Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 39: Cả đời này đừng hòng bỏ hắn




CHƯƠNG 39: Cả đời này đừng hòng bỏ hắn

Giản Thành Hi trợn tròn mắt nhìn bóng lưng hắn đang rời đi.

Hệ thống nói: [ Chúc mừng ký chủ! Cuối cùng anh cũng quyết định tiến thêm bước nữa với nhân vật chính rồi! ]

Tay Giản Thành Hi run rẩy, vội phản bác: “Cậu nói bậy gì đấy?!”

Hệ thống tỏ vẻ “đừng tưởng tôi không hiểu”, nói: [ Hai người bây giờ đang là vợ là chồng của nhau, lại chẳng giống cặp vợ chồng bình thường tí nào, có tiếng mà chẳng có miếng, không phải anh cũng anh cũng thòm thèm người ta lắm rồi còn gì ]

Mặt Giản Thành Hi đỏ như quả cà chua: “Tôi không có!”

Hệ thống chẹp chẹp chẹp mấy tiếng: [ Anh có ]

Giản Thành Hi ho nhẹ một tiếng: “Thực, thực ra cũng hơi có một xíu…..”

Hệ thống khen ngợi ký chủ nhà mình vì biết thành thật.

Giản Thành Hi cũng thừa nhận, anh quả thật có thích Lệ Lăng Phong vì vẻ ngoài của hắn. Anh cũng đâu phải người mù, một người đàn ông anh tuấn như vậy ở bên mình, đặc biệt còn là người cùng chung chăn gối với anh, sao mà anh không thích được.

Thế nhưng anh càng sợ Lệ Lăng Phong hơn.

Người đàn ông này vừa nguy hiểm vừa hung ác. Cái cảm giác gần vua như gần cọp e rằng chính là như này nhỉ.

Lệ Lăng Phong vô cùng ưu tú.

Mà bản thân anh lại chỉ là một người bình thường…….

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: [ Phải mở nồi rồi ]

Giản Thành Hi vội hoàn hồn đi xử lý chuyện bếp núc.

Rau ở trong nồi sau khi nấu đã loại bỏ được hết vị đắng chát. Giản Thành Hi lấy thịt ra, này là thịt ma thú hai hôm trước Lệ Lăng Phong mua về, hình như là thịt lợn rừng.

Giản Thành Hi rã đông thịt, nấu một lúc để loại bỏ mùi tanh.

“Nếu có rượu nấu ăn thì tốt rồi.” Giản Thành Hi thở dài: “Tiếc là ở đây không có.”

Hệ thống nhảy ra: [ Thật ra ký chủ có thể mở khoá hệ thống cửa hàng mua bán của chúng tôi, cửa hàng có nhiều thứ lắm đấy ]

Giản Thành Hi kinh ngạc hỏi: “Còn có cả chuyện này cơ á?! Sao cậu không nói sớm!”

Hệ thống đáp: [ Thì anh cũng đâu có hỏi ]

Giản Thành Hi: “……..” Không sớm thì muộn, một ngày nào đó tôi sẽ cắn chết cậu.

Hệ thống dường như nhận ra sát khí của anh, vội nói: [ Chỉ là hiện tại anh vẫn chưa mở khoá được hệ thống cửa hàng chúng tôi ]

Giản Thành Hi hỏi nó: “Thế làm thế nào để mở?”

Hệ thống: [ Điều này yêu cầu chỉ số an toàn của anh phải đạt từ 30% trở lên ]

Giản Thành Hi suýt nữa thì quên mất vụ này: “Thế chỉ số hiện tại của tôi là bao nhiêu?”

Hệ thống đi kiểm tra một lúc mới trả lời: [ Hiện tại là 25%, thiếu một chút nữa ]

Giản Thành Hi đến bây giờ vẫn chưa rõ cái chỉ số an toàn này là dựa vào đâu tính toán, nhưng chắc hẳn có liên quan đến nhân vật chính, đồng thời cũng chính là chồng mình. Xem ra chỉ số an toàn của anh phải gắn chặt với Lệ Lăng Phong rồi.

Thịt trong nồi đã luộc xong.

Anh lấy thịt ra, cắt thành những miếng nhỏ, sau đó dùng một miếng thịt mỡ rán lên để ra mỡ heo, rồi lại trộn rau đã luộc với thịt, nặn thành từng miếng bánh.

Trong nồi đạt nhiệt độ thích hợp thì chậm rãi cho vào.

Rán bánh cũng cần có kỹ thuật, không được rán quá lâu, động tác không được chậm. Nói cách khác chính là dễ rán hỏng.

Sau khi chiên rán gần xong, Giản Thành Hi vội lấy cái kẹp gắp miếng bánh ra. Bánh rán nóng hổi bên ngoài vàng rụm, vừa giòn vừa xốp toả hương thơm lan ra khắp phòng khách.

“Bang…..”

Cửa kính bên ngoài truyền đến tiếng động.

Giản Thành Hi ngó ra xem, liền thấy bé chó con đen xì nhà mình đang nhảy tới nhảy lui.

Vượng Tài từ khi mua về vẫn luôn làm một con chó suốt ngày rúc vào góc tường không thèm để ý tới ai. Tự nhiên không hiểu sao bây giờ lại kích động như vậy.

Giản Thành Hi đứng đối diện với Vượng Tài, chợt nhận ra điều gì, vội hỏi nó: “Em muốn ăn bánh rau dại à?”

Nhóc rồng kích động đến mức sừng cũng muốn mọc ra rồi. Nó điên cuồng gật gật đầu.

Giản Thành Hi cười tủm tỉm: "Chó gì mà kén ăn thế không biết.”

Rồng con theo bản năng bỏ ngoài tai mấy lời này, dù sao rồng báo thù ba năm chưa muộn, bây giờ nó chỉ muốn ăn thịt mà thôi.

Giản Thành Hi nghĩ bánh mình làm cũng khá nhiều, chia cho chó con cùng ăn cũng không có vấn đề gì. Nghĩ vậy, anh liền cầm non nửa phần bánh ra, đẩy cửa, khom lưng cho chó con ăn.

Nhóc rồng gặm lấy, đi sang chỗ khác rồi mới bắt đầu ăn.

Giản Thành Hi bị nó chọc cười: “Có ai giành ăn với em đâu.”

Dường như bị đói quá, bé chó mực đớp mấy miếng là đã ăn hết sạch.

Giản Thành Hi đang xem nó, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ phòng khách truyền đến, quay đầu lại nhìn thì thấy Lệ Lăng Phong đang bước tới.

Người đàn ông vừa tắm rửa xong, đã thay bộ quân phục trang nghiêm kia rồi. Dáng người hắn cao gầy, sống lưng thẳng thắn, tuỳ tiện khoác chiếc áo tắm dài, vài giọt nước từ mép tóc lăn xuống. Chiếc áo tắm khoác lỏng lẻo theo động tác bước đi của hắn để lộ ra bờ ngực cơ bắp rắn chắc của hắn. Còn có cả vết sẹo đỏ đã lành của hắn kéo dài xuống bên dưới, khiến hắn trông có phần hơi đáng sợ, lại càng mang đến cảm giác hoang dã đầy sức hút.

Lệ Lăng Phong dừng lại trước cửa kính: “Đang làm gì đấy?”

Giản Thành Hi đứng dậy, đáp: “Cho bé chó nhà mình tí đồ ăn vặt ấy mà.

Lệ Lăng Phong dùng ánh mắt thờ ơ nhìn nó: “Sao lại mua nó?”

Giản Thành Hi bị hỏi đến nghẹn họng, anh cầm chiếc đĩa trống không nhìn con chó, nghĩ một lúc rồi vẫn nói thật: “Lúc đấy thấy nó đáng thương quá, cho nên tôi mới đưa nó về.”

Rồng con đang dựng lỗ tai lên nghe lén, trong đầu thầm nghĩ ‘anh cái đồ tinh linh ngu xuẩn thì biết cái gì?’

‘Chờ dưỡng thương xong nó sẽ lập tức bắt đầu hành trình phục thù mối hận xưa!!!’

‘Nhưng mà xem xét anh làm bánh rau dại khá ngon, tôi sẽ tha cho anh một mạng.’

Nghĩ vậy, nhóc rồng đắc ý rung đùi nhìn về phía hai người.

Kết quả đối diện với ánh mắt Lệ Lăng Phong, cả người nó chợt cứng đờ lại.

Nhà này những người khác thoạt nhìn khá dễ đối phó, nhưng riêng người đàn ông trước mắt này, cả người đều toả ra cảm giác áp bách cường thế.

Là cái cảm giác áp bách của việc hàng năm chém giết ma thú dã thú trên chiến trường.

Lệ Lăng Phong hạ giọng nói: “Trông không giống chó lắm. Vài ngày nữa tôi đưa em đi mua hai ma thú sủng khác.”

Giản Thành Hi sửng sốt: “Hả?”

Nhóc rồng cũng sững sờ.

Nó che giấu vẻ ngoài cùng bản tính nó rất tốt, đến mức những thợ săn cao cấp nhất của Đế Quốc cũng không phát hiện ra nó.

Lệ Lăng Phong gật đầu xác nhận: “Ừ, đúng không phải chó rồi.”

Giản Thành Hi vẫn còn chần chờ: “Toái Toái với Tiểu Trầm thích nó lắm đấy, vậy mà không phải chó thật à?”

Ánh mắt Lệ Lăng Phong dừng lại trên người nhóc rồng, làm cả người nó run rẩy chấn động!

Giản Thành Hi cũng dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn nó.

Nhóc rồng mồm vẫn đang ngậm miếng bánh. Cả người đen xì đứng trong gió run run mí mắt. Cuối cùng, như là hạ quyết tâm cực lớn, mở miệng: “À húuu~”

Giản Thành Hi: ?

Mua về chẳng thấy nó kêu tiếng nào, anh còn tưởng là nó bị câm chứ.

Nhóc rồng ngoe nguẩy đuôi, chân què khập khiễng chạy một vòng quanh sân, tàn nhưng không phế kêu lên: “Gâu gâu gâu!”

Giản Thành Hi quay đầu nhìn Lệ Lăng Phong, nhỏ giọng hỏi: “Nó……?”

Lệ Lăng Phong dời tầm mắt đi, tựa như đã nhìn thấu hết thảy, trầm giọng hỏi: “Em muốn nuôi nó à?”

Giản Thành Hi nghĩ nghĩ một lúc, ngẩng đầu đáp: “Nếu anh thấy nó nguy hiểm, vậy thôi không nuôi nữa vậy. Nhưng lúc bọn em đưa nó đi nó bị người ta đánh thương nặng lắm, chờ hai ngày nữa vết thương tốt hơn thì thả nó đi nhé?”

Lệ Lăng Phong gật đầu, không phản đối.

Giản Thành Hi nhìn sườn mặt người đàn ông dưới ánh đèn mờ càng thêm phần lạnh lùng, trong lòng khẽ rung động.

Thật ra…….

Lệ Lăng Phong cũng đâu có máu lạnh vô tình đến mức đấy đâu.

Dễ nói chuyện thế cơ mà.

Giản Thành Hi bỗng thấy tò mò: “Trước kia tướng quân từng đưa bé động vật nhỏ nào về nhà nuôi chưa?”

Anh nghĩ Lệ Lăng Phong tính tình lạnh lùng trầm mặc sẽ chưa từng nuôi qua động vật nhỏ nào.

Nào ngờ——

Lệ Lăng Phong thế mà lại gật đầu: “Có.”

Giản Thành Hi hứng thú hỏi tiếp: “Thật à? Nó đâu rồi, còn sống không?”

Ánh trăng sáng rọi xuống mặt đất, người đàn ông cúi đầu, đôi mắt đen láy sâu thẳm phản chiếu bóng hình anh. Hắn nhỏ giọng trả lời: “Vẫn còn sống, đang ở đây.”

Giản Thành Hi ngây ngốc chớp chớp mắt.

Mãi đến lúc Lệ Lăng Phong xoay người vào phòng khách, anh nhìn theo bóng lưng hắn rời đi mới phản ứng lại.

Bé động vật nhỏ kia, không phải là anh chứ??!!

*

Vừa bước vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm lừng của bánh rau nhân thịt.

Giản Thành Hi đi qua bê đĩa bánh ra: “Tôi cũng không biết anh có thích ăn bánh nhân thịt không, dù sao thì tôi cũng đã làm một ít, anh ăn thử xem sao đi.”

Lệ Lăng Phong ngồi xuống bàn ăn.

Mặt bàn ăn vốn là mặt đá lạnh lẽo, hai ngày trước đã được Giản Thành Hi trang trí bằng một chiếc khăn trải bàn hoạ tiết hình quả cam quất lên trên. Anh thích cây cỏ hoa lá, bình hoa trên mặt bàn cũng được cắm cây hoa cỏ ngọc xanh tươi mơn mởn trang trí, rất có cảm giác hơi ấm của nhà.

Lệ Lăng Phong cầm một miếng bánh rau lên nếm thử.

Giản Thành Hi ngồi đối diện hắn, hồi hộp mong chờ hỏi: “Thế nào.”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Khá ngon.”

Người đối với của ngon vật lạ trong yến hội thì thờ ơ vô cảm, lúc này ăn bánh rau dại anh làm lại không chút bắt bẻ, chưa qua bao lâu hắn đã ăn không ít. Dường như bỏ bộ quân trang kia xuống, người đàn ông này cũng không còn trông quá mức lạnh lùng nghiêm túc nữa. Áo tắm lỏng lẻo khoác trên người hắn, lúc ăn hắn cũng không vội vàng vồ vập, mà là thong thả ung dung, trông rất phong độ.

Hầu như rất ít khi hắn trở nên mất khống chế.

Cho dù có tình huống nào xảy ra hắn vẫn luôn quả quyết dứt khoát, không chút do dự chần chờ.

Giản Thành Hi bất tri bất giác trở nên ngơ ngẩn.

Lệ Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói trầm ấm: “Em không ăn à?”

Giản Thành Hi vội lấy lại tinh thần, xua xua tay: “Tôi không đói.”

“Thật à?” Lệ Lăng Phong vẫn đẩy đĩa về phía anh: “Ăn đi không tối đói đấy.”

Mắt Giản Thành Hi lập tức trừng lớn nhìn hắn.

Giọng hắn mang theo chút cảm giác lười biếng lại cuốn hút, trầm thấp mà ưu nhã, tựa như một tấm tơ lụa mềm mại trong màn đêm đen vậy. Đôi mắt đen láy kia phản chiếu lại hình bóng Giản Thành Hi, dường như còn có cả ý cười: “Bồi bổ thân thể đi.”

Cả mặt Giản Thành Hi lập tức đỏ bừng lên!

Đại não trong nháy mắt rơi vào trạng thái ngừng hoạt động. Anh vội đứng bật dậy từ trên ghế, giọng nói còn mang theo chút hoảng loạn không dễ phát hiện: “Tôi, tôi đi tắm.”

Lệ Lăng Phong nhướng mày.

Giản Thành Hi tâm rối như tơ vò, lúc đi đến cầu thang vừa định nhấc chân bước lên, lại vì đầu óc đang bay bổng mà bước hụt một bước.

“Uiiii……”

Cũng may anh phản xạ mau chống tay thành cầu thang, nhưng mà tay cũng bị va đập một chút.

Lệ Lăng Phong phản ứng cực nhanh. Người đàn ông từ trên ghế lao ra, bước vượt vài bước đỡ lấy thân mình đang rũ xuống của anh: “Em sao vậy?!”

Mặt Giản Thành Hi tái nhợt, cố gắng hít sâu mấy hơi: “Bị va vào tay rồi.”

Lệ Lăng Phong nhìn cổ tay sưng tấy của anh: “Em đi cầu thang vội thế làm gì chứ?”

Giản Thành Hi hơi chột dạ, chỉ biết nhỏ giọng lắp bắp: “Tôi không chú ý…..”

Lệ Lăng Phong cũng không trách cứ gì anh, chỉ ngồi xổm xuống xem xét vết thương của anh, Giản Thành Hi bị đau đến mức tí nữa hít thở không thông.

Người đàn ông nâng mí mắt lên nhìn anh một cái, lại ở lúc Giản Thành Hi đang định mở miệng nói chuyện, hắn vươn tay ôm ngang người anh lên, bước từng bước vững chắc lên cầu thang.

Giản Thành Hi cũng theo bản năng vòng tay ôm cổ hắn.

Lệ Lăng Phong bế người lên tầng.

Giản Thành Hi được đặt lên trên giường lớn. Bởi vì khom lưng đặt anh xuống, áo tắm Lệ Lăng Phong cũng bị mở ra, lộ ra cánh tay cuồn cuộn cơ bắp cùng bờ ngực rắn chắc của hắn. Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc nhau gần như thế này, trên người hắn phủ kín toàn vết sẹo, có vết đao, có cả vết vuốt cào cực dữ tợn, thậm chí có cả những vết sẹo Giản Thành Hi không phân biệt nổi là do cái gì.

Mà ở chỗ khuỷu tay hắn có một vết sẹo rất rõ ràng, uốn lượn kéo dài che kín cả nửa cánh tay tựa như một con rồng đen vậy, trông vô cùng đáng sợ.

Quá mức chấn động.

Vô cùng khiến người ta có cảm giác phải dè chừng.

Giản Thành Hi hít sâu một hơi.

Bàn tay thô to của hắn nắm lấy cánh tay bị thương của Giản Thành Hi.

Cả người Giản Thành Hi run rẩy, cánh tay cũng theo phản xạ rụt lại một chút, lại đụng vào chỗ vết thương càng đau hơn. Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến mắt anh cũng đỏ ửng lên, lấp lánh ánh nước.

Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống anh, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn: “Em sợ tôi?”

Giản Thành Hi theo bản năng muốn gật đầu, rồi lại như nhận ra chuyện gì, nhẹ nhàng lắc lắc đâu.

Ánh đèn mờ phòng ngủ chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn thanh tú của anh, đôi mắt anh lấp lánh ánh nước. Tuy là anh lắc đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn chứa đầy lo lắng cùng thấp thỏm bất an.

Lệ Lăng Phong trầm tư một lúc, vươn tay về phía anh.

Lập tức cả người Giản Thành Hi rụt lại, lại chỉ biết rúc vào chiếc chăn cạnh người.

Lệ Lăng Phong đứng dậy, thân hình hắn cao lớn vững vàng tựa núi, hắn nói: “Em đi nghỉ đi.”

Giản Thành Hi hơi bất ngờ ngước lên nhìn hắn: “Anh…..”

Lệ Lăng Phong mở miệng nói: “Em không muốn, tôi sẽ không ép buộc em.”

Giản Thành Hi sửng sốt. Người này từ trước đến nay vẫn luôn uy nghiêm độc đoán, thế nhưng lại chưa bao giờ ép buộc anh. Thậm chí phải nói là hắn đối xử với anh vô cùng dịu dàng, vô cùng tôn trọng.

Lệ Lăng Phong xoay người rời khỏi phòng.

Giản Thành Hi nhìn bóng đang hắn rời đi mà ngẩn người, muốn lên tiếng giải thích gì đó, lại không biết nói từ đâu. Thật ra, anh rất muốn nói rằng bản thân anh tuy rằng vẫn có chút sợ hắn, nhưng cũng không còn muốn né tránh hắn nữa rồi, chỉ là anh vẫn chưa quen lắm, cần thêm chút thời gian làm quen mà thôi.

Nhưng…….hắn đi mất rồi…….

Là tức giận à?

Giản Thành Hi vẫn không đoán được tâm tình Lệ Lăng Phong.

Nghĩ đến chuyện hai người bọn họ là vợ chồng với nhau, mình lại có thái độ như vậy, chắc hẳn đã làm người kia dù ít dù nhiều cũng đã cảm thấy bị tổn thương, nhỉ?

Thế nhưng chẳng bao lâu———

Chỗ cửa phòng lại truyền đến tiếng bước chân.

Giản Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn, tự bản thân anh không phát hiện ra ánh mắt mình cũng chứa vài phần vui mừng. Lệ Lăng Phong xách hòm thuốc vào, ngồi xuống mép giường, nói: “Thuốc đây, em bôi đi.”

Bởi vì thể chất đặc thù của anh, trong nhà luôn có sẵn rất nhiều thuốc.

Giản Thành Hi chưa phản ứng kịp, chỉ biết nhìn chằm chằm hắn.

Chỉ thấy sườn mặt Lệ Lăng Phong lạnh lùng vô cảm, hắn hỏi anh: “Sao đấy?”

Giản Thành Hi khựng người lại. Anh vốn muốn hỏi không phải mấy lần trước đều là hắn bôi thuốc cho mình sao, lần này lại bảo mình tự bôi. Tuy rằng chính anh cũng có tay có chân có thể làm được, nhưng quả nhiên là hắn đang tức giận với mình à……

Giản Thành Hi bỗng thấy có phần hơi chút tủi thân, nhưng cũng không dám nói gì: “Không có gì đâu.”

Thuốc bôi này thuộc dạng cô đặc, hiệu quả rất tốt, nhưng lúc bôi lên chỗ sưng đỏ kia vẫn cực kỳ đau. Anh mới chỉ dám xoa xoa nhẹ trên bề mặt đã đau đến nhe răng trợn mắt rồi.

Lệ Lăng Phong nhìn chàng vợ nhỏ của mình, cuối cùng vẫn nói: “Đưa tôi đi.”


Giản Thành Hi cho rằng hắn sẽ giúp mình bôi thuốc.

Lệ Lăng Phong lại chỉ thu hòm thuốc lại, nhỏ giọng nói: “Để ngày mai tôi đưa bác sĩ đến xem cho em.”

Giản Thành Hi ngỡ ngàng nhìn hắn.

Lệ Lăng Phong sắp xếp hòm thuốc, nghĩ: Giản Thành Hi kháng cự mình như vậy, sợ hãi không dám cả đến gần mình, nếu mình còn bắt em ấy phải để mình bôi thuốc cho, chắc chắn sẽ chỉ khiến em ấy càng sợ hãi hơn.

Vậy nên, hắn chấp nhận để Giản Thành Hi có thêm thời gian và khoảng cách để làm quen dần.

“Tôi xuống tầng dọn dẹp bát đĩa.” Lệ Lăng Phong đứng dậy: “Em cứ ngủ trước đi.”

Giản Thành Hi chỉ đành gật đầu nghe theo.

Anh không phải người có thể kìm nén mọi thứ ở trong lòng, Lệ Lăng Phong vừa rời đi anh đã thở một hơi dài.

Hệ thống nói: [ Anh giải thích với hắn là được rồi mà ]

Giản Thành Hi vỗ vỗ gối đầu, rồi lập tức ụp mặt vùi vào trong gối, vừa xấu hổ lại có chút giận dỗi nói: “Tôi cũng biết nên thế, nhưng lúc nhìn anh ấy tôi vẫn thấy sợ lắm. Hơn nữa, cái chuyện giữ vợ chồng với nhau này tôi chưa làm bao giờ, tôi thực sự không thể nói ra miệng được.”

Hệ thống an ủi: [ Giữa vợ chồng với nhau quan trọng nhất là phải biết thông cảm thấu hiểu. Nếu có khúc mắc hay hiểm lầm gì phải nói ngay, không là sẽ càng ngày càng xa cách nhau hơn thôi ]

Giản Thành Hi cảm thấy có đạo lý, liền gật đầu: “Tí nữa tôi nói chuyện lại với anh ấy vậy.”

Hệ thống rất vui vẻ: [ Đúng vậy đấy! Mau đi giành lại trái tim người đàn ông của cậu đi! ]

Giản Thành Hi: “…….”

Sao cậu còn kích động hơn cả tôi vậy.

Anh nằm trên giường chờ Lệ Lăng Phong trở về, chờ chờ một hồi vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu.

…….

Nửa tiếng sau

Lệ Lăng Phong vừa mới bàn công việc quân sự ở Thành Phố Ngầm với phó chỉ huy xong, quay về phòng đã thấy người ở trên giường đang rúc thành một cục chăn nhỏ thiu thiu ngủ, thậm chí còn khẽ khẽ ngáy mấy tiếng.

Tư thế ngủ Giản Thành Hi trước nay vẫn luôn rất xấu, cả người giang rộng chiếm hơn cả nửa cái giường.

Lệ Lăng Phong bước đến, nằm xuống một bên.

Gần như là ngay khi hắn vừa nằm xuống, người đang ngủ như biết được nguồn nhiệt ở đâu, liền lăn sang dính sát vào hắn. Lệ Lăng Phong vừa cẩn thận sợ đụng vào vết thương của anh, vừa thuận thế kéo anh ôm vào ngực.

Giản Thành Hi ở trong vòng tay quen thuộc của hắn mà tìm một tư thế nằm thoải mái, rồi lập tức chìm vào giấc ngủ say.

Lệ Lăng Phong vươn tay lấy thuốc mỡ trong hòm thuốc, bôi thêm một lớp mỏng lên chỗ bị sưng trên cánh tay tráng như tuyết Giản Thành Hi, thấy vết sưng đỏ giảm bớt mới yên tâm hơn.

Người đang ngủ say trong lòng hắn khẽ nhíu mày lại, nhưng vẫn không tỉnh.

Không những thế, dường như vì thấy lạnh mà càng rúc sâu vào lồng ngực hắn hơn.

Ánh mặt Lệ Lăng Phong trầm trầm. Hắn cúi đầu nhìn sườn mặt xinh đẹp cùng dung nhan lúc say ngủ không chút phòng bị nào của vợ nhỏ của hắn.

Có lẽ…..

Chỉ những lúc như này em ấy mới muốn đến gần mình.

Em ấy mới không sợ hãi mình.

Nếu không phải do hắn quyền cao chức trọng, chắc hẳn Giản Thành Hi đã sớm cao chạy xa bay, hận không thể cách xa khỏi hắn nhỉ.

Nhưng thế thì sao chứ.

Trước nay hắn cũng đâu phải dạng người tốt lành gì.

Bắt đầu từ khoảnh khắc Giản Thành Hi chủ động níu lấy góc áo mình cầu xin giúp đỡ kia. Công cứu mạng này, em ấy phải dùng cả đời để trả hắn, tuyệt đối đừng hòng bỏ hắn mà đi.

*

Hôm sau

Sáng sớm, lúc Giản Thành Hi tỉnh dậy bên cạnh đã chả còn ai.

Hôm nay là ngày đưa tụi nhóc đến trường đi học.

Giản Thành Hi cũng chẳng kịp nghĩ nhiều. Lúc rời giường anh nghĩ vết thương vẫn còn ở đấy, nào ngờ mới qua một đêm đã khỏi rồi, thần kỳ thật!

Lệ Toái Toái đã mặc xong quần áo.

Giản Thành Hi cũng giúp đỡ cô nhóc mặc. Đồng phục trường quý tộc này có màu xanh da trời và trắng. Các bạn nữ là váy đồng phục dài ngang gối cùng áo sơ mi trắng có thắt nơ.

Lệ Toái Toái đứng trên giường xoay vài vòng: “Ba ba ơi, đẹp không ạ?”

Giản Thành Hi mỉm cười trả lời: “Ừ, đẹp lắm.”

Lệ Toái Toái bước vài bước đến trước gương, giọng nói trong trẻo mềm mại cất lên: “Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”

Gương trên tường chỉ im lặng.

Mắt Giản Thành Hi cong cong cười, hùa theo đùa cùng con gái, giả vờ tiếng gương thần trả lời: “Bẩm Hoàng hậu, Hoàng hậu chính là người đẹp nhất.”

Khuôn mặt trắng nõn của Lệ Toái Toái tràn ngập ý cười, bé quay đầu lại hỏi: “Không phải là công chúa Bạch tuyết ạ?”

Giản Thành Hi lắc đầu: “Toái Toái đẹp hơn công chúa cả trăm lần ấy chứ.”

Thiết kế bộ đồng phục nhìn chính diện thì cực kỳ xinh, nhưng ở phía sau lại có chút vấn đề. Lệ Toái Toái là bán tinh linh. Những người thuộc tộc Tinh Linh bình thường đều có thể hoàn toàn che giấu cánh của mình, mà con gái mình chỉ là bán tinh linh, khiếm khuyết bẩm sinh khiến bé không thể nào che giấu cánh của mình, chỗ xương bướm sau lưng cũng trông cao hơn so với các bé khác.

Ở Thành Phố Ngầm, hầu hết đều là người có khiếm khuyết hay người bán chủng tộc.

Mà trên Thành Thiên Không thì hoàn toàn ngược lại.

Mỗi đứa bé sau khi tròn một tuổi đều tham gia thí nghiệm kiểm tra thiên phú, mà chỉ có những người hoàn chỉnh không có khiếm khuyết mới được tiếp tục sinh sống ở Thành Thiên Không. Chính vì vậy, nhà trẻ ở Thành Thiên Không đều là những bạn nhỏ khoẻ mạnh hoàn chỉnh, các con của anh ở đây lại thành điều khác biệt.

Giản Thành Hi thấy khá lo lắng.

Lệ Toái Toái chạy bước nhỏ đến trước mặt anh, giọng bé non nớt trong trẻo: “Hôm nay Toái Toái cũng sẽ phấn đấu để trở thành người lợi hại như bà Hoàng hậu ạ!”

Giản Thành Hi nở nụ cười, nắm tay con con gái: “Được, con gái ba chính là người lợi hại nhất!”

Lệ Trầm cách đấy không xa cũng vừa mặc xong đồng phục.

Giản Thành Hi đi qua bế con trai lên, đưa cho Lệ Trầm một cây nạng, dặn dò: “Ở trường học có gì không tiện nhớ nói với giáo viên, đừng cậy mạnh, nghe chưa?”

Lệ Trầm gật gật đầu.

Giản Thành Hi nhìn khuôn mặt trắng nõn gầy yếu của con trai, hốc mắt bỗng ửng hồng lên.

Trước kia anh không hiểu vì sao các bậc phụ huynh khi đưa con đi học đều sẽ khóc, còn cảm thấy bọn họ là phản ứng thái quá mà thôi, dù sao đằng nào các bé cũng sẽ sớm tan lớp ra về mà. Thế nhưng lúc này đến lượt anh trải nghiệm, bản thân anh cũng chẳng khống chế nổi cảm xúc.

Giản Thành Hi cố nhịn xuống dặn dò tiếp: “Con phải hoà đồng thân thiện với các bạn, nếu có gì khó khăn cũng nhớ phải nói ba……”

Càng nói càng không kiềm chế nổi nước mắt.

Lệ Trầm ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng đáp: “Con không có khó khăn gì cả.”

Giản Thành Hi ngạc nhiên nhìn con trai.

Thân hình nho nhỏ của cậu nhóc ngồi trên mép giường, nhỏ giọng nói tiếp: “Dù sao người khóc cũng là người khác.”

“…….”

Cũng đúng.

*

Sáng, lúc đưa tụi nhóc lên xe vào cổng trường, chưa gì đã thấy bên ngoài ngôi trường cao cấp nhất Đế Quốc này toàn các phi thuyền đầy loại màu sắc kiểu dáng bay tới bay lui không ngừng nghỉ, nhìn mà hoa hết cả mắt.

Giản Thành Hi bước xuống xe.

Phía xa xa, cũng có một cậu nhóc cùng lúc bước xuống từ một phi thuyền khác.

Là một bạn nhỏ thuộc tộc Người Khổng Lồ tóc vàng, cũng là bạn lớp trưởng hôm đó ngồi cạnh Lệ Trầm bị cậu nhóc chọc đến bật khóc. Tuy rằng đều mới chỉ học nhà trẻ, nhưng do sự khác biệt giữa các chủng tộc, Lệ Trầm là thú nhân, lớn lên cũng không khác các bạn đồng trang lứa lắm, nhưng bạn nhỏ kia là người khổng lồ, so ra phải cao hơn Lệ Trầm cả cái đầu.

Giản Thành Hi nhìn cậu bé ấy một cái.

Bên ngoài có rất nhiều học sinh, Giản Thành Hi cũng không để ý lắm. Anh ngồi xổm xuống chỉnh chỉnh quần áo cho các con, tiếp tục dặn dò: “Trên trường phải chú tâm nghe thầy cô giảng bài.”

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái gật gật đầu.

Giản Thành Hi vẫn chưa yên tâm, sợ lịch sử ngày ấy các con chọc các bạn khác tức phát khóc lặp lại, vội bổ sung: “Hai đứa nhớ câu truyện anh em hồ lô không? Nhiều người sức lớn, các con phải thân thiện với các bạn!”

Hai bím tóc sau đầu Lệ Toái Toái lắc lư lắc lư, bé mềm mại đáp: “Ba ba nhắc đi nhắc lại mấy lần rồi ạ. Không được độc ngất thỏ con, không được tự tiện chế thuốc độc ạ, Toái Toái nhớ kỹ rồi!”

Giản Thành Hi quay sang nhìn Lệ Trầm.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của ba ba, cậu nhóc trầm tính-Lệ Trầm đành phải đáp: “Không được mắng các bạn là đồ ngốc, không được gây rối, gây mất trật tự trong lớp ạ.”

Lúc này Giản Thành Hi mới vừa lòng, yên tâm hơn nhiều.

Rất nhanh là đến giờ nhập học rồi, không thể đến trễ được, các phụ huynh lại không được vào cùng các con.

Giản Thành Hi đành nói: “Các con mau vào trường đi, chiều ba đến đón.”

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái gật đầu nghe lời.

Diện tích trường học rất lớn, mỗi ban đều sẽ có ô tô bay riêng. Chỉ cần vào cổng trường rồi lên xe, lấy huy hiệu cá nhân rà quét là ô tô bay sẽ lập tức đưa từng học sinh đến nơi cần đến.

Lệ Toái Toái xuống xe ở một ngã rẽ.

Lệ Trầm thì ngồi lại trong xe yên lặng ghi nhớ kỹ từng tuyến đường.

“Ấy……” Cậu bé người khổng lồ đầu nhím ngồi đằng trước quay đầu xuống nhìn cậu: “Cậu cũng học cùng lớp chúng tôi à?”

Lệ Trầm ngẩng đầu, cậu nhóc vốn không giỏi nói chuyện chỉ biết gật gật đầu.

Lớp trưởng hừ lạnh một tiếng, chỉ vào chính mình: “Trong lớp chúng ta, tôi chính là đại ca, về sau cậu phải nghe lời tôi, biết chưa?”

Cậu ta phát triển rất cao to, cha cậu ta còn là vương tử quý tộc, cũng vì thế mà ở trong lớp cậu ta có thể nói là hô mưa gọi gió.

Cậu ta cho rằng Lệ Trầm là một thằng nhóc nhà quê, nghe vậy chắc chắn sẽ sấn tới làm quen.

Nào ngờ———

Cậu nhóc phía sau vẫn chỉ ngồi thẳng lưng, mặt lạnh lùng vô cảm, dùng ánh mắt thờ ơ nhìn lớp trưởng là cậu ta, rồi sau đó lại ngoảnh mặt đi chẳng nói năng gì, như thể coi cậu ta thành một thằng ngốc đang diễn trò hề vậy.

Lớp trưởng cứng đờ ra, vỗ vỗ ghế dựa: “Này! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”

Lệ Trầm vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Trên chiếc xe này có rất nhiều học sinh cũng thuộc lớp A.

Lớp trưởng thấy hơi xấu hổ, cả khuôn mặt cũng ửng đỏ lên: “Cậu bị điếc à?”

Phía sau bỗng có thằng nhóc tộc Người Lùn bỗng thò qua, cười khì khì nói: “Lớp trưởng, cậu ta không điếc, cậu ta què thôi.”

Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, đủ để tất cả mọi người trong xe cùng nghe thấy.

Những bạn học lớp khác nghe vậy đều quay đầu qua xem xem. Đây là lần đầu tiên chúng thấy một “sản phẩm dư thừa” ở trên Thành Thiên Không này, ai cũng cảm thấy kinh ngạc. Những ánh mắt tò mò quan sát lúc này đều như biến thành những lưỡi dao vô hình găm thẳng vào người cậu nhóc.

Lệ Trầm vẫn không phản ứng gì, vô cảm ngồi trên ghế.

“Tinh! Đã đến lớp A!”

Ô tô bay tự động dừng lại.

Các bạn học sinh bước xuống xe, Lệ Trầm cũng chống nạng đi xuống, lớp trưởng lại thở phì phò xông lên chặn cậu lại: “Cậu, cậu phải xin lỗi tôi!”

Lệ Trầm ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, nhàn nhạt hỏi lại: “Dựa vào đâu?”

Lớp vênh mặt lên, nói: “Cậu lần trước khiến tôi bị mất mặt trước mặt mọi người, bây giờ lại không chịu nhận tôi làm đại ca!”

Tuy rằng chân Lệ Trầm có phần khiếm khuyết bất tiện, nhưng cậu nhóc vẫn thẳng lưng đứng đấy, sắc mặt cậu lạnh nhạt, khí thế không hề thua kém: “Ba ba tôi lần trước đã xin lỗi cậu rồi.”

Lớp trưởng chọc chọc vai cậu: “Tôi muốn cậu xin lỗi!”

Lệ Trầm vẫn không động đậy gì. Nếu là đứa trẻ khác, đối diện với thằng nhóc cao hơn mình cả cái đầu đã sớm bị doạ khóc rồi. Lệ Trầm vẫn bình tĩnh nhìn cậu ta, nói: “Sao tôi phải xin lỗi.”

Lớp trưởng sững sờ.

Lệ Trầm bên ngoài trông vẫn luôn trầm tính ít nói, chẳng có chút tính công kích nào, nhưng thật ra cậu cũng chẳng phải người dễ gây sự vào.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, đôi mắt đen láy của cậu hiện lên vài phần ác ý không chút che giấu, cậu nhóc chậm rãi mở miệng: “Chờ cậu nghiên cứu ra cách mở bộ linh kiện cơ giáp rồi nói sau.”

Lớp trưởng giận đến đỏ ửng hốc mắt, thằng nhóc cao to chỉ biết giận dữ thở phì phò: “Cậu!”

Lệ Trầm cũng chẳng thèm đi ý cậu ta nữa, trực tiếp bỏ đi.

Lớp nhìn bóng lưng cậu nhóc mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Thằng nhóc người lùn từ phía sau bước đến, nói: “Lớp trưởng à, cậu đừng tức giận nữa. Ba tôi là chủ nhiệm lớp, ba nói với tôi Lệ Trầm là từ Thành Phố Ngầm lên đấy.”

Lớp trưởng giật mình: “Thành Phố Ngầm á?”

Đối với bọn chúng, Thành Phố Ngầm là một nơi rất xa xôi hẻo lánh, rất nghèo nàn rách nát và rất dơ bẩn hỗn loạn, đâu đâu cũng toàn là ngươi thô lỗ dã man, là nhóm người hạ đẳng dư thừa.

Thằng nhóc người lùn nói tiếp: “Đúng vậy, Lệ Trầm chính là thằng Thành Phố Ngầm quê mùa.”

Nghe thấy là tới từ Thành Phố Ngầm, ánh mắt lớp trưởng cũng hiện lên vẻ chán ghét: “Sao lại để cậu ta đến trường học chứ?”

Thằng nhóc kia lắc đầu: “Này tớ không biết, ba tớ vẫn chưa nói với tớ.”

“Lệ Trầm quá đáng ghét.” Lớp trưởng giận dỗi nói: “Thầy giáo còn xếp chỗ cho tôi ngồi cùng bàn với cậu ta cơ!”

Thằng nhóc tộc Người Lùn thấy lớp trưởng tức giận như vậy, đảo đảo tròng mắt, nhỏ giọng nói: “Không phải thầy giáo bảo cậu ta chỉ là học sinh chuyển trường thôi à? Cứ để cậu ta ở lớp A bọn mình đi, nếu thành tích cậu ta không cao thì sẽ bị đẩy sang lớp khác thôi.”

Lớp trưởng tộc Người Khổng Lồ đầu óc đơn giản nói: “Nhưng cậu ta thông minh lắm đấy.”

Ánh mắt thằng nhóc người lùn kia đầy vẻ khinh thường: “Chỉ là một tên quê mùa không có học thì lợi hại đến đâu được chứ. Không sao đâu lớp trưởng à, nếu cậu thực sự chán ghét cậu ta đến như vậy, vậy tôi cũng có biện pháp….”

*

Sau giờ ngọ (tầm giữa trưa)

Giản Thành Hi dành cả buổi sáng ở nhà chữa trị vết thương ở chân cho Tiểu Hắc.

Anh còn đang định ra ngoài đi mua mấy thứ, lại không ngờ lại bỗng dưng tiếp đón một vị khách khá đặc biệt.

Ấy vậy mà lại là cô tiểu thư thỏ-vợ của tổng quản tài chính Phất Khắc Tư trong bữa yến tiệc ngày hôm qua.

Giản Thành Hi nhìn thấy tiểu thư thỏ đang thấp thỏm đứng lấp ló ngoài cửa, vội bước đến mở cửa ra, dò hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Tiểu thư thỏ mặc một chiếc váy dài trắng muốt, thẹn thùng ngại ngùng nói: “Làm phiền rồi.”

Giản Thành Hi lắc đầu tỏ ý không sao, chỉ là tò mò nhìn nàng: “Cô tới một mình à?”

Tiểu thư thỏ gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai người một trước một sau bước vào nhà. Nhà mới quét dọn qua, đồ đạc vẫn còn hơi bừa bộn. Cô gái tiến vào liền thấy ngạc nhiên hỏi: “Nhà anh có mỗi mình anh thôi à?”

Giản Thành Hi sợ nàng ghét bỏ, cười cười giải thích: “Ừ, nhà chúng tôi cũng chẳng có ai khác, không có người hầu gì cả, tướng quân thì không ở nhà, hai nhóc nhà tôi cũng đang đi học rồi.”

Tiểu thư thỏ vội giải thích: “Ý tôi không phải thế, chỉ là tôi thấy…..”

Giản Thành Hi nhẫn nại hỏi nàng: “Thấy sao vậy?”

“Thấy tướng quân nhà anh không cưới thêm vợ bé thật tốt.” Khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn tinh xảo, nàng là một thú nhân có khuôn mặt rất ngoan ngoãn nhu mì: “Đại phu nhân nhà chúng tôi quản nghiêm lắm.”

Giản Thành Hi không ngờ tới tiểu thư thỏ thế mà lại không phải vợ cả.

Ánh mắt cô nàng nhìn anh không che giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Số anh tốt thật đấy, đều là người từ Thành Phố Ngầm mà……”

Giản Thành Hi vội vàng cắt ngang: “Nào nào, không phải mọi chuyện đã qua rồi sao. Cô cứ ngồi xuống chờ tôi tí, tôi đi pha trà.”

Tiểu thư thỏ ngồi lên ghế sô pha.

Giản Thành Hi pha trà xong mang ra, tiểu thư thỏ vẫn một bộ muốn nói lại thôi.

Thấy nàng như vậy, Giản Thành Hi cũng biết nàng có chuyện muốn nói, liền mở đầu lên tiếng nói chuyện: “Cô có gì muốn nói cứ nói đi.”

Tiểu thư thỏ hơi chần chờ một lát mới từ trong túi rút ra một chiếc thẻ: “Anh Giản, đây là Phất Khắc Tư muốn nhờ tôi gửi anh. Anh ấy nói, hôm qua gặp được Lệ tướng quân ở trong yến tiệc, cảm thấy ngài ấy vừa gặp đã quen, lại bởi vì bận rộn chuyện công việc mà không đến gặp mặt được. Anh ấy đồng thời cũng gửi lời xin lỗi chuyện Thành Phố Ngầm hôm trước. Cái thẻ này là chút lòng thành anh ấy, mong anh nhận.”

Tim Giản Thành Hi nhảy thình thịch mấy nhịp.

Tuy anh không ở trong giới quan chức, anh vẫn hiểu được một vài luật rừng.

Phất Khắc Tư không dám tự mình đi đút lót, chỉ có thể bảo vợ mình đi làm. Thậm chí gã còn chẳng dám thẳng mặt đến nói chuyện với Lệ Lăng Phong, chỉ dám thông qua mình mà làm.

Tiểu thư thỏ sợ anh không nhận, vội nói: “Thẻ này có 1 triệu đồng, còn có không ít phiếu khuyến mãi mua sắm nữa. Chồng tôi có nói, lần sau anh muốn mua đồ ở trung tâm thương mại thì đều sẽ được miễn phí. Cho anh ấy gửi lời xin lỗi đến ngài Lệ tướng quân ạ.”

Đối mặt với cám dỗ này, người bình thường mấy ai từ chối nổi.

Giản Thành Hi nhìn chiếc thẻ, trầm mặc một lát rồi nói: “Thứ này tôi không nhận được.”

Tiểu thư thỏ sửng sốt.

Giản Thành Hi đẩy chiếc thẻ lại: “Cảm ơn cô đã đến đây một chuyến ghé thăm tôi. Nếu Phất Khắc Tư tổng quản có gì cần bàn bạc với tướng quân nhà tôi, đành phải mời ngài ấy trực tiếp đến gặp tướng quân vậy. Chuyện trong nhà tôi không tự tiện đưa ra quyết định được.”

Tiểu thư thỏ hơi bối rối khó xử: “Anh….”

Giản Thành Hi lại không để nàng có cô hội nói gì thêm: “Mời cô về vậy.”

Tiểu thư thỏ ngập ngừng một lát, rồi vẫn quyết tâm mở miệng nói: “Anh Giản này, hôm đó trong yến hội tôi có để ý đến anh. Tôi chỉ là một thú nhân chẳng có bản lĩnh gì, nhưng tôi cảm nhận được anh không phải người xấu. Cho nên tôi muốn nhắc nhở anh một chút, thật ra trong giới quan chức này mọi chuyện không hề đơn giản như mọi người vẫn nghĩ đâu. Tuy rằng Lệ tướng quân là anh hùng cả Đế Quốc này, nhưng nếu các nhà quý tộc mà đoàn kết lại…..”

Lòng Giản Thành Hi nặng nề tâm sự.

“Nếu tướng quân không nhận mà nói…..” Tiểu thư thỏ mím môi: “Phất Khắc Tư cũng sẽ không buông tha dễ dàng đâu.”

Giản Thành Hi đáp: “Cảm ơn ý tốt của cô, lời cô nói tôi hiểu được, nhưng những chuyện này chúng ta không can thiệp vào được đâu, cô……đi đường cẩn thận.”

Anh thấy được trên người tiểu thư thỏ có vài vết sẹo không che giấu được, có thể thấy ngày tháng hiện giờ nàng đang trải qua cũng không hạnh phúc.

Tiểu thư thỏ né tránh ánh mắt anh: “Được…..”

Thấy nàng sắp rời đi, Giản Thành Hi vội vàng lên tiếng: “Chờ chút đã.”

Tiểu thư thỏ quay đầu lại nhìn anh.

Giản Thành Hi bước tới đưa thuốc trị thương cho nàng, không nhịn nổi, nói: “Nếu anh ta thực sự không đối xử tốt với cô, cô cứ chia tay với anh ta đi, đừng ép buộc bản thân.”

Đôi mắt tiểu thư thỏ lấp lánh hơi nước, tựa như muốn nói gì, sau lại chỉ lắc lắc đầu rồi rời đi.

Giản Thành Hi nhìn bóng lưng nàng cũng không biết nên nói gì cho tốt.

Đã qua buổi trưa, anh định đi đón các con, nhưng nghĩ đến chuyện tiểu thư thỏ, cuối cùng vẫn quyết định gọi Lệ Lăng Phong một cuộc, báo tin cho hắn.

Lệ Lăng Phong nghe xong, hỏi: “Thẻ em nhận không?”

Giản Thành Hi lập tức đáp: “Không có, tôi trả thẻ về rồi.”

Lệ Lăng Phong cũng yên tâm. Vợ nhỏ của mình tuy rằng đôi khi ham tiền, nhưng vẫn biết phân biệt phải trái đúng sai: “Được, em làm tốt lắm, chuyện này để tôi xử lý.”

Giản Thành Hi gật đầu, bỗng anh nhớ lại vụ tối qua mình vẫn chưa giải thích rõ ràng với hắn, do dự nói: “Anh……”

Lệ Lăng Phong dò hỏi: “Sao vậy?”

Giản Thành Hi rối loạn ngôn từ trong lòng một hồi, lúc mở miệng ra nói lại thành: “Tôi chuẩn bị đi đón các con, bao giờ anh về?”

Lệ Lăng Phong nhìn lịch trình công việc, nói: “Tối tôi về, em cứ đi trước đi, lát nữa tôi cũng sẽ qua trường đón các em.”

Giản Thành Hi nhẹ nhàng thở dài: “Được.”

Xử lý xong được một đống chuyện anh cũng trở nên vui vẻ hơn, lúc ngồi trong xe còn tính xem lúc tối ghé qua chợ mua chút rau dưa về làm bữa lớn.

Lúc đến trường học lại thỉ thấy trong hàng học sinh có mỗi Lệ Toái Toái, Lệ Trầm thì chẳng thấy đâu.

Thầy hiệu trưởng bỗng đến nói với anh: “Anh Giản, mong anh cùng tôi đến phòng Giáo Vụ một lát, có chút chuyện cần xử lý.”

Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Hiệu trưởng không nói gì thêm, chỉ mời anh đi theo.

Trong lòng Giản Thành Hi dấy lên chút dự cảm có chuyện xấu xảy ra, nhưng vẫn nắm tay con gái, gật đầu đáp ứng rồi đi theo thầy giáo.

Đi xuyên qua từng dãy hành lang dài, cuối cùng cũng đến phòng Giáo Vụ. Cửa phòng chỉ đóng hờ, vừa bước vào anh đã thấy con trai mình đang ngồi ở một bên, đối diện là cậu bé tộc Người Khổng Lồ tóc vàng, có có cả phụ huynh của cậu bé đó nữa.

Giản Thành Hi chào hỏi thầy giáo: “Chào thầy.”

Thầy giáo gật đầu đáp: “Ba Lệ Trầm, chào anh.”

Giản Thành Hi nhìn quanh phòng một vòng: “Này là làm sao vậy thầy?”

Còn chưa để giáo viên trả lời———

Lớp trưởng đã giành trước, nói: “Lệ Trầm trộm vòng tay của cháu!”

?

Giản Thành Hi kinh hãi nhìn nhóc ta.

Thầy giáo nhấc tay lên, bảo cậu ta bình tĩnh lại rồi mới quay sang giải thích cho Giản Thành Hi: “Anh Giản, vòng tay lớp trưởng bị mất, sau lại tìm thấy ở trong ngăn bàn bàn bên cạnh.”

Giản Thành Hi lập tức phản bác: “Không thể nào thế được, con trai tôi sẽ không bao giờ trộm đồ.”

Thầy giáo nói: “Nhưng có cháu khác nói là đã nhìn thấy hết chuyện này.”

Giản Thành Hi giật mình: “Ai vậy?”

Thằng nhóc tộc Người Lùn đang ngồi một góc bước đến: “Là cháu thấy.”

Giản Thành Hi nhìn thằng nhóc lùn lùn bước đến, trong ánh mắt thằng bé còn có sự khinh thường đối với Lệ Trầm: “Cháu tận mắt nhìn thấy, Lệ Trầm thừa dịp lớp trưởng không có mặt thì trộm vòng tay rồi giấu xuống ngăn bàn. Cậu ta ghen ghét lớp trưởng giàu có, mình nhà nghèo không có tiền mua nên mới trộm đồ của lớp trưởng.”

Nó nói rất hùng hồn lý lẽ, vẻ như đầy đủ bằng chứng.

Nếu là bình thường, mọi người nghe vậy đều sẽ tin lời nó.

Lệ Toái Toái lại không chút do dự phản bác: “Cậu nói điêu! Anh trai tớ không phải ăn trộm!”

Nhóc người lùn liếc cô nhóc một cái: “Tớ tận mắt thấy, cậu phản bác cái gì!”

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, bước đến trước mặt con trai đang ngồi trên sô pha. Không chút trách cứ, chỉ ngồi xổm xuống nhìn con. Vẻ mặt anh bình thản, còn dịu dàng nắm lấy bàn tay lành lạnh của con.

Lệ Trầm giương mắt lên nhìn anh.

Từ lúc Giản Thành Hi đến đây, cậu nhóc vẫn chưa nói năng câu nào.

Anh nhẹ nhành hỏi con: “Vòng tay lớp trưởng bị mất, không phải do con lấy đúng không?”

Lệ Trầm yên lặng nhìn, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Thằng nhóc người lùn lại kích động lên: “Từ trong bàn cậu tìm thấy, cậu còn không chịu thừa nhận!”

Giản Thành Hi không nhịn nổi nữa nhìn cậu ta: “Từ trong ngăn bàn cậu nhóc tìm thấy thì là do cậu nhóc lấy chắc? Này chắc chắn là hiểu lầm rồi, tôi tin tưởng con trai tôi sẽ không bao giờ trộn đồ cả.”

Thầy giáo nghe mà đau cả đầu, lên tiếng khuyên bảo: “Ba Lệ Trầm này, tôi thấy chuyện này tốt nhất đừng nên tranh cãi, để Lệ Trầm xin lỗi một câu là được rồi.”

Giản Thành Hi đứng dậy nói: “Thầy, thầy tra camera giám sát đi.”

Thầy giáo khó hiểu hỏi: “Này thì tra camera giám sát gì chứ? Cũng đã có học sinh tận mắt chứng kiến rồi mà, không đủ thuyết phục anh à? Các cháu cũng không thù không oán, sao phải nói dối làm gì đâu.”

Giản Thành Hi bị chọc tức đến bật cười: “Con tôi tự nhiên vô duyên vô cứ đi trộm đồ chắc?”

Thầy giáo không nói gì nữa.

Mẹ thằng nhóc người lùn kia lại ở một bên bỏ đá xuống giếng, cô ta khinh thường liếc Giản Thành Hi một cái: “Này sao mà biết được. Có thể là tụi nhóc đến từ Thành Phố Ngầm không được dạy dỗ nó thế, không kiềm chế nổi trộm đồ đi đấy.”

Giản Thành Hi không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một nơi có thể dựa vào xuất thân người ta mà định tội.

Là bởi vì bọn họ đến từ Thành Phố Ngầm, cho nên bọn họ vô học vô văn hoá sẽ đi trộm đồ người khác? Thậm chí đến cả chứng cứ cũng chẳng cần, vài ba câu là có thể dễ dàng định tội người khác?

Thầy giáo nhìn các nhà quý tộc cãi nhau, ba phải nói: “Được rồi được rồi đừng cãi nhau nữa, Anh Giản này, chuyện này cũng đơn giản thôi, chỉ cần nói lời xin lỗi là được rồi mà, không cần phải cãi nhau chứ?”

Giản Thành Hi biết, nếu hôm nay mình nhượng bộ, sau này con cái anh sẽ bị các bạn đối xử ra sao.

Chuyện hôm nay căn bản không phải là có xin lỗi hay không, mà là vấn đề liên quan đến danh dự các con anh!

Giản Thành Hi cho Lệ Trầm ánh mắt an ủi, anh đứng trước mặt con trai, nói: “Lấy chứng cứ ra đây, không có bằng chứng rõ ràng tôi không xin lỗi!”

Mẹ thằng nhóc người lùn mất kiên nhẫn liếc nhìn anh, tựa như đang nhìn một loại người thô lỗ man di mọi rợ nào đó vậy: “Đẹp lắm ấy mà xem, mọi chuyện như ván đã đóng thuyền rồi còn ồn ào nhốn nháo cái gì nữa. Đúng là chả biết giữ thể diện là gì mà. Chúng tôi không báo cảnh sát truy cứu trách nhiệm các người tôi tội trộm cắp là còn may rồi.”

Giản Thành Hi bật cười.

Anh trực tiếp ngồi xuống sô pha, không chút rụt rè sợ hãi: “Được, vậy các người báo cảnh sát đi!”

Những người khác đều khiếp sợ nhìn về phía anh.

Giản Thành Hi nhìn thoáng qua tin nhắn Lệ Lăng Phong vừa nhắn mình trên vòng liên lạc, càng điềm nhiên hơn, nói: “Mời đội điều tra của quân đội đến luôn đi, chúng tôi ngồi đây chờ.”