Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 73





Trần Thiêm Hoằng trăn trở đợi mấy ngày, kết quả vẫn không chờ được Cố Chi đến nhận lỗi.
 

Ông ấy không ngờ vất vả lắm mới tìm được con gái về nói không để ý ông chính là không để ý ông, ông là người thô lỗ, quát tháo phong vân nhiều năm, bây giờ đối mặt với chuyện của con gái mình lại quả thật là không có một chút biện pháp nào, bó tay toàn tập.
 
Thiếu sót nhiều năm như vậy, ông không biết có bao nhiêu mong muốn bù đắp, Cố Lăng Chức đã không còn, cho nên ông hận không thể chuyển tất cả đồ tốt nhất trên thế giới đến con gái Cố Lăng Chức trước mặt. Chính vì ông quá muốn bù đắp, cho nên với chuyện lớn cả đời của cô, ông ấy mới nhất định phải chọn cho cô người ông ấy cho rằng là tốt nhất phù hợp nhất, Trần Thiệu Hoàn.
 
Ông lại thận trọng suy nghĩ, cảm thấy chuyện này có thể là mình nóng vội, nếu Cố Chi đã là con gái của ông, vậy càng không phải sẽ là người tính tình ngoan ngoãn nghe lời mặc cho người khác vo tròn nắn bóp.
 
Ông càng tác hợp, ngược lại càng khiến cô chống cự, về phần cái gì mà thích Hoắc Đình Sâm kia, chắc chắn là cố ý nói ra để chọc tức ông. Lúc cô gặp Hoắc Đình Sâm là tuổi còn nhỏ, chưa gặp nhiều người đàn ông, nào biết cái gì là thích, chính là bởi vì nhỏ tuổi cho nên đơn thuần, bị lời ngon tiếng ngọt của họ Hoắc kia vừa dỗ dành vừa lừa gạt nên cứ khăng khăng một lòng. Chờ cô lớn thêm chút nữa, ở chung với Trần Thiệu Hoàn nhiều hơn thì có thể biết được còn rất nhiều đàn ông tốt trên thế giới này. Ông không tin, người ông một tay bồi dưỡng kế thừa, Trần sư trưởng tuổi trẻ tài cao, còn không sánh bằng một thương nhân ở Thượng Hải.
 
Ông đã nghĩ nhiều ngày, vất vả lắm mới hạ quyết định, tạm thời không đề cập tới đính hôn gì đó, nhất định phải nhận con gái về trước đã, không thể để cô chạy mất, lần trước mở miệng gọi một tiếng “Tư lệnh trưởng Trần”, nghe được tưởng chừng như lòng ông đang rỉ máu.
 
Trần Thiêm Hoằng nghĩ thông suốt, lập tức chờ không kịp gọi điện thoại đến Âu Nhã Lệ Quang của Cố Chi, kết quả ông gọi cả một đêm, điện thoại đều bị chặn.
 
Sau đó sáng ngày hôm sau ông lại gọi tiếp, vẫn là ngắt đường truyền.
 
Ông sợ xảy ra chuyện gì đó, lập tức dẫn người chạy đến, sau đó vừa đến người hầu lên đón tiếp, nói là Hoắc tiên sinh ở lại đây tối qua, hai người vẫn chưa dậy, ngài có muốn đợi trước không.

 
Trần Thiêm Hoằng ngồi ở sofa dưới tầng, từ 8 giờ sáng liên tục ngồi đến 11 giờ trưa, cuối cùng chờ được người xuất hiện.
 
Ông không biết sao ba tiếng này bản thân có thể nhịn được, thậm chí ông còn không dám tưởng tượng bản thân chờ dưới tầng, trong phòng đang xảy ra chuyện gì, ông rõ ràng ngay cả chốt an toàn súng cũng đã kéo ra rồi, lại sợ ra tay như vậy sẽ dọa sợ đến Cố Chi nên gắng gượng chờ hai người qua đây.
 
Trên bậc thang, lúc ánh mắt Hoắc Đình Sâm đối diện với Trần Thiêm Hoằng, nụ cười mỉm thỏa mãn trên mặt bay đi không còn sót lại chút gì.
 
Lúc anh mới tiếp nhận Hoắc thị trải qua rất nhiều chuyện, ánh mắt của Trần Thiêm Hoằng khiến anh cảm thấy rất giống một số trải nghiệm lúc đó, theo phản xạ có điều kiện anh sờ vũ khí tự vệ bên hông, lại quên mất rằng anh và Cố Chi không cần đến những đồ kia.
 
Cố Chi bất tri bất giác đã lẳng lặng chắn trước mặt Hoắc Đình Sâm, nuốt một ngụm nước miếng, gọi Trần Thiêm Hoằng dưới tầng: “Ba.”
 
Cô không gọi “Tư lệnh trưởng Trần” nữa, dù sao bây giờ không phải là lúc giận dỗi, cô gọi ông ấy một tiếng “Ba” là muốn nhắc nhở ông ấy một chút, người đàn ông sau lưng này là người con gái ruột thịt của ông ấy đang bảo vệ, ông ấy nên tỉnh táo một chút không nên xúc động.
 
Hoắc Đình Sâm đằng sau nắm chặt bả vai Cố Chi, tỏ vẻ trấn an.
 
Anh hít một hơi, sau đó nhìn về phía Trần Thiêm Hoằng.
 
Anh có thể cảm nhận được chắc hẳn bây giờ Trần Thiêm Hoằng rất muốn giết anh, nhưng anh nghĩ, có Cố Chi ở đây, có lẽ ông ấy cũng sẽ không giết anh.
 
Hoắc Đình Sâm nắm chặt tay Cố Chi một lần nữa, kéo cô, hai người cùng nhau xuống tầng.
 
Hoắc Đình Sâm cung kính gọi Trần Thiêm Hoằng một tiếng: “Bác.”
 
Cố Chi nhéo tay Hoắc Đình Sâm, tựa như đang ra hiệu cho anh đừng sợ, sau đó nhìn Trần Thiêm Hoằng.
 
Khí thế cô hừng hực không ít, lại khôi phục dáng vẻ không sợ trời không sợ đất ba muốn làm gì con cũng được trước kia.
 
Ánh mắt Trần Thiêm Hoằng từ trên người Hoắc Đình Sâm chuyển đến người Cố Chi.
 
“Con theo ta qua đây.” Ông bình tĩnh lên tiếng.
 
Hoắc Đình Sâm không ngờ Trần Thiêm Hoằng không tìm anh tính sổ mà lại tìm Cố Chi, hơi lộ ra chút kinh ngạc, ngược lại Cố Chi rất bình tĩnh, “Vâng” một tiếng: “Đến thư phòng rồi nói.”
 
Trần Thiêm Hoằng đi trước về phía thư phòng, con mắt cũng chưa nhìn Hoắc Đình Sâm chút nào, Cố Chi đang đi qua, Hoắc Đình Sâm hơi kéo cô.
 
Anh biết rõ Trần Thiêm Hoằng sẽ không tổn thương Cố Chi, hai ba con muốn nói chuyện riêng, chỉ là trên người Cố Chi vẫn mặc đồ ngủ, anh sợ cô lạnh.
 
Hoắc Đình Sâm trực tiếp cởi áo khoác trên người ra choàng lên người Cố Chi, lại liếc nhìn bóng dáng Trần Thiêm Hoằng, ánh mắt lo lắng.
 
Ngược lại Cố Chi an ủi anh, gửi anh một ánh mắt kiên định: “Không sao đâu.”
 
Cô đi theo Trần Thiêm Hoằng vào thư phòng.
 
Hoắc Đình Sâm chờ, vẻ mặt bất an.

 
Thư phòng, Cố Chi đi vào, đóng cửa lại lập tức cười gọi: “Ba.”
 
Trần Thiêm Hoằng tỏ vẻ rất kinh ngạc, tựa như không ngờ tới Cố Chi gọi tiếng “Ba” này lại trôi chảy như vậy, giống như căn bản không biết hiện tại ông tức giận thế nào, lại giống như căn bản đã quên mấy ngày trước là ai ở trước mặt ông nói mình không muốn nhận cha nữa.
 
Cố Chi dứt khoát trực tiếp ôm lấy cánh tay Trần Thiêm Hoằng, lại gọi một tiếng: “Ba.”
 
Cô biết làm sao để lấy lòng Trần Thiêm Hoằng, càng biết nên làm thế nào để đối phó với Trần Thiêm Hoằng, vì vậy ôm lấy cánh tay ông nói: “Ba, ba giúp con cướp Hoắc Đình Sâm về đây có được không?”
 
Trần Thiêm Hoằng nhướng mày.
 
Cái gì vậy?
 
Ông từng nghĩ Cố Chi sẽ nhận sai, càng từng nghĩ có đánh chết Cố Chi cũng muốn ở cùng với họ Hoắc kia nói hai người yêu nhau cỡ nào muốn làm đôi uyên ương cực khổ, nhưng lại không nghĩ rằng Cố Chi vừa mới mở miệng đã bảo ông giúp cướp Hoắc Đình Sâm tới tay?
 
Cố Chi nghiến răng, dáng vẻ tình thế bắt buộc: “Dù sao con cũng phải có được anh ấy.”
 
Cô bắt đầu tố cáo: “Ba có biết ba năm này con ở với anh ấy, tên khốn ấy đều không để cho con vào cửa, anh ấy còn muốn cưới người khác! Mẹ nó chứ anh ấy xem thường con, con đã chịu sự tủi thân lớn cỡ nào chứ!”
 
Trần Thiêm Hoằng nghe xong thì tức giận, vung tay áo, mặt mày hung dữ: “Hừ!”
 
Cố Chi: “Bây giờ con chính là không phục, tên khốn ấy đã ngủ rồi cũng không cầu hôn con, con thấy anh ấy chính là ngoài miệng nói thích con nhưng thật ra muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của con, nhưng không hiểu sao con lại nhìn trúng anh ấy, con nhất định phải có được anh ấy, không phải anh ấy thì không được, trước kia con không có cách nào cả, không chiếm được anh ấy, bây giờ con có ba rồi, ba nhất định phải giúp con tranh anh ấy về tay.”
 
“Ba là thổ phỉ lớn, con là thổ phỉ nhỏ, ba lợi hại như vậy, giúp con cướp anh ấy về làm áp trại phu nhân, anh ấy chịu thì chịu mà không chịu cũng phải chịu, sau này nếu anh ấy dám bỏ chạy dám làm càn trước mặt con, ba sẽ một phát súng bắn chết anh ấy.”
 
“Con mặc kệ anh ấy có đồng ý hay không, dù sao thì con cứ nhìn trúng gương mặt của anh ấy đấy muốn có được anh ấy, con muốn đùa giỡn anh ấy, chờ sau này con chơi chán anh ấy, con sẽ một cước đá văng anh ấy đi, thế nào ạ?”
 
Trần Thiêm Hoằng nghe được lòng đầy căm phẫn.
 
Một lần nữa ông vô cũng xác nhận Cố Chi tuyệt đối là cũng một kiểu người với ông, kiểu con gái nhìn trúng ai sẽ không từ thủ đoạn muốn lấy được, chỉ có ông mới sinh ra được.
 
Bởi vì cưng chiều, cho nên thứ cô càng không có được, ông càng muốn để cô có được, để cô biết ba của cô lợi hại đến thế nào.
 
Bây giờ con gái của ông ồn ào muốn có được sau đó đùa giỡn cuối cùng đá bay một người đàn ông.
 
Âm thanh Trần Thiêm Hoằng lạnh xuống: “Nó thật sự xem thường con, không đồng ý cưới con?”
 
Cố Chi điên cuồng gật đầu: “Dạ!”
 
Quả thực Hoắc Đình Sâm chưa từng nói muốn cưới cô.
 
Cô bổ sung: “Kiểu thiếu gia quý giá như anh ấy thật ra trong lòng xem thường nhất là người thô kệch như chúng ta, một mặt tán tỉnh con một mặt xem thường con, nói gì mà con dâu nhà họ Hoắc của họ nhất định phải là đại tiểu thư nhà dòng dõi thư hương, nói ba bây giờ nhìn qua uy phong, trên thực tế là thổ phỉ, anh ấy còn lâu mới cần con gái của thủ lĩnh thổ phỉ.”
 
Trần Thiêm Hoằng tức giận đến dựng râu trừng mắt, không đợi Cố Chi nói xong đã nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
 
Hoắc Đình Sâm nghe được âm thanh Trần Thiêm Hoằng bừng bừng xuống lầu, từ trên sofa đứng lên.
 
Trần Thiêm Hoằng nhìn thấy Hoắc Đình Sâm, không nói lời nào đã đánh một quyền.
 
Trần Thiêm Hoằng là người luyện võ, sức lực cực lớn, lúc đầu Hoắc Đình Sâm cũng có thể tránh, nhưng gắng gượng chịu đựng về sau trực tiếp bị đánh ngã xuống sofa sau lưng.
 
Hoắc Đình Sâm “Shhh” một tiếng, đang muốn đứng lên, đột nhiên trên trán bị họng súng đen ngòm chĩa đến.
 
Hoắc Đình Sâm ngã ngồi trên sofa, Trần Thiêm Hoằng cầm súng chĩa vào đầu anh.
 
Cố Chi chậm rãi từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy dáng vẻ Trần Thiêm Hoằng cầm súng chĩa vào đầu Hoắc Đình Sâm, không những không bị hù dọa chút nào, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh.
 
Cô đi tới trong ánh nhìn chăm chú vừa kinh sợ vừa không thể tin được của Hoắc Đình Sâm, ôm lấy một cánh tay khác của Hoắc Đình Sâm, sau đó dương dương tự đắc hếch mũi nhìn Hoắc Đình Sâm: “Hừ!”
 
Trần Thiêm Hoằng cạch một tiếng trực tiếp kéo chốt an toàn, chĩa vào Hoắc Đình Sâm, đen mặt hỏi: “Ở cùng với con gái tôi vẫn uất ức cho cậu sao?”
 
“Xem thường sao? Không muốn cưới sao?”
 

Hoắc Đình Sâm lộ ra vẻ cực kỳ mờ mịt.
 
Trần Thiêm Hoằng: “Cũng không biết Hoắc gia trong mắt ông đây tính là cái thá gì, ông đây muốn cậu thế nào thì cậu phải như thế, ai dám nói một chữ không.”
 
Ông ấy hỏi Cố Chi bên cạnh: “Con nói xử lý cậu ta thế nào?”
 
Sau khi Cố Chi nhìn thấy Trần Thiêm Hoằng mở chốt an toàn thì trong lòng mới lộp bộp một chút, biểu hiện trên mặt ngược lại không có thay đổi gì, cô chậm rãi vươn tay đặt lên họng súng của Trần Thiêm Hoằng.
 
Trần Thiêm Hoằng cúi đầu nhìn cô.
 
Cố Chi nuốt nước bọt, nhận lấy khẩu súng từ trong tay Trần Thiêm Hoằng: “Để con xử lý anh ấy.”
 
Súng lục Colt M911 rất nặng, Cố Chi phải dùng hai tay mới có thể nắm chặt, cô hít một hơi, chỉ là cầm thôi, không có cách nào chạm vào cò súng, sau đó bình ổn lại cảm xúc vừa rồi, nâng cánh tay lên, dùng miệng súng chĩa vào trán Hoắc Đình Sâm.
 
Hoắc Đình Sâm biết lúc khẩu súng nằm trong tay Cố Chi anh có thể dễ như trở bàn tay đoạt súng từ trong tay cô, nhưng anh không làm, tiếp tục chờ đợi.
 
Thậm chí anh còn hoảng hốt nghĩ nếu như Cố Chi thật sự bóp cò, anh cũng chấp nhận.
 
Cố Chi dùng súng chĩa vào anh hỏi: “Anh có muốn em không?”
 
Sau đó cô lại lập tức đổi cách nói khác uy hiếp nói: “Anh có ở bên em không?”
 
Giống như chỉ cần anh dám nói chữ “Không”, cô sẽ lập tức nổ súng bắn anh. 
 
Hoắc Đình Sâm cười khẽ, đáp: “Ở bên em.”
 
“Không được cười.” Cố Chi lập tức trách mắng.
 
Hoắc Đình Sâm lập tức thu lại nụ cười.
 
Cố Chi: “Anh nghe kỹ cho em, chị đây muốn anh, anh chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu, nếu như anh dám chạy, em sẽ đánh gãy chân của anh, sau đó cho ăn một phát súng, biết chưa?”
 
Phía sau cô có Trần Thiêm Hoằng làm chỗ dựa, tình cảnh này, hiển nhiên là một đôi cha con thổ phỉ, cha ruột để thả con gái đang dùng bạo lực cướp trai nhà lành.
 
Hoắc Đình Sâm đồng ý: “Được.”
 
Cố Chi hỏi xong, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua Trần Thiêm Hoằng bên cạnh, sau đó buông tay xuống, trả lại súng cho ông ấy.
 
Trần Thiêm Hoằng nhận lấy súng.
 
Cố Chi nhìn trán Hoắc Đình Sâm bị họng súng chĩa vào hằn ra vết.
 
Trần Thiêm Hoằng nhìn Hoắc Đình Sâm: “Thằng nhóc, nhớ kỹ lời đồng ý của cậu.”
 
Hoắc Đình Sâm gật đầu: “Vâng.”
 
Trần Thiêm Hoằng liếc mắt nhìn trên người Cố Chi còn mặc áo khoác của Hoắc Đình Sâm.
 
Không nói gì.
 

 
Trước đó Hoắc Đình Sâm hẹn Trần Thiêm Hoằng mấy lần không thành công, lần này Trần Thiêm Hoằng lại chủ động hẹn anh.
 
Hoắc Đình Sâm lập tức đến điểm hẹn.
 
Thư phòng, nhà họ Trần.
 
Trần Thiêm Hoằng đang hút xì gà, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm một mình vào đây.

 
Ông nhíu mày: “Ồ, sao không dẫn vài người đến, không sợ tôi một phát súng bắn cậu à?”
 
Hoắc Đình Sâm cười: “Bác trai.”
 
Trần Thiêm Hoằng: “Đừng gọi ông đây là bác trai, ông đây không có đứa cháu như cậu.”
 
Hoắc Đình Sâm: “Tư lệnh trưởng Trần.”
 
Trần Thiêm Hoằng nhả khói thuốc, liếc mắt nhìn Hoắc Đình Sâm.
 
“Giờ hài lòng rồi chứ?”
 
Ông cười thành tiếng: “Sợ rằng ông đây nổ súng bắn trúng người cậu, súng đang trên tay tôi cũng muốn cầm lấy, cò súng cũng không động vào chút nào, cảm động không?”
 
Hoắc Đình Sâm trầm mặc, lập tức lại cười lên: “Đương nhiên ạ.”
 
Hắn biết Trần Thiêm Hoằng đang nói đến chuyện Cố Chi nhận súng từ trên tay ông rồi chĩa vào anh, anh có thể chú ý tới những chi tiết này, Trần Thiêm Hoằng tất nhiên cũng có thể chú ý tới.
 
Trần Thiêm Hoằng gạt tàn thuốc ở gạt tàn: “Tính tôi có hơi cứng rắn mạnh mẽ, nhưng nếu chỉ là cứng rắn, không có đầu óc cũng không thể ngồi được đến vị trí hiện tại.” 
 
Ông ấy chỉ vào ghế ngồi đối diện: “Ngồi đi.”
 
Hoắc Đình Sâm ngồi xuống.
 
Trần Thiêm Hoằng nghĩ đến Cố Chi, không nhịn được cười: “Biết nói xuôi sẽ không đồng ý liền dứt khoát nói ngược lại kích động tôi, thông minh, thật sự mẹ nó thông minh mà, nếu không phải tôi còn có chút đầu óc, thiếu chút nữa đã bị con bé lừa gạt.”
 
Hoắc Đình Sâm nhìn vẻ mặt Trần Thiêm Hoằng đối diện vừa nhắc tới Cố Chi đã giống như tắm gió mùa xuân.
 
Ông rất thương Cố Chi, thương đến mức diễn màn kịch sinh động này cùng cô.
 
Trần Thiêm Hoằng: “Tôi vốn rất chướng mắt cậu, muốn con bé chưa từng gặp cậu thì tốt, sau này nhìn con bé chân trước mới nói không nhận ông đây, chân sau sợ tôi bắn chết cậu vội vàng mở miệng gọi ba, tôi cũng không có cách nào nữa.”
 
“Trong lòng con bé tôi đúng là mẹ nó kém cả cậu.”
 
Ông ấy giống như tự giễu nói: “Cũng phải, cậu ở với con bé mấy năm, ông đây mới nhận con bé được mấy ngày.”
 
“Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cậu, con bé đánh bạo chạy tới ôm cánh tay cậu, cậu không trực tiếp bắn nó mà là thu nhận nó.”
 
Ông biết rất rõ, người đàn ông giống như Hoắc Đình Sâm, một phát súng nổ ra bắn một cô gái thấy sang bắt quàng làm họ ở nơi như Bách Nhạc Hối, mắt cũng không cần nháy.
 
Hoắc Đình Sâm cúi thấp đầu: “Tư lệnh Trần.”
 
Trần Thiêm Hoằng lại hút một hơi xì gà, nhìn Hoắc Đình Sâm hỏi: “Là thật lòng phải không?”
 
Hoắc Đình Sâm: “Phải.”
 
Trần Thiêm Hoằng “Hừ” một tiếng: “Không phải cũng không cần gấp, thứ con bé muốn tôi đều cho, tất nhiên nếu đã không nhìn trúng con nuôi tôi mà khăng khăng xem trọng cậu, vậy ông đây có cầm súng chĩa vào cậu cũng phải trói cậu bên cạnh con bé cùng chung sống với con bé, nếu như dám chạy, người đầu tiên đánh gãy chân cậu chính là tôi.”
 
“Giống vậy, bây giờ con bé đang đùa giỡn cậu, nếu như ngày nào đó nó chơi chán rồi muốn đá cậu, tôi cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện, giúp con bé đá cậu, cậu cũng biết con người tôi luôn không thể nào nói đạo lý được.”
 
Hoắc Đình Sâm nghe vậy gần như có chút kinh ngạc, có điều lại hơi mỉm cười: “Vâng.”
 
Trần Thiêm Hoằng nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt hắn, cười một tiếng, tựa như rất đắc ý: “Đây là con bé chính miệng nói với tôi.”
 
Hoắc Đình Sâm khẽ gật đầu: “Vâng.”
 
Trần Thiêm Hoằng cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Hoắc Đình Sâm, sau đó cảm thấy nói với cậu ta cũng được kha khá rồi: “Được rồi, cậu đi đi.”
 
Hoắc Đình Sâm lại chưa đi, anh nhìn tấm bản đồ trên bàn sách của Trần Thiêm Hoằng.
 
Bởi vì mấy lần trước bị từ chối nói chuyện, anh đã làm đủ công tác chuẩn bị cùng thành ý. 
 
Lần này, Trần Thiên Hoành và Trần Thiệu Hoàn tới Thượng Hải, một là bởi vì Cố Chi, thứ hai là đàm phán cùng chính phủ.
 
Tuy nói đại cục chiêu hàng đã định, nhưng vài việc nhỏ không đáng kể trong đó lại hết sức phức tạp, mấy ngày nay Trần Thiệu Hoàn vẫn luôn bận rộn mấy chuyện này, bởi vì Trần Thiêm Hoằng không muốn giao hoàn toàn quyền lực, mục đích của chính phủ thì tốt nhất là hợp nhất toàn bộ.
 
Thiểm Cam Ninh* những địa phương xa xôi kia, cuộc sống dân chúng trôi qua không bằng lục địa, một phần rất lớn là vì giao thông không thuận tiện, đường sắt cũng đứt đoạn.
 
*Khu vực biên giới được đặt tên theo các tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc, Ninh Hạ. 
 
Hoắc Đình Sâm biết Trần Thiêm Hoằng đang suy nghĩ gì, ông có tiếng thơm vô cùng tốt ở Thiểm Cam Ninh, người người ủng hộ, cho dù làm thổ phỉ cũng không ức hiếp dân chúng.
 

Anh đi qua, nhìn bút chì trên bàn Trần Thiêm Hoằng, cầm lên, nhẹ nhàng vẽ một đường trên bản đồ.
 
Trần Thiêm Hoằng nhìn đường anh vẽ: “Cậu có ý gì?”
 
Đường này có một điểm ở Thượng Hải, điểm khác thì nối với Tây An*.
 
*Thủ đô của khu vực Thiểm Cam Ninh những năm 1949-1950.
 
Hoắc Đình Sâm cười đáp ngắn gọn: “Đường sắt.”
 
Trần Thiêm Hoằng nghe được hai từ đường sắt, lập tức chấn động.
 
Ông biết chuyện làm ăn của Hoắc thị, cũng biết năng lực của Hoắc Đình Sâm, dưới trướng hoạt động kinh doanh của Hoắc thị có mấy tuyến đường sắt trọng điểm, bao nhiêu địa phương nịnh bợ, muốn Hoắc thị tu sửa đến nơi đó.
 
Một địa phương có đường sắt, giống như dòng sông khô cạn có nguồn nước, từ đây sinh mệnh có sức sống.
 
Hai ánh mắt chạm vào nhau, đều hiểu ý đối phương.
 
Trần Thiêm Hoằng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng: “Tốt! Tốt!”
 
Ông chỉ chỉ ghế đối diện mình: “Ngồi xuống, nói tiếp một lát đi.”
 

 
Bên kia, Cố Chi vốn đang chọn quần áo, biết Hoắc Đình Sâm được Trần Thiêm Hoằng đơn độc gọi đi nói chuyện, lập tức bị dọa toát mồ hôi lạnh cả người.
 
Cô vội vàng chạy tới nhà họ Trần, cảnh vệ nhìn thấy là xe của đại tiểu thư, lập tức cho qua.
 
Khi Cố Chi vào cửa, Hoắc Đình Sâm đang đitừ trên tầng xuống.
 
Cô nhìn thấy Hoắc Đình Sâm còn sống, bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bổ nhào qua.
 
“Anh không chết chứ.”
 
Hoắc Đình Sâm nhướng mày: “Chắc là không.”

Đôi mi thanh tú của Cố Chi hơi cau lại, trong lòng nghĩ đến hình ảnh lần trước Trần Thiêm Hoằng chĩa súng vào đầu Hoắc Đình Sâm vẫn còn sợ hãi: “Sau này đừng đi gặp ông ấy một mình, nếu như ông ấy tìm anh thì anh phải gọi em, em sẽ bảo vệ anh.”
 
Cố Chi cảm thấy đột nhiên nhảy ra một người cha thật sự khiến người ta nổi nóng mà.
 
Hoắc Đình Sâm vươn tay xoa gáy Cố Chi, đáp: “Được.”
 
Cố Chi lôi cánh tay Hoắc Đình Sâm chuẩn bị đi, cũng may Trần Thiêm Hoằng còn chưa đi ra, cô cảm thấy Hoắc Đình Sâm ở nơi này nhiều thêm một giây sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm đến tính mạng.
 
Hoắc Đình Sâm rất thích Cố Chi lo lắng cho anh, dáng vẻ chờ không nổi muốn dẫn anh đi.
 
Nhớ tới lời Trần Thiêm Hoằng nói với anh.
 
Ông nói cùng là đàn ông, anh tốt số hơn ông ấy.
 
Ông hận số mệnh mình không tốt, không được sinh ra làm thiếu gia.
 
Ông nói đôi khi ông thậm chí còn không dám nhìn mặt Cô Chi, khuôn mặt này giống hệt khuôn mặt của Cố Lăng Chức. Ông hận sự vô tình của người phụ nữ kia, nhưng lại không chịu không chế yêu người phụ nữ đó đến cùng cực, khoảng thời gian sung sướng nhất đời này của ông chính là khoảng thời gian ở cùng Cố Lăng Chức, ngay từ đầu lúc ông đến Thiểm Cam rất khổ, nhiều lần chống đỡ không nổi, tất cả đều là nhớ đến người phụ nữ kia, nhớ đến khoảng thời gian kia mới chống đỡ được.
 
Hoắc Đình Sâm đột nhiên cảm thán trong lòng.
 
Anh dừng lại.
 
Cố Chi quay đầu: “Sao không đi nữa?”
 
Hoắc Đình Sâm không nhịn được kéo Cố Chi vào trong lòng, ôm cô, cảm nhận được cô thực sự tồn tại, sau đó mới buông cô ra, cúi đầu, khẽ hỏi: “Cố Chi.”
 
Cố Chi: “Hử?”
 
Hoắc Đình Sâm: “Em thật sự sẽ đùa giỡn anh, sau đó chơi chán anh rồi, cuối cùng một cước đá văng anh sao?”
 
Cố Chi ngẩn người.
 
Hoắc Đình Sâm ngắm kỹ gương mặt cô: “Vậy em đùa giỡn anh cả đời được không?”
 
“Anh làm áp trại phu nhân cả đời cho em.”