Có thể nói, tuy rằng Diệp Nhược Phi là một thanh niên kỹ thuật không có duyên với nghệ thuật hay cái đẹp, nhưng mà mắt thẩm mỹ của hắn cũng không tồi.
Sau khi nha hoàn đứng trong phòng nhìn thấy Âu Dương Kỳ thay xong y phục đi ra đều đồng loạt há hốc mồm.
Thay vì màu lam nhạt y mặc mọi hôm gợi cho người ta cảm giác cao lãnh khó gần thì màu vàng đất này treo ở trên người y lại toát lên một khí chất hoàn toàn mới lạ.
Màu áo tựa màu của long bào, cộng thêm khuôn mặt anh tuấn cùng lạnh lùng nghiêm nghị. Âu Dương Kỳ bây giờ có đến tám phần giống với hình tượng của Âu Dương Mặc lúc thượng triều.
Quả thật đúng là anh em a.
Chúng nha hoàn rất có xúc động muốn quỳ xuống hô "vương gia vạn tuế!".
Vương gia đại nhân không để ý lắm đến những ánh mắt xung quanh, y bước tới gần Diệp Nhược Phi, trong đôi mắt đen láy như muốn hỏi: "Bản vương trông như thế nào?"
Diệp tiểu tử đương nhiên rất hài lòng với thành quả của mình, liền không do dự bật ngón cái: "Rất đẹp." Không khác gì mấy cái giá treo đồ(*) ở thế kỷ 21.
Tất nhiên là câu sau hắn sẽ không dại mà nói ra.
(*): ý chỉ người mẫu.
Âu Dương Kỳ tâm trạng tốt đẹp gật nhẹ đầu, quyết định chốc nữa sẽ mặc bộ này đi làm lễ.
Ở bên ngoài, thái giám đứng triều Chu công công theo lời của hoàng đế trẻ tìm đến nơi của hai người, thông báo sắp đến giờ xuất cung.
Âu Dương Kỳ nhìn thiếu niên vẫn còn chưa chuẩn bị gì, nói: "Ngươi nhanh đi thay y phục, không lại trễ."
Diệp Nhược Phi buông xuống tấm vải thêu xinh đẹp của một nha hoàn, gật đầu đáp: "Vậy ngài đợi ta một chút, ta chuẩn bị xong liền cùng nhau đi."
"Ừm." Âu Dương Kỳ gật đầu.
Diệp Nhược Phi liền đứng dậy mang y phục mới đi vào trong.
Lúc này, Thiên Thiên cùng với Âu Dương Mặc đang đứng chờ ở cổng chính của hoàng cung, xung quanh là thị vệ đang khiêng những thùng gỗ chứa những thứ sẽ phân phát cho bách tính trong kinh thành ngày hôm nay.
Quốc sư đại nhân vào ngày long trọng này vận lên triều phục đỏ rực vô cùng bắt mắt, đứng bên cạnh đương kim thánh thượng mặc kim bào vàng óng đặc biệt tạo hiệu ứng chói mù mắt thiên hạ >_
_