CHƯƠNG 36: Không có anh tôi không ngủ nổi
Đời này Lệ Lăng Phong vẫn luôn sống một thân một mình, từ nhỏ đã phải rời khỏi nhà đến Thành Phố Ngầm để tự lập. Sau đấy thì làm thợ săn tiền thưởng, trải qua những tháng ngày cùng đao kiếm liếm máu. Rồi thì cưới vợ có con. Rồi lại tham gia tòng quân, lãnh đạo hơn hai mươi vạn binh sĩ, dưới trướng hắn cũng đào tạo ra không ít các quan chỉ huy.
Đừng nói là giải đề mẫu giáo, chuyện lãnh đạo binh sĩ khó nhằn hơn hắn cũng giải quyết được.
Chỉ là Lệ tướng quân hắn không đoán được đời này mình sẽ vì sự có mặt của Giản Thành Hi mà lực bất tòng tâm———
“Thế, làm thế này đúng chưa?”
Ngoài phòng khách rộng rãi, Giản Thành Hi ngồi trên thảm sô pha đưa bài mình giải cho hắn. Anh ngồi xếp bằng dựa vào bàn, đôi mắt trong suốt lấp lánh nhìn hắn, tràn ngập mong chờ.
Lệ Lăng Phong cầm bài giải của anh không nói gì, trên mặt một vẻ lạnh lùng không có biểu cảm nào khác.
Trong lòng Giản Thành Hi trầm xuống, dè dặn hỏi: “Có phải hơi lệch so với đáp án không?”
“……..” Không phải hơi đâu, mà là hoàn toàn không liên quan xíu nào.
Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn anh, ánh mắt toàn là sự áp bách khiến lòng người căng thẳng dè chừng.
Giản Thành Hi lập tức trở nên lúng túng, vội vươn tay ra: “Thôi thì để tôi làm lại lần nữa…….”
Lệ Lăng Phong cầm bút, viết lên giấy một chuỗi các bước giải đề kỹ càng tỉ mỉ hơn, mới đưa lại cho Giản Thành Hi, nói: “Dựa theo mấy bước này tính lại lần nữa đi.”
Giản Thành Hi vội nhận lấy, đọc rồi nhận ra mấy bước giải này cực kỳ đơn giản dễ hiểu, đến đồ ngốc cũng có thể hiểu được.
“Đỉnh quá!” Giản Thành Hi nhìn công thức trên giấy, ngẩng đầu tươi cười nhìn hắn: “Anh Phong, chắc thành tích học tập của anh cũng phải cao lắm ấy nhở?”
Lệ Lăng Phong chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi chưa từng học qua mấy cái này.”
Giản Thành Hi sửng sốt: “Thế sao anh…..?”
“Mấy cái này cũng cần học à?” Lệ Lăng Phong mặt không cảm xúc thản nhiên nói: “Đơn giản là nhìn qua liền làm được.”
“…….” Xúc phạm đến anh rồi nha!!!
Tay Giản Thành Hi cầm bút run run, hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại tôn nghiêm của mình: “Cũng đâu đơn giản như anh nói đâu. Thật ra đề này đối với đại đa số người cũng khá khó đấy. Cũng không thể vơ đũa cả nắm được……”
“Ba ơi.” Giọng nói điềm tĩnh của Lệ Trầm từ bên ngoài phòng làm việc vọng vào: “Con làm xong rồi.”
Giản Thành Hi khiếp sợ đứng bật dậy: “Xong hết rồi?!”
Lệ Trầm-trước nay chưa từng giải đề-gật đầu thay cho câu trả lời.
Lệ Toái Toái cũng giơ tay lên nói với vào: “Toái Toái cũng chỉ còn một hai đề nữa là xong rồi ạ!”
Giản Thành Hi hơi lắp bắp: “Ba thấy đề này có hơi khó đấy, con có muốn kiểm tra lại cho chắc không?”
Lệ Trầm buông bút xuống: “Đề đơn giản lắm, không cần xem lại.”
“Chẳng khó xíu nào cả.” Lệ Toái Toái ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dáng người bé bé dựa vào bàn, giọng nói trẻ con: “Toái Toái làm thêm mấy đề nữa cũng được.”
Lệ Lăng Phong nghe các con nói, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Giản Thành Hi, không rõ là có ý gì.
Giản Thành Hi: “……”
Anh không ở cái nhà này thêm một ngày nào nữa đâu!
*
Ăn cơm chiều xong, Giản Thành Hi đưa các con đi tắm.
Toái Toái đã có thể tự mình tắm rửa. Lệ Trầm thì chân không tiện lắm, anh lo để cậu nhóc tự tắm sẽ bất cẩn mà bị ngã. Vậy nên mỗi ngày anh đều sẽ giúp cậu nhóc tắm rửa, xong sẽ giúp cậu xoa bóp chân.
Sau khi xoa bóp xong, Giản Thành Hi hỏi: “Gần đây tối còn bị đau chân nữa không?”
Lệ Trầm nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật mới gần đây anh cũng mới biết chuyện chân cậu nhóc này mỗi tối đều sẽ bị đau.
Nhưng cũng may kĩ thuật y học anh học cũng có hiệu quả.
Giản Thành Hi đắp chăn lên cho cậu nhóc, cảm thán: “Hình như lại lớn hơn rồi. Sang năm Tiểu Trầm 4 tuổi rồi nhỉ. Cha con cao như vậy, chắc chắn sau này con cũng không lùn đâu.”
Vốn tưởng cậu nhóc nghe vậy sẽ vui vẻ.
Ai ngờ cậu nhóc lại rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Người què cao thì có tác dụng gì chứ.”
Động tác Giản Thành Hi khựng lại.
Lời nói ngắn gọn của con trai lại như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim anh.
Lệ Trầm rất trầm tính, cho dù mỗi tối chân đều bị đau cũng chẳng hó hé tiếng nào, vẫn là anh phát hiện chuyện không thích hợp ép hỏi mới biết được. Cậu nhóc này mới có ba tuổi thôi mà. Những đứa bé khác bị ngã nhẹ thôi cũng đã quấy khóc một hồi rồi, tựa như bông hoa tươi tắn đẹp đẽ. Mà con trai anh, lại chỉ trầm mặc chịu đựng mọi đau đớn, như một ngọn cỏ dại bên đường chỉ biết hứng chịu mọi bão táp mưa sa vậy.
Mũi Giản Thành Hi chua xót, anh nói: “Con đừng nói linh tinh. Bây giờ nhà mình đến Thành Thiên Không rồi mà, ba sẽ thương lượng với cha các con chuyện đưa con đi tìm Mễ Lạp Kiệt, nghe bảo y thuật người này rất cao siêu, chắc chắn sẽ chữa khỏi chân cho con. Chẳng qua là bị ngã một cái thôi mà, không phải vấn đề lớn khó giải quyết, con phải tin vào ba, nhé?”
Lệ Trầm ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn chằm chằm Giản Thành Hi một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Giản Thành Hi mới nở nụ cười tươi.
So với việc con trai có thể chữa khỏi chân hoàn toàn được hay không, anh càng lo lắng chuyện con sẽ phải chịu đau đớn khổ sở hơn.
Tiếng mở cửa vang lên, Lệ Toái Toái mặc chiếc váy hoa nhí bước vào phòng, cô nhóc tựa như một em bé cả người thơm mùi sữa vậy: “Ba ơi, Toái Toái tắm xong rồi!”
Giản Thành Hi ngồi dậy: “Lau tóc chưa?”
Tóc Toái Toái vẫn còn mang theo hơi nước, bé đứng trước mặt ba ba, nói: “Vẫn chưa ạ.”
Giản Thành Hi đứng dậy: “Thế để ba đi lấy khăn lông cho con.”
Anh bước ra ngoài, phát hiện phòng làm việc của Lệ Lăng Phong vẫn sáng đèn. Vừa ăn tối xong hắn đã vội đi xử lý chuyện công việc. Vừa mới được bổ nhiệm, công việc của hắn ở Bộ Quân Sự rất nhiều, bận đến mức thường xuyên chân không chạm đất.
Giản Thành Hi đi lấy khăn lông, tiện thể đưa cho hắn một ly nước ấm.
Lệ Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn anh: “Các con ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Giản Thành Hi lắc đầu, nói: “Chắc phải lúc nữa mới ngủ cơ, tôi còn muốn lau tóc cho Toái Toái nữa.”
Lệ Lăng Phong gật đầu, người đàn ông ngồi trước bàn tay vẫn cầm văn kiện cần phê chuẩn. Sau khi bỏ xuống bộ giáp bạc lạnh lùng, nhưng bộ quân phục cùng tư thế ngồi cực trang nghiêm, lại kết hợp với gương mặt lạnh tanh nghiêm túc ấy của hắn vẫn tạo nên cảm giác xa cách: “Lau xong em cũng đi ngủ đi.”
Giản Thành Hi theo phản xạ hỏi lại: “Anh không đi ngủ à?”
Hỏi xong anh lại tự mình ngẩn ra.
Thật ra anh vẫn luôn rất sợ hãi Lệ Lăng Phong, bình thường chính là kiểu có thể giữ khoảng cách được thì cứ giữ khoảng cách.
Bây giờ tự nhiên hỏi cái này, giống như là…..đang chủ động mong muốn người này đi ngủ cùng mình vậy.
Giản Thành Hi giương mắt nhìn qua, quả nhiên thấy Lệ Lăng Phong cũng đang nhìn mình, vội vàng nói thêm: “Ý tôi là, đêm nay anh lại thức à?”
Lệ Lăng Phong nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, tôi còn chút việc phải xử lý.”
Trong lòng Giản Thành Hi thì muốn thuyết phục hắn thức khuya rất có hại, nhưng thấy Lệ Lăng Phong như đã quen với việc này cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
Anh đặt cốc trà lên bàn liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ——
Hệ thống bỗng nhiên nhảy ra trong đầu, nhắc nhở: [ Chỉ số an toàn giảm 1%, hiện tại là 20% ]
Giản Thành Hi ngỡ ngàng, vội hỏi lại: “Sao tự nhiên lại hạ chỉ số an toàn của tôi?”
Hệ thống đáp: [ Đây là đã được trải qua sự đánh giá tổng hợp. Ký chủ, chỉ số an toàn của anh cùng với sự ổn định của thế giới có cùng một nhịp thở, mà điều này đều phụ thuộc vào sinh mệnh của nhân vật chính. Nếu nhân vật chính xảy ra chuyện gì, thế giới sẽ không ổn định, dẫn tới chỉ số an toàn của anh cũng sẽ giảm xuống theo ]
Giản Thành Hi cũng chợt nhận ra đạo lý này: “Cho nên Lệ Lăng Phong là nhân vật chính, nếu thân thể hắn xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bị tổn thương theo?”
Hệ thống: [ Chính xác! Cho nên anh tuyệt đối không thể để Lệ Lăng Phong xảy ra chuyện được, nếu không chỉ số an toàn của anh sẽ giảm xuống. Mà ký chủ này, nếu chỉ số giảm xuống số 0, anh liền chết ]
Giản Thành Hi tức phát điên lên: “Thế sao được!!!”
Lại bởi vì quá kích động, vốn là lời chỉ nên nói ở trong lòng, anh cứ thế nói ra ngoài miệng.
Phòng làm việc yên tĩnh, Lệ Lăng Phong lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh. Người đàn ông cao lớn anh tuấn ngồi trên ghế, không hiểu chuyện gì, nhíu mày hỏi chàng vợ nhỏ của mình: “Làm sao vậy?”
Giản Thành Hi xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng nhớ lại mấy lời hệ thống nói, anh cũng không dám chạy đi nữa.
Giản Thành Hi xoay người lại, hàng lông mi vì khẩn trương mà run lên. Rốt cuộc vẫn nhìn về phía Lệ Lăng Phong, gượng cười: “Ý tôi là, anh không ngủ sao được, không tốt cho sức khoẻ đâu.”
"……"
Thì ra là vì chuyện này.
Thật ra Lệ Lăng Phong không hiểu nổi vì sao chàng vợ nhỏ vẫn luôn né mình như né tà lại sẽ quan tâm đến mình. Nhưng rồi vẫn lên tiếng: “Thú nhân thân thể cường tráng, cho dù mấy tối không ngủ cũng không xảy ra chuyện gì đâu.”
Giản Thành Hi nói trong lòng, toàn trừ vào chỉ số của tôi, sao lại không có chuyện được chứ!
“Thế, thế cũng không được.” Giản Thành Hi mím môi, mặt dày mày dạn nói: “Tôi cảm thấy, anh vẫn nên đi ngủ thì tốt hơn.”
Lệ Lăng Phong cảm thấy anh có phần hơi kỳ quặc, dù sao hắn cũng hiểu, Giản Thành Hi là loại người không có lợi thì sẽ không thèm dậy sớm.
Nhưng đối với chàng vợ nhỏ này của mình hắn vẫn luôn rất kiên nhẫn. Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc hơi lười biếng dựa ra phía sau, nhướng mày hỏi: “Vì sao?”
Người đàn ông trước mắt thân hình cao lớn vũng chắc như núi. Lúc hắn không cười thì lập tức đem đến cảm giác áp bách nặng nề, làm người khác không dám cả thở mạnh. Dường như hôm nay Giản Thành Hi mà không đưa ra một lý do nào hợp lý, thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua vậy.
Giản Thành Hi: “Tôi…….tôi…….”
Bộ óc già cỗi này nghĩ nửa ngày cũng chưa tìm nổi cái lý do nào.
Vòng tay liên lạc của Lệ Lăng Phong bỗng reo lên. Hắn nhìn thoáng qua màn hình, nói: “Em cứ đi nghỉ trước……”
Giản Thành Hi thời gian cấp bách, quyết liệt mặt dày vội lên tiếng: “Bởi vì tôi sợ phải ngủ một mình! Không có anh tôi không ngủ nổi. Anh là chồng tôi mà, anh có nghĩ vụ phải quan tâm tôi. Cho nên tôi muốn mới ngủ cùng anh.”
Tay Lệ Lăng Phong đang xử lý công việc cũng khựng lại giữa không trung.
Mặt Giản Thành Hi đỏ bừng, lắp bắp nói: “Dù sao thì là thế đấy. Anh cứ bận tiếp đi, các con vẫn đang đợi tôi, đi trước đây.”
……
Cửa phòng làm việc vội mở ra rồi đóng sầm lại.
Vòng liên lạc vừa được kết nối, phó chỉ huy chỉ nghe thấy tiếng sập cửa rất mạnh, tò mò hỏi: “Nguyên soái, phu nhân sao vậy? Hai người cãi nhau à?”
Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế, cánh tay thon dài chống lên ghế. Đôi mắt hắn đen láy sâu thẳm nhìn về phía cốc trà vẫn còn toả khói ấm Giản Thành Hi vừa đưa đến kia.
“Không có gì.” Sắc mặt Lệ Lăng Phong lạnh tanh, sâu xa nhướng mày: “Em ấy làm nũng thôi.”
Phó chỉ huy: “……”
Khuya rồi còn phải ăn cơm chó!!!!!
……
Trong phòng các con, từ sau vụ “công chúa Bạch Tuyết” kia thì việc kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ đã trở thành thứ không thể thiếu vào mỗi tối.
Tối hôm nay cũng vậy.
Giường tụi nhóc cực kỳ lớn, Giản Thành Hi ngồi ở giữa, hai đứa nhóc thì nằm ở hai bên. Anh nhớ lại chuyện sáng nay các con không hoà đồng, không đoàn kết với các bạn cho lắm, nên anh quyết định tối nay sẽ kể một câu chuyện liên quan đến vấn đề này.
“Hôm nay, chúng ta sẽ nghe về truyện “Anh em hồ lô” nhé!” Giọng nói Giản Thành Hi cực kỳ dịu dàng: “Câu chuyện này kể về, ngày xưa rất xưa có hai con yêu quái vô cùng xấu xa. Bọn chúng không chuyện xấu nào không làm. Và chúng bị phong ấn ở dưới sâu chân núi. Nhưng bỗng có một ngày, có một con tê tê bất cẩn đâm thủng mất núi Hồ Lô và đã giải phóng lũ yêu quái ra. Tê tê rất sợ hãi, nên nó tìm đến ông cụ, ông cụ đã nói cho nó có một loại hạt giống hồ lô có thể sửa chữa tất cả điều này và đánh bại yêu quái.”
Ngoài trời đêm yên tĩnh. Trong phòng, ánh đèn ngủ màu vàng khiến cả căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Giọng nói Giản Thành Hi vừa dịu dàng vừa thong thả, anh kể tiếp: “Sau khi ông cụ rất vất vả trồng cây hồ lô xong, yêu quái lại nghe ngóng được thông tin, vì phòng ngừa kế hoạch bị phá vỡ nên chúng đã bắt cóc ông cụ.”
Lệ Toái Toái ngẩng đầu lên, hỏi: “Ba ba ơi, tại sao con tê tê lại biết nói ạ?”
Giản Thành Hi khựng lại: “Chuyện này…..là vì nó cũng là yêu quái á.”
Lệ Trầm dò hỏi: “Thế nếu đều là yêu quái, tại sao nó còn muốn tìm ông cụ để đánh bại yêu quái khác?”
Giản Thành Hi bị hỏi không biết phải xoay sở thế nào: “Chuyện này thì…..”
Lệ Toái Toái ngẩng mặt lên, cười tươi nói: “Toái Toái biết rồi, bởi vì con tê tê muốn mình là yêu quái đứng đầu, nên mới muốn nhờ ông cụ giúp nó đánh bại hai con yêu quái kia.”
“…….” Giải thích đỉnh lắm!
Giản Thành Hi lập tức chặn lại suy diễn của các con: “Không phải đâu, mà là bởi vì tê tê là một con yêu quái tốt, nó không muốn gây tai hoạ cho con người, nên mới tìm đến sự giúp đỡ của ông cụ.”
Lệ Toái Toái lại hỏi: “Thế tại sao nó không tự mình đi trồng cây hồ lô đi ạ?”
Giản Thành Hi thấy cuối cùng con gái cũng hỏi đúng vấn đề trọng tâm, lập tức cười nói: “Có rất nhiều chuyện một mình mình làm không nổi mà cần có sự giúp đỡ của người khác. Con tê tê không biết trồng cây hồ lô, cho nên mới cần đến sự giúp đỡ của ông cụ. Mà ông cụ lương thiện chắc chắn cũng sẽ giúp nó. Chuyện này cho chúng ta một bài học, mỗi khi gặp vấn đề khó giải quyết, ai cũng cần đến sự giúp đỡ của bạn bè.”
Lệ Trầm tựa vào sau gối, khuôn mặt nhỏ thờ ơ, đưa ra tổng kết cho câu chuyện cổ tích này: “Để rồi ông cụ bị bắt cóc ạ?”
“Ông cụ khổ ghê.” Lệ Toái Toái cảm thán như thể đã bị doạ sợ: “Cũng may Toái Toái không có bạn bè.”
“……” Hai con tìm đúng trọng tâm quá.
Giản Thành Hi lập tức hắng giọng giải thích: “Không phải, các cậu bé hồ lô sau khi lớn lên đã giải cứu ông cụ. Bởi vì ông cụ rất tốt bụng, năm cậu bé thay phiên nhau đi cứu ông…….nhưng mỗi lần đều bị yêu quái đánh bại. Về sau, các cậu bé cùng đoàn kết lại với nhau và đã hoàn toàn đánh bại được yêu quái. Đây chính là ý nghĩa của sự đoàn kết đấy!”
Hai đứa nhóc yên tĩnh nghe anh kể.
Giản Thành Hi tận tình giảng giải khuyên bảo các con: “Cho nên, có được sự giúp đỡ của bạn bè cực kỳ quan trọng. Chỉ cần tất cả mọi người cùng đồng lòng, mọi khó khăn đều có thể giải quyết.”
Vốn dĩ, anh nghĩ các con sẽ ngoan ngoãn lắng nghe lời khuyên này.
Ai ngờ———
Lệ Toái Toái lên tiếng: “Yêu quái lợi hại ghê, phải năm người mới có thể đánh bại hai yêu quái bọn họ.”
Giản Thành Hi tí nữa nghẹn thở. Anh bỗng nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, mấy đứa nhóc nhà mình cũng bị một đám người bao vây mới thất thế. Mỗi lần nhớ lại hình ảnh này, tim anh đều quặn lại đau đớn.
“Toái Toái.” Giản Thành Hi cực kỳ nghiêm túc nhìn con gái: “Các con phải hiểu là, cho dù yêu quái có lợi hại đi chăng nữa, hai ả cũng chẳng đấu lại nổi năm người anh em hồ lô. Ba ba muốn nói cho các con hiểu là, đoàn kết với bạn bè cực kỳ quan trọng. Nếu không sẽ giống hai con yêu quái kia, không có kết cục tốt đâu.”
Lệ Toái Toái nhìn khuôn mặt Giản Thành Hi, đôi mắt bé vừa to vừa tròn xoe chớp chớp.
Giản Thành Hi hỏi lại: “Con hiểu chưa?”
Lệ Toái Toái nhìn anh trai bé một cái, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ, Toái Toái hiểu rồi, kết bạn là chuyện rất quan trọng.”
Trong lòng Giản Thành Hi cuối cùng cũng loé lên tia hy vọng, người ba già này cảm động tí nữa thì rơi lệ. Không nghĩ tới lần kể câu chuyện cổ tích này thực sự có tác dụng.
“Về sau Toái Toái sẽ kết thật nhiều bạn, đoàn kết với bạn bè là quan trọng nhất.” Cô nhóc chui vào trong chăn, rất vui vẻ cười hì hì: “Thế là sẽ đánh thắng được các anh em hồ lô rồi.”
“…….”
Bài học rút ra này hình như cũng đúng.
Nhưng hình như con chọn sai nhân vật rồi thì phải…..
*
Tối
Giản Thành Hi quay lại phòng ngủ. Anh cho rằng Lệ Lăng Phong sẽ chẳng quan tâm đến mấy lời mình nói ban nãy. Nào ngờ vừa về phòng đã thấy người đàn ông đang ngồi dựa trên giường rồi.
Giản Thành Hi hơi ngoài ý muốn.
Nhưng mà người đàn ông ngồi trên giường lại cực kỳ thản nhiên nhìn anh, lên tiếng hỏi: “Sao lâu vậy?”
Giản Thành Hi nhớ lại mấy lời nói hùng hồn của mình ở phòng làm việc ban nãy, bỗng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Lúc đấy nhiệm vụ hệ thống giao cực kỳ cấp bách không thể không làm bừa. Bây giờ bình tĩnh lại, thực sự cảm thấy ngại quá.
Giản Thành Hi nhẹ nhàng thở ra một hơi, trả lời: “Ừ…….tôi kể chuyện trước khi đi ngủ cho tụi nhóc. Đôi khi tối các con không ngủ được nên muốn nghe chút truyện cổ tích.”
Lệ Lăng Phong nhàn nhạt gật đầu.
Lúc Giản Thành Hi cho rằng đề tài này cuối cùng cũng đã kết thúc, người đàn ông bỗng dưng lên tiếng: “Em không ngủ một mình được, có cần tôi kể chuyện trước khi đi ngủ cho em không?”
Giản Thành Hi sởn tóc gáy.
Ký ức xấu hổ đã phai nhạt bỗng nhiên lại hiện lên tấn công anh!
“Không cần, không cần đâu.” Giản Thành Hi vội vàng xua tay: “Tôi…..không phải anh quay về để ngủ à, ngủ thôi.”
Lệ Lăng Phong dường như lại rất tiếc nuối, gật đầu.
Giản Thành Hi treo áo khoác lên, ngồi xuống mép giường. Chợt anh nhớ tới chuyện chân con trai, quay sang nói: “Về chuyện chân Tiểu Trầm, tôi muốn mai chúng ta dẫn con đi khám xem sao. Tôi từng hỏi bác sĩ rồi, cô ấy đã cho tôi phương thức liên lạc của một thiên sứ. Thấy bảo y thuật của bác sĩ thiên sứ ấy rất cao siêu, tôi muốn cùng đưa con đi xem sao. Nhưng nghe nói ngài ấy rất khó đặt lịch.”
Lệ Lăng Phong hỏi: “Là bác sĩ nào?”
Giản Thành Hi nhanh chóng trả lời cái tên anh đã nhớ kĩ kia: “Mễ Lạp Kiệt.”
Đây là một thiên sứ cực kỳ có danh tiếng ở Đế Quốc, thông thạo các ma pháp chữa khỏi miệng vết thương, người chết qua tay anh ta cũng được hồi sinh sống dậy. Danh tiếng lan xa khiến anh ta rất khó hẹn gặp.
Giản Thành Hi hơi lo lắng, nói: “Thấy bác sĩ bảo, muốn gặp người này phải cực kì vất vả, phải qua giới thiệu mới hẹn gặp được, khả năng sẽ khó mà hẹn lịch……..”
Lệ Lăng Phong: “Không khó, tôi quen anh ta.”
Giản Thành Hi sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn: “Tướng quân quen người ta á?!”
Lệ Lăng Phong gật đầu.
Giản Thành Hi khá bất ngờ, vội hỏi: “Không phải mấy năm nay anh đều bôn ba bên ngoài à, sao lại quen biết anh ta được?”
Lệ Lăng Phong chậm rãi nói: “Mấy năm trước, lúc tôi vẫn còn làm thợ săn tiền thưởng đã nhận đơn hàng của anh ta.”
Giản Thành Hi biết người đàn ông nhà mình cũng có quá khứ của riêng hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ nghề nghiệp của hắn có thể quen biết rộng như thế, thế mà còn có thể tiếp nhận đơn hàng của vị bác sĩ kia. Nhưng bác sĩ làm ở bệnh viện chứ, tìm đến một thợ săn tiền thưởng làm gì?
Ai cũng có tính tò mò muốn biết mà.
Giản Thành Hi cũng không nhẫn nhịn: “Anh ta tìm đến anh là vì muốn tìm dược liệu quý giá gì à?”
Lệ Lăng Phong: “Không phải.”
Giản Thành Hi càng tò mò hơn: “Thế là vì….?”
Lệ Lăng Phong nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt có vài phần ý tứ khó đoán: “Em thật sự muốn biết à?”
Giản Thành Hi bị hắn nhìn bỗng có chút chột dạ, theo bản năng cảm thấy mấy lời tiếp theo dường như không được hay cho lắm, vì thế lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Không thì thôi vậy, tôi bỗng nhiên không muốn…..”
“Bởi vì bạn đời của anh ta phản bội anh ta.” Giọng nói Lệ Lăng Phong lạnh lùng, mang theo sự buốt giá.
Giản Thành Hi cứng đờ.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong không có chút xíu tình cảm nào, giống như chỉ đang kể lại một câu chuyện không hề liên quan đến hắn vậy: “Vậy nên anh ta liên hệ với tôi, yêu cầu tôi phải đưa bạn đời anh ta về, dù phải trả bất cứ giá nào.”
Trong lòng Giản Thành Hi bỗng thấy hoảng hốt: “Thế người đó có trở về không?”
Lệ Lăng Phong: “Bạn đời anh ta không muốn về.”
Giản Thành Hi rụt rè sợ hãi hỏi: “Thế, thế phải làm sao chứ? Thế không phải là nhiệm vụ của anh không hoàn thành được à?”
“Có hoàn thành được.” Giọng nói Lệ Lăng Phong trầm thấp không chút thay đổi, như một cỗ máy không có cảm xúc: “Dù sao Mễ Lạp Kiệt chỉ yêu cầu tôi đưa bạn đời anh ta trở về mà thôi.”
Giản Thành Hi chưa phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi: “Bạn đời anh ta không muốn về, sao anh có thể mang người ta về….”
Lời nói anh chợt dừng lại dưới đôi con ngươi đen nhánh của Lệ Lăng Phong.
Một suy đoán rợn người hiện lên trong đầu anh, lập tức cả người Giản Thành Hi toát ra tầng mồ hôi lạnh.
Lệ Lăng Phong: “Tôi không có giết cậu ta.”
Giản Thành Hi giống như được vớt từ địa ngục về lại thiên đường, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi cũng nghĩ thế.”
Mặt Lệ Lăng Phong lạnh tanh không cảm xúc: “Tôi chỉ giết người cản trở tôi hoàn thành nhiệm vụ thôi.”
Lời nói người đàn ông vừa thản nhiên vừa nhẹ tênh, tưởng như hắn chỉ thuận tay dọn dẹp một cục đá chặn đường thôi vậy.
Hai mắt Giản Thành Hi trợn tròn.
Lập tức nhớ lại hình ảnh lúc trước Vương Triết bị giết ngay trước mặt mình.
Đôi khi Lệ Lăng Phong đối xử với anh quá tốt, khiến anh nhiều khi quên mất, người đàn ông trước mặt mình có bao nhiêu nguy hiểm.
“Mễ Lạp Kiệt và bạn đời anh ta làm hoà.” Giọng nói Lệ Lăng Phong thờ ơ, ung dung thong thả đắp chăn lên cho vợ mình: “Này cũng coi như là một câu chuyện ấm áp trước khi đi ngủ nhỉ.”
Giản Thành Hi: “…….”
OK, tối nay anh xác định mất ngủ.
*
Sang ngày hôm sau
Vì muốn đưa con trai đi khám nên dậy khá sớm, mới sáng sớm Giản Thành Hi mắt gấu trúc đã rời giường rồi.
Lệ Lăng Phong đã vệ sinh cá nhân, thay quần áo chỉnh tề xong từ sớm, nhân tiện còn nhìn anh một cái, hỏi: “Không ngủ được à?”
Giản Thành Hi nghĩ: cả đêm hôm qua bị cơn ác mộng mình vì bỏ trốn cùng tình nhân mà bị đuổi giết, sao có thể ngủ được chứ!!!!
Anh đang muốn bùng nổ———
Lệ Lăng Phong lại sâu xa nhìn anh: “Không phải em nói có tôi ngủ cùng sẽ ngủ ngon à?”
Giản Thành Hi cứng đờ lại, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười, nói: “Vì có anh ngủ cùng nên tôi rất vui, vì thế mới không ngủ được.”
Lệ Lăng Phong nhướng mày, dường như hơi nghi ngờ anh, nhưng rồi vẫn nhỏ giọng nói: “Chuyện quân đội bên kia bận rộn, nhưng tôi sẽ cố gắng mỗi tối đều trở về.”
Giản Thành Hi gật đầu, đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Chỉ cần anh đừng có kể chuyện trước khi đi ngủ nữa thì thế nào cũng được.
*
Hôm nay cần ra ngoài, thế nên mới sáng sớm đã có tàu chiến dừng chờ trước cửa.
Giản Thành Hi vốn ban đầu còn cho rằng con đường sẽ rất dài, không ngờ nhà Mễ Lạp Kiệt lại khá gần nhà bọn họ. Thế nhưng căn nhà này được canh gác rất nghiêm ngặt. Mỗi khách quý muốn đến đều phải hẹn lịch từ trước, thậm chí không phải ai cũng được tiếp.
Lệ Lăng Phong đưa thẻ định danh ra.
Quản gia của Mễ Lạp Kiệt chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nói: “Mời ngài vào.”
Mà người làm trong căn biệt thự này dường như cũng không quá xa lạ đối với Lệ Lăng Phong.
Giản Thành Hi hơi nghi hoặc quan sát cách bọn họ đối đãi Lệ Lăng Phong, anh nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh với Mễ Lạp Kiệt thân quen nhau như vậy cơ à?”
Lệ Lăng Phong giải thích: “Ừ, bởi vì bạn đời cậu ta mỗi lần cãi nhau với cậu ta đều tìm đến người tình đòi bỏ trốn. Tiếp nhận khá nhiều đơn hàng của anh ta, vậy nên cũng có thể nói tôi cùng Mễ Lạp Kiệt khá quen biết.”
Giản Thành Hi: “……”
Bạn đời Mễ Lạp Kiệt cũng tiêu tốn nhiều tình nhân nhỉ.
Mọi người bước vào trong sảnh, ở đây cực kỳ xa hoa tráng lệ.
Một người đàn ông bước từ trên tầng xuống. Thiên sứ Mễ Lạp Kiệt trong lời đồn cực kỳ kiêu ngạo lạnh lùng, cực kỳ thần bí lúc này lại giang cánh ra bay vèo xuống, lập tức cho Lệ Lăng Phong một cái ôm nồng nhiệt: “Lệ, anh cuối cùng cũng đã trở lại rồi, nhớ anh chết mất.”
Lệ Lăng Phong không chút cảm xúc đạp anh ta ra.
Trên mặt Mễ Lạp Kiệt lập tức ngập tràn vẻ tủi hờn, giận dỗi nói: “Vợ tôi lại trốn đi rồi, chẳng phải tôi chỉ nói cái váy em ấy mua không đẹp thôi, em ấy đã bỏ đi rồi. Lần này vẫn phải nhờ đến anh tìm em ấy trở về rồi, thuận tiện xử lý luôn tên tình nhân mới của em ấy đi.”
Lệ Lăng Phong lạnh lùng đáp: “Không rảnh.”
Mễ Lạp Kiệt lau lau nước mắt, tủi thân cực kỳ: “Sao có thể thế chứ…..”
Đang nói——
Bỗng ánh mắt anh ta dừng lại trên người Giản Thành Hi, vội mở to hai mắt nhìn anh: “Anh, anh là vợ của Lệ Lăng Phong?!”
Giản Thành Hi cố nở nụ cười: “Đúng là tôi.”
“Không phải anh cắm cho Lệ Lăng Phong một cặp sừng rồi à?” Mễ Lạp Kiệt giả bộ dụi dụi mắt, kinh ngạc cảm thán: “Uồi, thế mà vẫn sống này.”
Khoé miệng Giản Thành Hi giật giật, sau đó anh chậm rãi nói: “Cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên đâu. Dù sao tướng quân nhà tôi có sức hút quá mà, tôi đổi ý cũng là chuyện thường thôi. Không giống ai đó, nghe nói vợ anh ta lại trốn mất rồi.”
Mễ Lạp Kiệt mắt trợn tròn mồm há hốc, im lặng một lát rồi bỗng nhiên gào lên, lăn lộn khóc lớn!!!
Lệ Lăng Phong: “…….”
Thông báo nhỏ: Yeeeee, mình đã hoàn thành xuất sắc kỳ thi của mình rùi!Từ giờ mình sẽ ra chương đều hơn nha.Nhưng có một vấn đề nhỏ là mấy chương dạo gần đây chương nào cx khá dài, nên chắc phải 2 ngày mới ra chương đc chứ ko còn đc 1 ngày/chương như trước nữa rồi.Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha ❤️