Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 108: Bùi tướng quân có hôn phối chưa?




Editor: Vĩ không gei

-------------------------------------------------------

"Nhị ca." Trì Kính Dao nói nhỏ bên tai Bùi Dã: "Lát nữa huynh đừng cử động."

Bùi Dã trong bóng đêm nhíu mày, hỏi: "Đệ muốn làm gì?"

"Lát nữa huynh sẽ biết." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói.

Cậu nói xong liền lặng lẽ chui vào chăn.

Bùi Dã không biết gì, nhưng vẫn không nhúc nhích theo yêu cầu của thiếu niên, đành phải đợi xem thử đối phương định làm gì.

"Nhị ca. . . . . Huynh thơm quá!" Một lát sau, giọng của Trì Kính Dao phát ra từ trong chăn.

Bùi Dã nhíu mày, dường như cũng mơ hồ đoán được đối phương định làm gì, rồi lại cảm thấy hình như không như hắn nghĩ.

Ở phương diện này, kiến thức hữu hạn của Bùi Dã hoặc là đến từ thoại bản, hoặc là từ lần Chương sư huynh "chỉ dạy", nhưng rất nhiều kiểu trong thoại bản không viết, Chương sư huynh càng không thể dạy hắn.

"Trì Kính Dao!" Trong bóng đêm, Bùi Dã khàn khàn gọi tên đối phương.

Vì hắn rất ít khi xưng hô như vậy với Trì Kính Dao, cho nên một tiếng gọi này khiến Trì Kính Dao hưng phấn không thôi.

Sơ xuất duy nhất có lẽ là Trì Kính Dao đã hoàn toàn xem nhẹ Bùi Dã.

Lúc đầu còn còn nhớ tới dự tính ban đầu của mình nên còn miễn cưỡng gắng gượng.

Sau đó thì hoàn toàn buông bỏ, hận không thể dùng hết kỹ năng của mình, mới miễn cưỡng "chấm dứt" được.

Mà Bùi Dã vì mở ra cánh cửa thế giới mới, tất nhiên cũng muốn học theo.

Cho nên cuối cùng Trì Kính Dao biến thành người nhận hết thảy.

Đêm đó, cậu đã học được một đạo lý: Làm người chớ có tùy tiện thể hiện, nếu không hậu quả không thể lường được.

Sáng sớm lúc Trì Kính Dao đứng dậy mặc y phục, tay còn hơi mất lực.

Bùi Dã cười cười, giúp cậu mặc y phục, sau đó tiến tới hôn lên môi cậu, hỏi: "Ngày mai còn muốn chơi nữa không?"

"Không chơi, đến giờ tay và miệng của ta vẫn mỏi này." Trì Kính Dao nghẹn giọng nói.

Bùi Dã nghe vậy duỗi tay nhéo nhẹ lên cằm cậu, hỏi: "Ta hơi tò mò, đệ học cái này từ ai thế?"

"Không học từ ai cả, huynh cứ coi như ta tự biết đi." Trì Kính Dao nói.

"Mánh khóe tự nghĩ ra được?" Bùi Dã hỏi.

Trì Kính Dao đỏ mặt đẩy hắn ra, nói: "Có thể đừng hỏi nữa được không?"

"Được, không hỏi nữa, còn nhiều thời gian, chừng nào đệ muốn nói thì nói sau." Bùi Dã nói.

Hắn dứt lời lại cố nhịn cười bổ sung: "Không muốn nói cứ làm luôn cũng được."

Trì Kính Dao: . . . . . .

Cậu đúng là tự đào hố chôn mình rồi!

Vào bữa sáng hôm đó, Bùi Dã ăn xong đi ra ngoài trước.

Lúc hắn ra ngoài khá cẩn thận, mỗi lần ra ngoài đều phải quan sát xung quan trạm dịch trước.

Trì Kính Dao thu thập đơn gian bọc hành lý, đi tìm chất tử Trần Quốc đánh tiếng, nói hôm nay không ngồi chung với hắn nữa.

Mặc dù Bùi Dã nói không thèm để ý, nhưng cậu cảm thấy giờ mình đã là người có phu quân rồi, làm việc gì cũng nên ổn thỏa một chút.

Cũng may chất tử Trần Quốc không nói thêm gì, chỉ nghĩ Trì Kính Dao không muốn bỏ mặc sư huynh của mình.

"Bùi Thanh?" Sau khi Trì Kính Dao đi ra, liền thấy Bùi Thanh đang từ hành lang đi tới.

"Trì đại phu." Bùi Thanh hành lễ với cậu, nói: "Ta đang đi tìm tướng quân đây."

Trì Kính Dao thấy hán cầm một tờ giấy trong tay, liền tò mò hỏi: "Ngươi đang cầm gì thế?"

"À, đây là danh sách mà tướng quân muốn." Bùi Thanh vội đáp.

"Danh sách gì?" Trì Kính Dao hỏi: "Nếu là chuyện trong quân ngũ các ngươi, ngươi không cần nói với ta đâu."

"Không phải chuyện quân ngũ, là. . . . . ." Hắn nhỏ giọng lại, mói tiếp tục nói: "Danh sách những người uống rượu với ngài đêm hôm hai ngài thành thân đó."

Trì Kính Dao nghe vậy khó hiểu nói: "Ngươi làm cái này làm gì?"

"Là tướng quân bảo ta liệt kê lại." Bùi Thanh nói: "Đêm đó không phải ngài uống say sao? Tướng quân hơi không vui, bảo ta liệt kê ra những người đã uống rượu cùng ngài."

"Có thể cho ta xem thử không?" Trì Kính Dao hỏi.

Bùi Thanh nghe vậy đưa danh sách cho cậu.

Trì Kính Dao mở ra xem, hỏi: "Những vòng tròn này nghĩa là sao?"

"Đó là những người chua thành thân, có lẽ tướng quân muốn đợi tới khi họ thành thân, cũng sẽ cho bọn họ uống say mềm." Bùi Thanh cười khổ nói.

Trì Kính Dao nhìn những cái tên đó một lúc, hỏi Bùi Thanh: "Đêm đó ta say kinh lắm hả?"

"Rất kinh luôn, lúc về bất tỉnh nhân sự." Bùi Thanh nói.

Trì Kính Dao: . . . . . .

Cho nên tối hôm đó, cậu và nhị ca không hề xảy ra chuyện gì?

Những lời nhị ca nói đều là lừa cậu sao?

"Không tồi." Trì Kính Dao gấp danh sách lại, trả lại cho Bùi Thanh, nói: "Đừng nói cho Bùi tướng quân biết chuyện hôm nay."

Cậu sợ Bùi Thanh nghĩ nhiều, lại nói: "Chuyện ấu trĩ như vậy, nhất định nhị ca ta cũng không muốn ta biết đâu."

"Được, ta coi như vừa nãy không gặp Trì đại phu." Bùi Thanh vội đáp.

Nếu đổi thành chuyện khác, hắn không thể nào gạt Bùi Dã.

Nhưng chuyện này, đúng như Trì Kính Dao nói, quả thật hơi ấu trĩ.

Cho nên giả vờ như Trì đại phu không biết, coi như chừa chút mặt mũi cho tướng quân nhà hắn vậy.

Trì Kính Dao không ngờ mọi việc lại biến thành thế này, trong lòng vừa tức vừa giận.

Cậu rất muốn đi tìm Bùi Dã chất vấn, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.

Trước giờ cậu thật sự không biết, nhị ca cậu lại có tính tình thích "chơi" như thế, một khi đã như vậy, cậu cứ vờ như không biết, để đối phương tiếp tục diễn trò. Ngược lại cậu thật sự muốn xem thử, nhị ca tốt của cậu có thể lừa cậu tới khi nào đây.

Hôm đó lúc xuất phát, Trì Kính Dao đã không tới xe ngựa của chất tử Trần Quốc, cũng không đi theo Chương sư huynh, mà bảo Bùi Thanh chuẩn bị cho cậu một con ngựa. Đại khái do họ phải đồng hành cùng đột ngũ hộ tống chất tử, cho nên cũng không thể cưỡi ngựa nhanh.

"Không phải bảo đệ ngồi xe ngựa rồi sao?" Bùi Dã hỏi.

"Trong xe ngựa chán lắm." Trì Kính Dao nói với Bùi Dã: "Hơn nữa ta muốn nói chuyện nhiều hơn với nhị ca."

Bùi Dã thấy đáy mắt cậu lộ ý cười, trong lòng không khỏi mềm nhũn, liền khống chế ngựa tới gần cậu một chút.

Hai người tụt lại xa xa phía sau đội ngũ, nói chuyện cũng tiện hơn.

"Nếu khi nào thấy mệt thì quay lại xe ngựa đi." Bùi Dã nói.

"Giờ thể lực của ta cũng không giống trước kia, nào có yếu ớt vậy nữa." Trì Kính Dao nói.

"Tối hôm qua là ai mệt đến mức cằm mỏi tay run hả?" Bùi Dã nhướng mày hỏi.

Trì Kính Dao ngẩn ra, chịu đựng xấu hổ nói: "Đêm chúng ta động phòng, không phải nhị ca cũng thử qua ta rồi sao? Chẳng lẽ huynh không hài lòng?"

"Hài lòng chứ." Bùi Dã vội nói: "Rất hài lòng."

"Đương nhiên vậy rồi." Trì Kính Dao giương cằm lên, dáng vẻ đó thoạt nhìn khá kiêu ngạo.

Bùi Dã cảm thấy dáng vẻ này của thiếu niên càng nhìn càng đáng yêu, vì thế vẫn không cam lòng nói sự thật cho đối phương.

Đêm đó, đợi sau khi hai người rửa mặt xong, Bùi Dã kiểm tra chân của Trì Kính Dao một chút, sợ cậu cưỡi ngựa lại cọ sứt da.

"Hay là mai cứ ngồi xe ngựa đi." Bùi Dã nói.

"Được." Trì Kính Dao ngồi trên giường, duỗi tay nhéo nhéo tay Bùi Dã.

Bùi Dã ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía thiếu niên, liền thấy đáy mắt đối phương lộ ý cười.

Hắn nắm lấy đầu ngón tay của Trì Kính Dao, hỏi: "Lại muốn chơi trò gì nữa?"

"Nhị ca." Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã, giọng mờ ám nói: "Huynh thích ta chứ?"

"Ừm." Bùi Dã lên tiếng, ôm lấy người mà hôn.

Trì Kính Dao nằm tựa trên vai Bùi Dã, kề sát tai đối phương, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, chúng ta làm lại chuyện hôm động phòng đi, được không?"

Bùi Dã ngẩn ra, có lẽ vì căng thẳng, cơ thể hơi cứng lại.

"Huynh yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng." Trì Kính Dao lại nói.

Bùi Dã hơi đẩy người ra, liền thấy Trì Kính Dao đang nhìn hắn một cách sâu xa, đáy mắt không có chút ý cười nào.

Bùi Dã: . . . . . .

Xong rồi, vẻ mặt này không ổn lắm!

"Đệ. . . . ." Bùi Dã thử hỏi: "Biết hết rồi?"

"Biết cái gì?" Trì Kính Dao cố ý hỏi.

Trước giờ Trì Kính Dao không giỏi nói dối, cậu vừa mở miệng là Bùi Dã nhận ra ngay.

"Đệ đừng giận, nghe ta giải thích đã." Bùi Dã kéo tay cậu nói.

"Huynh giải thích đi." Trì Kính Dao nhìn hắn nói.

"Ta. . . . . ." Bùi Dã ấp úng nói: "Ta vốn không muốn lừa đệ, sau đó lại không biết choáng váng thế nào. . . . ."

"Đầu huynh choáng cũng lâu thật đấy." Trì Kính Dao nói.

Một lát sau. . . . . .

Bùi Dã đang gác ở trên hành lanh, nhìn thấy tướng quân nhà mình nhảy ra từ cửa sổ phòng Trì đại phu.

Bùi Dã: . . . . . .

Bùi Thanh: . . . . . . .

"Ngươi đứng đây làm gì?" Bùi Dã không vui hỏi.

"Nửa đêm đầu ta gác đêm." Bùi Thanh nói.

"Trong trạm dịch không phải đề là người của mình sao, gác đêm cái gì?" Bùi Dã nói.

"À. . . . . ." Bùi Thanh hơi mờ mịt hỏi: "Vậy thuộc hạ quay về?"

"Đi đi đi." Bùi Dã khoát tay với hắn, Bùi Thanh thấy thế liền biết tâm trạng hắn không tốt, vội vàng rời đi.

Bùi Dã ở hành lang yên tĩnh hồi lâu, đoán cơn tức của Trì Kính Dao chắc sẽ nhanh tan, lúc đang định vào lại thì nghe thấy tiếng "cạch", Trì Kính Dao đã đóng cửa sổ lại.

Ý tứ đó rất rõ ràng, không cho hắn đi vào.

Bùi Dã biết mình đuối lý, cũng không dám dây dưa quá phận, đêm đó đảnh phải quay về phòng mình ngủ.

Hắn còn tưởng rằng cơn tức này của Trì Kính Dao tới ngày thứ hai sẽ tiêu tan, không ngờ đối phương lại liên tiếp ba ngày ba đêm cũng không cho hắn vào cửa sổ.

Tới ngày thứ tư, Bùi Dã thật sự không chịu nổi nữa, buổi tối nhân lúc Trì Kính Dao đi tắm, lén tiến vào phòng.

Tới khi Trì Kính Dao về phòng cài cửa xong, hắn mới bước ra từ bình phong.

"Huynh làm ta giật mình!" Trì Kính Dao nói.

"Còn giận ta à?" Bùi Dã cẩn thận tiến tới cạnh cậu, dường như muốn ôm cậu nhưng lại sợ cậu không vui.

Mấy ngày qua, ban ngày Trì Kính Dao cũng không thèm để ý tới hắn, gần như cả ngày đều trốn ở xe ngựa không ra ngoài.

Bùi Dã chưa bao giờ bị cậu "lạnh nhạt" như vậy, quả thực lo sốt vó lên.

"Không muốn nói chuyện với huynh." Trì Kính Dao nói: "Trong lòng huynh nhất định vừa thấy ta liền cười."

"Sao ta lại cười đệ chứ?" Bùi Dã vội hỏi.

Trì Kính Dao ngồi trên sạp thấp, cúi đầu vặn vặn góc áo nói: "Huynh cố ý gạt ta, không phải muốn chê cười ta thì là gì?"

"Không phải." Bùi Dã đi đến cạnh cậu, ngồi xổm xuống, một tay giữ lấy mu bàn tay của cậu nói: "Ta lừa đệ chỉ vì chưa thấy dáng vẻ đó, muốn nhìn nhiều hơn chút thôi, chứ không phải vì chê cười đệ. Hơn nữa, đệ và ta đã thành thân, đệ chính là người thân cận nhất với ta trên đời này, sao ta có thể chê cười đệ được chứ?"

Trì Kính Dao mím môi, nói: "Nếu ta không phát hiện, huynh cứ gạt ta mãi sao?"

"Là lỗi của ta, ta sớm nên nói thật với đệ." Bùi Dã nắm tay cậu nói.

Thật ra Trì Kính Dao cũng không quá tức giận, đêm đó cơn tức của cậu đã tiêu tan phân nửa rồi.

Chỉ là bình thường cậu rất ít khi có cơ hội giận dỗi với Bùi Dã, liền nhịn không được mà muốn "được chiều mà kiêu" một chút."

Nếu đêm đó Bùi Dã cố gắng dỗ cậu thì mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi.

Thế nhưng Bùi Dã lại cẩn thận quá mức, luôn sợ dây dưa quá nhiều ngược lại biến khéo thành vụng, lúc này mới trì hoãn vài ngày.

Trận sóng gió nhỏ sau thành hôn của hai người cứ thế được giải quyết êm đẹp.

Nhưng sau chuyện này giữa hai người cũng để lại một vấn đề nho nhỏ.

Đó chính là. . . . . . Bùi Dã vì chột dạ, những ngày sau đó kiềm chế không ít, vẫn không dám bại lộ ý nghĩ trong đầu về chuyện gì đó của bản thân trước mặt thiếu niên. Mỗi lần đều là Trì Kính Dao có suy nghĩ đó thì Bùi Dã mới ân cần phối hợp một phần.

Nhiều ngày trôi qua nhanh.

Tới hôm nay, cuối cùng mọi người cũng tới kinh thành.

Dọc đường đi mặc dù bọn họ không đi nhanh, nhưng cũng không dám trì hoãn.

Cho du khi đi qua Kì Châu, Bùi Dã và Trì Kính Dao cũng không về nhà một chuyến, chỉ nhờ người gửi một lá thư về nhà.

Lúc bọn họ tới kinh thành đã là cuối thu.

Theo lời của tướng sĩ doanh trại Trung Đô đống quân ở kinh thành, cuối thu là thời điểm kinh thành đẹp nhất trong năm.

Khắp thành lá vàng, nhìn đâu cũng thấy vui mắt.

Theo quy củ của Đại Du, sau khi bọn cậu về kinh, người của trạm dịch kinh thành sẽ báo cáo vào cung.

Từ giờ bọn họ sẽ đợi ở trạm dịch tới khi được triệu tập.


Ngày hôm đó, Du tướng quân tự mình đưa chất tử Trần Quốc đi.

Còn đưa người đi đâu, đối phương lại không tiết lộ, Trì Kính Dao và Bùi Dã cũng không hỏi nhiều.

Trước lúc chia xa, Trì Kính Dao dưới sự đồng ý của Bùi Dã, chủ động nói thân phận của Bùi Dã cho đối phương.

Giờ họ đã ở kinh thành, sớm muộn gì đối phương cũng biết, Trì Kính Dao cảm thấy vẫn nên chủ động nói thẳng cho hắn biết thì tốt hơn.

"Hóa ra hắn chính là Bùi tướng quân?" Chất tử Trần Quốc thoạt nhìn cũng không phấn khích lắm, ngược lại thở dài nói: Không giống với tưởng tượng của ta, nếu không ta không thể mãi mà vẫn chưa nhận ra hắn như vậy."

Bùi Dã nói với hắn: "Trước đây, đa tạ ngài đã trả phi đao lại cho ta."

"Đừng khách khí, ta trả ngươi phi đao chỉ là để gặp Trì đại phu thôi, sau đó cũng gặp được, không lỗ." Chất tử Trần Quốc nói.

"Sau này điện hạ ở kinh thành, nhất định có thể kết được bằng hữu." Trì Kính Dao nói với hắn.

"Đa tạ ngươi." Chất tử Trần Quốc cười ảm đạm nói: "Hy vọng sau này còn có cơ hội gặp mặt."

Sau khi chất tử Trần Quốc được đưa đi, Trì Kính Dao hơi cảm thán.

Cậu cảm thấy nếu đối phương không phải người Trần Quốc mà là người Đại Du, hẳn là bọn họ có thể làm bằng hữu.

Tiếc thay, cậu đã trải qua nhiều chuyện ở biên thành, hơn nữa thời điểm và thân phận đều sai, bọn họ nhất định không có nhiều khả năng nữa.

Mọi ngở ở trạm dịch đợi nửa ngày, trước xế chiều liền có người tới truyền chỉ của hoàng đế, báo bọn họ ngày mai tiến cung.

Người tới truyền chỉ còn mang tới y phục họ phải mặc khi tiến cung, cũng dặn họ quy củ khi tiếp cung.

Trì Kính Dao nghĩ mình sắp gặp hoàng đế Đại Du, trong lòng vừa căng thẳng vừa háo hức.

Cũng may theo lời người khác nói, vị hoàng đế này ngoại trừ việc thích ban hôn cho người ta, hình như không có tật xấu gì, tính tình cũng không quá xấu, cũng không phải kiểu người thô bạo, hẳn là không quá mức dọa người.

Ngày hôm sau, sáng sớm Bùi Dã đã thay võ phục, đi theo người vào cung.

Trì Kính Dao và Chương đại phu đi muộn hơn một chút, hơn nữa sau khi bọn cậu vào cung cũng không bị người dẫn đi gặp hoàng đế, mà đi thẳng tới viện Thái Y. Điều này khiến tâm trạng vốn căng thẳng của họ thả lỏng hơn không ít.

Những người ở viện Thái Y mặc dù lai lịch không kém, đoán chừng cũng là người có chức quan, nhưng so với hoàng đế thì họ vẫn khiến người ta thả lỏng hơn nhiều.

"Đã sớm nghe nói Trì đại phu và Chương đại phu ở doanh trại Kì Châu y thuật cao siêu, hôm nay mới được gặp hai vị." Một thái y họ Lý dẫn đầu nói với hai người.

Trì Kính Dao chưa từng liên quan tới họ nên không dám nhiều lời, chỉ hành lễ theo lễ nghi, còn lại chuyện hàn huyên đều giao cho Chương sư huynh.

"Mặc dù tại hạ lớn hơn sư đệ vài tuổi, y thuật lại không sánh bằng đệ ấy. Một kho y thuật của gia sư, cũng chỉ có mình tiểu sư đệ học được." Sau khi Chương sư huynh và nhóm người hàn huyên, còn không quen khen Trì Kính Dao mấy câu.

"Không ngờ Trì đại phu tuổi nhỏ như vậy, y thuật lại cao siêu đến thế." Lý thái y kia nói.

Trì Kính Dao vội khiêm tốn mấy câu, không dám kể công.

Cũng may những thái y này và người trong quan trường khác nhau, hàn huyên xong liền đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu thảo luận về y thuật.

Sau khi Trì Kính Dao nói về vấn đề này, cuối cùng cũng thả lỏng không ít.

Ngày hôm đó, hai người và người của viện Thái Y đã trao đổi rất nhiều.

Cuối cùng Trì Kính Dao còn nói mấy câu với người viện Thái Y về chuyện mà mình và Ngô thúc từng bàn bạc trước đó.

"Trì đại phu tuổi còn nhỏ mà lòng đã có thiên hạ, đúng thật là hiếm có." Có người khen ngợi.

"Việc này nếu muốn mở rộng khắp đại du, không thể không gặp phải cản trở." Vị Lý thái y dẫn đầu kia nói: "Lần sau lão phu sẽ bẩm việc này với bệ hạ, nói không chừng có thể giúp đỡ một chút."

Trì Kính Dao nghe vậy thấy khá vui, thầm nghĩ có hoàng đế hỗ trợ, chẳng khác nào bọn cậu cầm được "giấy thông hành", đến lúc đó làm việc nhất định sẽ tiện hơn nhiều. Dù sao mục đích của bọn cậu cũng không phải vì kiếm nhiều tiền, cho dù hoàng đế muốn chen vào một chân thì cậu cũng không để tâm lắm.

Tới xế chiều, có cung nhân tới truyền chỉ, nói hoàng đế thiết yến, mời Trì Kính Dao và Chương sư huynh cùng tới.

Hai người đi theo cung nhân qua bao tiền sảnh viện tử, phải mất thời gian bằng một chén trà nhỏ mới tới được nơi thiết yến.

Dọc đường đi Trì Kính Dao không ngừng nhìn lén, thầm nghĩ hoàng cung này đúng là không khác gì trên TV, vừa to vừa rộng.

Hôm nay hoàng đế thiết yến, chủ yếu là vì Bùi Dã, cho nên ở đây không hề ít võ tướng.

Trì Kính Dao nhìn lướt qua, thấy Bùi Dã và Dương Thành cùng bàn, ngồi ở cạnh ghế hoàng đế, nhìn có vẻ rất được coi trọng.

Bùi Dã đã nhìn thấy cậu từ lúc cậu bước vào, ánh mắt như có như không rơi trên người cậu.

Tiếc là nơi này cũng không quá hỗn loạn, hai người chỉ có thể ngoan ngoãn đợi.

Đợi sau khi tất cả mọi người đã vào chỗ không lâu, hoàng đế được người vây quanh cũng tới.

Trì Kính Dao căng thẳng theo sát mọi người đứng dậy hành lễ, đợi hoàng đế ngồi xuống mới cùng mọi người ngồi.

Trì Kính Dao nhân cơ hội liếc mắt nhìn đối phương một cái, thấy hoàng đế khoảng 40 tuổi, nhìn rất hiền hậu, không phải quá dọa người.

Vốn Trì Kính Dao còn hơi căng thẳng, nhưng sau khi khai yến, liền nghe hoàng đế luôn nói chuyện với võ tướng bên cạnh, không hề chú ý tới phía của bọn cậu. Trì Kính Dao và Chương sư huynh ngồi khá xa, giờ không thấy ai chú ý liền ngoan ngoãn vùi đầu ăn gì đó.

Sau ba lượt rượu, mọi người cũng bắt đầu tán gẫu, bầu không khí cũng thoải mái hơn vài phần.

Trì Kính Dao không ngờ cung yến cũng không khác gì yến tiệc bên ngoài, mọi người chỉ trò chuyện và ăn uống trước mặt hoàng đế, khá là bình thường.

Nhất là mùi vị cơm trong cung thật sự ngon, lúc đầu cậu còn ăn rụt rè, sau đó thả lỏng liền ăn nhiệt tình hơn.

"Nghe nói trận cuối cùng kia Bùi tướng quân suýt mất mạng, may là có hai vị quân y trong doanh trại." Hoàng đế đột nhiên mở miệng, dọa Trì Kính Dao sợ tới mức chén rượu trong tay sứt rơi.

Cậu nhớ tới quy củ người truyền chỉ hôm qua đã dạy, vội đứng dậy cùng Chương đại phu, hành lễ với hoàng đế.

Ánh mắt hoàng đế rơi trên hai người, lúc này có cung nhân nói thân phận của hai người cho hoàng đế.

Hoàng đế khen trước hai câu lấy lệ, sau đó nhìn về phía Trì Kính Dao, cười nói: "Trì đại phu lại trẻ tuổi vậy sao? Năm nay bao nhiêu?"

Trì Kính Dao vội đáp: "Bẩm bệ hạ, thần 16 rồi."

"Trẻ tuổi như vậy, dáng vẻ còn khá tuấn tú." Hoàng đế nói xong nhịn không được cười ha ha.

Các võ tướng ở đây cũng cười theo.

"Thành thân chưa?" Hoàng đế lại hỏi.

Cậu còn tưởng rằng tối nay mình có thể trốn ở trong góc không ai để ý mà trôi qua, không ngờ cơm đã ăn sắp xong rồi, hoàng đế lại thản thơi xách cậu ra hỏi chuyện. Có thể thấy tật xấu thích ban hôn cho người ta của hoàng đế quả thật như lời đồn, khá là nghiêm trọng.

Hơn nữa những võ tướng trong yến tiệc tối nay, ngoại trừ Bùi Dã ra, phần lớn đều đã trên 25-26, có lẽ có thể ban hôn thì hoàng đế cũng đã ban từ lâu rồi, nếu không cũng không cần tới phiên cậu.

"Bẩm bệ hạ, thần đã thành thân rồi." Trì Kính Dao nói.

"Ồ." Hoàng đế rõ ràng hơi mất mát, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc, nói: "Vậy cũng hơi sớm rồi, ha ha."

Trì Kính Dao thầm lau mồ hôi, cậu nghi ngờ mới vừa nãy hoàng đế suýt nữa thốt ra từ "đáng tiếc", cũng may là nhịn xuống được.

"Ta nghe nói quan hệ giữa ngươi và Tứ điện hạ Trần Quốc không tồi?" Hoàng đề lại hỏi.

Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, nhất thời có chút thấp thỏm, cậu không ngờ đối phương lại biết chuyện này.

"Bẩm bệ hạ, thần và Tứ điện hạ chỉ gặp mặt mấy lần, lúc trước ngài ấy ăn uống không tốt, Du tướng quân của doanh trại Trung Đô liền tới tìm thần tới chẩn bệnh cho Tứ điện hạ." Trì Kính Dao nói: "Sau đó đại khái Tứ điện hạ ăn uống tốt hơn, tâm trạng cũng tốt, liền thưởng cho thần một số món đồ. Nhưng thần đều cho người trả lại, việc này Du tướng quân có thể làm chứng."

Cậu không nhắc tới Bùi Dã trong chuyện này, đem mọi chuyện giao hết cho Du tướng quân.

Dù sao chất tử Trần Quốc vốn do Du tướng quân phụng mệnh trông coi, đổ lên người hắn cũng là hợp lý.

"Lời Trì đại phu nói là thật." Du tướng quân ở một bên vội nói.

Hoàng đế nghe vậy không nói gì nữa, khoát tay ý bảo Trì Kính Dao có thể ngồi xuống.

Cuối cùng Trì Kính Dao cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hoàng đế liền chuyển chủ đề sang những người khác, Trì Kính Dao thấy không phải chuyện của mình lại thuận miệng ăn gì đó, ý đồ dời đi sự chú ý của mình một chút.

"Bùi tướng quân năm nay 20 nhỉ?" Hoàng đế đột nhiên nói với Bùi Dã.

"Bẩm bệ hạ, đúng là vậy." Bùi Dã nói.

"20 đúng là tuổi tốt. . . . . ." Vẻ mặt hoàng đế cười cười nhìn về phía Bùi Dã, lại nói: "Trong số võ tướng cả triều, trẫm thấy Bùi tướng quân là người có dung mạo oai hùng độc nhất, nếu ngày mai cho ngươi độ hoa đỏ đi dạo một vòng trên đường, không biết sẽ có bao nhiêu cô nương ái mộ ngươi."

Trì Kính Dao: . . . . . . .

Tới rồi, lần này là nhắm vào nhị ca cậu.

Vị hoàng đế này cũng khá thú vị, quả thật không khác gì thân thích thích sắp xếp hôn sự cho người ta trong truyền thuyết, đầu yến tiệc bất kể ăn uống rất vui vẻ, nhưng sau cùng vẫn phải hỏi thêm mấy câu. Chỉ khác ở chỗ, thân thích hỏi thì có thể không cần để tâm, nhưng hoàng đế hỏi sẽ không dễ đối phó như vậy.

"Bùi tướng quân có hôn phối chưa?" Hoàng đế hỏi.

Bùi Dã nghe vậy theo phản xạ giương mắt nhìn về phía Trì Kính Dao, sau đó không khỏi ngẩn ra, nơi nhíu mày lại.

Lúc này Trì Kính Dao lo lắng không thôi, ngay cả hô hấp cũng thấy hơi không thông. Cậu thấy Bùi Dã nhìn về phía mình, vẻ mặt kia hơi không ổn lắm, không khỏi càng thêm lo lắng, cảm thấy đầu óc ù ù, sợ nhị ca cậu nói gì đó không nên nói.

Hoàng đế đã nhận ra ánh mắt của Bùi Dã, cũng nhìn theo ánh mắt của hắn.

Trì Kính Dao hơi hồi hộp, thầm nghĩ rốt cuộc nhị ca cậu định làm gì?

"Sư đệ?" Giọng của Chương đại phu đột nhiên truyền tới bên tai.

Trì Kính Dao mờ mịt nhìn về phía hắn, cảm thấy đầu óc ngày càng choáng váng, hô hấp cũng càng khó khăn hơn.

Ngay sau đó, cậu chợt nhận ra gì đó. . . . . .

Những phản ứng vừa nãy của cậu, đều không phải là bởi vì quá mức căng thẳng, mà là bởi cậu vừa mới ăn gì đó không ổn.

Nhưng giờ cậu nhận ra thì cũng đã không còn kịp, gần như cậu chưa kịp nói một câu nào liền ngã xuống.

Trước khi mất đi ý thức, Trì Kính Dao nhìn thấy nhị ca cậu đứng dậy từ bàn tiệc, không để ý gì mà chạy về phía cậu.

Cậu nhịn không được thầm nghĩ, tối nay hoàng đế hoàn toàn không thể ban hôn được, hy vọng đối phương. . . . . đừng nên trách phạt cậu thì tốt!

Trước khi hôn mê, suy nghĩ cuối cùng trong đầu cậu là: Chuyện này cũng không thiệt, rốt cuộc nhị ca cậu không cần làm trò trước mặt mọi người nói rằng mình không được nữa. . . . . .

-------------------------------------------------------

Hết chương 108.