Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 81-: Phát sốt




Một tiếng la này thành công đánh thức Diệp Nhược Phi giấc ngủ không sâu, thế nhưng hắc y cầm kiếm phía sau lại không cho ám vệ thêm bất cứ cơ hội cứu trợ nào nữa.

Ám vệ cắn răng, lách người thoát khỏi lưỡi kiếm, bắt đầu cùng kẻ kia so chiêu.

Mà ở bên này, nghênh đón Diệp Nhược Phi tỉnh lại, chính là hiểm họa khôn lường.

Hắc y nhân kia ngay sau khi tiếng la của ám vệ kết thúc đã sâu kín cười lạnh một tiếng, bước tới chắn trước mặt Diệp Nhược Phi, bàn tay mở ra, trên tay là một lọ thủy tinh trong suốt, có thể thấy rõ thứ bên trong.

Khi Diệp Nhược Phi hé ánh mắt, trông thấy một người xa lạ ở trước mặt mình, bỗng dưng trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt. Thế nhưng trước khi hắn kịp làm ra hành động gì, đã ngửi thấy một mùi hương gay mũi.

Thuốc bột màu đỏ từ trong lọ được rải ra, toàn bộ rơi hết vào người hắn.

"Công tử!!!" Ám vệ gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, chỉ muốn thoát khỏi trói buộc bên cạnh chạy đến cứu người, thế nhưng hắc y nhân kia lối di chuyển quỷ dị, nhất thời không thể không đề phòng.

Vết thương trên bụng không ngừng chảy máu, khuôn mặt sau lớp mặt nạ của hắn ngày càng tái nhợt đi, tầm nhìn cũng bắt đầu mơ hồ không rõ.

Hắn một phát cắn rách môi mình, để cơn đau đớn cứu vãn lại tinh thần, một đường kiếm sắc lẹm đâm tới đối phương.

Bỗng dưng bên tai có một tiếng huýt sáo kéo dài vang vọng, chỉ thấy hắc y nhân kia chợt ngẩng đầu, rồi thình lình lấy từ trong ngực áo ném xuống một thứ.

Trong phút chốc, khói bụi mịt mù.

Đến khi khói mù tan hết, xung quanh lặng gió, tiếng chim hót đã ngừng từ bao giờ, lũ mèo hoang cũng chạy mất, chẳng còn thấy bóng dáng hai kẻ kia đâu nữa.

Ám vệ chống thanh kiếm xuống đất thở dốc từng đợt, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng. Hắn mím chặt môi, nhìn thấy Diệp Nhược Phi vẫn ngồi ở gốc cây khi nãy, có điều bây giờ đang bất động, một tay ôm lấy hai mắt mình.

"... Công tử." Ám vệ nhịn đau đứng dậy, nhanh chóng chạy tới chỗ Diệp Nhược Phi.

"Công tử, ngài không sao chứ?!" Bởi vì hai tay dính máu không thể chạm vào người đối phương cho nên hắn chỉ có thể lo lắng gọi.

Diệp Nhược Phi bất động ngồi một lúc lâu, đến khi hắn buông tay ngẩng mặt, đã thấy hai tròng mắt giăng đầy tơ máu, nước mắt vì đau xót mà tự động chảy ra không ngừng.

"Ngươi... là ai vậy?" Hắn vừa lau nước mắt vừa hỏi.

"Ta..." Ám vệ suýt chút nữa nói ra thân phận liền vội sửa lời, "Ta vô tình đi ngang qua, thấy công tử gặp chuyện nên trợ giúp."

Ngừng một chút, mới hỏi lại: "Ngài không sao chứ?"

Lúc nãy vì bị hắc y nhân chắn mất tầm nhìn nên ám vệ không thể thấy được ở bên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên trong lòng vẫn luôn lo lắng.

Diệp Nhược Phi nghiêng đầu quan sát, cảm thấy người trước mắt này hơi lạ mặt, hình như không phải thôn dân Bồ Đề thôn, cũng chẳng biết là ở đâu tới.

Nhưng dù sao người ta cũng đã ra tay giúp đỡ, hắn cũng nên khách sáo một chút, mới từ tốn nói: "Ta không sao, đa tạ vị huynh đài đã giúp đỡ."

Ám vệ nghe vậy yên tâm: "Không sao là tốt rồi."

Nói xong liền tái mặt ngất xỉu.

"Này!"

Diệp Nhược Phi hoảng hốt, vội vàng đưa tay ra đỡ người, lúc này mới phát hiện cả người đối phương đầy máu. Hắn sợ hãi vô cùng, ngay lập tức dìu ám vệ lên vai, trở về thôn.

Người dân trong thôn nhìn thấy hắn vác về một thanh niên cao lớn máu me đầy mình thì không khỏi sững sờ, lại nghe thấy hắn cao giọng gọi lão Đoạn gia thì liền buông việc chạy tới giúp một tay.

Lúc thành công đưa được người vào trong nhà, có thôn dân không nhịn được nói: "Ai dô, vị công tử này sao lại bị thương nặng như thế chứ?"

Diệp Nhược Phi gấp gáp bưng chậu nước tới, trả lời: "Ta ở trong rừng gặp chuyện, là huynh ấy cứu ta."

"Công tử gặp chuyện gì?" Thôn dân kia kinh ngạc, "Gặp phải thú dữ ư?"

"Rừng ở đây làm gì có thú dữ?" Một người khác nói.

"... Phải ha." Thôn dân kia gãi đầu, lại nói với Diệp Nhược Phi, "Không thì công tử hôm khác vào rừng mang theo hai người nữa để trông chừng đi, kẻo lại như hôm nay thì nguy hiểm lắm. Ôi chao, nhìn vết thương kia xem."

"Vâng." Diệp Nhược Phi tiếp nhận y phục dính máu của ám vệ, lại đưa qua khăn tay đã thấm ướt cho Đoạn gia, vừa phân tâm trả lời thôn dân nọ.

Sau khi cởi bỏ y phục sẫm màu, vết thương do một kiếm xuyên qua trên bụng ám vệ hiện ra không sót gì, máu vẫn đang rỉ chầm chậm, trông rất dữ tợn, người mà không quen thấy máu nhìn cảnh này chắc chắn không thoát khỏi muốn nôn.

Diệp Nhược Phi chiu đựng mùi tanh, ba lần bảy lượt chạy tới chạy lui để giúp Đoạn gia thay nước sạch, chẳng mấy chốc đã ướt cả lưng áo.

Mà thôn dân kia vẫn đang ngồi trước cửa, một bộ dạng vừa sợ vừa tò mò, xuýt xoa nhìn vào bên trong.

"Chao ôi, chao ôi, chắc là đau lắm."

"Hình như xuyên cả qua đấy, thấy được cả xương kìa."

"Chậc chậc. Ô a, shhhhhh!!!"

Diệp Nhược Phi lần đầu tiên hắc tuyến đối với người ngoài, còn Đoạn gia thì trực tiếp nghe không nổi nữa, gắt lên: "Lão già nhà ngươi, rãnh rổi thì về mà nấu cơm đi, đừng ở đây làm ta mất tập trung!"

Ám vệ đang bất tỉnh trên giường rất phối hợp mà rên một tiếng.

Diệp Nhược Phi vội vàng nhúng khăn ướt lau mồ hôi cho hắn.

Thôn dân cười hì hì: "Về ngay về ngay, lát nữa Đoạn gia nhớ qua lấy cơm nhá, hôm nay ta nấu thịt kho măng đấy."

Đoạn gia không thèm nhìn tới: "Cút nhanh đi."

Mặc dù bị lạnh nhạt tới vậy, thế nhưng thôn dân nọ vẫn một mực vui vẻ, cười cười trở về nhà mình.

Căn nhà lập tức chìm vào yên lặng, Đoạn gia lão đại phu trước giờ chuyên chữa bệnh nặng cho nên vết thương của ám vệ không làm khó được lão, chỉ là do bị đâm xuyên, lại mất máu quá nhiều, mãi đến khi trời ngả bóng cả hai người mới bận rộn xong.

Đoạn gia dùng ghim cố định vòng băng vải cuối cùng, xong xuôi mới đứng dậy duỗi người đi rửa tay.

Diệp Nhược Phi trông thấy huynh đài cứu mạng mình rốt cuộc đã giữ lại được một hơi tàn, không khỏi thở phào cảm ơn trời đất.

"Diệp Nhược Phi, sang nhà lão bá lấy cơm đi." Đoạn gia cầm khăn lau tay đi ra nói.

"Được." Hôm nay bận rộn cả hai đều mệt mỏi, Diệp Nhược Phi cũng không còn hơi sức để trách lão xin cơm nhà người ta, đáp một tiếng rồi định xoay người ra cửa.

"Đợi chút." Đoạn gia đột nhiên gọi lại.

"Hửm?" Hắn quay đầu.

Đoạn gia chắp tay sau lưng bước tới nhìn hắn chăm chăm một hồi, chợt hỏi: "Mắt của ngươi bị làm sao vậy?"

Diệp Nhược Phi ngẩn ra, bấy giờ mới phát hiện hai mắt của mình từ nãy đến giờ vẫn luôn đau xót cùng ngứa ngáy.

Đoạn gia lại hỏi: "Ngươi vào rừng bị ong chích à? Sao lại sưng đỏ như thế? Có sao không đấy?"

Diệp Nhược Phi một tay xoa mắt, tay kia xua xua nói: "Không sao, không sao. Đợi ta đi lấy đồ ăn, ăn xong rồi sẽ nói cho ngài biết vậy."

"......"

Đoạn gia chưa kịp trả lời đã thấy hắn mở cửa đi mất, không khỏi nhướng lông mày, bộ đói lắm rồi ư?

Nhún vai một cái, lão không để ý quay vào trong tìm tẩu thuốc của mình.

Tuy đã bảo là ăn xong sẽ nói chuyện với Đoạn gia, thế nhưng sau khi ăn xong, Diệp Nhược Phi lại quên mất, mệt mỏi đi ngủ trước.

Đến nửa đêm, khi ám vệ từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện Diệp Nhược Phi sốt cao.

___________________________________

Dạo này lười quá nên không chú ý beta chương nữa, câu cú lủng củng mong mọi người thông cảm nha :333