CHƯƠNG 35: Hay là anh cũng giảng cho tôi
Giản Thành Hi nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của thầy giáo mà ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.
Thầy giáo tuyệt vọng nói: “Thời gian học thử sáng nay kết thúc rồi, anh mau đưa các cháu về đi.”
Giản Thành Hi mỉm cười đáp lời: “Cảm ơn thầy giáo đã chỉ dạy.”
Anh đi vào hành lang, từ xa đã thấy hai đứa nhóc nhà mình ngồi ở cuối phòng học. Những đứa bé khác đều mặc đồng phục đẹp đẽ tinh tế, hai đứa nhóc nhà mình thì vẫn mặc bộ đồ anh may sửa lại cho từ hồi ở Thành Phố Ngầm.
Không hài hoà tí nào.
Dường như là người ở hai thế giới vậy.
Giản Thành Hi vẫy vẫy tay với các con: “Toái Toái, Tiểu Trầm, về thôi.”
Hai đứa nhóc nhìn thấy ba ba liền đứng dậy.
Giản Thành Hi bước vào lớp. Trong nháy mắt, tất cả các bạn nhỏ mới vừa còn bị Lệ Trầm chọc cho tức phát khóc, lúc này đều tập trung ánh mắt nhìn anh, ánh mắt còn mang theo sự tò mò cùng quan sát đánh giá. Vẻ đẹp của tộc Tinh Linh luôn rất được ưu ái, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt trong sáng cùng môi mềm mại, đặc biệt là đôi tai tiêu chuẩn của tộc Tinh Linh nhòn nhọn. Từng bước chân anh đều uyển chuyển nhẹ nhàng, quả thật là xinh đẹp mỹ lệ cực kỳ.
Âm thanh khóc nức nở cũng dần dừng lại.
Giản Thành Hi bước đến bế con trai lên: “Về nhà thôi.”
Trong tay Lệ Trầm vẫn còn cầm bộ mô hình.
Giản Thành Hi nhìn về phía bé lớp trưởng khóc lớn nhất, trong lòng nghĩ cũng không thể để con có thói xấu đi bắt nạt người khác được, vậy nên anh nói với con: “Phải hoà đồng với các bạn chứ, sao lại chọc các bạn tức đến phát khóc rồi?”
Lệ Trầm nhỏ giọng nói: “Là cậu ta cứ khăng khăng phải thi đấu với con.”
Giản Thành Hi cứng đờ lại, anh nói: “Có, có thể mà, con cũng không được nói bạn là đồ ngốc chứ.”
Lệ Trầm: “Nhưng con chỉ nói lời nói thật.”
Giản Thành Hi thở dài, giải thích: “Là như này này, con cũng phải để ý tâm tình của các bạn nữa chứ. Nào, ba ba dạy rồi, nếu có xảy ra mâu thuẫn thì phải làm thế nào?”
Lệ Trầm ở trong lòng Giản Thành Hi, cậu nhóc ba tuổi cúi đầu nhìn về phía lớp trưởng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cậu.”
Lớp trưởng lau lau nước mắt, khẽ hừ một tiếng.
Lệ Trầm nhỏ giọng nói tiếp: “Tớ không nên nói cậu là đồ ngốc.”
Giản Thành Hi cũng thấy vui vẻ. Trẻ con không phải dễ dạy bảo thế còn gì, con trai anh cũng đâu có tuỳ hứng như vậy đâu.
Lệ Trầm thờ ơ nhìn lớp trưởng trông vẫn có phần không muốn bỏ qua cho mình, bỏ thêm một câu: “Chỉ là cậu không thông minh lắm thôi.”
“…….”
Cả lớp học bỗng chìm vào sự im ắng ngắn ngủi.
Bé lớp trưởng mới vừa rồi vất vả mãi mới ngừng khóc, lúc này lại gào khóc lên tiếp.
Giản Thành Hi trăm triệu lần không ngờ tới cậu quỷ nhỏ nhà mình lại có thể nói ra mấy lời này, chỉ biết cười gượng với bé lớp trưởng rồi ôm con bước vội ra khỏi lớp học.
Thầy hiệu trưởng cùng thầy giáo đứng ngoài quan sát mà mắt trợn tròn mồm há hốc.
Giản Thành Hi nắm tay Lệ Toái Toái: “Chúng tôi về trước đây, tạm biệt.”
Thầy giáo vội nói: “Ba ngày nữa nhập học, yêu cầu trong danh sách mong anh chuẩn bị đủ.”
Giản Thành Hi gật gật đầu rồi rời đi.
Hiệu trưởng nhìn bóng lưng bọn họ, như đang suy tư điều gì, hỏi thầy giáo: “Hai đứa nhóc nhà cậu ta……thông minh thế cơ à?”
Thầy giáo thở dài, gật đầu: “Tuy rằng cách làm có hơi cực đoan, nhưng quả thật thông minh hơn so với những cháu khác. Hơn nữa chúng là từ Thành Phố Ngầm đến, về cơ bản là chưa thể tiếp xúc với phương diện giáo dục và kiến thức này.”
Thầy hiệu trưởng gật đầu, nói: “Thế đúng thật là cũng có thiên phú đấy, đáng tiếc, cũng chỉ là xuất thân tiện dân mà thôi.”
Thầy giáo hơi chần chờ, nói: “Thầy hiệu trưởng này, thật ra bọn họ đã dọn đến Thành Thiên Không sinh sống rồi mà, mà còn là con của đại nguyên soái chỉ huy ba đại đội quân nữa. Các cháu cũng rất có thiên phú, tôi nghĩ sau này các cháu ấy chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng.”
Nhắc đến Lệ Lăng Phong, trên mặt thầy hiệu trưởng cũng xuất hiện vài phần kiêng kỵ.
Nhưng rất nhanh———
Hiệu trưởng hừ một tiếng: “Thế thì làm sao chứ! Người Thành Phố Ngầm khiếm khuyết chính là có lối sống sinh hoạt khác với chúng ta. Anh xem con nhóc kia đi, cũng chỉ là một đứa bé bán tinh linh thôi mà, cho dù có thiên phú ở việc điều chế thuốc dược thì thế nào chứ. Loại người giống nó nghĩ cũng đừng nghĩ có thể bước chân vào ngôi trường này mà học. Nếu không phải cha nó là nguyên soái, loại phế phẩm này làm gì có tư cách nhập học chứ, đến cả xách giày cho học sinh chúng ta cũng còn chẳng xứng nữa là!”
Thầy giáo nhỏ giọng nói: “Nhưng đây là chính mệnh lệnh của nguyên soái truyền xuống. Ngài ấy còn cẩn thận nhắc nhở, khi nào kết thúc buổi học thử của các cháu thì báo cho ngài ấy một tiếng.”
Nghe vậy hiệu trưởng liền trừng mắt nhìn thầy giáo: “Sao anh không nói sớm!”
Sau đó———
Hiệu trưởng vội vàng lục thông tin liên lạc quân đội, tươi cười đầy mặt nói chuyện: “Ui, là phó chỉ huy Trần đúng không? Đúng vậy, đúng vậy, tôi là hiệu trưởng trường mẫu giáo, tôi là gọi báo một vài chuyện các cháu, không biết nguyên soái có rảnh không?”
Thầy giáo: “……..” Thầy hiệu trưởng, thầy lật mặt nhanh quá.
*
Giản Thành Hi đưa hai đứa nhóc nhà mình ra khỏi trường học.
Lúc trên đường, anh có phần hơi nặng nề tâm sự. Sau khi đến trường anh mới thấy được trẻ con Thành Phố Ngầm với trẻ con Thành Thiên Không khác nhau nhiều như thế nào. Anh hiểu được nơi này vô cùng phồn hoa và náo nhiệt, không phải anh tiếc tiền mà là anh đang sợ các con không thích ứng nổi cuộc sống ở đây.
Lệ Toái Toái bước đi bên cạnh anh. Hai búi tóc nhỏ của cô nhóc đung đưa đung đưa qua lại.
Giản Thành Hi cúi đầu nhìn con gái: “Hôm nay Toái Toái đến trường mới, con thấy thế nào rồi?”
Lệ Toái Toái vừa đi vừa lắc lư đầu, cô nhóc ngẩng đầu lên, gật đầu đáp: “Tốt lắm ạ!”
Giản Thành Hi tò mò hỏi thăm: “Sao lại tốt thế?”
Anh còn cho rằng các con mình không thích mấy hoàn cảnh lạ lẫm này cơ.
Lệ Toái Toái ngọt ngào đáp: “Vì ở đây có phòng học, có ma dược và nước thuốc có thể thoải mái sử dụng. Hồi trước Toái Toái ở trường cũ chỉ có thể xem qua tranh minh hoạ thôi đâu.”
Lời nói trẻ con vãn luôn là những nói đơn thuần nhất.
Chẳng có lý do dư thừa hay lấy cớ câu nệ gì cả, cứ thẳng thắn chân thật thế thôi.
Giản Thành Hi thật ra có hơi chán ghét cái thái độ kiêu căng ngạo mạn của người ở Thành Thiên Không. Thế nhưng nơi này lại hội tụ tất cả những tài nguyên tốt nhất của hành tinh, kể từ khi trẻ con sinh ra, từ khi bắt đầu tiếp nhận giáo dục đã như vậy rồi. Trong khi đó trẻ con ở Thành Phố Ngầm lại chỉ có thể nhìn những thứ này qua sách vở, đến cả tiếp xúc với những tài nguyên này cũng chẳng được tiếp xúc qua. Nơi này, chính là nơi có đầy đủ điều kiện giảng dạy nhất.
Giản Thành Hi nhìn về phía con trai mình, hỏi: “Thế Tiểu Trầm thì sao?”
Tính cách Lệ Trầm vẫn luôn trầm tĩnh ít nói, rất ít khi biểu lộ cảm xúc lúc này cũng lên tiếng: “Ở đây có thể tiếp xúc với các linh kiện cơ giáp.”
Giản Thành Hi hỏi: “Trước kia ở trường học ở Thành Phố Ngầm thì không có à?”
Lệ Trầm lắc đầu: “Không có ạ.”
Lệ Toái Toái vẫn đang rất vui vẻ phấn khích, bé cười tươi nói: “Rốt cuộc Toái Toái cũng có thể lợi hại giống bà hoàng hậu được rồi!”
Các con vẫn còn quá nhỏ, sẽ không che giấu cảm xúc.
Giản Thành Hi nhìn các con mình, rồi lại nhớ lại mấy chuyện xảy ra trong giấc mơ ấy.
Con gái được gọi là phù thuỷ bóng tối, còn cơ giáp con trai thì có khả năng phá hoại cực khủng. Cũng bởi vì từ khi sinh ra tụi nhóc đã có năng lực và thiên phú sẵn, vậy nên chúng mới chọn con đường cực đoan và nguy hiểm này. Thế nhưng nếu ở đời này, có thể cho các con được học những thứ mới mẻ này, có lẽ sẽ tránh được tai nạn xảy ra.
Cảm xúc trong lòng anh rối rắm không ngừng.
Bỗng nghe thấy tiếng con gái đang ngâm nga hát, anh nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái.
Giản Thành Hi nhẹ nhàng hỏi: “Toái Toái hôm nay được tiếp xúc với ma dược nên vui thế cơ à?”
Lệ Toái Toái gật đầu cái rụp: “Vui ạ.”
Trong lòng Giản Thành Hi còn đang ôm con trai. Cậu nhóc vẫn gầy như thế, chân bị thương vẫn chưa khỏi hẳn.
“Ba ba ơi.” Lệ Toái Toái kéo kéo tay Giản Thành Hi, đôi mắt như sáng lên lấp lánh: “Chuyện cổ tích có thể trở thành sự thật ạ? Toái Toái cũng có thể học ở đây, học pha chế thuốc dược ạ?”
Trong đôi mắt bé, vẫn chưa hề có sự sát khí chết chóc ấy. Trong lòng các con vẫn rất ngưỡng mộ những anh hùng trong câu truyện cổ tích.
Mỗi đứa bé từ khi con nhỏ, ai chẳng là mơ mộng vào một ngày nào đó, mình có thể trở thành anh hùng trong truyện cổ tích. Tất cả những mơ mộng bay bổng ấy, đều sẽ trở thành hy vọng của cả thời thơ ấu.
Ước mơ của con gái anh là được học về ma dược. Còn được học về cơ giáp, có thể một lần nữa đứng lên bằng đôi chân mình, là ước mơ của con trai anh.
Mơ mộng đâu có phân biệt đắt rẻ giàu nghèo đâu.
Ai cũng có quyền có ước mơ, mặc kệ tín ngưỡng là gì.
Anh cũng không thể cướp đi quyền lợi mà các con đáng có được.
Giản Thành Hi im lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng nở một nụ cười tươi: “Ừ, được chứ!”
Lệ Toái Toái: “Thật ạ?”
Giản Thành Hi gật đầu: “Tất nhiên là thật rồi.”
“Đến lúc đó khoa học kỹ thuật phát triển, Tiểu Trầm nhất định cũng sẽ trở thành kỹ sư máy móc lợi hại nhất!” Giản Thành Hi ôm con trai, miệng cười tủm tỉm: “Siêu ngầu luôn.”
Lệ Toái Toái vươn tay nói: “Toái Toái cũng sẽ trở hoàng hậu!”
Giản Thành Hi trêu con gái: “Là sẽ gả cho hoàng đế à?”
Cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy: “Hoàng đế ngoại trừ chăm công chúa thì chẳng biết làm gì khác cả, Toái Toái không thích. Toái Toái chẳng cần hoàng đế, tự con cũng có thể làm một người phụ nữ lợi hại!”
Giản Thành Hi: “…….” Được lắm nhóc!
Con so với bà hoàng hậu đầu óc chỉ toàn yêu đương kia giỏi hơn nhiều.
*
Từ trường bước ra, Giản Thành Hi cũng coi như sắp xếp xong suy nghĩ của mình.
Sau khi lên xe, bác tài hỏi anh: “Anh có muốn về nhà luôn không?”
Giản Thành Hi cầm danh sách nhập học, nói: “Trường học này còn yêu cầu gia đình phải nuôi ma thú nữa. Nhà tôi bây giờ chưa có, cho hỏi muốn mua phải đến đâu vậy?”
Bác tài trả lời: “Này muốn mua phải đến thị trường mua bán ma thú. Cũng có rất nhiều chủng loại, nếu muốn nuôi trong nhà, phu nhân có muốn bàn bạc một chút với nguyên soái không?”
Giản Thành Hi gật đầu: “Được.”
Dù sao này cũng không phải chuyện của một mình anh.
Buổi sáng trước khi rời đi, Lệ Lăng Phong còn đưa cho anh một cái thẻ. Trong thẻ có bao nhiêu tiền anh cũng không rõ. Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn nên gọi điện hỏi thăm một chút.
……
Trong Bộ Chỉ Huy Quân Sự được canh gác nghiêm ngặt, các quan chỉ huy dựa theo cấp bậc mà phân chia chỗ ngồi.
Mãi cho đến khi thanh kiếm của Lệ Lăng Phong vung lên, một nhát đã găm bả vai người lớn mồm nhất lên tường.
Cả căn phòng bỗng chốc toàn là tiếng la hét sợ hãi. Mấy người ban nãy còn ồn ào phản đối chỉ trong giây lát đã im thin thít, những người ngồi gần đấy mặt mũi đều tái nhợt lại.
Bọn họ đều là quân nhân, thế nhưng trước nay vẫn chưa gặp vị tướng nào có thể có cách thức vừa tàn nhẫn vừa quyết liệt như vậy. Vốn ban đầu là coi thường người có xuất thân từ Thành Phố Ngầm như hắn nên muốn dạy dỗ một chút, lúc này sợ đến mức chẳng dám ho he tiếng nào.
“Con người tôi vẫn luôn chú trọng quyền dân chủ.” Ánh mắt lạnh lùng vô tình của hắn liếc qua một vòng phòng họp: “Có ai có ý kiến nào muốn phát biểu nữa không?”
“……..”
Cả căn phòng im lặng như chết.
Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên, sự trầm mặc này mới kết thúc.
Lệ Lăng Phong nhìn vòng tay liên lạc của mình, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài trả lời điện thoại, các vị cứ tự nhiên.”
Hắn vừa đi, bầu không khí trong căn phòng dường như cũng trở nên hoà hoãn lại. Cú điện thoại cứu mạng này làm các quan chỉ huy nghẹn ngào nước mắt. Cái vị Diêm La Vương này cuối cùng cũng đi rồi.
Lệ Lăng Phong bước đến ban công, nhìn ngọn hải đăng đang lơ lửng giữa không trung: “Làm sao vậy?”
Giọng nói mềm mại trong trẻo của Giản Thành Hi vang lên từ đầu bên kia: “Tôi có làm phiền công việc của anh không?”
Giọng nói ấy tự như dòng suối ấm áp vậy, cũng giống như con người anh vậy. Bỗng chốc đã dọn hết những cảm xúc điên cuồng do tinh thần lực tàn phá, cùng chút sát khí chưa rút đi hết của Lệ Lăng Phong.
Giọng Lệ Lăng Phong trầm ấm khàn khàn: “Không đâu.”
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tôi đưa các con đến trường mới. Tụi nhóc thích ngôi trường này lắm. Điều kiện trường học này tốt hơn nhiều so với trường ở Thành Phố Ngầm, các con vẫn rất hứng khởi đây này.”
Mặt mày Lệ Lăng Phong giãn dần ra: “Thật à?”
“Ừ!” Giản Thành Hi cũng là người thông minh hiểu chuyện, giọng điệu anh mang theo chút mềm mại: “Đều là nhờ có tướng quân đấy.”
Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng đáp: “Tôi là cha tụi nhóc, là chuyện nên làm thôi.”
Giản Thành Hi cũng hiểu điều này, chỉ là anh vẫn chưa quen với việc bỗng dưng có thêm một người chồng. Hai nhóc con sau này chắc chắn sẽ có nhiều điều phải dựa dẫm vào hắn, mà anh cũng phải dần quen với chuyện này.
Hai người đang nói chuyện
Bỗng nhiên bên đầu bên kia vang lên giọng Lệ Toái Toái: “Ba ơi, cho con nói chuyện với cha với được không?”
Giản Thành Hi gật đầu: “Được, nào Toái Toái, mau chào cha con một tiếng.”
Cuộc gọi được chuyển thành gọi video.
Lệ Lăng Phong nhìn màn hình, vợ hắn ngồi ôm các con ở trong xe. Khuôn mặt non nớt của bé gái ba tuổi còn mang theo ý cười, thò mặt vào màn hình: “Cha, hôm nay Toái Toái đến trường học học đấy.”
Giọng của bé gái cực kỳ trong trẻo dễ nghe.
Lệ Lăng Phong: “Thế à?”
Lệ Toái Toái ngẩng mặt lên, nói: “Toái Toái thể hiện tốt lắm, các bạn khác đều không hoàn thành nhiệm vụ nhanh bằng Toái Toái đâu.”
Giản Thành Hi ôm con ngồi một bên. Nghĩ đến chuyện hai bé quỷ nhỏ nhà mình làm, vội vàng nói với người đầu dây bên kia: “Hôm nay Toái Toái dùng độc làm một con thỏ rơi vào hôn mê. Mà Tiểu Trầm lúc ở lớp cơ học, các bạn học khác còn chưa làm xong, cậu nhóc đã phá linh kiện bộ cơ giáp kia ra rồi. Lúc tôi đến đón hai tụi nhóc, đứa bé kia vẫn còn đang khóc đấy.”
Này cũng chỉ là mấy chuyện lặt vặt mà thôi.
Nhưng anh vẫn nên chia sẻ cho hắn biết. Sự hiện diện của người cha rất quan trọng trong quá trình lớn lên của trẻ nhỏ.
Giản Thành Hi vốn cho rằng Lệ Lăng Phong nghe thế sẽ cảm thấy các con mình có hơi nghịch ngợm không ngoan. Dù sao bản thân anh không dạy nổi hai nhóc quỷ nhỏ này, thì hắn là người làm cha cũng nên dạy dỗ hai câu chứ. Vì vậy anh ôm hai đứa nhỏ lại đây, chuẩn bị cùng các con nghe dạy dỗ.
Ai ngờ———
Lệ Lăng Phong sau khi nghe xong lại nói: “Tốt lắm.”
Vị nguyên soái mới vừa rồi còn dùng hành động máu me giáo huấn cấp dưới, lúc này lại gật gù hưởng ứng: “Chuyện gì cũng nên phấn đấu hạng nhất.”
Nhìn các con trên màn hình, người đàn ông từ khi sinh ra đã có một khuôn mặt đầy cao ngạo, lúc này lại không chút phản đối, chỉ ung dung thong thả nói: “Không hổ là các con của tôi.”
Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái nhìn nhau, đáy mắt đều tràn ngập ý cười.
Lệ Toái Toái càng vui hơn quay đầu lại khoe: “Ba ba xem kìa, cha khen con đấy.”
Giản Thành Hi: “…….” Ha ha, cứ bỏ qua người ba này của con đi.
Vất vả mãi mới đổi được chủ đề, Giản Thành Hi liền hỏi Lệ Lăng Phong chuyện nuôi ma thú sủng. Lệ Lăng Phong cũng bày tỏ có thể nuôi, chỉ cần đừng mua phải con nào tính tình thô bạo quá là được.
Giản Thành Hi cũng gật đầu đáp ứng.
Đây là lần đầu tiên anh được đến dạo thị trường mua bán ma thú, bác tài ngồi đằng trước giới thiệu: “Ma thú trên thị trường được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau. Cấp thấp nhất chính là mấy loài động vật biến dị bình thường, như là thỏ hay là hổ gì gì đó. Cao cấp hơn thì là ma thú có trí tuệ hay năng lực đặc biệt. Còn con non của loài Rồng với Phượng Hoàng thì là đặc biệt cao cấp.”
Giản Thành Hi vẫn chưa từng gặp qua mấy loài này đâu, anh tò mò hỏi: “Thế có phải là quý hiếm lắm không?”
Bác tài gật đầu: “Tất nhiên, nói thế chứ thị trường này không có ma thú cao cấp như vậy đây. Bọn chúng sinh sống ở những thiên hà rất xa và là những sinh vật cực kỳ quý hiếm. Mấy năm gần đây gần như sắp tuyệt chủng hết rồi, chắc cũng chỉ hoàng thất mới sở hữu được.”
Giản Thành Hi có hơi tiếc nuối.
Anh còn muốn xem loài rồng trông như thế nào mà!
Bọn họ tiến vào thị trường mua bán ma thú.
Vừa vào cửa đã nghe được đủ loại tiếng kêu của các loài ma thú cùng với tiếng người rôm rả trao đổi. Mỗi sạp hàng đều bày ra các lồng sắt to nhỏ đủ loại, trong lồng cũng toàn là các dị thú trân bảo đủ các loài.
Các thương nhân mời gọi: “Mau đến xem, mau đến xem, chim Đàn Lia mới bắt được đây!”
Giản Thành Hi nhìn qua liền thấy các loại chim chóc đủ màu sắc sặc sỡ, vẻ ngoài còn có phần múp múp ngây thơ đơn thuần, trông rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Bác tài phụ trách vai hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu: “Loài chim này hình như cũng rất được các bạn nhỏ ưa chuộng nha, cũng có rất nhiều các quý tộc yêu thích nó nữa. Tôi nghe nói, chúng còn biết bắt chước lời nói người ta nữa đấy.”
Giản Thành Hi ôm con trong lòng, hỏi: “Có thích không?”
Đàn chim Đàn Lia kia cứ như nghe hiểu được tiếng người, càng thêm phần dũng mãnh ở trong lồng khoe bộ lông của mình, vẫy cánh phành phạch.
Lệ Toái Toái bĩu môi: “Một chút cũng không ạ.”
Lệ Trầm càng ngắn gọn hơn: “Xấu.”
Đàn chim Đàn Lia: “…….”
Giản Thành Hi ôm các con cười nói: “Không thích thì chúng ta đi xem tiếp.”
Suốt quãng đường đi dạo xuống cuối phố, thị trường mua bán ma thú có không ít loài vật, toàn là những loài mà trước nay Giản Thành Hi chưa thấy bao giờ. Nhiều lựa chọn đến hoa cả mắt, tụi nhóc lại vẫn chưa ưng ý con nào.
Giản Thành Hi khẽ thở dài một hơi: “Không thì chờ hai ngày nữa vậy, chờ cha các con cùng đi…….”
Đang nói anh bỗng dưng im bặt lại.
Hai đứa nhóc cũng thấy đoạn đương cuối phố đằng trước có bày một cái lồng sắt.
Chiếc lồng đang nhốt một sinh vật nào đó cả người đen thui, nhưng khắp người nó lại toàn là máu, ánh mắt nó cũng tràn ngập sát khí. Người chủ quán liên tục dùng roi quất nó, đánh rất mạnh, đến mức cả lồng sắt cũng đung đưa theo. Tuy vậy, con ma thú kia vẫn không chịu khuất phục.
Giản Thành Hi xem mà nhíu mày lại, phản xạ kêu lên: “Làm gì vậy?!”
Bác tài cũng đang vội vã cản lại chủ quán: “Đừng đánh nữa!”
Chủ quán ban đầu rất không kiên nhẫn nhìn mấy người bọn họ, nhưng lúc nhìn thấy bộ quân phục của bác tài, lập tức trở nên hoà hoãn lại: “Này là ma thú tháng trước chúng tôi mua về từ hành tinh khác. Những con khác ngoan ngoãn đã sớm bán hết rồi. Chỉ còn nó, lì lợm vô dụng, mềm cứng không ăn! Tôi đang tính đánh chết rồi ném đi cho xong.”
Giản Thành Hi nhìn về phía lồng sắt.
Mà sinh vật trong lồng sắt cũng đang nhìn anh đầy cảnh giác.
Đối với rồng con, những nhân loại này chính là kẻ thù lớn nhất của chúng nó.
Nó biết được loài Rồng trân quý thế nào đối với con người, nhưng nó thà chết cũng không chịu khuất phục!
Trốn ở phía sau hốc cây, tận mắt chứng kiến cha mẹ mình phải chịu đau đớn do bị hoàng thất Thành Thiên Không giam bắt. Các tộc nhân của nó cũng phải chịu oan ức cùng bóc lột. Loài Rồng vốn yêu thích tự do giờ đây cứ thế bị cầm tù vĩnh viễn trong cung điện.
Vậy nên…….
Nó cố tình đâm gãy sừng mình, cắn xé chân mình, tuyệt đối không để thân phận của mình bị bại lộ! Cho dù có phải chết, nó cũng không muốn ở cùng người Thành Thiên Không!!!
Giản Thành Hi suy tư nhìn nó: “Đây là giống loài gì vậy?”
Chủ quán nói: “Nó bị rơi vào bẫy sập động vật nhỏ, chắc là ma thú con non nào đó.”
Lệ Toái Toái ghé qua, nhìn vào lồng sắt, sau đó reo lên: “Con biết đấy!”
Mắt Giản Thành Hi sáng lên: “Toái Toái biết á?!”
Lệ Toái Toái gật đầu chắc nịch: “Con xem qua trong sách rồi, nó là con chó!”
Rồng con không thể tin được ngẩng đầu lên: “…….!”
Lệ Toái Toái càng tự tin hơn reo lên: “Ba ba! Nó nhìn con kìa! Bị Toái Toái đoán trúng rồi chứ gì.”
Giản Thành Hi ngó qua, trên mặt nở nụ cười: “Đúng nhỉ, khả năng là chó con thật.”
Rồng con: “……..” Hai người tốt nhất có chuyện.
Giản Thành Hi ôm con trai trong lòng, hỏi con: “Tiểu Trầm thì sao? Có thích chó con không?”
Lệ Trầm mắt đối mắt liếc nhau với sinh vật trong lồng. Bộ dáng nó trông chật vật như vậy, thậm chí vì đối diện với ánh mắt cậu mà càng trở nên phòng bị cảnh giác hơn.
Nhưng mà———
Lệ Trầm mở miệng, nói: “Thích.”
Giản Thành Hi hơi ngoài ý muốn, hỏi lại con trai: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì, chân nó bị thương.” Giọng nói Lệ Trầm nho nhỏ: “Còn là con chó gầy trơ cả xương.”
Rồng con: “…….” Quá đáng lắm rồi nha! Đã bảo không phải chó rồi mà!!!
Giản Thành Hi nhìn con chó đang kích động trong lồng sắt, cảm thán: “Đúng thế thật. Hơn nữa, hình như nó rất thích các con đấy. Nói mấy lời nó đều ngẩng đầu nhìn.”
Rồng con: “…….” Nó là đang tức giận nha!!!!
Giản Thành Hi nhìn con chó chỉ lớn bằng bàn tay, cả người lại đầy vết thương chồng chất này, trong lòng lập tức xuất hiện cảm giác thương hại. Cho dù không nuôi được, mua rồi phóng sinh cũng là ý hay.
Bác tài lại nói: “Phu nhân, nếu là nuôi ma thú sủng cho các cháu, có phải nên nuôi con nào đẹp đẹp hơn không? Con cún này trông có hơi đơn điệu quá.”
Giản Thành Hi cũng hơi do dự.
Lệ Toái Toái kéo kéo tay anh, năn nỉ: “Ba ba ơi, Toái Toái muốn nuôi chó con.”
Giản Thành Hi tò mò hỏi lại: “Vì sao vậy?”
Anh còn tưởng con định nói cái gì mà thích động vật nhỏ, không nghĩ tới con mình còn có tình thương như vậy. Người ba già cũng cảm thấy rung động rồi.
Ai ngờ———
Lệ Toái Toái ngẩng mặt lên, nói: “Bởi vì hồi trước A Hổ mang chó ra doạ Toái Toái với anh trai. Chờ sau này chó con lớn rồi, Toái Toái sẽ dắt nó đi hù hoạ người khác!”
Giản Thành Hi/ Rồng con: “…….” Cũng chẳng khác nhau là mấy.
Sau cùng bọn họ vẫn mua con chó con này về.
Suốt quãng đường về, chó con ban đầu còn rất hung dữ, không biết đã phải chịu đả kích nào mà cả người héo rũ rượi.
Giản Thành Hi đưa nó vào lồng trong sân, rồi đưa hai đứa nhóc đi rửa mặt. Sau khi xong, trời cũng đã dần chuyển tối.
Sách vở học sinh cũng đã nhận được rồi.
Giản Thành Hi: “Toái Toái, Tiểu Trầm, trong sách vở có bài tập giáo viên giao. Giáo viên nói là để phân lớp, cần các con làm bài kiểm tra một chút, hai ngày sau thì nộp lại.”
Tụi nhóc “dạ” một tiếng.
Giản Thành Hi đưa bài tập cho các con, còn mình thì đi chuẩn bị cơm chiều.
Lúc xong xuôi quay lại, lại thấy các con vẫn đang làm bài, nhưng trông dường như đang gặp băn khoăn nào đó.
“Làm sao vậy?” Giản Thành Hi bước đến, xoa xoa đầu các con, hỏi: “Có phải gặp bài nào khó không? Để ba ba chỉ bài cho các con.”
Lệ Toái Toái ngẩng đầu lên: “Ba ba chỉ bài cho Toái Toái ý ạ?”
Giản Thành Hi cảm thấy mình cứ như nhận phải sự chê cười của con vậy, anh tự tin cầm sách vở các con lên, cười nhạo: “Này có là gì, cũng chỉ là bài tập trường mẫu giáo thôi mà, đối với ba ba chỉ là chuyện nhỏ……”
Ánh mắt anh dừng lại trên bài tập trong sách.
Đề bài trong sách ghi chi chít chữ, loằng ngoằng phức tạp nhìn như số thiên văn hay mã Morse gì đó vậy!
Giọng Lệ Toái Toái non nớt, ngón tay bé xíu chỉ vào một cái đề bài: “Là đề này ạ.”
Tay Giản Thành Hi run run.
“Ba ba?” Mắt Lệ Toái Toái tròn xoe nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Sao ba ba không nói gì?”
Giản Thành Hi: “…….”
Không thể nào, bài tập mẫu giáo không thể nào khó như vậy được!
Nhưng Giản Thành Hi không muốn mất mặt trước mặt các con, chỉ có thể đau đầu căng óc cầm sách, nói: “Đề bài để ba ba nghĩ một lúc đã, Toái Toái với anh trai cứ làm đề khác trước đi, ba ba sang bàn khác làm bài.”
Lệ Toái Toái gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng: “Dạ.”
Giản Thành Hi đi sang một cái bàn khác, nhìn đề bài trong tay mà lâm vào trầm tư.
Anh nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi sao toán học ở cái hành tinh này lại phức tạp như vậy được, đây là thứ con người có thể làm nổi à??!!
Hệ thống nhảy ra, nói: [ Ký chủ, anh không làm nổi thì bỏ cuộc đi vậy, thừa nhận mình học kém cũng đâu phải chuyện gì mất mặt đâu ]
Giản Thành Hi cố chấp nói: “Không được, tôi không tin bài tập mẫu giáo tôi cũng không giải nổi!”
…….
Lệ Lăng Phong vừa về nhà đã thấy trong sân nhà mình có một con chó rất xấu xí.
Người đàn ông nhìn nó, đứng trầm ngâm một lúc mới cất bước bước vào nhà. Từ xa hắn đã thấy hai đứa nhóc nhà mình đang vùi đầu vào sách vở làm bài. Chàng vợ nhỏ ngồi gần đấy cũng đang cầm sách bài tập. Một hình ảnh gia đình cực hài hoà ấm áp.
Con gái thấy hắn đầu tiên.
Lệ Toái Toái reo lên một tiếng: “Cha!”
Lệ Lăng Phong gật gật đầu, bước đến, hỏi: “Đang làm bài tập à?”
Lệ Toái Toái gật đầu đáp.
Lệ Lăng Phong: “Có bài nào không hiểu không?”
Giọng nói non nớt trong trẻo của Lệ Toái Toái cực kỳ ngoan ngoãn đáp: “Có ạ, Toái Toái có một bài không hiểu.”
Lệ Lăng Phong chỉ nhìn lướt qua, cầm bút nhanh chóng viết phương pháp giải đề ra, nhẹ giọng nói: “Đề bài này với đề bài kia có cách giải giống nhau, chỉ là thay đổi vài bước thôi. Con làm bài tiếp đi, có gì không hiểu lại hỏi cha.”
Lệ Toái Toái nhìn sách bài tập, gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
Lệ Lăng Phong giảng bài cho các con xong, vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Giản Thành Hi đang nằm bò ra bàn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Tâm tình hắn bỗng trở nên nặng nề hơn, trầm giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Hắn cho rằng vợ nhỏ của hắn đang gặp chuyện gì khó khăn.
Dù sao trước giờ hắn vẫn chưa từng thấy anh ảo não như vậy.
Dường như cả khuôn mặt đều bị sự buồn bực che lấp, trông rất giống như vừa phải trải qua một đả kích lớn.
Chỉ có đúng một lần hắn nhìn thấy biểu cảm này, chính là lúc Vương Triết chết.
Chẳng lẽ…….em ấy nhớ đến thằng tình nhân kia.
Đáy mắt Lệ Lăng Phong bỗng phủ kín ý lạnh, nhưng còn chưa để hắn mở miệng lên tiếng——
“Cái đấy……” Giản Thành Hi rút ra một tờ giấy từ trong ngực, phía trên còn chép đề bài mẫu giáo kia, cười gượng, lúng túng nói: “Hay là, anh cũng giảng cho tôi được không?”