Lúc Diệp Nhược Phi bước ra khỏi phòng thì thấy Thiên Thiên đang ngồi bên bàn an ủi lão bản vẫn còn trong cơn kinh hách, những thị vệ khi nãy bị hắn đuổi ra ngoài bây giờ đang tiếp tục xử lý nốt những phần bánh còn dang dở. Bên ngoài vẫn mưa rả rích, xem chừng là phải đến nửa đêm mới có thể yên tĩnh lại.
Người dưới lầu nhìn thấy hắn ra ngoài đầu tiên không ai khác chính là lão bản đang lo lắng cho con trai và con dâu của mình, vội vàng đứng dậy: "Công tử!"
Diệp Nhược Phi tiến về phía lão, mỉm cười nói: "Lão bản yên tâm, nhi tử của ông không có việc gì."
"Thật... Thật không?" Lão bản giọng run run.
Diệp Nhược Phi gật đầu, dặn dò: "Thật, lát nữa ta kê một đơn thuốc, ông cứ dựa theo mà sắc cho A Đồng uống mỗi ngày hai lần, hiện tại không nên để hắn làm việc nặng là được."
Dừng một chút, lại nói: "Còn về phần Như Lan cô nương, lúc nãy ta có bắt mạch qua, phát hiện một chuyện rất quan trọng."
Lão bản vừa mới thở phào liền nháy mắt căng thẳng trở lại: "Chuyện.... Chuyện quan trọng gì?"
Diệp Nhược Phi cười nói: "Là chuyện vui. Như Lan cô nương có thai rồi."
"... Thật ư?!" Lão bản trợn tròn mắt.
Diệp Nhược Phi gật đầu, lão bản còn chưa kịp vui mừng thì đám thị vệ ở bên kia đã nhanh chân đi lấy ra mấy bình rượu.
Thị vệ thân tín của Thiên Thiên cầm đầu nâng chén, dõng dạc hô: "Nào nào các huynh đệ, có nghe thấy gì không? Chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng gia đình lão bản đi nào!"
"Hảo!!" Những tên khác liền ứng theo, cả khách điếm đều bị giọng của bọn họ làm cho chấn động.
Diệp Nhược Phi hắc tuyến. Đấy là ai vậy, bản công tử không quen mấy tên này.
Thiên Thiên dở khóc dở cười nhìn lão bản nói: "Chúng tôi sẽ trả tiền."
Lão bản đang hoang mang vội vàng xua tay: "Không.... Không cần đâu. Các vị cứu con lão một mạng, lại còn báo tin vui như vậy. Coi như đây là tạ lễ đi."
"Thật không? Thế chúng ta không khách khí nữa!" Thị vệ thân tín vui vẻ cụng ly.
"Các ngươi thì có khi nào khách khí đâu." Diệp Nhược Phi nói.
Hắn ở lại cùng đám người ấy chơi đùa tới nửa đêm, kết quả đến khi về được phòng thì đã sớm nhìn phía đông ra phía tây rồi, vừa đặt lưng xuống giường liền chìm vào mộng đẹp.
.
Sáng hôm sau, sau khi Diệp Nhược Phi thay thuốc cho A Đồng một lần nữa, lại dặn dò một chút về thân thể của Như Lan cô nương xong thì ra xe ngồi đợi. Thiên Thiên vẫn đưa tiền ăn uống và tiền trọ cho lão bản rồi mới chậm rãi lên đường.
Bởi vì hôm qua có trận mưa lớn đấy cho nên con đường vốn dĩ đã ghập ghềnh nay còn khó đi hơn, tốc độ của đoàn người không thể không trì hoãn.
Bên trong kiệu xe, Diệp Nhược Phi bày ra một đống chai lọ mà hôm qua chưa kịp xem.
"Tôi không nghĩ cậu nên chế độc trong xe đâu đấy Tiểu Phi Tử." Thiên Thiên vừa pha trà vừa nói.
Trong thùng xe này chật chội như vậy, nếu để Diệp Nhược Phi chế độc thì không phải muốn tự sát thì cũng là phát rồ.
Diệp Nhược Phi xua tay: "Cậu cứ yên tâm uống trà ngắm cảnh đi, tôi chỉ kiểm tra một chút thảo dược thôi."
Thiên Thiên nhún vai, xoay người tiếp tục pha trà.
Lúc trước khi đi, Diệp Nhược Phi đã tới dược phòng thu thập một chút thuốc giải độc cùng một số thảo dược, nhưng mà hắn không biết bản thân có quên mất cái gì hay không, cho nên phải kiểm tra thường xuyên.
Với lại đi đường xóc nảy như vậy, ai biết có bình nào bị bể hay không.
Cho nên lúc này, bên trong thùng xe chỉ có tiếng rót nước của Thiên Thiên cùng với tiếng lách cách va chạm của các bình sứ.
Sau khi pha trà xong, Thiên Thiên rót vào một cái chén nhỏ đưa qua cho Diệp Nhược Phi rồi mới vén rèm xe lên.
Thị vệ thân tín nhìn thấy liền chạy tới bên cạnh: "Quốc sư có chuyện gì ạ?"
"Sắp tới là chỗ nào?" Thiên Thiên hỏi.
Thị vệ nhìn bản đồ một chút, xong trả lời: "Bẩm Quốc sư, sắp tới là chùa An Lạc Tự."
Thiên Thiên gật đầu, cho thị vệ lui đi.
"Tiểu Phi Tử." Y gọi.
Diệp Nhược Phi đang ngửi một lọ thảo dược, nghe tiếng gọi thì ngẩng mặt lên: "Sao thế?"
"Cậu có sợ ma không?" Thiên Thiên phun ra một câu.
Diệp Nhược Phi đần mặt, ban ngày ban mặt tự dưng nói chuyện ma cỏ là thế nào.
Có lẽ Thiên Thiên cũng biết bản thân mở đầu hơi kỳ quái, vì thế ngại ngùng che miệng ho khan.
"Ừm... Thật ra là thế này, lát nữa chúng ta sẽ đi ngang qua chùa An Lạc Tự, nghe đồn rằng ở nơi đó vào buổi chiều tối thường gặp những thứ không được lành mạnh cho lắm. Tôi sợ nếu thần kinh cậu yếu....."
Diệp Nhược Phi giương mắt nhìn người anh em của mình, bình tĩnh nói: "Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật mà."
Thiên Thiên: "....."
Quên mất.
Diệp Nhược Phi thở ra, hắn là người học y thì sợ ma thế quái nào được. Hơn nữa từ lúc hắn có nhận thức tới nay thì bản thân hắn đã luôn tin vào khoa học rồi, trên đời này không có gì gọi là kỳ bí cả, nếu có thì cũng đã bị con người khai thác một cách nhanh chóng rồi.
À, tất nhiên chuyện hắn bỗng dưng chết đi rồi bị xuyên đến đây thì trừ ra vậy.