"Mấy tháng trước bên phía thợ thủ công đã giao đến một lượng áo giáp mới đủ cho một tiểu đội sử dụng, ngày mai chúng ta có nên dùng ngay không?" Thiên Thiên lật sổ sách tính toán số ngân lượng đã tiêu xài gần đây ra, nói.
Trịnh Chu xoa cằm hỏi: "Chỉ đủ cho một tiểu đội thì vẫn hơi ít quá, bọn họ không nói là khi nào sẽ có đủ ư?"
Âu Dương Mặc nhìn sơ qua bản đồ chiến lược, sau ngẩng đầu đáp: "Số lượng binh lính quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn khó mà hoàn thành áo giáp chất lượng tốt. Nếu như làm việc không ngừng nghỉ thì ít nhất qua năm sau mới có thể giao đủ."
Trước đây khi Âu Dương Mặc và Thiên Thiên đi tìm kiếm thợ thủ công có tay nghề để đặt làm áo giáp chống đạn đã thương lượng qua với rất nhiều lão bản, đa phần sau khi nghe nói phải làm ra hơn một vạn cái trong thời gian vài tháng đều đã từ chối khéo, mãi cho tới mấy tháng gần đây mới tìm được một nơi đồng ý nhận, thế nhưng vấn đề thời gian vẫn là không thể điều chỉnh.
Nghe xong câu chuyện, Trịnh Chu chỉ có thể thở dài.
Chỉ trách lần này Kỳ Nam Quốc không đi theo lẽ thường, khiến cho bọn họ năm lần bảy lượt bày trận hụt mất không biết bao nhiêu thời gian.
Thiên Thiên gấp lại sổ sách, nhìn hai người nói: "Kỳ thực nếu như Lam Lăng Nguyệt quận chúa có thể trở lại sớm thì chúng ta sẽ không cần phải lo lắng việc đủ hay không đủ."
Chỉ cần Lam Lăng Nguyệt thành công gϊếŧ chết Quốc vương ca ca của nàng sau đó mang binh phù đến khống chế đội quân của Kỳ Nam Quốc, như thế thì cho dù Thiên Quốc có xuất ra một tiểu đội cũng có thể thắng trận.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là nàng còn chưa trở lại, và hoả lực phía địch thì đang có xu hướng ngày càng mạnh lên.
Trịnh Chu nói: "Chờ quận chúa cũng tốt, thế nhưng cũng không thể cứ dựa dẫm vào binh phù. Chẳng phải trước đây nàng bảo chúng ta cố trụ hay sao? Thời gian qua chúng ta đã trụ rất vững rồi."
Âu Dương Mặc xoa ấn đường: "Trẫm cũng nghĩ vậy, nhưng hiện tại không có nhiều kế sách để lựa chọn."
Bên kia có súng ống đạn dược, bên này thì có đao gươm giáo mác, căn bản chính là dùng trứng chọi đá, nếu chỉ dựa vào thân thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn của Trịnh Chu và Âu Dương Kỳ thì cũng không thể mãi lấy một địch trăm được.
Nhất thời cả ba không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, màn lều bị xốc lên, Âu Dương Kỳ mặt không biểu tình đi vào, theo sau là Diệp Nhược Phi.
Âu Dương Mặc nhìn thấy liền ngạc nhiên bật thốt lên: "... Nhanh thế sao?"
"....."
"....."
Diệp Nhược Phi không ngờ hoàng đế bệ hạ vừa mở miệng lại hỏi ra một câu này, trong phút chốc đỏ bừng cả mặt, xua tay nói: "Bệ hạ nói gì vậy? Chúng ta chỉ là... chỉ là bôi thuốc thôi!"
Thiên Thiên nhịn cười nhắc nhở: "Bệ hạ, chúng ta đang bàn chính sự."
Âu Dương Mặc thì lại nhướng mày hứng thú nhìn đến khuôn mặt than của đệ đệ nhà mình.
Quả nhiên, như bao lần khác, Âu Dương Kỳ một bộ nghiêm túc nói: "Hoàng huynh hiểu lầm."
Sau đó kéo Diệp Nhược Phi ngồi xuống.
Phản ứng của em trai mãi mãi nhạt nhẽo như vậy, Âu Dương Mặc quen rồi, nhún vai một cái là bỏ qua. Chỉ riêng Trịnh Chu tướng quân chẳng hề hay biết gì, nhìn cả bốn người bằng ánh mắt khó hiểu.
Mất một lúc để điều chỉnh cảm xúc, sau khi tỉnh táo lại, Diệp Nhược Phi lên tiếng: "Khi nãy ở bên ngoài đã nghe mọi người bàn bạc, ta có một ý tưởng muốn nói ra."
"Mời công tử." Trịnh Chu nói.
"Ờm..." Diệp Nhược Phi gãi gãi đầu, "Ta nghĩ với hoả lực tầm xa mạnh như thế thì việc đối đầu trực tiếp với Kỳ Nam Quốc là một quyết định không mấy an toàn, cho nên mấy ngày qua ta vẫn luôn suy nghĩ làm sao để đánh nhanh thắng nhanh."
Ngừng một chút, thấy không ai có ý kiến gì hắn mới tiếp: "Bây giờ đang là mùa đông thời tiết hanh khô, hơn nữa thường xuyên có gió lớn thổi tới. Ta đề nghị nên cho quân ta đánh đột kích trong đêm."
Âu Dương Mặc thắc mắc: "Như thế nào?"
Diệp Nhược Phi nói: "Kỳ Nam Quốc sang đóng quân ở đây chắc chắn phải có lương thực và đạn dược tiếp viện, chỉ cần quân ta lợi dụng đêm tối cùng gió cát lẻn vào doanh trại của chúng, phá hủy kho lương thực vũ khí là được."
"Còn có để đề phòng bọn chúng tính cảnh giác quá cao thì ta cũng có một đối sách. Chỉ cần phái một nhóm người đứng ở phía trước quân doanh của bọn chúng thả khói độc, để khói độc bay theo chiều gió đi vào trong, như vậy thì có thể phân chia bớt lực chú ý."
Nghe hắn nói ra một loạt suy nghĩ, tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên, ngay cả đại tướng quân Trịnh Chu cũng không ngoại lệ. Dĩ nhiên trước đây bọn họ có nghĩ đến việc sẽ tập kích kho vũ khí này rồi, thế nhưng việc thả khói độc dương đông kích tây phía sau thì lại chưa từng nghĩ tới. Diệp Nhược Phi đây là lần đầu tham gia chiến tranh, thế mà có thể cho ra phương án khả thi như thế, thân làm "ca ca", đến Thiên Thiên cũng rất bất ngờ, khỏi phải nói ba người từng thân chinh không biết bao nhiêu lần kia đã có cái nhìn khác về một Diệp Nhược Phi yếu ớt còn có chút nhát gan.
Trịnh Chu vỗ lên đùi một cái: "Cao kiến!"
Âu Dương Kỳ và Âu Dương Mặc cũng gật đầu. Âu Dương Mặc nói: "Chuyện tập kích chúng ta trước đây đã có bàn qua, sẽ sắp xếp nhanh thôi, nhưng còn chuyện khói độc thì sao?"
Thiên Thiên lên tiếng: "Để ta và Tiểu Phi Tử sắp xếp có được không?"
Âu Dương Kỳ nghe vậy nhíu mày nhìn qua: "Như thế không ổn lắm."
Thiên Thiên cười nói: "Có gì đâu, Tiểu Phi Tử mang theo độc dược, ta biết nhìn thiên tượng, lại dẫn mấy chục người, như thế là được rồi."
Thế nhưng Âu Dương Kỳ dường như vẫn khó chịu với quyết định này: "Ra ngoài đó quá nguy hiểm, chỉ cần sai người làm là được."
Diệp Nhược Phi nhẹ kéo góc áo y, nói: "Không sao đâu, chiến tranh là phải đồng lòng mà, chúng ta không thể cứ ngồi không để mọi người làm hết như vậy."
Mặc dù việc đối diện với chiến tranh vẫn làm hắn sợ đến chân còn run không nổi, thế nhưng hắn ở đây mấy tháng trời chỉ biết chạy đi chạy lại trong trận doanh, binh lính bị thương cũng không nhiều nên hầu như chẳng có gì làm cả, nhìn qua giống như là ngồi mát ăn bát vàng vậy, có chút áy náy. Nay hắn đưa ra ý kiến, lại được Thiên Thiên đề cử, vậy thì phải nhân cơ hội cố hết sức mình thôi.
Âu Dương Kỳ vẫn lo lắng, mở miệng muốn từ chối lần nữa, thế nhưng đã bị Âu Dương Mặc cất tiếng đánh gãy.
"Như vậy cũng được, dù sao cũng cần Quốc sư nhìn xem khi nào thì nên hành động."
Nghe thấy như thế, y chỉ đành im lặng nghe theo.
Thiên Thiên nghiêm mặt gật đầu.