Kế hoạch đã bàn xong, kế tiếp chính là khâu chuẩn bị.
Ngày hôm sau Trịnh Chu quyết định vẫn cho tiểu đội đi đầu sử dụng áo giáp chống đạn, đánh trận vẫn một mực cẩn thận để giảm thiểu thương vong xuống ít nhất có thể. Thiên Thiên và Âu Dương Mặc tiếp tục đi xem xét công đoạn sản xuất áo giáp ở xưởng thủ công kia, riêng Diệp Nhược Phi thì phải ở trong lều mấy ngày liền để pha chế độc dược.
Mấy ngày trôi qua, trên trời rốt cuộc đổ xuống một cơn mưa, khiến cho không khí càng thêm ẩm ướt lạnh lẽo, gió đông tràn về từ đợt giá rét, thở một hơi vừa có thể hít phải gió lạnh vừa có thể vô tình hít luôn cát vào trong mũi.
"Hắt xì!!!"
Ở trong lều, Diệp Nhược Phi kéo lại áo choàng dày trên người, một tay giã thuốc một tay lau mũi, khịt mấy tiếng, dụi đến nỗi lỗ mũi cũng đỏ bừng lên.
Dưới chân hắn, ngay bên cạnh bàn làm việc đặt la liệt toàn cây thuốc cùng hũ đựng, tủ nhỏ sau lưng cũng chất đống những lọ sứ to như bình rượu, tất cả đều là bột mà hắn đã giã ra và pha trộn thành độc dược trong mấy ngày qua, chuyên tâm đến nỗi ngoại trừ lúc ăn và đi vệ sinh thì hầu như hắn không rời khỏi nơi này nửa bước. Mà các binh sĩ trong doanh đã được thông báo về kế hoạch sắp tới, đều biết rõ trong khoảng thời gian này không thể làm hắn phân tâm, cho nên chỉ cử một người đứng trước lều lo chuyện vụn vặt và canh gác.
Lúc này, binh sĩ canh gác nọ nghe thấy tiếng hắt hơi phát ra từ bên trong, bèn lo lắng lên tiếng: "Diệp công tử, có cần ta thay chậu than khác cho ngài không?"
Diệp Nhược Phi trở tay gắp một nhúm hoa Phụ Tử(*) ném vào trong chậu giã, hắng giọng một cái, đáp: "Không cần đâu, vẫn còn ấm lắm."
Nghe thấy thế, binh sĩ nọ mặc dù hơi lo lắng nhưng vẫn quay lại vị trí tiếp tục canh gác.
Giã thảo dược thành bột mất rất nhiều thời gian, Diệp Nhược Phi ngưng lại vì mỏi tay, cảm thấy đầu có chút choáng thì sờ thử trán mình một cái, phát hiện bản thân hơi sốt nhẹ liền đứng dậy mở hòm thuốc của mình ra.
Thảo dược mà Âu Dương Kỳ lấy từ thảo điền ở vương phủ Thanh Dương Thành đủ cho hắn dùng vài năm, còn dành riêng một căn lều để cất giữ cho hắn, cho nên hắn cũng đã tranh thủ làm thành một số thứ thuốc thông dụng, ví dụ như thuốc hạ sốt.
Lấy ra một ít rồi mang đi sắc, chờ đến khi sôi thì đổ ra uống từ từ. Thuốc ấm có vị đắng men theo cổ họng đi xuống dạ dày, khiến cho cơ thể cũng ấm lên đôi chút.
Không thể trì hoãn quá lâu, sau khi qua loa lo cho bản thân xong xuôi, Diệp Nhược Phi ngồi trở lại vào bàn, cầm chày gỗ giã nốt những phần còn lại.
Lần ra trận này Thiên Quốc và Kỳ Nam Quốc đánh nhau ba ngày liền, vốn tưởng sẽ hòa nhau, thế nhưng bởi vì Thiên Quốc đột nhiên có được áo giáp chống đạn chất lượng tốt cho nên dần dần chiếm được thượng phong, một đường mạnh mẽ đánh tới làm cho Kỳ Nam Quốc rơi vào thế bị động, cố chống chọi được đến ngày thứ ba thì đã rút lui ra yêu cầu tạm đình chiến.
Hai bên đã kỳ kèo qua lại như thế gần một năm, Kỳ Nam Quốc quyết tâm bám lấy Thiên Quốc không buông, đánh không vào được thì đuổi cũng không đi.
Hai tuần sau, Diệp Nhược Phi rốt cuộc hoàn thành công việc, tạo ra một lượng lớn thuốc độc đủ để thực hiện kế hoạch, cuối cùng cũng bước ra khỏi lều.
"Hắt xì!!!"
Binh sĩ canh gác nghe thấy tiếng màn lều bị xốc lên, sau đó là một tiếng hắt hơi vang dội thì quay ngoắt sang, trông thấy Diệp Nhược Phi đang kéo cả mũ áo trùm lên đầu mình.
Hắn nói: "Mau tìm cho ta chút sữa tươi đi, sữa gì cũng được, nhanh một chút."
Hai tuần liền chế tạo thuốc độc dạng bột, bản thân hắn cũng không biết có bất cẩn hít phải hay chưa, vừa mới hoàn thành xong xuôi việc đầu tiên nghĩ tới chính là giải độc cho cơ thể của mình.
Binh sĩ nghe vậy, mặc dù không biết vì sao công tử lại gấp gáp như thế, nhưng mà theo phản xạ cũng nhanh chóng "vâng" một tiếng rồi chạy sang lều lương thực.
Diệp Nhược Phi thở ra một hơi khói trắng, đưa ánh mắt nhìn sa mạc mênh mông, đầu hắn còn choáng hơn lần trước, chắc là do cơn sốt mấy ngày qua vẫn chưa tan, nên quay về nằm nghỉ mới được.
Nghĩ như thế, hắn mang theo một gói thảo dược để sắc thuốc cho mình quay trở về căn lều chung của hắn và Âu Dương Kỳ.
Đến nơi thì không thấy có ai bên trong, mấy ngày qua hắn nghe tiếng động bên ngoài cũng đoán được Trịnh tướng quân và Âu Dương Kỳ trở về, bây giờ chắc có lẽ là đang bàn chiến sự rồi đi. Nhưng mà bản thân vừa xong việc rất mệt mỏi, Diệp Nhược Phi nghĩ rằng sẽ để bản thân nghỉ ngơi một tí.
Đốt chậu than trong lều lên, hơi ấm dần dần xua đi giá lạnh, Diệp Nhược Phi không muốn cởϊ áσ choàng, thân thể rũ rượi, nằm xuống liền mơ mơ hồ hồ thiếp đi.
Hai tuần qua thật sự vắt kiệt sự cố gắng của hắn. Diệp Nhược Phi ngủ rất sâu, thậm chí còn nằm mơ. Trong giấc mơ, hắn thấy bản thân giật mình thức giấc trong căn phòng nhỏ trước đây, xung quanh tối đen như mực, ngay cả đèn ngủ cũng không có, trên người đắp một tấm chăn bông ấm áp. Nơi phát ra ánh sáng duy nhất trong phòng chính là ở bên cạnh. Hắn quay đầu, trông thấy Giang Đình Phong đang yên lặng làm việc trên laptop, ánh sáng màn hình được chỉnh thấp xuống để tránh đánh thức người bên cạnh. Giang Đình Phong phát hiện hắn tỉnh dậy liền vươn tay xoa đầu hắn, dịu giọng nói: "Anh làm bảo bối thức à? Xin lỗi nhé."
Đột nhiên lại một lần nữa tiếp xúc với cử chỉ quen thuộc mà bản thân gần như đã quên mất khiến Diệp Nhược Phi ngẩn người, cơ hồ cảm nhận được sự ấm áp mà chỉ khi ở bên cạnh y mới có, trái tim chợt thắt, viền mắt dần đỏ lên, một giọt lệ trong suốt không tiếng động trong vô thức chảy dài. Giang Đình Phong thấy thế liền buông laptop sang một bên, nằm xuống ôm lấy hắn, giọng nói trầm thấp dỗ dành: "Mơ thấy ác mộng à? Ngoan ngoan, không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em."
Diệp Nhược Phi không nói gì, chỉ im lặng gắt gao bám chặt lấy y, nhỏ giọng nức nở.
Đến khi hắn tỉnh giấc lại một lần nữa, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Mà bên cạnh hắn lúc này, có một người đang nằm.
Âu Dương Kỳ nhịp thở đều đặn đang ngủ say, môi mỏng hơi mím, dưới hai mắt có quần thâm nhàn nhạt, một cánh tay dùng làm gối đầu, tay kia thì vắt qua người Diệp Nhược Phi, ôm trọn hắn vào lòng.
Diệp Nhược Phi ngẩn người hồi lâu mới từ từ thoát khỏi trạng thái của giấc mơ khi nãy. Hắn hít thở sâu mấy hơi, phát hiện bản thân đang khóc liền lau đi khóe mắt ươn ướt rồi mới vòng tay ôm lại Âu Dương Kỳ.
Tự nhủ trong lòng, mọi chuyện đã qua lâu rồi, bây giờ hắn đang có một cuộc sống rất tốt với người mà hắn yêu, hơn thế nữa Âu Dương Kỳ cũng yêu hắn, hắn không cần phải vì một người đã không còn là quan trọng mà gợi nhớ những chuyện đau lòng.
Nhắm mắt lại, một lần nữa bình yên ngủ say.
.
Sau khi uống thuốc cùng với sữa tươi xong, Diệp Nhược Phi sốt cao bị Thiên Thiên bắt buộc phải trùm mấy lớp chăn dày ngồi xông hơi mấy chục phút liền, chờ đến khi toát ra một thân đầy mồ hôi, hắn đã có thể sinh long hoạt hổ trở lại.
Cho nên buổi tối ngày hôm sau, kế hoạch bắt đầu được thực hiện.
________________________
(*) Cây Phụ Tử: Cây phụ tử (Aconitum napellus) còn được gọi là cây Thầy Tu vì đầu của hoa giống như đầu nhà tu hành. Hẳn những fan của Harry Potter sẽ nhớ đến chi tiết giáo sư Snape hỏi Harry về hai cái tên này. Loài cây này chứa độc tố aconitine gây nguy hiểm cho những ai ăn phải thậm chí là chạm vào nó. Ai bị ngộ độc thường có triệu trứng tiết nhiều nước bọt, nôn mửa, tiêu chảy, cảm giác ngứa ran trong da, huyết áp và tim bất thường, hôn mê và đôi khi tử vong.
Nó còn được đặt cho những cái tên dữ dằn khác như "bả sói", "mũ quỷ" hay "nữ hoàng độc dược".
Loại cây này cao từ 0,6 đến 1,8 mét, có những chùm hoa màu xanh hoặc trắng ở ngọn. Tất cả các phần của cây đều chứa độc aconitine. Cả rễ và lá cây ấu tàu đều chứa độc tố thần kinh có thể hấp thụ qua da. Trong quá khứ, cây phụ tử đã từng được sử dụng để đầu độc người và đầu độc vật. Các nhà khoa học của Đức Quốc xã đã dùng loại cây này như một loại vũ khí sinh học. Các mục đồng thời Hy Lạp cổ đại tẩm độc cây vào mũi tên để săn sói. (Nguồn: Khoahoc.tv)