Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 110: Trong rượu này có gì đó!




Editor: Vĩ không gei

---------------------------------------------------------

Về chuyện xưng hô của Trì Kính Dao, trước đây thật ra Bùi Dã đã không chỉ suy nghĩ một lần.

Chẳng qua hắn càng nghĩ lại càng không tìm được xưng hô vừa ý.

Hắn và Trì Kính Dao quen biết từ khi còn nhỏ, lúc đầu vì không biết Trì Kính Dao sẽ ở trong nhà hắn bao lâu, cũng không biết đối phương có thật sự trở thành người nhà của mình không, cho nên vào thời điểm đó hắn vẫn chưa nghĩ cho đối phương một cái xưng hô.

Sau đó, Bùi Dã dần tiếp nhận Trì Kính Dao là một thành viên trong nhà.

Nhưng lúc đó vật nhỏ kém hắn vài tuổi, xét về vai vế thì hắn phải gọi là tiểu tẩu tẩu, tất nhiên hắn sẽ nghĩ mọi cách để không gọi. Cho nên trong một khoảng thời gian dài, Bùi Dã đã từ chối cho Trì Kính Dao xưng hô nào đó.

Sau đó nữa, hai người dần trưởng thành, Bùi Dã cũng quen với cách chung sống không có xưng hô thế này.

Trì Kính Dao vẫn gọi hắn là nhị ca, hắn liền cam chịu đối xử với đối phương như muội muội, sau khi đã biết Trì Kính Dao là nam hài, muội muội liền thành đệ đệ.

Lại sau đó. . . . . . Trì Kính Dao trở thành thiếu niên.

Bùi Dã lại sinh ra tâm tư khác với cậu, lúc này cũng không thể coi là đệ đệ nữa.

Hiện giờ, hắn là gia quyến được Trì Kính Dao "cưới" về nhà.

Nếu xét theo hướng đó, hắn phải gọi Trì Kính Dao là "phu quân".

Nhưng hắn không dám gọi như vậy, sợ thiếu niên lại nhớ tới lần nói dối "động phòng" ngày đó, sẽ cảm thấy hắn đang trêu đùa mình.

Đêm đó, Bùi Dã suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra xưng hô nào hay.

Sáng sớm hôm sau, Trì Kính Dao ngủ tới trưa mới dậy.

Cậu đứng lên rửa mặt đơn giản, liền thấy Bùi Dã bưng đồ ăn vào.

"Lại đây dùng bữa sáng đi." Bùi Dã dọn bữa sáng xong, nói với Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao ngồi ở một bên, nghe vậy chần chừ một chút, không hề động đậy.

Bùi Dã dọn xong bát đũa thấy người vẫn không tới đây, liền quay đầu nhìn qua, thấy thiếu niên đang cười cười nhìn mình.

"Nhị ca, huynh còn chưa gọi ai. . . . . ta còn tưởng huynh không phải nói chuyện với ta đấy." Trì Kính Dao nói với giọng điệu trêu chọc.

Bùi Dã thở dài, nói: "Trì Kính Dao, lại đây dùng bữa sáng đi!"

Cậu nghe vậy đành phải miễn cưỡng đứng dậy ngồi xuống bàn.

Nhị ca cậu suy nghĩ cả đêm, vẫn chỉ biết gọi tên của cậu thôi.

Bùi Dã đưa đũa vào tay cậu, nói: "Ném thử xem."

Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, cúi đầu nhìn qua bữa sáng trên bàn, phát hiện có hơi quen mắt.

"Mì rau thịt xé." Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã: "Nhị ca, đây là huynh nấu sao?"

"Ừm." Bùi Dã lên tiếng: "Đồ ăn của bọn họ đã làm xong rồi, ta không quan sát nên lo lắng, liền tự nấu cho đệ một phần." Qua chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, cho nên cũng không dám qua loa với những thứ Trì Kính Dao cho vào miệng.

Trì Kính Dao nghe mà ấm lòng, nhịn không được tiến tới hôn lên mặt Bùi Dã một cái.

Bùi Dã không nói gì, nhưng ý cười nơi đáy mắt cả ngày không thấy rút bớt.

Sau bữa sáng, Bùi Dã kiểm tra cho Trì Kính Dao một lần, phát hiện nốt đỏ trên người cậu gần như đã mất hết.

Chỉ có một chỗ trên cổ tối qua hắn không cẩn thận cào ra, cho nên có hơi đỏ.

"Còn khó chịu không?" Bùi Dã hỏi.

"Không khó chịu." Trì Kính Dao nói: "Nhìn dọa người vậy thôi, chứ khỏi cũng nhanh lắm."

Bùi Dã nghe vậy có lẽ lại nghĩ tới tình hình tối qua, vẻ mặt lại hơi nghiêm.

Dù hiện giờ hắn đã đề phòng rất tốt, thậm chí còn muốn chia thuốc cho Bùi Thanh và Chương sư huynh, để phòng ngừa sau này khi xảy ra chuyện này, không đến mức nguy hiểm như tối hôm qua.

Nhưng mọi chuyện tối qua vẫn để lại bóng ma không nhỏ trong lòng hắn.

"Nhị ca, tối qua chúng ta vội vàng quay về, bệ hạ không tìm huynh nữa chứ?" Trì Kính Dao hỏi.

Mặc dù tối qua đã thoát một lần, nhưng Trì Kính Dao vẫn hơi lo lắng, sợ hoàng đế lại truyền Bùi Dã tiến cung.

"Không có." Bùi Dã nói: "Sáng sớm hôm nay người trong cung tới hỏi tình hình của đệ, ta nói đệ phải nghỉ ngơi mấy ngày, bọn họ liền quay về phục mệnh."

Trì Kính Dao nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra cậu hơi lo lắng, luôn cảm giác mọi chuyện sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy.

Bùi Dã dường như có thể đoán được tâm tư của cậu, thậm chí còn nghĩ có nên cậu biết chuyện hoàng đế đã biết sự thật hay không. Nhưng nghĩ tới lời của Dương Thành, lại gạt đi suy nghĩ trong đầu.

Tính tình của Trì Kính Dao khác với hắn, không giấu được chuyện này.

Nếu hắn nói chuyện này cho Trì Kính Dao, đối phương nhất định sẽ lộ dấu vết trước mặt hoàng đế.

Nếu hoàng đế nói không cho Dương Thành lắm chuyện, bọn họ cứ giả như không biết mới là lựa chọn tốt nhất.

Tối qua Bùi Dã đã cẩn thận suy xét về tâm tư của hoàng đế, biết tối đó đối phương không vạch trần chuyện này, khả năng là không muốn tiếp tục truy cứu. Nếu hoàng đế thật sự tức giận, không cần thiết phải cho hai người bọn họ đi tới viện tử phía đông ngoại thành theo hầu.

Nhưng không truy cứu, cũng không có nghĩa là trong lòng không có khúc mắc.

Dù sao phần lớn những người nắm quyền đều có ham muốn kiểm soát rất mạnh, Bùi Dã và Trì Kính Da đã lén thành hôn trước, giống như không cho hoàng đế có cơ hội "động tay động chân" vào hôn sự của bọn họ, cho nên Bùi Dã cảm thấy hoàng đế ít nhiều cũng thấy hơi không vui, chẳng qua không tới mức tức giận mà thôi.

Lần này để bọn họ theo hầu, xem như hoàng đế đang cho họ một cơ hội.

Nếu có thể làm hoàng đế vui vẻ, việc này cũng coi như khép lại, nếu không thì khó mà nói được.

"Mấy ngày nữa bệ hạ muốn đi tới viện tử phía đông ngoại thành ngắm cảnh, có thể sẽ gọi chúng ta đi cùng." Bùi Dã nói.

"Hả?" Trì Kính Dao hoảng sợ, hỏi: "Sao lại dẫn chúng ta theo?"

Bùi Dã sợ cậu lo lắng, vội nói: "Đây là lệ thường, năm ngoái bệ hạ đi tới viện tử ngắm cảnh hoặc thu săn, sẽ dẫn theo mấy tướng lãnh theo hầu, năm nay vừa mới chọn chúng ta mà thôi, hẳn là vẫn còn người khác đi cùng nữa."

Trì Kính Dao nghe vậy thoáng yên tâm hơn, lại hỏi: "Chúng ta đi làm gì?"

"Có lẽ chỉ để bồi bệ hạ uống trà, ngắm cảnh, dùng bữa." Bùi Dã nói: "Đệ không cần lo lắng, không cần giấu giếm gì, cứ dựa theo tình hình mà nói là được."

"Vậy nếu ngài ấy hỏi về hôn sự của ta thì sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Vậy đệ cũng dựa theo tình hình mà nói, đừng khi quân." Bùi Dã nói: "Nhưng có lẽ ngài ấy sẽ không hỏi quá chi tiết đâu."

Trì Kính Dao nghĩ thấy cũng đúng, một vị hoàng đế, còn là một đại thúc trung niên chín chắn, sẽ không đến mức cứ hỏi mãi chuyện phu thê của cậu đâu nhỉ? Chỉ cần hoàng đế không hỏi người cậu cưới tên là gì, việc này sẽ không ảnh hưởng tới Bùi Dã.

Nghĩ vậy, trong lòng cậu cũng không lo lắng như trước nữa.

Lại qua ba ngày sau, trong cung có người tới hỏi tình trạng của Trì Kính Dao, lần này còn có Lí thái y của viện Thái Y đi cùng.

Trì Kính Dao nhìn thấy ông đích thân tới trạm dịch bắt mạch cho mình, có hơi ngại ngùng.

"Hôm nay lão phu một là tới bắt mạch cho Trì đại phu, phải đi phục mệnh với bệ hạ. Hai là muốn lãnh giáo Trì đại phu một chút về viên thuốc đã dùng đêm đó, còn chuyện nữa là. . . . . . Lần trước lão phu đã hỏi ý của bệ hạ chuyện mà Trì đại phu từng nhắc tới, bệ hạ cũng rất tán thưởng dự định này của Trì đại phu." Lí thái y nói xong lấy ra một phần công văn đưa cho cậu.

Trì Kính Dao mở ra xem, liền thấy đó là một phần công văn có ngự phê.

"Có thứ này, sau này chỉ cần ở trong Đại Du, bất kể là ai cũng không dám làm khó dễ các ngươi." Lí thái y nói.

Trì Kính Dao nghe vậy vội cung kính tạ ơn ông, sau đó lại lấy ra một viên thuốc kháng dị ứng đưa cho đối phương.

"Viên thuốc này thật sự có công hiệu sao?" Lí thái y hỏi.

"Vâng." Trì Kính Dao nói: "Nhưng thuốc này luyện chế không dễ, giờ ta cũng chưa có phương thuốc hoàn thiện."

Lí thái y nghe vậy gật gật đầu, nói: "Lão phu có thể đem viên thuốc này đi không?"

"Lí thái y xin cứ tự nhiên." Trì Kính Dao vội đáp: "Nếu ngài có thể tìm ra được phương thuốc của viên thuốc này, viên Thái Y có thể tự luyến chế rộng rãi."

Vì thuốc kháng dị ứng này không cần dùng tới nhiều, cho nên Trì Kính Dao cũng không gấp gáp nghiên cứu phương pháp luyện chế nó.

Nếu Lí thái y có thể tìm ra được phương pháp luyện chế của viên thuốc này, cũng không phải là chuyện không tốt.

Ngày hôm đó, Lí thái y lại trao đổi với Trì Kính Dao hồi lâu, qua giữa trưa mới hồi cung phục mệnh.

Hoàng đế biết bệnh của Trì Kính Dao đã khỏi hoàn toàn, ngày hôm sau liền phái xe ngựa tới đón bọn cậu tới viện tử phía đông ngoại thành.

Trì Kính Dao và Bùi Dã ngồi trong xe ngựa, mới đầu còn hơi bất an, sau đó cũng dần thả lỏng hơn.

Cảnh thu ngoại thành cực kỳ đẹp, dọc đường đi cậu vẫn luôn ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Viện tử phía đông ngoại thành này là lâm viên hoàng thất, bình thường vẫn luôn được trông coi. Cho dù hoàng đế một năm không tới được mấy lần, nhưng mọi thứ ở đây đều gọn gàng ngăn nắp như trước, cảnh sắc cũng cực kỳ đẹp mắt.

Sau khi mọi người đã tới viện tử, cung nhân theo hầu lần lượt dẫn bọn họ tới chỗ ở.

Trì Kính Dao và Bùi Dã được đưa tới một tiểu viên cực kỳ trang nhã, mặc dù không lớn nhưng rất tinh xảo, trong viện thậm chí còn có phòng bếp và phòng tắm riêng biệt.

"Đi một đường mệt mỏi, xin Bùi tướng quân và Trì đại phu tắm rửa thay y phục trước, lát nữa bệ hạ sẽ mời hai vị tới phẩm trà." Cung nhân theo hầu nói.

Bùi Dã nghe vậy vội gật gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho Bùi Thanh, Bùi Thanh liền tự mình tiễn người ra ngoài, còn thưởng cho đối phương một thỏi bạc.

"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao nhìn cảnh sắc bên ngoài, lại nhìn bộ y phục mà cung nhân kia đã chuẩn bị trước, nói với Bùi Dã: "Giờ thì ta đã tin bệ hạ triệu chúng ta tới đây quả thật là ngắm cảnh, không phải vì chuyện khác."

"Ừm." Bùi Dã lên tiếng, cũng không nói gì thêm.

Hai người cùng đi vào phòng tắm tắm rửa, thay y phục mới mà cung nhân đã chuẩn bị.

Không bao lâu sau, liền có cung nhân tới truyền lời, hoàng đế mời họ đi phẩm trà.

Chỗ phẩm trà là một cái đình giữa viện, hoàng đế đã ngồi đợi trong đình, ở đó còn có hai vị võ tướng, là Du tướng quân và một vị tướng quân khác họ Trịnh của doanh trại Trung Đô.

"Các ngươi đã quen biết, không cần phải đa lễ, cứ tự nhiên một chút." Hoàng đế nói với hai người.

Bùi Dã và Trì Kính Dao vội hành lễ, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

"Vừa nãy trẫm và hai vị tướng quân đang tán gẫu về Trì đại phu đấy." Hoàng đế cười nói.

Trì Kính Dao ngẩn ra, cũng không biết nên trả lời thế nào, liền cười cười với hoàng đế, ý là ngài muốn nói gì cứ nói, thần sẽ ngoan ngoãn nghe.

"Trịnh tướng quân vừa nãy còn than thể với trẫm, nói là hối hận khi thành thân sớm, ở nhà cứ bị người quản không được tự nhiên." Hoàng đế cười nói: "Kết quả trẫm hỏi mới biết hắn 25 mới thành thân, trong lòng trẫm thấy vậy cũng đâu tính là sớm, phải chứ Trì đại phu?"

Trì Kính Dao nghe vậy cười gượng hai tiếng, vẫn không biết trả lời thế nào.

Lời này của hoàng đế rõ ràng đang nói cậu thành thân sớm, nhưng cậu lại không biết dụng ý của đối phương khi nói như vậy.

Bầu không khí nhất thời hơi xấu hổ, Du tướng quân bên cạnh thấy thế vội nói: "Chuyện thành thân sớm hay muộn không quan trong, quan trọng là cưới người nào."

"Có lý." Hoàng đế gật gật đầu, hỏi Trì Kính Dao: "Phu nhân trong nhà Trì đại phu chắc là vị mỹ nhân tuyệt sắc nhỉ?"

Trì Kính Dao nghe vậy hai tai không khỏi đỏ lên, vội nói: "Bẩm bệ hạ, bộ dạng của người đó quả thật rất đẹp, coi như là. . . . . mỹ nhân đi."

Lời này của cậu xuất phát từ đáy lòng, hoàng đế nghe vậy nhịn không được cười cười, hỏi: "Trì đại phu nhắc tới phu nhân nhà mình là nói nhiều hơn hẳn."

Mọi người ở đây nghe vậy không khỏi cười ha ha, trong tiếng cười còn có vẻ trêu chọc.

"Cho nên Trì đại phu do phu nhân trong nhà xinh đẹp nên mới cưới hả?" Trịnh tướng quân hỏi.

"Không phải như vậy." Trì Kính Dao nói: "Người đó không chỉ đẹp, cư xử cũng vô cùng tốt. . . . . . biết nóng biết lạnh, lại nhiệt tình với ta, là người tốt nhất trên đời trong lòng của ta, cho dù bây giờ ta không thành hôn với người đó, sau này vẫn sẽ chọn người đó thôi. Cho nên không thể nói là sớm hay muộn, đều như nhau cả thôi."

Cậu nói xong rất muốn quay đầu xem vẻ mặt của Bùi Dã, lại sợ người khác nhận ra đầu mối, chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng trên mặt cậu lại không giấu được vẻ thỏa mãn, mọi người ở đây đều nhìn ra.

"Trì đại phu đang trong lúc tân hôn phu thê ân ái nhất, trái lại trẫm không hiểu phong tình, ép người phải vào kinh thành." Ánh mắt hoàng đế rơi trên mặt Trì Kính Dao mà nói.

Trì Kính Dao nghe vậy vội đáp: "Bệ hạ nói quá lời, đây đều là việc thuốc bổn phận của thần."

"Đúng vậy, tiểu biệt thắng tân hôn mà." Du tướng quân vội nói đùa.

Mọi người nghe vậy lại cười vang một trận.

Hoàng đế quan sát Trì Kính Dao, đột nhiên hỏi: "Trì đại phu cưới cô nương nhà ai?"

Bùi Dã nghe vậy hơi nhíu mày, ánh mắt theo phản xạ rơi trên người Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao cũng hơi kinh ngạc, không ngờ hoàng đế lại hỏi cậu câu này, cậu nhớ tới lời Bùi Dã từng nói với mình trước đó, bảo cậu không thể khi quân. Nghĩ vậy, cậu liền thành thật đáp: "Bẩm bệ hạ, người đó họ Bùi."

"Họ Bùi? Khéo vậy à, chẳng phải là người trong tộc của Bùi tướng quân?"

"Vâng." Trì Kính Dao cười ngượng nói.

Lúc này cậu không dám thở mạnh, sợ hoàng đế truy hỏi tiếp.

Nhưng đối phương chỉ nhìn cậu một lúc, đáy mắt dần lộ chút ý cười, dường như rất hài lòng với biểu hiện của Trì Kính Dao.

Hoàng đế Đại Du như cũng mắc phải tật xấu mà hầu hết những kẻ cầm quyền khó tránh khỏi, đó là độc đoán, dục vọng kiểm soát mạnh. Nhưng cũng may ngài không phải người hung bạo, cũng không cố chấp. Hơn nữa biểu hiện hôm nay của Trì Kính Dao rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn không muốn khi quân, việc này khiến ngài vô cùng hài lòng.

Việc nhỏ nhặt này trong mắt ngài vốn không đáng để truy cứu, nếu ngài không vui, tất nhiên có thể làm khó hai người một phen, còn nếu vui, phất phất tay coi như qua chuyện. Huống chi một đương sự còn là Bùi Dã mà ngài cực kỳ coi trọng, người mà khiến ai nhìn thấy cũng thích.

"Làm người trẻ tuổi thích thật. . . . . Trẫm nhìn mấy người trẻ tuổi các ngươi, lại nhớ tới mình năm đó." Hoàng đế cảm thán nói: "Thật sự hâm mô người trẻ tuổi các ngươi."

"Hiện giờ bệ hạ vẫn rất tráng niên, đâu cần phải hâm mộ người khác?" Du tướng quân vội nói.

"Không thể so với năm đó được." Hoàng đế cười ha ha, nói: "Tới cái tuổi này rồi, cũng thông suốt được khá nhiều chuyện."

Trì Kính Dao không hiểu lời ngài nói là thuận miệng cảm thán, hay là ám chỉ điều gì khác, liền cúi đầu giả ngu, không lên tiếng.

"Đúng rồi, lát nữa các ngươi dùng bữa cùng trẫm đi." Hoàng đế lại nói: "Lúc trước Lí thái y điều chế cho trẫm chút rượu thuốc, hôm nay các ngươi có lộc ăn rồi, cùng nhau nếm thử đi."

Mọi người nghe vậy vội đồng ý, Trì Kính Dao cũng đồng ý theo.

Sau khi phẩm trà xong, hoàng đế nói hơi mệt, liền muốn đi về nghỉ ngơi một lúc.

Trì Kính Dao cũng đi theo Bùi Dã về lại chỗ ở, đợi tới tối lại đi dùng bữa cùng hoàng đế.

"Nhị ca. . . . . Ta đột nhiên nhận ra, sao Du tướng quân và Trịnh tướng quân không ở cùng một chỗ với chúng ta?" Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Ngài ấy sẽ không nghi ngờ quan hệ của chúng ta chứ?"

Bùi Dã nghĩ nghĩ, nói: "Đêm đó lúc đệ té xỉu, ngài ấy thuận miệng hỏi một câu, biết chúng ta là huynh đệ."

"Bảo sao." Trì Kính Dao nói: "Hôm nay ta không nói sai gì chứ?"

"Không có, đệ trả lời rất khá." Bùi Dã vội đáp.

Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời thấy hơi ngượng, trước giờ cậu chưa từng khen Bùi Dã trước mặt đối phương đâu.

"Chỉ là những lời cuối cùng của ngài ấy, ta nghe không hiểu lắm." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nhíu mày nói: "Không hiểu thì thôi, nếu ngài ấy muốn đệ hiểu tất nhiên sẽ nói lại cho đệ."

Trì Kính Dao luôn cảm giác trong lời Bùi Dã nói có ẩn ý, nhưng đối phương không định nói, cậu cũng nhịn không hỏi.

Dù sao chỉ cần hoàng đế không làm khó bọn cậu, những việc khác cũng không đáng lo ngại.

Cho dù hoàng đế bảo cậu giao hết tất cả phương thuốc ra, cậu cũng không do dự.

Đến lúc đó triều đình nghĩ cách lan rộng phương thuốc này, ngược lại cậu đỡ phải bận lòng.

Còn về chuyện kiếm tiền, bổng lộc hiện giờ của Bùi Dã cũng đủ nuôi sống hắn và cả đám Dung nương, Trì Kính Dao tùy tiện khám bệnh cũng có thể kiếm không ít bạc, cậu càng không cần phải lo lắng. Nói không chừng hoàng đế thật sự muốn lấy phương thuốc, còn có thể thưởng cho cậu một bút bạc, vậy càng tốt.

Tới tối, cung nhân tới mời bọn cậu đi dùng bữa.

Hai người một đường đi theo cung nhân tới phòng dùng bữa, liền thấy hoàng đế cũng vừa tới nơi.

Nhưng khác với lúc phẩm trà, giờ bên cạnh hoàng đế, Du tướng quân và Trịnh tướng quân đều có thêm một nữ nhân, nhìn có vẻ đều là gia quyến của mỗi người. Trì Kính Dao và Bùi Dã ngồi vào chỗ, luôn cảm giác được bầu không khí là lạ, người khác đều là phu thê, bọn cậu. . . . .

Bọn cậu cũng coi như là vậy sao?

Nghĩ như vậy, dường như không còn kỳ lạ nữa.

Tối nay hoàng đế cũng bình thường hơn, trên bàn trì gần như toàn nói những đề tài thoải mái chút, không có kỳ quái như lúc phẩm trà.

Hôm nay Trì Kính Dao không dám ăn gì lung tung, chỉ dám chọn những món nhìn an toàn trên bàn.

Bùi Dã ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào cậu, thấy cậu khá tự giác mới hơi yên tâm chút.

"Trì đại phu, đồ ăn tối nay trẫm đã cố ý dặn dò, ngươi cứ yên tâm mà ăn đi." Hoàng đế nói.

"Đa tạ bệ hạ." Trì Kính Dao vội tạ ơn ngài.

"Rượu thuốc này cũng không tồi, ngươi nhất định phải nếm thử." Hoàng đế cười nói.

Trì Kính Dao thấy tối nay ngài nói chuyện rất thoải mái, trong lòng không khỏi thả lỏng đi rất nhiều, vội bưng chén rượu lên khom người với hoàng đế, sau đó uống cạn rượu trong chén.

Bùi Dã nhíu nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng sợ Trì Kính Dao thất lễ trước mặt hoàng đế liền nhịn không nói.

Bữa cơm tối đó, Trì Kính Dao ăn khá hài lòng.

Hơn nữa chuyện cậu lo nhất cũng không xảy ra, tối đó hoàng đế không hề nhắc một câu nào tới chuyện của Bùi Dã.

"Nhị ca, ta đoán hẳn là ngài ấy không định ban hôn cho huynh nữa đâu." Trì Kính Dao nói.

"Ừm." Bùi Dã duỗi tay sờ lên mặt Trì Kính Dao một chút, cảm nhận hai má của đối phương hơi nóng lên.

"Trên người vẫn khá nóng, ta đi tắm trước." Trì Kính Dao dứt lời liền cầm đồ ngủ sạch đi vào phòng tắm.

Bùi Dã hơi lo lắng, liền đi vào theo cậu.

Hai người tắm rửa xong quay về, sắc đỏ trên mặt Trì Kính Dao càng rõ hơn chút.

Bùi Dã vẫn chú ý tới sắc mặt của cậu, vài lần muốn nói lại thôi.

"Có phải ăn nhiều quá nên trong người thiếu khô nóng thế này." Trì Kính Dao ngồi trên sạp thấp, duỗi tay kéo kéo áo, nhìn có vẻ không thoải mái lắm.

Bùi Dã đi tới bên cạnh cậu, nâng tay xoa nhẹ lên mặt cậu một cái.

"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao nhân tiện giữ chặt tay Bùi Dã, nhìn không được tựa vào lòng hắn cọ cọ.

"Rượu thuốc mà bệ hạ thưởng đệ đã uống ba chén." Bùi Dã nói.

"Ta thấy hình như ngài ấy rất vui, nghĩ nếu ngài ấy ban cho thì uống nhiều mấy chén làm ngài ấy cao hứng." Trì Kính Dao nói: "Hơn nữa ta nếm thử thấy rượu kia rất nhạt, huynh xem ta uống ba chén rồi cũng không say."

Bùi Dã gật đầu, nói: "Đệ là một đại phu, chẳng lẽ lúc uống không nhận ra trong rượu có vấn đề gì sao?"

Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, đầu nổ oàng một tiếng, nhất thời không biết phải phản ứng gì.

"Rượu thuốc này là. . . . . ." Trì Kính Dao hơi ngơ ngác nói: "Thuốc bổ chuyện kia sao?"

"Đệ không nhận ra, ngài ấy chỉ thưởng rượu cho nam nhân, không thưởng cho gia quyến sao?" Bùi Dã hỏi.

"Ta căng thẳng quá!" Trì Kính Dao nói: "Ta sợ ngài ấy cao hứng lại ban hôn cho huynh, sao huynh lại nhắc ta?"

"Nếu ta nhắc trước mặt đệ, sợ đệ thiếu kiên nhẫn, ở điện nhưng đệ không nghe."

Lúc này cả người Trì Kính Dao đều không ổn, cuối cùng cậu cũng biết sao người mình lại khô nóng khó chịu, trong rượu hoàng đế ban thưởng thế mà lại có thứ đó!

"Sao ngài ấy lại làm vậy? Người khác đều dẫn theo gia quyến, uống thì cũng thôi đi, ngài ấy không nghĩ ta uống rượu này vào thì. . . . . ."

"Đệ cũng dẫn theo gia quyến mà." Bùi Dã thản nhiên nói.

Trì Kính Dao: . . . . . . .

Đúng vậy, Bùi Dã không nhắc suýt nữa cậu quên mất.

Bùi Dã vừa dứt lời, bầu không khí giữa hai người nhất thời hơi vi diệu.

Trì Kính Dao nuốt nước miếng theo phản xạ, hơi ngại mà quay mặt đi.

"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao không được tự nhiên nói: "Ta muốn đi ngắm trăng một lát."

Bùi Dã nhìn cậu một lúc, một tay kéo cậu tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

Giờ vẫn chưa tới 15, trăng bên ngoài vẫn khuyết, nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp.

"Lâu rồi không được thấy ánh trăng xinh đẹp như vậy."" Trì Kính Dao nói.

"Ừm." Ánh mắt Bùi Dã rơi trên mặt thiếu niên, không hề nhìn ánh trăng.

Trì Kính Dao căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, lại giả vờ bình tĩnh nói: "Lúc ở biên thành cũng không nghiêm túc ngắm trăng. . . . . . Huynh nói xem trăng ở biên thành đẹp, hay là ở kinh thành. . . . . ."

Cậu chưa nói xong cậu, Bùi Dã đang nghiêng người hôn lên môi cậu một cái.

"Nhị ca. . . . . ." Hô hấp thiếu niên hỗn loạn, một tay theo phản xạ nắm lấy đồ ngủ của Bùi Dã.

"Định ngắm trăng cả đêm thật hả?" Bùi Dã thấp giọng hỏi: "Còn muốn ngắm nữa không?"

Lúc này Trì Kính Dao đã sớm nhịn tới cực hạn, bị Bùi Dã trêu chọc như vậy, tất nhiên dễ bị kích thích.

Cậu nắm lấy vạt áo của Bùi Dã, hơi nhón người lên chủ động hôn lên môi Bùi Dã.

"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên duỗi tay hơi đẩy Bùi Dã ra, hỏi: "Huynh có biết. . . . . nên làm chuyện kia thế nào không?"

Bùi Dã cười khẽ ra tiếng, ghé vào bên tai thiếu niên nói: "Không rõ lắm, đệ muốn dạy ta không?"

"Không thì. . . . . không thì để ta?" Trì Kính Dao nhỏ giọng hỏi.

"Đệ có thể thử." Bùi Dã nói xong bỗng bế người lên, đi về phía giường.

Trong lòng Trì Kính Dao đã sớm loạn cào cào, vừa cảm thấy hưng phấn không thôi, vì lần trước bọn họ lỡ không làm được, cuối cùng cũng làm được. Nhưng đồng thời cậu lại thấy hơi lo lắng, sợ Bùi Dã không biết làm gì, phải biết là ngày trước nhị ca cậu ngay cả hôn cậu cũng không biết. . . . . . .

Cho tới khi Bùi Dã ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi: "Thuốc mỡ đâu?"

"Thuốc mỡ gì?" Lúc này Trì Kính Dao đang miên man suy nghĩ, nghe vậy liền hỏi theo phản xạ.

"Cái lần trước Dương Diệu cho ta, ta biết đệ giấu đi rồi." Bùi Dã nói: "Đưa cho ta."

Trì Kính Dao nghe vậy chợt nhận ra điều gì đó, mặt nháy mắt đỏ lên, ngay cả tai và cổ đều đỏ ửng.

Nhị ca cậu, hình như trong lúc cậu không biết đã lén học gì đó rồi.

Nhưng cậu không rõ đối phương học thế nào, nếu học tốt thì không sao, nếu học hời hợt thì đêm nay chắc cậu thảm rồi.

---------------------------------------------------------

Hết chương 110.