Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 64-: "Ngại quá ngại quá, ta chưa thấy gì hết"




Thời gian thấm thoát trôi, rất nhanh đã gần một năm, tình hình ngoài chiến trường ngày càng khốc liệt, quân đội Kỳ Nam Quốc càng về sau càng tung ra nhiều hỏa lực mạnh mẽ, có mấy lần xém chút nữa đã thành công xông vào trận doanh Thiên Quốc, cũng có mấy lần bên ta suýt gϊếŧ được tướng quân bên đấy. Giao đấu không biết bao lần, có thắng có thua, thế nhưng thế cục đến nay vẫn luôn ổn định trong tầm kiểm soát. Nói chung trong mấy tháng qua không có ngày nào tướng sĩ hai bên được nghỉ ngơi, tinh thần lúc nào cũng treo cao cảnh giác.

Trong khoảng thời gian này Diệp Nhược Phi rất thường xuyên qua lại giữa hậu phương và tiền tuyến để chữa trị cho binh lính, khi lần đầu tiên chạy ra chiến trường là lúc hai bên đang giao tranh, thiếu chút nữa bị tiếng súng vang đầy trời dọa phát khóc liền rút vào trong lều cả ngày không dám ra ngoài, may mắn tâm lý chấp nhận rất nhanh nên không có vấn đề gì.

Và cũng trong khoảng thời gian này, Thiên Thiên và Âu Dương Mặc dường như đã dần dần nhìn ra được mối quan hệ của hai người Kỳ Phi. Đối với việc này Thiên Thiên rất vui mừng vì người anh em của mình rốt cuộc thoát khỏi bóng ma lúc trước mà tìm thấy mùa xuân mới, Âu Dương Mặc tất nhiên cũng vậy vì đệ đệ đã chịu mở lòng. Cho nên mỗi khi tình cờ trông thấy Âu Dương Kỳ và Diệp Nhược Phi thân mật ở bên nhau, cả hai đều không hẹn mà chọc vui vài câu, Diệp Nhược Phi có chút ngượng ngùng, còn Âu Dương Kỳ mỗi lần đều đen mặt, chắc là vì chưa quen.

Mùa đông đã đến, ở sa mạc thì không có tuyết rơi thế nhưng trời vẫn trở lạnh, thân thể Diệp Nhược Phi vốn sợ lạnh cho nên hầu hết thời gian đều sẽ trốn trong lều có chậu than sưởi ấm, ai muốn chữa bệnh thì vào bên trong chứ hắn tuyệt không muốn ra ngoài trừ phi thật sự cấp bách.

Lúc này đây hắn đang bôi thuốc cho Âu Dương Kỳ.

Tuần trước Kỳ Nam Quốc và Thiên Quốc đánh nhau, chuyện mỗi ngày đều có thể nhìn thấy binh lính chạy ra tiếp ứng và nghe mùi thuốc súng đã dần trở thành thói quen của Diệp Nhược Phi. Âu Dương Mặc nhiều lúc sẽ cùng với mọi người đi chiến đấu, thế nhưng thân là hoàng đế nên không thể để mình gặp chuyện không may, vì thế số lần bị thương sẽ ít hơn những người khác.

Trái lại vương gia Âu Dương Kỳ lần nào cũng có mặt trên sa trường thì lại không giống, hôm nay bị đâm chỗ này ngày mai bị chém chỗ kia là điều bình thường.

Vết thương ở bụng lúc trước của y vì chiến đấu có mấy lần rách ra nhiễm trùng, nhưng lúc đó Diệp Nhược Phi vẫn còn ở hậu phương cho nên không có cách nào, y đành phải tự mình chữa, vì vậy lúc Diệp Nhược Phi cởϊ áσ y ra nhìn thấy vết sẹo có chút dữ tợn đã rớt cả nước mắt.

"Sao lúc đó ngài không tạm thời đình chiến?" Hắn vừa thoa thuốc lên mấy vết thương nhỏ trên cánh tay cho y vừa oán trách, khóe mắt còn đọng vài giọt lệ chưa khô.

Âu Dương Kỳ dùng cánh tay rảnh rỗi còn lại xoa đầu hắn, bảo: "Chiến tranh không thể lơ là, quân địch sẽ không cho chúng ta cơ hội thở dốc."

Chiến tranh là sinh tử người chết ta sống, mỗi một trận đều phải dùng hết toàn lực, chưa kể y còn là người dẫn đầu, phải đảm bảo thương vong của phe mình không quá nhiều, còn phải đủ mạnh để khiến lòng dân binh an tâm. Vì thế khắp cơ thể của y cũng có không ít những vết sẹo chồng chéo, phần lớn đều đã nhạt đi, đó đều là dấu vết của những lần ra trận khi còn nhỏ. Ngón tay Diệp Nhược Phi lướt qua từng vết mà lòng đau như cắt.

Nhỏ giọng lầm bầm, hắn nói: "Sao lâu như vậy mà quận chúa còn chưa trở lại?"

Lam Lăng Nguyệt lúc trước nói có thể sẽ đi hơn ba bốn tháng, nhưng hiện tại đã kéo dài đến mùa đông còn chưa thấy nàng trở về, hắn không khỏi bất an trong lòng.

"Đi lâu như vậy, lỡ như nàng đổi ý phản bội chúng ta như phản bội Kỳ Nam Quốc thì phải làm sao?"

Âu Dương Kỳ không muốn nghe Diệp Nhược Phi cứ mãi để tâm những chuyện cỏn con vốn không cần bản thân phí sức này, vì thế không nói nhiều liền đơn giản mà kéo tay hắn một cái, đem người ôm vào trong lòng.

"Ngươi không cần lo, đã có bổn vương rồi." Y gác cằm lên đầu hắn, nghe ra được trong giọng nói có một chút ôn nhu.

Cả người Diệp Nhược Phi lọt thỏm trong lòng Âu Dương Kỳ, nhìn qua giống như một cậu bé tí hon đang trốn trong cây nấm, trên tay còn đang cầm hũ thuốc mỡ ngơ ngác nhìn lên.

"Vương gia, để ta bôi thuốc xong đã."

Âu Dương Kỳ đang để trần một bên vai, có mấy chỗ vết thương mới còn đang rướm máu, còn có vài nơi bầm tím do hỗn chiến gây nên.

Y không quan tâm lắm cắn một cái lên vành tai hồng hồng, bảo: "Vết thương nhẹ, ngày mai là khỏi rồi."

"Ngày mai khỏi mới lạ ấy, ngài còn phải ra chiến trường." Diệp Nhược Phi gỡ đôi tay đang vòng quanh eo ra, "Để ta kiểm tra lại cho chu toàn đi."

Thế nhưng Âu Dương Kỳ lại cố tình không nghe lời hắn, một tay nâng cằm lên, khuôn mặt đẹp trai không biểu tình từ từ áp sát, đặt môi mình lên môi hắn, thành công biến Diệp Nhược Phi thành cà chua nhỏ.

Diệp Nhược Phi quýnh lên, vội đặt hũ thuốc mỡ quý giá qua một bên, đưa tay đẩy vai y, nhưng mà y càng ôm càng chặt, thậm chí còn càn rỡ đưa lưỡi vào trong miệng hắn, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn ấy. Chỉ chốc lát sau, Diệp Nhược Phi đã bị hôn nhũn cả ra, dựa vào trong lòng Âu Dương Kỳ.

Trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ mang ý sủng nịch, Âu Dương Kỳ buông tha cho đôi môi đã hơi đỏ kia, khuôn mặt vùi vào mái tóc dày mềm mại của hắn hít một hơi thoải mái.

Đúng vào lúc tay y muốn luồn vào trong vạt áo của Diệp Nhược Phi làm trò lưu manh, liền nghe thấy phía ngoài vang lên một tiếng "ai dô".

Hai người hoảng hốt tách nhau ra, Diệp Nhược Phi quay đầu, chỉ thấy Thiên Thiên đứng ngay ở trước cửa lều, một tay che mắt một tay mò đường, nói: "... Ngại quá ngại quá, ta chưa thấy gì hết. Tiểu Phi Tử, có binh sĩ bị cảm mạo, làm phiền lấy giùm chút thuốc đi."

Trong nháy mắt, Diệp Nhược Phi cảm thấy cơ thể Âu Dương Kỳ chợt cứng đờ, thế nhưng vì dư âm của nụ hôn khiến hắn mụ mị nên không để ý lắm, chỉ luống cuống hô một tiếng rồi chạy đi lấy thuốc.

Sau khi Thiên Thiên đi ra khỏi lều, cả hai còn loáng thoáng nghe thấy y dặn dò các binh sĩ rằng từ đây đến tối không có chuyện gì thì đừng làm phiền Diệp công tử cùng vương gia.

Diệp Nhược Phi dở khóc dở cười, nhưng cũng vì xấu hổ nên không làm bậy nữa, nghiêm túc bôi thuốc cho Âu Dương Kỳ.

Mà ở nơi hắn không nhìn thấy, khóe môi Âu Dương Kỳ khẽ mím chặt, sắc mặt có chút không tốt.

.

"Trong lều có chuyện gì à?" Âu Dương Mặc cầm bình nước đi tới, khi nãy thấy Thiên Thiên che mặt bước nhanh ra ngoài, không khỏi tò mò.

Thiên Thiên đang cầm lọ thuốc đi tới căn lều chung để tìm binh sĩ bị cảm mạo kia, nghe thấy giọng nói quen thuộc liền dừng bước mỉm cười nói: "Hai người đệ đệ của chúng ta có lẽ đang làm chính sự thôi mà."

Dạo này cũng không phải ít khi nhìn thấy, tất nhiên là vừa nghe liền hiểu có chuyện gì, Âu Dương Mặc "ồ" một tiếng, cũng bật cười. Thiên Thiên trong lòng thở ra một hơi, mấy nay người anh em phát cơm chó hơi nhiều, mình cũng ngại nhưng chung quy lại là không dám cản trở tiến trình yêu đương của người ta. Khổ tâm lắm nhưng biết làm sao được, ai bảo mình không biết lựa thời điểm.

Âu Dương Mặc sóng vai với Thiên Thiên đi làm việc, sau khi xong, cả hai lại đi đến lều của Trịnh Chu cùng nhau thương lượng đối sách cho ngày mai. 

Còn hai người kia hả, để cho họ chơi với nhau đi.