bị đánh gục: "Chỉ cần người một nhà chúng ta có thể ở bên nhau thì đó đã là hạnh phúc rồi. Chúng ta vẫn còn căn nhà cây đấy để ở mà. Em và tướng quân vẫn còn trẻ, có tay có chân, còn sợ phải chịu đói chắc?"
Giọng anh rất nhẹ nhàng, rất mềm mại.
Nhưng ở trong lòng Lệ Lăng Phong, lại nặng tựa cả ngàn cân.
Hắn không hiểu cái gì gọi là tình cảm, càng không hiểu thế nào là tình yêu. Tính tình hắn lạnh nhạt từ nhỏ, trước nay chưa từng nghĩ tới cuộc đời mai này ra sao, cũng sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Thế nhưng tất cả điều đó, vào giờ phút này, cứ thế trôi đi xa, tan biến mất.
Lệ Lăng Phong trầm giọng nói: "Cho dù khả năng phải chịu nhiều khổ cực, em cũng không ngại?"
Giản Thành Hi không chút do dự: "Không ngại."
Trong lòng Lệ Lăng Phong bỗng nhàn nhạt xuất hiện một loại cảm xúc gọi là cảm động.
Lại không ngờ tới---
Trên mặt Giản Thành Hi hiện lên nụ cười tinh nghịch, anh tủm tỉm cười: "Dù sao thì làm gì có chuyện mà chúng ta nghèo được chứ, không phải vẫn còn mấy tấm bản đồ "kho báu" kia của Mông Tạp à!"
"........" Hắn biết ngay mà.
Mặt mày Lệ Lăng Phong tối sầm lại.
Suy nghĩ trong lòng còn chưa kịp hắc hoá, nụ cười trên mặt Giản Thành Hi lại càng thêm phần tươi tắn, thanh âm truyền đến tai hắn cũng vô cùng mềm mại: "Trêu anh đấy."
Tính tình anh ngày càng hoạt bát hơn.
Dưới ánh nắng ấm áp ban chiều, khoảng cách giữa hai người như được kéo gần lại, giống như.......hai trái tim cũng bất tri bất giác đến gần nhau hơn vậy.

Giản Thành Hi đi lướt qua Lệ Lăng Phong, bước đến phía trước hắn, giọng nói anh dịu dàng trong trẻo: "Em biết, cho dù anh có tiền hay không, anh cũng sẽ không để em và các con phải chịu khổ mà."
"........"
Chút êm ả đầu giờ chiều, Lệ Lăng Phong đứng tại chỗ nhìn chàng vợ nhỏ của mình vui vẻ đi về phía con tàu chiến.
Đôi mắt đen láy hắn sâu thẳm, nhìn anh không hề chớp mắt.
Chàng vợ nhỏ của hắn nhiều khi cứ ngơ ngẩn, cũng ngẫu nhiên sẽ có lúc thông minh lên.
Em sẽ hạnh phúc, Giản Thành Hi.
Cuộc sống mới và tự do em muốn cũng sẽ có.
Tôi sẽ không để em lại phải chịu khổ thêm. Những khổ cực lúc trước em trải qua, tôi sẽ thay phần em và các con, rửa sạch sẽ toàn bộ.
Tôi là một con quái vật không có cảm tình, không hiểu thế nào là yêu trong miệng mẹ tôi, nhưng với tất cả những gì tôi có, tôi đều sẽ đưa em tất.
*
Hôm sau
Hôm nay nhà trẻ có lịch nghỉ.
Trời mới sáng Giản Thành Hi đã rời giường. Hiện tại lối sống sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của anh khá khoẻ mạnh, mỗi sáng đều là tự nhiên tỉnh.
Người đàn ông giường bên kia đã không thấy đâu. Lệ Lăng Phong ngày nào cũng thế, trời chưa sáng đã rời giường để đến phòng tập rèn luyện sức khỏe. Cũng chẳng biết anh ấy rốt cuộc làm thế nào, anh cảm giác mình ngủ khá nông, nhưng anh ấy chưa bao giờ ảnh hưởng đến anh khiến anh tỉnh giấc cả.
Giản Thành Hi khẽ ngáp một cái.
Đứng dậy, kéo rèm cửa ra, phát hiện lá cây trong sân rụng khá nhiều rồi, còn Vượng Tài què một chân thì đang vui vẻ lăn lộn trong đống lá chơi đùa.
Giản Thành Hi mặc quần áo xong thì chuẩn bị xuống tầng nấu bữa sáng.
Hai ngày trước anh có nghe thấy đôi khi Toái Toái bị ho một chút, anh định hầm một nồi canh cho con uống. Thế giới này có khá ít trái cây, cũng may trước đấy không lâu anh ở kệ hàng siêu thị có tìm thấy loại quả nhập khẩu khá giống với quả lê.
Hệ thống cũng nói: [ Ký chủ, tôi đã kiểm tra qua, công dụng cũng không khác lắm ]
Giản Thành Hi cảm thán: "Cảm ơn nha hệ thống, cậu cuối cùng cũng dùng được vài chỗ nhỉ."
Hệ thống: [ Ký chủ, chẳng lẽ tôi từ trước đến nay ở trong lòng anh là loại hàng vô dụng sao? ]
Nó buồn lắm đó.
Nào biết, Giản Thành Hi an ủi nó, anh nói: "Sao thế được, tất nhiên là không phải rồi, chúng ta là bạn bè thân thiết, cậu chính là tâm can bảo bối ngọt ngào của tôi đấy."
Hệ thống thấy hơi cảm động: [ Ký chủ à, không ngờ tôi ở trong lòng anh sẽ quan trọng đến như vậy ]
Lại không ngờ đến---
Giản Thành Hi tủm tỉm cười hỏi nó: "Thế lần sau lúc tôi đổi vật phẩm, có thể bớt chút điểm tích lũy được không?"

Hệ thống: "........" Nó biết ngay mà.
Giản Thành Hi đầu tiên là gọt vỏ lê. Kĩ năng dùng dao của anh khá cao, thế nhưng vỏ ngoài của loại quả này cực kỳ khó gọt, anh mới gọt vài đường đã bị đứt đoạn, đã thế còn khá tốn sức nữa.
Đúng lúc này, Lệ Lăng Phong từ trên tầng bước xuống. Người đàn ông hình như mới vận động tập luyện xong, lúc này đang thong thả đi xuống tầng, rót một cốc nước uống. Hắn bước tới: "Làm sao đấy?"
Giản Thành Hi thở dài: "Loại quả này khó gọt vỏ quá."
Lệ Lăng Phong rửa sạch tay, rồi nhận lấy con dao trên tay anh, bắt đầu gọt vỏ.
Loại quả cực kỳ khó gọt vỏ trong tay Giản Thành Hi, vào tay hắn cứ như bị đổi thành loại quả khác, ở trong tay Lệ Lăng Phong rất ngoan ngoãn nghe lời. Lớp vỏ gọt được cũng là nối thành một đoạn dài không hề đứt đoạn, không những thế vỏ gọt ra cũng rất mỏng.
Giản Thành Hi cảm thán mấy câu: "Tướng quân lợi hại ghê. Anh làm thế nào đấy? Có thể dạy em không? Cần có kỹ năng gì à?"
Lệ Lăng Phong đưa lại quả đã gọt vỏ xong cho anh: "Cũng không có kỹ năng gì."
Giản Thành Hi sửng sốt: "Hả?"
Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống anh, thản nhiên nói tiếp: "Quen tay hay việc thôi."
Giản Thành Hi ngẩn người: "Trước kia tướng quân cũng từng gọt vỏ loại quả này ạ?"
"Không có." Dáng vẻ cầm dao của đôi tay thon dài của Lệ Lăng Phong mãn nhãn cực kỳ. Con dao kia ánh lên chút ánh sáng màu bạc sắc lạnh, giọng nói thong thả của người đàn ông bỗng như mang theo chút sát khí: "Tôi 'gọt' cái khác."
"........"
Ồ wow, quả là quen tay hay việc.
*
Giản Thành Hi cảm thấy anh vẫn nên từ từ rèn luyện thôi. Bên cạnh vẫn còn hai quả nữa, Lệ Lăng Phong thì ở một bên gọt vỏ, anh thì bỏ hạt để chuẩn bị nấu canh. Hai người họ cùng nhau bận rộn trong phòng bếp.
Nếu xem nhẹ cuộc nói chuyện vừa rồi.
Thì đây cũng được coi là một buổi sáng ấm áp đấy chứ.
Quả lê khá mọng nước, Giản Thành Hi xắt thịt quả ra thành từng miếng nhỏ nhỏ. Rồi anh đun nước trong nồi đến khi sôi lên thì cho lê vào, đầu tiên là để lửa lớn, sau đó mới dần dần vặn nhỏ lửa lại.
Quả lê ở trong nồi được nấu dần tiết ra nước lê ngọt ngào, hoà cùng nước ấm tạo thành canh lê hầm.
Đun một hồi, đến khi thấy đến lúc rồi thì cho ít đường vào nấu cùng.
Cả gian bếp đều thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào của quả lê. Giản Thành Hi để nồi hầm ở một bên, một bên khác chuẩn bị bắt tay vào nấu bữa sáng.
Giản Thành Hi nghĩ nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Lệ Lăng Phong: "Sáng nay tướng quân có muốn ăn món gì không?"
Lệ Lăng Phong rửa sạch dao và bộ dụng cụ nhà bếp, cũng không đòi hỏi gì: "Tôi ăn gì cũng được."

Giản Thành Hi hơi ngẩn người ra một chút: "Tướng quân không có món nào anh thích ăn à?"
Lệ Lăng Phong ngoái đầu lại nhìn anh: "Tôi không kén ăn đâu."
"Em biết chứ." Giản Thành Hi nói: "Nhưng cho dù không phải là người kén ăn, cũng sẽ có món nào đó mà mình thích ăn chứ. Món ăn ưa thích của bây giờ, hoặc là của trước kia, cả của hồi bé thích ăn cũng đều có thể nha."
Sau khi đặt một người vào lòng rồi.
Sẽ bất tri bất giác muốn đối xử với người ấy tốt hơn thôi.
Lệ Lăng Phong chỉ nhàn nhạt đáp: "Không có."
Giản Thành Hi giật mình: "Không có á?!"
Sao có người có thể như thế được chứ, vừa không kén ăn lại vừa kén ăn cùng một lúc được.
Anh không nhịn được mà bùng nổ ở trong lòng.
Lại không ngờ đến---
Lệ Lăng Phong chỉ điềm nhiên lạnh nhạt nói: "Khi còn nhỏ, món tôi ăn nhiều nhất cũng chỉ có trái cây trên mặt đất trên núi ở Thành Phố Ngầm mà thôi."
Giản Thành Hi sững sờ. Một cảm giác chua xót khó tả lan tràn khắp lồng ngực, làm người ta trong nháy mắt không nói nên lời. Ở độ tuổi những đứa trẻ khác vô ưu vô lo, thời thơ ấu của Lệ Lăng Phong lại ảm đạm không thấy cả tương lai, chỉ có thể nhặt trái cây chua lét trên mặt đất ăn.
Giản Thành Hi nghe hắn kể chút chuyện cũ đau thương, trong lòng anh cũng thấy u buồn: "Vì sao lại là.......trái cây rơi trên mặt đất vậy?"
Lệ Lăng Phong chỉ thong dong kể lại: "Tôi cùng người ta tranh giành cái ăn, đánh nhau xong thì thuận tay nhặt trái cây rơi dưới tàng cây ăn."
"........."
Anh quả nhiên không bao giờ đi theo con đường bình thường nhỉ.
*
Đến bữa sáng, sau khi Lệ Trầm và Lệ Toái Toái rời giường, anh bưng bát canh lê hầm đã chưng xong lên cho các con uống.
Lệ Toái Toái ngồi cạnh bàn ăn, cô nhóc hai tay ôm bát, giọng nói ngọt ngào tựa sữa: "Ba ba, con muốn nữa ạ."
Trên mặt Giản Thành Hi mang theo nụ cười: "Được."
Lệ Trầm lại ăn khá chậm rãi.
Giản Thành Hi múc một bát nữa cho Lệ Toái Toái trước, sau đó nhẹ nhàng hỏi : "Toái Toái thích món này không?"
Trong nhà có hai bạn nhỏ, Lệ Toái Toái rất thích ăn ngọt, Lệ Trầm ngược lại thì không giống em gái lắm. Khẩu vị cậu nhóc theo hướng thích đồ cay hơn, cho nên hôm nay Giản Thành Hi làm chút sốt cay, kết hợp ăn cùng bánh mì.
Lệ Toái Toái gật đầu như bổ củi: "Thích lắm ạ!"
Lê sau khi được hầm mềm vừa ngon ngọt vừa mọng nước, bỏ vào miệng là tan.
Cô nhóc vui vẻ uống hết hai bát, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn ba ba: "Toái Toái về sau vẫn muốn uống nữa ạ."
Giản Thành Hi nhớ lại mấy điều người bán hàng từng nói với mình, đáp lời con: "Sắp qua mùa lê mất rồi, nhưng ba ba sẽ thử xem có thể chưng cất thành hoa quả ngâm đóng hộp không nhé."

Trong đôi mắt Lệ Toái Toái toàn là mong đợi: "Hoa quả ngâm đóng hộp là cái gì ạ?"
Giản Thành Hi nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời: "Là hộp đồ ăn có rất nhiều loại trái cây bên trong nha."
Nụ cười lập tức xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ của cô nhóc: "Ngon quá!"
Giản Thành Hi thấy con gái vui vẻ, anh cũng thấy vui theo. Nhưng vừa quay đầu lại, anh bỗng nhìn thấy Lệ Trầm lại chỉ ngồi một bên yên lặng ăn cơm. Cậu nhóc là một cậu bé khá kiệm lời, có thể là do tính cách trầm tính nên cậu chẳng khóc cũng chẳng nháo, đôi khi rất dễ bị xem nhẹ.
Bình thường Toái Toái là người hoạt bát hơn, con gái cũng sẽ hay nói hơn.
Nhưng trong lòng Giản Thành Hi, anh vẫn luôn rất yêu cả hai con.
Có đôi khi hai đứa nhỏ ở nhà không hoà thuận với nhau, trên thực tế có mối quan hệ rất lớn với việc ba mẹ không biết cách đối xử công bằng giữa các con.
Nghĩ đến đây---
Giản Thành Hi dịu giọng hỏi con trai: "Tiểu Trầm có thích loại trái cây nào không?"
Lệ Trầm nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có ạ.
Giản Thành Hi bỗng thấy xúc động.
Có thể nói, hoa quả ngâm đóng hộp cũng được coi là đồ ăn vặt cho các bạn nhỏ. Con trai anh thích ăn cay, vậy anh làm chút đồ ăn vặt cay cay cho con cũng được nhỉ. Đặt thêm vài phần tâm tư vào các con cũng đâu phải chuyện lãng phí gì, anh không thể vì sở thích các con không giống nhau mà xem nhẹ sở thích khác của con được.
Lệ Trầm thấy ba ba đang cúi đầu nhìn mình thì ngẩng đầu nói chuyện: "Con ăn đồ giống Toái Toái là được rồi ạ."
Giản Thành Hi cảm động ở trong lòng: "Vì sao vậy?"
Sao con trai anh lại hiểu chuyện đến thế chứ, còn nhỏ thế đã biết săn sóc cho người ba ba này rồi đấy.
Nhưng mà---
Lệ Trầm chỉ điềm nhiên nhìn Giản Thành Hi: "Nếu không đến lúc ba ba gọt vỏ trái cây lại vì không gọt được mà mất mặt trốn đi lén khóc nhè đấy."
"........"

Xem con trai anh hiếu thảo chưa kìa.
*
Đến chiều, Giản Thành Hi quyết định sẽ đưa các con cùng đi mua quần áo mới.
Và đây cũng là lần đầu anh đến trung tâm thương mại lớn cùng bọn nhóc. Hôm qua anh đưa Lệ Trầm đến bệnh viện khám chân có gặp được Phi Vân cũng đang tiếp thu trị liệu. Hai người họ đã có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Phi Vân cũng có nói rằng cô cũng định mua thêm quần áo cho Alice.
Cho nên họ đã quyết định cùng nhau đi mua sắm cho các on.
Giản Thành Hi vừa đến trước cửa trung tâm thương mại bỗng nghe thấy hệ thống thông báo: [ Đã có mảnh ký ức mới của nhân vật chính, ký chủ đổi không? ]
Bởi vì lần leo núi trước Giản Thành Hi cứu được không ít các bạn nhỏ nên điểm hệ thống anh tích luỹ được vẫn còn khá nhiều. Hơn nữa, biết được mảnh ký ức của nhân vật chính, cũng sẽ biết được cả cốt truyện của nhân vật chính, vì vậy anh không chút do dự: "Đổi đi."

Trải qua lần cốt truyện lệch đi hoàn toàn với nguyên tác trước đấy, Giản Thành Hi cũng hiểu được vài điều.
Anh muốn thay đổi vận mệnh của các con anh, nhưng anh cũng không muốn tước đi những hạnh phúc vốn nên thuộc về Alice.
Alice là một đứa trẻ ngoan, cô bé xứng đáng có được một tương lai tốt đẹp của riêng mình.
Hệ thống: [ Đã đổi mảnh ký ức của nhân vật chính ]
Giản Thành Hi mở mảnh ký ức ra xem.
[ Lần đầu tiên Alice gặp được một người vừa dũng cảm vừa lương thiện đến thế. Lúc bị các bạn khác bắt nạt, nam chính không sợ cường quyền đã bảo vệ cô, điều đó đã gieo một hạt giống nhỏ vào trong lòng Alice. Đây cũng là sự cổ vũ lớn để rồi trong tương lai, cô đã trở thành một pháp sư vô cùng ưu tú ]
Nam chính?
Bọn họ sẽ được gặp lại nam chính ở lần đi trung tâm thương mại này sao?
Quả nhiên thân thiết với nữ chính quá cũng sẽ lập tức mở được cốt truyện với nam chính mà.
Nhưng mà trận đấu lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, lần này đến trung tâm thương mại thì làm có trận đấu nào đâu. Hạnh phúc vốn thuộc về Alice cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Giản Thành Hi một tay nắm tay Toái Toái, một tay bế con trai, dịu dàng nói: "Lát nữa ba ba đưa các con đi mua quần mới, thấy thích bộ nào thì cứ thử đi nhé."
Lệ Toái Toái gật đầu.
Phi Vân cùng Alice cũng từ phía bên kia đi đến chỗ họ.
Mái tóc màu xanh dương của Alice dưới ánh nắng rực rỡ xinh đẹp cực kỳ. Trên khuôn mặt trắng nõn của cô bé là nụ cười tươi tắn đáng yêu, bé nhìn Giản Thành Hi, ngọt ngào nói: "Cháu chào chú ạ!"
Giản Thành Hi mỉm cười gật đầu: "Chào Alice nha."
Vừa nhìn đã biết là một cô bé vô cùng ngoan ngoãn lại vừa hồn nhiên lương thiện nhỉ!
Bé nữ chính à, tháng ngày tươi đẹp của cháu trải dài lắm đấy!
Alice quay sang nhìn về phía Lệ Toái Toái.
Bọn họ cùng nhau bước lên ngồi vào một con xe ngắm cảnh để chuẩn bị vào trung tâm thương mại. Phía sau chỗ ngồi bọn họ, là một gia đình quý tộc có một cậu thiếu gia nhỏ đang mải mê xem hoạt hình, lúc xem đến đoạn cao trào thằng bé cứ thế không coi ai ra gì, liên tục dùng chân đạp vào lưng ghế phía trước.
Thế nhưng quá đáng nhất là phụ huynh thằng bé cũng mặc kệ.
Trùng hợp thế nào lại đúng là nhà Giản Thành Hi đang ngồi phía trước bị liên luỵ chịu đựng.
Thực sự không nhịn nổi nữa.
Giản Thành Hi quay đầu lại, lịch sự nói: "Chào cháu, phiền cháu có thể đừng đạp vào ghế chú nữa được không?"
Thằng bé kia đầu còn không thèm ngẩng lên nhìn anh một cái.
Mà ba ba của đứa bé lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt: "Ghế nhà các anh chắc, còn đi so đo với trẻ con nữa à?!"

"........."
Giản Thành Hi tức không nói nổi.
Đến lúc anh sắp không kiềm chế nổi nữa định nói lại---
Lệ Toái Toái bỗng đứng lên, nói: "Ba ba ơi, con muốn đổi vị trí ngồi ạ."
Giản Thành Hi vốn đang định nói lý với người ta, nhưng thấy con gái nói thế cũng đành thôi. Anh đứng dậy, định đưa con gái ngồi lên hàng ghế khác: "Chúng ta ngồi lên hàng trên đi."
Lệ Toái Toái lại lắc đầu, cô nhóc chỉ ra hàng ghế phía sau: "Toái Toái muốn ngồi chỗ kia cơ."
Là vị trí ở phía sau thằng bé kia.
Giản Thành Hi hơi khựng lại một chút, nhưng con gái đã nói muốn ngồi ở đó thì anh đương nhiên cũng muốn chiều con thôi. Bọn họ vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế, Lệ Toái Toái bỗng nâng chân lên, hung hăng đạp thật mạnh vào phía trước.
"Cộp!"
Lực còn không nhỏ, trực tiếp khiến thằng bé kia bật thẳng dậy khỏi ghế.
Cậu ta kinh ngạc quay đầu lại, giận dữ chất vấn: "Cậu làm gì thế hả?"
Trên khuôn mặt non nớt của Lệ Toái Toái lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi, cô nhóc chỉ thờ ơ liếc cậu ta, 'hừ' một tiếng rồi ngoảnh mặt đi.
Ba ba thằng bé kia tức giận: "Có tí giáo dục nào không đấy?!"
Dường như đã hoàn toàn quên mất mới nãy mình đã nói gì.
Thậm chí, khi anh ta thấy Giản Thành Hi chỉ là bán tinh linh thì lập tức mỉa mai: " Anh dạy dỗ con cái thế à? Đúng là loại Thành Phố Ngầm chẳng có giáo dục!"
Giản Thành Hi tức đến mức bật cười, không chút nhượng bộ mà chậm chọc ngược lại: "Nào có, nào có, sao có giáo dục bằng anh đây được."
Ba ba thằng bé kia tức điên lên, nhưng đã ở trên xe, anh ta cũng chẳng dám lớn tiếng cãi cọ, chỉ đành đưa con ngồi sang chỗ khác.
Alice lặng lẽ kéo kéo tay Lệ Toái Toái, bé gái lương thiện nhỏ giọng khuyên nhủ bạn mình: "Toái Toái đừng tức giận chứ. Mẹ tớ có nói rồi, không thể nói chuyện đạo lý với người vô lý đâu. Chúng ta cứ ngồi yên chỗ mình là được rồi, cậu biết không, ác giả ác báo á......."
Lại bắt đầu rồi.
Lệ Toái Toái bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành nghe lớp trưởng lải nhải bên tai.
Bỗng nhiên---
Phía sau ghế dựa lại truyền đến một lực tác động mạnh. Hoá ra là thằng bé kia đã chạy xuống ngồi ở cái ghế phía sau họ, nó đạp rất quá đáng, Alice ngồi ở bên ghế chịu nhiều lực hơn, thậm chí còn suýt bị ngã xuống sàn xe.
Giản Thành Hi nhíu mày, đang định đứng dậy.
Lệ Toái Toái bỗng kéo Alice đứng lên: "Tới đây."
Cô nhóc lôi kéo bé thiên sứ ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, cũng là cái ghế phía sau thằng bé kia.
Lệ Toái Toái nói với Alice: "Đá cậu ta đi."
Alice trước nay đã bao giờ làm ra chuyện đối chọi gay gắt với người ta đâu, cô bé khá do dự: "Nhưng thế không tốt lắm đâu. Bọn mình nhắc nhở cho cậu ta hiểu là được mà. Đánh nhau với người khác là chuyện chỉ có người xấu mới làm thôi."

Thằng bé kia lại bỗng quay đầu nhìn về phía hai cô nhóc làm mặt quỷ: "Lêu lêu đồ con gái Thành Phố Ngầm nhà quê......"
"Cộp!!!"
Đột nhiên, Alice đạp thật mạnh vào ghế cậu ta. Thậm chí cô bé còn dùng thần lực của thiên sứ, đạp một phát khiến cậu ta ngã lăn xuống sàn.
Ba ba thằng bé kinh hoảng vội vàng chạy tới đỡ lấy con trai.
Thằng bé kia cũng lập tức gào mồm khóc rống lên.
Lệ Toái Toái ngồi cạnh Alice, giống bé quỷ nhỏ vừa làm xong chuyện xấu mà hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Lần đầu tiên Alice dùng cách đơn giản như vậy để đối phó người ta. Cô bé đầu tiên là hơi ngơ ngẩn mất một lúc, sau đó thì khẽ nở nụ cười thẹn thùng, giọng nói nhỏ xíu còn lèm theo vẻ ngưỡng mộ vô cùng: "Vui lắm."
Hai cô nhóc thì vui vẻ rồi.
Giản Thành Hi thì: "........"
Bé nữ chính ơi, vẻ hồn nhiên lương thiện của cháu hình như sắp chạy mất rồi kìa.
Cũng may chuyện trên xe xảy ra nhanh mà kết thúc cũng nhanh.
Mảnh ký ức của nữ chính chính là đang nhắc đến trung tâm thương mại này, ít nhất thì họ vẫn chưa vào trong hẳn nên chắc cũng chưa có chuyện gì to tát xảy ra.
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi cùng các con xuống xe.
Cái trung tâm thương mại này rất lớn. Đây cũng là lần đầu Giản Thành Hi đưa bọn nhóc đến đây mua quần áo, ở đây mỗi cửa hàng đều có nét đặc trưng riêng. Các người mẫu giả được trưng bày bên ngoài cửa kính, quần áo mẫu trên người chúng liên tục thay đổi, dường như là một loại công nghệ thực tế ảo cao cấp nào đó, cực kỳ tiện cho khách hàng đến xem các kiểu dáng mẫu mã quần áo.
Không chỉ thế, nếu khách hàng thấy hứng thú với bất cứ trang phục nào trên người người mẫu giả, chỉ cần nhấp vào màn hình lựa chọn ảo, tất cả mọi thông tin từ giá cả đến số đo, rồi là cả độ tuổi phù hợp đều sẽ hiện lên.
Giản Thành Hi cảm thán: "Hiện đại ghê."
Mà hai đứa nhóc cũng là lần đầu thấy mấy thứ này, nhìn đến không cả chớp mắt.
Phi Vân nhẹ nhàng nói: "Có một cửa hàng quần áo đằng kia, tôi thường hay đưa Alice đến đấy chọn đồ."
Giản Thành Hi mỉm cười đáp: "Có cô gợi ý cho thì tốt quá."
Hai nhà cùng nhau đi vào một cửa tiệm.
Dường như nhân viên cửa hàng này cũng nhận ra Phi Vân, thấy cô thì lập tức mỉm cười: "Xin kính chào quý khách, chào mừng ngài tới xem cửa hàng chúng tôi!"
Phi Vân cười nói: "Mùa đông có mẫu mã gì mới không, tôi muốn xem xem sao."
Nhân viên cửa hàng lập tức gật đầu, đáp: "Có ạ, mời ngài quẹt thẻ trước ạ."
Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi lại: "Chưa mua sắm gì đã phải quẹt thẻ rồi á?"
Phi Vân đáp một tiếng, cô kiên nhẫn giải thích cho Giản Thành Hi: "Đúng vậy, bởi vì cửa hàng này cũng có chút yêu cầu, khách hàng không đủ tiêu chuẩn thì không thể vào đây mua sắm. Tôi là khách hàng lâu năm của bọn họ, cũng có thẻ hội viên."

Giản Thành Hi cảm khái, đúng là thành phố lớn, cách chơi cũng khác nhau nhỉ.
Nhân viên sau khi quẹt thẻ lại im lặng đứng ở một bên.
Phi Vân nắm tay con gái, hỏi: "Được chưa vậy?"

Nhân viên cửa hàng hơi ngập ngừng, ánh mắt lúc nhìn Phi Vân có chút kì quái: "Thưa ngài, thẻ của ngài đã bị giáng cấp, xin lỗi nhưng ngài không thể vào cửa hàng chúng tôi được ạ."
Phi Vân sửng sốt.
Đối với cô mà nói, đây dường như là một đả kích khá lớn.
Nhân viên cửa hàng lập tức giải thích: "Bởi vì lúc trước ngài là phu nhân Tổng Bí thư, cho nên có thể thoải mái vào cửa hàng chúng tôi, nhưng hiện giờ Tổng Bí thư đã mất chức. Cửa hàng chúng tôi là cửa hàng chỉ chuyên phục vụ cho hoàng thất và các quý tộc cấp A, nên là........."
Sắc mặt Phi Vân không tốt lắm. Thói đời lúc nóng lúc lạnh cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng cô là một người phụ nữ kiên cường cũng không chỉ vì chút chuyện này mà nhụt chí. Cô hít sâu một hơi: "Nhưng trong thẻ của tôi vẫn còn tiền thì phải làm sao?"
Nhân viên cửa hàng hơi do dự: "Chuyện này........"
Bởi vì ngài Tổng Bí thư bị cách chức quá đột ngột, cho nên hiển nhiên các cô cũng chưa nghĩ tới biện pháp xử lý chuyện này.
Giản Thành Hi đứng xem một hồi, lúc này mới thử hỏi: "Có thể thử quẹt thẻ tôi xem sao không? Nếu quẹt thành công, có thể cho các bạn tôi cùng vào được không?"
Nhân viên cửa hàng lập tức đáp: "Có thể ạ!"
Vốn Giản Thành Hi cũng chỉ định tiêu tiền bản thân, nhưng sáng nay lúc ra khỏi cửa , Lệ Lăng Phong có đưa cho anh một cái thẻ khác.
Ôm tâm lý cứ thử xem sao, anh đưa thẻ cho nhân viên.
Nhân viên cửa hàng vừa quẹt thẻ xong, sau đó đã lập tức lịch sự khom lưng nói: "Xin kính chào quý khách, thẻ đã được quẹt thành công rồi ạ. Mời mọi người vào!"
"........"
Cửa hàng này thực dụng ghê.
Thật ra Giản Thành Hi cũng không có ý định tiêu tiền trong một cửa hàng xa xỉ như vậy, nhưng tiền trong thẻ Phi vân cũng cần được tiêu.
Lúc này sắc mặt Phi Vân cũng tốt hơn. Bọn họ cùng đưa các con nhỏ vào cửa hàng xem quần áo.
Cửa hàng quần áo này có không ít các loại kiểu dáng. Giản Thành Hi đưa hai đứa nhóc nhà mình vào cửa hàng dạo một vòng, quả thực bị choáng ngợp bởi đủ các loại kiểu dáng trang phục ở đây. Đa số trang phục của Thành Thiên Không đều theo thiên hướng đẹp đẽ quý phái là chủ yếu, hơn nữa họ còn có đa dạng các loại trang phục cho từng chủng tộc, thậm chí là cả quần áo trẻ con cũng vậy. Ví như tộc Thiên Sứ cao quý thì là màu trắng thuần khiết, tộc Người Khổng Lồ thì thường là màu nâu sẫm.
Dạo trong cửa hàng một vòng, cảm giác khoa trương vô cùng.
Giản Thành Hi xem xong một vòng, vẫn quyết định muốn hỏi ý kiến các con: "Hai đứa có thích bộ nào không?"

Lệ Toái Toái nhìn trên giá treo có rất nhiều các loại trang phục.
Sau đó---
Cô nhóc chỉ về một bộ màu sắc rực rỡ nhất trong đó: "Bộ kia ạ."
Giản Thành Hi: "........"
Con à, gu thẩm mĩ này của con giống ai vậy?
Nhân viên cửa hàng ở một bên cười nói: "Tộc Tinh Linh quý hiếm đều sẽ thích quần áo kiểu dáng này nhỉ."
Giản Thành Hi tôn trọng lựa chọn của con gái, cũng chỉ nói: "Vậy thử bộ này xem sao đi."
Lệ Trầm đang đứng gần đấy cũng đang tập trung ngắm quần áo.
Giản Thành Hi bước đến bên cạnh con trai: "Tiểu Trầm thích bộ nào chưa?"
Lệ Trầm nhìn trên giá treo quần áo đủ loại kiểu dáng cùng màu sắc rực rỡ, cậu nhóc lại chỉ chỉ một bộ màu xám nhạt trong đó: "Bộ đó ạ."
Giản Thành Hi không hiểu bộ đó có gì nổi bật, tò mò hỏi lại con trai: "Vì sao vậy?"
Anh vốn tưởng con sẽ nói về đề tài gì mà gu thẩm mỹ hay gì đó.
Nào ngờ---
Lệ Trầm điềm nhiên như không, một vẻ đầy trí tuệ đáp: "Lần thi đấu trong rừng trước quần áo con sáng màu quá, dễ bị bại lộ, không bắt được mấy bạn hamster, lần này con phải chọn bộ nào sẫm màu chút."
"........"
Bạn hamster nào mà gặp được con thì đúng là có "phúc" lớn lắm đấy.
*
Quá trình lựa chọn và mua quần áo diễn ra khá nhanh.
Bọn họ dừng lại ở cửa hàng này cũng không quá lâu là đã rời đi rồi.
Chỉ là trong lòng Giản Thành Hi vẫn thì kì lạ khi đến giờ họ vẫn chưa gặp được bé nam chính. Bỗng, anh nhìn thấy một khu vui chơi ở trung tâm thương mại có rất nhiều các bạn nhỏ đang chơi trong đó.
Trông cũng khá vui nữa.
Phi Vân chỉ về phía quầy bán vé ở đằng kia: "Cho bọn nhỏ vui chơi chút nhỉ?"
Giản Thành Hi nhớ lại hai đứa nhóc nhà mình cũng chưa được chơi qua mấy trò chơi này, lập tức đồng ý: "Được đấy."
Anh đi mua 3 vé cho các con.
Trong khu vui chơi có khá nhiều trò chơi, nhưng mà vì đều là thiết kế là để cho các bạn nhỏ vào chơi nên người lớn không thể vào cùng các con.
Nhưng có ba bạn nhỏ cùng chơi với nhau cũng vừa vặn, cũng chẳng phải lo lắng gì lắm. Giản Thành Hi lại nhớ cốt truyện theo mảnh ký ức nhân vật chính, hệ thống đã nói rồi, vận mệnh sẽ diễn ra theo đúng ký ức thuở nhỏ của các bé nhân vật chính, cho nên Alice vẫn sẽ bị các bạn khác bắt nạt, và cô bé vẫn sẽ được bé nam chính đến giải cứu.
Nhưng khi nào mọi chuyện sẽ bắt đầu chứ?
Ba bạn nhỏ vừa mới vào khu vui chơi chưa được bao lâu.
Còn chưa chạy nhảy nổi mấy bước.
"Alice!" Mộng tiếng gọi lớn của một bé gái khác bỗng truyền đến từ đằng xa.

Ba bạn nhỏ cùng quay đầu lại.
Thế mà chúng lại gặp lại thằng bé đã đạp bọn họ trên xe ban nãy, đứng bên cạnh nó còn có một cô bé khác.
Bé gái kia tên Nguyệt Nguyệt, trên người mặc bộ váy xoè công chúa. Chúng chạy bước nhỏ đến, dùng ánh mắt coi thường nhìn Alice: "Sao thời gian gần đây không thấy cha cậu đưa cậu đi học nhỉ?"
Alice nhìn bạn, mím môi ngập ngừng đáp: "Cha không có thời gian đưa tớ đi."
Nguyệt Nguyệt trước nay vẫn luôn rất chán ghét Alice.
Từ nhỏ đến lớn, Alice chính là cái đứa con nhà người ta trong miệng cha mẹ nó, nó có làm gì cũng chẳng thể sánh nổi với Alice.
Nhưng giờ nhà Alice nghèo rồi.
Cuối cùng nó cũng có thể thoải mái cười nhạo, thoải mái mỉa mai Alice rồi!
Cô bé chống nạnh, ra vẻ đầy kiêu ngạo mà khoe khoang: "Alice cũng đến mua quần áo à, nhưng mua rồi mà sao lại không mặc thế kia. Nguyệt Nguyệt cũng mới mua được bộ váy mới này, cũng tốn một khoản đấy!"
Alice thật lòng khen ngợi: "Váy cậu trông đẹp lắm."
"Tất nhiên là rất đẹp rồi." Nguyệt Nguyệt xoay vòng tại chỗ, rồi nhìn Alice: "Chị nhân viên cửa hàng nói mẹ Alice không có tiền mua quần áo mới cho cậu nhỉ, đến cả cửa còn không vào được kìa. Vậy nên Nguyệt Nguyệt mua được váy rồi!"
Hốc mắt Alice ửng hồng, nhưng bé gái cũng rất kiên cường, không rớt giọt nước mắt.
Bé thiên sứ hồn nhiên làm gì biết đấu võ mồm với người khác đâu.
Cho dù lúc này bị người ta mỉa mai, cũng chỉ biết tủi thân đứng tại chỗ run run người.
Đúng lúc này---
Lệ Toái Toái bỗng tiến lên: "Vậy không phải là cậu mua thứ Alice không cần rồi còn gì?"
Nguyệt Nguyệt sửng sốt.
Lệ Toái Toái đứng chắn trước mặt Alice. Cô nhóc với ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to tròn rất đáng yêu không hề yếu thế nhìn thẳng Nguyệt Nguyệt, giọng điệu non nớt 'hừ' một tiếng: "Thôi thì cho cậu đấy, dù gì Alice cũng có thể mua bộ càng đẹp hơn."
Nguyệt Nguyệt sượng người tại chỗ. Vốn nó đang định khoe khoang bộ váy mới, lúc này cũng chỉ biết đứng đờ ra.
Cô bé tức đến mức thở phì phò, trừng mắt nhìn Lệ Toái Toái, mặt đỏ như sắp khóc: "Sao có thể chứ! Nguyệt Nguyệt mới là đẹp nhất!"
Lệ Toái Toái làm mặt quỷ chọc ngược lại cô bé.
Mắt thấy Nguyệt Nguyệt sắp khóc đến nơi, thằng bé ban nãy đạp họ đang đứng phía sau sao có thể đứng nhìn em gái mình bị bắt nạt, lập tức muốn xông tới đẩy Lệ Toái Toái một cái: "Cậu đừng có mà nói linh tinh!"
Nhưng mà---
Còn chưa kịp đụng vào người Lệ Toái Toái, nó đã bị người khác gạt chân vướng ngã.
Lệ Trầm kéo em gái ra phía sau, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thằng nhóc đang chật vật bò trên mặt đất.
Thằng bé kia ngã cắm thẳng mặt xuống đất. Nó lồm cồm bò dậy trừng mắt nhìn Lệ Trầm, muốn lập tức xông dậy đè Lệ Trầm ra đánh một trận. Nó là người khổng lồ, sức lực mạnh mẽ, lại lớn hơn cậu nhóc 2 tuổi, cả người nó phải nói là vô cùng chắc nịch.

Thấy thằng bé kia sắp xông về phía mình.
Tay Lệ Trầm chậm rãi thò vào túi chạm vào khẩu súng điện.
Sắp rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi.
Bàn tay thằng bé kia chuẩn bị vung xuống, bỗng nhiên bị một người chạy đến cản lại. Sau đó, chưa kịp phản ứng đã bị người ta làm một cú quăng ngã qua vai cực tiêu chuẩn, động tác vừa dứt khoát lại rất quyết đoán, chỉ có thể là người đã được trải qua sự huấn luyện quân sự chuyên nghiệp mới làm được.
"Ui da......!"
Dáng người cao lớn thon dài của Raymond chắn trước mặt Lệ Trầm, từ trên cao nhìn xuống thằng bé kia, tức giận chất vấn: "Cậu đang làm trò gì đấy hả?!"
Thằng bé nằm trên mặt đất rên rỉ mấy tiếng.
Raymond cùng bạn bè tới đây dạo chơi, kết quả vừa vào trung tâm thương mại đã gặp một vụ tranh cãi giữa mấy bạn nhỏ này.
Và rồi, cậu ta thấy bóng dáng "bé công chúa của mình" mà chỉ cần nhìn lướt qua là cậu ta đã nhận ra.
Thằng bé kia ôm mông rên rỉ, đau đến mức nói lung tung mấy thứ không đâu.
Raymond tức giận nhìn nó, bé nam chính đầy chính nghĩa lập tức chỉ trích: "Sao cậu lại dùng năng lực của người khổng lồ đi bắt nạt bạn khác hả?!"
Ở Thành Thiên Không, việc ỷ vào ưu thế năng lực chủng tộc của mình mà đi bắt nạt người khác chính là việc đáng bị coi thường nhất.
Thằng bé kia: ?
Không phải cậu mới vừa rồi còn quăng ngã tớ à???
Raymond một vẻ cực chính nghĩa, xoay người lại xem Lệ Trầm ra sao, vừa sốt ruột vừa đau lòng cho cậu nhóc trông có vẻ gầy yếu mảnh khảnh này, nhẹ nhàng hỏi thăm: "Em có sao không?"
Lệ Trầm bỏ lại vũ khí vào trong túi, lắc đầu.
Nguyệt Nguyệt đang đứng bên cạnh vội chạy tới, khóc lóc: "Các cậu ỷ đông ăn hiếp anh trai tớ! Tớ mách mẹ tớ!"
Lệ Toái Toái chẳng thèm sợ: "Ai ăn hiếp các cậu chứ?"
Nguyệt Nguyệt khóc lớn. Thằng bé kia cũng đứng dậy, cố tìm lại mặt mũi cho chính mình: "Không có võ các cậu có đấu lại nổi tớ đâu! Đúng là đồ man rợ!"
"........"
Lệ Trầm nhìn nó dám chỉ thẳng tay vào mũi em gái mình, đôi mắt cậu lập tức tối sầm lại, đầy sát ý.
Gia đình chính là giới hạn của cậu.
Raymond từ phía sau bước ra, sắc mặt cậu ta lạnh nhạt, đôi mắt ngăm đen nhìn thẳng vào thằng bé người khổng lồ kia, trầm giọng đáp: "Không có võ không thắng nổi là sao chứ."
Thằng bé kia hơi sửng sốt. Gia đình chúng là nhà chuyên cung cấp vũ trang cho quân đội, bọn chúng chính là được chơi súng nghịch cơ giáo mà lớn lên đấy.
Vừa vặn thế nào mà ngay đằng kia có một quầy máy trò chơi bắn súng lấy thưởng.
Này không phải chính là ưu thế của nó với em gái nó rồi còn gì, vì thế nó lập tức hất cằm kiêu ngạo nói: "So đấu súng thì sao? Tớ thắng, vậy các cậu đều phải xin lỗi tớ!"

Lệ Trầm không quen biết gì thằng bé này.
Nhưng Raymond làm học sinh đứng đầu của trường Đế Giang, hiển nhiên cậu ta sẽ nhận ra thằng bé này rồi.
Akers, cha là nhà chế tạo súng máy, từ nhỏ đã được tiếp xúc với đủ loại súng ống. Các thành tích của cậu ta trong các cuộc thi được tổ chức ở Đế Giang cũng không hề kém.
Raymond, người có ý thức mạnh mẽ về công lý và chính nghĩa, sao có thể để "bé công chúa của mình" phải chịu tủi hờn, lập tức ưỡn ngực: "Tớ đấu với cậu!"
Akers 'hừ' tiếng, nói: "Đừng có mà đổ cho tớ là tớ bắt nạt cậu nha. Đấu ba thắng hai, cho Raymond giúp cậu một ván."
Dù sao Lệ Trầm cũng chẳng phải đối thủ của nó.
Cho dù Raymond có thắng được một trận thì có sao?
Nó không thể so được với Raymond, cái loại này có gì khác với sĩ quan Lục quân đâu, chẳng có nổi một cái khuyết điểm, nhưng nó chẳng ngại đấu với một tên què.
Raymond đang định nói chuyện---
Lệ Trầm đã lên tiếng chặn lại: "Không cần cậu ta, tớ đấu với cậu."
Raymond giật mình nhìn về phía Lệ Trầm. Trên khuôn mặt gầy yếu của cậu nhóc chỉ có một vẻ lạnh nhạt. Chân em ấy tuy có vấn đề, nhưng dù là ở bất kì đâu, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, sống lưng em ấy vẫn cứ thẳng tắp như vậy, tựa như một trụ cột chẳng sợ gió bão, tuy rằng yếu ớt, nhưng lại kiên cường đến đáng gờm.
Trước, cậu ta chỉ cảm thấy Lệ Trầm trông có vẻ nhu nhược yếu mềm, cần được bảo vệ, cần được che chở.
Thế nhưng lúc này, rõ ràng cậu nhóc đã khiến Raymond phải lau mắt mà nhìn.
Akers thấy Lệ Trầm dám mạnh miệng nói thế, chỉ cảm thấy cậu chính là đang phồng má giả làm người mập: "Vậy chúng ta đấu một trận phân thắng bại thôi là được rồi nhở?"
Lệ Trầm đi lướt qua nó: "Tuỳ cậu."
Càng là loại thái độ này, càng khiến Akers thấy tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay nó nhất định phải hành Lệ Trầm ra bã!
Lệ Trầm đứng trước máy trò chơi. Sau khi hai cậu bé cầm lấy súng, đeo kính bảo vệ mắt vào rồi, lập tức bắt đầu cuộc thi!
Mở đầu là Akers.
"Bằng!"
"Bằng bằng!"
Nả liên tục mấy phát súng, không trượt phát nào, tất cả đều trúng chính giữ món đồ chơi!
Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh phấn khích nhảy dựng lên, cười to: "Anh trai đỉnh quá!"
Trên mặt Akers đầy ý cười. Tổng cộng là mười phát, phát cuối cùng nó để đấy. Cái bộ dạng vụng về của Lệ Trầm lúc đeo kính bảo vệ khiến thằng bé vừa nhìn đã biết đây không phải là người có sở trường.
"Bằng!"
Phát cuối cùng này là cố ý bắn trượt.
Akers đắc ý cực kỳ: "Nhường đấy. Đừng có mà khóc lóc đổ cho tôi bắt nạt cậu."

Lệ Trầm chỉ im lặng nhìn nó.
Vòng thứ hai dành cho Lệ Trầm bắt đầu. Tốc độ bắn súng của cậu nhóc không nhanh như của Akers, nhưng cậu cũng không vội vã nổ súng ngay, mà là tháo toàn bộ khẩu súng ra rồi lắp lại một lần. Trong đầu thì không ngừng nhớ lại những gì mình thấy trên TV, còn cả những buổi dạy dỗ của cha cậu nữa.
Ổn định.
Bình tĩnh.
"Bằng!"
Phát súng thứ nhất, chính giữa.
Akers 'hừ' nhẹ một tiếng: "May mắn phết nhở."
Lệ Trầm vẫn tiếp tục ổn định bản thân, bình tĩnh nổ súng.
"Bằng!"
Chính giữa.
Mấy đứa bé khác ở xung quanh cũng bị thu hút mà chạy đến xem.
Lệ Trầm cầm hộp đạn nạp đạn, đôi mắt cậu nhóc hơi nheo lại, không chút ảnh hưởng bởi những ồn ào xung quanh, bóp cò.
"Bằng!"
Chính giữa.
Nụ cười trên mặt Akers dần biến mất.
Mấy phát súng tiếp theo, Lệ Trầm vẫn cứ ổn định như vậy, đều đều nổ súng.
Các bạn nhỏ xung quanh cũng cảm thán không ngừng:
"Cái anh này đỉnh ghê!"
"Anh ấy có thắng được không?"
"Một phát súng nữa mà trúng nốt là thắng rồi!"
Lệ Trầm cũng chẳng sốt sắng vội bắn nốt phát súng cuối, ngược lại, cậu nhóc liếc mặt nhìn Akers. Mà ở đằng đó, Akers vừa rồi vẫn còn huênh hoang đắc ý cực kỳ, còn nhường cậu nhóc một phát, chế giễu cậu nhóc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trên đôi môi non nớt của Lệ Trầm chậm rãi cong lên độ cong cực nhẹ, mang theo chút gì đó ác ý.
Đôi mắt kia đen láy, tăm tối mịt mờ, ẩn giấu sâu bên trong là sự châm chọc nồng đậm.
Tựa như một con thú dữ cực kỳ nguy hiểm vẫn luôn ngủ đông nơi bóng tối, đến lúc này mới lộ răng nanh ra.
"Bằng!"
Phát súng cuối cùng, chính giữa!
Akers há hốc mồm đứng đờ ra tại chỗ.
Giả vờ! Gì mà đeo kính mắt vụng về, giả vờ! Tất cả đều là giả vờ!
Thằng nhóc này chính là cố ý để nó khinh địch.
Nó nhìn tấm lưng gầy yếu của Lệ Trầm, bỗng nhiên một nỗi sợ hãi từ tận sâu đáy lòng dấy lên khiến nó lạnh run người. Làm sao có thể có một đứa trẻ nào có tâm tư sâu xa lại đầy tính toán đến thế chứ!
Các bạn nhỏ xung quanh rất kích động:
"Lợi hại quá!"
"Thắng rồi! Thắng rồi!"
"Tuyệt vời!"
Chủ quầy cũng tặng cho Lệ Trầm một con thú bông báo tuyết nhỏ nhỏ, mỉm cười nói: "Phần thưởng của cháu đây."
Raymond sốt ruột nãy giờ ở bên cuối cùng cũng thả lỏng, cậu ta bước tới cạnh Lệ Trầm: "Em sao không?"
Lệ Trầm lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu ta.
Trực tiếp cầm phần thưởng tuỳ tiện ném vào trong tay cậu ta.
Không phải là cảm thấy tôi không thắng nổi à, không phải là cảm thấy tôi là người dễ bị bắt nạt à, không phải là mắt mù coi tôi thành em gái à! Đây là "quà đáp lễ" vì dám xem thường tôi của cậu đấy!
Lệ Trầm chờ bộ dáng khóc lóc thảm thiết thừa nhận mình đã sai cùng mắt mù của Raymond.
Nhưng mà---
Cậu bé cao lớn anh tuấn kia đầu tiên là ngơ ngác nhìn bé báo tuyết trong tay mình, sau khi nhận ra, vành tai cậu ta bỗng đỏ rực lên lạ thường. Sau đó, cậu bé rực rỡ tựa ánh dương kia ngẩng đầu lên: "Cậu......."
Lệ Trầm: ?
Cảm giác sung sướng ngập tràn trong lòng Raymond, cậu ta cầm bé báo tuyết trong tay, nâng niu cứ như đấy là một bảo vật quý hiếm nào đó, gãi gãi đầu: "Trước anh còn tưởng em có ý kiến gì với anh chứ, không ngờ là em lại thích anh đến vậy, đến cả phần thưởng cũng tặng cho anh. Cảm ơn em nhé! Anh nhất định sẽ cẩn thận trân trọng nó!"
Lệ Trầm: "........"