Mùa xuân đâm chồi, mùa hạ đơm hoa, mùa thu lá rụng, mùa đông điêu tàn. Thời gian cứ thế dần trôi, chẳng mấy chốc đã qua thêm hai tháng.
Mùa hạ tới, ánh nắng ban trưa bắt đầu chói chang hơn, vạn vật đơm hoa kết trái, chim muôn từ khắp nơi bay về tụ hội, hót vang cả đất trời.
Trong một căn nhà nhỏ ở Bồ Đề thôn, ánh nắng ấm áp chiếu rọi như một bức màng lớn lấp lánh bao trùm lên, khiến cho căn nhà thêm phần thanh bình dễ chịu.
Diệp Nhược Phi sau hai tháng dưỡng thương, hôm nay rốt cuộc đã có thể tháo bỏ băng gạc vướng víu, hoạt động bình thường.
Đoạn gia từ từ kéo đống thạch cao nặng nề ra khỏi tay hắn, sau đó lại cầm lấy cánh tay nắn nắn vài cái kiểm tra, nói: "Xương đã liền lại rồi, ngươi thử cử động xem."
Diệp Nhược Phi nghe lời động động cánh tay, cảm giác đau nhức đã không còn, từ khuỷu tay đến bàn tay đều linh hoạt, chỉ là đã lâu không sử dụng đến cho nên lúc này không khỏi có chút cứng nhắc.
Hắn đem vấn đề này nói cho Đoạn gia, lão nhìn vài cái rồi nói: "Ngươi tập luyện nhiều chút là bình thường lại thôi."
"Đa tạ ngài." Diệp Nhược Phi cười nói.
Ngay sau đó lại hơi cúi đầu im lặng.
Đoạn gia đã từng nói, hắn có thể ở lại nơi này cho đến khi vết thương lành lại hoàn toàn. Bây giờ vết thương đã khỏi, có phải lão sẽ để hắn rời đi hay không?
Diệp Nhược Phi đột nhiên rối rắm, không ở nơi này, mình biết phải đi đâu đây.
Hay là sang nhà lão bá đối diện?
Trong lúc hắn xoắn xuýt, Đoạn gia đã không biết kiếm từ đâu ra một cái thúng chứa đầy hạt và cành lá nhỏ, bước tới gọi: "Lại thất thần cái gì đấy? Đây, giúp ta đi trồng chỗ thảo dược này đi."
"Hả?" Diệp Nhược Phi ngơ ngác nhìn.
Đoạn gia gõ vào đầu hắn một cái, nói: "Không nghe thấy à? Lão nạp nhờ ngươi mang chỗ thảo dược này vào rừng trồng."
Diệp Nhược Phi nghiêng đầu, thái độ này là không định để hắn đi sao?
"Nhưng ta vừa mới lành thương thôi mà." Hắn nói.
Đoạn gia liếc hắn một cái, bảo: "Không phải ngươi nói tay bị cứng à? Lão nạp đang giúp ngươi đây thây."
Diệp Nhược Phi câm nín.
"Cầm lấy, đi nhanh đi còn về sớm." Lão đưa cái thúng vào tay hắn.
Diệp Nhược Phi sâu sắc thở dài một hơi: "Được rồi."
Hắn tiếp nhận cái thúng, vươn tay cột mái tóc dài lên thành đuôi ngựa, tiện thể lấy luôn cây đũa gỗ trên bàn cố định lại, sau đó khoác áo lên ra ngoài.
Khu rừng phía sau Bồ Đề thôn, nơi mà Diệp Nhược Phi mỗi ngày đến hái thuốc có rất nhiều thảo dược quý, thế nhưng lại thiếu mất mấy loại phổ thông, vì thế Đoạn gia đã nhờ những thanh niên đi làm sinh ý ở bên ngoài mang về hạt giống và cây non, cứ cách tuần là lại đi trồng. Bây giờ cánh tay Diệp Nhược Phi đã được chữa lành, lão liền nhân cơ hội phát bệnh lười biếng, bảo hắn đi thay.
Diệp Nhược Phi cũng rất bất đắc dĩ, thế nhưng bản thân vẫn đang ăn nhờ ở đậu, cho nên phải làm việc thôi.
"Tiểu thần y hôm nay đi trồng thuốc à?" Có thôn dân trông thấy hắn ôm cái thúng liền lên tiếng hỏi.
"Vâng, Đoạn gia lại lười rồi." Hắn cười đáp lại.
Đoạn đường từ nhà đến trong rừng luôn náo nhiệt như vậy, Diệp Nhược Phi đi rất nhanh, quen cửa quen nẻo lủi vào trong rừng.
Chẳng mất bao lâu đã tìm thấy mảnh đất dùng để trồng thảo dược, hắn đặt cái thúng xuống, xắn tay áo lên bắt đầu cầm xẻng nhỏ đào đất.
Ám vệ được Âu Dương Mặc ra lệnh bảo vệ Diệp Nhược Phi đã âm thầm ở bên cạnh hắn trong suốt quãng thời gian này, hiện tại đang nấp ở một góc tối gần đấy để canh chừng.
Mà Diệp Nhược Phi tất nhiên không biết được điều này, chỉ cần cần mẫn mẫn đào đất trồng trọt.
Trong rừng thi thoảng có vài con mèo hoang chạy qua, nhìn thấy nhân loại quen thuộc này lại xuất hiện trong địa bàn của mình thì kêu lên vài tiếng "ngao ngao" gây chú ý.
Diệp Nhược Phi dùng khuỷu tay lau mồ hôi trên trán, lấy từ trong túi áo ra một cái bánh nhỏ thảy cho chúng.
Đám mèo hoang e dè tiến lên, ngay sau đó nhanh như chớp ngoạm lấy cái bánh, vụt chạy mất.
Hắn lại tiếp tục công việc của mình.
Thảo dược mỗi lần phải trồng đều rất nhiều, từ buổi sáng đến giữa trưa Diệp Nhược Phi mới trồng được hơn nửa.
Hắn nghĩ trước hết buông tay tìm một gốc cây nghỉ ngơi trước, tranh thủ ăn trưa rồi mới làm nốt chỗ còn lại, đến chiều trở về là vừa vặn.
Trong rừng cây cối xum xuê nên không sợ nắng, ngược lại thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi qua, lá cây đong đưa kêu xào xạc, rất dễ khiến người ta buồn ngủ.
Diệp Nhược Phi quyết định chợp mắt một chút.
Ám vệ ở gần đó trông chừng cho hắn ngủ, trong quá trình âm thầm bảo hộ, ám vệ cảm thấy Diệp công tử sau hai tháng rời khỏi hoàng cung dường như đã mạnh mẽ hơn không ít, có thể một mình làm rất nhiều việc nặng, tỉ như chẻ củi và gánh nước.
Bằng một cách nào đó, quyết định rời đi của hắn cũng phần nào đúng đắn.
Mặt trời dần lên cao, từng tia sáng chiếu xuyên qua kẽ lá rọi xuống trần gian, khiến khu rừng lúc này chợt lung linh như tiên cảnh.
Ám vệ ngồi ngẩng đầu nhìn vòm lá khổng lồ phía trên, nhẹ nhàng lắng nghe âm thanh xào xạc dễ chịu.
Công việc ngày hôm nay cũng thật nhàn rỗi.
Thế nhưng chưa kịp tận hưởng bao nhiêu, hắn đột nhiên quay phắt đầu, ánh mắt trừng lớn, nhanh chóng nghiêng người tránh thoát ám khí từ đằng sau đánh tới.
Nhún mình rời khỏi vị trí nguy hiểm, sau khi đã an vị trên một thân cây khác cách đó một khoảng xa, lúc này, ám vệ mới phát hiện ra một điều. Không biết từ khi nào, trong khu rừng vốn dĩ yên bình này, đã xuất hiện thêm nhiều hơi thở khác nhau.
Ám vệ trong lòng than trách bản thân bất cẩn, thế nhưng hai tháng qua nơi này chẳng có gì xảy ra, không hiểu sao bây giờ lại gặp chuyện như vậy. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ tới sơn tặc.
Có điều đối phương ẩn mình rất kỹ, ngay cả khi đang là ban ngày cũng có thể di chuyển mà không để người khác nhìn thấy, chứng tỏ võ công phải rất cao cường.
Ám vệ đề cao cảnh giác, lia ánh mắt nhìn xung quanh, cả cơ thể đều tién vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng khi đường nhìn quét ngang qua nơi Diệp Nhược Phi đang ngủ, trong lòng hắn liền giật thót.
Chỉ thấy ở phía sau gốc cây to lớn ấy, một hắc y nhân đeo mạn che mặt bất thình lình bước ra, trên tay cầm thứ gì đó.
Cảnh báo trong lòng điên cuồng tăng cao, ám vệ không chút nghĩ ngợi xoay người lao tới.
Tuyệt đối không được để công tử xảy ra chuyện!
Hắc y nhân kia đưa ánh mắt sắc lẹm nhàn nhạt liếc qua. Trong một khoảnh khắc, ám vệ có ảo giác người đó đang cười nhạo mình.
Bước chân của hắn không khỏi muốn tăng nhanh lên, thế nhưng còn chưa kịp làm vậy, hắn đã bị một thanh kiếm từ phía sau không dấu vết đâm tới, xuyên qua người mình.
Nhất thời, máu tuôn.
Ám vệ nhăn mày khựng lại. Bọn người này có chuẩn bị mà đến.
Lại trông thấy hắc y nhân kia càng tiến lại gần Diệp Nhược Phi, hắn nhắm mắt hét lên: "Công tử! Mau tỉnh dậy đi!!!"