Giống như Diệp Lệ đã nói, một người thật sự không thích đi xem ca nhạc gì đó, thì náo nhiệt của cả thế giới chỉ làm nổi bật sự cô đơn của hắn.
Trân Ngôn Thanh gọi Diệp Lệ đi cùng.
Cậu biết Lâm Trăn Đông, gần đây ở sở cảnh sát có hai vụ án hơi liên quan đến hắn.
Vào những ngày cuối hè đầu thu, thời tiết hơi se lạnh sau một trận mưa lớn, Trần Ngôn Thanh mặc chiếc áo thun dài tay phối với quần jean và giày thể thao, đội một chiếc mũ lưỡi trai…
Nghe hòa nhạc ấy à, đó là việc đám thanh thiếu niên thích làm, cậu đã không còn nhỏ trẻ nữa, chỉ có thể vờ cưa sừng làm nghé.
Cậu với Diệp Lệ ở trung tâm biểu diễn trước quảng trường thì chạm mặt.
Hôm nay Diệp Lệ rất đẹp trai, mặc một chiếc quần màu xanh lục và đi đôi giày martin, mặc một chiếc ao chữ T màu đen đơn giản, lại nhìn lên trên, chiếc kính màu đen che gần nửa khuôn mặt.
Hắn vừa xuất hiện, chung quanh ồn ào, quần chúng không biết sự thật còn tưởng rằng là một minh tinh nào đó đến.
“Ngôn Thanh.”
Đến khi Diệp Lệ gọi tên cậu thì cậu mới nhận ra đối phương.
Cậu có thể cảm giác được Diệp Lệ là đồng loại, nhưng việc này cũng không thể ngăn cản bọn họ trở thành bạn thân của nhau.
Ánh đèn, đám đông, âm nhạc, ồn ào, gào thét chói tai, cuồng hoan, tận tình hò hét, tận tình lắc lư, dường như thời gian dừng lại, dường như cuộc sống này sẽ không có già đi
Sau buổi biểu diễn, Trần Ngôn Thanh cùng Diệp Lệ đi đến quán bar uống rượu.
Sau khi tận tình trút hết bực bội, trong một giây lát, tất cả bi thương, đều quên hết đi, hết thảy uất ức dường như đều bị thời gian phớt lờ.
Diệp Lệ biết chuyện Đàm Chính mất trí nhớ, hắn nói với Trần Ngôn Thanh: Một đoàn tàu, đi tới đi tới rồi dừng, cậu ngồi trên xe lẳng lặng chờ, chờ nó nghỉ ngơi một chốc lát rồi lên đường, thật ra nó đã đi điểm cuối cùng, không phải tất cả điểm kết thúc đều như mọi người mong đợi..”
Trần Ngôn Thanh hiếm khi uống đến say mèm.
Rượu là thứ tốt, cậu sớm nên say như vậy.
Quanh mình hết thảy bởi vì bóng chồng, trở nên mơ hồ không rõ…
Cậu hình như thấy được Đàm Chính, thật nhiều Đàm Chính, mỗi gương mặt đều đang căng thẳng, giống như là đang giận ai đó
Anh giận cái khỉ khô.
Cậu nói với hắn, Đàm Chính anh được lắm, anh là đồ khốn nạn, cư nhiên dám quên em, còn thay lòng đổi dạ thích người khác. Tốt lắm, được, anh thắng, em quyết định từ bỏ anh. Em nói cho anh biết Đàm Chính, anh tốt nhất là đừng nhớ đến cho em, nhớ đến rồi khóc.
21
Sau khi say rượu Trần Ngôn Thanh trở nên nói rất nhiều, vừa khóc vừa quậy
Đàm Chính cởi ra hết áo quần giày mũ vớ của Trần Ngôn Thanh, sau đó đẩy cậu vào phòng tắm.
Trần Ngôn Thanh bị lột sạch trở nên rất ngoan, không hề đánh hắn, đấm hắn, nói em quyết định không cần anh.
“Thật sự không cần tôi nữa sao?” Đàm Chính dùng sức tắm rửa cho cậu, hắn cố gắng tẩy sạch mùi rượu nồng nặc trên người cậu, cùng với dấu vết bị người khác ôm.
Hắn không thể nào quên được cảnh tượng vừa rồi.
Trần Ngôn Thanh khóc thảm thiết trong vòng tay của Diệp Lệ.
Khóc đến xé tim xé phổi, ruột gan đứt từng khúc, giống như muốn một lần khóc xoá tan những uất ức trong cuộc đời này.
Bé cưng của hắn nằm trong lồng ngực gã đàn ông khác, khóc lóc kể lể về nổi đau cùng tủi thân mà hắn mang đến.
Đàm Chính nói không rõ là có cảm giác gì, chỉ là đấm một cú vào trên cây hoè bên cạnh
Lần đầu tiên, lần đầu tiên Đàm Chính muốn nhớ lại chuyện trước đây của mình và Trần Ngôn Thanh, để Trần Ngôn Thanh cần Đàm Chính, trả lại cho hắn.
Diệp Lệ nói với hắn, trạng thái tinh thần của Trần Ngôn Thanh không ổn lắm, hoặc là anh yêu cậu ấy hoặc là anh hãy để cậu ấy ra đi. Các anh yêu nhau một lần, anh đã quệ cậu ấy, nhưng việc này em ấy không có sai. Anh cho dù không yêu hắn, cũng không thể ép một người xem cậu như mạng sống, ép đến đường cùng.
Trần Ngôn Thanh lắc đầu một cái, gật đầu một cái, ngây ngốc.
Cậu lại lắc đầu rồi bật khóc.
Cậu nói: “Em…… em không có không nghĩ, không nghĩ đến việc không cần anh, em nhớ anh, nhớ đến phát điên. Anh cũng biết em nhớ anh bao nhiêu không Đàm Chính. Nhưng mà anh đã quên em, anh là tên khốn, anh đã quên em, không cần dn nữa. Em chắc chắc sẽ không cần một người đã thay lòng, mãi mãi không cần.”
Đàm Chính hôn nước mắt của cậu, ôm cậu: “Không có người khác, sẽ không có người khác, được không bé cưng.”