Chân trời dần chuyển màu hừng đông, từng tia sáng nhỏ xíu của mặt trời từ từ xuất hiện ở đằng xa, gió ngừng thổi và cát ngừng bay, trong không khí có mưa nhẹ rả rích.
Diệp Nhược Phi hít một hơi căng đầy lồng ngực, suýt chút nữa bị sặc khí lạnh, vội vàng khom người ho khan, Âu Dương Kỳ ở một bên giúp hắn nhẹ nhàng vuốt lưng.
Đám cháy lớn ở xa kia đã được dập hơn phân nửa, có lẽ là do thời tiết ban đêm có chút sương lạnh cho nên mặc dù có gió thổi thế nhưng lửa bén không ra khỏi phạm vi nơi đó. Những binh sĩ ngày hôm qua đi cùng bọn họ giờ đang ngồi nói chuyện trên cồn cát cao này, tất cả đều nhất trí không muốn trở về sớm mà ở lại đây ngắm bình minh.
Đây là lần đầu tiên Diệp Nhược Phi nhìn thấy cảnh mặt trời mọc rõ ràng tới vậy, cả một bầu trời xám xịt dần được thay thế bởi ánh vàng cam nhu hòa ấm áp, mặt trời như một nàng thiếu nữ e thẹn lấp ló phía xa xa, ngượng ngùng nhìn xuống một đám nam nhân dưới này.
Thiên Thiên đi tới bên cạnh hắn, hất vạt áo ngồi xuống xếp bằng, nói: "Ở cổ đại thì bình yên hơn ở hiện đại đúng không?"
Diệp Nhược Phi nhìn y, không biết vì sao y lại đột nhiên hỏi câu này, hắn không trả lời ngay mà giương mắt nhìn lên quang cảnh thoáng đãng xung quanh, trông thấy Trịnh Chu và Âu Dương Kỳ đã hòa vào đám binh sĩ từ khi nào, hiện đang nói chuyện trên trời dưới đất, hắn bất giác mỉm cười, nói: "Cũng không tệ lắm."
Nếu như trừ đi những yếu tố không lành mạnh như chiến tranh hay cường hào ác bá này nọ thì kỳ thực sống ở cổ đại cũng có cái thú vui rất riêng mà không phải thời nào cũng có.
Đặc biệt là việc sáng sớm muốn trông thấy mặt trời mọc ở hiện đại là điều bất khả thi, bởi vì ở hiện đại khắp nơi đều là nhà cao tầng, chẳng có bao nhiêu chỗ thoáng đãng rộng rãi như thế này.
Thiên Thiên chống tay hơi ngã người ra sau, lại bảo: "Nơi này cái gì cũng tốt, tiếc là không có internet."
Ngưng một chút, y đột nhiên đổi chủ đề: "Tiểu Phi Tử, chiến tranh kết thúc cậu có dự định gì không?"
Diệp Nhược Phi nghe thấy thế thì hơi bất ngờ, một lúc sau mới từ từ suy ngẫm: "... Không biết, chắc là cùng vương gia trở về Thanh Dương Thành, sau đó mở một hiệu thuốc."
Mở một hiệu thuốc nho nhỏ, ngày qua ngày chữa bệnh giúp người, sống cuộc sống an nhàn tự tại ở nơi đây đến hết đời.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn phần góc nghiên giống mình như đúc của Thiên Thiên, lại nghĩ, chắc có lẽ cũng sẽ làm "đệ đệ" của cậu ấy cả đời đi.
Mà Thiên Thiên sau khi nghe xong câu trả lời của hắn liền bật cười, nhướn mày nói: "Tiểu Phi Tử, ước mơ của cậu không thay đổi chút nào."
Diệp Nhược Phi nhìn y, không hiểu.
Thiên Thiên mới nói: "Trước đây cậu cũng từng bảo như thế, chờ sau khi tốt nghiệp xong, dành dụm chút tiền mở một hiệu thuốc nhỏ, ngày ngày ngồi canh ở ngay quầy, ai mua thì bán, sống an nhàn như vậy đến già."
Nghe vậy, Diệp Nhược Phi trong lòng khẽ giật mình, một chút ký ức vụn vặt như chuồn chuồn lướt nước chạy qua trong đầu.
Đúng là có chuyện này, tại thời điểm chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp hắn và Thiên Thiên đã cùng nhau đi chơi game xả stress, sau đó y hỏi hắn một câu về dự định tương lai, hắn đã trả lời như thế. Thật không ngờ đến bây giờ y vẫn còn nhớ.
Có điều...
Diệp Nhược Phi cụp mắt, lông mi cong dài tạo thành một bóng râm nhỏ, khiến đôi mắt của hắn bỗng chốc bị bao trùm bởi sự tang thương.
Hắn nhớ rất rõ, sau khi tốt nghiệp xong đã trải qua những gì.
Thiên Thiên chết đi, Giang Đình Phong phát điên, bản thân mình chấp nhận làm kẻ thay thế.
Một loạt những sự việc không lường trước được nối đuôi nhau kéo đến, khiến cho Diệp Nhược Phi quên mất ý định ban đầu của mình, dấn thân vào con đường định mệnh bị trói buộc vĩnh viễn.
Thấy hắn im lặng có chút lâu, lúc này Thiên Thiên mới cảm giác không đúng, một hồi sau chợt minh bạch, nhận ra có lẽ bản thân đã đụng phải cấm kỵ trong lòng hắn, liền lo lắng nhìn sang.
Quả nhiên...
Mà đúng lúc này, giọng nói của Âu Dương Kỳ vang lên từ đằng sau khiến cả hai cùng giật mình.
"Trở về thôi."
Diệp Nhược Phi lập tức hồi thần từ trong ký ức, quay đầu híp mắt cười: "Được."
Thiên Thiên im lặng không nói gì, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã sáng tỏ từ bao giờ.
Thôi bỏ đi, sau cơn mưa trời lại nắng. Bất kể Diệp Nhược Phi trước đây từng trải qua những gì, chỉ cần bây giờ cậu ấy hạnh phúc, trong lòng Thiên Thiên cũng sẽ bớt một phần hổ thẹn.
.
Lúc mọi người về tới doanh trại thì cũng vừa vặn đến giờ tập luyện buổi sáng, Âu Dương Mặc đang xem chừng đám binh sĩ múa kiếm vận công.
Nhìn thấy bọn họ, hắn tiến lên hỏi: "Tối hôm qua nghe thấy động tĩnh lớn lắm, chắc là thành công đi?"
Âu Dương Kỳ gật đầu: "Thành công."
Âu Dương Mặc cũng đã dự đoán được, đối với kết quả này hài lòng vô cùng, như vậy là đã có thể làm giảm bớt đi quân số của kẻ địch. Lần này đối phương thiệt hại nghiêm trọng như thế, bọn họ rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi để đi trấn an người dân.
"Khoảng một tuần nữa sẽ có lô áo giáp tiếp theo." Hắn nói.
Trịnh Chu không ý kiến gì bảo: "Kỳ Nam Quốc ít nhất phải mất một tháng mới có thể phục hồi tổn thất lần này đi."
"Đều là nhờ công của Diệp công tử, khanh làm rất tốt." Âu Dương Mặc không tiếc lời khen.
Diệp Nhược Phi ngại ngùng gãi đầu: "Nào có."
Trong lúc đang nói chuyện, từ phía sau đống lều trại đi ra một người.
Thiên Thiên nhìn thấy trước tiên, ngạc nhiên hô: "Quận chúa đã trở lại?"
Những người khác nghe thấy cũng dồn dập nhìn qua, Lam Lăng Nguyệt gật đầu chào hỏi, cười nói: "Bản cung đã nhìn thấy trận lửa hôm qua, chúc mừng kế hoạch thành công."
Âu Dương Kỳ bước lên một bước khom người nói "đa tạ", Diệp Nhược Phi ở phía sau thì trợn mắt há hốc mồm.
Lần trước gặp mặt Lam Lăng Nguyệt vận nam trang, mặc dù nhìn sơ qua cũng cảm thấy được đây là một mỹ nhân sắc sảo nghiêng thành, thế nhưng lần này nàng thay ra một thân nữ trang tối màu rất có phong cách ngự tỷ càng khiến cho người ta cầm lòng không đậu mà tim đập nhanh.
Mái tóc đen dài cong cong chạm đến thắt lưng hệt như những ngọn sóng dập dìu, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, mà đóa hỏa diễm ở giữa trán vừa khiến cho nàng trông có vẻ lạnh lùng cấm dục, cũng vừa giúp tôn lên dáng vẻ mỹ lệ cá lặn chim sa.
Quả nhiên là hồng nhan họa thủy.
Nghĩ tới đây, Diệp Nhược Phi ở trong lòng lập tức phỉ phui cái miệng của mình, không thể nói con gái nhà người ta là "họa thủy", dừng ở "hồng nhan" là được rồi.
Lam Lăng Nguyệt đương nhiên ý thức được vẻ ngoài và thân phận của bản thân rất gây chú ý, cho nên ngày trước khi đi đến Thiên Quốc đã phải cất công cải nam trang, lén lút hành động. Thế nhưng mà lần này nàng đã không cần làm cái việc đó nữa.
"Các vị, như đã hứa, bản cung đã mang binh phù trở lại." Nàng nói, đoạn giơ một khối lệnh bài trong tay ra, chính là binh phù mà Quốc vương Kỳ Nam Quốc nắm giữ.
Không những như thế, ngay cả ngọc tỷ cũng bị nàng lấy được rồi.
Nói như vậy, ngôi vị Quốc vương của Kỳ Nam Quốc hiện tại, e rằng đã đổi chủ.
____________________
He he he.....
=)))))