Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 48: Thân thể người thú các anh tốt thật đấy




CHƯƠNG 48: Thân thể người thú các anh tốt thật đấy

Giản Thành Hi lúc này chỉ hận không có cái lỗ để mình chui vào.

Mà Lệ Lăng Phong đứng gần đấy cũng đang tiến bước về phía anh. Hắn dường như mới trở về từ quân doanh, trên người vẫn đang mặc áo giáp màu bạc. Ánh nắng ban trưa chiếu lên người hắn, sắc mặt người đàn ông vẫn một vẻ lạnh lùng như cũ. Hắn bước từng bước vững vàng, đôi ủng quân đội sạch sẽ trang nghiêm cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Giản Thành Hi.

Ánh nắng lúc đầu giờ chiều vẫn còn khá gắt.

Giản Thành Hi rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn.

Lệ Lăng Phong cũng cúi đầu nhìn anh, giọng trầm ấm hỏi: “Sao lại không để tài xế đưa em đi?”

Hắn thậm chí còn chẳng trách anh vì sao đứng đây cãi nhau cùng người phụ nữ này.

Giản Thành Hi hơi ngập ngừng một lát mới dám trả lời: “Em với bác sĩ tiện đường, cho nên bọn em quyết định đi cùng nhau luôn.”

Lệ Lăng Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng vẫn lên tiếng dặn dò thêm: “Lần sau gặp người chẳng liên quan cũng không cần phải xuống xem đâu.”

Giản Thành Hi nghe hắn hình dung Cố Kim Mạn như vậy cũng thấy hơi buồn cười, môi khẽ cong lên, cuối cùng vẫn phải nhịn tiếng cười sắp bật ra xuống. Thực ra anh muốn cười cũng không chỉ vì mấy thứ đó, mà còn là vì Lệ Lăng Phong rất để ý đến an toàn của anh.

Điều này so với tất cả những lời an ủi khác có ý nghĩ hơn nhiều.

Cố Kim Mạn chợt nhảy xồ ra, một bộ khó nói nổi nên lời: “Con nói gì cơ? Mẹ là người không liên quan á?!”

Lệ Lăng Phong nghe thấy bà ta nói chuyện, chỉ lạnh lùng liếc bà ta một cái.

Vốn khí thế ban đầu của Cố Kim Mạn hùng hùng hổ hổ, vừa đối diện với ánh mắt ấy của Lệ Lăng Phong, khí thế khắp người cũng xìu xuống.

Dáng người Lệ Lăng Phong cao lớn, phía sau còn có vài binh sĩ đứng thẳng khí thế mạnh mẽ mặc giáp sắt tạo cảm giác cực kỳ uy nghiêm. Hắn liếc bà ta một cái, đôi con ngươi tăm tối sâu lắng sắc bén vô cùng, mang đến cảm giác áp bách vô hình lên mọi người.

Lời chửi rửa lên đến đầu lưỡi Cố Kim Mạn lại không tự giác cứng đờ lại, không dám ho he tiếng gì.

Lệ Lăng Phong nhìn bà ta: “Bà tới làm gì?”

Đã rất lâu rồi Cố Kim Mạn mới được gặp lại đứa con trai cả của mình. Hồi lâu về trước khi hắn vẫn còn nhỏ, chính là bà ta tận mắt nhìn Lệ Lăng Phong lớn lên. Bà ta cũng từng rất mong chờ, rất trông cậy vào đứa con trai này, đây chính là con trai đầu lòng của bà, sao bà có thể không yêu thương cho được.

Thế nhưng về sau, đứa con trai mà bà đặt rất nhiều tâm tư vào này, dần dần lại càng ngày càng khiến bà cảm thấy sợ hãi.

Tính tình Lệ Lăng Phong quá mức lạnh nhạt, thậm chí hắn còn tự mình bóp chết con ma thú đã từng cắn hắn một phát. Chính là chiều hôm đó, bà ta đứng ngoài sân chứng kiến đứa con trai ba tuổi của mình bóp chết con ma thú kia.

Máu tươi dính đầy trên đôi bàn tay trắng nõn của thằng bé.

Đôi mắt kia lại chẳng xuất hiện chút gì gọi là sợ hãi, càng không có cảm xúc khác xuất hiện.

Đến lúc Lệ Lăng Phong quay lại nhìn bà, ánh mắt ấy dường như còn muốn được nhận sự khích lệ từ bà. Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy bà chỉ muốn chạy thật nhanh trốn đi.

Nỗi sợ hãi kia bị bà ta ghi sâu vào trong lòng.

Tất nhiên bà chẳng muốn thừa nhận đây là con trai mình nữa.

Lúc này, lần nữa đối diện với đôi mắt của Lệ Lăng Phong, những ký ức ấy lại xuất hiện lại.

Cố Kim Mạn lập tức trở nên đờ đẫn, dáng vẻ kiêu ngạo mới hồi hãy còn chẳng còn đâu, lời nói nói ra ấp a ấp úng: “Mẹ nghe nói con đã giành được chiến thắng trở về rồi, nên mẹ muốn đến xem con.”

Lệ Lăng Phong lạnh nhạt: “Thật à?”

Cố Kim Mạn nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, con là con trai của mẹ, sao mẹ có thể không lo lắng cho con được chứ………”

Khoé miệng Lệ Lăng Phong dường như khẽ cong lên một chút, là một nụ cười lạnh: “Lo lắng tôi chưa chết à?”

Cố Kim Mạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lệ Lăng Phong, thế nhưng lúc đối diện với ánh mắt kia, bà lại thấy hoảng sợ, ấp úng nói: “Con, con sao lại nghĩ như thế chứ? Tất nhiên không phải thế.”

Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống bà ta, tựa như chỉ đang nhìn một người xa lạ nào đó: “Năm đó lúc đuổi tôi ra khỏi nhà, không phải chính miệng “mẹ” nói, hối hận vì lúc sinh ra tôi đã không bóp chết tôi à?”

Cố Kim Mạn khựng người, bà không ngờ trí nhớ Lệ Lăng Phong sẽ tốt như vậy.

Đã từ rất lâu về trước, bà đã phát hiện ra thằng bé này thù rất dai, còn là kiểu có thù tất báo.

Lệ Lăng Phong nhướng mày: “Làm sao? Giờ lại quên mất rồi à?”

Cố Kim Mạn ngượng ngùng cố bào chữa: “Đấy cũng chỉ là mấy lời nói lúc nóng giận hồi bé thôi mà, con cái thằng nhóc này thế mà lại ghi vào trong lòng chứ. Thật ra mấy năm nay mẹ cũng hối hận vì đã bỏ rơi con lắm, cho nên không phải bây giờ phải đến tìm con đây à……”

Giản Thành Hi nghe không nổi nữa.

“Nếu quý bà đây đã hối hận, vậy sao đến bây giờ mới xuất hiện chứ?” Giản Thành Hi nghĩ mà thấy buồn cười: “Tướng quân nhà tôi lúc nhập ngũ cũng đã trưởng thành rồi, suốt mười mấy hai mươi năm nay, ở đây bà còn tìm đến được, chẳng lẽ lại không xuống Thành Phố Ngầm tìm được chắc?”

Cố Kim Mạn lúc đối diện với con trai mình thì sợ sệt rụt rè, nhưng cũng không có nghĩa là bà sẽ sợ Giản Thành Hi.

Hàng năm sống cuộc sống nhung lụa ở Thành Thiên Không, bà khinh nhất chính là mấy loại người “sản phẩm lỗi” ở Thành Phố Ngầm này, giờ nghe anh nói vậy bà ta cũng sửng cồ lên: “Anh không biết cái gì gọi là gia giáo à, chuyện nhà tôi và con trai tôi đến lượt anh chõ mũi vào chắc?”

Giản Thành Hi đang định lên tiếng, lại chưa kịp để anh nói———

Lệ Lăng Phong lại bước lên một bước chắn trước mặt anh, dùng sắc mặt lạnh lùng nhìn bà ta: “Vậy từ lúc nào vợ tôi cũng đến lượt bà chõ mũi vào dạy dỗ?"

Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, bởi vì hai chữ “vợ tôi” của hắn mà trong lòng xuất hiện một cảm giác kì lạ.

Cố Kim Mạn bị hắn nổi giận, không thể tin được nhìn hắn: “Con vì người ngoài như anh ta mà nói chuyện kiểu đấy với mẹ á?”

Cũng đúng lúc này———

Một bóng người bỗng từ xa chạy tới, là một anh chàng khá trẻ. Anh ta sốt ruột chạy ra đỡ lấy Cố Kim Mạn: “Mẹ! Mẹ làm sao vậy?!”

Cố Kim Mạn tức tưởi một tay che trán, một tay ôm tim.

Anh chàng trẻ tuổi kia sốt sắng vỗ vỗ lưng bà ta: “Mẹ có sao không?”

Nước mắt Cố Kim Mạn cũng lập tức trào ra, dựa vào con trai mình nức nở: “Văn Xương à, anh trai con giờ không thèm nhận người mẹ này nữa rồi, thế mà năm đó mẹ vẫn cố ngậm đắng nuốt cay sinh nó ra!"

Lệ Văn Xương ngẩng đầu nhìn Lệ Lăng Phong.

Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm như vậy hai anh em bọn họ mới gặp được nhau.

Giản Thành Hi đứng ở một bên quan sát. Anh nhận ra hai anh em nhà này chẳng giống nhau tí gì cả. Lệ Lăng Phong có vẻ ngoài khá oai hùng, do nhiều năm chính chiến bên ngoài mà có làn da màu lúa mạch trông rất khoẻ khoắn. Mà Lệ Văn Xương lại ngược lại hoàn toàn, anh ta trắng bóc gầy yếu, cả người toát ra hơi thở văn hóa, trông không khác gì một chàng thư sinh yếu ớt.

Lúc Lệ Văn Xương nhìn thấy Lệ Lăng Phong, rõ ràng bản thân anh ta cũng vô cùng kinh ngạc.

Đứng đực ra tại chỗ, nửa ngày chẳng ú ớ được câu nào.

Mà Lệ Lăng Phong nghe tiếng gào khóc chói tai của người phụ nữ kia cũng tỏ vẻ hán ghét. Hắn trầm giọng ra lệnh: “Mang bà ta đi.”

Cố Kim Mạn nghe vậy càng gào khóc to hơn: “Con là đồ vô lương tâm, có phải con cũng quên là ai sinh ra con rồi đúng không?!……..”

Lệ Văn Xương đang đỡ mẹ mình cũng dùng ánh mặt không đồng tính nhìn về phía Lệ Lăng Phong, lên tiếng trách: “Anh cả, nhiều năm như vậy không được gặp anh, mẹ sống cũng chẳng thoải mái gì đâu. Em biết anh còn canh cánh trong lòng chuyện quá khứ, thế nhưng nếu không phải do người anh mang bệnh, mẹ cũng đâu có nguyện ý vứt bỏ anh đâu chứ. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng nhà mình cũng có thể đoàn tụ trên Thành Thiên Không, anh hà tất gì phải để trong lòng mấy chuyện đó chứ!”

Lệ Lăng Phong im lặng nghe mấy lời này, không chút dao động.

Mà Giản Thành Hi ở phía sau lại phát cáu lên bước lên đằng trước: “Đạo lý hay quá nhở? Ở Thành Phố Ngầm thì không phải người một nhà, lên đây rồi thì lại là à?”

Lệ Văn Xương nói lý với anh: “Thành Thiên Không với Thành Phố Ngầm sau có thể nhập lại làm một chứ?”

“Vì sao không thể?” Giản Thành Hi chịu mấy người này cũng quá lâu rồi: “Ở Thành Thiên Không thì các người có nhiều hơn chúng tôi hai cái chân chắc? Cái gọi là thân thể có khiếm khuyết là cái cớ để các người vứt bỏ con cái à?”

Cố Kim Mạn dựng thẳng sống lưng, bà ta cũng được gọi là một quý phu nhân, nhưng lúc nay cũng không nhịn nổi mà mắng lại: “Quy củ ở Thành Thiên Không và Thành Phố Ngầm là do hoàng đế định đoạt. Từ xưa đến nay, tất cả trẻ em có khiếm khuyết đều sẽ bị đẩy xuống đấy. Anh bây giờ ở đây ồn ào cái cái gì chứ? Anh không thấy mọi người ai ai cũng thế còn gì! Đâu phải ai cũng mặt dày như anh còn dám hiên ngang ra đường!!!”

Giản Thành Hi nghe bà ta nói như thể mình đúng tình hợp lý lắm, anh thực sự không dám tưởng tượng ra vẻ mặt Lệ Lăng Phong đứng phía sau đang như nào nữa.

Thậm chí, cho dù anh không phải Lệ Lăng Phong, nhưng nghe mấy lời nói điêu ngoa như vậy cũng thấy chạnh lòng.

Nhưng mà———

Lệ Lăng Phong lúc này lại chỉ ngẩn ngơ nhìn chàng vợ nhỏ của mình cho dù đang giận đến run người vẫn đứng chắn trước mặt mình. Giản Thành Hi trong ấn tượng từ trước đến nay của hắn vẫn luôn là một người nhát gan, không ngờ tới lúc này em ấy sẽ đứng chắn trước mặt mình.

Đến lúc Lệ Lăng Phong đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện———

“Các người thấy mình làm thế là đúng đúng không?” Giọng nói rõ ràng của Giản Thành Hi truyền đến, anh quay sang nhìn Lệ Văn Xương: “Còn anh nữa, sở dĩ lúc này anh dám đứng trước mặt Lệ Lăng Phong bảo anh ấy sống rộng lượng một tí, cũng bởi vì người bị vứt bỏ không phải anh mà thôi! Đao kiếm có chĩa lên người anh đâu mà anh hiểu được chứ!!!”

Cố Kim Mạn che chở con trai mình: “Anh lại nói bậy nói bạ cái gì đấy! Văn Xương nhà chúng tôi ưu tú như vậy, tôi vì sao phải vứt bỏ nó chứ?!”

Giản Thành Hi cũng chẳng sợ bà ta, lập tức phản bác: “Nếu Lệ Văn Xương của bà tốt như vậy, bà không tiếp tục bao che nâng niu anh ta tiếp đi, tìm đến tướng quân nhà tôi làm gì?!”

Cố Kim Mạn bị anh nói đến nghẹn họng. Biết âm mưu của mình bị nhìn thấu, bà ta liền thẹn quá hoá giận mà vung tay lên định đánh người: “Anh lại dám nói chuyện kiểu đấy với tôi à!”

Tay bà ta đang giơ lên giữa không trung lại bị người nắm chặt lại.

Lệ Lăng Phong dễ như trở bàn tay cản cú tát của bà ta lại, ánh mắt nhìn bà ta cũng tràn ngập sự lạnh lẽo.

Cố Kim Mạn lập tức cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ cánh tay. Trong nháy mắt ấy, bà ta tưởng như tay mình đã gãy xương luôn rồi.

Lệ Văn Xương lập tức bước lên giúp bà ta: “Mẹ!”

Khắp mặt Cố Kim Mạn toàn là nước mắt.

Lệ Văn Xương đỡ mẹ mình, nhìn cánh tay sưng đỏ của bà ta liền định muốn tiến lên nói lý với Lệ Lăng Phong, kết quả lập tức bị hàng binh sĩ uy nghiêng phía sau hắn tiến lên, chĩa thẳng họng súng vào anh ta.

Lệ Văn Xương bị doạ vội bước lui về sau một bước.

Cố Kim Mạn vẫn tiếp tục gào khóc: “Trời đất ơi! Đúng là chẳng có lý lẽ gì mà!! Con trai tôi lại không muốn nhận tôi…..!!!”

Lệ Văn Xương đang bước lui ra phía sau lại bị vướng phải hòn đá mà ngã ngửa ra sau.

Trên khuôn mặt thư sinh của anh ta cũng lập tức xuất hiện vẻ bực bội xấu hổ, trừng mắt nhìn Lệ Lăng Phong: “Anh!”

Một thanh kiếm lập tức xé toạc không trung, xẹt ngang qua mặt Lệ Văn Xương, không nghiêng không lệch cắm thẳng xuống mặt đất chỗ chỉ cánh anh ta có gang tấc.

Mấy lời nói của Lệ Văn Xương cũng đều bị nghẹn lại chỗ cổ họng.

Sắc mặt Lệ Lăng Phong lạnh lùng, hắn nhìn hai người trên mặt đất, giọng nói cực kỳ âm u lạnh lẽo: “Bây giờ lập tức cút đi chỗ khác, tôi có thể coi ngày hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu lần sau các người lại mò đến…..”

Bầu không khí xung quanh cũng vì vậy mà như giảm xuống âm độ.

Trên mặt Lệ Lăng Phong không chút biểu cảm, nhưng ai cũng biết mấy lời hắn nói chẳng phải nói chơi: “Thanh kiếm này sẽ phải cắt xuống chỗ khác đấy.”

Một dòng máu đỏ thắm chảy xuống từ bên má anh ta.

Cố Kim Mạn vốn đang muốn nói chuyện cũng lập tức nghẹn đắng lại. Bà ta ôm mặt con trai bảo bối của mình, khóc lóc thảm thiết: “Sao con có thể nhẫn tâm đến thế hả con ơi! Nhiều năm thế rồi vẫn không thay đổi tí nào, đến cả em trai ruột thịt của con con còn dám xuống tay à! Năm đó mẹ đúng là không nhìn nhầm con, con chính là loại quái vật vô nhân tính!!!”

Sắc mặt Lệ Lăng Phong lại lạnh hơn một chút, hắn cất bước tiến về phía trước.

Thế nhưng Giản Thành Hi ấy vậy mà lại kéo tay níu hắn lại.

Lệ Lăng Phong có hơi bất ngờ ngoái đầu lại nhìn thoáng qua anh.

Giản Thành Hi nhẹ nhành lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hay là thôi…….”

Anh không muốn để Lệ Lăng Phong náo loạn cùng mẹ đẻ của mình quá mức. Phải dứt khoát với người có máu mủ ruột thịt với mình, chắc chắn Lệ Lăng Phong là người sẽ thấy khó chịu nhất.

Nào biết———

Lệ Văn Xương bỗng dưng nói năng chẳng suy nghĩ: “Anh không cần phải ở đây đóng giả người tốt! Đừng tưởng chúng tôi chưa từng điều tra qua. Lúc anh cả không ở nhà, anh không phải ở Thành Phố Ngầm suốt ngày qua lại với mấy gã khác mờ mờ ám ám, thậm chí còn định vứt bỏ con cái để chạy trốn cùng tình nhân còn gì! Nếu không phải ham anh trai tôi lúc này đã có quyền có thế, anh còn ở lại làm gì chứ!”

Giản Thành Hi: “Tôi……”

Anh tức đến mức cả người cũng run lên.

Thế nhưng cố tính là đây quả thật đúng là mấy chuyện nguyên chủ đã từng làm, anh không thể phản bác được.

Trước anh cảm thấy chuyện này chẳng có gì cần phải giải thích, cũng vì hắn cũng không để bụng.

Lệ Văn Xương tựa hồ cũng biết mấy lời mình nói có thể gây ra chuyện lớn, vừa nói xong cũng lập tức thấy sợ hãi. Anh ta cuống cuồng đỡ mẹ mình lên, đến vết thương trên mặt cũng không rảnh quan tâm đã vội vàng khập khập khiễng khiễng bỏ chạy.

Phó chỉ huy bước lên hỏi hắn: “Tướng quân, có cần tôi phái người đến giám sát bọn họ không?”

Lệ Lăng Phong trầm giọng hạ lệnh: “Giám sát bọn họ, bên này cũng bố trí thêm người đến đi, đừng để bọn họ lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.”

Phó chỉ huy lập tức nhận lệnh: “Rõ!”

Trò khôi hài này đến lúc này cũng mới kết thúc.

Mấy người đứng hóng hớt xung quanh cũng theo đó tản ra, chỉ còn hai vợ chồng vẫn còn đứng tại chỗ.

Giản Thành Hi vẫn đang chìm trong mấy lời Lệ Văn Xương nói, chưa có hồi thần lại.

Lệ Lăng Phong chợt truyền đến từ trên đỉnh đầu anh: “Ngẩn ngơ gì đấy, đến đây, tôi đưa em đi Thành Phố Ngầm.”

Giản Thành Hi có hơi khựng lại một lúc, nhưng rồi vẫn bước về phía hắn: “Anh không bận gì à?”

Lệ Lăng Phong đi bên cạnh anh, nhẹ nhàng đáp: “Bận xong rồi.”

Giản Thành Hi gật gật đầu.

Anh muốn hỏi hắn vì sao có thể quay về đúng lúc như vậy, nhưng rồi mấy lời muốn nói vẫn chỉ đành nuốt xuống.

Hai người một trước một sau bước lên tàu chiến của hắn.

Chiếc tàu chiến này rất lớn, bên trong cũng chẳng còn ai khác. Đại đa số các binh sĩ đều được phái đi giám sát hai người Lệ Văn Xương.

Giản Thành Hi ngồi cạnh Lệ Lăng Phong.

Không gian trong tàu chiến lúc này là sự yên lặng chưa từng có.

Giản Thành Hi muốn xoay người đi rót cốc nước, lại do tâm thần không yên là lúc quay người thiếu chút nữa bị va vào cái tủ phía sau.

Lệ Lăng Phong thấy vậy cũng đứng dậy: “Em cần gì?”

Giản Thành Hi ấp úng đáp: “Nước ạ…..”

Lệ Lăng Phong đứng lên xoay người rót cho anh một cốc nước. Giản Thành Hi nhìn bóng lưng của hắn lại tiếp tục ngẩn người. Dù sao bảo rằng anh để một chiến thần bưng trà rót nước cho mình, chuyện này phải khó tin đến mức nào chứ.

Thế nhưng dường như Lệ Lăng Phong cũng chẳng thèm để ý mấy chuyện này.

Giản Thành Hi sau khi cầm được cốc nước, nhỏ giọng: “Cảm ơn anh.”

Lệ Lăng Phong ngồi sang bên cạnh: “Không cần cảm ơn tôi đâu.”

Giản Thành Hi nghi hoặc nhìn hắn.

Lệ Lăng Phong ngồi ở vị trí trưởng buồng lái, tư thái ngồi có phần lười biếng. Ánh đèn sáng lạnh trong khoang chiếu lên khuôn mặt hắn, người đàn ông trầm giọng nói: “Thực ra tôi mới là người phải cảm ơn em.”

Giản Thành Hi: “Cảm ơn em?”

“Ừ.” Lệ Lăng Phong hơi nghiêng đầu sang nhìn anh, chậm rãi nói tiếp: “Trước kia thấy em đối với ai cũng khách sáo, thế nhưng hôm nay lúc em đối diện vói bọn họ, em lại chẳng khiêng dè chút nào.”

Nói chuyện mấy câu, đến bản thân hắn cũng thấy ngạc nhiên.

Giản Thành Hi cứng người, hàng lông mi anh khẽ run run, chỉ biết nhỏ giọng nói: “Mấy chuyện này đâu có giống nhau đâu.”

Lệ Lăng Phong hỏi ngược lại: “Sao lại không giống nhau?”

Giản Thành Hi đáp: “Đấy là do bọn họ đối xử với anh chẳng ra gì, sao em phải khách sáo với bọn họ chứ.”

……..

Khoang điều khiển nháy mắt chìm vào yên tĩnh.

Đôi mắt đen láy của Lệ Lăng Phong nhìn chằm chằm anh một lúc thật lâu.

Giản Thành Hi sau khi nói xong cũng mới nhận ra lời nói của mình ái muội đến thế nào. Anh trộm liếc mắt nhìn Lệ Lăng Phong một cái.

Lệ Lăng Phong thong thả nói: “Cái người Cố Kim Mạn này thù rất dai, em không sợ bà ta sẽ tìm tới em trả thù à?”

Giản Thành Hi “hừ” nhẹ một tiếng, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Em sợ gì chứ, không phải em vẫn còn anh à, anh sẽ bảo vệ em còn gì.”

Lệ Lăng Phong hơi ngẩn ra một xíu, sau đó khoé miệng người đàn ông lập tức cong lên, ung dung thong thả nói: “Cũng đúng, dù sao tôi yêu em không chịu nổi được mà.”

Giản Thành Hi điếng người.

Chợt nhớ lại mới nãy mình còn vì tức với Cố Kim Mạn mà nói bậy nói bạ, kết quả còn bị chính chủ nghe được.

Da mặt anh vẫn chưa đủ dày để thờ ơ coi như không có chuyện này, ngay tắp lự từ vành tai đến khắp mặt đều đỏ rực lên. Khí thế ban nãy cũng lập tức xìu xuống, ấp úng mấy câu nửa ngày chẳng nói ra nổi.

Ngơ ngẩn nửa ngày, đến lúc ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Lệ Lăng Phong.

Giản Thành Hi: “……..”

Aaaaaaaa!

Anh không muốn sống nhục nhã như này nữa đâu!!!

*

Lúc tàu chiến bay đến chỗ trung tâm Thành Phố Ngầm, Giản Thành Hi cũng ngồi dậy chuẩn bị đi xuống.

Lệ Lăng Phong nói: “Lúc sau tôi sẽ phái người đến đón em.”

Giản Thành Hi gật đầu, rồi lại như nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Lệ Lăng Phong, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Lệ Lăng Phong hỏi: “Em sao đấy?”

Giản Thành Hi cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, quay sang hỏi hắn: “Không phải anh nói anh bận xong rồi à, anh còn định đi đâu sao?”

Động tác Lệ Lăng Phong có hơi dừng lại, ánh mắt người đàn ông dừng trên người anh, trầm giọng lên tiếng hỏi: “Em muốn tôi đi cùng em?”

Tâm tư của mình bị nhìn thấu, Giản Thành Hi lập tức lắp bắp né tránh: “Em, em chỉ hỏi một chút thôi.”

Lệ Lăng Phong đóng văn kiện trong tay lại, đứng dậy nói: “Không phải em không muốn ở bên tôi nhiều còn gì?”

Ngụ ý là

Rõ ràng em mới là người luôn muốn cách tôi xa một chút, bây giờ lại còn trách ngược lại tôi?

Giản Thành Hi vội phản bác: “Em nào có!”

Lệ Lăng Phong yên lặng nhìn anh.

“Được rồi, đúng là trước kia thì em có.” Giản Thành Hi lập tức thành thật, nhanh chóng giải thích: “Nhưng, nhưng không phải anh cũng bảo là tâm trả thù của Cố Kim Mạn rất lớn còn gì, nhỡ bà ta đuổi theo em tới đây thì sao?”

Nói xong đến bản thân anh cũng thấy lý do này của mình sứt nẻ đến mức nào.

Dù sao loại người kiêu căng ngạo mạn như Cố Kim Mạn sao có thể hạ mình đến mấy nơi như Thành Phố Ngầm này chứ.

Thế nhưng Lệ Lăng Phong chỉ hơi ngừng lại một chút, cũng không vạch trần anh, nói: “Vậy đi thôi.”

Giản Thành Hi ngẩn người.

Lệ Lăng Phong đi lướt qua anh, nói tiếp: “Tôi đi với em.”

Giản Thành Hi nhìn bóng hình của hắn. Hôm nay trời gió khá lớn, người đàn ông đi chắn phía trước anh, giống như đã chắn đi bao mưa to gió lớn, tạo cảm giác cực kỳ yên tâm.

Hàng mi Giản Thành Hi khẽ run run, đi theo hắn.

Hai người cùng nhau bước xuống hỏi chiếc tàu chiến.

Vài tháng không thấy, Thành Phố Ngầm vẫn không khác gì trước, chỉ là đường phố trông có vẻ sạch sẽ ngăn nắp hơn trước nhiều.

Lệ Lăng Phong hỏi anh: “Mình đi đâu?”

Giản Thành Hi lập tức đáp: “Nhanh nhanh cùng đến xem vườn cây ăn quả của em đi.”

Lệ Lăng Phong cũng chẳng do dự, tiến bước về phía thôn cũ bọn họ.

Hai người một trước một sau đi tới vườn cây. Cây trong vườn phát triển rất tốt, chỉ là dạo gần đây thời tiết khá lạnh, cây trông có phần hơi ủ rũ.

Đứng dưới mấy tán cây ăn quả, một cơn gió lạnh thổi đến, Giản Thành Hi cũng bị lạnh mà rùng mình một cái.

Còn chưa kịp xoa xoa tay làm ấm, bỗng có một cái áo khoác phủ lên đỉnh đầu anh, mang theo hơi ấm và mùi hương của Lệ Lăng Phong, xua đuổi mọi sự lạnh lẽo ngăn ở bên ngoài, ấm áp vô cùng.

Giản Thành Hi hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, nhẹ hỏi: “Tướng quân không lạnh à?”

Anh ấy thế mà lại đưa áo khoác cho mình

Lệ Lăng Phong chậm rãi đáp: “Ở hang ổ Trùng tộc nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, so với bây giờ có khi còn lạnh hơn nhiều.”

Giản Thành Hi ấm áp rồi, cũng cúi người nắm lấy tay Lệ Lăng Phong, giúp hắn chà chà tay, nhẹ nhàng thổi hơi ấm sưởi tay cho hắn, ngọt ngào nói: “Sao có thể so sánh với nhau được chứ. Trước kia anh phải chịu khổ do cũng không còn cách nào khác, bây giờ mọi thứ đã qua rồi, không phải chịu khổ thì chúng ta cố chịu làm gì.”

Bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp của anh có hơi không nắm được hết bàn tay hắn.

Lệ Lăng Phong ấy thế mà lại ngẩn người ra.

Hắn là người chịu khổ thành thói, khổ quá khiến hắn cảm thấy mọi chuyện cũng chẳng có gì.

Hắn cũng đã sớm quen với những tháng ngày vất vả bôn ba ấy rồi.

Dù sao từ khi tuổi còn nhỏ đã bị đuổi khỏi nhà, số phận hắn đã mặc định sẽ phải chịu nhiều đau khổ.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên, có một người nói với hắn: “Trước kia chịu khổ cũng do không còn cách nào khác, còn bây giờ sẽ khác.”

Ngay cả mẹ đẻ của hắn cũng chỉ nói

Từ trước đến nay cũng đều như thế, sao phải khó chịu cái gì?

Cũng chỉ có chàng vợ nhỏ của hắn phản bác: “Xưa nay đều như thế thì có nghĩa là đúng chắc.”

Tâm tư trong lòng Lệ Lăng Phong biến đổi liên tục. Hắn cúi đầu nhìn bộ dạng sợ lạnh của Giản Thành Hi, vươn tay giúp anh vén lọn tóc rối loạn ra phía sau tai, từ tốn nói: “Tôi không lạnh.”

Giản Thành Hi có hơi hâm mộ dáng người cao lớn khoẻ mạnh của hắn: “Thật thế á? Thân thể người thú các anh tốt thật đấy!”

Tinh linh thì không được như thế.

Cái thân thể này của mình mới va đập có chút đã khó chịu rồi.

Lệ Lăng Phong lên tiếng: “Mùa đông ở Đế Quốc rất lạnh, về sau để tôi tìm một hành tinh bốn mùa như xuân cho các em đến ở.”

Hắn nói là tìm cho bọn họ ở.

Giản Thành Hi lại không chú ý đến chi tiết đó, chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Còn có cả hành tinh như vậy luôn á hả?”

Lệ Lăng Phong đáp: “Vũ trụ rộng lớn, chắc chắn sẽ có.”

“Thế thì tốt quá.” Giản Thành Hi vô cùng hứng khởi, thế nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại: “Thế cũng không được, các con vẫn phải đi học nữa mà, không thể cứ tự dưng chuyển nhà được đâu. Hơn nữa tướng quân phải chỉ đạo nhiều binh sĩ như vậy, nếu phải sang hành tinh khác sinh sống, không phải là mọi chuyện đều sẽ bị xáo trộn hết lên à?”

Lệ Lăng Phong trầm giọng đáp: “Tôi sẽ sắp xếp tốt.”

Giản Thành Hi gật đầu: “Thế cũng được vậy, dù sao em đến đâu cũng được.”

Chỉ cần được ở bên người nhà, anh chuyện gì cũng không thấy sao.

Từ khi còn nhỏ làm trẻ mồ côi không được ở bên người nhà, sau tuy được sống cùng bà nội, nhưng không được bao năm bà cũng rời xa nhân thế.

Giản Thành Hi vẫn luôn phải sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu, chật vật trong gia đình các người họ hàng, anh đã sớm quen cuộc sống nay đây mai đó rồi. Thật ra chuyển nhà hay không đối với anh chẳng có vấn đề gì hết, chỉ cần người một nhà bọn họ được ở bên nhau thì đều ổn cả.

Đang mải mê nghĩ ngợi———

Vòng tay liên lạc của Lệ Lăng Phong bỗng sáng lên.

Người đàn ông nhận được một tin nhắn chuyển tiếp. Đọc xong rồi hắn quay sang nói với Giản Thành Hi: “Phó chỉ huy bảo rằng hôm nay trường cho học sinh tan sớm. Anh ta sẽ đến đón Miêu Miêu, tiện thể đón hai nhóc Toái Toái và Tiểu Trầm nhà mình về cùng luôn.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì tốt quá!”

Vườn cây vẫn luôn phải nhờ bà Lý chăm sóc, nhưng tuổi tác của bà cũng đã cao rồi, cũng không thể chu toàn mọi mặt được.

Giản Thành Hi kiểm tra một vòng rồi nói: “Cái hàng rào này lại hơi lệch rồi, tướng quân lấy giúp em bộ dụng cụ được không, để em đóng lại lần nữa vậy.”

Lệ Lăng Phong nhìn lướt qua hàng rào: “Sao em không một lần dứt khoát đóng hàng rào sâu xuống một chút, sau này cũng không sợ bị lệch.”

Giản Thành Hi vén tay áo: “Cũng không còn cách nào khác mà. Chỗ đất bên dưới cứng như đá ấy, em đóng thế nào cũng chẳng đóng xuống nổi……”

Anh vừa mới dứt câu———

Lệ Lăng Phong chỉ đơn giản vung búa đóng một cái, hàng rào liền được đóng sâu xuống, phát ra tiếng vang nặng nè rồi lập tức đứng chắc trên nền đất, ngay hàng thẳng lối. Người đàn ông sau khi đóng xong chỉ quay đầu nhìn anh không nói gì.

Giản Thành Hi: “…….”

Không có việc không làm được, chỉ có người làm không nổi.

*

Hai người đang cùng nhau dọn dẹp vườn cây.

Bỗng một giọng trong trẻo bé gái truyền đến từ chỗ cách đấy không xa: “Ba ba!”

Giản Thành Hi vui mừng ngoái đầu lại: “Toái Toái!”

Lệ Trầm được phó chỉ huy ôm đến, Lệ Toái Toái chạy đằng trước chạy vào vườn.

Giản Thành Hi cảm kích nói với phó chỉ huy: “Phiền anh quá!”

Phó chỉ huy vội đáp: “Phiền gì phiền gì. Cũng là tôi thích trẻ con ấy mà, tiếc là hiện giờ nhà chúng tôi mới chỉ có Miêu Miêu.”

Giản Thành Hi mỉm cười: “Một bé cũng được rồi mà.”

“Chúng tôi đang lên kế hoạch có đứa thứ hai đây!” Phó chỉ huy vui vẻ hớn hở nói: “Nghe nói nhà ngài và nguyên soái cũng đang có dự định có đứa thứ ba nhở? Nhanh vậy cơ à? Thế nhà chúng tôi cũng đâu thể tụt lại phía sau được!”

Giản Thành Hi: “……”

Mấy lời đồn đại này không thể lan truyền lung tung được đâu.

*

Anh quay lại vườn định thu hoạch quả.

Trong vườn cũng có dựng một chiếc thang. Giản Thành Hi hơi e dè bò lên, cũng đã khá lâu rồi anh chưa trèo cây lại, gió lại còn vừa lạnh vừa lớn, anh bò được một đoạn cũng thấy run run.

Lệ Toái Toái đứng dưới tán cây ngẩng đầu lên nhìn ba, ngọt ngào dặn dò ba mình: “Ba ba nhớ cẩn thận chút nhé!”

Giản Thành Hi cảm động, con gái mình lớn rồi, còn biết quan tâm mình cơ đấy: “Không có gì đâu.”

Nào ngờ———


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Toái Toái ngẩng lên nhìn ba ba: “Không tí nữa ba bị va vào cành cây, rồi lại như trước trốn sau bụi cây khóc nhè nữa đấy!”

“……..”

Vế sau con không nói ra cũng không sao mà?

Trong lòng Giản Thành Hi ca thán, chỉ đành tiếp tục thu hoạch trái cây. Đợt này cây kết khá nhiều trái, nhưng lựa chọn quả nào ngon hay không phải chuyện ai cũng làm được, anh cũng phải dành nhiều sự tập trung để chọn quả mà ngắt lấy.

Chỉ có có vài quả ở vị trí khá lắt léo, quả lớn lại ở quá xa, anh vươn tay cũng không với tới.

Đúng lúc này———

Lệ Lăng Phong bước đến, người đàn ông đỡ thang leo lên. Sau đó, Giản Thành Hi được người ôm từ phía sau ôm xuống.

Bỗng dưng người hẫng một nhịp bị nhấc lên khiến anh giật mình kêu lên một tiếng.

Tiếp đó, anh liền vững vàng ngồi trên cánh tay Lệ Lăng Phong. Người đàn ông một tay ôm anh, một tay vươn đến phía quả gần đấy, hỏi: “Em muốn hái quả nào?”

Mặt Giản Thành Hi đỏ ửng. Anh tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghe thấy hắn hỏi thì ngẩng đầu lên, chỉ vào một quả: “Quả này.”

Lệ Lăng Phong duỗi tay một cái là đã ngắt được quả đấy về.

Ngồi ở trong lồng ngực Lệ Lăng Phong, Giản Thành Hi cũng chẳng còn lo việc hái quá sẽ bị cành cây đập trái đụng phải nữa.

“Quả này này.”

“A! Cả quả này nữa.”

“Ở đó, ở đó.”

Không quá bao lâu, Giản Thành Hi ở trong vòng tay hắn đã thu hoạch được một đống quả trái, vui vẻ nở nụ cười suốt: “Hiệu suất cao ghê!”

Vừa cúi đầu xuống đã lập tức mặt đối mặt sát rạt với Lệ Lăng Phong.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Anh nhìn đôi con ngươi đen láy của hắn, hô hấp cũng dần chậm lại.

Thực ra việc ôm mình rồi trèo tới trèo lui cũng chẳng phải việc dễ dàng gì, đã thế còn phải nghe mình chỉ này chỉ nọ.

Thế nhưng hắn vẫn chẳng một câu than trách, thậm chí còn có phần dung túng cho hành vi của anh.

Tim Giản Thành Hi cũng đột nhiên đập nhanh hơn. Anh nhỏ giọng hỏi: “Em có nặng lắm không?”

Lệ Lăng Phong bình bình đáp: “Em rất nhẹ.”

Giản Thành Hi nhẹ nhàng thở ra, nhưng rồi vẫn nói: “Anh vẫn nên để em xuống đi, cho dù không nặng lắm nhưng em ngồi lên vai anh như vậy, anh cũng khó chịu lắm phải không.”

Lệ Lăng Phong vẫn không có biểu cảm gì: “Hái thêm vài quả nữa đi, để tôi ôm em hái.”

Giản Thành Hi vẫn còn khá lo lắng: “Nhưng mà…..”

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn anh: “Nếu em không tin thể lực của tôi, sau em có thể tìm cơ hội tự mình thử nghiệm mà.”

Giản Thành Hi theo bản năng đáp: “Tất nhiên là em tin…….”

Ngẩn người, chậm một nhịp anh mới phản ứng lại được hắn đang ngụ ý cái gì. Ngay lập tức, khuôn mặt anh hồng rực lên, trong đầu cũng xuất hiện một vài hình ảnh nóng bỏng, mặt lại càng đỏ hơn.

Anh nghiêng mặt qua, lại đối diện với đôi con người tràn ngập ý cười của Lệ Lăng Phong.

Giản Thành Hi: “……..”

Aaaaaaaa!

Không cần cho anh thử nghiệm đâu!! Chết người đấy!!!

*

Không mất quá bao lâu, vườn cây đã thu hoạch xong một lượt. Giản Thành Hi một bên ghi chú lại kích cỡ của vườn cây quả, một bên tính toán mấy ngày sẽ sẽ dựng một cái lều lớn lên.

Lệ Toái Toái và Lệ Trầm cách đó không xa thì ở dưới nhà cây nghịch sâu.

Giản Thành Hi hô lên: “Đừng chạy xa quá đấy!”

Hai bạn nhỏ đáp một tiếng.

Từ sau khi có con nhỏ Giản Thành Hi mới cảm nhận được làm cha mẹ chẳng dễ dàng chút nào cả!

Nghĩ đến đây———

Giản Thành Hi lén nhìn về phía Lệ Lăng Phong, nhỏ giọng hỏi hắn: “Trước kia tướng quân còn bé như vậy đã đến Thành Phố Ngầm rồi, sao một mình anh sống sót được vậy?”

Quả thật là trước giờ anh vẫn không hiểu gì mấy về quá khứ Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong thấy anh hỏi, cũng nhỏ giọng đáp: “Cũng không phải chỉ có một mình tôi, thời gian đầu cũng có người cho tôi tá túc nhờ.”

Mắt Giản Thành Hi sáng lên: “Thật á?”

Xem ra trong quá trình tướng quân nhà mình trưởng thành vẫn gặp được người tốt còn gì!

Thế gian này quả nhiên vẫn còn tình người ấm áp!!!

Lệ Lăng Phong gật đầu, nói tiếp: “Ừ, ông ta thiếu tay sai vặt, lại không muốn bỏ tiền thuê nhân sự, trực tiếp nhặt trẻ em ngoài đường về bóc lột.”

“……..”

Đúng là có tình yêu, chỉ là không nhiều lắm mà thôi.

Giản Thành Hi ‘khụ’ một tiếng, nói: “Thế, thế về sau anh vẫn luôn làm tay sai vặt cho ông ấy à?”

Lệ Lăng Phong lắc đầu: “Cũng không hẳn.”

Trong lòng Giản Thành Hi lại cháy lên ngọn lửa hy vọng: “Có làm chuyện khác không?”

Lệ Lăng Phong chậm rãi nói: “Về sau ông chủ thấy năng lực của tôi không tồi, công việc của mấy người khác cũng giao lại cho tôi.”

“…….”

Giản Thành Hi cũng chẳng biết phải an ủi hắn như nào nữa, anh hoàn toàn á khẩu rồi.

Là anh anh đã hắc hoá từ lâu rồi!!!

Giản Thành Hi đang định lên tiếng an ủi hắn mấy câu, lại nghe thấy Lệ Lăng Phong nói tiếp: “Nhưng mà về sau tôi cũng không làm nữa.”

“A! Thật à?” Giản Thành Hi tò mò: “Lương tâm ông chủ anh trỗi dậy à?”

Lệ Lăng Phong vô cảm: “Ông ta đổi sang bóc lột người khác.”

“……..” Có cảm động, chỉ là không nhiều lắm mà thôi.

Giản Thành Hi than ngắn thở dài, anh nói: “Thôi thì ít nhất ông chủ anh cũng đã cho anh tá túc một thời gian vậy.”

Lệ Lăng Phong gật đầu.

Giản Thành Hi chắp tay: “Hy vọng ông lão ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy anh được như bây giờ cũng có thể yên tâm an nghỉ rồi.”

Lệ Lăng Phong nhìn anh: “Ông ấy vẫn chưa chết đâu.”

Giản Thành Hi: “…….”

Xúc phạm rồi.

Ông chủ tiệm rèn năm nay đã hơn trăm tuổi. Lúc đang nằm trên ghế phơi nắng, bỗng từ xa xa thấy bóng một cặp đôi đang đi đến. Hai người kia sánh vai đi tới, người đàn ông dáng người cao to anh tuấn, trong tay ôm một cậu bé. Bên cạnh là một chàng trai thanh tú dáng người mạnh khảnh cân xứng, tay còn đang dắt một bé gái đang tung tăng nhảy nhót.

Ánh nắng vô cùng chói chang.

Một cậu bé chạy đến báo tin: “Ông ơi! Ông ơi! Lại có người tìm ông đòi nợ kìa!”

Ông lão giật mình, vội vàng luống cuống bật dậy từ trên ghế, loạng choạng muốn chạy trốn.

Giản Thành Hi dở khóc dở cười, vội nói: “Ông à, bọn cháu không phải đến đòi nợ, là đến thăm ông thôi.”

Ông lão hơi do dự một lúc mới xoay người lại. Ánh nắng rực rỡ ban chiều chiếu xuống, ông lão híp mắt nhìn Lệ Lăng Phong trước mặt, tựa như đang cố phân biệt rõ xem người này là ai.

Và rồi———

Người ông lão run run, thử mở miệng nói chuyện với Lệ Trầm: “Lăng Phong, thằng nhóc này cháu đã lớn thế này rồi cơ à?”

Không khí lập tức rơi vào trầm mặc.

Mãi sau Lệ Lăng Phong mới lên tiếng: “Cháu ở đây.”

Ông lão mở to hai mắt nhìn, dường như lúc này mới phản ứng lại được, vui vẻ hớn hở nói: “Ông biết ngay mà! Cháu hồi trước so với cậu bé này trông hung dữ hơn nhiều.”

“…….”

Lệ Lăng Phong không cảm xúc: “Còn ông thì trông già lắm rồi. Đứa bé kia là người ông mới thu về?”

Ý hắn chính là thằng bé đang đứng ở cửa tiệm.

Thằng bé đó trông cũng chưa được bao nhiêu tuổi, trên người đang mắc bộ quần áo làm việc của tiệm.

Ông lão vui vẻ đáp: “Gần như thế, gần như thế đấy! Nhưng mà không bằng được cháu. Sau khi cháu đi ông lão này vẫn chưa tìm được ai giúp ông đỡ phải lo nhiều việc như vậy. Thế làm sao? Nếu cháu không vui thì cứ về chỗ ông làm việc đi, ông vẫn còn thiếu người làm nghề nguội nữa.”

Ông lão nói chuyện không hề khách khí.

Nhưng cũng là nhờ ông lão thu nhận mà nhiều trẻ em bị đuổi xuống Thành Phố Ngầm mới không phải đi đến bước đường cùng, đối mặt với cái chết.

Lệ Lăng Phong nắm tay con, xoay người nói với anh: “Chúng ta đi thôi.”

Giản Thành Hi nở nụ cười với ông lão: “Lần sau bọn cháu lại đến thăm ông ạ.”

Ông lão nay đã cao tuổi rồi, thân thể cũng không còn được như trước nữa. Ông kéo kéo Giản Thành Hi, hỏi: “Cháu chắc hắn là vợ thằng bé ấy nhở?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Dạ.”

“Tính tình thằng nhóc Tiểu Phong này không tốt lắm cháu cũng thông cảm cho nó. Nếu thực sự không chịu nổi nữa thì cứ tìm đến chỗ ông.”

Giản Thành Hi tò mò: “Ông sẽ chống lưng cho cháu ạ?”

Ông lão hớn hở đáp: “Ông giúp cháu đóng một cái quan tài thật tốt.”

“……..”

Ha ha, hài hước ghê.

Giản Thành Hi đang xoay người định đi, lại nghe thấy ông lão phía sau nhỏ giọng nói: “Lão Lạc lão Lạc à, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh à.”

Anh có hơi nghi ngờ, nhưng vừa quay lại nhìn đã thấy ông lão trở về ghế nằm ngủ rồi.

Sắc trời cũng tối dần.

Một nhà bốn người lên tàu chiến chuẩn bị cùng nhau về. Đến lúc đi ngang qua bệnh viện, Giản Thành Hi không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Anh nhớ tới bệnh tình của Phi Vân, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Lệ Lăng Phong bên cạnh bỗng lên tiếng: “Nếu em thấy lo thì đến thăm cô ấy đi.”

Giản Thành Hi hỏi lại: “Thế còn anh thì sao?”

Lệ Lăng Phong lúc trên tàu chiến đã đổi sang quần áo thường ngày, hắn lười biếng cởi hai cúc áo đầu, nhẹ nhàng đáp lời anh: “Tôi cũng đến tìm Mễ Lạp Kiệt có chút việc.”

Giản Thành Hi hơi băn khoăn không biết Lệ Lăng Phong đến tìm Mễ Lạp Kiệt làm gì. Chẳng lẽ vợ anh ta lại bỏ trốn rồi à?

Dù sao chắc chắn cũng không phải đến xem bệnh.

Nhưng mà loại chuyện này anh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành gật đầu không nói gì thêm.

Tàu chiến đáp xuống trước cửa bệnh viện.

Khác với hồi trước phải lén lén lút lút, lần này bọn họ đường đường chính chính vào từ cổng lớn.

Giản Thành Hi đưa các con đến thẳng tầng 4, vào phòng vừa lúc gặp Alice cũng đang ở cùng Phi Vân, hai mẹ con đang chuyện trò với nhau.

Alice nhìn thấy bọn nọ, khuôn mặt lập tức xuất hiện nụ cười tươi tắn: “Toái Toái!”

Ba ba con bọn họ bước vào phòng bệnh.

Trạng thái của Phi Vân trông đã khá hơn nhiều. Người phụ nữ ngồi trên giường bệnh nhìn anh, dịu dàng nở nụ cười: “Anh Giản.”

Giản Thành Hi bước đến ngồi ở một bên, hỏi thăm cô: “Cô dạo này thế nào rồi?”

“Tôi phải cảm ơn anh, nếu không có nhà anh cho Alice tá túc nhờ, khả năng Bá Ân sẽ lấy con bé ra để uy hiếp tôi mất.” Phi Vân cảm thán: “Đã làm vợ chồng với nhau nhiều năm rồi, tôi không ngờ anh ấy sẽ trở thành như vậy.”

Giản Thành Hi an ủi cô: “Nhân lúc còn sớm mà phát hiện ra là tốt rồi.”

Sắc mặt Phi Vân trông vẫn có hơi tái nhợt: “Tôi thì có sao đâu, tuy rằng cũng có đau lòng phần nào. Nhưng tôi cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, một vài việc không phải cứ muốn là được được.”

Giản Thành Hi thử dò hỏi: “Vậy Bá Ân….”

“Anh ấy không sao. Tuy rằng hòn đá kia làm anh ấy trọng thương, nhưng cẩn thận chăm sóc một chút là ổn rồi.” Phi Vân nhẹ giọng nói: “Hiện tại anh ấy mất đi vị trí Tổng Bí thư, Phất Khắc Tư đã vội vàng phủi sạch quan hệ với anh ấy. Tôi cũng đã suy nghĩ xong rồi, chờ sau khi tôi xuất viện, sẽ lập tức ly hôn cùng anh ấy.”

Này quả thật đúng là một quyết định quyết đoán.

Giản Thành Hi nhìn về phía bên kia căn phòng: “Vậy Alice……”

Phi Vân nở nụ cười: “Cùng nuôi nấng con bé thôi.”

Giản Thành Hi nghe vậy cũng gật gật đầu. Dù sao tiền học phí và tiền nuôi nấng một đứa bé không phải nhỏ. Nếu cùng nhau chăm sóc được cho cô bé vẫn là điều tốt nhất, sức khoẻ Phi Vân không tốt, cũng không thể tự mình lo lắng chu toàn mọi mặt cho cô bé được.

Anh thấy sắc mặt cô vẫn không ổn lắm, liền mở miệng nói: “Cô có để ý để tôi bắt mạch cho cô không?”

Phi Vân lập tức đưa tay ra.

Giản Thành Hi đỡ cánh tay mảnh khảnh của cô, cảm nhận được mạch đập yếu ớt ấy, sắc mặt anh hơi đổi.

Loại độc tốc này vẫn chưa loại bỏ hoàn toàn được. Nhưng cũng nhờ sự giúp đỡ của Mễ Lạp Kiệt mà độc tố không khuếch tán ra. Còn nếu muốn loại bỏ hoàn toàn phỏng chừng phải tốn khá nhiều thời gian công sức rồi. Lát nữa anh sẽ ghé qua nói chuyện với Mễ Lạp Kiệt một chút vậy.

Phi Vân nhìn anh, hỏi: “Tình huống của tôi có phải không khả quan cho lắm đúng không?”

Giản Thành Hi lắc đầu, nói: “Phát hiện sớm, vẫn chưa nghiêm trọng quá đâu. Cô đừng lo lắng quá, cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt đi, Alice vẫn còn nhỏ, cô bé vẫn cần cô nhiều.”

Phi Vân nhìn Alice đang ngồi cách đấy không xa, ánh mắt đong đầy tình thương: “Trước kia tôi vẫn luôn muốn Alice phải thật ưu tú, như vậy về sau mới không bị giống như tôi, phải chịu sự coi thường của người khác. Nhưng trải qua chuyện lần này, tôi bỗng nhiên nhận ra, chỉ cần con bé vui vẻ thì mọi chuyện có ra sao cũng được.”

Giản Thành Hi gật đầu: “Cô bé còn nhỏ, không nhất thiết phải nghiêm khắc như vậy. Tôi tin Alice nhất định sẽ trở thành một người rất ưu tú cho mà xem.”

Đây là nhân vật chính đấy, sao có thể không ưu tú được chứ.

Phi Vân nghe anh nói như vậy cũng nở nụ cười.

Alice đang ngồi làm bài tập, cô bé cầm tác phẩm của mình chạy tới khoe: “Mẹ ơi, tác phẩm của Alice hoàn thành rồi này!”

Phi Vân nhận lấy bức vẽ của con gái: “Đây là…….”

Alice chống cằm, đáp: “Cô giáo yêu cầu hôm nay bọn con về vẽ ngôi nhà mơ ước của bản thân ạ.”

Phi Vân nhìn bức vẽ.

Lệ Toái Toái ở bên cạnh chợt lên tiếng: “Alice vẽ giống như nhà Toái Toái vậy.”

Giản Thành Hi có hơi ngạc nhiên. Anh ghé sát lại nhìn, phát hiện bố cục đồ vậy trong nhà thực sự khá tương đồng với nhà bọn họ, trên bàn có hoa, trong phòng bếp có đủ các loại rau dư, còn cả sân vườn nhỏ nữa.

“Đúng thế thật nè.” Giản Thành Hi cầm lấy bức vẽ nở nụ cười tươi: “Đúng là không khác nhau lắm thật.”

Phi Vân nhìn thoáng qua con gái, rồi lại quay đầu mỉm cười với Giản Thành Hi: “Xem ra Alice thực sự rất thích nhà các anh đấy.”

Giản Thành Hi nửa đùa giỡn nói: “Thế sau để Alice đến làm con chúng tôi đi.”

Nhận nhân vật chính tương lai làm con, điều này phải tuyệt đến mức nào chứ!!!

Phi Vân cũng hùa theo nói đùa: “Tôi cũng không ý kiến gì đâu. Thật ra tôi cảm thấy mấy nhóc nhà anh đều rất thông minh, sau này chắc chắn tiền đồ rộng mở.”

Giản Thành Hi cũng biết là cô nói đùa, dù sao nữ chính về sau phải ở cùng một chỗ với nam chính, chỉ là nam chính đến giờ vẫn chưa lên sân khấu mà thôi. Nhưng này cũng chẳng phải chuyện lớn, nhân vật chính có thể cùng con mình làm bạn bè thân thiết tất nhiên anh vui lòng. Bạn bè gần gũi với nhau chút cũng là chuyện đương nhiên mà.

Vì thế Giản Thành Hi liền đùa cô bé: “Alice có muốn đến làm con chú không?”

Bé thiên sứ nhỏ đang đứng cạnh giường trông cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu. Khuôn mặt cô bé ba tuổi nghe vậy cũng ửng hồng dễ thương.

Alice lấy bên cạnh bàn ra một hũ đựng cả ngàn con hạc giấy, bé nâng lên, nói: “Cái này Alice tự mình làm đấy.”

Giản Thành Hi trợn tròn mắt. Trong giấc mơ của anh, hũ hạc nhỏ này chứa đựng tâm tư thầm kín và tình cảm quý giá của cô bé. Theo như tất cả giấc mơ của anh, đây là cách các thiên sứ bày tỏ tình cảm của mình. Từ đầu tới cuối nữ chính cũng chỉ đưa cho một người duy nhất, đó là nam chính.

Giản Thành Hi chần chờ hỏi: “Cháu là định…..”

Alice lén nhìn Lệ Toái Toái đang ngồi chơi cách đấy không xa, khuôn mặt bé hồng hồng, lại mang theo ý cười tươi tắn: “Là đưa cho Toái Toái ạ.”

Giản Thành Hi: “?”

Từ từ đã.

Không phải nhân vật chính và nhân vật phản diện cả đời không đội trời chung à???!!!

Cốt truyện cũng đâu có viết như này đâu?????